Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 1: Chết đi sống lại

Sau
Sáng sớm, trong phòng thực an tĩnh, trên giường người còn đang ngủ say, ánh mặt trời ngoan cường xuyên thấu qua khe hở bức màn, chiếu vào mặt thiếu niên đang ngủ say trên giường, vì thiếu niên mạ lên một lớp vầng sáng kim sắc nhàn nhạt, khiến cho cậu thoạt nhìn càng thêm loá mắt, giống như thiên sứ.

Lông mày cậu không đậm không nhạt, đường cong nhu hòa mà không mất khí phách, khóe mắt hơi hơi nhếch lên hợp cùng đôi mắt an tĩnh, lông mi dài mà cong vút ở mí mắt phía dưới tạo ra một mảnh nho nhỏ bóng tối, chiếc mũi thẳng bên dưới, đôi môi màu hoa hồng no đủ hơi hơi hé mở ra một khe hở nhỏ, mơ hồ lộ ra một chút đầu lưỡi phấn nộn

Làn da cậu rất trắng, nhưng không phải thuộc dạng tái nhợt bệnh tật do không tiếp xúc với ánh Mặt Trời, mà là một loại trắng thật xinh đẹp như trân châu, gương mặt tinh tế dưới ánh nắng chiếu xuống hiện ra một chút nhạt nhẽo hồng nhạt, cùng một tầng lông tơ tinh tế, cả người giống như một cái búp bê sứ an tĩnh, xinh đẹp đến không chân thật. Nếu lúc này có người đi vào căn phòng này, nhất định sẽ cho rằng chính mình xuyên qua đến mộng ảo thời không, thấy được 1 tiểu vương tử (*hoàng tử) đang ngủ say.

Một lát sau, đôi mày người trên giường hơi hơi nhăn lại, biểu tình an tĩnh trở nên thập phần thống khổ, cái trán trơn bóng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như lâm vào ác mộng mà không cách nào tỉnh lại, hơi mỏng mí mắt run run, tròng mắt không ngừng lăn lộn, như đang cực lực giãy giụa để tỉnh lại, qua thật lâu sau, cậu như là đã chiến thắng được bóng đè, đột nhiên mở mắt!

Nhưng mà đó là loại ánh mắt gì vậy, giống như nhiều lần trải qua tang thương, trầm trọng mà tuyệt vọng, cùng cới vẻ bề ngoài của cậu hoàn toàn không hợp nhau.

Bạch Nhất Hàm mở to con mắt, ngực kịch liệt phập phồng, lúc lâu sau, rốt cuộc cũng chầm chậm bình tĩnh lại. Cậu muốn thở dài, vì cái gì lại không chết? Cậu rõ ràng cảm nhận được cơn đau khi viên đạn bắn vào trái tim, cùng cảm giác vô lực khi sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.

Vì cái gì cậu vẫn còn sống? Nhà bọn họ sớm đã phá sản, người một nhà sinh hoạt thập phần túng quẫn(* nghèo túng tới mức không có lối thoát), trước đó không lâu ông lại vừa mới mất, chỉ việc làm 1 cái lễ tang đơn giản liền đã tiêu hết trong nhà chút tiền tiết kiệm cuối cùng, nhớ năm đó Bạch gia ở Hoa Thành cũng là số một số hai hào môn, nhưng mà một sớm cao ốc sụp đổ, tường đổ mọi người đẩy, người một nhà từ thiên đường ngã vào địa ngục, mà hết thảy chuyện này, đều là do chính mình ngu xuẩn!

Hiện giờ, ông cũng bị những cái đó ảnh chụp của cậu làm tức chết rồi, cậu lại biến thành 1 tên tàn phế, cấp cứu, nằm viện, trị liệu, khôi phục chức năng sau đó phải tốn bao nhiêu tiền? Tình trạng nhà bọn họ hiện giờ căn bản là không đủ sức! Mà chính cậu tích cóp một chút tiền kia chỉ sợ liền là một cái bọt nước nhỏ chẳng làm được tích sự gì! Vì cái gì lại muốn cứu cậu? Sự tồn tại của cậu, chỉ có thể đem đến đen rủi cho những người nhà đã yêu thương mình, cậu rõ ràng đã dùng động tác giả để người cảnh sát kia nổ súng đánh gục chính mình, vì cái gì cậu lại chưa chết?!

Cậu lẳng lặng nằm, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, khóe mắt xinh đẹp trượt xuống một giọt lệ, trong suốt nước mắt bay nhanh ẩn vào thái dương rồi biến mất không thấy, lại một lát sau, cậu rốt cuộc phát giác được có cái gì đó không đúng. Thân thể cậu không có bất luận cảm giác đau đớn gì, giật giật ngón tay trái cùng đùi phải. Cậu trong lòng trấn động, ánh mắt rốt cuộc ngắm nhìn,cảnh tượng phản chiếu vào mi mắt làm đôi đồng tử co rút, tại sao lại như vậy?!



Đây là căn phòng trước khi nhà cậu phá sản đã ở!

Bức màn màu Champagne(*ánh vàng), tông màu ấm phối hợp bố cục, toàn bộ phòng toát lên vẻ xa hoa. Hết thảy những thứ này đều quá quen thuộc! Đây rõ ràng là căn biệt thự đã bị bán đi để thế chấp nợ cho ngân hàng.

Cậu kinh ngạc ngồi dậy, kéo ống quần ngủ màu lam nhạt nhìn đùi phải của mình, nơi rõ ràng đã bị người khác đánh gãy đến lộ cả xương trắng bên trong, giờ phút này đang khỏe mạnh đặt ở trên giường, da thịt trắng sứ, cẳng chân dài mà tinh tế, đường cong tuyệt đẹp, lông tơ cực thưa, mượt mà. Mắt cá chân bên dưới là một bàn chân trắng nõn đẹp đẽ, bàn chân cậu cực mỏng, ngón chân mượt mà, móng chân lại phấn nộn, thoạt nhìn thậm chí không rất giống chân của một người đàn ông, lúc này bởi vì khiếp sợ, ngón chân hơi hơi cuộn tròn, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cậu lại nâng tay trái lên trước mắt, đón lấy một tia ánh mặt trời, mở to hai mắt nhìn, đây là một cánh tay cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, ngón tay nhỏ dài, xương thịt đều đặn, lộ ra móng tay màu hồng nhạt khỏe mạnh đã được cắt tỉa thật chỉnh tề, lúc này bởi vì đón ánh sáng mặt trời, toàn bộ móng tay đều lộ ra 1 mảng thịt hồng nhạt xinh đẹp, thoạt nhìn giống như là được điêu khắc một cách hoàn mỹ mà ra.

Nhưng Bạch Nhất Hàm nhớ rất rõ ràng, bàn tay này, bị người kia dùng chân dẫm, dùng cục đá nghiền nát đến không thành hình dạng, sưng to vặn vẹo, máu thịt mơ hồ một nắm, căn bản nhìn không ra nguyên lai là một bàn tay, mặc dù là bác sĩ khoa ngoại tốt nhất thế giới cũng vô pháp làm nó phục hồi như cũ. Nhưng hôm nay, nó lại lành lặn ở trước mặt mình, thật giống như trước nay đều không có chịu qua tổn thương, cậu chầm chậm cuộn tay thành quyền, cảm thụ được sức lực của bàn tay này, nhìn trên giường đùi phải cũng là giống nhau lành lặn như vậy. Trong lòng kích động, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ nghĩ, cầm lấy di động đang đặt trên đầu giường nhìn ngày...

Đây là…… Bốn năm trước? Cậu bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, vọt vào buồng vệ sinh.

Nhìn trong gương khuôn mặt hơi ngây ngô của chính mình, chưa từng nhuộm qua sương gió, lại giơ lên tay trái lặp lại nhìn nhìn, thật lâu sau, cậu dùng đôi tay che lại mặt ha hả nở nụ cười. Cười cười lại ô ô khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt lớn xuyên thấu qua khe hở ngón tay chảy ra, đi theo cánh tay trắng sứ chảy vào ống tay áo.

Trời cao thương hại cậu, khiến cậu về tới thời điểm hết thảy bi kịch trước kia đều chưa bắt đầu, lúc này đây, cậu nhất định sẽ thật cẩn thận trân trọng tình yêu mà người nhà đã dành cho mình, làm một bé ngoan, cũng không dám náo loạn nữa……

(Editor: Bạn edit kia hình như ko còn dùng wattpad nên mình cx ko hỏi xin đc 10 chương truyện bạn ấy đã edit, là thành quả người khác nên mình không thể và cx ko có ý định lấy. Mà nếu làm từ chương 11 thì thấy kì kì bất tiện cho các bạn đọc, nên mik quyết định edit từ đầu luôn, nên tất nhiên sẽ ko thể giống hoàn toàn với bên kia nhưng nội dung vẫn v. Báo trước là độ chính xác chỉ>60% vì mik là người hoàn toàn ko biết tiếng Trung và chỉ edit từ bản hán việt bên Wiki, từ ko bt thì mày mò tìm trên Google, nên cx rất cực đấy, xin đừng Reup)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau