Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 92

Trước Sau
☆ Chương 173: Thân ái, anh có phải là bị thương không?

Ellens cho mình là người rất có kinh nghiệm ái tình, hắn rất có quyền nói.

"Dùng kinh nghiệm của ta để đánh giá, sức mạnh của ái tình vĩnh viễn không phải là thứ mà khoa học có thể giải thích."

Weinman tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, Ellens nhất thời tự 'thưởng' cho mình hai cái tát —— mẹ, kinh nghiệm đại gia ngươi!

Cho ngươi nhanh miệng! Cho ngươi khoe khoang! Cho ngươi tại trước mặt Weinman nhanh miệng khoe khoang!

Phong Tiệm Ly thói quen lạnh như băng trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một tia ghét bỏ.

Nam Kính mặc dù đối với Lantis ở trước mặt của thuộc hạ mà cùng cậu gọi quang não cảm thấy giật mình, nhưng vẫn là hỏi trước: "Anh bây giờ có rảnh hay không? Có thể hay không quấy rối đến các anh?"

Quấy rối đến Weinman bọn họ?

Nghĩ đến bọn họ hận không thể xem dáng vẻ của mình nhiều hơn để tương lai cười nhạo một phen đi?

"Đương nhiên sẽ không, thân ái, chúng ta có thể trực tiếp coi bọn họ là không khí." Lantis thu hồi ánh mắt nhắc nhở, không chút dấu vết nào mà đổi sắc cho Nam Kính nhìn thấy sự ôn nhu.

"Em thì sao? Lúc anh không có mặt có người nào bắt nạt em hay không?" Lantis hỏi.

"Không có, em mấy ngày nay rất tốt."

Nam Kính nói rất là bình tĩnh, phảng phất như những ủ dột cùng buồn bực mấy ngày trước đó đều là mơ một giấc mơ mà thôi.

Trí năng một hào đã bất mãn kháng nghị nghiêm trọng, hận không thể nhảy ra thay Nam Kính đem chuyện cậu chịu những đãi ngộ không công bằng thêm mắm dặm muối mà nói cho Lantis.

Nam Kính lựa chọn nỗ lực tự động che đậy trí năng một hào, mỉm cười nhìn Lantis tiếp tục nói: "Nhưng mà gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, em đã không kịp chờ đợi muốn từng cái từng cái mà nói cho anh, anh mau mau trở về đi, em rất nhớ anh."

Lantis hô hấp trở nên dồn dập.

Có cái gì so với thời điểm nghe người yêu nói cho rằng hắn rất nhớ ngươi có thể đánh động lòng người hơn?

Lúc Nam Kính nói muốn gặp anh, trong nháy mắt Lantis hận không thể bật thốt lên nói cho cậu biết là minh đang ở Solo tinh cầu, thậm chí là cách Nam Kính rất gần rất gần, anh hận không thể từ quang não bên trong thiết bị đầu cuối đi xuyên qua lập tức trở về đến bên người Nam Kính, đem cậu ôm vào trong ngực không ngừng nói 'thân ái anh đã trở về'.

Thế nhưng anh không thể.

Lantis cố nén, trong não càng ngày càng không kìm nén được ý thức tranh đoạt dẫn đến tư duy hỗn loạn, đối với Nam Kính vung lên một cái có thể nói là nụ cười hoàn mỹ, nỗ lực khống chế lại ngôn ngữ nói: "Anh cũng nhớ em, chờ anh trở về."

Anh vừa định cùng Nam Kính nói lời từ biệt đóng thiết bị đầu cuối, liền nghe một câu làm anh giật mình trong lòng ——

"Thân ái, anh có phải là bị thương không?"

Không riêng gì Lantis, ngay cả ba người trong phòng nguyên bản còn đang nhàn nhã nghe lén cũng đều mỗi người có phản ứng.

Ngay cả bọn họ đều không nhìn ra Lantis cùng Nam Kính nói lời tâm tình triền miên có cái gì không đúng, Nam Kính cách quang não mà có thể nhìn ra?

Hoặc là nói, cậu là cảm giác được?

Lantis lần này thật sự là bị Nam Kính dọa sợ, một bên nhớ lại vừa nãy có làm ra biểu tình kỳ quái gì hay không một bên nhanh chóng nói: "Nghĩ gì thế, anh làm sao có khả năng bị thương. Bảo bối nhi, đừng suy nghĩ nhiều, chờ anh trở về."



Kỳ thực lúc Nam Kính nhìn thấy Lantis, ngoại trừ vừa mới bắt đầu quá mức mừng rỡ mà quên Lantis đang ở ngoài, chờ cậu chậm rãi khôi phục hô hấp vững vàng nhìn kỹ Lantis, cũng đã cảm giác được tối hôm nay anh so với ngày thường cũng không giống nhau.

Có lẽ là giữa người yêu có cảm ứng tâm linh, cậu là cảm thấy sắc mặt Lantis so với ngày xưa tái nhợt rất nhiều, nhưng cậu không có cách nào xác định chắc chắn —— da dẻ Lantis trắng nõn như ngọc, ngay cả ánh đèn đánh vào trên mặt cũng sẽ có hiệu ứng tương tự hiện tại.

Mà Lantis nụ cười tuy rằng như trước ôn nhu, ngữ điệu như trước, nhưng Nam Kính rõ ràng nhận ra được chênh lệch rất bé nhỏ—— tỷ như, Lantis nụ cười như là ngập ngừng, dựa theo mệnh lệnh đại não mới bày ra đến hoàn mỹ.

Không phải nói không chân tâm, mà là hiện ra quá mức tái nhợt vô lực.

Điều này làm cho Nam Kính trái tim vừa hạ xuống không bao lâu lại một lần nữa treo lên.

Nếu như đặt ở lúc bình thường, Nam Kính đối với lời nói của Lantis chưa bao giờ sản sinh chút hoài nghi nào, nhưng hiện tại thì không.

Dù cho Lantis ngụy trang tốt, ngữ khí thưa thớt bình thường, nhưng mà anh cũng chắc chắn sẽ không biết, bên trong thiết bị đầu cuối của Nam Kính, có một 'con vật' có đặc thù khác so với các con vật khác cũng đang trợn mắt lên cách quang não nhìn anh.

"Đồ phổ quét hình khuôn mặt xong xuôi, ngũ quan cùng mặt đều là tỉ lệ vàng, aaa trời ạ ta muốn đi liếm màn hình, tuy rằng ta biết màn hình quang não là giả lập..."

"Tiên sư nó, ngươi còn gào thét nữa ta liền đem ngươi ném cho Lantis."

Nam Kính nén giận, trí năng một hào vào lúc này đầu óc úng nước tuyệt đối là khiêu chiến sức chịu đựng của cậu.

Lần đầu tiên bị Nam Kính dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy giáo huấn trí năng một hào hiển nhiên cũng là bị doạ cho sợ rồi, ngay sau đó ủy ủy khuất khuất như cô dâu nhỏ mà thút tha thút thít hai tiếng, vô cùng đáng thương mà dùng thanh âm mang theo nức nở nói: "Oai lệ hại người ta làm cái gì... Nam thần rõ ràng là không muốn làm ngươi lo lắng, còn có vẻ mặt của hắn rất hoàn mỹ... Tuy rằng ta có thể phân tích ra thần kinh trên mặt hắn như là đang khắc chế cái gì đó, nhưng cách quang não căn bản phân tích không ra."

Hồi hộp.

Nam Kính trong lòng dâng lên linh cảm không lành.

Này là đủ rồi.

Lantis quả nhiên là xảy ra vấn đề —— e rằng không phải đơn giản là bị thương, mà Nam Kính biết anh bị thương càng thêm lo lắng.

"Lantis, em hi vọng ở phương diện này giữa chúng ta là thẳng thắn, nói thật em rất lo lắng cho anh, nếu như anh nơi nào không thoải mái nhất định phải nói cho em biết được không? Em bảo đảm em sẽ không dò hỏi anh các chuyện khác đâu."

Nam Kính thành khẩn trực tiếp biểu đạt cậu đối với Lantis rất khát vọng, chỉ lo có một chút biểu đạt không rõ ràng liền bị Lantis tìm ra lỗ hổng để lừa gạt.

Lừa gạt?

Trời ạ, độ tín nhiệm của cậu đối với Lantis quả thực giảm xuống rồi, thật sự là cái phát hiện gay go.

Nam Kính muốn tiếp tục nói cái gì, liền bị Lantis cười khẽ cắt đứt.

"Anh thật cao hứng khi nghe em nói như vậy." Lantis nói, trên mặt lộ ra một tia không che giấu uể oải thêm "Liên tục công tác thời gian rất lâu đều không có nghỉ ngơi, hiện tại cảm thấy hơi mệt mỏi, không nghĩ tới đều bị em nhìn ra rồi. Thân ái, anh nghĩ chúng ta thực sự là có thần giao cách cảm."

Nam Kính làm sao có thể bỏ qua vẻ mỏi mệt khó gặp trên mặt Lantis?

Lúc này liền lựa chọn cắt đứt đối thoại, cho Lantis nghỉ ngơi thật tốt, cũng nói cho anh biết cậu sẽ chờ anh trở về.

Weinman nhấp một miếng rượu, nhìn Lantis tiếc rẻ lắc lắc đầu.

Cậu bỏ qua một lần cơ hội phi thường tốt để đàm luận.

Cái gì gọi là "Sẽ không dò hỏi chuyện khác?"

Là người yêu Lantis, Nam Kính đã thoái nhượng đến loại trình độ này, yêu cầu đơn giản là chỉ cần biết trạng thái thân thể của Lantis như thế nào liền hài lòng.



Lantis nhưng là vẫn lựa chọn tiếp tục che giấu, điều này làm cho Weinman cảm thấy khó mà tin nổi.

Weinman trước sau cho là, tuy rằng Lantis này vẫn là lần đầu tiên chân chính nói chuyện yêu đương, nhưng suy nghĩ của anh rất thành thục, tình cảm là nóng rực mà đơn thuần, cho dù bình thường bá đạo một chút, cũng không nên đối với chuyện như thế này bản thân lại không tuân theo cảm xúc của người yêu.

Đem ly đế cao trong suốt để ở một bên trên bàn, Weinman đứng dậy một mặt nghiêm túc nhìn Lantis.

Lúc kết thúc quang não với Nam Kính, Lantis trên mặt toàn bộ ngụy trang liền trong nháy mắt sụp xuống, lúc này chính mình nằm ở trên giường đóng chặt hai con mắt.

"Nếu như là ta, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện người yêu đối với ta có điều che giấu."

Weinman thần sắc lạnh lùng, Lantis không bị ảnh hưởng gì, mà lại làm Ellens – người bất cứ lúc cũng theo chủ nghĩa của bản thân có chút tay chân lạnh lẽo.

Nha không thể có che giấu.

Ellens bắt đầu tinh tế suy nghĩ có nên đem toàn bộ lịch sử phong lưu của mình đều bàn giao triệt triệt để để sạch sành sanh hay không?

Lantis cảm xúc không nhìn ra có cái gì chập trùng, mắt vẫn nhắm như cũ, âm thanh lãnh đạm nói: "Em ấy những ngày qua thật sự rất tốt sao? Em ấy không có lừa dối ta sao? Nhiều nhất chẳng qua là che giấu lẫn nhau thôi."

Nghe vậy, Weinman không còn phản ứng gì, Ellens liền giơ chân.

Hắn quả thực là không thể nhịn được nữa mà xông lên phía trước muốn cho Lantis lòng lang dạ sói một quyền mạnh mẽ, còn chưa có chạy đến liền bị Weinman tay mắt lanh lẹ mà giương ra cánh tay ôm eo hắn.

Bên trong cơn thịnh nộ, ngay cả cùng Weinman tiếp xúc thân mật đều không cách nào làm cho Ellens tỉnh táo lại.

Hắn giãy giụa chửi ầm lên: "Lantis ngươi có còn lương tâm hay không? Ngươi làm người yêu Nam Kính lúc cậu ấy cần người khác an ủi nhất ngươi lại không ở bên cạnh cậu ấy, ngươi cũng không biết cậu ấy khoảng thời gian này có bao nhiêu khổ sở bao nhiêu khó khăn đâu, con mẹ nó ngươi lẽ nào liền không đau lòng sao? Ngươi lại còn..."

"Hắn bây giờ còn đang bệnh."

Weinman muốn cho Ellens bình tĩnh một chút, dù sao tình huống Lantis bây giờ quá mức đặc thù, lời nói ra không thể làm thật.

"Ta thấy hắn hiện tại rất tỉnh táo, tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng có một ngày Nam Kính sẽ cùng hắn chia... Ách."

Ellens dừng lại.

Vạn phần khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn không bị khống chế hướng vào trong lồng ngực Weinman hơi co lại.

Lantis chẳng biết lúc nào mở ra cặp mắt băng lam kia, bên trong ánh mắt hoàn toàn tĩnh mịch, giống như là một kẻ đã chết.

"Trời ạ..."

Ellens nắm lấy cánh tay Weinman, một đôi mắt dâm tà tròn xoe trừng trừng, hút vào ngụm khí lạnh nói: "Cướp đoạt tình cảm, hắn có phải là đã từng tiếp nhận qua cái thí nghiệm này?"

Weinman đồng tử đột nhiên căng thẳng, hồi tưởng lại ngày đó lúc Lantis xem Nam Kính kiểm tra đẳng cấp gien đã từng nói, anh tiếp nhận thí nghiệm cướp đoạt tình cảm.

Mà không phải nói thí nghiệm đã thất bại sao?

Lúc này, đối mặt với Lantis không chút cảm xúc gợn sóng nào giống như là người chết, Weinman cũng không dự định thay anh tiếp tục che giấu.

"Hắn từng tiếp nhận qua cái thí nghiệm này."

Phong Tiệm Ly ở một bên hình dáng mặt than trước sau im lặng không lên tiếng, đột nhiên đứng lên, âm thanh lạnh đến mức đóng băng: "Chuyện gì xảy ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau