Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm
Chương 42: Mơ hồ
Tuy là bếp không bị cháy nhưng đã có một cái ấm vốn đầy nước giờ đun vơi chỉ còn nửa và một cái nồi đã bị cháy đen rất chi là nghiêm trọng!
Trong phòng bếp, mẹ Bách nhìn con út Bách, con út Bách nhìn nhìn mẹ Bách.
Kẻ tám lạng, người nửa cân.
Bách Dĩ Phàm kiên định: "Con còn đỡ hơn mẹ, con chưa làm hỏng gì hết!"
"Nếu mẹ mà không về thì cái ấm chắc chắn đã hòng rồi!" Mẹ Bách cố gắng: "Là con đã không nhắc mẹ thì chớ, mà lại còn cho mẹ xem quần áo trên taobao nữa!"
Bách Dĩ Phàm phản biện: "Mẹ có nói cho con là mẹ đang đun gì sao?"
"Sao con lại không biết tiếp thu là gì thế hả?" Mẹ Bách giữ vững khí thế như núi: "Còn dám cãi nhau với mẹ nữa ha. Cãi nữa thì mẹ không cho con lên mạng nữa."
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm: "Mẹ, chuyện này, chúng ta tuyệt đối không được nói cho ai hết!"
Mẹ Bách: "Đúng thế đúng thế. Nhất là ba con, tuyệt đối không được nói cho ông ấy biết!"
Hai mẹ con nhanh chóng dẹp bỏ chướng ngại, thế là lại hòa hảo như lúc ban đầu, hiệp định đã được kí kết thành công.
Bách Dĩ Phàm: "Chúng ta phải giao hẹn với nhau, sau này, nếu đang đun gì trong bếp thì không được phép dùng máy tính nhé."
"Được." Mẹ Bách gật đầu, nhanh chóng lấy giấy báo gói cái nồi bị cháy lại rồi ném vào thùng rác.
Mẹ Bách quay lại nói: "Mau dạy mẹ cách thanh toán với mua hàng như nào. Sao không trả tiền được. Gửi bưu điện được không?"
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm giảng giải cho mẹ mình, còn nói qua về ngân hàng online.
Mẹ Bách từ nay sẽ độc quyền việc mua hàng online.
Bách Dĩ Phàm: Sao có cảm giác như mình vừa đào hố mẹ thế nhỉ?
Giang hồ đã dạy:
1. Đường vào shopping online sâu tựa biển, từ nay tiền gửi ngân hàng chỉ là người qua đường.
2. Vì ví tiền thân yêu, hãy rời xa taobao.
Túm lại, nếu sau này mẹ Bách bị phá sản, thì đầu sỏ tội lỗi chính là Bách Dĩ Phàm.
Vì vậy, Bách Dĩ Phàm càng cảm thấy việc kiếm thật nhiều tiền đã như lửa cháy sát mông.
Cứ nghĩ việc kiếm tiền thế mà cậu ngủ lúc nào không biết.
Mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Bách Dĩ Phàm cầm theo một con cua ra hiệu cầm đồ, đặt mạnh con cua lên quầy hàng.
Bách Dĩ Phàm nói rất hoành tráng: "Đây chính là con cua đại gia thâm tàng bất lộ. Cho dù có núi vàng núi bạc cũng không đổi!"
Chủ hiệu cầm đồ là một con bạch tuộc to, tám cái xúc tu gẩy bàn tính lạch cạnh.
Bạch tuộc ta bực mình, ngẩng lên: "Không đổi thì mang đến hiệu cầm đồ làm cái gì hả?!"
Vừa nói, tám xúc tu cũng vươn ra, định giành lấy cua của Bách Dĩ Phàm!
Còn gì nữa nhỉ?
Bách Dĩ Phàm lấy từ trong ngực ra một đống thẻ tre, giơ ra trước mặt bạch tuộc: "Yêu quái, dám tranh cua với ông đây hả!"
Chủ tiệm bạch tuộc lập tức bị phạt, biến thành một bàn bạch tuộc viên.
Đốt một chồng lửa bên cạnh hàng cầm đồ, Bách Dĩ Phàm cùng con cua chia nhau ăn bạch tuộc viên, Bách Dĩ Phàm lôi đống thẻ tre ra đọc. Cái đầu tiên, chữ dát vàng lấp lánh: Bí ẩn chưa có lời giải!
Bách Dĩ Phàm giật mình tỉnh dậy: Nằm mơ cái khỉ gì mà lộn xộn thế!
Nhìn đồng hồ, tám giờ. Mẹ Bách giờ này đã đi làm rồi.
Bách Dĩ Phàm rời giường, rửa mặt, ăn sáng xong xuôi rồi ra đứng ngoài sân.
Ngày nghỉ thứ 3 của kì nghỉ, thời tiết hôm nay đúng với câu nói 'Sau cơnumưa, trời lại sáng', không khí trong lành.
Trong sân đầy lá rụng. Hôm qua trời mưa nên lá cây lưu rơi không ít.
Bách Dĩ Phàm quét xong lá rụng rồi đứng ngốc một lúc dưới tán cây. Lúc sau, cậu về phòng, cầm quyển 'Bí ẩn chưa có lời giải' lên
Sâu khi nhìn chằm chằm bìa sách một phút, cậu quyết định mở ngăn kéo, ném sách vào trong.
So với chuyện làm rõ bản thân mình đột nhiên trọng sinh hay là vẫn đang xếp hàng chờ đầu thai thì cậu thà tận dụng thời gian này mà hưởng thụ còn hơn.
Mơ mơ hồ hồ không phải điều tốt.
Giữ vững quyết định đó, Bách Dĩ Phàm điên cuồng làm bài tập địa, hưởng thụ cuộc sống.
Trong lúc đang xòe tay tính múi giờ thì đột nhiên trong sân có cái gì rơi 'phịch' một tiếng làm cậu giật bắn mình, suýt nữa sái tay luôn.
Bách Dĩ Phàm bật dậy chạy ra sân, nhìn lướt qua. Tim đau nhói!
Một quả lựu to rơi xuống đất, vỡ thành ba miếng to, hạt vãi ra đầy xung quanh, còn bắn ra nhiều nước không kém.
Bách Dĩ Phàm nhặt lên, vứt một miếng dính nhiều đất đi, giữ lại hai miếng sạch, tách bỏ phần vỏ trắng đi, lột mấy hạt, bỏ vào miệng.
Cắn một miếng, ngọt mà lại nhiều nước, không ngán, không chát, chín rồi.
Bách Dĩ Phàm lượn nửa vòng quanh cây lựu, ban đầu không chú ý, giờ mới thấy trên cành có rất nhiều quả chín, thậm chí còn sắp rụng. Nhưng mà hái sau khi trời mưa thì quả nhanh bị hỏng.
Hôm qua trời vừa mưa, Bách Dĩ Phàm quyết định, sẽ để mặt trời sấy cho trái cây một hôm đã, rồi mới tính xem có hái nữa không.
Cả ngày, Bách Dĩ Phàm soi xem nắng có đủ không. May mà ông trời lại tích cực phối hợp với công việc của cậu.
Hoàng hôn, Bách Dĩ Phàm làm xong bài tập rồi ra sân, lại thêm một quả nữa rụng!
Bách Dĩ Phàm: Không thể nhịn được nữa!
Cậu xắn tay áo, Lên cây!
Bách Dĩ Phàm hùng hùng hổ hổ, mãi mới hái được 3 quả.
Cây lựu: ha ha ha
Cây lựu của Bách gia được trồng tự nhiên, không cắt tỉa, cành lá xum xuê, quả nặng trĩu. Nhiều quả đang lắc lư trên cành rất cao, leo đã khó, mà ngã thì rất nguy hiểm.
Nhưng Bách Dĩ Phàm không giận, chuyện gì phải đến thì sẽ đến, cậu cứ thế ngồi trên chạc cây, tách một quả lựu ra ăn. Vừa ăn vừa nhìn ra xa.
Lúc này, xung quanh còn chưa có những nhà cao tầng.
Mặt trời đang lặn, phía chân trời có một cột khói. Nắng nhạt trải dài khắp nơi, qua từng nóc nhà, mênh mông mà cuồn cuộn, mọi vật như rực rỡ hơn, khoáng đạt hơn.
Dường như, thời gian và mọi vật đều mất đi ý nghĩa.
Sau đó là bóng trải dài của Tạ Tuế Thần che đi một phần nắng.
Bên cạnh là Trình Dật Hạo, cả hai đang đi xe đạp hướng về đây.
Bách Dĩ Phàm: Móa, trả lại tâm hồn nghệ thuật của tui đây!
Trình Dật Hạo tinh mắt thấy được Bách Dĩ Phàm liền gào: "Này, Phàm Phàm! Sao lại trèo lên cây thế hả?"
Bách Dĩ Phàm đành phải nhét lựu vào túi, bò xuống đất. Chân vừa chạm đất thì cổng nhà cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Bách Dĩ Phàm bất đắc dĩ phải mở cửa.
Trình Dật Hạo cười ha ha: "Phàm Phàm, đưa lựu đây. Tôi thấy ông đang ăn rồi!"
Bách Dĩ Phàm trợn trắng mắt, nhận lại xe đạp, dắt vào sân rồi cầm áo ra trả Tạ Tuế Thần. Cậu cảm ơn đối phương rồi tiện tay đưa túi lựu ra: "Cho anh."
Trình Dật Hạo chớp chớp: "Của tôi đâu?"
Bách Dĩ Phàm lắc lắc hai tay trống không, nói: "Trên cây đó, tự hái đi."
Trình Dật Hạo nhìn cây rồi lại nhìn nhìn Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, ông thiên vị..."
Bách Dĩ Phàm: "Nào có, tôi là đang cảm ơn lớp trưởng thôi. À, bài tập làm xong chưa? Học thơ chưa? Thuộc chính trị, địa, sử, chưa?"
Trình Dật Hạo ôm đầu chạy, Tạ Tuế Thần cũng đành phải chào ra về.
Thấy Tạ Tuế Thần ra đến cửa, Trình Dật Hạo đùa: "Chả trông mong gì vào Phàm Phàm được hết. Lão đại, anh hào phóng lại đẹp choai, chia cho tôi một quả nào."
Tạ Tuế Thần: "Không cho."
Trình Dật Hạo:!!!
Trình Dật Hạo như vừa bị tạc bom: "Lão đại, ông sao vậy! Sốt đến hôn mê hả? Ông cũng biết keo kiệt sao!!!"
Tạ Tuế Thần chỉ cười đáp lại.
Dù sao thì đến tối, Bách Dĩ Phàm cũng mang năm quả lựu to sang tặng Trình gia. Sau đó, cậu buộc một túi nilon lên gậy trúc dài, mỗi lần hái thì quả sẽ rơi vào túi.
Trình Dật Hạo cầm túi lựu cười he he: "Của tôi nhiều hơn ba quả này. Lúc về trường phải khoe với lão đại!"
Bách Dĩ Phàm:... Có hơn mấy quả lựu thôi mà cũng đáng lên mặt sao?
Bách Dĩ Phàm nhắc nhở: "Ông cứ lo mà học thuộc bài đi. Đi học là kiểm tra luôn đó."
Trình Dật Hạo không thích học thuộc văn.
Chứng minh tương tự, Trình Dật Hạo cũng không thích học thuộc sử và chính trị.
Trình Dật Hạo lờ đi: "Không sao đâu. Dù sao trước khi kiểm tra còn phải đi học hai ngày, lúc đó học cũng được. Nghe bảo, mai bọn A Hoa định hẹn nhau một bữa đó, đi không?"
Bách Dĩ Phàm suy nghĩ rồi gật đầu. Đáng tiếc là hôm sau thay đổi nhiệt độ nên trời lại mưa, buổi hẹn phải hủy. Bách Dĩ Phàm không phải ra khỏi nhà thì chỉ có lên mạng, ẩn thân đăng nhập QQ. Có thông báo, 'Bạn có 11 thư mới'. Cậu mở ra, không phải nhắc sinh nhật thì có mấy tin rác bằng tiếng Anh. Cậu xóa hết.
Khung chat của lớp 9/12 vẫn đang rất náo nhiệt. Mọi người đang nói chuyện về trường lớp mới của mình.
Bách Dĩ Phàm không tham gia. Bỗng nhiên muốn đi học ghê...
Cậu thấy bó tay với bản thân rồi.
Lại ở nhà chờ thời gian trôi qua. Chiều mùng 5 tháng 10, Bách Dĩ Phàm mang theo một túi lựu về trường. Cậu đến phòng của Bách Khả Phi trước, đưa mỗi người hai quả.
Cậu nói với Vương Viễn Nghiễm: "Bách Khả Phi còn đang ngốc ở trên tỉnh, ba của em có gọi điện xin phép chủ nhiệm rồi ạ. Nhưng bài tập thì phiền anh ghi lại hộ anh ấy nhé."
Vương Viễn Nghiễm vừa ăn lựu vừa nói: "Không vấn đề, cứ để cho anh. Nói qua cũng phải nói lại, sao em giờ vẫn còn khách khí thế hả, còn mang cả lựu đến nữa. Lựu ngon thế này, trong nhà còn không? Lần sau mang cho anh mấy quả nhé."
Cậu đáp: "Lần sau anh qua nhà em ăn cơm đi. Em bảo ba em làm bánh thịt rán cho anh ăn."
"Ui zời ơi, em đúng là em ruột của anh mà!" Vương Viễn Nghiễm kích động nói.
Sau khi thay Bách Khả Phi-vô-địch-đại-phiền-toái thu dọn xong việc, Bách Dĩ Phàm đến lớp tự học buổi tối. Trong phòng có nhiều người đang nói chuyện về mấy ngày nghỉ.
Đến khi chuông vào lớp mới chịu tản đi. Có vài người so bài tập, phần lớn đã bắt đầu ôn để sắp tới kiểm tra.
Được nửa tiết thì thầy hóa đến đưa đáp án bài tập cho Chu Nhạc Dũng, bảo cậu ta chép lên bảng.
Chu Nhạc Dũng cứng người.
Bách Dĩ Phàm nhìn chồng đáp án mà đau tay: Bài tập lần này ít trắc nghiệm, nhiều phương trình. Chép kiểu này có mà đến sáng mai!
Ai bảo Chu Nhạc Dũng muốn 'làm quan' cơ, đáng lắm.
Cuối cùng vẫn là Trình Dật Hạo mê làm người tốt, lấy được chìa khóa máy chiếu. Để từng tờ đáp án lên một, cho mọi người nhìn rồi so với bài của mình. Có người so nhanh, người so chậm. Đổi nhanh thì quýnh lên, đổi chậm thì sốt ruột.
Chu Nhạc Dũng mỗi lần đổi đều có người gào: "Gì thế, tôi còn chưa xong!"
Hình Mỹ Gia càng lúc càng bực: "Nhìn không thấy gì hết! Phiền muốn chết!"
Bách Dĩ Phàm đưa một phần bài mình đã so qua: "Kính không đủ độ à?"
Hình Mỹ Gia bực mình nói: "Đừng nói nữa, mẹ tôi không cho tôi đổi kính. Nói là tôi cận giả, cắt kính độ lớn thì về sau thành cận thật. Sau này bỏ kính ra thì hai mắt sẽ bị dại, khỏi tìm bạn trai. Cứ làm như tôi không cận thì có thể tìm được bạn trai vậy. Nếu thế thật thì tôi sẽ đi cứu Trái Đất luôn."
Bách Dĩ Phàm cười: "Nếu không thì bà nói với thầy Trần đi là muốn đổi chỗ xem. Tôi thấy có mấy người đã nói rồi đó."
Trong phòng bếp, mẹ Bách nhìn con út Bách, con út Bách nhìn nhìn mẹ Bách.
Kẻ tám lạng, người nửa cân.
Bách Dĩ Phàm kiên định: "Con còn đỡ hơn mẹ, con chưa làm hỏng gì hết!"
"Nếu mẹ mà không về thì cái ấm chắc chắn đã hòng rồi!" Mẹ Bách cố gắng: "Là con đã không nhắc mẹ thì chớ, mà lại còn cho mẹ xem quần áo trên taobao nữa!"
Bách Dĩ Phàm phản biện: "Mẹ có nói cho con là mẹ đang đun gì sao?"
"Sao con lại không biết tiếp thu là gì thế hả?" Mẹ Bách giữ vững khí thế như núi: "Còn dám cãi nhau với mẹ nữa ha. Cãi nữa thì mẹ không cho con lên mạng nữa."
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm: "Mẹ, chuyện này, chúng ta tuyệt đối không được nói cho ai hết!"
Mẹ Bách: "Đúng thế đúng thế. Nhất là ba con, tuyệt đối không được nói cho ông ấy biết!"
Hai mẹ con nhanh chóng dẹp bỏ chướng ngại, thế là lại hòa hảo như lúc ban đầu, hiệp định đã được kí kết thành công.
Bách Dĩ Phàm: "Chúng ta phải giao hẹn với nhau, sau này, nếu đang đun gì trong bếp thì không được phép dùng máy tính nhé."
"Được." Mẹ Bách gật đầu, nhanh chóng lấy giấy báo gói cái nồi bị cháy lại rồi ném vào thùng rác.
Mẹ Bách quay lại nói: "Mau dạy mẹ cách thanh toán với mua hàng như nào. Sao không trả tiền được. Gửi bưu điện được không?"
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm giảng giải cho mẹ mình, còn nói qua về ngân hàng online.
Mẹ Bách từ nay sẽ độc quyền việc mua hàng online.
Bách Dĩ Phàm: Sao có cảm giác như mình vừa đào hố mẹ thế nhỉ?
Giang hồ đã dạy:
1. Đường vào shopping online sâu tựa biển, từ nay tiền gửi ngân hàng chỉ là người qua đường.
2. Vì ví tiền thân yêu, hãy rời xa taobao.
Túm lại, nếu sau này mẹ Bách bị phá sản, thì đầu sỏ tội lỗi chính là Bách Dĩ Phàm.
Vì vậy, Bách Dĩ Phàm càng cảm thấy việc kiếm thật nhiều tiền đã như lửa cháy sát mông.
Cứ nghĩ việc kiếm tiền thế mà cậu ngủ lúc nào không biết.
Mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Bách Dĩ Phàm cầm theo một con cua ra hiệu cầm đồ, đặt mạnh con cua lên quầy hàng.
Bách Dĩ Phàm nói rất hoành tráng: "Đây chính là con cua đại gia thâm tàng bất lộ. Cho dù có núi vàng núi bạc cũng không đổi!"
Chủ hiệu cầm đồ là một con bạch tuộc to, tám cái xúc tu gẩy bàn tính lạch cạnh.
Bạch tuộc ta bực mình, ngẩng lên: "Không đổi thì mang đến hiệu cầm đồ làm cái gì hả?!"
Vừa nói, tám xúc tu cũng vươn ra, định giành lấy cua của Bách Dĩ Phàm!
Còn gì nữa nhỉ?
Bách Dĩ Phàm lấy từ trong ngực ra một đống thẻ tre, giơ ra trước mặt bạch tuộc: "Yêu quái, dám tranh cua với ông đây hả!"
Chủ tiệm bạch tuộc lập tức bị phạt, biến thành một bàn bạch tuộc viên.
Đốt một chồng lửa bên cạnh hàng cầm đồ, Bách Dĩ Phàm cùng con cua chia nhau ăn bạch tuộc viên, Bách Dĩ Phàm lôi đống thẻ tre ra đọc. Cái đầu tiên, chữ dát vàng lấp lánh: Bí ẩn chưa có lời giải!
Bách Dĩ Phàm giật mình tỉnh dậy: Nằm mơ cái khỉ gì mà lộn xộn thế!
Nhìn đồng hồ, tám giờ. Mẹ Bách giờ này đã đi làm rồi.
Bách Dĩ Phàm rời giường, rửa mặt, ăn sáng xong xuôi rồi ra đứng ngoài sân.
Ngày nghỉ thứ 3 của kì nghỉ, thời tiết hôm nay đúng với câu nói 'Sau cơnumưa, trời lại sáng', không khí trong lành.
Trong sân đầy lá rụng. Hôm qua trời mưa nên lá cây lưu rơi không ít.
Bách Dĩ Phàm quét xong lá rụng rồi đứng ngốc một lúc dưới tán cây. Lúc sau, cậu về phòng, cầm quyển 'Bí ẩn chưa có lời giải' lên
Sâu khi nhìn chằm chằm bìa sách một phút, cậu quyết định mở ngăn kéo, ném sách vào trong.
So với chuyện làm rõ bản thân mình đột nhiên trọng sinh hay là vẫn đang xếp hàng chờ đầu thai thì cậu thà tận dụng thời gian này mà hưởng thụ còn hơn.
Mơ mơ hồ hồ không phải điều tốt.
Giữ vững quyết định đó, Bách Dĩ Phàm điên cuồng làm bài tập địa, hưởng thụ cuộc sống.
Trong lúc đang xòe tay tính múi giờ thì đột nhiên trong sân có cái gì rơi 'phịch' một tiếng làm cậu giật bắn mình, suýt nữa sái tay luôn.
Bách Dĩ Phàm bật dậy chạy ra sân, nhìn lướt qua. Tim đau nhói!
Một quả lựu to rơi xuống đất, vỡ thành ba miếng to, hạt vãi ra đầy xung quanh, còn bắn ra nhiều nước không kém.
Bách Dĩ Phàm nhặt lên, vứt một miếng dính nhiều đất đi, giữ lại hai miếng sạch, tách bỏ phần vỏ trắng đi, lột mấy hạt, bỏ vào miệng.
Cắn một miếng, ngọt mà lại nhiều nước, không ngán, không chát, chín rồi.
Bách Dĩ Phàm lượn nửa vòng quanh cây lựu, ban đầu không chú ý, giờ mới thấy trên cành có rất nhiều quả chín, thậm chí còn sắp rụng. Nhưng mà hái sau khi trời mưa thì quả nhanh bị hỏng.
Hôm qua trời vừa mưa, Bách Dĩ Phàm quyết định, sẽ để mặt trời sấy cho trái cây một hôm đã, rồi mới tính xem có hái nữa không.
Cả ngày, Bách Dĩ Phàm soi xem nắng có đủ không. May mà ông trời lại tích cực phối hợp với công việc của cậu.
Hoàng hôn, Bách Dĩ Phàm làm xong bài tập rồi ra sân, lại thêm một quả nữa rụng!
Bách Dĩ Phàm: Không thể nhịn được nữa!
Cậu xắn tay áo, Lên cây!
Bách Dĩ Phàm hùng hùng hổ hổ, mãi mới hái được 3 quả.
Cây lựu: ha ha ha
Cây lựu của Bách gia được trồng tự nhiên, không cắt tỉa, cành lá xum xuê, quả nặng trĩu. Nhiều quả đang lắc lư trên cành rất cao, leo đã khó, mà ngã thì rất nguy hiểm.
Nhưng Bách Dĩ Phàm không giận, chuyện gì phải đến thì sẽ đến, cậu cứ thế ngồi trên chạc cây, tách một quả lựu ra ăn. Vừa ăn vừa nhìn ra xa.
Lúc này, xung quanh còn chưa có những nhà cao tầng.
Mặt trời đang lặn, phía chân trời có một cột khói. Nắng nhạt trải dài khắp nơi, qua từng nóc nhà, mênh mông mà cuồn cuộn, mọi vật như rực rỡ hơn, khoáng đạt hơn.
Dường như, thời gian và mọi vật đều mất đi ý nghĩa.
Sau đó là bóng trải dài của Tạ Tuế Thần che đi một phần nắng.
Bên cạnh là Trình Dật Hạo, cả hai đang đi xe đạp hướng về đây.
Bách Dĩ Phàm: Móa, trả lại tâm hồn nghệ thuật của tui đây!
Trình Dật Hạo tinh mắt thấy được Bách Dĩ Phàm liền gào: "Này, Phàm Phàm! Sao lại trèo lên cây thế hả?"
Bách Dĩ Phàm đành phải nhét lựu vào túi, bò xuống đất. Chân vừa chạm đất thì cổng nhà cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Bách Dĩ Phàm bất đắc dĩ phải mở cửa.
Trình Dật Hạo cười ha ha: "Phàm Phàm, đưa lựu đây. Tôi thấy ông đang ăn rồi!"
Bách Dĩ Phàm trợn trắng mắt, nhận lại xe đạp, dắt vào sân rồi cầm áo ra trả Tạ Tuế Thần. Cậu cảm ơn đối phương rồi tiện tay đưa túi lựu ra: "Cho anh."
Trình Dật Hạo chớp chớp: "Của tôi đâu?"
Bách Dĩ Phàm lắc lắc hai tay trống không, nói: "Trên cây đó, tự hái đi."
Trình Dật Hạo nhìn cây rồi lại nhìn nhìn Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, ông thiên vị..."
Bách Dĩ Phàm: "Nào có, tôi là đang cảm ơn lớp trưởng thôi. À, bài tập làm xong chưa? Học thơ chưa? Thuộc chính trị, địa, sử, chưa?"
Trình Dật Hạo ôm đầu chạy, Tạ Tuế Thần cũng đành phải chào ra về.
Thấy Tạ Tuế Thần ra đến cửa, Trình Dật Hạo đùa: "Chả trông mong gì vào Phàm Phàm được hết. Lão đại, anh hào phóng lại đẹp choai, chia cho tôi một quả nào."
Tạ Tuế Thần: "Không cho."
Trình Dật Hạo:!!!
Trình Dật Hạo như vừa bị tạc bom: "Lão đại, ông sao vậy! Sốt đến hôn mê hả? Ông cũng biết keo kiệt sao!!!"
Tạ Tuế Thần chỉ cười đáp lại.
Dù sao thì đến tối, Bách Dĩ Phàm cũng mang năm quả lựu to sang tặng Trình gia. Sau đó, cậu buộc một túi nilon lên gậy trúc dài, mỗi lần hái thì quả sẽ rơi vào túi.
Trình Dật Hạo cầm túi lựu cười he he: "Của tôi nhiều hơn ba quả này. Lúc về trường phải khoe với lão đại!"
Bách Dĩ Phàm:... Có hơn mấy quả lựu thôi mà cũng đáng lên mặt sao?
Bách Dĩ Phàm nhắc nhở: "Ông cứ lo mà học thuộc bài đi. Đi học là kiểm tra luôn đó."
Trình Dật Hạo không thích học thuộc văn.
Chứng minh tương tự, Trình Dật Hạo cũng không thích học thuộc sử và chính trị.
Trình Dật Hạo lờ đi: "Không sao đâu. Dù sao trước khi kiểm tra còn phải đi học hai ngày, lúc đó học cũng được. Nghe bảo, mai bọn A Hoa định hẹn nhau một bữa đó, đi không?"
Bách Dĩ Phàm suy nghĩ rồi gật đầu. Đáng tiếc là hôm sau thay đổi nhiệt độ nên trời lại mưa, buổi hẹn phải hủy. Bách Dĩ Phàm không phải ra khỏi nhà thì chỉ có lên mạng, ẩn thân đăng nhập QQ. Có thông báo, 'Bạn có 11 thư mới'. Cậu mở ra, không phải nhắc sinh nhật thì có mấy tin rác bằng tiếng Anh. Cậu xóa hết.
Khung chat của lớp 9/12 vẫn đang rất náo nhiệt. Mọi người đang nói chuyện về trường lớp mới của mình.
Bách Dĩ Phàm không tham gia. Bỗng nhiên muốn đi học ghê...
Cậu thấy bó tay với bản thân rồi.
Lại ở nhà chờ thời gian trôi qua. Chiều mùng 5 tháng 10, Bách Dĩ Phàm mang theo một túi lựu về trường. Cậu đến phòng của Bách Khả Phi trước, đưa mỗi người hai quả.
Cậu nói với Vương Viễn Nghiễm: "Bách Khả Phi còn đang ngốc ở trên tỉnh, ba của em có gọi điện xin phép chủ nhiệm rồi ạ. Nhưng bài tập thì phiền anh ghi lại hộ anh ấy nhé."
Vương Viễn Nghiễm vừa ăn lựu vừa nói: "Không vấn đề, cứ để cho anh. Nói qua cũng phải nói lại, sao em giờ vẫn còn khách khí thế hả, còn mang cả lựu đến nữa. Lựu ngon thế này, trong nhà còn không? Lần sau mang cho anh mấy quả nhé."
Cậu đáp: "Lần sau anh qua nhà em ăn cơm đi. Em bảo ba em làm bánh thịt rán cho anh ăn."
"Ui zời ơi, em đúng là em ruột của anh mà!" Vương Viễn Nghiễm kích động nói.
Sau khi thay Bách Khả Phi-vô-địch-đại-phiền-toái thu dọn xong việc, Bách Dĩ Phàm đến lớp tự học buổi tối. Trong phòng có nhiều người đang nói chuyện về mấy ngày nghỉ.
Đến khi chuông vào lớp mới chịu tản đi. Có vài người so bài tập, phần lớn đã bắt đầu ôn để sắp tới kiểm tra.
Được nửa tiết thì thầy hóa đến đưa đáp án bài tập cho Chu Nhạc Dũng, bảo cậu ta chép lên bảng.
Chu Nhạc Dũng cứng người.
Bách Dĩ Phàm nhìn chồng đáp án mà đau tay: Bài tập lần này ít trắc nghiệm, nhiều phương trình. Chép kiểu này có mà đến sáng mai!
Ai bảo Chu Nhạc Dũng muốn 'làm quan' cơ, đáng lắm.
Cuối cùng vẫn là Trình Dật Hạo mê làm người tốt, lấy được chìa khóa máy chiếu. Để từng tờ đáp án lên một, cho mọi người nhìn rồi so với bài của mình. Có người so nhanh, người so chậm. Đổi nhanh thì quýnh lên, đổi chậm thì sốt ruột.
Chu Nhạc Dũng mỗi lần đổi đều có người gào: "Gì thế, tôi còn chưa xong!"
Hình Mỹ Gia càng lúc càng bực: "Nhìn không thấy gì hết! Phiền muốn chết!"
Bách Dĩ Phàm đưa một phần bài mình đã so qua: "Kính không đủ độ à?"
Hình Mỹ Gia bực mình nói: "Đừng nói nữa, mẹ tôi không cho tôi đổi kính. Nói là tôi cận giả, cắt kính độ lớn thì về sau thành cận thật. Sau này bỏ kính ra thì hai mắt sẽ bị dại, khỏi tìm bạn trai. Cứ làm như tôi không cận thì có thể tìm được bạn trai vậy. Nếu thế thật thì tôi sẽ đi cứu Trái Đất luôn."
Bách Dĩ Phàm cười: "Nếu không thì bà nói với thầy Trần đi là muốn đổi chỗ xem. Tôi thấy có mấy người đã nói rồi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất