Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 116
☆ Chương 197: Chấn động đến mức ra một thân mồ hôi
Loại thứ nhất, ấn giờ tính tiền.
Lão bản xem ra không thiếu tiền, Nam Kính mỗi một canh giờ ở đây làm công sẽ cho cậu một ngàn điểm thông dụng, dấu ngoặc bên trong là để ghi chú coi như có lười biếng ngủ cũng sẽ được lương bổng, mà hết ngày sẽ kết toán.
Nếu như Nam Kính có thể từ sáng sớm làm đến buổi tối, lão bản cũng giống vậy ấn giờ trả thù lao, hơn nữa lão bản phi thường hoan nghênh Nam Kính mọi thời tiết đều đến làm công.
Đối với cái này Nam Kính mạnh mẽ hoài nghi lão bản kêu cậu đến làm công là có dụng tâm, thật sự có ông chủ tốt như vậy, không ngại công nhân đến ngủ lấy không lương bổng cao như vậy sao?
Loại thứ hai, cộng tiền hoàn thành linh kiện kiếm được trích phần trăm tiền hoa hồng 20%.
Không có lương cơ sở, khi nào cùng lão bản làm được đơn đặt hàng linh kiện, thì lúc đó lấy điểm thông dụng.
Điều kiện này vừa ra, Nam Kính khó tránh khỏi ngay lập tức liền hỏi chế tác một cái linh kiện cao cấp có thể bán bao nhiêu tiền, nếu như một cái phải làm một tuần, lại chỉ có thể bán 10 ngàn, kỳ thực không phải thiệt thòi lớn sao?
Lão bản suy nghĩ một chút, vặn lấy đầu ngón tay tính toán một chút mới lên tiếng: "Đại khái loại bình thường cũng là mấy triệu."
Nam Kính nhất thời muốn quỳ, ánh mắt nhìn lão bản cũng không như xem người bị bệnh xà tinh.
Trời ạ, mấy triệu!
Mấu chốt của ngươi là phía trước cái "Cũng là" kia là có mấy cái ý tứ?
Chân nhân bất lộ tướng lộ tướng không đúng người đạo lý, Nam Kính xem như là sâu sắc lĩnh hội.
Không hề nghĩ ngợi, cậu quyết đoán lựa chọn loại thứ hai.
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười của lão bản càng ngày càng quỷ dị.
"Ngươi xác định chọn loại thứ hai? Ta chính là muốn sớm nói cho ngươi, cùng ta làm linh kiện không phải là loại linh kiện phổ thông, có lúc là vũ khí của cổ vũ thuật sĩ dùng, có lúc là không gian nút áo cùng vật có nhu cầu đặc thù, cũng có vũ khí cơ giáp, đương nhiên cũng có cơ giáp."
Lần này đổi thành mắt Nam Kính sáng rực lên, cậu kích động sắp không thể thở nổi —— đương nhiên không cần chế tác linh kiện phổ thông, nói thật ra cậu đã yêu cảm giác khiêu chiến vượt cấp rồi a.
Cậu chủ động nắm chặt hai tay lão bản, trang trọng mà nhìn đôi mắt không hề đặc sắc không lớn không nhỏ của đối phương nói: "Lão bản yên tâm, tôi nhất định sẽ không lười biếng."
Lão bản nháy mắt mấy cái, nhân cơ hội sờ soạng hai cái trên tay cậu ——non mềm trơn trượt cảm giác này quả thực làm cho hắn yêu thích không buông tay!
Nam Kính: "..."
Lão bản lúng túng nhìn Nam Kính không nói gì mà nhìn chằm chằm mình, thu hồi móng vuốt sói sờ loạn, đổi một mặt biểu tình đường hoàng ra dáng nghiêm túc, rất có phong thái lãnh đạo mà nói: "Ta còn chưa nói cho ngươi, có lúc một món linh kiện cần làm một trăm tám mươi ngày, dài hơn một hai năm đều có khả năng, ngươi phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Một, một hai năm?
Thân thể Nam Kính lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Điểm thông dụng của cậu nhiều nhất có thể chống đỡ được hai tháng, nếu như một món linh kiện làm một hai năm, cậu còn không có lĩnh đến nửa phân thành tựu sẽ bị chết đói.
Tại thời điểm cậu một lần nữa cân nhắc có nên chọn lại loại phương thức lương bổng thứ nhất hay không, lão bản bỏ thêm một câu: Có thể ứng trước.
Nam Kính lúc này đánh nhịp —— tuyệt!
Lão bản cảm động sắp khóc lên, vì phòng ngừa thấy hắn lệ rơi đầy mặt, Nam Kính lập tức chủ động tiến lên cho hắn một cái ôm ấp.
Trí năng một hào chẳng biết lúc nào đã một lần nữa bò đến trên cổ tay Nam Kính biến thành thiết bị đầu cuối biểu đạt bất mãn cậu triệt để lãng quên nó, lén lút đem hình ảnh hai người ôm ấp nhau chụp lại.
Hắc, ngày khác làm bộ trong lúc lơ đãng để Lantis nhìn thấy, tình cảnh kia nhất định đặc biệt chua đặc biệt có ý nghĩa kỷ niệm.
Cuối cùng, Nam Kính tương đối nghiêm túc hỏi lão bản một vấn đề cuối cùng: "Tại sao tôi hợp cách?"
Nâng mặt của mình bộ dáng một bức ẩn tình...
Lão bản liền đem mặt Nam Kính quan sát một lần, gật đầu nói: "Đương nhiên là trưởng thành đến hợp lệ đi! Khuôn mặt nhỏ này, quả thực là dựa theo yêu thích của ta mà trưởng thành, lại đây tiểu bảo bối hôn nhẹ một cái, để ca ca ngắm nghía cẩn thận."
"Tôi ngày mai lại tới!"
Sau lưng Nam Kính mát lạnh vừa nói vừa tông cửa xông ra, vèo vèo mấy lần liền mất tung ảnh.
Đây là bị đùa giỡn đúng không?
Lại còn tự xưng là ca ca?
Cậu cũng không quên vừa mới bắt đầu ông chủ này tự xưng là thúc thúc a!
Mẹ ơi thật là khủng khiếp.
Sau khi Nam Kính rời đi, lão bản đứng ở giữa cửa nhỏ hẹp cao đen ngòm như là quan tài, sờ sờ cằm trên mặt lộ ra một nụ cười gian kế thành công.
"Ha, trên đường đi này đi ra cái người xa lạ kéo ngươi tiến vào gian phòng nhỏ đều tới rồi? Rõ ràng lão bản này có vấn đề cửa hàng này có vấn đề cũng dám không thăm dò liền theo làm việc? Cẩn thận bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền a, chân thực, cái người ngu ngốc nào đem ngươi dạy thành dáng dấp như vậy?"
Lầm bầm lầu bầu nói một chốc, lão bản trẻ tuổi liền từ từ lộ ra nụ cười thỏa mãn, mặt người qua đường thoạt nhìn trong lúc nhất thời ngược lại cũng chẳng phải người đi đường.
"Ta chính là không buộc ngươi chọn loại thứ hai, đây chính là chính ngươi tự chui vào trong tay ta, lúc đó cũng đừng khóc a... Có lòng cầu tiến, đối với mình có lòng tin, thực sự là trẻ con có thể dạy dỗ A ha ha ha ha!"
Trong cửa tiệm khép kín phát ra tiếng cười của lão bản làm người ta sợ hãi.
Một bên khác, Nam Kính như du hồn mà về tới trường quân đội Sifal.
Mãi đến tận khi nằm ở trên giường, đầu của cậu ngất ngất ngây ngây, đem chuyện phải mua quần áo cho trí năng một hào cũng quên mất không còn một mống.
May mà ngày hôm nay bị xem là cẩu cẩu triệt để đánh mất thần là trí não tôn nghiêm trí năng một hào cũng không còn hứng thú mà im lặng không lên tiếng, lại như là tắt máy.
Nam Kính không biết là nên vì chính mình vô duyên vô cớ tìm được nơi công tác mà vui sướng, hay là nên cảm thấy cách thức có được công tác này quá mức đau "bi" mà trầm mặc.
Chờ đem những chuyện khó bề tin tưởng vừa trải qua vào buổi chiều này vuốt thuận từ đầu tới đuôi một lần nữa xong, Nam Kính nhất thời rối loạn —— cậu, cậu ngày hôm nay cứ như vậy mà bán đứng chính mình?
Từ trên trời rơi xuống cái đĩa bánh lớn, vừa vặn liền đập phải trên ót mình?
Người kia nói chuyện nửa thật nửa giả nửa điên nửa có thâm ý, thực tại làm cho tâm lý Nam Kính là chần chờ là không ngừng được ngứa mà muốn khẩn trương đi tìm hiểu ngọn ngành lão bản kia.
Bụng ục ục kêu, cậu mới nhớ tới cư nhiên không cùng Lantis liên hệ cũng chưa thấy được tin nhắn của Lantis.
Tiện tay mở ra thiết bị đầu cuối ra, trên cao nhất thình lình hiện người liên lạc gần đây là Lantis.
Khốn nạn mà mở ra, Nam Kính nhìn tin nhắn ngắn ngủi mới gửi cách đây 1 giờ kia, vài câu đối thoại năm phút đồng hồ sửng sốt.
"Trí năng một hào, ngươi biến thành thực thể lăn ra đây cho lão tử!"
Tiếng gầm gừ của Nam Kính vang vọng cả tòa ký túc xá.
Nha, cậu ỷ vào Sở Nhạc Đồng cùng Vân Cảnh Hàm không ở đây, thử một chút uy lực âm thanh.
Trí năng một hào đắm chìm trong ưu tang bên trong không thể tự kiềm chế, bị một tiếng sư tử hống này sợ đến tè ra quần, lập tức không khống chế được lại hóa thành thực thể, cả kinh qua đi lập tức chạy trối chết, vừa mới chuẩn bị tiếp tục biến thành thiết bị đầu cuối giả chết, liền bị Nam Kính tay mắt lanh lẹ mà nắm lấy đuôi kéo qua đè lên giường đánh một trận no đòn...
Đánh xong, hoàn toàn bị người tổn thương tự tôn trí năng một gào khóc biến thành thiết bị đầu cuối không bao giờ phản ứng Nam Kính nữa, mà Nam Kính càng cân nhắc chuyện hồi xế chiều càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, định đi làm ít đồ ăn, vệ sinh quét dọn một chút ký túc xá, sau khi rửa mặt liền lên giường ngủ.
Nửa ngủ nửa tỉnh, Nam Kính hoảng hoảng hốt hốt hồi tưởng đến khuôn mặt bình thường của ông chủ kia thoạt nhìn còn rất thân thiết, sẽ không biết nghĩ như thế nào mà mô phỏng ra gương mặt kia trong thế giới.
Nghĩ tới đây không quan trọng lắm, Nam Kính đã sắp ngủ cọ một chút lại giống như xác chết vùng dậy, kinh sợ, không nói ra được cảm giác khủng bố từ lưng lan tràn toàn thân, làm cho cậu toàn thân đều cứng lại rồi.
Mẹ! Cậu nói bởi sao gương mặt phổ thông kia thấy thế nào cũng nhìn quen mắt, kia rõ ràng chính là khuôn mặt người qua đường vạn năm mà mình dùng lúc ở trong thế giới mô phỏng kia a!
Nam Kính nhất thời có loại cảm giác bị người nào đó nhìn chằm chằm.
Cũng bởi vì bộ mặt của ông chủ kia, khiến Nam Kính ở trên giường lăn qua lộn lại đổ mồ hôi đầy người hơn nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ, kết quả ở trong mơ còn không ngừng lặp lại gương mặt nhìn qua liền quên nhưng vẫn cười đến thâm trầm, thân mặc áo trắng phiêu phiêu đi theo phía sau cậu làm sao cũng không thoát được.
Khi đi học, Hohrod vốn còn muốn thực hiện vượt nam qua bắc đi đến bên người Nam Kính cùng cậu tán gẫu, nhưng nhìn thấy hai mắt Nam Kính dại ra, vành mắt đen thui, tốt bụng mà bỏ qua cậu.
Một buổi sáng đều ở trong trạng thái phiêu phiêu mà qua, cũng may cậu còn có thể tình cờ phân ra một lỗ tai để nghe lão sư giảng bài, thậm chí như con rối mà đem bài vở đơn giản trong màn ảnh ghi nhớ lại.
Bản điện tử lại một lần nữa bị Hohrod cướp đi, Nam Kính như bình thường nói câu "Nhớ ngày mai trả lại cho ta" liền hướng khu dạy học hệ cơ giáp đi đến.
Nếu như nói từ sau khi khai giảng tới nay lão sư cao hứng nhất là ai, không thể nghi ngờ chính là giáo viên chủ nhiệm lớp một của hệ cổ vũ thuật năm thứ ba cùng chủ nhiệm lớp một hệ cơ giáp năm thứ ba.
Ba học sinh chuyển trường, đẳng cấp gien đều là cấp S trở lên, chuyện có đĩa bánh tự nhiên rơi xuống như vầy còn thật sự cho bọn họ gặp được, không có lão sư nào lại không hy vọng trong lớp mình có học sinh lợi hại —— dù cho trình độ học sinh có vẻ như không cẩn thận vượt qua lão sư.
Từ khi Lantis xuất hiện ở trong lớp học, mỗi môn lão sư khoa đều rất nhanh phát hiện vị học sinh có trình độ điều khiển cơ giáp mạnh mẽ này, bất kể là ở phương diện lý luận cơ giáp hay là các bước huấn luyện, anh đều có thể dễ như ăn cháo mà hoàn thành với thành tích hoàn mỹ nhất, chớ đừng nói chi là thành tích bên trong khoa thực tiễn cùng học sinh giao lưu đối chiến.
Giáo viên chủ nhiệm Phương lão sư đắc ý thấy ai cũng một mặt vui mừng cười ha ha, có học sinh như vậy tiền thưởng của ông tuyệt đối là chạy không thoát.
Ngoại trừ Lantis, còn có một vị học sinh chuyển trường khác - Anlan cũng tương tự tương đối ưu tú, tướng mạo cũng khiến cho mọi người yêu thích.
Tuy rằng vừa mới bắt đầu cùng học sinh không quá quen thuộc thời gian độc lai độc vãng tương đối nhiều, mà sau một kỳ rèn luyện xong, hắn đã cùng các bạn học hoà mình, bằng hữu cũng bắt đầu tăng lên, hơn nữa tính cách thẳng thắn lại đẹp đẽ đáng yêu, rất biết làm người yêu thích.
Loại thứ nhất, ấn giờ tính tiền.
Lão bản xem ra không thiếu tiền, Nam Kính mỗi một canh giờ ở đây làm công sẽ cho cậu một ngàn điểm thông dụng, dấu ngoặc bên trong là để ghi chú coi như có lười biếng ngủ cũng sẽ được lương bổng, mà hết ngày sẽ kết toán.
Nếu như Nam Kính có thể từ sáng sớm làm đến buổi tối, lão bản cũng giống vậy ấn giờ trả thù lao, hơn nữa lão bản phi thường hoan nghênh Nam Kính mọi thời tiết đều đến làm công.
Đối với cái này Nam Kính mạnh mẽ hoài nghi lão bản kêu cậu đến làm công là có dụng tâm, thật sự có ông chủ tốt như vậy, không ngại công nhân đến ngủ lấy không lương bổng cao như vậy sao?
Loại thứ hai, cộng tiền hoàn thành linh kiện kiếm được trích phần trăm tiền hoa hồng 20%.
Không có lương cơ sở, khi nào cùng lão bản làm được đơn đặt hàng linh kiện, thì lúc đó lấy điểm thông dụng.
Điều kiện này vừa ra, Nam Kính khó tránh khỏi ngay lập tức liền hỏi chế tác một cái linh kiện cao cấp có thể bán bao nhiêu tiền, nếu như một cái phải làm một tuần, lại chỉ có thể bán 10 ngàn, kỳ thực không phải thiệt thòi lớn sao?
Lão bản suy nghĩ một chút, vặn lấy đầu ngón tay tính toán một chút mới lên tiếng: "Đại khái loại bình thường cũng là mấy triệu."
Nam Kính nhất thời muốn quỳ, ánh mắt nhìn lão bản cũng không như xem người bị bệnh xà tinh.
Trời ạ, mấy triệu!
Mấu chốt của ngươi là phía trước cái "Cũng là" kia là có mấy cái ý tứ?
Chân nhân bất lộ tướng lộ tướng không đúng người đạo lý, Nam Kính xem như là sâu sắc lĩnh hội.
Không hề nghĩ ngợi, cậu quyết đoán lựa chọn loại thứ hai.
Nói xong lời cuối cùng, nụ cười của lão bản càng ngày càng quỷ dị.
"Ngươi xác định chọn loại thứ hai? Ta chính là muốn sớm nói cho ngươi, cùng ta làm linh kiện không phải là loại linh kiện phổ thông, có lúc là vũ khí của cổ vũ thuật sĩ dùng, có lúc là không gian nút áo cùng vật có nhu cầu đặc thù, cũng có vũ khí cơ giáp, đương nhiên cũng có cơ giáp."
Lần này đổi thành mắt Nam Kính sáng rực lên, cậu kích động sắp không thể thở nổi —— đương nhiên không cần chế tác linh kiện phổ thông, nói thật ra cậu đã yêu cảm giác khiêu chiến vượt cấp rồi a.
Cậu chủ động nắm chặt hai tay lão bản, trang trọng mà nhìn đôi mắt không hề đặc sắc không lớn không nhỏ của đối phương nói: "Lão bản yên tâm, tôi nhất định sẽ không lười biếng."
Lão bản nháy mắt mấy cái, nhân cơ hội sờ soạng hai cái trên tay cậu ——non mềm trơn trượt cảm giác này quả thực làm cho hắn yêu thích không buông tay!
Nam Kính: "..."
Lão bản lúng túng nhìn Nam Kính không nói gì mà nhìn chằm chằm mình, thu hồi móng vuốt sói sờ loạn, đổi một mặt biểu tình đường hoàng ra dáng nghiêm túc, rất có phong thái lãnh đạo mà nói: "Ta còn chưa nói cho ngươi, có lúc một món linh kiện cần làm một trăm tám mươi ngày, dài hơn một hai năm đều có khả năng, ngươi phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Một, một hai năm?
Thân thể Nam Kính lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Điểm thông dụng của cậu nhiều nhất có thể chống đỡ được hai tháng, nếu như một món linh kiện làm một hai năm, cậu còn không có lĩnh đến nửa phân thành tựu sẽ bị chết đói.
Tại thời điểm cậu một lần nữa cân nhắc có nên chọn lại loại phương thức lương bổng thứ nhất hay không, lão bản bỏ thêm một câu: Có thể ứng trước.
Nam Kính lúc này đánh nhịp —— tuyệt!
Lão bản cảm động sắp khóc lên, vì phòng ngừa thấy hắn lệ rơi đầy mặt, Nam Kính lập tức chủ động tiến lên cho hắn một cái ôm ấp.
Trí năng một hào chẳng biết lúc nào đã một lần nữa bò đến trên cổ tay Nam Kính biến thành thiết bị đầu cuối biểu đạt bất mãn cậu triệt để lãng quên nó, lén lút đem hình ảnh hai người ôm ấp nhau chụp lại.
Hắc, ngày khác làm bộ trong lúc lơ đãng để Lantis nhìn thấy, tình cảnh kia nhất định đặc biệt chua đặc biệt có ý nghĩa kỷ niệm.
Cuối cùng, Nam Kính tương đối nghiêm túc hỏi lão bản một vấn đề cuối cùng: "Tại sao tôi hợp cách?"
Nâng mặt của mình bộ dáng một bức ẩn tình...
Lão bản liền đem mặt Nam Kính quan sát một lần, gật đầu nói: "Đương nhiên là trưởng thành đến hợp lệ đi! Khuôn mặt nhỏ này, quả thực là dựa theo yêu thích của ta mà trưởng thành, lại đây tiểu bảo bối hôn nhẹ một cái, để ca ca ngắm nghía cẩn thận."
"Tôi ngày mai lại tới!"
Sau lưng Nam Kính mát lạnh vừa nói vừa tông cửa xông ra, vèo vèo mấy lần liền mất tung ảnh.
Đây là bị đùa giỡn đúng không?
Lại còn tự xưng là ca ca?
Cậu cũng không quên vừa mới bắt đầu ông chủ này tự xưng là thúc thúc a!
Mẹ ơi thật là khủng khiếp.
Sau khi Nam Kính rời đi, lão bản đứng ở giữa cửa nhỏ hẹp cao đen ngòm như là quan tài, sờ sờ cằm trên mặt lộ ra một nụ cười gian kế thành công.
"Ha, trên đường đi này đi ra cái người xa lạ kéo ngươi tiến vào gian phòng nhỏ đều tới rồi? Rõ ràng lão bản này có vấn đề cửa hàng này có vấn đề cũng dám không thăm dò liền theo làm việc? Cẩn thận bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền a, chân thực, cái người ngu ngốc nào đem ngươi dạy thành dáng dấp như vậy?"
Lầm bầm lầu bầu nói một chốc, lão bản trẻ tuổi liền từ từ lộ ra nụ cười thỏa mãn, mặt người qua đường thoạt nhìn trong lúc nhất thời ngược lại cũng chẳng phải người đi đường.
"Ta chính là không buộc ngươi chọn loại thứ hai, đây chính là chính ngươi tự chui vào trong tay ta, lúc đó cũng đừng khóc a... Có lòng cầu tiến, đối với mình có lòng tin, thực sự là trẻ con có thể dạy dỗ A ha ha ha ha!"
Trong cửa tiệm khép kín phát ra tiếng cười của lão bản làm người ta sợ hãi.
Một bên khác, Nam Kính như du hồn mà về tới trường quân đội Sifal.
Mãi đến tận khi nằm ở trên giường, đầu của cậu ngất ngất ngây ngây, đem chuyện phải mua quần áo cho trí năng một hào cũng quên mất không còn một mống.
May mà ngày hôm nay bị xem là cẩu cẩu triệt để đánh mất thần là trí não tôn nghiêm trí năng một hào cũng không còn hứng thú mà im lặng không lên tiếng, lại như là tắt máy.
Nam Kính không biết là nên vì chính mình vô duyên vô cớ tìm được nơi công tác mà vui sướng, hay là nên cảm thấy cách thức có được công tác này quá mức đau "bi" mà trầm mặc.
Chờ đem những chuyện khó bề tin tưởng vừa trải qua vào buổi chiều này vuốt thuận từ đầu tới đuôi một lần nữa xong, Nam Kính nhất thời rối loạn —— cậu, cậu ngày hôm nay cứ như vậy mà bán đứng chính mình?
Từ trên trời rơi xuống cái đĩa bánh lớn, vừa vặn liền đập phải trên ót mình?
Người kia nói chuyện nửa thật nửa giả nửa điên nửa có thâm ý, thực tại làm cho tâm lý Nam Kính là chần chờ là không ngừng được ngứa mà muốn khẩn trương đi tìm hiểu ngọn ngành lão bản kia.
Bụng ục ục kêu, cậu mới nhớ tới cư nhiên không cùng Lantis liên hệ cũng chưa thấy được tin nhắn của Lantis.
Tiện tay mở ra thiết bị đầu cuối ra, trên cao nhất thình lình hiện người liên lạc gần đây là Lantis.
Khốn nạn mà mở ra, Nam Kính nhìn tin nhắn ngắn ngủi mới gửi cách đây 1 giờ kia, vài câu đối thoại năm phút đồng hồ sửng sốt.
"Trí năng một hào, ngươi biến thành thực thể lăn ra đây cho lão tử!"
Tiếng gầm gừ của Nam Kính vang vọng cả tòa ký túc xá.
Nha, cậu ỷ vào Sở Nhạc Đồng cùng Vân Cảnh Hàm không ở đây, thử một chút uy lực âm thanh.
Trí năng một hào đắm chìm trong ưu tang bên trong không thể tự kiềm chế, bị một tiếng sư tử hống này sợ đến tè ra quần, lập tức không khống chế được lại hóa thành thực thể, cả kinh qua đi lập tức chạy trối chết, vừa mới chuẩn bị tiếp tục biến thành thiết bị đầu cuối giả chết, liền bị Nam Kính tay mắt lanh lẹ mà nắm lấy đuôi kéo qua đè lên giường đánh một trận no đòn...
Đánh xong, hoàn toàn bị người tổn thương tự tôn trí năng một gào khóc biến thành thiết bị đầu cuối không bao giờ phản ứng Nam Kính nữa, mà Nam Kính càng cân nhắc chuyện hồi xế chiều càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, định đi làm ít đồ ăn, vệ sinh quét dọn một chút ký túc xá, sau khi rửa mặt liền lên giường ngủ.
Nửa ngủ nửa tỉnh, Nam Kính hoảng hoảng hốt hốt hồi tưởng đến khuôn mặt bình thường của ông chủ kia thoạt nhìn còn rất thân thiết, sẽ không biết nghĩ như thế nào mà mô phỏng ra gương mặt kia trong thế giới.
Nghĩ tới đây không quan trọng lắm, Nam Kính đã sắp ngủ cọ một chút lại giống như xác chết vùng dậy, kinh sợ, không nói ra được cảm giác khủng bố từ lưng lan tràn toàn thân, làm cho cậu toàn thân đều cứng lại rồi.
Mẹ! Cậu nói bởi sao gương mặt phổ thông kia thấy thế nào cũng nhìn quen mắt, kia rõ ràng chính là khuôn mặt người qua đường vạn năm mà mình dùng lúc ở trong thế giới mô phỏng kia a!
Nam Kính nhất thời có loại cảm giác bị người nào đó nhìn chằm chằm.
Cũng bởi vì bộ mặt của ông chủ kia, khiến Nam Kính ở trên giường lăn qua lộn lại đổ mồ hôi đầy người hơn nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ, kết quả ở trong mơ còn không ngừng lặp lại gương mặt nhìn qua liền quên nhưng vẫn cười đến thâm trầm, thân mặc áo trắng phiêu phiêu đi theo phía sau cậu làm sao cũng không thoát được.
Khi đi học, Hohrod vốn còn muốn thực hiện vượt nam qua bắc đi đến bên người Nam Kính cùng cậu tán gẫu, nhưng nhìn thấy hai mắt Nam Kính dại ra, vành mắt đen thui, tốt bụng mà bỏ qua cậu.
Một buổi sáng đều ở trong trạng thái phiêu phiêu mà qua, cũng may cậu còn có thể tình cờ phân ra một lỗ tai để nghe lão sư giảng bài, thậm chí như con rối mà đem bài vở đơn giản trong màn ảnh ghi nhớ lại.
Bản điện tử lại một lần nữa bị Hohrod cướp đi, Nam Kính như bình thường nói câu "Nhớ ngày mai trả lại cho ta" liền hướng khu dạy học hệ cơ giáp đi đến.
Nếu như nói từ sau khi khai giảng tới nay lão sư cao hứng nhất là ai, không thể nghi ngờ chính là giáo viên chủ nhiệm lớp một của hệ cổ vũ thuật năm thứ ba cùng chủ nhiệm lớp một hệ cơ giáp năm thứ ba.
Ba học sinh chuyển trường, đẳng cấp gien đều là cấp S trở lên, chuyện có đĩa bánh tự nhiên rơi xuống như vầy còn thật sự cho bọn họ gặp được, không có lão sư nào lại không hy vọng trong lớp mình có học sinh lợi hại —— dù cho trình độ học sinh có vẻ như không cẩn thận vượt qua lão sư.
Từ khi Lantis xuất hiện ở trong lớp học, mỗi môn lão sư khoa đều rất nhanh phát hiện vị học sinh có trình độ điều khiển cơ giáp mạnh mẽ này, bất kể là ở phương diện lý luận cơ giáp hay là các bước huấn luyện, anh đều có thể dễ như ăn cháo mà hoàn thành với thành tích hoàn mỹ nhất, chớ đừng nói chi là thành tích bên trong khoa thực tiễn cùng học sinh giao lưu đối chiến.
Giáo viên chủ nhiệm Phương lão sư đắc ý thấy ai cũng một mặt vui mừng cười ha ha, có học sinh như vậy tiền thưởng của ông tuyệt đối là chạy không thoát.
Ngoại trừ Lantis, còn có một vị học sinh chuyển trường khác - Anlan cũng tương tự tương đối ưu tú, tướng mạo cũng khiến cho mọi người yêu thích.
Tuy rằng vừa mới bắt đầu cùng học sinh không quá quen thuộc thời gian độc lai độc vãng tương đối nhiều, mà sau một kỳ rèn luyện xong, hắn đã cùng các bạn học hoà mình, bằng hữu cũng bắt đầu tăng lên, hơn nữa tính cách thẳng thắn lại đẹp đẽ đáng yêu, rất biết làm người yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất