Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 60
"Không ấy đeo cái màu xanh sapphire đi? Cái này có hơi quá trang trọng." Lục Khôn Đức khẽ cau mày đeo cà vạt cho Lục Quân Cường, lại lui ra phía sau một bước nhìn nhìn, "Còn đeo nhẫn à? Tháo xuống đi."
Lục Quân Cường cười: "Sao anh hai còn khẩn trương hơn em nữa, chỉ là chụp hình trang bìa, không đến mức."
Lục Khôn Đức lắc đầu, xoay người mở tủ quần áo tìm kiếm một hồi, nhỏ giọng nói: "Không được, lần đầu tiên lên tạp chí, kỳ thật anh muốn em mặc cái kia... Sao mà trong đây cũng có lông chó vậy trời!"
Lục Quân Cường cười ha ha, kéo Lục Khôn Đức ra xoa xoa tóc anh: "Được rồi, không cần trang trọng như vậy, anh hai đi cùng em đi, chắc cần một hai tiếng là xong."
Lục Khôn Đức cười: "Ừ, cứ nói anh là trợ lý của em."
Việc kinh doanh của Đức Mỹ gia càng ngày càng tốt, một tạp chí đã sớm hẹn Lục Quân Cường, muốn làm một kỳ về chủ đề thanh niên gây dựng sự nghiệp, Lục Quân Cường biết đây là cơ hội tốt để quảng cáo cho Đức Mỹ gia, chính cậu cũng không bài xích việc lấy mị lực cá nhân để thúc đẩy kinh doanh, sau khi trở về từ đảo Bát Phúc đã đồng ý. Cậu cũng không cảm thấy thế nào, sau khi Lục Khôn Đức biết được thì hưng phấn không thôi, nhất định bắt Lục Quân Cường phải chú ý.
Địa điểm phỏng vấn đã được định là văn phòng của Lục Quân Cường tại Đức Mỹ gia, thời điểm Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức đến Đức Mỹ gia, phóng viên và nhiếp ảnh gia đã chờ sẵn, Ngô Hạo đang tiếp đãi, Lục Quân Cường mời bọn họ vào văn phòng, nói chuyện phiếm vài câu liền chính thức tiến hành phỏng vấn.
Phóng viên là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, bảo dưỡng rất tốt nên trông vẫn còn khá trẻ, chỉ là bên trong những cái giơ tay nhấc chân không che giấu được sự thành thục lão luyện vẫn khiến tuổi tác của cô bại lộ.
Phóng viên đầu tiên là tiến hành phỏng vấn Lục Quân Cường về việc kinh doanh Đức Mỹ gia cùng các phương diện đặc sắc gần nửa giờ, đây cũng là điều đã thương nghị trước đó: Phỏng vấn đồng thời gãi đúng chỗ ngứa(*) quảng cáo cho Đức Mỹ gia.
(*) (Khẩu ngữ) ví việc làm thoả mãn đúng điều người ta đang mong muốn, chờ đợi.
Lúc sau phóng viên liền phỏng vấn việc Lục Quân Cường tự thân gây dựng sự nghiệp, Lục Quân Cường kể nửa giấu nửa, chỉ chịu nói từ lúc tự mở tiệm cơm nhỏ về sau, chuyện lúc trước mặc cho phóng viên hỏi thế nào cũng không nói.
Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường vì mặt mũi không muốn nói về những công việc trước kia, đúng lúc mang cà phê cho phóng viên và nhiếp ảnh gia, cười nói: "Mọi người vất vả rồi, Lục tổng chúng tôi từ khi còn là thiếu niên đã mất đi song thân, rất nhiều chuyện cho dù là hiện tại vẫn không đành lòng nhớ lại, mong mọi người thông cảm."
Nữ phóng viên nháy mắt biến sắc, vội vàng gật đầu: "Thật ngại quá, là tôi đường đột, Lục tiên sinh nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu phỏng vấn một chút lý tưởng của cá nhân cậu."
Lục Quân Cường hờ hững gật đầu, không dấu vết cùng Lục Khôn Đức trao đổi ánh mắt, Lục Khôn Đức cười cười ngồi ở một bên không nói chuyện nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nữ phóng viên cười nói: "Lục tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng theo tôi được biết cậu năm nay mới hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ như vậy đối mặt sản nghiệp lớn như thế này cùng một đống danh hiệu liệu có áp lực không?"
Lục Quân Cường trả lời: "Hiện tại những điều này vẫn không thể thỏa mãn tôi, không có áp lực nhưng sẽ có động lực để tiến bộ hơn."
Nữ phóng viên hiếu kỳ: "Ở tuổi này có thể đạt được thành tựu thế này đã là kỳ tích, Lục tiên sinh còn không thỏa mãn sao?"
"Gian thương luôn có lòng tham mà." Lục Quân Cường tự giễu cười, "Theo đuổi vật chất thì ai sẽ thỏa mãn chứ?"
Hài hước đúng chỗ của Lục Quân Cường khiến nữ phóng viên nhịn không được bật cười, hàn huyên một câu liền không khỏi thay đổi vấn đề đã được chuẩn bị trước đó, cười hỏi: "Vậy trên phương diện tinh thần thì sao? Cũng là không thỏa mãn? Vấn đề này cậu nhất định phải thận trọng, tôi tin rất nhiều cô gái trẻ tuổi coi trọng vấn đề này nhất."
"Đã thỏa mãn." Lục Quân Cường cười, "Cái này không cần thận trọng cũng không cần tìm lời để nói." Lục Quân Cường vươn tay tới để cho phóng viên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cười nói: "Đã cầu hôn rồi, thực may mắn là đã thành công."
Nhiếp ảnh gia lập tức chụp vài bức đặc tả cho Lục Quân Cường, nữ phóng viên có chút kinh ngạc lại có chút tiếc nuối thở dài: "Xong rồi, tôi còn nghĩ ngài sẽ bởi vì lời vừa rồi mất đi thật nhiều nhân khí."
Người ở đây cười to, nữ phóng viên tự giễu cười: "Tôi đương nhiên biết mình không có cơ hội, nhưng tôi rất mong được cho một vài cô gái trẻ tuổi một chút khả năng chờ đợi. Tôi lại lắm miệng một lần, có thể tiết lộ một chút tin tức về vị nữ nhân hạnh phúc này được không? Và khi nào cậu sẽ kết hôn?"
Lục Quân Cường hơi hơi trầm ngâm: "Chuyện của người yêu tôi sẽ không nói nhiều, tóm lại là... xem như thanh mai trúc mã đi. Chuyện kết hôn còn chưa xác định, người đó chấp nhận lời cầu hôn của tôi tôi cũng đã rất cảm kích, kết hôn... hẳn là còn cần một khoảng thời gian nữa. Còn có, chị thực ra cũng rất trẻ."
Nữ phóng viên thức thời cảm ơn Lục Quân Cường thân sĩ, không còn dây dưa với vấn đề cá nhân của cậu nữa, bắt đầu phỏng vấn sở thích của cậu.
Phỏng vấn tiến hành tổng cộng hơn hai giờ, cuối cùng Lục Quân Cường lại dẫn bọn họ đi dạo ở Đức Mỹ gia, giới thiệu những điểm đặc trưng, nhiếp ảnh gia thức thời chụp thêm vài bức ảnh ở những chỗ đặc sắc.
Lúc sau Lục Quân Cường liền giao cho Ngô Hạo dẫn họ đi, mình thì vòng trở về tìm Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức đang thu dọn văn phòng, mang ghế dựa vừa rồi dọn lại đây ra ngoài, rửa sạch mấy tách cà phê, lại cầm cây lau lau sơ nền nhà, Lục Quân Cường bật cười: "Anh hai làm mấy việc này làm gì, để lao công thu dọn..."
Lục Khôn Đức cười cười: "Phòng này chỉ cho hai ta tiến vào, anh kêu ai thu dọn giờ?"
Lục Quân Cường nhướng mày cười: "Phóng viên hỏi em khi nào kết hôn đó, anh nói thế nào đây?"
Mặt Lục Khôn Đức có hơi chút đỏ, từ túi quần móc nhẫn ra tới đeo vào, lúc trước sợ phóng viên nhìn ra nên anh đã tháo xuống, hơi hơi trầm ngâm: "Được rồi... Nói sau đi."
Lục Quân Cường nâng cằm anh lên, trêu đùa: "Hôm nay em đẹp trai đúng không, hôn cái đi?"
Lục Khôn Đức hồi tưởng lại bộ dáng đĩnh đạc trước màn ảnh vừa rồi của Lục Quân Cường, thật đúng là có hương vị của tân tinh anh, cười hôn Lục Quân Cường, tán thưởng nói: "Rất đẹp trai, kỳ này anh sẽ mua mấy trăm quyển, một phần cho nhân viên Đức Mỹ gia, còn lại thì thấy người quen sẽ phát một quyển."
Lục Quân Cường bật cười, kéo anh xuống lầu ăn cơm.
Lục Quân Cường cho rằng Lục Khôn Đức nói giỡn, một tháng sau bên tòa soạn mang một quyển tới cho Lục Quân Cường, khi cậu đang hàn huyên với bọn họ, Lục Khôn Đức phá cửa mà vào, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Tạp chí gì mà mắc muốn chết, một quyển hai mươi ba đồng muốn cắt cổ người ta hay gì, ngoại trừ trang bìa cũng chỉ có năm trang về em, tiền anh mang chỉ đủ mua hai mươi quyển..."
Nhân viên công tác tòa soạn vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Khôn Đức ôm một chồng tạp chí lớn, tròng mắt sắp lọt ra ngoài.
Lục Khôn Đức ngượng ngùng cất lời chào, lảo đảo đặt chồng tạp chí có thể đè chết người lên trên sô pha, đuổi kịp đi bắt tay với bọn họ, cười nói: "À... Thực ra là, có nhiều người ồn ào đòi mua nên tôi liền mua nhiều thêm mấy quyển, ha ha mọi người làm rất tốt, ảnh chụp trang bìa này thật giống minh tinh... Đương nhiên cũng là vì Tiểu Quân của chúng ta lớn lên quá đẹp..."
Lục Quân Cường đỡ trán, dở khóc dở cười tiễn người tòa soạn về, quay lại búng vào trán Lục Khôn Đức: "Biến khéo thành vụng."
Lục Khôn Đức cười hà hà, ngồi xuống lật tạp chí, tấm tắc khen ngợi: "Phỏng vấn gì đó thì thôi không nói, mấy bức hình này chụp thật tốt, em nói với bên tòa soạn lấy cho mình một ít phim đi? Chúng ta in ra thêm mấy tấm treo ở trong nhà..."
Lục Quân Cường cười cười không đáp, kéo Lục Khôn Đức ngồi lên đùi mình, ôm lấy anh cùng nhau lật tạp chí.
Lục Khôn Đức lật tạp chí được một lát đột nhiên nhớ tới cái gì, dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Lục Quân Cường: "Ngày hôm qua em đi tìm Hạ Mục Thanh đúng không?"
Lục Quân Cường cười, bàn tay không thành thật chui vào áo Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Ghen tị à?"
"Không có..." Lục Khôn Đức cách một lớp quần áo ấn tay Lục Quân Cường lại không cho cậu lộn xộn, lại hỏi: "Hỏi em đó, tìm hắn làm gì?"
Lục Quân Cường không đùa nữa, nghiêm mặt nói: "Trên phương diện pháp luật, luật sư của An Long vẫn luôn là hắn, hiện tại bên này có rất nhiều chuyện tìm hắn cũng tiện." Nói lại nhẹ nhàng hôn bên tai Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Lúc đi tìm hắn có cả Ngô Hạo cùng đi, em không đi một mình, anh yên tâm."
Lục Khôn Đức hơi mím môi, gật gật đầu: "Anh chỉ hỏi một chút..."
"Chỉ hỏi một chút?" Lục Quân Cường thấp giọng cười, "Không thừa nhận thì thôi, có một chuyện của hắn em không nói cho anh."
Lục Khôn Đức trừng lớn đôi mắt: "Là chuyện gì là chuyện gì?"
Lục Quân Cường nhịn không được hôn lên môi anh, nghĩ nghĩ nói: "Hắn có người yêu, tuy rằng thoạt nhìn không phải quá ngọt ngào, nhưng mà hẳn là vẫn khá yêu nhau."
Lục Khôn Đức yên tâm, vừa lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, em gặp qua chưa?"
"Rồi, gặp qua một lần... Nói như thế nào đây, chỉ là một nhóc lưu manh, kỳ thật anh cũng biết hắn." Lục Quân Cường cười cười, "Chính là đứa con trai không biết cố gắng kia của Vương Tô Lệ."
Lục Khôn Đức đột nhiên cảm thấy thế giới thật sự rất nhỏ, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu Hạ Mục Thanh là luật sư của An Long vậy thì nhất định tiếp xúc không ít với Vương Tô Lệ, thật dễ dàng quen thuộc với con trai của bà. Ngoài ý liệu, nhưng cũng có thể hiểu được.
Lục Khôn Đức quay đầu nhìn Lục Quân Cường: "Cái gì kêu không phải quá ngọt ngào, bọn họ ở chung không tốt?"
"Cũng không phải." Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, như là đang tìm cách diễn đạt, "Có thể là Hạ Mục Thanh đối với nhóc lưu manh kia quá... Nói thế nào ta, quá bạo lực. Ha ha không nghĩ tới Hạ Mục Thanh vẫn là 1."
"Không nghĩ tới phải không?" Lục Khôn Đức trêu ghẹo, "Kỳ thật trước kia hắn thích em là bởi vì cho rằng em là tiểu 0."
"Hửm?" Lục Quân Cường phát ra một âm mũi, một bàn tay trượt xuống quần Lục Khôn Đức, trực tiếp vói vào quần lót của anh, ngón giữa để ở hậu huyệt Lục Khôn Đức, chơi xấu ấn ấn, nói giọng khàn khàn: "Em là 0, vậy anh hai là cái gì? Nơi này là cái gì?"
Mặt Lục Khôn Đức đùng một cái đỏ lên, đưa tay ra sau chặn tay cậu lại, nhỏ giọng hấp tấp nói: "Đừng quậy, lát nữa có người tới."
Lục Quân Cường không nghe, hơi rũ đôi mắt hồ ly, hờ hững nói: "Nói đi... Nơi này là cái gì?" Nói rồi đâm vào một đốt ngón tay, nhẹ nhàng xoa ấn, Lục Khôn Đức khó chịu nằm ở trên người cậu, khó khăn thở dốc: "Đau... Đừng làm..."
Lục Quân Cường cười, rút tay ra vỗ vỗ sau lưng Lục Khôn Đức chờ anh bình phục hô hấp, còn không quên thấp giọng trêu đùa: "Anh hai thật mẫn cảm, cảm giác chỗ đó thật là thoải mái..."
Lục Khôn Đức khẽ cắn một ngụm lên bả vai Lục Quân Cường, thở dốc nói: "Không cho nói... Càng ngày càng thích khi dễ anh, tùy tiện nói mấy câu vui đùa cũng muốn giáo huấn anh..."
Lục Quân Cường cúi đầu khẽ hôn môi anh, nỉ non: "Không phải giáo huấn, là thương anh... Đói bụng không, đi xuống ăn cơm?"
Lục Khôn Đức gật gật đầu, chỉnh lại quần, khóe mắt có chút đỏ lên, đi theo Lục Quân Cường xuống lầu ăn cơm.
Lục Quân Cường cười: "Sao anh hai còn khẩn trương hơn em nữa, chỉ là chụp hình trang bìa, không đến mức."
Lục Khôn Đức lắc đầu, xoay người mở tủ quần áo tìm kiếm một hồi, nhỏ giọng nói: "Không được, lần đầu tiên lên tạp chí, kỳ thật anh muốn em mặc cái kia... Sao mà trong đây cũng có lông chó vậy trời!"
Lục Quân Cường cười ha ha, kéo Lục Khôn Đức ra xoa xoa tóc anh: "Được rồi, không cần trang trọng như vậy, anh hai đi cùng em đi, chắc cần một hai tiếng là xong."
Lục Khôn Đức cười: "Ừ, cứ nói anh là trợ lý của em."
Việc kinh doanh của Đức Mỹ gia càng ngày càng tốt, một tạp chí đã sớm hẹn Lục Quân Cường, muốn làm một kỳ về chủ đề thanh niên gây dựng sự nghiệp, Lục Quân Cường biết đây là cơ hội tốt để quảng cáo cho Đức Mỹ gia, chính cậu cũng không bài xích việc lấy mị lực cá nhân để thúc đẩy kinh doanh, sau khi trở về từ đảo Bát Phúc đã đồng ý. Cậu cũng không cảm thấy thế nào, sau khi Lục Khôn Đức biết được thì hưng phấn không thôi, nhất định bắt Lục Quân Cường phải chú ý.
Địa điểm phỏng vấn đã được định là văn phòng của Lục Quân Cường tại Đức Mỹ gia, thời điểm Lục Quân Cường và Lục Khôn Đức đến Đức Mỹ gia, phóng viên và nhiếp ảnh gia đã chờ sẵn, Ngô Hạo đang tiếp đãi, Lục Quân Cường mời bọn họ vào văn phòng, nói chuyện phiếm vài câu liền chính thức tiến hành phỏng vấn.
Phóng viên là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, bảo dưỡng rất tốt nên trông vẫn còn khá trẻ, chỉ là bên trong những cái giơ tay nhấc chân không che giấu được sự thành thục lão luyện vẫn khiến tuổi tác của cô bại lộ.
Phóng viên đầu tiên là tiến hành phỏng vấn Lục Quân Cường về việc kinh doanh Đức Mỹ gia cùng các phương diện đặc sắc gần nửa giờ, đây cũng là điều đã thương nghị trước đó: Phỏng vấn đồng thời gãi đúng chỗ ngứa(*) quảng cáo cho Đức Mỹ gia.
(*) (Khẩu ngữ) ví việc làm thoả mãn đúng điều người ta đang mong muốn, chờ đợi.
Lúc sau phóng viên liền phỏng vấn việc Lục Quân Cường tự thân gây dựng sự nghiệp, Lục Quân Cường kể nửa giấu nửa, chỉ chịu nói từ lúc tự mở tiệm cơm nhỏ về sau, chuyện lúc trước mặc cho phóng viên hỏi thế nào cũng không nói.
Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường vì mặt mũi không muốn nói về những công việc trước kia, đúng lúc mang cà phê cho phóng viên và nhiếp ảnh gia, cười nói: "Mọi người vất vả rồi, Lục tổng chúng tôi từ khi còn là thiếu niên đã mất đi song thân, rất nhiều chuyện cho dù là hiện tại vẫn không đành lòng nhớ lại, mong mọi người thông cảm."
Nữ phóng viên nháy mắt biến sắc, vội vàng gật đầu: "Thật ngại quá, là tôi đường đột, Lục tiên sinh nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu phỏng vấn một chút lý tưởng của cá nhân cậu."
Lục Quân Cường hờ hững gật đầu, không dấu vết cùng Lục Khôn Đức trao đổi ánh mắt, Lục Khôn Đức cười cười ngồi ở một bên không nói chuyện nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, nữ phóng viên cười nói: "Lục tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng theo tôi được biết cậu năm nay mới hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ như vậy đối mặt sản nghiệp lớn như thế này cùng một đống danh hiệu liệu có áp lực không?"
Lục Quân Cường trả lời: "Hiện tại những điều này vẫn không thể thỏa mãn tôi, không có áp lực nhưng sẽ có động lực để tiến bộ hơn."
Nữ phóng viên hiếu kỳ: "Ở tuổi này có thể đạt được thành tựu thế này đã là kỳ tích, Lục tiên sinh còn không thỏa mãn sao?"
"Gian thương luôn có lòng tham mà." Lục Quân Cường tự giễu cười, "Theo đuổi vật chất thì ai sẽ thỏa mãn chứ?"
Hài hước đúng chỗ của Lục Quân Cường khiến nữ phóng viên nhịn không được bật cười, hàn huyên một câu liền không khỏi thay đổi vấn đề đã được chuẩn bị trước đó, cười hỏi: "Vậy trên phương diện tinh thần thì sao? Cũng là không thỏa mãn? Vấn đề này cậu nhất định phải thận trọng, tôi tin rất nhiều cô gái trẻ tuổi coi trọng vấn đề này nhất."
"Đã thỏa mãn." Lục Quân Cường cười, "Cái này không cần thận trọng cũng không cần tìm lời để nói." Lục Quân Cường vươn tay tới để cho phóng viên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cười nói: "Đã cầu hôn rồi, thực may mắn là đã thành công."
Nhiếp ảnh gia lập tức chụp vài bức đặc tả cho Lục Quân Cường, nữ phóng viên có chút kinh ngạc lại có chút tiếc nuối thở dài: "Xong rồi, tôi còn nghĩ ngài sẽ bởi vì lời vừa rồi mất đi thật nhiều nhân khí."
Người ở đây cười to, nữ phóng viên tự giễu cười: "Tôi đương nhiên biết mình không có cơ hội, nhưng tôi rất mong được cho một vài cô gái trẻ tuổi một chút khả năng chờ đợi. Tôi lại lắm miệng một lần, có thể tiết lộ một chút tin tức về vị nữ nhân hạnh phúc này được không? Và khi nào cậu sẽ kết hôn?"
Lục Quân Cường hơi hơi trầm ngâm: "Chuyện của người yêu tôi sẽ không nói nhiều, tóm lại là... xem như thanh mai trúc mã đi. Chuyện kết hôn còn chưa xác định, người đó chấp nhận lời cầu hôn của tôi tôi cũng đã rất cảm kích, kết hôn... hẳn là còn cần một khoảng thời gian nữa. Còn có, chị thực ra cũng rất trẻ."
Nữ phóng viên thức thời cảm ơn Lục Quân Cường thân sĩ, không còn dây dưa với vấn đề cá nhân của cậu nữa, bắt đầu phỏng vấn sở thích của cậu.
Phỏng vấn tiến hành tổng cộng hơn hai giờ, cuối cùng Lục Quân Cường lại dẫn bọn họ đi dạo ở Đức Mỹ gia, giới thiệu những điểm đặc trưng, nhiếp ảnh gia thức thời chụp thêm vài bức ảnh ở những chỗ đặc sắc.
Lúc sau Lục Quân Cường liền giao cho Ngô Hạo dẫn họ đi, mình thì vòng trở về tìm Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức đang thu dọn văn phòng, mang ghế dựa vừa rồi dọn lại đây ra ngoài, rửa sạch mấy tách cà phê, lại cầm cây lau lau sơ nền nhà, Lục Quân Cường bật cười: "Anh hai làm mấy việc này làm gì, để lao công thu dọn..."
Lục Khôn Đức cười cười: "Phòng này chỉ cho hai ta tiến vào, anh kêu ai thu dọn giờ?"
Lục Quân Cường nhướng mày cười: "Phóng viên hỏi em khi nào kết hôn đó, anh nói thế nào đây?"
Mặt Lục Khôn Đức có hơi chút đỏ, từ túi quần móc nhẫn ra tới đeo vào, lúc trước sợ phóng viên nhìn ra nên anh đã tháo xuống, hơi hơi trầm ngâm: "Được rồi... Nói sau đi."
Lục Quân Cường nâng cằm anh lên, trêu đùa: "Hôm nay em đẹp trai đúng không, hôn cái đi?"
Lục Khôn Đức hồi tưởng lại bộ dáng đĩnh đạc trước màn ảnh vừa rồi của Lục Quân Cường, thật đúng là có hương vị của tân tinh anh, cười hôn Lục Quân Cường, tán thưởng nói: "Rất đẹp trai, kỳ này anh sẽ mua mấy trăm quyển, một phần cho nhân viên Đức Mỹ gia, còn lại thì thấy người quen sẽ phát một quyển."
Lục Quân Cường bật cười, kéo anh xuống lầu ăn cơm.
Lục Quân Cường cho rằng Lục Khôn Đức nói giỡn, một tháng sau bên tòa soạn mang một quyển tới cho Lục Quân Cường, khi cậu đang hàn huyên với bọn họ, Lục Khôn Đức phá cửa mà vào, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Tạp chí gì mà mắc muốn chết, một quyển hai mươi ba đồng muốn cắt cổ người ta hay gì, ngoại trừ trang bìa cũng chỉ có năm trang về em, tiền anh mang chỉ đủ mua hai mươi quyển..."
Nhân viên công tác tòa soạn vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Khôn Đức ôm một chồng tạp chí lớn, tròng mắt sắp lọt ra ngoài.
Lục Khôn Đức ngượng ngùng cất lời chào, lảo đảo đặt chồng tạp chí có thể đè chết người lên trên sô pha, đuổi kịp đi bắt tay với bọn họ, cười nói: "À... Thực ra là, có nhiều người ồn ào đòi mua nên tôi liền mua nhiều thêm mấy quyển, ha ha mọi người làm rất tốt, ảnh chụp trang bìa này thật giống minh tinh... Đương nhiên cũng là vì Tiểu Quân của chúng ta lớn lên quá đẹp..."
Lục Quân Cường đỡ trán, dở khóc dở cười tiễn người tòa soạn về, quay lại búng vào trán Lục Khôn Đức: "Biến khéo thành vụng."
Lục Khôn Đức cười hà hà, ngồi xuống lật tạp chí, tấm tắc khen ngợi: "Phỏng vấn gì đó thì thôi không nói, mấy bức hình này chụp thật tốt, em nói với bên tòa soạn lấy cho mình một ít phim đi? Chúng ta in ra thêm mấy tấm treo ở trong nhà..."
Lục Quân Cường cười cười không đáp, kéo Lục Khôn Đức ngồi lên đùi mình, ôm lấy anh cùng nhau lật tạp chí.
Lục Khôn Đức lật tạp chí được một lát đột nhiên nhớ tới cái gì, dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Lục Quân Cường: "Ngày hôm qua em đi tìm Hạ Mục Thanh đúng không?"
Lục Quân Cường cười, bàn tay không thành thật chui vào áo Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Ghen tị à?"
"Không có..." Lục Khôn Đức cách một lớp quần áo ấn tay Lục Quân Cường lại không cho cậu lộn xộn, lại hỏi: "Hỏi em đó, tìm hắn làm gì?"
Lục Quân Cường không đùa nữa, nghiêm mặt nói: "Trên phương diện pháp luật, luật sư của An Long vẫn luôn là hắn, hiện tại bên này có rất nhiều chuyện tìm hắn cũng tiện." Nói lại nhẹ nhàng hôn bên tai Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Lúc đi tìm hắn có cả Ngô Hạo cùng đi, em không đi một mình, anh yên tâm."
Lục Khôn Đức hơi mím môi, gật gật đầu: "Anh chỉ hỏi một chút..."
"Chỉ hỏi một chút?" Lục Quân Cường thấp giọng cười, "Không thừa nhận thì thôi, có một chuyện của hắn em không nói cho anh."
Lục Khôn Đức trừng lớn đôi mắt: "Là chuyện gì là chuyện gì?"
Lục Quân Cường nhịn không được hôn lên môi anh, nghĩ nghĩ nói: "Hắn có người yêu, tuy rằng thoạt nhìn không phải quá ngọt ngào, nhưng mà hẳn là vẫn khá yêu nhau."
Lục Khôn Đức yên tâm, vừa lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, em gặp qua chưa?"
"Rồi, gặp qua một lần... Nói như thế nào đây, chỉ là một nhóc lưu manh, kỳ thật anh cũng biết hắn." Lục Quân Cường cười cười, "Chính là đứa con trai không biết cố gắng kia của Vương Tô Lệ."
Lục Khôn Đức đột nhiên cảm thấy thế giới thật sự rất nhỏ, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu Hạ Mục Thanh là luật sư của An Long vậy thì nhất định tiếp xúc không ít với Vương Tô Lệ, thật dễ dàng quen thuộc với con trai của bà. Ngoài ý liệu, nhưng cũng có thể hiểu được.
Lục Khôn Đức quay đầu nhìn Lục Quân Cường: "Cái gì kêu không phải quá ngọt ngào, bọn họ ở chung không tốt?"
"Cũng không phải." Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, như là đang tìm cách diễn đạt, "Có thể là Hạ Mục Thanh đối với nhóc lưu manh kia quá... Nói thế nào ta, quá bạo lực. Ha ha không nghĩ tới Hạ Mục Thanh vẫn là 1."
"Không nghĩ tới phải không?" Lục Khôn Đức trêu ghẹo, "Kỳ thật trước kia hắn thích em là bởi vì cho rằng em là tiểu 0."
"Hửm?" Lục Quân Cường phát ra một âm mũi, một bàn tay trượt xuống quần Lục Khôn Đức, trực tiếp vói vào quần lót của anh, ngón giữa để ở hậu huyệt Lục Khôn Đức, chơi xấu ấn ấn, nói giọng khàn khàn: "Em là 0, vậy anh hai là cái gì? Nơi này là cái gì?"
Mặt Lục Khôn Đức đùng một cái đỏ lên, đưa tay ra sau chặn tay cậu lại, nhỏ giọng hấp tấp nói: "Đừng quậy, lát nữa có người tới."
Lục Quân Cường không nghe, hơi rũ đôi mắt hồ ly, hờ hững nói: "Nói đi... Nơi này là cái gì?" Nói rồi đâm vào một đốt ngón tay, nhẹ nhàng xoa ấn, Lục Khôn Đức khó chịu nằm ở trên người cậu, khó khăn thở dốc: "Đau... Đừng làm..."
Lục Quân Cường cười, rút tay ra vỗ vỗ sau lưng Lục Khôn Đức chờ anh bình phục hô hấp, còn không quên thấp giọng trêu đùa: "Anh hai thật mẫn cảm, cảm giác chỗ đó thật là thoải mái..."
Lục Khôn Đức khẽ cắn một ngụm lên bả vai Lục Quân Cường, thở dốc nói: "Không cho nói... Càng ngày càng thích khi dễ anh, tùy tiện nói mấy câu vui đùa cũng muốn giáo huấn anh..."
Lục Quân Cường cúi đầu khẽ hôn môi anh, nỉ non: "Không phải giáo huấn, là thương anh... Đói bụng không, đi xuống ăn cơm?"
Lục Khôn Đức gật gật đầu, chỉnh lại quần, khóe mắt có chút đỏ lên, đi theo Lục Quân Cường xuống lầu ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất