Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 42: Xe ngựa PLAY
Thành Hạo vừa nghe Thành Ôn nói "Sản nghiệp Thành gia tôi không cần một phân", mắt nhất thời sáng lên, nhưng lại kìm chế, cười không nổi, dù sao hiện nay chuyện thực đơn rất khó giải quyết.
Phượng Nhạn Bình cũng có chút mắt choáng váng. Bà ta không nghĩ tới Thành Ôn không cần gia sản. Phượng Nhạn Bình lại càng không biết Thành Ôn muốn làm gì.
Thành Thư Chí sao có thể tùy ý bọn họ cãi nhau, lúc này quát lên: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, để ông chủ Tưởng chê cười..."
Ông nói xong, nói với Thành Ôn: "Ôn nhi, chuyện này, chúng ta nói sau, con xem thế nào?"
Thành Ôn biết Thành lão gia không muốn lộ ra, nhưng cậu còn chưa nói gì, Tưởng Mục Thăng đã cười khẽ một tiếng, nói: "Ông chủ Thành, ngài thật biết nói đùa. Chuyện này liên quan đến Ôn Soạn phường, tôi cũng là chủ Ôn Soạn phường. Tưởng mỗ cũng không phải người Thành gia, nói sau thế nào?"
Tưởng Mục Thăng làm Thành Thư Chí nghẹn, mặt Thành Thư Chí tối tăm, nửa ngày không nói nên lời.
Phượng Nhạn Bình liếc mắt, nói: "Ông chủ Tưởng, Thành gia chúng tôi tuy rằng không lợi hại bằng ngài, nhưng ngài cũng không thể bắt nạt người như vậy có phải không! Ngài có ý gì?"
Tưởng Mục Thăng cười lạnh, nói: "Có ý gì? Ý của Tưởng mỗ rất nông cạn, không phải sao? Tôi chỉ muốn hỏi Thành tam gia, hiện tại thực đơn ở trong này, đầu bếp Yến Hồi lâu cũng thừa nhận. Nhưng Tam gia còn muốn chối, nói đây là người khác vu hãm, có phải không?"
Thành Hạo bồn chồn, nghe giọng Tưởng Mục Thăng, bắp chân đã chuột rút. Nhưng đã đến tình trạng này, làm sao có thể thừa nhận, không thì lại tự vả mặt mình!
Thành Hạo quyết tâm, nói: "Ông chủ Tưởng xem ngài nói kìa, căn bản không phải tôi không thừa nhận, sự thật là có người vu hãm tôi."
Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Thành Ôn, nói: "Vậy được, bản thân tôi sợ Nhị gia không muốn làm lớn, nhưng nếu Thành tam gia đã nói đến đây, Tưởng Mục Thăng tôi đây cũng nói lại. Tam gia không thừa nhận cũng không sao, Yến Hồi lâu không phải bỗng có thêm hai thực đơn sao, Tưởng mỗ cũng có cách không cẩn thận làm Yến Hồi lâu không bán được nữa."
Hắn nói xong, Thành Thư Chí ngây ngẩn. Yến Hồi lâu chính là thể diện Thành gia, lúc khai trương rất lớn, nếu phá, đúng là hung hăng vả mặt.
Phượng Nhạn Bình không biết Tưởng Mục Thăng lợi hại thế nào, gào: "Có tí tiền là lên mặt! Có tí tiền là không nói lý! Mày là ai chứ!"
Tưởng Mục Thăng thản nhiên nhìn Phượng Nhạn Bình một cái, nói: "Thành tam gia không nói lý, tôi càng không muốn có đạo lý. Tưởng mỗ nói hết lời, xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa."
Hắn nói xong xoay người muốn đi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thành Ôn, nói: "Thành Ôn."
Thành Ôn nghe Tưởng Mục Thăng nói đến nước này, cũng như là cạch mặt, mình đứng ở chỗ này cũng không tốt. Cậu không phải người Thành gia, chẳng qua vừa vặn trọng sinh đến thân thể Thành Ôn mà thôi. Nếu biến thành người Thành gia, Thành Ôn vẫn luôn không muốn chính diện xung đột với Thành gia, không nghĩ tới vẫn là đi tới một bước này.
Thành Ôn gật đầu một cái, nâng bước đi theo Tưởng Mục Thăng ra ngoài.
Phượng Nhạn Bình ở phía sau hô: "Thành Ôn! Nếu mày ra cửa, đừng hòng muốn một phần tài sản của Thành gia! Mày nói không cần tiền Thành gia, về sau đừng nuốt lời! Mày nhớ kỹ đấy!"
Thành Thư Chí thấy Tưởng Mục Thăng muốn đi, vội vàng đuổi theo vài bước, nói: "Ông chủ Tưởng! Ông chủ Tưởng..."
Mắt thấy Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn ra chính đường, Thành Thư Chí trở lại trừng mắt, "chát" một tiếng cho Thành Hạo một cái bạt tai. Thành Hạo bị đánh gào to một tiếng, ngây ngẩn cả người.
Phượng Nhạn Bình cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thành Thư Chí xuống tay, lập tức khóc lớn hét lớn, ôm Thành Hạo muốn khóc om sòm: "Ông dám đánh Hạo nhi! Thành Ôn liên hợp người ngoài bắt nạt Hạo nhi của tôi, ông mặc kệ còn chưa tính, bây giờ còn đánh Hạo nhi!"
Thành Thư Chí không để ý tới Phượng Nhạn Bình, mắng Thành Hạo: "Tao hỏi mày, hai món ăn này, có phải mày trộm không!"
"Cha..."
Thành Hạo bị dọa ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, che bị mặt bị đánh đỏ, giả đáng thương nói: "Cha... Sao cha không tin con, nhất định là Thành Ôn không yên lòng... Á!"
Thành Hạo còn muốn nói, lại bị Thành Thư Chí cho thêm một bạt tai. Thành Thư Chí giận đỏ mặt, nói: "Mày coi tao là thằng ngu, mày lừa được tao sao? Yến Hồi lâu mày mới tiếp nhận mấy ngày? Tao kinh doanh Yến Hồi lâu mười năm! Mười năm! Yến Hồi lâu có đồ ăn gì là tao không biết? Ha, căn bản không có hai món này! Vừa rồi không thừa nhận trước mặt người ngoài, bây giờ còn muốn lừa ai?"
Phượng Nhạn Bình nghe, nhất thời trợn to mắt nhìn Thành Hạo. Bà ta vẫn cảm thấy mình xuất thân cao quý, tốt hơn mẹ Thành Ôn rất nhiều, cho nên cũng coi con mình thành cao quý, cảm thấy Thành Ôn không so nổi.
Bà ta sao có thể nghĩ đến, con mình đi trộm đồ!
Phượng Nhạn Bình nói: "Không... Không có khả năng! Hạo nhi không có khả năng trộm đồ, nhất định là Thành Ôn hãm hại nó. Nó luôn miệng nói không muốn gia sản, kỳ thật nó hận không thể lấy hết không cho Hạo nhi một phần!"
Thành Thư Chí bị Phượng Nhạn Bình khóc lóc om sòm đã giận điên, giơ tay muốn đánh, miệng mắng: "Bà còn dám nói, ngày thường đều là bà nuông chiều con trai!"
Nguyễn Dục vẫn luôn không được đếm xỉa đến lại xông lên, vẻ mặt thân thiết ôm lấy Thành Thư Chí, ngăn ông không cho ông xuống tay, cầu xin: "Lão gia, lão gia ngài đừng đánh, có chuyện thì nói, phu nhân chỉ là yêu con sốt ruột, lão gia ngài xin bớt giận."
Thành Thư Chí ngồi xuống, ném vỡ chén, quát: "Nghịch tử! Quỳ xuống!"
Hai chân Thành Hạo run run, "bộp" một tiếng thật sự quỳ xuống. Hắn nào nghĩ đến, hóa ra vừa rồi Thành Thư Chí cái gì cũng không nói, kỳ thật không phải bị mình lừa dối, mà là vì mình quá ngây thơ.
Thành Hạo cũng sợ, sợ Thành Thư Chí trong cơn tức giận phân tài sản nhà mình cho Thành Ôn, vậy chỉ có mất nhiều hơn được.
Thành Thư Chí run tay, chỉ vào Thành Hạo, nói: "Súc sinh như mày! Dám trộm đồ! Mày có biết thương nhân quan trọng nhất là cái gì không! Mày lại còn làm như thế! Mày bảo Thành gia sau này còn làm ăn được cái gì nữa!"
Thành Hạo quỳ trên đất, một bộ dáng đáng thương, nháy mắt ra dấu cho Nguyễn Dục.
Nguyễn Dục một lòng còn muốn làm phu nhân, vì mình cũng muốn giúp đỡ Thành Hạo, lập tức vỗ lưng cho Thành Thư Chí, nói: "Lão gia, ngài xin bớt giận, kỳ thật, đây cũng không phải là không còn đường vãn hồi..."
Thành Thư Chí vỗ bàn, nói: "Vãn hồi thế nào được nữa! Thật sự là dọa người, mất hết mặt Thành gia!"
Nguyễn Dục nói: "Lão gia ngài nghĩ đi, Ôn Soạn phường mặc dù có một nửa là của ông chủ Tưởng, nhưng Nhị gia cũng là ông chủ. May mắn Nhị gia là người nhà chúng ta, đánh gãy chân còn quay lại! Ngài vừa rồi không giúp Nhị gia nói chuyện, cho nên trong lòng Nhị gia tất nhiên cảm thấy ngài bất công, đó cũng là Nhị gia nghĩ không chu toàn. Tại sao có thể không thông cảm lão gia khổ tâm chứ, lão gia cũng là vì thể diện của Thành gia không phải sao? Sau vài ngày chờ chuyện bình ổn chút, bảo Tam gia chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời Nhị gia đến uống rượu, nói lời xin lỗi. Đều là người một nhà, có thể nói giận mãi là được sao?"
Nguyễn Dục nói mấy câu trúng tim Thành Thư Chí. Tuy rằng Thành Thư Chí rõ ràng là vì thể diện Thành gia thiên vị Thành Hạo, nhưng Thành Thư Chí cũng không cảm thấy mình sai. Nguyễn Dục nói là Thành Ôn không hiểu Thành Thư Chí khổ tâm, làm trong lòng Thành Thư Chí cực kỳ thoải mái hưởng thụ.
Thành Thư Chí nghĩ nghĩ, nói: "Hiện giờ cũng chỉ có cách như vậy."
Thành Hạo đuổi theo Nguyễn Dục ra chính đường, nói: "Em nói dễ lắm, giải thích như thế nào?"
Nguyễn Dục cười nói: "Anh không biết nịnh nọt à? Nói mấy câu dễ nghe, nhận sai là xong. Thành Hạo, anh cũng đừng làm Tưởng Mục Thăng nóng nảy. Tưởng Mục Thăng là người không thể trêu vào, anh không phát hiện Miêu đại soái cũng không chọc nổi sao. Nếu anh làm anh ta nóng nảy, chúng ta không sống tốt đâu!"
Thành Hạo nghe thấy ba chữ "Tưởng Mục Thăng" đã cảm thấy phiền lòng, nói: "Rồi, anh biết rồi."
Nguyễn Dục nói: "Chờ anh chuẩn bị mời Thành Ôn ăn cơm, em đi cùng anh, miễn cho anh lúng túng."
Thành Hạo vốn không muốn cho Nguyễn Dục nhiều chuyện, vừa muốn cự tuyệt, đầu đột nhiên nghĩ ra một kế. Đây không phải là cơ hội tốt nhất sao, Nguyễn Dục ở chung với Thành Ôn, không phải là cho mình cơ hội à?
Thành Hạo cảm thấy Thành Ôn càng ngày càng khó giải quyết, phải nhanh chóng quét thanh danh Thành Ôn mới được, miễn cho đêm dài lắm mộng, tiệc rượu giải thích vừa lúc là một cơ hội.
Thành Hạo đã quyết định, cũng không nói thêm gì.
Tưởng Mục Thăng đưa Thành Ôn lên xe ngựa, hai người ngồi đối diện, Thành Ôn nhìn ngoài cửa sổ.
Tưởng Mục Thăng nói: "Anh tự chủ trương, em chỉ sợ gần đây không về Thành gia được."
Thành Ôn nghe hắn nói, thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Mục Thăng, cười nói: "Chuyện này cũng là em sơ suất, quên thực đơn còn tưởng rằng là đánh rơi chỗ nào. Dù sao Ôn Soạn phường cũng có phòng, không phải không có nhà để về là may."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Sao không có nhà để về? Chỗ kia của anh nhiều phòng, nhưng em phải ngủ cùng phòng chính với anh. Nhị gia cảm thấy thế nào?"
Thành Ôn nhướng mày cười nói: "Vừa nãy em nói không cần một phần gia sản nào, sau này em là người cùng khổ, ông chủ Tưởng đồng ý cứu trợ em, sao em có thể cự tuyệt?"
Tưởng Mục Thăng nghe, bỗng nhiên thu liễm ý cười, hơi trịnh trọng nói: "Thành Ôn, em có thể rời đi Tuyền Giang không, theo anh cùng đến kinh thành, hoặc là đến chỗ khác."
Thành Ôn cũng không nghĩ, lập tức cười nói: "Ông chủ Tưởng thật dễ quên, lần trước không phải đã nói rồi, phải đi khắp Nam Bắc xây Ôn Soạn phường."
Tưởng Mục Thăng cười một tiếng, tựa hồ phi thường vừa lòng câu trả lời này, ngả người về trước, vươn tay đè Thành Ôn lên vách xe ngựa, hôn khóe miệng Thành Ôn.
Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng hôn một chút, cũng không đơn giản bỏ qua Thành Ôn như vậy mà ngậm môi Thành Ôn, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cánh môi, lại duỗi lưỡi miêu tả môi Thành Ôn.
"Ưm..."
Thành Ôn run lên, mặc dù ở trong xe ngựa, nhưng cửa sổ lại có thể nhìn ra bên ngoài, xe ngựa vẫn chưa ra phố xá sầm uất, vạn nhất bị người nhìn thấy cũng không được. Nhưng Thành Ôn nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy người tê tê, được Tưởng Mục Thăng hôn hết sức thoải mái, vươn tay ôm bả vai Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng thấy cậu phối hợp như vậy, lúc này dùng một chút lực, ấn ngã Thành Ôn vào chỗ ngồi, như vậy người ở phía ngoài từ cửa sổ không nhìn được gì.
Thành Ôn cảm thấy đầu lưỡi và môi đều bị Tưởng Mục Thăng bá đạo dây dưa, cảm giác tê dại nảy lên, cậu có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng của Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn dùng mũi hừ một tiếng, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn bị Tưởng Mục Thăng đặt lên chỗ ngồi, bởi vì hôn môi mang đến khoái cảm tê dại, không tự chủ hơi hơi cong đầu gối lên, nhưng cậu không nghĩ tới, lại vừa lúc chọc vào chỗ đã xúc động của Tưởng Mục Thăng...
Tưởng Mục Thăng ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve môi bị mình hôn hơi sưng của Thành Ôn, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thành Ôn, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại kéo tay cậu, đặt ở vật đã ngẩng đầu kia.
Thành Ôn run run, tay cứng lại, bởi vì mùa hè mặc quần áo rất mỏng, cậu cơ hồ có thể cảm giác được hình dáng vật đó của Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng dùng giọng trầm thấp khàn khàn cười nói: "Từ sau lần trước, chúng ta chưa làm lại, không bằng làm ở trong xe ngựa một lần."1
Thành Ôn nghe hắn nói trắng trợn, lại thấy tình dục trong mắt Tưởng Mục Thăng, mình cũng thở dốc, lại kìm nén nói: "Tiểu Bắc vẫn ở bên ngoài."
Phượng Nhạn Bình cũng có chút mắt choáng váng. Bà ta không nghĩ tới Thành Ôn không cần gia sản. Phượng Nhạn Bình lại càng không biết Thành Ôn muốn làm gì.
Thành Thư Chí sao có thể tùy ý bọn họ cãi nhau, lúc này quát lên: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, để ông chủ Tưởng chê cười..."
Ông nói xong, nói với Thành Ôn: "Ôn nhi, chuyện này, chúng ta nói sau, con xem thế nào?"
Thành Ôn biết Thành lão gia không muốn lộ ra, nhưng cậu còn chưa nói gì, Tưởng Mục Thăng đã cười khẽ một tiếng, nói: "Ông chủ Thành, ngài thật biết nói đùa. Chuyện này liên quan đến Ôn Soạn phường, tôi cũng là chủ Ôn Soạn phường. Tưởng mỗ cũng không phải người Thành gia, nói sau thế nào?"
Tưởng Mục Thăng làm Thành Thư Chí nghẹn, mặt Thành Thư Chí tối tăm, nửa ngày không nói nên lời.
Phượng Nhạn Bình liếc mắt, nói: "Ông chủ Tưởng, Thành gia chúng tôi tuy rằng không lợi hại bằng ngài, nhưng ngài cũng không thể bắt nạt người như vậy có phải không! Ngài có ý gì?"
Tưởng Mục Thăng cười lạnh, nói: "Có ý gì? Ý của Tưởng mỗ rất nông cạn, không phải sao? Tôi chỉ muốn hỏi Thành tam gia, hiện tại thực đơn ở trong này, đầu bếp Yến Hồi lâu cũng thừa nhận. Nhưng Tam gia còn muốn chối, nói đây là người khác vu hãm, có phải không?"
Thành Hạo bồn chồn, nghe giọng Tưởng Mục Thăng, bắp chân đã chuột rút. Nhưng đã đến tình trạng này, làm sao có thể thừa nhận, không thì lại tự vả mặt mình!
Thành Hạo quyết tâm, nói: "Ông chủ Tưởng xem ngài nói kìa, căn bản không phải tôi không thừa nhận, sự thật là có người vu hãm tôi."
Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Thành Ôn, nói: "Vậy được, bản thân tôi sợ Nhị gia không muốn làm lớn, nhưng nếu Thành tam gia đã nói đến đây, Tưởng Mục Thăng tôi đây cũng nói lại. Tam gia không thừa nhận cũng không sao, Yến Hồi lâu không phải bỗng có thêm hai thực đơn sao, Tưởng mỗ cũng có cách không cẩn thận làm Yến Hồi lâu không bán được nữa."
Hắn nói xong, Thành Thư Chí ngây ngẩn. Yến Hồi lâu chính là thể diện Thành gia, lúc khai trương rất lớn, nếu phá, đúng là hung hăng vả mặt.
Phượng Nhạn Bình không biết Tưởng Mục Thăng lợi hại thế nào, gào: "Có tí tiền là lên mặt! Có tí tiền là không nói lý! Mày là ai chứ!"
Tưởng Mục Thăng thản nhiên nhìn Phượng Nhạn Bình một cái, nói: "Thành tam gia không nói lý, tôi càng không muốn có đạo lý. Tưởng mỗ nói hết lời, xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa."
Hắn nói xong xoay người muốn đi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thành Ôn, nói: "Thành Ôn."
Thành Ôn nghe Tưởng Mục Thăng nói đến nước này, cũng như là cạch mặt, mình đứng ở chỗ này cũng không tốt. Cậu không phải người Thành gia, chẳng qua vừa vặn trọng sinh đến thân thể Thành Ôn mà thôi. Nếu biến thành người Thành gia, Thành Ôn vẫn luôn không muốn chính diện xung đột với Thành gia, không nghĩ tới vẫn là đi tới một bước này.
Thành Ôn gật đầu một cái, nâng bước đi theo Tưởng Mục Thăng ra ngoài.
Phượng Nhạn Bình ở phía sau hô: "Thành Ôn! Nếu mày ra cửa, đừng hòng muốn một phần tài sản của Thành gia! Mày nói không cần tiền Thành gia, về sau đừng nuốt lời! Mày nhớ kỹ đấy!"
Thành Thư Chí thấy Tưởng Mục Thăng muốn đi, vội vàng đuổi theo vài bước, nói: "Ông chủ Tưởng! Ông chủ Tưởng..."
Mắt thấy Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn ra chính đường, Thành Thư Chí trở lại trừng mắt, "chát" một tiếng cho Thành Hạo một cái bạt tai. Thành Hạo bị đánh gào to một tiếng, ngây ngẩn cả người.
Phượng Nhạn Bình cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thành Thư Chí xuống tay, lập tức khóc lớn hét lớn, ôm Thành Hạo muốn khóc om sòm: "Ông dám đánh Hạo nhi! Thành Ôn liên hợp người ngoài bắt nạt Hạo nhi của tôi, ông mặc kệ còn chưa tính, bây giờ còn đánh Hạo nhi!"
Thành Thư Chí không để ý tới Phượng Nhạn Bình, mắng Thành Hạo: "Tao hỏi mày, hai món ăn này, có phải mày trộm không!"
"Cha..."
Thành Hạo bị dọa ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, che bị mặt bị đánh đỏ, giả đáng thương nói: "Cha... Sao cha không tin con, nhất định là Thành Ôn không yên lòng... Á!"
Thành Hạo còn muốn nói, lại bị Thành Thư Chí cho thêm một bạt tai. Thành Thư Chí giận đỏ mặt, nói: "Mày coi tao là thằng ngu, mày lừa được tao sao? Yến Hồi lâu mày mới tiếp nhận mấy ngày? Tao kinh doanh Yến Hồi lâu mười năm! Mười năm! Yến Hồi lâu có đồ ăn gì là tao không biết? Ha, căn bản không có hai món này! Vừa rồi không thừa nhận trước mặt người ngoài, bây giờ còn muốn lừa ai?"
Phượng Nhạn Bình nghe, nhất thời trợn to mắt nhìn Thành Hạo. Bà ta vẫn cảm thấy mình xuất thân cao quý, tốt hơn mẹ Thành Ôn rất nhiều, cho nên cũng coi con mình thành cao quý, cảm thấy Thành Ôn không so nổi.
Bà ta sao có thể nghĩ đến, con mình đi trộm đồ!
Phượng Nhạn Bình nói: "Không... Không có khả năng! Hạo nhi không có khả năng trộm đồ, nhất định là Thành Ôn hãm hại nó. Nó luôn miệng nói không muốn gia sản, kỳ thật nó hận không thể lấy hết không cho Hạo nhi một phần!"
Thành Thư Chí bị Phượng Nhạn Bình khóc lóc om sòm đã giận điên, giơ tay muốn đánh, miệng mắng: "Bà còn dám nói, ngày thường đều là bà nuông chiều con trai!"
Nguyễn Dục vẫn luôn không được đếm xỉa đến lại xông lên, vẻ mặt thân thiết ôm lấy Thành Thư Chí, ngăn ông không cho ông xuống tay, cầu xin: "Lão gia, lão gia ngài đừng đánh, có chuyện thì nói, phu nhân chỉ là yêu con sốt ruột, lão gia ngài xin bớt giận."
Thành Thư Chí ngồi xuống, ném vỡ chén, quát: "Nghịch tử! Quỳ xuống!"
Hai chân Thành Hạo run run, "bộp" một tiếng thật sự quỳ xuống. Hắn nào nghĩ đến, hóa ra vừa rồi Thành Thư Chí cái gì cũng không nói, kỳ thật không phải bị mình lừa dối, mà là vì mình quá ngây thơ.
Thành Hạo cũng sợ, sợ Thành Thư Chí trong cơn tức giận phân tài sản nhà mình cho Thành Ôn, vậy chỉ có mất nhiều hơn được.
Thành Thư Chí run tay, chỉ vào Thành Hạo, nói: "Súc sinh như mày! Dám trộm đồ! Mày có biết thương nhân quan trọng nhất là cái gì không! Mày lại còn làm như thế! Mày bảo Thành gia sau này còn làm ăn được cái gì nữa!"
Thành Hạo quỳ trên đất, một bộ dáng đáng thương, nháy mắt ra dấu cho Nguyễn Dục.
Nguyễn Dục một lòng còn muốn làm phu nhân, vì mình cũng muốn giúp đỡ Thành Hạo, lập tức vỗ lưng cho Thành Thư Chí, nói: "Lão gia, ngài xin bớt giận, kỳ thật, đây cũng không phải là không còn đường vãn hồi..."
Thành Thư Chí vỗ bàn, nói: "Vãn hồi thế nào được nữa! Thật sự là dọa người, mất hết mặt Thành gia!"
Nguyễn Dục nói: "Lão gia ngài nghĩ đi, Ôn Soạn phường mặc dù có một nửa là của ông chủ Tưởng, nhưng Nhị gia cũng là ông chủ. May mắn Nhị gia là người nhà chúng ta, đánh gãy chân còn quay lại! Ngài vừa rồi không giúp Nhị gia nói chuyện, cho nên trong lòng Nhị gia tất nhiên cảm thấy ngài bất công, đó cũng là Nhị gia nghĩ không chu toàn. Tại sao có thể không thông cảm lão gia khổ tâm chứ, lão gia cũng là vì thể diện của Thành gia không phải sao? Sau vài ngày chờ chuyện bình ổn chút, bảo Tam gia chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời Nhị gia đến uống rượu, nói lời xin lỗi. Đều là người một nhà, có thể nói giận mãi là được sao?"
Nguyễn Dục nói mấy câu trúng tim Thành Thư Chí. Tuy rằng Thành Thư Chí rõ ràng là vì thể diện Thành gia thiên vị Thành Hạo, nhưng Thành Thư Chí cũng không cảm thấy mình sai. Nguyễn Dục nói là Thành Ôn không hiểu Thành Thư Chí khổ tâm, làm trong lòng Thành Thư Chí cực kỳ thoải mái hưởng thụ.
Thành Thư Chí nghĩ nghĩ, nói: "Hiện giờ cũng chỉ có cách như vậy."
Thành Hạo đuổi theo Nguyễn Dục ra chính đường, nói: "Em nói dễ lắm, giải thích như thế nào?"
Nguyễn Dục cười nói: "Anh không biết nịnh nọt à? Nói mấy câu dễ nghe, nhận sai là xong. Thành Hạo, anh cũng đừng làm Tưởng Mục Thăng nóng nảy. Tưởng Mục Thăng là người không thể trêu vào, anh không phát hiện Miêu đại soái cũng không chọc nổi sao. Nếu anh làm anh ta nóng nảy, chúng ta không sống tốt đâu!"
Thành Hạo nghe thấy ba chữ "Tưởng Mục Thăng" đã cảm thấy phiền lòng, nói: "Rồi, anh biết rồi."
Nguyễn Dục nói: "Chờ anh chuẩn bị mời Thành Ôn ăn cơm, em đi cùng anh, miễn cho anh lúng túng."
Thành Hạo vốn không muốn cho Nguyễn Dục nhiều chuyện, vừa muốn cự tuyệt, đầu đột nhiên nghĩ ra một kế. Đây không phải là cơ hội tốt nhất sao, Nguyễn Dục ở chung với Thành Ôn, không phải là cho mình cơ hội à?
Thành Hạo cảm thấy Thành Ôn càng ngày càng khó giải quyết, phải nhanh chóng quét thanh danh Thành Ôn mới được, miễn cho đêm dài lắm mộng, tiệc rượu giải thích vừa lúc là một cơ hội.
Thành Hạo đã quyết định, cũng không nói thêm gì.
Tưởng Mục Thăng đưa Thành Ôn lên xe ngựa, hai người ngồi đối diện, Thành Ôn nhìn ngoài cửa sổ.
Tưởng Mục Thăng nói: "Anh tự chủ trương, em chỉ sợ gần đây không về Thành gia được."
Thành Ôn nghe hắn nói, thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Mục Thăng, cười nói: "Chuyện này cũng là em sơ suất, quên thực đơn còn tưởng rằng là đánh rơi chỗ nào. Dù sao Ôn Soạn phường cũng có phòng, không phải không có nhà để về là may."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Sao không có nhà để về? Chỗ kia của anh nhiều phòng, nhưng em phải ngủ cùng phòng chính với anh. Nhị gia cảm thấy thế nào?"
Thành Ôn nhướng mày cười nói: "Vừa nãy em nói không cần một phần gia sản nào, sau này em là người cùng khổ, ông chủ Tưởng đồng ý cứu trợ em, sao em có thể cự tuyệt?"
Tưởng Mục Thăng nghe, bỗng nhiên thu liễm ý cười, hơi trịnh trọng nói: "Thành Ôn, em có thể rời đi Tuyền Giang không, theo anh cùng đến kinh thành, hoặc là đến chỗ khác."
Thành Ôn cũng không nghĩ, lập tức cười nói: "Ông chủ Tưởng thật dễ quên, lần trước không phải đã nói rồi, phải đi khắp Nam Bắc xây Ôn Soạn phường."
Tưởng Mục Thăng cười một tiếng, tựa hồ phi thường vừa lòng câu trả lời này, ngả người về trước, vươn tay đè Thành Ôn lên vách xe ngựa, hôn khóe miệng Thành Ôn.
Tưởng Mục Thăng nhẹ nhàng hôn một chút, cũng không đơn giản bỏ qua Thành Ôn như vậy mà ngậm môi Thành Ôn, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cánh môi, lại duỗi lưỡi miêu tả môi Thành Ôn.
"Ưm..."
Thành Ôn run lên, mặc dù ở trong xe ngựa, nhưng cửa sổ lại có thể nhìn ra bên ngoài, xe ngựa vẫn chưa ra phố xá sầm uất, vạn nhất bị người nhìn thấy cũng không được. Nhưng Thành Ôn nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy người tê tê, được Tưởng Mục Thăng hôn hết sức thoải mái, vươn tay ôm bả vai Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng thấy cậu phối hợp như vậy, lúc này dùng một chút lực, ấn ngã Thành Ôn vào chỗ ngồi, như vậy người ở phía ngoài từ cửa sổ không nhìn được gì.
Thành Ôn cảm thấy đầu lưỡi và môi đều bị Tưởng Mục Thăng bá đạo dây dưa, cảm giác tê dại nảy lên, cậu có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng của Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn dùng mũi hừ một tiếng, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn bị Tưởng Mục Thăng đặt lên chỗ ngồi, bởi vì hôn môi mang đến khoái cảm tê dại, không tự chủ hơi hơi cong đầu gối lên, nhưng cậu không nghĩ tới, lại vừa lúc chọc vào chỗ đã xúc động của Tưởng Mục Thăng...
Tưởng Mục Thăng ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve môi bị mình hôn hơi sưng của Thành Ôn, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thành Ôn, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại kéo tay cậu, đặt ở vật đã ngẩng đầu kia.
Thành Ôn run run, tay cứng lại, bởi vì mùa hè mặc quần áo rất mỏng, cậu cơ hồ có thể cảm giác được hình dáng vật đó của Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng dùng giọng trầm thấp khàn khàn cười nói: "Từ sau lần trước, chúng ta chưa làm lại, không bằng làm ở trong xe ngựa một lần."1
Thành Ôn nghe hắn nói trắng trợn, lại thấy tình dục trong mắt Tưởng Mục Thăng, mình cũng thở dốc, lại kìm nén nói: "Tiểu Bắc vẫn ở bên ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất