Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 134
☆ Chương 215: Đầu óc bị nước vào nên cần phóng thích
Một loại cảm giác không khoa học không hiện thực tự nhiên sinh ra, nhưng anh hình như còn chưa có bắt đầu phát hỏa, thậm chí mới vừa vặn nói hai câu mà thôi.
Mà có một điểm khẳng định —— bên trong tất cả dự định trừng phạt nho nhỏ của Lantis, tuyệt đối không bao gồm chuyện khiến cho Nam Kính khóc —— dùng lời của phụ hậu mà nói, đây là anh vừa không có trách nhiệm với người yêu vừa biểu hiện chính mình vô năng.
Không có trách nhiệm?
Vô năng?
Hai cái từ này, tuyệt đối là lần đầu xuất hiện ở trong từ điển của Lantis, làm cho anh không ngừng được cảm thấy bất an lại đau "bi".
Lantis hoài nghi mình nhìn lầm rồi, nhưng mà tại chỗ ngồi một giọt nước đọng lại rõ rõ ràng ràng nói cho anh biết, không phải ảo giác, ngươi xong đời, ngươi chính là tên khốn nạn không chịu trách nhiệm lại vô năng làm cho người yêu khóc.
Mẹ!
Tâm lý thăng lên khó nhịn căng thẳng cùng cảm giác đau nhói, đau lòng cùng kinh hoảng trong nháy mắt áp lên lửa giận, Lantis thậm chí ngay cả cửa xe đều không nghĩ mở ra, trực tiếp vượt qua vị trí ghế phụ một bước bước ra, đuổi theo phương hướng Nam Kính mới vừa ly khai.
Thân ảnh đơn bạc gầy yếu kia ở trong mắt anh là cần phải bảo vệ an ủi, cứ như vậy lập tức va vào bên trong hốc mắt của anh, sâu sắc đau nhói hai mắt Lantis.
Đau lòng đến tột đỉnh, Lantis từ phía sau kéo lại Nam Kính, đưa cánh tay ra đem thiếu niên muốn chạy trốn ôm chặt vào lồng ngực.
Nam Kính cảm giác được người làm cho cậu muốn trầm mê lại muốn trốn tránh ôm ấp, hai tay run run bưng kín mặt, thân thể đang khe khẽ run rẩy, âm thanh trong suốt cũng biến thành khàn khàn.
"Buông ta ra."
Thật sự khóc.
Chưa từng gặp qua tình cảnh thế này, Lantis cơ hồ luống cuống tay chân chỉ biết đem người ôm lấy, không ngừng hôn tóc đen của Nam Kính, mang theo rõ ràng hối hận cùng đau lòng, mà nhiệt độ trong lòng làm cho anh an tâm.
Chậm rãi hít một hơi, Lantis vẫn còn có chút không biết làm sao, trời ạ, hiện tại có ai có thể nói cho anh biết làm người yêu khóc sau đó nên làm như thế nào không?
"Này, uy, em đừng khóc, anh chỉ là quá lo lắng cho em, anh không nghĩ tới..."
"Trước tiên buông em ra đi, Lantis."
Nam Kính cảm xúc rất tệ, tuy rằng Lantis phản ứng như vậy làm cho cậu thoáng có chút an ủi, mà lúc này cậu cũng không muốn để cho Lantis nhìn thấy dáng dấp mất mặt này của chính mình.
Quá khó coi.
Thân thể Lantis rõ ràng cứng đờ, nhưng anh lại không có dự định buông tay.
"Chúng ta đi về trước đổi quần áo sạch sẽ... Thân ái chúng ta hảo hảo đàm luận, vừa nãy anh bị tức đến mất lý trí, em phải biết một buổi trưa không tìm được người là cảm giác gì..."
Lantis hôn tóc của cậu, ảo não cực kỳ.
Anh có một loại cảm giác hiện tại vô luận nói cái gì đều là sai, hơn nữa trực giác nói cho anh biết, Nam Kính căn bản không nghe lọt tai.
Xác thực, Nam Kính trong đầu oan ức chết rồi, đến bây giờ anh còn ghét bỏ cậu một thân bẩn, giá trị tức giận +MAX, tay từ trên gò má ướŧ áŧ dời đi, nắm chặt tay Lantis ôm cậu ở trước ngực, sau đó chậm chạp mà kiên định mở ra.
Tự giễu nở nụ cười, Nam Kính ách thanh nói: "Có lúc anh thật sự sẽ làm tổn thương tự tôn của người khác."
Nói xong, cậu cũng không quay đầu lại mà đi.
Đứng ở chỗ cũ Lantis không có lại đuổi tới, Nam Kính nói cho anh biết, trái tim của cậu thật sự bị tổn thương nặng nề.
Sơn gian lúc tà dương gió đã mát mẻ, Lantis cảm thấy mu bàn tay bị Nam Kính đụng vào có chút ướŧ áŧ cảm giác mát mẻ, theo bản năng mà sờ sờ, mới phát hiện mặt trên cư nhiên thật sự là ẩm ướt.
Mẹ, anh đến cùng làm cái gì tổn thương tự tôn của Nam Kính?
Trong biệt thự mấy người còn đang nóng nảy chờ đợi Lantis và Nam Kính trở về hoàn toàn không biết bên ngoài phát sinh cái gì, chỉ nghe một tiếng va chạm, ba người nhìn thấy đại thụ trăm năm bất ổn mà lảo đảo, sau đó hướng về một phương hướng ngã xuống.
Ầm ầm sụp đổ nổ vang khiến Ellens nhìn đến sững sờ cả người chấn động, lẩm bẩm nói: "Trời ạ."
Phong Tiệm Ly và Weinman sắc mặt cũng biến đổi, dự cảm gay go liền xông ra ngoài.
Trước đây đều là bị Lantis lái xe mang theo từ không trung xẹt qua, đây là lần đầu tiên Nam Kính dọc theo đường cái tự mình xuống núi.
Sắc trời đã tối, ánh sáng mờ mờ, gió cùng ngày thường giống nhau như đúc nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ, mà Nam Kính ngày hôm nay, lại chỉ cảm thấy gió này dường như lạnh thấu xương, thổi đến mức cả người cậu đều run rẩy.
Cùng Lantis bên nhau ngắn ngủi gần hai tháng, đây là lần đầu chân chính trên ý nghĩa cãi vã, không nghĩ tới sẽ kịch liệt như vậy, lực sát thương sẽ khổng lồ như thế.
Nhưng bọn họ là bởi vì cái gì mà nháo thành như vậy?
Tâm tình rất kích động cũng chẳng qua là một phút chốc mà thôi, lúc này Nam Kính đã mang theo tâm tình trầm trọng đến không có cách nào nhặt lên tìm kiếm con đường xuống núi.
Chất lỏng trên mặt cũng hoàn toàn bị phơi khô, kia hoàn toàn là bởi vì kinh sợ quá độ hơn nữa cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, mới chảy hai giọt nước mắt cá sấu.
Hừ, vốn là thật sự chỉ vì tội nghiệp chính mình chảy hai giọt nước mắt, đồng thời lúc đang chạy và lúc xuống xe đã dừng lại —— ai có thể làm cho Lantis chạy tới ôm lấy chính mình còn dám thừa nhận sai lầm lại lung tung an ủi?
Lẽ nào tên kia không biết những lúc như thế này không thể có người nói chuyện, bằng không nguyên bản gào khóc ngu xuẩn sẽ bởi vì phát hiện tâm tình có nơi phát tiết mà rất dễ dàng gào khóc làm nũng với anh sao?
Trí năng một hào chiến chiến nguy nguy theo tới, thuận theo ống quần Nam Kính bò lên trên vai của cậu, mặt lông xù tiến đến bên tai Nam Kính nói: "Này, ta nói, ngươi vừa nãy khóc thật là đúng lúc, quả nhiên đều nói một khóc hai nháo ba thắt cổ là đòn sát thủ để đối phó nam nhân, ngươi không thấy lúc Lantis đuổi theo sắc mặt cũng thay đổi..."
"Câm miệng! Ngươi đây đều là từ nơi nào học được tư tưởng bất lương! —— còn có ta không khóc, chẳng qua là đầu óc nước vào mới như vậy!"
Cái gì một khóc hai nháo ba thắt cổ, Nam Kính sâu sắc hoài nghi trí năng một hào lại đi xem mấy thứ loạn thất bát tao, mặt tối sầm lại đem trí năng một hào từ bả vai kéo xuống ôm vào trong ngực, một cái tay khác nỗ lực giày xéo đầu chó đáng thương.
Cậu có thể phát thệ, tuyệt đối không phải cố ý muốn khóc, loại sự tình mất mặt này nếu như có thể khống chế được Nam Kính tuyệt đối không thể vào lúc đó yếu thế mà hướng bên ngoài vung hạt đậu vàng.
Nhưng, nhưng ai bảo Lantis nói những câu nói kia thật sự là quá đâm sâu vào lòng người, cậu cũng không muốn làm cho mình thành một thân bẩn thỉu có được hay không? Cậu cũng biết mình rất phiền phức, nhưng có thể đừng nói thẳng ra như vậy hay không?
Đáng chết đều do lão bản như chưa từng có người máy như là từ địa phương lạc hậu chạy tới kia.
Tức giận sôi trào, Nam Kính đâm bụng trí năng một hào, thật giống như đâm mặt Lantis, trong miệng căm giận nói: "Cho ngươi ghét bỏ ta, cho ngươi ghét bỏ ta, hừ, có bản lĩnh sau đó đừng ở trên giường thượng lão tử, khốn nạn!"
Trí năng một hào khóc không ra nước mắt, cũng là một mặt ghét bỏ nhìn Nam Kính quần áo bẩn thỉu.
Bộ lông trắng của nó đều bị làm dơ, thật không biết nam thần làm sao có thể nhẫn nại lão bà không thích sạch sẽ như vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Kính liền ngưng lông mày.
Cậu cảm thấy sự tình không đúng lắm, bởi vì cho dù mình không có báo bình an cho Lantis, dựa theo tính tình của Lantis cũng không đến nỗi phẫn nộ đến mức làm cho cậu cảm thấy khủng hoảng.
Tuy rằng phẫn nộ của đối phương làm người ta sởn cả tóc gáy, Nam Kính ngoại trừ sợ sệt cái gì khác đều không có tâm tư tra cứu, mà không khó tưởng tượng, Lantis đã trải qua thời gian lo lắng bao lâu mới có thể bị cậu làm cho tức giận thành như vậy.
Nghĩ tới đây, Nam Kính liền không khỏi về tới chột dạ lúc ban đầu.
Trí năng một hào nằm ở trong lồng ngực Nam Kính thư thư phục phục trở mình, từ khi phát hiện dùng hình thái con chó xuất hiện có thể nằm trong ngực xoay đến xoay đi cảm giác vô cùng tốt, nó liền thường thường đem mình đặt ra thành bộ dáng này.
Nam Kính dừng bước, nhìn phía trước một vòng một vòng không nhìn thấy đầu đại lộ, còn có cây lục lâm xanh ngắt cao xung quanh, không nhịn được do dự.
"Nếu không, ta đi về hỏi chút?"
Một mặt, cậu cảm thấy giữa hai người hiểu lầm càng về sau càng dễ dàng khiến người nghĩ bậy nghĩ bạ, hơn nữa so với tình cảnh của mình, cậu đầu tiên vẫn là lo lắng cảm xúc của Lantis.
Nói thật ra, giao du mấy ngày qua, cậu còn chưa từng thấy có chuyện gì có thể khiến Lantis tức thành như vậy —— Được rồi, cậu thừa nhận chính mình vì bị coi thường mà đau lòng, đặc biệt là thời điểm Lantis mang đầy hối hận nói xin lỗi cậu, cũng là tiểu tự tôn còn lại kia không hiểu ra sao lại chạy đến quấy phá.
Còn mặt kia, không có Lantis dẫn dắt đơn độc dựa vào hai chân của mình đi xuống núi, đại khái đều phải đến tối mười một mười hai giờ.
Chẳng lẽ còn thật sự giận hờn đi về trường học?
Mẹ, cậu lúc đó đầu óc tuyệt đối là bị đánh!
Nam Kính nhất thời sản sinh một loại cảm giác không có Lantis cậu cái gì cũng không được, cậu kinh ngạc phát hiện mới ngắn ngủi hơn một tháng, cậu đã quá ỷ lại vào Lantis.
Hiển nhiên cậu lúc này đã quên mất một chuyện -- nếu như không có Lantis nói cậu căn bản sẽ không bi ai mà tự đi xuống núi, càng sẽ không mở 11 tuyến giao thông công cộng để xuống núi.
Trí năng một hào nghe Nam Kính chần chờ lại không chí khí lầm bầm lầu bầu, suýt nữa ngã nhào một cái từ trong ngực ngã chổng vó xuống đất.
"Ha, mới vừa vênh váo trùng thiên vạn trượng mà nhăn mặt hào hùng thể hiện muốn một mình tự xuống núi, đảo mắt liền thí điên thí điên chạy về? Tốt xấu gì cũng phải đợi nam thần tới đón ngươi đi —— căn cứ theo suy đoán của ta, nam thần trăm phần trăm nhất định sẽ tới tìm ngươi, thời điểm đó ngươi lại làm giá là được, chính mình trở lại nói ra rất mất mặt a."
Trí năng một hào nỗ lực thông qua bí kíp yêu đương đã từng thu gom qua gõ cảnh báo cho kí chủ, đừng làm mấy hành động ngớ ngẩn khiến người khác không thể nhìn thẳng, nó đều cũng sẽ bị cười nhạo đến không ngóc đầu lên được?
Bất quá, nó vẫn là nhỏ giọng lén lút bỏ thêm một câu: "Thật sự phải đi về thì tuyệt đối đừng quên mất mang theo ta."
Ngươi mới thí điên thí điên!
Nam Kính tính khí bản thân coi như không tệ, chỉ là máu dồn lên não liền mất chừng mực, lúc này bị gió thổi đến không sai biệt lắm, cũng tỉnh táo lại, khó tránh khỏi sẽ bởi vì có thể bị cười tự tôn chó má gì mà từ chối Lantis lấy lòng.
Giời ạ! Anh ấy là người yêu ngươi, anh ấy là người rất yêu ngươi, anh vì ngươi đại khái một buổi trưa đều tâm thần không yên, ngươi lại còn tìm đường chết vì lòng tự trọng bị quấy phá mà cáu kỉnh?
Nhìn mình bẩn thỉu một thân đen đen, Nam Kính nhất thời một đầu hắc tuyến —— lão bản đáng chết, nhìn qua giống như là gặp phải cướp bóc sau đó bị đè xuống đất đánh một trận, chẳng trách Lantis nổi nóng.
Nam Kính chính mình cũng không ý thức được, từ khi bắt đầu có lại lý trí, cậu vẫn luôn giúp Lantis nói chuyện, thuận tiện còn khinh bỉ phỉ nhổ mình một chút.
Ân, thoạt nhìn đã hãm sâu vào vũng bùn không thể tự kiềm chế.
Nhưng mà, trí năng một hào nói đích xác rất có đạo lý, chẳng lẽ đã nói những câu nói kia sau còn lập tức trở về? Có thể hiện ra không có chút chí khí nào hay không?
Đây tuyệt đối không phải cái gọi là tự tôn, mà là hai người còn đang trong giai đoạn cãi nhau, cho dù tâm lý đã có chút hổ thẹn cũng sâu sắc biết được chính mình sai rồi, nhưng ở trong đầu ngẫm lại vĩnh viễn muốn so với chân chính đi làm là đơn giản nhẹ nhàng bao nhiêu a.
Nam Kính ưu buồn ngửa đầu nhìn trời, âm thầm thề lần sau tuyệt đối sẽ không nói ra mấy loại chữ tìm chết tỷ như 'lão tử muốn tự mình xuống núi' này.
Nha, còn có, sau đó thay vì Lan mỹ nhân tức giận nói ra những câu làm tự tôn của cậu bị tổn thương, liền trực tiếp đổi thành câu nói "Anh rất yêu em, anh rất rất yêu em, em rất quan trọng" là được.
Ngược lại lại không thể thật sự ghét bỏ chính mình, bằng không từ lúc mới bắt đầu Lantis liền sẽ không tiếp nhận cậu, thậm chí lúc trước tên kia còn tưởng rằng chính mình và Mục Hoài An đã có tiếp xúc thân thể thân mật đều không để ý —— có lẽ là để ý, nhưng cũng là rất "thản nhiên" tiếp nhận không phải sao?
Một loại cảm giác không khoa học không hiện thực tự nhiên sinh ra, nhưng anh hình như còn chưa có bắt đầu phát hỏa, thậm chí mới vừa vặn nói hai câu mà thôi.
Mà có một điểm khẳng định —— bên trong tất cả dự định trừng phạt nho nhỏ của Lantis, tuyệt đối không bao gồm chuyện khiến cho Nam Kính khóc —— dùng lời của phụ hậu mà nói, đây là anh vừa không có trách nhiệm với người yêu vừa biểu hiện chính mình vô năng.
Không có trách nhiệm?
Vô năng?
Hai cái từ này, tuyệt đối là lần đầu xuất hiện ở trong từ điển của Lantis, làm cho anh không ngừng được cảm thấy bất an lại đau "bi".
Lantis hoài nghi mình nhìn lầm rồi, nhưng mà tại chỗ ngồi một giọt nước đọng lại rõ rõ ràng ràng nói cho anh biết, không phải ảo giác, ngươi xong đời, ngươi chính là tên khốn nạn không chịu trách nhiệm lại vô năng làm cho người yêu khóc.
Mẹ!
Tâm lý thăng lên khó nhịn căng thẳng cùng cảm giác đau nhói, đau lòng cùng kinh hoảng trong nháy mắt áp lên lửa giận, Lantis thậm chí ngay cả cửa xe đều không nghĩ mở ra, trực tiếp vượt qua vị trí ghế phụ một bước bước ra, đuổi theo phương hướng Nam Kính mới vừa ly khai.
Thân ảnh đơn bạc gầy yếu kia ở trong mắt anh là cần phải bảo vệ an ủi, cứ như vậy lập tức va vào bên trong hốc mắt của anh, sâu sắc đau nhói hai mắt Lantis.
Đau lòng đến tột đỉnh, Lantis từ phía sau kéo lại Nam Kính, đưa cánh tay ra đem thiếu niên muốn chạy trốn ôm chặt vào lồng ngực.
Nam Kính cảm giác được người làm cho cậu muốn trầm mê lại muốn trốn tránh ôm ấp, hai tay run run bưng kín mặt, thân thể đang khe khẽ run rẩy, âm thanh trong suốt cũng biến thành khàn khàn.
"Buông ta ra."
Thật sự khóc.
Chưa từng gặp qua tình cảnh thế này, Lantis cơ hồ luống cuống tay chân chỉ biết đem người ôm lấy, không ngừng hôn tóc đen của Nam Kính, mang theo rõ ràng hối hận cùng đau lòng, mà nhiệt độ trong lòng làm cho anh an tâm.
Chậm rãi hít một hơi, Lantis vẫn còn có chút không biết làm sao, trời ạ, hiện tại có ai có thể nói cho anh biết làm người yêu khóc sau đó nên làm như thế nào không?
"Này, uy, em đừng khóc, anh chỉ là quá lo lắng cho em, anh không nghĩ tới..."
"Trước tiên buông em ra đi, Lantis."
Nam Kính cảm xúc rất tệ, tuy rằng Lantis phản ứng như vậy làm cho cậu thoáng có chút an ủi, mà lúc này cậu cũng không muốn để cho Lantis nhìn thấy dáng dấp mất mặt này của chính mình.
Quá khó coi.
Thân thể Lantis rõ ràng cứng đờ, nhưng anh lại không có dự định buông tay.
"Chúng ta đi về trước đổi quần áo sạch sẽ... Thân ái chúng ta hảo hảo đàm luận, vừa nãy anh bị tức đến mất lý trí, em phải biết một buổi trưa không tìm được người là cảm giác gì..."
Lantis hôn tóc của cậu, ảo não cực kỳ.
Anh có một loại cảm giác hiện tại vô luận nói cái gì đều là sai, hơn nữa trực giác nói cho anh biết, Nam Kính căn bản không nghe lọt tai.
Xác thực, Nam Kính trong đầu oan ức chết rồi, đến bây giờ anh còn ghét bỏ cậu một thân bẩn, giá trị tức giận +MAX, tay từ trên gò má ướŧ áŧ dời đi, nắm chặt tay Lantis ôm cậu ở trước ngực, sau đó chậm chạp mà kiên định mở ra.
Tự giễu nở nụ cười, Nam Kính ách thanh nói: "Có lúc anh thật sự sẽ làm tổn thương tự tôn của người khác."
Nói xong, cậu cũng không quay đầu lại mà đi.
Đứng ở chỗ cũ Lantis không có lại đuổi tới, Nam Kính nói cho anh biết, trái tim của cậu thật sự bị tổn thương nặng nề.
Sơn gian lúc tà dương gió đã mát mẻ, Lantis cảm thấy mu bàn tay bị Nam Kính đụng vào có chút ướŧ áŧ cảm giác mát mẻ, theo bản năng mà sờ sờ, mới phát hiện mặt trên cư nhiên thật sự là ẩm ướt.
Mẹ, anh đến cùng làm cái gì tổn thương tự tôn của Nam Kính?
Trong biệt thự mấy người còn đang nóng nảy chờ đợi Lantis và Nam Kính trở về hoàn toàn không biết bên ngoài phát sinh cái gì, chỉ nghe một tiếng va chạm, ba người nhìn thấy đại thụ trăm năm bất ổn mà lảo đảo, sau đó hướng về một phương hướng ngã xuống.
Ầm ầm sụp đổ nổ vang khiến Ellens nhìn đến sững sờ cả người chấn động, lẩm bẩm nói: "Trời ạ."
Phong Tiệm Ly và Weinman sắc mặt cũng biến đổi, dự cảm gay go liền xông ra ngoài.
Trước đây đều là bị Lantis lái xe mang theo từ không trung xẹt qua, đây là lần đầu tiên Nam Kính dọc theo đường cái tự mình xuống núi.
Sắc trời đã tối, ánh sáng mờ mờ, gió cùng ngày thường giống nhau như đúc nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ, mà Nam Kính ngày hôm nay, lại chỉ cảm thấy gió này dường như lạnh thấu xương, thổi đến mức cả người cậu đều run rẩy.
Cùng Lantis bên nhau ngắn ngủi gần hai tháng, đây là lần đầu chân chính trên ý nghĩa cãi vã, không nghĩ tới sẽ kịch liệt như vậy, lực sát thương sẽ khổng lồ như thế.
Nhưng bọn họ là bởi vì cái gì mà nháo thành như vậy?
Tâm tình rất kích động cũng chẳng qua là một phút chốc mà thôi, lúc này Nam Kính đã mang theo tâm tình trầm trọng đến không có cách nào nhặt lên tìm kiếm con đường xuống núi.
Chất lỏng trên mặt cũng hoàn toàn bị phơi khô, kia hoàn toàn là bởi vì kinh sợ quá độ hơn nữa cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, mới chảy hai giọt nước mắt cá sấu.
Hừ, vốn là thật sự chỉ vì tội nghiệp chính mình chảy hai giọt nước mắt, đồng thời lúc đang chạy và lúc xuống xe đã dừng lại —— ai có thể làm cho Lantis chạy tới ôm lấy chính mình còn dám thừa nhận sai lầm lại lung tung an ủi?
Lẽ nào tên kia không biết những lúc như thế này không thể có người nói chuyện, bằng không nguyên bản gào khóc ngu xuẩn sẽ bởi vì phát hiện tâm tình có nơi phát tiết mà rất dễ dàng gào khóc làm nũng với anh sao?
Trí năng một hào chiến chiến nguy nguy theo tới, thuận theo ống quần Nam Kính bò lên trên vai của cậu, mặt lông xù tiến đến bên tai Nam Kính nói: "Này, ta nói, ngươi vừa nãy khóc thật là đúng lúc, quả nhiên đều nói một khóc hai nháo ba thắt cổ là đòn sát thủ để đối phó nam nhân, ngươi không thấy lúc Lantis đuổi theo sắc mặt cũng thay đổi..."
"Câm miệng! Ngươi đây đều là từ nơi nào học được tư tưởng bất lương! —— còn có ta không khóc, chẳng qua là đầu óc nước vào mới như vậy!"
Cái gì một khóc hai nháo ba thắt cổ, Nam Kính sâu sắc hoài nghi trí năng một hào lại đi xem mấy thứ loạn thất bát tao, mặt tối sầm lại đem trí năng một hào từ bả vai kéo xuống ôm vào trong ngực, một cái tay khác nỗ lực giày xéo đầu chó đáng thương.
Cậu có thể phát thệ, tuyệt đối không phải cố ý muốn khóc, loại sự tình mất mặt này nếu như có thể khống chế được Nam Kính tuyệt đối không thể vào lúc đó yếu thế mà hướng bên ngoài vung hạt đậu vàng.
Nhưng, nhưng ai bảo Lantis nói những câu nói kia thật sự là quá đâm sâu vào lòng người, cậu cũng không muốn làm cho mình thành một thân bẩn thỉu có được hay không? Cậu cũng biết mình rất phiền phức, nhưng có thể đừng nói thẳng ra như vậy hay không?
Đáng chết đều do lão bản như chưa từng có người máy như là từ địa phương lạc hậu chạy tới kia.
Tức giận sôi trào, Nam Kính đâm bụng trí năng một hào, thật giống như đâm mặt Lantis, trong miệng căm giận nói: "Cho ngươi ghét bỏ ta, cho ngươi ghét bỏ ta, hừ, có bản lĩnh sau đó đừng ở trên giường thượng lão tử, khốn nạn!"
Trí năng một hào khóc không ra nước mắt, cũng là một mặt ghét bỏ nhìn Nam Kính quần áo bẩn thỉu.
Bộ lông trắng của nó đều bị làm dơ, thật không biết nam thần làm sao có thể nhẫn nại lão bà không thích sạch sẽ như vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Kính liền ngưng lông mày.
Cậu cảm thấy sự tình không đúng lắm, bởi vì cho dù mình không có báo bình an cho Lantis, dựa theo tính tình của Lantis cũng không đến nỗi phẫn nộ đến mức làm cho cậu cảm thấy khủng hoảng.
Tuy rằng phẫn nộ của đối phương làm người ta sởn cả tóc gáy, Nam Kính ngoại trừ sợ sệt cái gì khác đều không có tâm tư tra cứu, mà không khó tưởng tượng, Lantis đã trải qua thời gian lo lắng bao lâu mới có thể bị cậu làm cho tức giận thành như vậy.
Nghĩ tới đây, Nam Kính liền không khỏi về tới chột dạ lúc ban đầu.
Trí năng một hào nằm ở trong lồng ngực Nam Kính thư thư phục phục trở mình, từ khi phát hiện dùng hình thái con chó xuất hiện có thể nằm trong ngực xoay đến xoay đi cảm giác vô cùng tốt, nó liền thường thường đem mình đặt ra thành bộ dáng này.
Nam Kính dừng bước, nhìn phía trước một vòng một vòng không nhìn thấy đầu đại lộ, còn có cây lục lâm xanh ngắt cao xung quanh, không nhịn được do dự.
"Nếu không, ta đi về hỏi chút?"
Một mặt, cậu cảm thấy giữa hai người hiểu lầm càng về sau càng dễ dàng khiến người nghĩ bậy nghĩ bạ, hơn nữa so với tình cảnh của mình, cậu đầu tiên vẫn là lo lắng cảm xúc của Lantis.
Nói thật ra, giao du mấy ngày qua, cậu còn chưa từng thấy có chuyện gì có thể khiến Lantis tức thành như vậy —— Được rồi, cậu thừa nhận chính mình vì bị coi thường mà đau lòng, đặc biệt là thời điểm Lantis mang đầy hối hận nói xin lỗi cậu, cũng là tiểu tự tôn còn lại kia không hiểu ra sao lại chạy đến quấy phá.
Còn mặt kia, không có Lantis dẫn dắt đơn độc dựa vào hai chân của mình đi xuống núi, đại khái đều phải đến tối mười một mười hai giờ.
Chẳng lẽ còn thật sự giận hờn đi về trường học?
Mẹ, cậu lúc đó đầu óc tuyệt đối là bị đánh!
Nam Kính nhất thời sản sinh một loại cảm giác không có Lantis cậu cái gì cũng không được, cậu kinh ngạc phát hiện mới ngắn ngủi hơn một tháng, cậu đã quá ỷ lại vào Lantis.
Hiển nhiên cậu lúc này đã quên mất một chuyện -- nếu như không có Lantis nói cậu căn bản sẽ không bi ai mà tự đi xuống núi, càng sẽ không mở 11 tuyến giao thông công cộng để xuống núi.
Trí năng một hào nghe Nam Kính chần chờ lại không chí khí lầm bầm lầu bầu, suýt nữa ngã nhào một cái từ trong ngực ngã chổng vó xuống đất.
"Ha, mới vừa vênh váo trùng thiên vạn trượng mà nhăn mặt hào hùng thể hiện muốn một mình tự xuống núi, đảo mắt liền thí điên thí điên chạy về? Tốt xấu gì cũng phải đợi nam thần tới đón ngươi đi —— căn cứ theo suy đoán của ta, nam thần trăm phần trăm nhất định sẽ tới tìm ngươi, thời điểm đó ngươi lại làm giá là được, chính mình trở lại nói ra rất mất mặt a."
Trí năng một hào nỗ lực thông qua bí kíp yêu đương đã từng thu gom qua gõ cảnh báo cho kí chủ, đừng làm mấy hành động ngớ ngẩn khiến người khác không thể nhìn thẳng, nó đều cũng sẽ bị cười nhạo đến không ngóc đầu lên được?
Bất quá, nó vẫn là nhỏ giọng lén lút bỏ thêm một câu: "Thật sự phải đi về thì tuyệt đối đừng quên mất mang theo ta."
Ngươi mới thí điên thí điên!
Nam Kính tính khí bản thân coi như không tệ, chỉ là máu dồn lên não liền mất chừng mực, lúc này bị gió thổi đến không sai biệt lắm, cũng tỉnh táo lại, khó tránh khỏi sẽ bởi vì có thể bị cười tự tôn chó má gì mà từ chối Lantis lấy lòng.
Giời ạ! Anh ấy là người yêu ngươi, anh ấy là người rất yêu ngươi, anh vì ngươi đại khái một buổi trưa đều tâm thần không yên, ngươi lại còn tìm đường chết vì lòng tự trọng bị quấy phá mà cáu kỉnh?
Nhìn mình bẩn thỉu một thân đen đen, Nam Kính nhất thời một đầu hắc tuyến —— lão bản đáng chết, nhìn qua giống như là gặp phải cướp bóc sau đó bị đè xuống đất đánh một trận, chẳng trách Lantis nổi nóng.
Nam Kính chính mình cũng không ý thức được, từ khi bắt đầu có lại lý trí, cậu vẫn luôn giúp Lantis nói chuyện, thuận tiện còn khinh bỉ phỉ nhổ mình một chút.
Ân, thoạt nhìn đã hãm sâu vào vũng bùn không thể tự kiềm chế.
Nhưng mà, trí năng một hào nói đích xác rất có đạo lý, chẳng lẽ đã nói những câu nói kia sau còn lập tức trở về? Có thể hiện ra không có chút chí khí nào hay không?
Đây tuyệt đối không phải cái gọi là tự tôn, mà là hai người còn đang trong giai đoạn cãi nhau, cho dù tâm lý đã có chút hổ thẹn cũng sâu sắc biết được chính mình sai rồi, nhưng ở trong đầu ngẫm lại vĩnh viễn muốn so với chân chính đi làm là đơn giản nhẹ nhàng bao nhiêu a.
Nam Kính ưu buồn ngửa đầu nhìn trời, âm thầm thề lần sau tuyệt đối sẽ không nói ra mấy loại chữ tìm chết tỷ như 'lão tử muốn tự mình xuống núi' này.
Nha, còn có, sau đó thay vì Lan mỹ nhân tức giận nói ra những câu làm tự tôn của cậu bị tổn thương, liền trực tiếp đổi thành câu nói "Anh rất yêu em, anh rất rất yêu em, em rất quan trọng" là được.
Ngược lại lại không thể thật sự ghét bỏ chính mình, bằng không từ lúc mới bắt đầu Lantis liền sẽ không tiếp nhận cậu, thậm chí lúc trước tên kia còn tưởng rằng chính mình và Mục Hoài An đã có tiếp xúc thân thể thân mật đều không để ý —— có lẽ là để ý, nhưng cũng là rất "thản nhiên" tiếp nhận không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất