Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu
Chương 171
☆ Chương 252: Gương mặt người đi đường đáng chết
Con ngươi lão bản xoay như bánh xe xoay một vòng, đi theo phía sau Nam Kính cùng rời đi phòng làm việc, giả bộ làm như không có chuyện gì hỏi: "Chuyện lần trước cứ như vậy? Vị kia nhà ngươi không lại hỏi ngươi đi đâu nữa sao?"
Nam Kính ngừng bước chân, trên mặt lộ ra chút mê man phiền muộn.
"Tôi không biết."
Ngày đó ở bề ngoài thì đã là như vậy, nhưng Nam Kính lại cảm thấy, theo tính tình bá đạo của Lantis, lẽ ra không nên cứ như vậy mà cho cậu qua ải.
Tuy rằng Lantis nói, đây là biểu hiện của sự tín nhiệm và tôn trọng người yêu, mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, bọn họ cũng không hy vọng đối phương can thiệp —— cho dù là người yêu thân mật nhất.
Người yêu thân mật nhất?
Trong lòng Nam Kính có chút nghẹn.
Cậu thực sự là vừa mâu thuẫn vừa buồn bực, rõ ràng không hy vọng Lantis ép hỏi cậu chuyện liên quan tới làm công, nhưng khi Lantis thật sự buông tay không quản, lại lại có loại cảm giác mất mát vì bị vứt bỏ.
"Tôi muốn biết tất cả về anh ấy, cũng muốn cho anh ấy biết tất cả về tôi."
Nam Kính ủ rũ cúi đầu nắm tóc, "Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói về chuyện của anh ấy, mà chúng tôi tại thời điểm vừa mới bắt đầu xác định quan hệ, tôi cũng đã nói, sẽ không đi hỏi anh ấy vấn đề không nên hỏi."
Ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen huyền ngập nước mang đầy ảo não, lông mi hơi rủ xuống, hắc ám tựa hồ cho Nam Kính rất nhiều dũng khí, khiến cho cậu đem đáy lòng u ám bộc lộ ra.
"Tôi đã không thỏa mãn với hiện tại này, lại như lần trước anh ấy không cùng tôi liên hệ, dù cho anh ấy nói anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, sẽ không rời khỏi tôi, tôi cũng sẽ lo lắng —— anh ấy rốt cuộc là ai, làm công tác ra sao, ngoại trừ thiết bị đầu cuối, tôi còn có thể thông qua phương pháp gì để tìm anh ấy."
Đúng, trong những ngày chờ đợi trong lo lắng kia, Nam Kính minh bạch một điều cậu rất không muốn đối mặt rồi lại không thể không thừa nhận —— Lantis, thủy chung là một điều bí ẩn.
Bí ẩn này đối với cậu mà nói, có sức hấp dẫn trí mạng, rồi lại làm cho cậu trong lòng không yên.
Đã sớm muốn nói cho Lantis bí mật trên người mình, rồi lại không chịu nói, luôn cảm thấy như vậy mới có thể cố thủ một chút gì đó cuối cùng trong chuyện tình yêu.
Nói đến cũng thật là buồn cười, nhưng Nam Kính thật sự là rất xoắn xuýt.
Lão bản cũng coi như là người từng trải, tâm tư của Nam Kính hắn sao lại không hiểu, dăm ba câu liền nghe ra mấu chốt giữa hai người.
Mặc dù đối với Lantis không hiểu rõ, nhưng thông qua người bạn già của mình - cha và ba ba của Lantis thì lại biết rõ, lão bản rất dễ nghĩ ra e rằng hai người đều đang chờ đối phương mở miệng trước.
Này cũng thật là... Đau "bi" cực kì.
Lão bản động viên ấn ấn lên bả vai Nam Kính, mỉm cười nói: "Những câu nói này ngươi nên nói cho người yêu ngươi, ta nhìn ra được kinh nghiệm yêu đương của ngươi không đủ phong phú, dưới tình huống này chỉ cần đem suy nghĩ trong lòng của ngươi nói cho hắn nghe là đủ rồi."
Nam Kính cười khổ không thôi, nói tới kinh nghiệm yêu đương, cậu cũng thật là đời trước sống uổng, tất cả đều là nước mắt.
Lantis nói cậu là mối tình đầu, chắc chắn cũng không có kinh nghiệm gì để có thể đàm luận.
Hai người mới nói chuyện yêu đương, chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu.
"Hai người duy trì một đoạn hôn nhân, ngoại trừ yêu thương nhau, quan trọng nhất là hai điều, một là thẳng thắn, hai là tín nhiệm."
Lão bản tại trước mắt Nam Kính lắc hai ngón tay không ngừng khoa tay múa chân: "Tại tình huống không biết thân phận bối cảnh của đối phương thậm chí tính cách nhân phẩm của hắn cũng không biết lại đâm đầu vào, tuy rằng loại hành vi này ta cực lực phản đối, nhưng không thể không nói ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Nói cách khác, ngươi đối với người yêu ngươi có độ tín nhiệm đã rất cao, phương diện này không cần ta nói thêm nữa."
"Nhưng ở phương diện thẳng thắn, hai người các ngươi đều không hợp cách, hoàn toàn không hợp cách." Lão bản ngữ khí nghe ra còn có vẻ rất oán giận, "Ngươi biết hắn xuất thân từ gia đình như thế nào sao? Ngươi biết gia đình của hắn đối với thê tử tương lai hắn yêu cầu như thế nào không? Ngươi biết hắn tại những nơi ngươi không nhìn thấy sẽ làm những gì sao?"
Nam Kính đần độn mà lắc đầu.
Lão bản nhìn thằng nhỏ ngốc này liếc mắt một cái, thực sự là hối hận không sớm chút bồi ở bên cạnh cậu, bằng không dùng tình thương chính mình, nói thế nào cũng ít nhất có thể nuôi dưỡng thành Weinman thế hệ thứ hai, kia một chút ý thức phòng bị đều không có, cái gì cũng bằng cảm giác.
Càng nghĩ càng cảm thấy hài tử nhà mình bị chiếm tiện nghi, tên Lantis kia tuyệt đối là đem tất cả của Nam Kính ăn không còn một mống, tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng đem bí mật lớn nhất trên người cậu đào ra.
Lão bản lửa giận thiêu đốt, "Này bỏ qua một bên không nói, mà ta chỉ hỏi ngươi một câu đơn giản nhất, ngươi biết Lantis họ gì không?"
Nam Kính nhất thời ủ rũ, như cha mẹ chết.
Cầu khỏi nói, nói ra liền không làm được bằng hữu nữa.
Cho đến bây giờ ngay cả người yêu họ cũng không biết, nói ra cũng có thể làm cho người ta cười đến rụng răng.
"Ngươi nha ngươi nha!"
Lão bản oán hận hơi vung tay đem cửa cửa hàng mở ra, sau đó không nói lời gì đem Nam Kính đẩy ra ngoài, lung tung phất tay.
"Mau trở về với con trùng dính người nhà ngươi đi, khéo hắn lại sinh khí rồi giận dỗi."
Theo một tiếng oành cửa đóng, Nam Kính ngổn ngang đứng ở trên đường cái, không nói nhìn cửa cùng tường như hóa thành một thể tính bảo mật cực cao.
Được rồi, cậu vẫn không thể lý giải lão bản vừa nhắc tới Lantis liền khó giải thích được mà sản sinh oán niệm là từ đâu mà tới.
Đứng ở cửa mấy giây, Nam Kính vừa mới chuẩn bị rời đi, phía sau cửa lớn lại lặng yên không một tiếng động mở ra.
Giữa không trung dừng một chiếc xe huyền phù thể thao tư nhân màu đen, hình thức là rất bình thường, tính năng đang chạy trong xe chỉ có thể nói là loại kém, trong đủ loại xe huyền phù thể thao trên không trung chạy băng băng đi tới, cơ hồ một chút liền bị lu mờ.
Mà bên trong người đang ngồi lại không phổ thông như vậy.
Ngồi ở chỗ ngồi lái xe nam nhân cung kính cúi đầu nói: "Thiếu chủ, chúng tôi đã có thể xác định ngài ấy chính là ở đây làm công."
Nam nhân bên cạnh mang kính râm nhàn nhạt ừ một tiếng, đem cửa sổ xe hạ xuống một nửa, ánh mắt giằng co ở trên người thiếu niên bị xô đẩy đuổi ra cửa hàng lại một mặt bất đắc dĩ nở nụ cười kia.
Rất hiển nhiên, thiếu niên cũng không có vì vậy mà cảm thấy ủ rũ.
Bọn họ đã quen thuộc đến như vậy sao?
Không khí xung quanh Lantis hơi thấp, khiến thuộc hạ ngồi chỗ ghế lái ở trong lòng cầu khẩn, hi vọng thiếu niên cầm đầu kia khẩn trương như mấy ngày trước trực tiếp đến xe huyền phù đứng rời đi.
Tuyệt đối đừng gây ra chuyện thiêu thân gì a!
Đáng tiếc, ngày hôm nay lão thiên gia chú định sẽ không đứng ở bên bọn họ.
Chỉ thấy cửa tiệm đã khép kín một lần nữa mở ra, bên trong đi ra nam nhân cả người như trường ngọc.
Vị thuộc hạ kia ở đây mai phục một lúc lâu cũng không khỏi hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, phải biết nhiều ngày như vậy hắn còn chưa từng thấy người kia bại lộ tại dưới ánh mặt trời.
Này vừa nhìn, thuộc hạ liền lệ rơi đầy mặt —— tướng mạo vua hố a, tuyệt đối là trong thương trường tùy ý chọn cái mặt nạ dịch dung, lại là loại mặt người qua đường kia.
Càng như vậy, càng nói rõ nam nhân này có vấn đề, bằng không tại sao không dám bại lộ diện mạo chân thực?
Lantis thần sắc có chút vi diệu, chỉ là thần sắc hắc ám trong đôi mắt bị kính râm che chắn, không nhìn ra là quang cảnh gì, mà chắc chắn là không quá tốt.
Nam Kính bị gọi lại.
Sau đó, ở con mắt nhìn trừng trừng của mọi người trước mặt mọi người, nam nhân mặt người đi đường đáng chết kia một chút cũng không biết kiểm điểm nhào tới, ôm phu nhân nhà mình vào trong ngực, cũng hôn một cái lên mặt cậu!
"Răng rắc —— "
Lantis trong tay rỗi rãnh đến tẻ nhạt thưởng thức một cái ngọc chất thành những mảnh vụn vỡ.
Thuộc hạ tay run run một cái, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm tưởng như muốn khóc chết ở trong xe.
Phải biết, những ngày qua tuy rằng đều là hắn theo dõi giám sát, lại chưa từng thấy thiếu phu nhân tương lai và nam nhân kia từng có bất kỳ hành vi quá khích a!
Không, thậm chí có thể nói ngay cả mặt người qua đường kia đều chưa từng thấy.
Mẹ nó, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra, có phải ông trời đoán chắc bây giờ thiếu chủ tự mình lại đây nên phải cho ngài ấy chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ a?
Lantis đem vỡ thành của mấy cánh hoa ngọc châu tử không ngừng nghiền ép, răng rắc răng rắc âm thanh nghe tới lanh lảnh thê thảm, thuộc hạ nghe vào trong tai giống như là bị nam nhân nắm xương sọ.
Phía dưới hai người không biết nói gì, chỉ thấy Nam Kính không nói lườm một cái, đem nam nhân đẩy ra xoay người rời đi, còn căm giận bàn tay ở trên mặt xoa xoa.
"Thiếu, thiếu chủ, có muốn đi xuống xem một chút hay không?"
Âm thanh của thuộc hạ đều có chút run rẩy, đã sớm nghe đồng nghiệp nói qua đi theo bên người thiếu chủ, khí thế khắp toàn thân của thiếu chủ phát tán quá mạnh, đặc biệt là lúc tâm tình không tốt, cả người đều là cảm giác ngột ngạt người sống chớ gần người, trái lệnh thì chết.
Hắn chỉ là nhân vật phụ của phụ, trong ngày thường đều không thấy được vị chủ nhân này, vốn cho là cần cù chăm chỉ nghiêm nghiêm túc túc làm việc, còn có thể được ưu ái liếc mắt một cái, ai ngờ vừa lần đầu tiên liền để thiếu chủ thấy được một màn sáng chói mắt mù kia!
Hắn có phải là nên nghiêm túc cân nhắc chuyện tự nhận lỗi rồi từ chức?
"Ngươi làm thật tốt, có thể đem những người khác đều bỏ chạy."
Tiếng nói hoa lệ êm tai khiến người ta say mê nhàn nhạt vang lên, nghe không ra tâm tình của người nói chuyện, cứ như vậy hờ hững mà không hề chập trùng, lại có sức hấp dẫn trí mạng không thể nghi ngờ.
Thuộc hạ chỉ là mấy giây trố mắt, lập tức tiến vào trạng thái, cúi đầu cung kính nói: "Vâng ạ."
"Đem tình huống của người kia nói cho ta nghe một chút."
Thuộc hạ dùng đôi mắt dư quang nhìn thấy, thiếu niên được thiếu chủ yên lặng nhìn chằm chằm một lúc lâu kia đã biến mất ở khúc quanh đầu đường, liền tiểu tâm dực dực nói: "Trước đó vài ngày, chúng tôi vốn là muốn giả bộ thành khách nhân đến trong cửa hàng nhìn, lại phát hiện mỗi lần nửa phút trước khi thiếu gia tới cửa, cửa tiệm đều sẽ tự động mở ra, chờ ngài ấy sau khi đi vào liền sẽ tự động khép lại, căn bản không tìm được cơ hội đi vào."
Thiếu gia là bọn họ xưng hô với Nam Kính.
Lantis nghĩ chính là, người ở bên trong có thể che giấu vị trí của Nam Kính.
Con ngươi lão bản xoay như bánh xe xoay một vòng, đi theo phía sau Nam Kính cùng rời đi phòng làm việc, giả bộ làm như không có chuyện gì hỏi: "Chuyện lần trước cứ như vậy? Vị kia nhà ngươi không lại hỏi ngươi đi đâu nữa sao?"
Nam Kính ngừng bước chân, trên mặt lộ ra chút mê man phiền muộn.
"Tôi không biết."
Ngày đó ở bề ngoài thì đã là như vậy, nhưng Nam Kính lại cảm thấy, theo tính tình bá đạo của Lantis, lẽ ra không nên cứ như vậy mà cho cậu qua ải.
Tuy rằng Lantis nói, đây là biểu hiện của sự tín nhiệm và tôn trọng người yêu, mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, bọn họ cũng không hy vọng đối phương can thiệp —— cho dù là người yêu thân mật nhất.
Người yêu thân mật nhất?
Trong lòng Nam Kính có chút nghẹn.
Cậu thực sự là vừa mâu thuẫn vừa buồn bực, rõ ràng không hy vọng Lantis ép hỏi cậu chuyện liên quan tới làm công, nhưng khi Lantis thật sự buông tay không quản, lại lại có loại cảm giác mất mát vì bị vứt bỏ.
"Tôi muốn biết tất cả về anh ấy, cũng muốn cho anh ấy biết tất cả về tôi."
Nam Kính ủ rũ cúi đầu nắm tóc, "Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói về chuyện của anh ấy, mà chúng tôi tại thời điểm vừa mới bắt đầu xác định quan hệ, tôi cũng đã nói, sẽ không đi hỏi anh ấy vấn đề không nên hỏi."
Ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen huyền ngập nước mang đầy ảo não, lông mi hơi rủ xuống, hắc ám tựa hồ cho Nam Kính rất nhiều dũng khí, khiến cho cậu đem đáy lòng u ám bộc lộ ra.
"Tôi đã không thỏa mãn với hiện tại này, lại như lần trước anh ấy không cùng tôi liên hệ, dù cho anh ấy nói anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, sẽ không rời khỏi tôi, tôi cũng sẽ lo lắng —— anh ấy rốt cuộc là ai, làm công tác ra sao, ngoại trừ thiết bị đầu cuối, tôi còn có thể thông qua phương pháp gì để tìm anh ấy."
Đúng, trong những ngày chờ đợi trong lo lắng kia, Nam Kính minh bạch một điều cậu rất không muốn đối mặt rồi lại không thể không thừa nhận —— Lantis, thủy chung là một điều bí ẩn.
Bí ẩn này đối với cậu mà nói, có sức hấp dẫn trí mạng, rồi lại làm cho cậu trong lòng không yên.
Đã sớm muốn nói cho Lantis bí mật trên người mình, rồi lại không chịu nói, luôn cảm thấy như vậy mới có thể cố thủ một chút gì đó cuối cùng trong chuyện tình yêu.
Nói đến cũng thật là buồn cười, nhưng Nam Kính thật sự là rất xoắn xuýt.
Lão bản cũng coi như là người từng trải, tâm tư của Nam Kính hắn sao lại không hiểu, dăm ba câu liền nghe ra mấu chốt giữa hai người.
Mặc dù đối với Lantis không hiểu rõ, nhưng thông qua người bạn già của mình - cha và ba ba của Lantis thì lại biết rõ, lão bản rất dễ nghĩ ra e rằng hai người đều đang chờ đối phương mở miệng trước.
Này cũng thật là... Đau "bi" cực kì.
Lão bản động viên ấn ấn lên bả vai Nam Kính, mỉm cười nói: "Những câu nói này ngươi nên nói cho người yêu ngươi, ta nhìn ra được kinh nghiệm yêu đương của ngươi không đủ phong phú, dưới tình huống này chỉ cần đem suy nghĩ trong lòng của ngươi nói cho hắn nghe là đủ rồi."
Nam Kính cười khổ không thôi, nói tới kinh nghiệm yêu đương, cậu cũng thật là đời trước sống uổng, tất cả đều là nước mắt.
Lantis nói cậu là mối tình đầu, chắc chắn cũng không có kinh nghiệm gì để có thể đàm luận.
Hai người mới nói chuyện yêu đương, chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu.
"Hai người duy trì một đoạn hôn nhân, ngoại trừ yêu thương nhau, quan trọng nhất là hai điều, một là thẳng thắn, hai là tín nhiệm."
Lão bản tại trước mắt Nam Kính lắc hai ngón tay không ngừng khoa tay múa chân: "Tại tình huống không biết thân phận bối cảnh của đối phương thậm chí tính cách nhân phẩm của hắn cũng không biết lại đâm đầu vào, tuy rằng loại hành vi này ta cực lực phản đối, nhưng không thể không nói ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Nói cách khác, ngươi đối với người yêu ngươi có độ tín nhiệm đã rất cao, phương diện này không cần ta nói thêm nữa."
"Nhưng ở phương diện thẳng thắn, hai người các ngươi đều không hợp cách, hoàn toàn không hợp cách." Lão bản ngữ khí nghe ra còn có vẻ rất oán giận, "Ngươi biết hắn xuất thân từ gia đình như thế nào sao? Ngươi biết gia đình của hắn đối với thê tử tương lai hắn yêu cầu như thế nào không? Ngươi biết hắn tại những nơi ngươi không nhìn thấy sẽ làm những gì sao?"
Nam Kính đần độn mà lắc đầu.
Lão bản nhìn thằng nhỏ ngốc này liếc mắt một cái, thực sự là hối hận không sớm chút bồi ở bên cạnh cậu, bằng không dùng tình thương chính mình, nói thế nào cũng ít nhất có thể nuôi dưỡng thành Weinman thế hệ thứ hai, kia một chút ý thức phòng bị đều không có, cái gì cũng bằng cảm giác.
Càng nghĩ càng cảm thấy hài tử nhà mình bị chiếm tiện nghi, tên Lantis kia tuyệt đối là đem tất cả của Nam Kính ăn không còn một mống, tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng đem bí mật lớn nhất trên người cậu đào ra.
Lão bản lửa giận thiêu đốt, "Này bỏ qua một bên không nói, mà ta chỉ hỏi ngươi một câu đơn giản nhất, ngươi biết Lantis họ gì không?"
Nam Kính nhất thời ủ rũ, như cha mẹ chết.
Cầu khỏi nói, nói ra liền không làm được bằng hữu nữa.
Cho đến bây giờ ngay cả người yêu họ cũng không biết, nói ra cũng có thể làm cho người ta cười đến rụng răng.
"Ngươi nha ngươi nha!"
Lão bản oán hận hơi vung tay đem cửa cửa hàng mở ra, sau đó không nói lời gì đem Nam Kính đẩy ra ngoài, lung tung phất tay.
"Mau trở về với con trùng dính người nhà ngươi đi, khéo hắn lại sinh khí rồi giận dỗi."
Theo một tiếng oành cửa đóng, Nam Kính ngổn ngang đứng ở trên đường cái, không nói nhìn cửa cùng tường như hóa thành một thể tính bảo mật cực cao.
Được rồi, cậu vẫn không thể lý giải lão bản vừa nhắc tới Lantis liền khó giải thích được mà sản sinh oán niệm là từ đâu mà tới.
Đứng ở cửa mấy giây, Nam Kính vừa mới chuẩn bị rời đi, phía sau cửa lớn lại lặng yên không một tiếng động mở ra.
Giữa không trung dừng một chiếc xe huyền phù thể thao tư nhân màu đen, hình thức là rất bình thường, tính năng đang chạy trong xe chỉ có thể nói là loại kém, trong đủ loại xe huyền phù thể thao trên không trung chạy băng băng đi tới, cơ hồ một chút liền bị lu mờ.
Mà bên trong người đang ngồi lại không phổ thông như vậy.
Ngồi ở chỗ ngồi lái xe nam nhân cung kính cúi đầu nói: "Thiếu chủ, chúng tôi đã có thể xác định ngài ấy chính là ở đây làm công."
Nam nhân bên cạnh mang kính râm nhàn nhạt ừ một tiếng, đem cửa sổ xe hạ xuống một nửa, ánh mắt giằng co ở trên người thiếu niên bị xô đẩy đuổi ra cửa hàng lại một mặt bất đắc dĩ nở nụ cười kia.
Rất hiển nhiên, thiếu niên cũng không có vì vậy mà cảm thấy ủ rũ.
Bọn họ đã quen thuộc đến như vậy sao?
Không khí xung quanh Lantis hơi thấp, khiến thuộc hạ ngồi chỗ ghế lái ở trong lòng cầu khẩn, hi vọng thiếu niên cầm đầu kia khẩn trương như mấy ngày trước trực tiếp đến xe huyền phù đứng rời đi.
Tuyệt đối đừng gây ra chuyện thiêu thân gì a!
Đáng tiếc, ngày hôm nay lão thiên gia chú định sẽ không đứng ở bên bọn họ.
Chỉ thấy cửa tiệm đã khép kín một lần nữa mở ra, bên trong đi ra nam nhân cả người như trường ngọc.
Vị thuộc hạ kia ở đây mai phục một lúc lâu cũng không khỏi hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, phải biết nhiều ngày như vậy hắn còn chưa từng thấy người kia bại lộ tại dưới ánh mặt trời.
Này vừa nhìn, thuộc hạ liền lệ rơi đầy mặt —— tướng mạo vua hố a, tuyệt đối là trong thương trường tùy ý chọn cái mặt nạ dịch dung, lại là loại mặt người qua đường kia.
Càng như vậy, càng nói rõ nam nhân này có vấn đề, bằng không tại sao không dám bại lộ diện mạo chân thực?
Lantis thần sắc có chút vi diệu, chỉ là thần sắc hắc ám trong đôi mắt bị kính râm che chắn, không nhìn ra là quang cảnh gì, mà chắc chắn là không quá tốt.
Nam Kính bị gọi lại.
Sau đó, ở con mắt nhìn trừng trừng của mọi người trước mặt mọi người, nam nhân mặt người đi đường đáng chết kia một chút cũng không biết kiểm điểm nhào tới, ôm phu nhân nhà mình vào trong ngực, cũng hôn một cái lên mặt cậu!
"Răng rắc —— "
Lantis trong tay rỗi rãnh đến tẻ nhạt thưởng thức một cái ngọc chất thành những mảnh vụn vỡ.
Thuộc hạ tay run run một cái, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm tưởng như muốn khóc chết ở trong xe.
Phải biết, những ngày qua tuy rằng đều là hắn theo dõi giám sát, lại chưa từng thấy thiếu phu nhân tương lai và nam nhân kia từng có bất kỳ hành vi quá khích a!
Không, thậm chí có thể nói ngay cả mặt người qua đường kia đều chưa từng thấy.
Mẹ nó, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra, có phải ông trời đoán chắc bây giờ thiếu chủ tự mình lại đây nên phải cho ngài ấy chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ a?
Lantis đem vỡ thành của mấy cánh hoa ngọc châu tử không ngừng nghiền ép, răng rắc răng rắc âm thanh nghe tới lanh lảnh thê thảm, thuộc hạ nghe vào trong tai giống như là bị nam nhân nắm xương sọ.
Phía dưới hai người không biết nói gì, chỉ thấy Nam Kính không nói lườm một cái, đem nam nhân đẩy ra xoay người rời đi, còn căm giận bàn tay ở trên mặt xoa xoa.
"Thiếu, thiếu chủ, có muốn đi xuống xem một chút hay không?"
Âm thanh của thuộc hạ đều có chút run rẩy, đã sớm nghe đồng nghiệp nói qua đi theo bên người thiếu chủ, khí thế khắp toàn thân của thiếu chủ phát tán quá mạnh, đặc biệt là lúc tâm tình không tốt, cả người đều là cảm giác ngột ngạt người sống chớ gần người, trái lệnh thì chết.
Hắn chỉ là nhân vật phụ của phụ, trong ngày thường đều không thấy được vị chủ nhân này, vốn cho là cần cù chăm chỉ nghiêm nghiêm túc túc làm việc, còn có thể được ưu ái liếc mắt một cái, ai ngờ vừa lần đầu tiên liền để thiếu chủ thấy được một màn sáng chói mắt mù kia!
Hắn có phải là nên nghiêm túc cân nhắc chuyện tự nhận lỗi rồi từ chức?
"Ngươi làm thật tốt, có thể đem những người khác đều bỏ chạy."
Tiếng nói hoa lệ êm tai khiến người ta say mê nhàn nhạt vang lên, nghe không ra tâm tình của người nói chuyện, cứ như vậy hờ hững mà không hề chập trùng, lại có sức hấp dẫn trí mạng không thể nghi ngờ.
Thuộc hạ chỉ là mấy giây trố mắt, lập tức tiến vào trạng thái, cúi đầu cung kính nói: "Vâng ạ."
"Đem tình huống của người kia nói cho ta nghe một chút."
Thuộc hạ dùng đôi mắt dư quang nhìn thấy, thiếu niên được thiếu chủ yên lặng nhìn chằm chằm một lúc lâu kia đã biến mất ở khúc quanh đầu đường, liền tiểu tâm dực dực nói: "Trước đó vài ngày, chúng tôi vốn là muốn giả bộ thành khách nhân đến trong cửa hàng nhìn, lại phát hiện mỗi lần nửa phút trước khi thiếu gia tới cửa, cửa tiệm đều sẽ tự động mở ra, chờ ngài ấy sau khi đi vào liền sẽ tự động khép lại, căn bản không tìm được cơ hội đi vào."
Thiếu gia là bọn họ xưng hô với Nam Kính.
Lantis nghĩ chính là, người ở bên trong có thể che giấu vị trí của Nam Kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất