Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 68

Trước Sau
Abel hiện nay là vương tử duy nhất của Ma tộc, xuất hiện ở Ma Vực cũng không đáng kinh ngạc. Nhưng điều ngạc nhiên là hắn lại hiện diện ở Ma Cung.

Thiết lập nhân vật của Abel trong game vẫn thật khốn khổ. Hắn là con trai duy nhất của Ma vương tiền nhiệm, mà Ma vương tiền nhiệm đã bị Linde giết chết – đương nhiên, là chết trong một trận đại quyết chiến quang minh chính đại. Cũng bởi vậy, Linde mới ngồi lên vị trí huyết vương tọa ấy.*

*Đây là bug mà mình đã nhắc đến ở chương 61. Chương 61 bảo Abel là con trai của Linde.

Dựa theo tư duy của Nhân tộc mà suy xét, cái hậu hoạn Abel này Linde hẳn là sớm diệt trừ. Nhưng ở Ma tộc, để Abel sống sót đối với Linde mà nói chính là vinh quang cao nhất, thời thời khắc khắc nhắc nhở tất cả Ma tộc rằng: ta giết phụ thân hắn, lên làm tân nhiệm Ma vương, mà hắn lại bất lực.

Đúng vậy, tại nơi chủng tộc tối yêu chuộng thực lực này, ai có năng lực thì kẻ đó thượng vị, cũng không tồn tại cái gì mà tình cảm cừu hận. Đó cũng là đặc điểm riêng chỉ có ở Ma tộc.

Cho nên nói, Abel mặc dù là vương tử duy nhất của Ma tộc, nhưng thân phận của hắn tại Ma Vực cũng phi thường xấu hổ. May mắn là tiểu tử này có sinh mệnh dai như con gián, cộng thêm sức chiến đấu cường đại được kế thừa từ phụ thân Ma vương của mình, vì vậy mới có thể dựa vào nắm đấm mà nói chuyện, giành lại được tôn nghiêm cho chính mình.

Bất quá, Abel không có khả năng được cho phép tiến vào Ma Cung.

Thế nên, giờ phút này Abel xuất hiện ở trong đây là muốn làm gì?

Tác Phi kéo Samuel lại, lặng lẽ ẩn thân, quyết định nhìn rõ đầu đuôi.

Abel là lẻn vào. Thân mình hắn mạnh mẽ, động tác nhẹ nhàng, Tác Phi nếu không phải đang cùng một chỗ với Samuel thì chắc căn bản không phát hiện được hắn. Dù sao thì thực lực của một thần thích khách vẫn là cực kì cường đại.

Abel rất cẩn thận. Hắn đối với địa hình Ma Cung hết sức quen thuộc, tài tình tránh khỏi nhiều chỗ có đội tuần tra cùng với một it nơi có kết giới phòng ngự.

Tác Phi cùng Samuel đi theo phía sau hắn ngược lại bớt việc rất nhiều. Mục đích của Abel phi thường rõ ràng, cũng là đại điện của Ma vương. Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một phen mới luồn vào, Tác Phi cũng đi theo.

Trong đại điện là trang sức mang đậm phong cách Ma tộc, lấy màu đen cùng tím làm chủ đạo. Tuy rằng toàn bộ là màu tối, nhưng căn phòng lại rộng lớn sáng sủa, khí thế bức người.

Tác Phi liếc mắt một cái liền thấy được huyết vương tọa. Đó là một chiếc ghế dựa phi thường xa hoa, dáng vẻ hào phóng, bày ra sự trương dương kiêu ngạo của Ma tộc một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong điểm là, cái ghế này siêu cấp lớn, mười người ngồi lên cũng không có vấn đề gì, Hơn nữa, chỗ này là nơi cậu lựa chọn tiến hành thịnh yến 10P cuối cùng. Chậc chậc… được rồi, Tác Phi hiện tại cũng chỉ là thổn thức một chút, kỳ thật cũng không nghĩ gì nhiều.

Mục tiêu của Abel hiển nhiên không phải là huyết vương tọa, có thể nói hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp đi về phía bình phong bên trái.

Đây là muốn làm chi? Chẳng lẽ Abel muốn trốn ở nơi này, chờ Linde trở về liền đánh lén? Hẳn là sẽ không ngu như vậy đi.

Tác Phi cân nhắc. Mặc kệ Abel muốn làm gì, cậu đều phải đuổi hắn đi. Lối vào phía dưới vương tọa cũng không thể để cho người khác biết.

Abel đẩy bình phong, lộ ra vách tường màu đen phía sau. Sau đó, hắn vươn tay, sờ soạng xung quanh một phen, rồi nhắm một điểm, dùng sức ấn vào. Hình như một cái cơ quan được mở ra, tiếp theo vách tường lui trở vào, hiện ra một cái động đen nhánh.

Abel nhìn chằm chằm, rồi vói tay vào đào đào. Tác Phi cau mày nhìn. Đây là đang tìm đồ vật gì?

Không bao lâu, Abel rút tay ra, nắm trên tay hắn chính là một món đồ bằng vải, trên mặt là hoa văn vằn hổ. Abel có chút nghi hoặc lấy ra nhìn nhìn, nhất thời 囧. Này… này rốt cuộc là cái gì! Là quần áo hả? Phi thường nhỏ nhắn, lại bó sát người, mấu chốt là trước ngực hai cái lỗ, phía dưới cũng có một cái lỗ. Y phục này ba điểm quan trọng đều lộ ra hết rồi đi! Hơn nữa, điểm chết người chính là nó còn gắn theo một cái đuôi ngắn nhỏ, một đầu đuôi là lông xù, một đầu khác lại là một cây ngọc trụ bóng loáng. Nó dùng để làm gì quả thực quá rõ ràng.

Tác Phi cũng nhìn phân minh, nhất thời trợn tròn mắt. Thiếu niên… ngươi đây là muốn làm chi!

Abel vẻ mặt chán ghé ném món nội y tình thú này xuống đất, sau khi làm một trận đấu tranh tâm lý lại thò bàn tay vào, nửa ngày sau lại lấy ra một đồ vật. Lần này là một cái hộp gỗ, mặt trên khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn liền thấy giá trị phi phàm. Abel cau mày tự hỏi một chút, rốt cuộc vẫn mở hộp ra. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền vội vã khép lại. Rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nháy mắt đỏ bừng.



Tuy rằng hắn đóng hộp phi thường nhanh, nhưng Tác Phi cũng nhìn thấy… Trong đó là cả một loạt dương – vật – giả, đủ loại từ lớn tới bé sắp thành một hàng chỉnh chỉnh tề tề. Nhỏ nhất cũng chỉ thô như ngón tay út, mà lớn nhất lại ước chừng bự như cánh tay một người trưởng thành…

Đối với hộp gỗ này, Abel quả thực như là khoai lang phỏng tay mà cấp tốc ném ra ngoài. Vậy mà thật kéo, chốt mở của hộp gỗ rất lỏng, nó vừa văng ra, hộp gỗ liền bật nắp, đồ vật bên trong ngay tức khắc lăn đầy mặt đất.

Abel chết lặng… Hắn dù sao cũng là lén lút vào, biến thành như vậy không khỏi bị phát hiện. Vì thế, lông mày của hắn dù vo thành một nắm nhưng cũng chỉ có thể ngồi xổm xuống, vẻ mắt chán ghét nhặt mấy cái thứ này đặt lại vào hộp gỗ.

Tác Phi nãy giờ xen toàn bộ quá trình, thấy bộ dạng tội nghiệp đó của Abel, lập tức xoay người, đem mặt vùi vào lồng ngực của Samuel, dùng sức nín cười.

Thật tình là… vô pháp nhìn thẳng a, thiếu niên!

Sau đó, bạn học Abel lại từ trong cái hốc tối om kia lấy ra một hòm khiêu đản*, một cây roi nhỏ màu tím, còn có mấy quyển long dương đồ vẽ phi thường tinh xảo, cùng với vài kiện nội y mật đào hết sức khoa trường và mấy bộ nữ trang rườm rà…

Hắn vừa lục đồ, vừa tức tới bốc lửa mà mắng mấy từ như là: “Lưu manh, vô sỉ, hạ lưu, đáng khinh…” vân vân.

Tác Phi rất muốn giúp hắn sửa cho đúng một chút. Tình huống này rõ ràng phải dùng từ ‘Dâm tặc’ mới tương đối thích hợp đi! Còn nữa, Abel, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì a… Trong cái kho hàng tình – thú này có cái gì mà ngươi muốn sao!

Cậu cứ như vậy oán thầm; Abel lại lấy ra một vật màu hồng nhạt.

Tác Phi âm thầm suy nghĩ, đây tám phần lại là một bộ nội y tình thú gì đó; Abel đã mở nó ra.

Đồng tử Tác Phi mãnh liệt co rụt lại. Đó là túi không gian của cậu! Là túi không gian mà trước đó bị đám người Linde tịch thu đi!

Abel cầm lấy, đánh giá một phen, miệng lầm bầm một câu, nhưng cũng không tiếp tục tìm kiếm trong hắc động. Tư thế này là đã tìm được đồ vật muốn kiếm.

Chẳng lẽ, Abel là tới tìm túi không gian của cậu? Đây là muốn làm gì?

Tác Phi nóng nảy. Cậu vốn là cũng muốn tới tìm về túi không gian của mình, nhưng cậu căn bản không biết Linde sẽ để nó ở đâu nên không thể nào xuống tay, còn đang phát sầu. Nhưng hiện tại nó thế mà lại ở trong tay Abel.

Đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm. Nếu bỏ lẽ, cậu thật sự không biết như thế nào mới có thể lấy lại túi không gian!

Suy nghĩ của cậu không cần phải nói ra, Smauel cũng có thể nghĩ đến.

Đã không tất yếu phải tiếp tục che giấu, Tác Phi từ trong tiềm hành* đi ra.

*tiềm hành: thuật ẩn thân cao cấp

Hai người bỗng dưng xuất hiện khiến Abel cả kinh. Thân thể hắn phản ứng phi thường nhanh chóng, đã xuất tư thế công kích. Nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dáng Tác Phi, hắn lại hơi sửng sốt, thu hồi đòn tấn công.

Tác Phi đang cân nhắc làm thế nào để từ trong tay Abel lấy túi không gian lại. Túi không gian đối với cậu mà nói là quá trọng yếu. Bây giờ, nó vẫn còn bộ dáng nguyên trạng, chứng minh là bọn Linde còn chưa mạnh mẽ đột phá kết giới của nó, đồ vật bên trong vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Quả cầu ký ức của Veeshan ở trong đó, cậu vô luận thế nào cũng phải đoạt lại túi không gian.

Cho dù là phải dùng vũ lực.

Nhìn thấy Tác Phi, Abel sau một chút kinh ngạc ngắn ngủi lại hừ lạnh một tiếng, khôi phục tư thái kiêu ngạo lúc trước. Động tác kế tiếp của hắn lại khiến Tác Phi ngẩn người.

Abel ném túi không gian màu hồng nhạt cho Tác Phi, mở miệng nói: “Một đại nam nhân thế nhưng lại dùng đồ màu hồng nhạt. Xớ.”

Tác Phi cầm lấy túi không gian, có một cảm giác không chân thật. Cậu chỉ cần đụng vào liền biết đây là túi không gian Veeshan để lại cho cậu, tuyệt đối không sai. Nhưng mà nó cư nhiên lại dễ dàng như vậy mà trở về trong tay cậu? Mệt cậu suy nghĩ một đống đối sách để đối phó Abel a… Thậm chí ngay cả dùng bạo lực cũng đã muốn làm.



Thấy Tác Phi đứng ngơ ngác, Abel tựa hồ có điểm không được tự nhiên. Hắn quay mặt qua chỗ khác, cứng rắn nói: “Ta không thích thiếu nợ người khác. Thanh toán xong!”

Ném lại những lời này, hắn liền ẩn tàng thân hình, rời khỏi Ma Cung.

Tác Phi lúc này mới lấy lại tinh thần, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.

Abel là đặc biệt đến giúp cậu tìm túi không gian, mạo hiểm sinh tử bản thân. Về cái phần gọi là thiếu nợ Tác Phi kia, chỉ là lúc trong bảo khố, Abel từ căn phòng đó đi ra, Tác Phi giúp hắn trị liệu khẩn cấp. Kỳ thật, chuyện ấy Tác Phi cũng không ghi tạc trong lòng, nhưng Abel lại nhớ kỹ…

Thậm chí mạo hiểm tính mạng mình trộm xông vào Ma Cung, chỉ vì giúp cậu tìm về túi không gian.

Trong lòng Tác Phi nói không cảm kích là giả, đáng tiếc Abel chạy đi quá nhanh, chỉ ném một câu như vậy liền không thấy thân ảnh.

Samuel nói: “Yên tâm, ta đã cấp cho hắn một thuật tiềm hành.”

Tác Phi nhẹ nhàng thở ra. Cứ như vậy, Abel khẳng định sẽ không bị người phát hiện. Sau đó, chỉ cần cậu cùng Samuel lưu lại một ít dấu vết của mình, Linde sẽ không nghi ngờ Abel.

Cất túi không gian đi, Tác Phi cũng đem suy nghĩ kéo trở về.

Samuel lần thứ hai xem xút bốn phía, sau khi xác định không có bất luận kẻ nào, Tác Phi mới tiến đến huyết vương tọa, cố sức dời vương tọa đi. Phía dưới là ngọc thạch màu tím trơn nhẵn, cái gì mà cửa khẩu một chút cũng không thấy.

Đến đây liền yêu cầu một cái tiền đề, mà tiền đề này… Tác Phi lúc ấy sờ soạng lần mò rất lâu mới biết rõ ràng, cư nhiên là máu của Samuel.

Về phần tại sao lại như vậy, cậu lúc ấy cũng không minh bạch, có lẽ lần này sẽ tìm được đáp án.

Samuel cắt đầu ngón tay mình, giọt máu đỏ tươi vừa nhỏ xuống phiến ngọc trong nháy mắt đã bị hấp thu, sau đó ngọc thạch màu tím trở nên trong suốt rồi từ từ biến mất, một cái động khẩu tối đen như mực xuất hiện tại ngay trước mắt.

Trước đó Samuel chưa khôi phục cánh nên trực tiếp té xuống, nhưng hiện tại Samuel có thể bay, hai người tiến vào sẽ không chật vật như vậy.

Samuel giang rộng cánh, ôm Tác Phi vào ngực, đầu tiên là nhảy vào động khẩu, sau đó từ trong mà đẩy huyết vương tọa trở về chỗ ban đầu. Cửa vào này chỉ mở ra trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, muốn mở lại còn cần máu của Samuel.

Quá trình rơi xuống không tính là ngắn, hơn nữa gió thổi từ thông đạo lại lạnh đến thấu xương. Tác Phi bị đông lạnh tới mức run run, cuối cùng Samuel đơn giản dùng cánh bao bọc Tác Phi lại, lúc này cậu mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Thông đạo này là cách duy nhất để xuyên qua biển Vô ọng, mà phía dưới biến Vô Vọng chính là vực sâu vô tận. Vực sâu vô tận là một khe núi sâu thẳm, tựa như chìm dưới đáy biển, sâu khủng bố tới mức nhìn không thấy đáy.

Thân hình Hull phi thường to lớn. Y là bị mắc kẹt trong vực sâu vô tận, trải qua ngàn năm đều không thể thoát thân. Mà theo thời gian trôi qua, thể lực của y cũng không ngừng tiêu hao, lại càng vô pháp bay ra ngoài.

Cứ như vậy bị nhốt, cô đơn lạnh lẽo chờ đợi tử vong.

Tư vị này thật là khổ sở.

Lúc Samuel cùng Tác Phi tới vực sâu vô tận, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy được phỉ thúy lục long thật lớn này.

Thân hình y phi thường tuyệt mỹ, có thể tưởng tượng tại thời điểm y ngao du phía chân trời là tao nhã xinh đẹp đến cỡ nào. Nhưng mà y lại bị vây ở nơi không có ánh mặt trời này, cô độc một mình.

Samuel đi đến trước người y. Cặp mắt xanh biếc thật lớn kia trong nhất thời trống rỗng, nhưng sau đó lại đột nhiên trở nên sáng ngời. Một thanh âm suy yếu vang lên: “Lionel, ngươi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau