Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 25
Cảnh báo: Chap này có H...
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại khách sạn Lục Khôn Đức kêu cơm về phòng, cùng Lục Quân Cường mỏi mệt ăn cơm tắm rửa ngủ, thẳng đến ngày hôm sau trời tờ mờ sáng mới dậy.
Lục Khôn Đức dậy trước, hơi hơi động làm Lục Quân Cường cũng mở bừng mắt.
"Hay là anh ngủ tiếp một lát nữa đi?"
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không mệt, em còn mệt sao? Ngày hôm qua quỳ lâu như vậy."
Lục Quân Cường cong chân, vừa lúc để ở giữa hai chân anh, giảo hoạt nhỏ giọng cười: "Không mệt, anh muốn thử không?"
Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, hơi hơi tách hai chân ra, giống như đang cưỡi trên đùi cậu, thích ý cảm thụ Lục Quân Cường nhẹ nhàng đùa bỡn, nhỏ giọng nói: "Thật không mệt?"
Lục Quân Cường biết anh cũng muốn, không chọc anh nữa, ôm sau lưng anh kéo người về phía mình, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn mang theo tình dục của Lục Quân Cường luôn luôn không ôn nhu giống ngày thường, bá đạo thậm chí có chút dã man, hung hăng thâm nhập tựa như muốn từ một cái hôn xuyên qua linh hồn anh, Lục Khôn Đức đã rất lâu không cùng cậu thân thiết, nhất thời chưa thể thích ứng, nhịn không được hơi kháng cự. Không nghĩ tới càng kích thích dục vọng thích ngược đãi của Lục Quân Cường, cậu dùng một bàn tay vặn đôi tay anh ra phía sau, cả người đè ở trên người anh, một cái tay khác không cho kháng cự nhéo gương mặt anh, miệng Lục Khôn Đức không tự chủ được mở ra, ngẩng đầu lên thừa nhận Lục Quân Cường tiến quân tàn sát bừa bãi.
Không biết qua bao lâu, Lục Quân Cường buông anh ra, thở gấp nhìn anh ánh mắt mơ màng, Lục Khôn Đức vừa rồi suýt nữa bị ngạt thở, lúc này há miệng thở phì phò, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
Lục Quân Cường cười cười: "Anh còn được chứ? Nơi này sao lại có tinh thần như vậy?" Một chân nhẹ nhàng cọ cọ hạ thân của anh, cảm nhận được quần lót của anh đã ướt một mảng.
Lục Khôn Đức thở hổn hển gật đầu: "Lộng sao?"
Lục Quân Cường không cởi quần lót anh ra, duỗi tay xuống cách một lớp vải mỏng chậm rãi xoa, Lục Khôn Đức thoải mái trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, định duỗi tay đem quần lót cởi ra, nhưng bị Lục Quân Cường ngăn lại, anh nghi hoặc nhìn cậu, Lục Quân Cường khẽ mỉm cười không nói lời nào, một bên ung dung tra tấn phân thân Lục Khôn Đức, một bên yên lặng nhìn anh bị tình dục chọc đỏ mặt.
Lục Khôn Đức ở dưới tầm mắt của cậu cảm thấy nan kham vô cùng, nhắm mắt lại quay đầu đi, Lục Quân Cường lập tức giống như trừng phạt hung hăng nhéo côn th*t của anh một chút, Lục Khôn Đức "Ô" hô đau, đôi mắt ướt đẫm bất an mà nhìn cậu.
Giọng nói Lục Quân Cường khàn khàn gợi cảm, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được... không được nhắm mắt, nhìn em, em thích nhìn mặt anh."
Lục Khôn Đức bị mệnh lệnh Lục Quân Cường khiến cho xấu hổ chảy nước mắt, nhưng cũng không chống cự, đỏ mặt nhìn Lục Quân Cường, tất cả tình dục trên mặt trong lòng đều hiện ra.
Lục Quân Cường cởi một kiện quần áo cuối cùng của anh ra, ôn nhu tinh tế vuốt ve côn th*t của anh, chỉ chốc lát sau Lục Khôn Đức liền bắn.
Lục Khôn Đức gần như hư thoát, nằm trên giường há miệng thở dốc, Lục Quân Cường lật người anh qua, bàn tay dính thể dịch tìm được mặt sau của anh, cẩn thận duỗi hai ngón tay đi vào. Lục Quân Cường ôn nhu khuếch trương cho anh, nhỏ giọng nói: "Đau không?"
Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, đem mặt chôn vào trong gối.
Lục Quân Cường biết anh là vì vừa rồi bị bắt không được nhắm mắt nên thẹn thùng, cũng không đùa giỡn anh, chuyên tâm an ủi mặt sau cho anh, chờ người hoàn toàn thích ứng mới rút ngón tay ra. Lục Quân Cường nằm ở trên lưng Lục Khôn Đức, cắn vành tai anh thì thầm: "Em muốn vào, có đau nhớ phải nói... Kiên nhẫn một chút..."
Thân thể này của Lục Khôn Đức là lần đầu tiên thừa nhận, nhất thời đau ra mồ hôi lạnh, nhỏ giọng xin tha: "Chậm... Chậm một chút, Tiểu Quân..."
Lục Quân Cường hơi hơi dừng lại, không hề nghe Lục Khôn Đức xin tha, hung hăng đẩy vào.
Lục Khôn Đức a ô cắn gối đầu, hai chân run rẩy thừa nhận Lục Quân Cường bạo ngược, hồi lâu mới chậm rãi thích ứng, tận lực thả lỏng lại có chút cảm giác hưởng thụ.
Lục Quân Cường nhận ra Lục Khôn Đức có biến hóa, một bàn tay tìm được phía trước của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Thoải mái không?"
Lục Khôn Đức nhỏ giọng đáp lời, không ngừng rên rỉ: "Chậm một chút..."
Lục Quân Cường cười cười, trên thân thể cường tráng rắn chắc đầy mồ hôi, từng cái va chạm hữu lực, lại kéo tay anh vặn ra đằng sau, hung hăng đâm vào bên trong anh.
Cánh tay Lục Khôn Đức bị bó buộc, phần thân trên đành phải dựa vào bả vai chống đỡ ở trên giường, hạ thân cọ xát với ga trải giường, hưởng thụ khoái cảm nhỏ nhoi, chậm rãi cọ ướt một mảnh. Lục Quân Cường sờ phía trước của anh, thở hổn hển cười: "Anh như vậy cũng thoải mái? Lập tức... lập tức thì tốt rồi."
Lục Quân Cường bế anh lên, hung hăng đâm vài cái, phóng thích ở trong thân thể anh, Lục Khôn Đức cũng bắn dưới những cái vuốt ve ôn nhu của cậu, hai người thoát lực nằm ở trên giường.
(Editor cũng thoát lực rồi:<<<)
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lục Quân Cường ngồi dậy, cẩn thận vén tóc mái mướt mồ hôi trên trán anh lên, bế anh vào phòng tắm.
Hai người ở đảo Bát Phúc chơi hết một tuần, chờ hoa đào trên đảo rụng hết mới thong thả trở về.
Trên đường về nhà đi ngang qua đường Thiên Thọ, Lục Khôn Đức xuất thần nhìn căn biệt thự kiểu Tây phía sau cây ngô đồng, Lục Quân Cường theo ánh mắt anh nhìn qua, trịnh trọng nói: "Anh yên tâm, trong vòng hai năm em nhất định sẽ có thể mua lại căn nhà này."
Lục Khôn Đức cười gật gật đầu, biệt thự trên đường Thiên Thọ này, là nơi ghi lại vô số hồi ức của anh và cậu, có vô số bi thương, nhưng nhiều hơn là những kỷ niệm ngọt ngào.
Về đến nhà Lục Quân Cường do dự một lát, mới thương lượng với Lục Khôn Đức: "Trước đó vài ngày đã muốn thương lượng với anh, nhưng mà cảm xúc anh không ổn nên em không dám nói... Gần đây em đã bán nhà ở đông giao, tiền cũng nhiều, em nghĩ hay là chúng ta lại mở một cái khách sạn đi, quy mô chính thức một chút."
Lục Khôn Đức cười xua xua tay, "Anh không để ý đâu, nghe không hiểu cũng lười phí đầu óc suy nghĩ, em cảm thấy tốt là được, mau ăn cơm, cơm nước xong anh tới nhà Vu Hạo Phong đón Tiền Nhiều Hơn về, để ở nhà bọn họ một tuần rồi."
Lục Quân Cường thoải mái cười cười: "Em cứ sợ anh không đồng ý, được rồi... Chút nữa em đi với anh."
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu bọn họ có hỏi tới chuyện chúng ta... Ừm, cứ nói anh đột nhiên thích em." Lục Quân Cường dở khóc dở cười: "Nói như vậy ai tin, thôi, chúng ta cũng không nói, bọn họ nếu nhìn ra thì tùy họ nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Lục Quân Cường làm việc rất nhanh, chờ chính quyền địa phương phê giấy phép cho vay rồi trang trí rồi tuyển người, không đến nửa năm khách sạn liền khai trương ở đường An Khang, tên do Lục Quân Cường suy nghĩ vài ngày mới quyết định: Đức Mỹ gia.
Ba ngày đầu sau khai trương giảm giá 20%, khách tới rất nhiều, trước sau khách sạn đều là Lục Quân Cường lo liệu, hơn nữa nhờ kinh nghiệm trước kia, nơi chốn bố trí rất được. Khách hàng đều rất vừa lòng.
Khai trương gần một tháng Lục Quân Cường mới không cần phải cả ngày chăm chú vào nữa, có chút nhàn rỗi.
"Vậy chừng nào em đóng cửa tiệm cơm bên kia?" Lục Khôn Đức đá đá Lục tổng đang rảnh rỗi, "Đều biết khách sạn này khai trương, em không qua bên kia, cũng không cho anh đi, bọn họ đều rất không dễ chịu nha."
Lục Quân Cường nằm trên đùi Lục Khôn Đức, kéo một bàn tay anh dán ở trên sườn mặt tuấn tiếu của mình, nhắm mắt lại nói: "Em cũng không phải không phát tiền lương cho bọn họ, dù sao cũng phải chờ đến kỳ hạn thuê phòng bên kia rồi nói, bên này còn chưa bận lắm, chờ đến lúc sinh ý tốt hơn cần thêm nhân thủ hãy gọi họ tới, hợp đồng cũng đến hạn, vừa vặn..."
Lục Khôn Đức vùi mình trong sô pha đổi kênh, câu được câu không nhìn TV: "Vậy em cũng nên cho bọn họ chào hỏi chứ, nói thế nào cũng là người theo mình từ hồi mới bắt đầu làm ăn mà... Em như vậy không tốt."
Lục Quân Cường ngồi dậy liếc mắt nhìn anh một cái, lại lười nhác dụi vào lồng ngực anh, dường như nhớ tới cái gì cười cười: "Trong lòng em hiểu rõ... Kỳ thật chính là vì thử Ngô Hạo, ngày hôm qua anh ta tới tìm em, nói muốn giúp."
"Em nói như thế nào?"
Lục Quân Cường cười cười: "Em kêu anh ta đi học quản lý, tiệm cơm nhỏ bên kia cho anh ta quản, chờ đến khi anh ta có kinh nghiệm, rồi mới để... thôi nói sau."
Lục Khôn Đức lập tức hiểu rõ: "Em muốn cho anh ta rèn luyện rồi chuyển qua bên này làm quản lý?"
Lục Quân Cường cười cười: "Thì như anh nói đó, nói thế nào cũng là người theo mình từ hồi mới bắt đầu làm ăn, có chỗ lợi em đương nhiên nghĩ cho anh ta, thông minh, người cũng thành thật."
Lục Khôn Đức buông tâm, nói: "Em hiểu là được, mau chóng gọi họ qua đây đi, còn có... hôm nay, bác gái gọi điện thoại cho anh."
Lục Quân Cường đứng dậy, cười lạnh: "Sao vậy, đột nhiên nhớ tới nên quan tâm anh? Bà ta muốn cái gì?"
Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường vừa nghe là phiền, nhưng e ngại tình cảm thân thích vẫn nói: "Bà ấy... hỏi chúng ta bên này có cần nhận người không, chị Minh Khả... tốt nghiệp cũng đã nhiều năm, vẫn luôn không tìm được công việc vừa ý, ý tứ là mướn người khác cũng là mướn, không bằng... dùng người nhà mình, nói cái gì mà... nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Lục Quân Cường cười cười: "Bà ta lên kế hoạch thật tốt, cầu tình với anh... Biết gọi cho em vô dụng, biết kế vu hồi(1)."
(1)Nói vòng vo để đạt được mục đích
Lục Khôn Đức lúc sáng vì không chịu nổi bác gái khổ cầu, thật ra đã đáp ứng rồi, lúc này thấy bộ dáng Lục Quân Cường cũng biết khó mà được, chỉ có thể nhẹ giọng xin: "Anh đã đáp ứng bà ấy, dù sao cũng là thân thích, cũng không cần lương quá cao, với lại... Minh Khả tỷ lớn lên được lắm, dáng người cũng không tệ, thôi thì mướn đi, ha?"
Lục Quân Cường biết anh khó xử, muốn cự tuyệt nhưng e ngại anh nên vẫn đáp ứng, lại nói: "Vậy cũng được, nhưng mà em sẽ không đối xử đặc biệt với cô ta đâu."
Lục Khôn Đức cười cười: "Ừ, em đồng ý là được, bác hai đã lớn tuổi, chúng ta có thể chiếu cố thì nên chiếu cố một chút."
Lục Quân Cường hừ lạnh một tiếng không nói chuyện nữa, dựa vào Lục Khôn Đức tiếp tục xem TV.
Sáng sớm ngày hôm sau bác gái liền mang theo Lục Minh Khả tới cửa nói lời cảm ơn, Lục Khôn Đức vừa mới thức dậy, Lục Quân Cường đang làm bữa sáng, tùy tiện tiếp đón một chút liền quay vào phòng bếp không thèm để ý tới.
Lục Khôn Đức đơn giản rửa mặt đánh răng đi ra chào hỏi, dẫn người tới phòng khách cắt trái cây mời.
Bác gái lôi kéo Lục Minh Khả ngồi xuống rồi vẫn luôn cười hiền hoà, liên tục nói cảm ơn: "Khôn Đức à, cảm ơn con, Minh Khả nó tốt nghiệp đã nhiều năm, mắt thấy đã sắp hai mươi bốn, mà vẫn luôn không tìm được công việc, giờ tới làm việc cho nhà mình bác gái cũng yên tâm phải không, ha ha..."
Lục Quân Cường ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy được hừ lạnh một tiếng.
Lục Khôn Đức châm trà cho bác gái và Lục Minh Khả, phụ họa nói vài câu, Lục Quân Cường nấu cơm xong, lười nhác hướng ra phòng khách hô một tiếng gọi anh ăn cơm, bác gái liền có chút mất tự nhiên. Lục Khôn Đức không muốn làm cho không khí cứng nhắc, vội hoà giải: "Tiểu Quân! Trước đừng ăn, bác gái còn ngồi đây mà, ra nói chuyện chút đi đã."
Lục Quân Cường chậm rì rì lau tay, đi ra ngồi xuống sô pha, nhưng không nói lời nào.
Bác gái biết chủ sự đều là Lục Quân Cường, vội cười làm lành nói: "Nhìn xem, vẫn là Tiểu Quân có năng lực, lúc này mới bao lớn, đã mở được cái khách sạn lớn như vậy... Thật là, ha ha."
Lục Quân Cường lười nghe bác gái nói những lời này, trên mặt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, bác gái vội vàng vào vấn đề chính, do dự mà nói: "Tiểu Quân con coi... Người chị này của con, không giống với người khác, con coi, cho nó làm cái gì thì được?"
Lục Quân Cường liếc Lục Minh Khả một cái, Lục Minh Khả vội vàng ngồi thẳng người, cô ta khi còn đi học vẫn luôn ở nơi khác, mấy năm trở lại đây nhà bác hai Lục gia không có lui tới với Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường bên này, lần trước Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường tới chúc tết cô ta lại vừa vặn không ở đó, tính ra thì đây là lần đầu tiên cô ta gặp mặt Lục Quân Cường trưởng thành, Lục Minh Khả không nghĩ tới cậu nhóc thanh tú năm đó đã lớn thành nam nhân anh tuấn thành thục, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng lại nhịn không được liếc mắt nhìn cậu.
Lục Quân Cường càng nhìn hai người họ càng cảm thấy phiền lòng, thuận miệng nói: "Khách sạn mới mở, không có chức vị gì, làm nữ phục vụ vậy."
Tươi cười trên mặt bác gái tối sầm đi, lại cười nói: "Ai da... Nữ phục vụ, đều là dành cho người ta làm thôi, có em trai là ông chủ lý nào lại làm nữ phục vụ, ha ha Tiểu Quân mà cũng nói giỡn hả con."
Một bên lông mày Lục Quân Cường nhảy dựng lên, cười như không cười nói: "Nữ phục vụ không tốt? Mấy năm trước ngồi bán vỉa hè con cũng đã ngồi qua, cái này có cái gì không tốt?"
Bác gái sợ nhất là Lục Quân Cường nói tới chuyện trước kia, bà ta tất nhiên là đuối lý, xấu hổ nhìn về phía Lục Khôn Đức, hy vọng đứa cháu trai này có thể nói giúp vài câu.
Lục Khôn Đức cũng cảm thấy không khí thật xấu hổ, vội đẩy đẩy Lục Quân Cường, cười gượng: "Giỡn cái gì kỳ vậy... À, không phải đang cần tiếp tân sao, để chị Minh Khả làm đi." Dứt lời lại quay đầu nhìn bác gái "Việc này khá nhẹ nhàng, chỉ cần tiếp điện thoại, sắp xếp chỗ cho khách đặt trước thôi."
Bác gái vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, cái này được... Ha ha, bác đã nói khách sạn nhà mình, sao có thể không chiếu cố chút nào được chứ."
Lục Quân Cường nheo mắt, cậu bị bác gái cứ một câu là một cái "nhà mình" làm cho bực bội, nhưng e ngại Lục Khôn Đức cũng không nói gì thêm, đứng lên nói: "Vậy thì làm tiếp tân đi, người "nhà mình", không cần thử việc, kỳ huấn luyện đã qua, khi nào đi làm thì học thêm với những tiếp tân khác."
Lục Minh Khả vội vàng gật đầu, bác gái cũng đứng dậy, liên tục cười: "Đương nhiên đương nhiên, chị con làm khẳng định tốt, ha ha." Bác gái đã đạt được mục đích, biết Lục Quân Cường phản cảm, cũng ở lại lâu, nói còn có việc rồi kéo Lục Minh Khả đi.
Lục Khôn Đức đưa hai người ra cửa, xoay người nhìn Lục Quân Cường, nhịn không được cười: "Bực bội? Ha hả... Được rồi, ăn cơm ăn cơm."
Buổi chiều lúc ăn cơm, Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức đến Điện tử thành, lúc này internet đã đi vào gia đình Trung Quốc, mấy ngày hôm trước Lục Quân Cường đã lắp internet trong nhà, giờ mang Lục Khôn Đức đi lựa máy tính.
Lựa xong máy tính Lục Quân Cường lại ở dưới lầu chuyên bán Sony mua cho Lục Khôn Đức một cái máy MP3 nhỏ, Lục Khôn Đức cảm thán lãng phí, lại bắt Lục Quân Cường cũng phải mua một cái, Lục Quân Cường cười kéo Lục Khôn Đức đi về.
Trở về xe Lục Khôn Đức vẫn còn oán giận: "Mua cái này làm gì? Quý muốn chết... Cũng không có cần thiết." Lục Quân Cường nhìn anh cười cười, lúc này học sinh dùng MP3 còn rất ít, thay vì nói là đồ hữu dụng không bằng nói chính là món đồ chơi xa xỉ. Lục Quân Cường chế nhạo nói: "Cũng không biết là ai... trước kia lúc tốt nghiệp đại học muốn bằng được..."
Lục Khôn Đức có điểm ngượng ngùng, cầm cái máy MP3 đùa nghịch một chốc, quý trọng đặt vào túi. Lục Quân Cường lại nói: "Kỳ thật... anh cũng nên đổi di động mới, để bữa nào..."
"Đừng nghĩ!" Lục Khôn Đức đánh gãy cậu, "Còn dùng tốt mà, muốn đổi cũng là đổi cho em trước... Em còn dùng loại màn hình xanh(2) đó."
(2) Là cái này
Lục Quân Cường gật đầu: "Anh đổi cái mới cho em cái này, là thành em dùng màn hình màu rồi."
Lục Khôn Đức trong lòng ấm áp, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta cần tiết kiệm mà, không phải em nói muốn mua lại nhà hay sao."
Lục Quân Cường nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh không cần nghĩ nhiều, cứ tùy tiện tiêu tiền là được, tiền mua nhà em sẽ kiếm."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại khách sạn Lục Khôn Đức kêu cơm về phòng, cùng Lục Quân Cường mỏi mệt ăn cơm tắm rửa ngủ, thẳng đến ngày hôm sau trời tờ mờ sáng mới dậy.
Lục Khôn Đức dậy trước, hơi hơi động làm Lục Quân Cường cũng mở bừng mắt.
"Hay là anh ngủ tiếp một lát nữa đi?"
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không mệt, em còn mệt sao? Ngày hôm qua quỳ lâu như vậy."
Lục Quân Cường cong chân, vừa lúc để ở giữa hai chân anh, giảo hoạt nhỏ giọng cười: "Không mệt, anh muốn thử không?"
Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, hơi hơi tách hai chân ra, giống như đang cưỡi trên đùi cậu, thích ý cảm thụ Lục Quân Cường nhẹ nhàng đùa bỡn, nhỏ giọng nói: "Thật không mệt?"
Lục Quân Cường biết anh cũng muốn, không chọc anh nữa, ôm sau lưng anh kéo người về phía mình, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn mang theo tình dục của Lục Quân Cường luôn luôn không ôn nhu giống ngày thường, bá đạo thậm chí có chút dã man, hung hăng thâm nhập tựa như muốn từ một cái hôn xuyên qua linh hồn anh, Lục Khôn Đức đã rất lâu không cùng cậu thân thiết, nhất thời chưa thể thích ứng, nhịn không được hơi kháng cự. Không nghĩ tới càng kích thích dục vọng thích ngược đãi của Lục Quân Cường, cậu dùng một bàn tay vặn đôi tay anh ra phía sau, cả người đè ở trên người anh, một cái tay khác không cho kháng cự nhéo gương mặt anh, miệng Lục Khôn Đức không tự chủ được mở ra, ngẩng đầu lên thừa nhận Lục Quân Cường tiến quân tàn sát bừa bãi.
Không biết qua bao lâu, Lục Quân Cường buông anh ra, thở gấp nhìn anh ánh mắt mơ màng, Lục Khôn Đức vừa rồi suýt nữa bị ngạt thở, lúc này há miệng thở phì phò, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
Lục Quân Cường cười cười: "Anh còn được chứ? Nơi này sao lại có tinh thần như vậy?" Một chân nhẹ nhàng cọ cọ hạ thân của anh, cảm nhận được quần lót của anh đã ướt một mảng.
Lục Khôn Đức thở hổn hển gật đầu: "Lộng sao?"
Lục Quân Cường không cởi quần lót anh ra, duỗi tay xuống cách một lớp vải mỏng chậm rãi xoa, Lục Khôn Đức thoải mái trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, định duỗi tay đem quần lót cởi ra, nhưng bị Lục Quân Cường ngăn lại, anh nghi hoặc nhìn cậu, Lục Quân Cường khẽ mỉm cười không nói lời nào, một bên ung dung tra tấn phân thân Lục Khôn Đức, một bên yên lặng nhìn anh bị tình dục chọc đỏ mặt.
Lục Khôn Đức ở dưới tầm mắt của cậu cảm thấy nan kham vô cùng, nhắm mắt lại quay đầu đi, Lục Quân Cường lập tức giống như trừng phạt hung hăng nhéo côn th*t của anh một chút, Lục Khôn Đức "Ô" hô đau, đôi mắt ướt đẫm bất an mà nhìn cậu.
Giọng nói Lục Quân Cường khàn khàn gợi cảm, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được... không được nhắm mắt, nhìn em, em thích nhìn mặt anh."
Lục Khôn Đức bị mệnh lệnh Lục Quân Cường khiến cho xấu hổ chảy nước mắt, nhưng cũng không chống cự, đỏ mặt nhìn Lục Quân Cường, tất cả tình dục trên mặt trong lòng đều hiện ra.
Lục Quân Cường cởi một kiện quần áo cuối cùng của anh ra, ôn nhu tinh tế vuốt ve côn th*t của anh, chỉ chốc lát sau Lục Khôn Đức liền bắn.
Lục Khôn Đức gần như hư thoát, nằm trên giường há miệng thở dốc, Lục Quân Cường lật người anh qua, bàn tay dính thể dịch tìm được mặt sau của anh, cẩn thận duỗi hai ngón tay đi vào. Lục Quân Cường ôn nhu khuếch trương cho anh, nhỏ giọng nói: "Đau không?"
Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, đem mặt chôn vào trong gối.
Lục Quân Cường biết anh là vì vừa rồi bị bắt không được nhắm mắt nên thẹn thùng, cũng không đùa giỡn anh, chuyên tâm an ủi mặt sau cho anh, chờ người hoàn toàn thích ứng mới rút ngón tay ra. Lục Quân Cường nằm ở trên lưng Lục Khôn Đức, cắn vành tai anh thì thầm: "Em muốn vào, có đau nhớ phải nói... Kiên nhẫn một chút..."
Thân thể này của Lục Khôn Đức là lần đầu tiên thừa nhận, nhất thời đau ra mồ hôi lạnh, nhỏ giọng xin tha: "Chậm... Chậm một chút, Tiểu Quân..."
Lục Quân Cường hơi hơi dừng lại, không hề nghe Lục Khôn Đức xin tha, hung hăng đẩy vào.
Lục Khôn Đức a ô cắn gối đầu, hai chân run rẩy thừa nhận Lục Quân Cường bạo ngược, hồi lâu mới chậm rãi thích ứng, tận lực thả lỏng lại có chút cảm giác hưởng thụ.
Lục Quân Cường nhận ra Lục Khôn Đức có biến hóa, một bàn tay tìm được phía trước của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Thoải mái không?"
Lục Khôn Đức nhỏ giọng đáp lời, không ngừng rên rỉ: "Chậm một chút..."
Lục Quân Cường cười cười, trên thân thể cường tráng rắn chắc đầy mồ hôi, từng cái va chạm hữu lực, lại kéo tay anh vặn ra đằng sau, hung hăng đâm vào bên trong anh.
Cánh tay Lục Khôn Đức bị bó buộc, phần thân trên đành phải dựa vào bả vai chống đỡ ở trên giường, hạ thân cọ xát với ga trải giường, hưởng thụ khoái cảm nhỏ nhoi, chậm rãi cọ ướt một mảnh. Lục Quân Cường sờ phía trước của anh, thở hổn hển cười: "Anh như vậy cũng thoải mái? Lập tức... lập tức thì tốt rồi."
Lục Quân Cường bế anh lên, hung hăng đâm vài cái, phóng thích ở trong thân thể anh, Lục Khôn Đức cũng bắn dưới những cái vuốt ve ôn nhu của cậu, hai người thoát lực nằm ở trên giường.
(Editor cũng thoát lực rồi:<<<)
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lục Quân Cường ngồi dậy, cẩn thận vén tóc mái mướt mồ hôi trên trán anh lên, bế anh vào phòng tắm.
Hai người ở đảo Bát Phúc chơi hết một tuần, chờ hoa đào trên đảo rụng hết mới thong thả trở về.
Trên đường về nhà đi ngang qua đường Thiên Thọ, Lục Khôn Đức xuất thần nhìn căn biệt thự kiểu Tây phía sau cây ngô đồng, Lục Quân Cường theo ánh mắt anh nhìn qua, trịnh trọng nói: "Anh yên tâm, trong vòng hai năm em nhất định sẽ có thể mua lại căn nhà này."
Lục Khôn Đức cười gật gật đầu, biệt thự trên đường Thiên Thọ này, là nơi ghi lại vô số hồi ức của anh và cậu, có vô số bi thương, nhưng nhiều hơn là những kỷ niệm ngọt ngào.
Về đến nhà Lục Quân Cường do dự một lát, mới thương lượng với Lục Khôn Đức: "Trước đó vài ngày đã muốn thương lượng với anh, nhưng mà cảm xúc anh không ổn nên em không dám nói... Gần đây em đã bán nhà ở đông giao, tiền cũng nhiều, em nghĩ hay là chúng ta lại mở một cái khách sạn đi, quy mô chính thức một chút."
Lục Khôn Đức cười xua xua tay, "Anh không để ý đâu, nghe không hiểu cũng lười phí đầu óc suy nghĩ, em cảm thấy tốt là được, mau ăn cơm, cơm nước xong anh tới nhà Vu Hạo Phong đón Tiền Nhiều Hơn về, để ở nhà bọn họ một tuần rồi."
Lục Quân Cường thoải mái cười cười: "Em cứ sợ anh không đồng ý, được rồi... Chút nữa em đi với anh."
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ lại nói: "Nếu bọn họ có hỏi tới chuyện chúng ta... Ừm, cứ nói anh đột nhiên thích em." Lục Quân Cường dở khóc dở cười: "Nói như vậy ai tin, thôi, chúng ta cũng không nói, bọn họ nếu nhìn ra thì tùy họ nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Lục Quân Cường làm việc rất nhanh, chờ chính quyền địa phương phê giấy phép cho vay rồi trang trí rồi tuyển người, không đến nửa năm khách sạn liền khai trương ở đường An Khang, tên do Lục Quân Cường suy nghĩ vài ngày mới quyết định: Đức Mỹ gia.
Ba ngày đầu sau khai trương giảm giá 20%, khách tới rất nhiều, trước sau khách sạn đều là Lục Quân Cường lo liệu, hơn nữa nhờ kinh nghiệm trước kia, nơi chốn bố trí rất được. Khách hàng đều rất vừa lòng.
Khai trương gần một tháng Lục Quân Cường mới không cần phải cả ngày chăm chú vào nữa, có chút nhàn rỗi.
"Vậy chừng nào em đóng cửa tiệm cơm bên kia?" Lục Khôn Đức đá đá Lục tổng đang rảnh rỗi, "Đều biết khách sạn này khai trương, em không qua bên kia, cũng không cho anh đi, bọn họ đều rất không dễ chịu nha."
Lục Quân Cường nằm trên đùi Lục Khôn Đức, kéo một bàn tay anh dán ở trên sườn mặt tuấn tiếu của mình, nhắm mắt lại nói: "Em cũng không phải không phát tiền lương cho bọn họ, dù sao cũng phải chờ đến kỳ hạn thuê phòng bên kia rồi nói, bên này còn chưa bận lắm, chờ đến lúc sinh ý tốt hơn cần thêm nhân thủ hãy gọi họ tới, hợp đồng cũng đến hạn, vừa vặn..."
Lục Khôn Đức vùi mình trong sô pha đổi kênh, câu được câu không nhìn TV: "Vậy em cũng nên cho bọn họ chào hỏi chứ, nói thế nào cũng là người theo mình từ hồi mới bắt đầu làm ăn mà... Em như vậy không tốt."
Lục Quân Cường ngồi dậy liếc mắt nhìn anh một cái, lại lười nhác dụi vào lồng ngực anh, dường như nhớ tới cái gì cười cười: "Trong lòng em hiểu rõ... Kỳ thật chính là vì thử Ngô Hạo, ngày hôm qua anh ta tới tìm em, nói muốn giúp."
"Em nói như thế nào?"
Lục Quân Cường cười cười: "Em kêu anh ta đi học quản lý, tiệm cơm nhỏ bên kia cho anh ta quản, chờ đến khi anh ta có kinh nghiệm, rồi mới để... thôi nói sau."
Lục Khôn Đức lập tức hiểu rõ: "Em muốn cho anh ta rèn luyện rồi chuyển qua bên này làm quản lý?"
Lục Quân Cường cười cười: "Thì như anh nói đó, nói thế nào cũng là người theo mình từ hồi mới bắt đầu làm ăn, có chỗ lợi em đương nhiên nghĩ cho anh ta, thông minh, người cũng thành thật."
Lục Khôn Đức buông tâm, nói: "Em hiểu là được, mau chóng gọi họ qua đây đi, còn có... hôm nay, bác gái gọi điện thoại cho anh."
Lục Quân Cường đứng dậy, cười lạnh: "Sao vậy, đột nhiên nhớ tới nên quan tâm anh? Bà ta muốn cái gì?"
Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường vừa nghe là phiền, nhưng e ngại tình cảm thân thích vẫn nói: "Bà ấy... hỏi chúng ta bên này có cần nhận người không, chị Minh Khả... tốt nghiệp cũng đã nhiều năm, vẫn luôn không tìm được công việc vừa ý, ý tứ là mướn người khác cũng là mướn, không bằng... dùng người nhà mình, nói cái gì mà... nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Lục Quân Cường cười cười: "Bà ta lên kế hoạch thật tốt, cầu tình với anh... Biết gọi cho em vô dụng, biết kế vu hồi(1)."
(1)Nói vòng vo để đạt được mục đích
Lục Khôn Đức lúc sáng vì không chịu nổi bác gái khổ cầu, thật ra đã đáp ứng rồi, lúc này thấy bộ dáng Lục Quân Cường cũng biết khó mà được, chỉ có thể nhẹ giọng xin: "Anh đã đáp ứng bà ấy, dù sao cũng là thân thích, cũng không cần lương quá cao, với lại... Minh Khả tỷ lớn lên được lắm, dáng người cũng không tệ, thôi thì mướn đi, ha?"
Lục Quân Cường biết anh khó xử, muốn cự tuyệt nhưng e ngại anh nên vẫn đáp ứng, lại nói: "Vậy cũng được, nhưng mà em sẽ không đối xử đặc biệt với cô ta đâu."
Lục Khôn Đức cười cười: "Ừ, em đồng ý là được, bác hai đã lớn tuổi, chúng ta có thể chiếu cố thì nên chiếu cố một chút."
Lục Quân Cường hừ lạnh một tiếng không nói chuyện nữa, dựa vào Lục Khôn Đức tiếp tục xem TV.
Sáng sớm ngày hôm sau bác gái liền mang theo Lục Minh Khả tới cửa nói lời cảm ơn, Lục Khôn Đức vừa mới thức dậy, Lục Quân Cường đang làm bữa sáng, tùy tiện tiếp đón một chút liền quay vào phòng bếp không thèm để ý tới.
Lục Khôn Đức đơn giản rửa mặt đánh răng đi ra chào hỏi, dẫn người tới phòng khách cắt trái cây mời.
Bác gái lôi kéo Lục Minh Khả ngồi xuống rồi vẫn luôn cười hiền hoà, liên tục nói cảm ơn: "Khôn Đức à, cảm ơn con, Minh Khả nó tốt nghiệp đã nhiều năm, mắt thấy đã sắp hai mươi bốn, mà vẫn luôn không tìm được công việc, giờ tới làm việc cho nhà mình bác gái cũng yên tâm phải không, ha ha..."
Lục Quân Cường ở phòng bếp nấu cơm, nghe thấy được hừ lạnh một tiếng.
Lục Khôn Đức châm trà cho bác gái và Lục Minh Khả, phụ họa nói vài câu, Lục Quân Cường nấu cơm xong, lười nhác hướng ra phòng khách hô một tiếng gọi anh ăn cơm, bác gái liền có chút mất tự nhiên. Lục Khôn Đức không muốn làm cho không khí cứng nhắc, vội hoà giải: "Tiểu Quân! Trước đừng ăn, bác gái còn ngồi đây mà, ra nói chuyện chút đi đã."
Lục Quân Cường chậm rì rì lau tay, đi ra ngồi xuống sô pha, nhưng không nói lời nào.
Bác gái biết chủ sự đều là Lục Quân Cường, vội cười làm lành nói: "Nhìn xem, vẫn là Tiểu Quân có năng lực, lúc này mới bao lớn, đã mở được cái khách sạn lớn như vậy... Thật là, ha ha."
Lục Quân Cường lười nghe bác gái nói những lời này, trên mặt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, bác gái vội vàng vào vấn đề chính, do dự mà nói: "Tiểu Quân con coi... Người chị này của con, không giống với người khác, con coi, cho nó làm cái gì thì được?"
Lục Quân Cường liếc Lục Minh Khả một cái, Lục Minh Khả vội vàng ngồi thẳng người, cô ta khi còn đi học vẫn luôn ở nơi khác, mấy năm trở lại đây nhà bác hai Lục gia không có lui tới với Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường bên này, lần trước Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường tới chúc tết cô ta lại vừa vặn không ở đó, tính ra thì đây là lần đầu tiên cô ta gặp mặt Lục Quân Cường trưởng thành, Lục Minh Khả không nghĩ tới cậu nhóc thanh tú năm đó đã lớn thành nam nhân anh tuấn thành thục, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng lại nhịn không được liếc mắt nhìn cậu.
Lục Quân Cường càng nhìn hai người họ càng cảm thấy phiền lòng, thuận miệng nói: "Khách sạn mới mở, không có chức vị gì, làm nữ phục vụ vậy."
Tươi cười trên mặt bác gái tối sầm đi, lại cười nói: "Ai da... Nữ phục vụ, đều là dành cho người ta làm thôi, có em trai là ông chủ lý nào lại làm nữ phục vụ, ha ha Tiểu Quân mà cũng nói giỡn hả con."
Một bên lông mày Lục Quân Cường nhảy dựng lên, cười như không cười nói: "Nữ phục vụ không tốt? Mấy năm trước ngồi bán vỉa hè con cũng đã ngồi qua, cái này có cái gì không tốt?"
Bác gái sợ nhất là Lục Quân Cường nói tới chuyện trước kia, bà ta tất nhiên là đuối lý, xấu hổ nhìn về phía Lục Khôn Đức, hy vọng đứa cháu trai này có thể nói giúp vài câu.
Lục Khôn Đức cũng cảm thấy không khí thật xấu hổ, vội đẩy đẩy Lục Quân Cường, cười gượng: "Giỡn cái gì kỳ vậy... À, không phải đang cần tiếp tân sao, để chị Minh Khả làm đi." Dứt lời lại quay đầu nhìn bác gái "Việc này khá nhẹ nhàng, chỉ cần tiếp điện thoại, sắp xếp chỗ cho khách đặt trước thôi."
Bác gái vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, cái này được... Ha ha, bác đã nói khách sạn nhà mình, sao có thể không chiếu cố chút nào được chứ."
Lục Quân Cường nheo mắt, cậu bị bác gái cứ một câu là một cái "nhà mình" làm cho bực bội, nhưng e ngại Lục Khôn Đức cũng không nói gì thêm, đứng lên nói: "Vậy thì làm tiếp tân đi, người "nhà mình", không cần thử việc, kỳ huấn luyện đã qua, khi nào đi làm thì học thêm với những tiếp tân khác."
Lục Minh Khả vội vàng gật đầu, bác gái cũng đứng dậy, liên tục cười: "Đương nhiên đương nhiên, chị con làm khẳng định tốt, ha ha." Bác gái đã đạt được mục đích, biết Lục Quân Cường phản cảm, cũng ở lại lâu, nói còn có việc rồi kéo Lục Minh Khả đi.
Lục Khôn Đức đưa hai người ra cửa, xoay người nhìn Lục Quân Cường, nhịn không được cười: "Bực bội? Ha hả... Được rồi, ăn cơm ăn cơm."
Buổi chiều lúc ăn cơm, Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức đến Điện tử thành, lúc này internet đã đi vào gia đình Trung Quốc, mấy ngày hôm trước Lục Quân Cường đã lắp internet trong nhà, giờ mang Lục Khôn Đức đi lựa máy tính.
Lựa xong máy tính Lục Quân Cường lại ở dưới lầu chuyên bán Sony mua cho Lục Khôn Đức một cái máy MP3 nhỏ, Lục Khôn Đức cảm thán lãng phí, lại bắt Lục Quân Cường cũng phải mua một cái, Lục Quân Cường cười kéo Lục Khôn Đức đi về.
Trở về xe Lục Khôn Đức vẫn còn oán giận: "Mua cái này làm gì? Quý muốn chết... Cũng không có cần thiết." Lục Quân Cường nhìn anh cười cười, lúc này học sinh dùng MP3 còn rất ít, thay vì nói là đồ hữu dụng không bằng nói chính là món đồ chơi xa xỉ. Lục Quân Cường chế nhạo nói: "Cũng không biết là ai... trước kia lúc tốt nghiệp đại học muốn bằng được..."
Lục Khôn Đức có điểm ngượng ngùng, cầm cái máy MP3 đùa nghịch một chốc, quý trọng đặt vào túi. Lục Quân Cường lại nói: "Kỳ thật... anh cũng nên đổi di động mới, để bữa nào..."
"Đừng nghĩ!" Lục Khôn Đức đánh gãy cậu, "Còn dùng tốt mà, muốn đổi cũng là đổi cho em trước... Em còn dùng loại màn hình xanh(2) đó."
(2) Là cái này
Lục Quân Cường gật đầu: "Anh đổi cái mới cho em cái này, là thành em dùng màn hình màu rồi."
Lục Khôn Đức trong lòng ấm áp, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta cần tiết kiệm mà, không phải em nói muốn mua lại nhà hay sao."
Lục Quân Cường nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh không cần nghĩ nhiều, cứ tùy tiện tiêu tiền là được, tiền mua nhà em sẽ kiếm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất