Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 50
Sáu người tự báo danh tính, bởi vì bốn vị kia đều quen biết lẫn nhau nên đều nói tên thật, chỉ không giới thiệu thân phận của mình.
Samuel không nhắc đến ma pháp trận thời gian lúc trước, mấy vị khác cũng không nói. Bọn họ tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, mặt mũi đều sáng ngời hữu thần, đầy đủ sức chiến đấu.
Samuel đơn giản đem cảnh tượng trong thông đạo vừa rồi miêu tả lại, mọi người lâm vào trầm tư.
Thực hiển nhiên, đó là một cánh cửa, thông với chỗ nào thì không biết, nhưng ít nhiều gì cũng là một lối ra. Nhưng đến tột cùng thì mở cánh cửa này bằng cách nào thì họ lại không biết.
Đồ đằng hình ngọn lửa có ý nghĩa đặc biệt gì?
Lancelot nghĩ nghĩ nói: “Chẳng lẽ là yêu cầu ma pháp hoả hệ?”
Suy nghĩ này cũng có lý, đáng tiếc là trong sáu người một thú ở đây không ai có ma pháp hoả hệ…
Vì thế Abel liếc y một cái, ngữ khí không tốt: “Tác Phi là một Ma tộc, hắn có thể kích hoạt đồ đằng ngọn lửa, ý ngươi nói là một Ma tộc sẽ có ma pháp hoả hệ? Nếu Ma tộc bọn ta cũng có lực tương tác ma pháp thì sẽ không để bọn cánh gà các ngươi kiêu ngạo ương ngạnh!”
Cánh gà… Tác Phi cố nén cười.
Hai chữ kia rõ ràng là nghịch lân của Lancelot. Y không nói hai lời, giơ pháp trượng lên, một cái phép thuật quang minh từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp nện lên đầu Abel. Abel là một thích khách thần cấp, công kích vật lý cùng độ nhanh nhẹn rất cao, nhưng y hiển nhiên không nghĩ tới Lancelot vừa nói liền trở mặt, bởi vậy chưa kịp né tránh.
Sau khi quang mang tán đi, mái tóc ngắn đen bóng đẹp trai của Abel đã bị nướng khét thành một đống lộn xộn.
Lancelot lạnh lùng nói: “Ổ quạ nhà ngươi bớt nói chút đi!”
Tác Phi: … Đừng bắt lão tử cười chứ!
Abel nháy mắt nổi giận, vèo một cái nhảy dựng lên, miệng hùng hùng hổ hổ: “Lão tử đâm chết ngươi cái tên điểu nhân này!”
Mắt thấy sắp sửa đánh nhau, Harris nhanh chóng tiến lên, dùng cánh tay trông yếu ớt nhỏ bé của mình ôm lấy Abel. Nói thật, ở đây trừ Samuel cũng chỉ có tên cuồng chiến đấu như Harris có thể ngăn cản Abel.
Abel bị ngăn lại không có cách nào phát lực, tứ chi cố gắng tránh ra, ngoài miệng không ngừng: “Harris, ngươi rốt cuộc là Thú nhân hay là điểu nhân?! Ngươi nếu là Thú nhân thì liền thả ta ra, ta hôm nay nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống với hắn.”
Đối đãi với một bạn nhỏ đang xù lông thì phải vuốt cho thuận lông. Harris hiểu rõ đạo lý này, thanh âm chậm rãi, hai bên không đắc tội ai, cũng tuyệt không nói ra lời nào có tính xây dựng, đơn giản chỉ là: Điện hạ xin bớt giận, Điện hạ ngươi nguôi giận, Điện hạ blablabla…
Lời khuyên can này có ý nghĩa là: sức lực lão tử vô cùng lớn, ngăn ngươi lại khiến ngươi không cách nào nhúc nhích, dần dà liền mệt chết mà nguôi giận thôi.
Đây là sự chênh lệch bản chất giữa Thú vương cùng Vương tử.
Manzi trong đám người này là kẻ duy nhất biết ma pháp. Tuy rằng hắn vẫn luôn mặt lạnh nhưng giờ khắc này là người có triển vọng nhất.
Hắn ném một thuật hồi phục qua, thuận lợi giúp cái đầu ổ quạ của vương tử Abel trở về bộ dáng tiêu sái phiêu dật.
Sau một phen gây áp lực, mọi chuyện bình tĩnh trở lại.
Tác Phi ngồi một bên nhìn cảm thấy rất đau đầu. Một đám người cùng nhau làm tổ đội mà ai cũng bán bạn cầu vinh thì sao bây giờ…
Để giảm bớt khả năng gây sự, liền đơn giản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, vì vậy Samuel nói thẳng: “Ngoại trừ thông đạo vừa rồi thì còn sáu thông đạo khác. Chúng ta thăm dò cái kế bên một chút, xem xem có liên hệ gì không.”
Harris nói: “Chúng ta không nên tách nhau ra, tốt nhất là cùng đi.”
Samuel đáp: “Được.”
Vì thế, sáu người một thú bắt đầu thám hiểm địa cung.
Đầu tiên là vào thông đạo lúc đầu xuất hiện sau lưng Samuel, bên trong cũng là một mảnh tối đen. Lần này Manzi là người dùng ma pháp thắp sáng, đoàn người đi không bao xa đã đến điểm cuối cùng. Cũng giống như thông đạo lúc trước, nó là một cánh cửa, hình dạng và chất liệu hoàn toàn giống nhau, duy chỉ có đồ đằng phía trên thay đổi.
Manzi phóng ra một nguồn sáng cường đại phía đồ đằng, chiếu rõ nó.
Là một hình tròn với hai đường chéo cắt nhau. Harris nhìn một lát nói: “Đây là cái gì? Nhìn thật trừu tượng.”
Mặt khác, những người còn lại cũng không hiểu lắm nên chưa lên tiếng.
Ngược lại, Abel tính tình vốn nóng nảy hừ một tiếng nói: “Không phải là một bánh xe thôi sao?”
Ặc… Nghe y nói thế, tập trung nhìn lại thì có vẻ như vậy thật. Nhưng mà lúc trước là ngọn lửa, giờ là bánh xe, hai thứ này có liên hệ cái lông gì?
Huống chi lúc trước Lancelot đề xuất rằng ngọn lửa ám chỉ ma pháp hệ hoả; nếu dựa theo ý nghĩ ấy thì đồ đằng này hẳn cũng chỉ một ma pháp nguyên tố nào đó. Nhưng bánh xe có thể đại biểu cho nguyên tố gì? Căn bản không giải thích được.
Không khỏi hoài nghi kỳ thật Abel chỉ muốn tát vào mặt Lancelot cho nên mới nói một cách tuỳ ý như vậy.
Abel không hề gì nhún nhún vai bảo: “Đây tuyệt đối không phải là ma pháp nguyên tố gì đó. Các ngươi không tin ta cũng chả sao. Bây giờ chúng ta chỉ mới thấy hai cái thông đạo, còn có năm cái. Chúng ta lần lượt đi từng cái sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.”
Chính xác là như thế. Mọi người vừa định quay đầu rời đi, Samuel bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.” Tiếp, hắn xoay sang nhìn về phía Tác Phi: “Em thử ấn xem.”
Tác Phi hiểu ý tứ hắn, ịn bàn tay lên. Đồ đằng đột nhiên sáng lên một chút lại nháy mắt dập tắt, tựa như những gì đã diễn ra với đồ đằng ngọn lửa khi Samuel đặt tay lên. Là bị cự tuyệt.
Cậu mới vừa rút tay xuống, Samuel đã đưa tay lên. Đồ đằng lần thứ hai toả sáng, lần này nó vẫn tiếp tục sáng lên.
Toàn bộ đồ đằng biến thành một màu trắng thuần, riêng hai đường chéo là màu đen, thoạt nhìn quả thật rất giống bánh xe…
Abel hừ một tiếng, nghiêng đầu, một bộ tư thế không tin đại gia các ngươi liền thiệt thòi.
Quan hệ giữa ngọn lửa cùng bánh xe thật sự không ai có thể hiểu được, vì thế họ đành phải tiến quân tới thông đạo kế tiếp.
Thời điểm chuẩn bị đi, Samuel yêu cầu mỗi người bọn họ đều ấn đồ đằng một cái. Đồ đằng hình ‘bánh xe’ này trừ bỏ một mình Samuel có thể khiến nó tiếp tục toả sáng, những người còn lại thì nó chỉ loé lên một chút, không có gì bất đồng.
Trải qua mấy lần thử liên tiếp, ít nhất có thể đưa ra hai kết luận: Đồ đằng ngọn lửa thuộc về Tác Phi, đồ đằng bánh xe thuộc về Samuel… Chẳng lẽ năm đồ đằng còn lại thuộc về năm người ở đây?
Chỉ suy đoán cũng không có tác dụng, đi thử thực tế mới là hợp lý.
Kế tiếp là thông đạo của Lancelot. Lần này mọi người đi thẳng tới cánh cửa ở cuối con đường kia. Sau khi ma pháp chiếu sáng được phát ra, đồ đằng nhanh chóng bị rọi rõ. Lúc Lancelot đặt tay lên, một đoá hoa trong suốt nhìn như băng hoa được hiển lộ.
Abel ở một bên khoanh tay hừ lạnh: “Còn tưởng sẽ là hình cánh gà đó chứ.”
Lancelot giận! Nhưng nhìn đến khuôn mặt thiếu đánh của Abel sẽ càng khiến hoả khí bốc lên, vì vậy y chỉ trừng mắt nhìn tên đó một cái rồi quay đầu bước đi.
Thứ tư là thông đạo của Abel. Lúc đến trước cánh cửa, tất cả lại ngây ngẩn cả người. Lần này lại không có đồ đằng? Một cánh cửa trống rỗng, cái gì đều không có…
Đây có nghĩa gì? Ngọn lửa, bánh xe, băng hoa, đến cửa thứ tư lại không có gì hết? Quy luật nãy giờ lại bị cắt đứt.
Hay là cánh cửa này có chỗ gì độc đáo? Mọi người cẩn thận đứng quan sát một phen, thật sự không nhìn ra điểm bất đồng.
Lúc họ hết đường xoay sở, Tác Phi bỗng nhiên nghĩ ra một ý. Cậu dựa vào trí nhớ nãy giờ, sờ soạng lên vị trí đồ đằng hay có ở mấy cánh cửa trước, nhưng vẫn không có bất luận khác biệt gì. Cậu lại đem lòng bàn tay dán lên, cũng không có phản ứng.
Hmm, chẳng lẽ nghĩ sai rồi?
Tay cậu vừa muốn thả xuống thị bị Samuel đột ngột nắm chặt lấy, tại vị trí vừa rồi dịch sang trái một chút. Tiếp đó, một ánh sáng mỏng manh hiện lên.
Quả là thế.
Đồ đằng có tồn tại, chẳng qua là ẩn hình!
Nhớ kĩ vị trí kia, Abel đặt tay lên. Sau đó, một cái đĩa tròn trồi lên, một đoàn sương khói toả ra từ đó…
Vậy có nghĩa là đồ đằng của Abel là sương khói?
Đến hiện tại, Tác Phi thực tâm muốn chửi má nó. Đây rốt cuộc là cái quỷ gì – ngọn lửa, bánh xe, băng hoa, sương khói?!
Tụi nó có quan hệ cái lông gì sao?
Xem ra phải đến ba cửa còn lại mới giải thích được.
Vì thế, bọn họ tiếp tục đi thông đạo của Harris. Lần này đồ đằng phi thường bắt mắt, là một con rắn.
Tác Phi sau khi nhìn thấy, trong lòng ngược lại yên lặng cảm thấy đồ đằng thiệt là phù hợp với tính cách phúc hắc của Harris đi.
Sau đó họ lại đi thông đạo của Manzi, đồ đằng hình bầu dục. Hồi lâu không nhìn ra là cái gì, Abel suy nghĩ đơn giản giản dị lại lên tiếng: “Là một cái chảo.”
Mọi người: …
Thật sự là hình ảnh thô tục y như cái bánh xe nha.
Bất quá, y vừa nói xong, họ liền cảm giấy thật giống.
Chỉ còn lại một thông đạo cuối cùng, là dành cho thứ duy nhất không phải hình người trong đội ngũ này: thông đạo của thú con.
Thuật chiếu sáng thắp lên, Tác Phi tràn ngập chờ mong không biết đồ đằng trong thông đạo cuối cùng là gì, ai ngờ chỉ là một hình ảnh không hề trừu tượng: một con chuột nhỏ…
Thú con đem móng vuốt ấn lên, thế nhưng đồ đằng không phát sáng.
Thú con không tin, lại đổi một chân khác, vẫn không sáng… Này là xảy ra chuyện gì?
Thú con: Đồ đằng chết tiệt, dám xem thường bản thần thú.
Vì thế nó xoay người, tại trước mắt bao người chống hai chi trước xuống đất, lấy một tư thế vô cùng duyên dáng, vi diệu đem chân sau đạp vào đồ đằng.
Tác Phi: Tên này ta không quen, tuyệt đối không quen.
Đáng tiếc, thú con có duyên dáng thế nào thì đồ đằng cũng chả thèm cấp mặt mũi cho nó, không thèm phản ứng.
Thân là Thú vương, Harris tự nhận là hiểu biết rộng, mở miệng hỏi: “Lại nói, ngươi tại sao vẫn luôn ở hình thú? Biến thành hình người thử xem.”
Thú con: “Lão tử cũng không phải người, biến cái lông gì!”
Harris hơi kinh hãi: “Ngươi chưa bao giờ biến thành hình người?”
“Đã nói lão tử không phải người!”
Harris nhẹ nhàng cười cười, cười như một đoá Bạch Liên Hoa, bất quá Tác Phi cảm thấy càng ngày càng không an tâm. Harris đi đến bên người thú con, ôn nhu nói: “Đừng sợ, không đau đâu.”
Thú con cả kinh: “Ngươi muốn làm gì?!”
Harris sờ sờ đầu nó, sau đó nâng cái đầu tròn vo lên, hướng chóp mũi nó liền…
Tác Phi hết hồn: Đây là muốn diễn nhân thú ngay tại hiện trường sao đm!
Liền.. cắn xuống!
Thú con kêu một tiếng như quỷ rống, tiếp theo một trận sương trắng bốc lên. Sau khi màn sương tiêu tan, Tác Phi thấy rõ ràng xong, cằm đều muốn rơi xuống đất.
Đm, ai vậy a!
Một thiếu niên tóc vàng kim, làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh liền như vậy xích loã xuất hiện ngay trước mắt – Đúng vậy, xích loã là nghĩa trên mặt chữ luôn, vì một kiện quần áo cũng không có!
Nếu chỉ như vậy thì cằm Tác Phi cũng không rớt mất đâu. Trọng điểm là, trên mái tóc vàng óng ánh của thiếu niên còn có hai có lỗ tai xù, sau mông còn mọc cái đuôi thật dài…
Tác Phi bị chọt mù mấy đôi mắt chó rồi, không còn tiền mua thêm mắt mới đâu!
Ánh mắt của thiếu niên lay động, vẻ mặt mờ mịt vô tội. Đồng tử nhỏ hẹp của Harris sáng quắc, bên trong loé lên quang mang tuyệt đối không có ý tốt. Y tiến lên, nắm chặt tay phải của thiếu niên ấn lên đồ đằng. Lần này hình con chuột trên đồ đằng nháy mắt sáng lên.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, Harris vô cùng ái muội tiến gần sát thiếu niên, hướng cái mũi khéo léo của nó, mạnh mẽ cắn xuống….
Lại một tiếng quỷ kêu vang lên, sương trắng lần thứ hai tràn ngập, rồi thần thú uy vũ khí phách trở lại trước mắt mọi người.
Tác Phi ngốc nửa ngày rốt cuộc mới hồi phục lại tinh thần. Được rồi, đây là một thế giới thần kỳ, một thế giới có tới chín chủng tộc; biến, biến thân gì đó, cũng không, không có gì đặc biệt.
Mới là lạ! Cho dù biến thân nhưng tại sao lại cắn mũi a, cắn mũi không đau sao? Đây là do thằng ngu nào đặt ra a! Mấy tên sản xuất game rốt cuộc trong óc chứa cái gì vậy a!
Thú con lấy lại tinh thần, đối với Harris bắt đầu điên cuồng gào hét: “Ngươi, ngươi thế nhưng cắn ta! Ngươi cái đồ cầm thú!”
Tác Phi: Nhóc con, trọng điểm là cái này sao hả nhóc!
Thú con nổi giận, giương móng vuốt đánh về phía Harris. Thân thể của Harris nhìn qua là một tiểu thụ mềm yếu nhu nhược, còn của nó thì to bự điển hình. Bị nó quất một phát, không phải y sẽ bị đánh cho vô cùng thê thảm ư?
Đáng tiếc chính là, Harris lại mang vẻ mặt ôn nhu sủng nịch nghênh đón cái ‘ôm ấp’ của thú con, còn thật sự dùng cánh tay nhỏ bé yếu ớt siết chặt lấy nó, sau đó còn cọ cọ đầu thú con, dỗ dành nói: “Ngoan.”
Thú con: “Ngoan cái đầu…” Harris như làm ảo thuật lấy một khối thịt nướng từ trong lồng ngực ra. Thú con: “Ngao ngao~~”
Tác Phi: Đệt… Lại mù một đôi mắt chó.
Samuel không nhắc đến ma pháp trận thời gian lúc trước, mấy vị khác cũng không nói. Bọn họ tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, mặt mũi đều sáng ngời hữu thần, đầy đủ sức chiến đấu.
Samuel đơn giản đem cảnh tượng trong thông đạo vừa rồi miêu tả lại, mọi người lâm vào trầm tư.
Thực hiển nhiên, đó là một cánh cửa, thông với chỗ nào thì không biết, nhưng ít nhiều gì cũng là một lối ra. Nhưng đến tột cùng thì mở cánh cửa này bằng cách nào thì họ lại không biết.
Đồ đằng hình ngọn lửa có ý nghĩa đặc biệt gì?
Lancelot nghĩ nghĩ nói: “Chẳng lẽ là yêu cầu ma pháp hoả hệ?”
Suy nghĩ này cũng có lý, đáng tiếc là trong sáu người một thú ở đây không ai có ma pháp hoả hệ…
Vì thế Abel liếc y một cái, ngữ khí không tốt: “Tác Phi là một Ma tộc, hắn có thể kích hoạt đồ đằng ngọn lửa, ý ngươi nói là một Ma tộc sẽ có ma pháp hoả hệ? Nếu Ma tộc bọn ta cũng có lực tương tác ma pháp thì sẽ không để bọn cánh gà các ngươi kiêu ngạo ương ngạnh!”
Cánh gà… Tác Phi cố nén cười.
Hai chữ kia rõ ràng là nghịch lân của Lancelot. Y không nói hai lời, giơ pháp trượng lên, một cái phép thuật quang minh từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp nện lên đầu Abel. Abel là một thích khách thần cấp, công kích vật lý cùng độ nhanh nhẹn rất cao, nhưng y hiển nhiên không nghĩ tới Lancelot vừa nói liền trở mặt, bởi vậy chưa kịp né tránh.
Sau khi quang mang tán đi, mái tóc ngắn đen bóng đẹp trai của Abel đã bị nướng khét thành một đống lộn xộn.
Lancelot lạnh lùng nói: “Ổ quạ nhà ngươi bớt nói chút đi!”
Tác Phi: … Đừng bắt lão tử cười chứ!
Abel nháy mắt nổi giận, vèo một cái nhảy dựng lên, miệng hùng hùng hổ hổ: “Lão tử đâm chết ngươi cái tên điểu nhân này!”
Mắt thấy sắp sửa đánh nhau, Harris nhanh chóng tiến lên, dùng cánh tay trông yếu ớt nhỏ bé của mình ôm lấy Abel. Nói thật, ở đây trừ Samuel cũng chỉ có tên cuồng chiến đấu như Harris có thể ngăn cản Abel.
Abel bị ngăn lại không có cách nào phát lực, tứ chi cố gắng tránh ra, ngoài miệng không ngừng: “Harris, ngươi rốt cuộc là Thú nhân hay là điểu nhân?! Ngươi nếu là Thú nhân thì liền thả ta ra, ta hôm nay nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống với hắn.”
Đối đãi với một bạn nhỏ đang xù lông thì phải vuốt cho thuận lông. Harris hiểu rõ đạo lý này, thanh âm chậm rãi, hai bên không đắc tội ai, cũng tuyệt không nói ra lời nào có tính xây dựng, đơn giản chỉ là: Điện hạ xin bớt giận, Điện hạ ngươi nguôi giận, Điện hạ blablabla…
Lời khuyên can này có ý nghĩa là: sức lực lão tử vô cùng lớn, ngăn ngươi lại khiến ngươi không cách nào nhúc nhích, dần dà liền mệt chết mà nguôi giận thôi.
Đây là sự chênh lệch bản chất giữa Thú vương cùng Vương tử.
Manzi trong đám người này là kẻ duy nhất biết ma pháp. Tuy rằng hắn vẫn luôn mặt lạnh nhưng giờ khắc này là người có triển vọng nhất.
Hắn ném một thuật hồi phục qua, thuận lợi giúp cái đầu ổ quạ của vương tử Abel trở về bộ dáng tiêu sái phiêu dật.
Sau một phen gây áp lực, mọi chuyện bình tĩnh trở lại.
Tác Phi ngồi một bên nhìn cảm thấy rất đau đầu. Một đám người cùng nhau làm tổ đội mà ai cũng bán bạn cầu vinh thì sao bây giờ…
Để giảm bớt khả năng gây sự, liền đơn giản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, vì vậy Samuel nói thẳng: “Ngoại trừ thông đạo vừa rồi thì còn sáu thông đạo khác. Chúng ta thăm dò cái kế bên một chút, xem xem có liên hệ gì không.”
Harris nói: “Chúng ta không nên tách nhau ra, tốt nhất là cùng đi.”
Samuel đáp: “Được.”
Vì thế, sáu người một thú bắt đầu thám hiểm địa cung.
Đầu tiên là vào thông đạo lúc đầu xuất hiện sau lưng Samuel, bên trong cũng là một mảnh tối đen. Lần này Manzi là người dùng ma pháp thắp sáng, đoàn người đi không bao xa đã đến điểm cuối cùng. Cũng giống như thông đạo lúc trước, nó là một cánh cửa, hình dạng và chất liệu hoàn toàn giống nhau, duy chỉ có đồ đằng phía trên thay đổi.
Manzi phóng ra một nguồn sáng cường đại phía đồ đằng, chiếu rõ nó.
Là một hình tròn với hai đường chéo cắt nhau. Harris nhìn một lát nói: “Đây là cái gì? Nhìn thật trừu tượng.”
Mặt khác, những người còn lại cũng không hiểu lắm nên chưa lên tiếng.
Ngược lại, Abel tính tình vốn nóng nảy hừ một tiếng nói: “Không phải là một bánh xe thôi sao?”
Ặc… Nghe y nói thế, tập trung nhìn lại thì có vẻ như vậy thật. Nhưng mà lúc trước là ngọn lửa, giờ là bánh xe, hai thứ này có liên hệ cái lông gì?
Huống chi lúc trước Lancelot đề xuất rằng ngọn lửa ám chỉ ma pháp hệ hoả; nếu dựa theo ý nghĩ ấy thì đồ đằng này hẳn cũng chỉ một ma pháp nguyên tố nào đó. Nhưng bánh xe có thể đại biểu cho nguyên tố gì? Căn bản không giải thích được.
Không khỏi hoài nghi kỳ thật Abel chỉ muốn tát vào mặt Lancelot cho nên mới nói một cách tuỳ ý như vậy.
Abel không hề gì nhún nhún vai bảo: “Đây tuyệt đối không phải là ma pháp nguyên tố gì đó. Các ngươi không tin ta cũng chả sao. Bây giờ chúng ta chỉ mới thấy hai cái thông đạo, còn có năm cái. Chúng ta lần lượt đi từng cái sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.”
Chính xác là như thế. Mọi người vừa định quay đầu rời đi, Samuel bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.” Tiếp, hắn xoay sang nhìn về phía Tác Phi: “Em thử ấn xem.”
Tác Phi hiểu ý tứ hắn, ịn bàn tay lên. Đồ đằng đột nhiên sáng lên một chút lại nháy mắt dập tắt, tựa như những gì đã diễn ra với đồ đằng ngọn lửa khi Samuel đặt tay lên. Là bị cự tuyệt.
Cậu mới vừa rút tay xuống, Samuel đã đưa tay lên. Đồ đằng lần thứ hai toả sáng, lần này nó vẫn tiếp tục sáng lên.
Toàn bộ đồ đằng biến thành một màu trắng thuần, riêng hai đường chéo là màu đen, thoạt nhìn quả thật rất giống bánh xe…
Abel hừ một tiếng, nghiêng đầu, một bộ tư thế không tin đại gia các ngươi liền thiệt thòi.
Quan hệ giữa ngọn lửa cùng bánh xe thật sự không ai có thể hiểu được, vì thế họ đành phải tiến quân tới thông đạo kế tiếp.
Thời điểm chuẩn bị đi, Samuel yêu cầu mỗi người bọn họ đều ấn đồ đằng một cái. Đồ đằng hình ‘bánh xe’ này trừ bỏ một mình Samuel có thể khiến nó tiếp tục toả sáng, những người còn lại thì nó chỉ loé lên một chút, không có gì bất đồng.
Trải qua mấy lần thử liên tiếp, ít nhất có thể đưa ra hai kết luận: Đồ đằng ngọn lửa thuộc về Tác Phi, đồ đằng bánh xe thuộc về Samuel… Chẳng lẽ năm đồ đằng còn lại thuộc về năm người ở đây?
Chỉ suy đoán cũng không có tác dụng, đi thử thực tế mới là hợp lý.
Kế tiếp là thông đạo của Lancelot. Lần này mọi người đi thẳng tới cánh cửa ở cuối con đường kia. Sau khi ma pháp chiếu sáng được phát ra, đồ đằng nhanh chóng bị rọi rõ. Lúc Lancelot đặt tay lên, một đoá hoa trong suốt nhìn như băng hoa được hiển lộ.
Abel ở một bên khoanh tay hừ lạnh: “Còn tưởng sẽ là hình cánh gà đó chứ.”
Lancelot giận! Nhưng nhìn đến khuôn mặt thiếu đánh của Abel sẽ càng khiến hoả khí bốc lên, vì vậy y chỉ trừng mắt nhìn tên đó một cái rồi quay đầu bước đi.
Thứ tư là thông đạo của Abel. Lúc đến trước cánh cửa, tất cả lại ngây ngẩn cả người. Lần này lại không có đồ đằng? Một cánh cửa trống rỗng, cái gì đều không có…
Đây có nghĩa gì? Ngọn lửa, bánh xe, băng hoa, đến cửa thứ tư lại không có gì hết? Quy luật nãy giờ lại bị cắt đứt.
Hay là cánh cửa này có chỗ gì độc đáo? Mọi người cẩn thận đứng quan sát một phen, thật sự không nhìn ra điểm bất đồng.
Lúc họ hết đường xoay sở, Tác Phi bỗng nhiên nghĩ ra một ý. Cậu dựa vào trí nhớ nãy giờ, sờ soạng lên vị trí đồ đằng hay có ở mấy cánh cửa trước, nhưng vẫn không có bất luận khác biệt gì. Cậu lại đem lòng bàn tay dán lên, cũng không có phản ứng.
Hmm, chẳng lẽ nghĩ sai rồi?
Tay cậu vừa muốn thả xuống thị bị Samuel đột ngột nắm chặt lấy, tại vị trí vừa rồi dịch sang trái một chút. Tiếp đó, một ánh sáng mỏng manh hiện lên.
Quả là thế.
Đồ đằng có tồn tại, chẳng qua là ẩn hình!
Nhớ kĩ vị trí kia, Abel đặt tay lên. Sau đó, một cái đĩa tròn trồi lên, một đoàn sương khói toả ra từ đó…
Vậy có nghĩa là đồ đằng của Abel là sương khói?
Đến hiện tại, Tác Phi thực tâm muốn chửi má nó. Đây rốt cuộc là cái quỷ gì – ngọn lửa, bánh xe, băng hoa, sương khói?!
Tụi nó có quan hệ cái lông gì sao?
Xem ra phải đến ba cửa còn lại mới giải thích được.
Vì thế, bọn họ tiếp tục đi thông đạo của Harris. Lần này đồ đằng phi thường bắt mắt, là một con rắn.
Tác Phi sau khi nhìn thấy, trong lòng ngược lại yên lặng cảm thấy đồ đằng thiệt là phù hợp với tính cách phúc hắc của Harris đi.
Sau đó họ lại đi thông đạo của Manzi, đồ đằng hình bầu dục. Hồi lâu không nhìn ra là cái gì, Abel suy nghĩ đơn giản giản dị lại lên tiếng: “Là một cái chảo.”
Mọi người: …
Thật sự là hình ảnh thô tục y như cái bánh xe nha.
Bất quá, y vừa nói xong, họ liền cảm giấy thật giống.
Chỉ còn lại một thông đạo cuối cùng, là dành cho thứ duy nhất không phải hình người trong đội ngũ này: thông đạo của thú con.
Thuật chiếu sáng thắp lên, Tác Phi tràn ngập chờ mong không biết đồ đằng trong thông đạo cuối cùng là gì, ai ngờ chỉ là một hình ảnh không hề trừu tượng: một con chuột nhỏ…
Thú con đem móng vuốt ấn lên, thế nhưng đồ đằng không phát sáng.
Thú con không tin, lại đổi một chân khác, vẫn không sáng… Này là xảy ra chuyện gì?
Thú con: Đồ đằng chết tiệt, dám xem thường bản thần thú.
Vì thế nó xoay người, tại trước mắt bao người chống hai chi trước xuống đất, lấy một tư thế vô cùng duyên dáng, vi diệu đem chân sau đạp vào đồ đằng.
Tác Phi: Tên này ta không quen, tuyệt đối không quen.
Đáng tiếc, thú con có duyên dáng thế nào thì đồ đằng cũng chả thèm cấp mặt mũi cho nó, không thèm phản ứng.
Thân là Thú vương, Harris tự nhận là hiểu biết rộng, mở miệng hỏi: “Lại nói, ngươi tại sao vẫn luôn ở hình thú? Biến thành hình người thử xem.”
Thú con: “Lão tử cũng không phải người, biến cái lông gì!”
Harris hơi kinh hãi: “Ngươi chưa bao giờ biến thành hình người?”
“Đã nói lão tử không phải người!”
Harris nhẹ nhàng cười cười, cười như một đoá Bạch Liên Hoa, bất quá Tác Phi cảm thấy càng ngày càng không an tâm. Harris đi đến bên người thú con, ôn nhu nói: “Đừng sợ, không đau đâu.”
Thú con cả kinh: “Ngươi muốn làm gì?!”
Harris sờ sờ đầu nó, sau đó nâng cái đầu tròn vo lên, hướng chóp mũi nó liền…
Tác Phi hết hồn: Đây là muốn diễn nhân thú ngay tại hiện trường sao đm!
Liền.. cắn xuống!
Thú con kêu một tiếng như quỷ rống, tiếp theo một trận sương trắng bốc lên. Sau khi màn sương tiêu tan, Tác Phi thấy rõ ràng xong, cằm đều muốn rơi xuống đất.
Đm, ai vậy a!
Một thiếu niên tóc vàng kim, làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh liền như vậy xích loã xuất hiện ngay trước mắt – Đúng vậy, xích loã là nghĩa trên mặt chữ luôn, vì một kiện quần áo cũng không có!
Nếu chỉ như vậy thì cằm Tác Phi cũng không rớt mất đâu. Trọng điểm là, trên mái tóc vàng óng ánh của thiếu niên còn có hai có lỗ tai xù, sau mông còn mọc cái đuôi thật dài…
Tác Phi bị chọt mù mấy đôi mắt chó rồi, không còn tiền mua thêm mắt mới đâu!
Ánh mắt của thiếu niên lay động, vẻ mặt mờ mịt vô tội. Đồng tử nhỏ hẹp của Harris sáng quắc, bên trong loé lên quang mang tuyệt đối không có ý tốt. Y tiến lên, nắm chặt tay phải của thiếu niên ấn lên đồ đằng. Lần này hình con chuột trên đồ đằng nháy mắt sáng lên.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, Harris vô cùng ái muội tiến gần sát thiếu niên, hướng cái mũi khéo léo của nó, mạnh mẽ cắn xuống….
Lại một tiếng quỷ kêu vang lên, sương trắng lần thứ hai tràn ngập, rồi thần thú uy vũ khí phách trở lại trước mắt mọi người.
Tác Phi ngốc nửa ngày rốt cuộc mới hồi phục lại tinh thần. Được rồi, đây là một thế giới thần kỳ, một thế giới có tới chín chủng tộc; biến, biến thân gì đó, cũng không, không có gì đặc biệt.
Mới là lạ! Cho dù biến thân nhưng tại sao lại cắn mũi a, cắn mũi không đau sao? Đây là do thằng ngu nào đặt ra a! Mấy tên sản xuất game rốt cuộc trong óc chứa cái gì vậy a!
Thú con lấy lại tinh thần, đối với Harris bắt đầu điên cuồng gào hét: “Ngươi, ngươi thế nhưng cắn ta! Ngươi cái đồ cầm thú!”
Tác Phi: Nhóc con, trọng điểm là cái này sao hả nhóc!
Thú con nổi giận, giương móng vuốt đánh về phía Harris. Thân thể của Harris nhìn qua là một tiểu thụ mềm yếu nhu nhược, còn của nó thì to bự điển hình. Bị nó quất một phát, không phải y sẽ bị đánh cho vô cùng thê thảm ư?
Đáng tiếc chính là, Harris lại mang vẻ mặt ôn nhu sủng nịch nghênh đón cái ‘ôm ấp’ của thú con, còn thật sự dùng cánh tay nhỏ bé yếu ớt siết chặt lấy nó, sau đó còn cọ cọ đầu thú con, dỗ dành nói: “Ngoan.”
Thú con: “Ngoan cái đầu…” Harris như làm ảo thuật lấy một khối thịt nướng từ trong lồng ngực ra. Thú con: “Ngao ngao~~”
Tác Phi: Đệt… Lại mù một đôi mắt chó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất