Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 136: (Anh tới, tiễn tôi?)

Trước Sau
Lục Phong Vũ vội nói: “Được, anh Khương để em giúp anh kéo cái vali.”

Khương Hoa lễ phép mỉm cười nói: “Không cần, cảm ơn cậu.”

Lục Phong Vũ có chút uể oải, bất quá rất nhanh liền đánh lên tinh thần, kéo vali đi theo sát bên người Khương Hoa.

Khi ngồi xuống, Khương Hoa muốn ngồi sườn biên, bị Bạch Nhất Hàm đẩy một chút, chỉ đành ngồi vào chính giữa. Bạch Nhất Hàm ngồi vào bên tay trái anh, Mục Tĩnh Viễn ngồi ở bên cạnh Bạch Nhất Hàm. Lục Phong Vũ cảm kích mắt nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, chạy nhanh ngồi ở bên trái Khương Hoa, ở cùng khoảng cách này với Khương Hoa dường như làm y có chút hưng phấn, cũng có thể là Khương Hoa có công năng lò nướng, nửa bên mặt kia dựa gần Khương Hoa của y đều đỏ bừng.

Bạch Nhất Hàm nói: “Anh Khương, chỗ ở bên kia đều chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”

Khương Hoa bất đắc dĩ cười nói: “Nhất Hàm, em đã hỏi mấy lần rồi, công ty có an bài một chung cư, anh sẽ ở đó dàn xếp trước, chờ mọi thứ tiến vào quỹ đạo, lại đi tìm phòng ở.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Tiền bán căn nhà em đã gửi vào trong thẻ anh rồi, anh có thể mua lại một cái nhà nữa. Giá nhà ở Xương Thành còn tiện nghi hơn ở Hoa Thành một ít, anh có thể mua một cái lớn hơn.”

Khương Hoa kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”

Bạch Nhất Hàm chột dạ gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: “Chính là tình cờ có một người bạn muốn mua, người đó nói sẽ không sửa chữa lại.”

Khương Hoa buông mắt xuống, chậm rãi nói: “À, vậy thì tốt, về sau anh mua nhà sẽ lại giữ một phòng cho em, bất cứ khi nào em cũng có thể lại đó ở"

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Được, em có rảnh liền đi tìm anh chơi.”

Lục Phong Vũ nói: “Chuyện nhà cửa này em có thể giúp, ở Xương Thành em có một người bạn làm địa ốc, có thể nhờ cậu ấy giúp chuẩn bị một căn tốt tốt chút.”

Khương Hoa uyển chuyển cự tuyệt:

“Không cần phiền phức vậy, tự tôi tìm một cái là được. Hơn nữa hiện tại nói cái này còn có chút sớm, mua phòng ở phải đợi qua một thời gian lại nói.”

Bạch Nhất Hàm giống như nhìn thấy hai cái lỗ tai hư ảo trên đầu Lục Phong Vũ nháy mắt rũ xuống, không khỏi có chút buồn cười.

Bạch Ngạn ẩn nấp cách đó không xa nhìn bọn họ hoà thuận vui vẻ nói chuyện, chỉ cảm thấy tức giận khó hiểu. Đêm qua anh trở về phòng thì không thể ngồi yên, cũng không biết muốn làm gì, liền đơn giản ra cửa lên xe mình. Khi khởi động máy lại không thể nghĩ được muốn đi đâu, còn không hiểu sao lại không muốn xuống xe, liền nín thở ngồi ở trong xe. Trong đầu lộn xộn không ngừng hiện đủ thứ hình ảnh của Khương Hoa, cậu ta nghiêm túc công tác, cậu ta nở nụ cười với mình, cậu ta thay mình chắn rượu, cậu ta mỏi mệt mà tiều tụy, còn có, đêm đó uống say.

Hình ảnh trong đầu choáng váng mà hỗn loạn, anh chưa bao giờ chú ý tới chính mình có nhiều kí ức về Khương Hoa vậy. Nghĩ thế liền rối rắm, bất tri bất giác trời đã sáng, anh hiếm khi lười biếng không muốn di chuyển. Lại sợ bây giờ ra cửa sẽ đụng phải em trai nhà mình rồi bị thằng bé truy hỏi, nghĩ dù sao sáng sớm nó liền phải đi ra ngoài tiễn Khương Hoa, chờ nó đi rồi lại vào nhà đi.

Đúng vậy, anh muốn đi tiễn Khương Hoa, sự thật này khiến lồng ngực anh như thắt lại, trong lòng dâng lên nỗi uất hận, anh không khỏi có chút tự trách mình. Đang yên đang lành, một hai phải điều người ta đi, giờ thì tốt rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, làm cậu ta đi rồi luyến tiếc, nhất thời đổi ý thì lại thật mất mặt, đây đúng là chuyện xấu hổ nhất mà anh làm từ trước đến nay!

Khương Hoa nói vậy cũng là trách mình phải không? Nếu không cũng sẽ không nói rằng sẽ không bao giờ trở về ( Người ta cũng chưa nói đến mức tuyệt tình như vậy). Cũng phải, mặc cho ai đang làm việc an ổn lại bị cấp trên vô cớ gây rối đem điều đến nơi lạnh lẽo vậy đều sẽ tức giận mà phải không? Cũng là vì tính tình cậu ta tốt mới có thể nhịn xuống không cùng mình trở mặt.

Nhưng, cậu ta sẽ không bao giờ trở về, vậy mình sau này phải tìm cái lý do gì để chạy tới Xương Thành gặp cậu ta? Mình lại không phải là Nhất Hàm, một câu làm em trai cậu ta là có thể chiếm được một phòng trong nhà!

Trong đầu anh không ngừng miên man suy nghĩ, kết quả lại cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Có thể là một đêm không ngủ, đầu óc hồ đồ, anh nghĩ vậy.

Vốn dĩ tính chờ bọn Bạch Nhất Hàm vừa đi, liền xuống xe vào nhà. Nhưng khi thấy hai người Bạch Nhất Hàm thật sự lái xe đi rồi, nghĩ đến bọn họ đi làm gì, lại không tự chủ được khởi động xe lén lút đi theo phía sau. Anh phát hiện, từ khi anh ra cái lệnh điều đi kia, số lần mình lén lút càng ngày càng nhiều……

Tới tiểu khu nhà Khương Hoa rồi, anh trộm ngừng ở giao lộ bên ngoài, bảo đảm xe Mục Tĩnh Viễn vừa ra tới là có thể thấy. Vốn tưởng rằng bọn họ đón Khương Hoa liền sẽ ra tới, không nghĩ tới lại kéo dài thời gian rất lâu, hừ! Nhất định là ở trong nhà Khương Hoa ăn cơm!

Anh vuốt cái bụng xẹp lép của mình, căm giận nghĩ: Tôi rốt cuộc vì cái gì mà muốn theo tới đây? Còn làm như ăn trộm, cả cơm sáng cũng chưa ăn!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng anh không dám xuống xe đi tìm đồ ăn, e sợ cho đám người Khương Hoa ngay lúc mình không có mặt liền rời đi.



Chờ đến rốt cuộc thấy xe Mục Tĩnh Viễn chạy ra, anh lại nổ máy trộm chạy theo, một đường theo vào sân bay, thiếu chút nữa muốn nổ phổi. Tên Lục Phong Vũ kia quả nhiên muốn cùng Khương Hoa đi chung!Tên mặt dày không biết xấu hổ!

Hay thật, hiện tại người ta ở nơi đó vui vui vẻ vẻ nói chuyện phiếm, anh lại núp sau chậu cây rình coi như một thằng ăn trộm!

【 Bảo an sân bay đã chặt chẽ chú ý mình! 】

【 Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng mất mặt như vậy! 】

【 hừ, Khương Hoa đáng ghét! 】

Đáng giận! Anh nhìn thấy gì?! Tên Lục Phong Vũ mặt dày không biết xấu hổ kia thế nhưng trộm giật giật quần áo của Khương Hoa, còn mẹ nó đắc ý quắn quéo ( cũng không có)! Trên ghế có gai hay gì? Vặn cái p! Còn không phải chỉ là ngồi kế Khương Hoa một lúc thôi sao? Mắc mớ gì mà đắc ý!

(Editor: "p" mik nhớ ko lầm là chửi tục ý là cái mông hay sao á :33 bản qt để vậy, ai mà biết thì đính chính giúp mik nhé! À mà mấy cái ngoặc giữa văn bản là lời tác giả á ko phải miknhe, mik toàn xuống dòng vs thêm chữ " Editor " để mn phân biệt)

A a a, bực bội, tưởng tượng đến bọn họ đi Xương Thành, Lục Phong Vũ có bó cơ hội lớn chạy tới trước mặt Khương Hoa vặn ( cũng không có!), anh liền cảm thấy tức giận đến thở không ra hơi.

Mà! Nếu! Một khi tiện nhân này thông đồng thành công, sẽ vào nhà Khương Hoa ở ( bị Bạch Nhất Hàm tẩy não)!

Đáng giận, đến lúc đó tôi thì sao?! Rõ ràng tôi mới là cận thủy lâu đài*!

(*近水楼台 Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Ý ở đây là ông Ngạn đang ghen nghĩ rõ ràng mình đến trước sao Lục Phong Vũ lại chiếm được Khương Hoa)

Cận thủy lâu đài cái gì? Bạch tổng lâm vào trầm tư.

Bên này nói nói tâm sự, tới giờ phải đi đăng ký, Lục Phong Vũ lại muốn giúp Khương Hoa xách cái vali, vừa vặn Khương Hoa cũng vươn tay tới, tay hai người tự nhiên chạm vào nhau.

Cả khuôn mặt Lục Phong Vũ nháy mắt đỏ bừng! Thoạt nhìn như là muốn chín.

Khương Hoa tự nhiên kéo cái vali qua, nói cảm ơn, rồi xách lên đi về phía trước. Lục Phong Vũ vỗ vỗ mặt, từng bước nhỏ đuổi kịp, tâm tình kích động.

Bạch Ngạn trầm tư còn chưa kết thúc, liền tinh mắt thấy được một màn này, anh nghiến răng nghiến lợi. Hay cho thằng tâm cơ, mượn cơ hội chiếm tiện nghi Khương Hoa, mày mẹ nó còn giả vờ thẹn thùng cái p! Nhìn cái bộ dạng cô vợ nhỏ kia, Khương Hoa thiếu cô vợ như chim nhỏ nép vào người sao? A, hình như là thiếu thật!

Anh nhìn bóng lưng Khương Hoa càng đi càng xa, chuẩn bị đi đến trạm kiểm soát, nghĩ đến từ nay về sau liền sẽ không còn được gặp lại cậu ta, chỉ cảm thấy trong lòng cũng đi theo bước chân của cậu ta càng ngày càng trống rỗng. Giống như thứ gì đó quan trọng sắp mất đi, loại cảm giác này rất khó chịu, khó chịu đến lòng ngực lên men, không tự chủ được tiến lên phía trước một bước, lại đá vào chậu hoa!

Khương Hoa từng bước một tới trạm kiểm soát, rốt cuộc nhịn không được nặng nề thở dài. Như lời tạm việt với một đoạn tình cảm vô vọng trong quá khứ, cũng là bất đắc dĩ với nhân sinh.

Bạch Nhất Hàm đi theo phía sau anh, trong lòng đau xót.

Khương Hoa xoay người nói: “Nhất Hàm, đừng theo nữa, trở về đi, sau này có rảnh thì đi tìm anh.”

Bạch Nhất Hàm tận lực tự nhiên cười cười nói: “Được, mau đi đi, xuống máy bay liền gọi cho em, dàn xếp tốt hết rồi cũng phải gọi.”

Khương Hoa ôn nhu đáp: “Được.”

Bạch Nhất Hàm còn muốn nói với anh chút gì đó, nhưng lời dặn dò đã nói quá nhiều lần, lời an ủi lại không biết nên nói từ đâu, huống chi Lục Phong Vũ còn đang có mặt, đến cuối cùng cũng chỉ có thể vẫy vẫy tay, nhìn theo anh xoay người.

Khương Hoa vỗ nhẹ hạ vai cậu, lộ ra một một nụ cười ôn nhu mà Bạch Nhất Hàm vô cùng quen thuộc, xoay người rời đi.

Nhưng mà, đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:



“Đứng lại!”

Thanh âm này quá quen thuộc, mỗi buổi sáng, thậm chí là trong giấc mơ đều sẽ xuất hiện vô số lần ở bên tai anh. Khương Hoa không dám tin quay đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt làm anh cả đời khó quên.

Bạch Ngạn ăn mặc một kiện áo sơmi nhăn dúm, trên cằm còn mang theo chút râu, mặt mày âm trầm xuất hiện ở phía sau Bạch Nhất Hàm cách đó không xa, đang sải bước nhanh chóng đi về phía anh.

Trái tim Khương Hoa như hẫng đi một nhịp, giọng nói từ trước đến nay ôn nhuận giờ mang ra một tia khàn khàn ý vị: “Bạch tổng, ngài tới……

Tiễn tôi?”

Bạch Ngạn vừa định buột miệng thốt ra “Tiễn cái p!”, Nhưng suy xét đến hình tượng của bản thân thì lại nhịn xuống, trầm giọng nói:

" Cậu không có nhận được thông báo sao? Kế hoạch Công ty có biến, người đi Xương Thành đã chuyển cho người khác, cậu vẫn còn chức vị ban đầu.”

Anh nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Hôm nay phải đi làm, cậu đã đến muộn!”

Khương Hoa thật sự ngây ngẩn cả người: “Khi nào đưa thông báo? Tôi có nhận được đâu.”

Bạch Ngạn nghiêm trang nói: “Cậu nhìn lại điện thoại của mình đi!”

Khương Hoa móc điện thoại ra nghiêm túc dò xét một lần, đương nhiên, cũng không có cái thông báo gì, anh lại lần nữa xác nhận nói:

“Không có mà.”

Bạch Ngạn nghiêm túc nói:

“Đó chính là sơ suất của cấp dưới, nhìn người cậu mang tới xem, cả việc thông tri cũng có thể sơ suất! Đúng là nên trừ tiền thưởng của cậu, còn thất thần làm cái gì? Còn không mau trở về! Muốn bỏ bê công việc nửa ngày sao?"

Anh thấy Khương Hoa ngơ ngác bất động, bắt lấy cổ tay của cậu ta, bước nhanh ra khỏi sân bay, vừa đi vừa nói: “Trong công ty còn có nhiều công việc đang chờ cậu, còn cậu thì lại chạy đến sân bay nói chuyện phiếm, thật là quá đáng! Tôi phải trừ tiền thưởng của cậu!”

Khương Hoa: “……”

Bảo an sân bay A: À, thì ra không phải là ăn trộm hay bắt cóc, mà là một kẻ đang theo đuổi vợ.

Sân bay bảo an B: Tôi đã sớm nhìn ra rồi, bộ cậu không thấy là tôi đã dừng chú ý anh ta từ lâu rồi sao?

Nhìn bóng dáng bọn họ càng đi càng xa, ba người Bạch Nhất Hàm ngơ ngác trong gió: “……”

Đây là tình huống gì? Sao lại giống tình tiết cướp dâu vậy? Anh hai à, em trai yêu quý nhất của anh đang đứng ở trước mặt anh đây nè, anh không có nhìn thấy sao? Cứ xem như Lục Phong Vũ dáng người nhỏ bé nên anh nhìn không thấy, nhưng vóc người cực đại như Mục Tĩnh Viễn như vậy mà anh cũng xem nhẹ sao? Anh vì cái gì mà cả một cái khóe mắt dư quang cũng chưa cho bọn em, tự quyết định liền đem Khương Hoa kéo đi rồi? Lời nói dối của anh trăm ngàn chỗ hở đó anh có biết không hẻ?

Bạch Nhất Hàm khép lại miệng, dùng cùi chỏ đụng Mục Tĩnh Viễn: “Tình huống này là sao?”

Mục Tĩnh Viễn lại rất bình tĩnh:

“Tình huống là ai kia đã nghĩ thông suốt. Ừm, cậu ta còn trầm ổn hơn anh nghĩ nhiều. Vậy mà chịu đựng được tới bây giờ mới xuất hiện.”

Bạch Nhất Hàm không rõ nguyên do: “Cái gì?”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Suốt chặng đường cậu ta đều đi theo chúng ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau