Chương 168: Anh hứa với em
Trái tim Bạch Nhất Hàm co quắp, móng vuốt của anh lại lao tới, khi "Không thể" né, cậu chỉ cười lạnh nói: "Anh không muốn gạt em? Anh cố ý tắm nước lạnh, ướt dầm dề chạy đến ban công đi hóng gió lạnh, để rồi trúng gió sốt cao không hạ, nhìn thấy em sốt ruột anh rất vui có phải không?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Không có Hàm Hàm, ban đầu anh thật sự không phải cố ý, lần đó ở chỗ ông nội thật sự là ngoài ý muốn. Sau đó Nghiêm Huy mới gọi cho anh, cậu ta biết anh bị bệnh, liền đưa cho anh chủ ý này, cậu ta nói nếu em còn yêu anh, thì nhất định sẽ mềm lòng, anh thật sự không phải muốn lừa dối em."
Bạch Nhất Hàm rốt cuộc không cười nữa, mặt vô biểu tình nói: "Đúng vậy, em yêu anh, em đâu chỉ là mềm lòng, em đau lòng đến mức tim rỉ máu, anh có phải rất đắc ý không?"
Mục Tĩnh Viễn há miệng thở dốc: "Anh......"
Bạch Nhất Hàm cất cao giọng cả giận nói: "Anh rất vui, có phải không? Anh lấy cơ thể của mình ra đùa giỡn, còn cảm giác rất thành công, có phải không? Anh có biết anh bị bệnh một tháng! Một tháng! Cứ sốt nhẹ hết lần này đến lần khác, ho khan lặp đi lặp lại! Anh có biết vì sao chỉ ngồi dưới sàn một lát mà anh lại sốt thành như vậy không? Bởi vì khả năng miễn dịch của cơ thể anh đã bị anh hành hạ làm cho giảm đến mức không thể thấp hơn! Nếu anh thật sự bị sốt ra di chứng nghiêm trọng gì thì phải làm sao bây giờ?
Anh có biết lúc đó em sợ biết nhường nào! Em ước người sinh bệnh là em biết bao! Em bao nhiêu lần cầu nguyện ông trời chuyển bệnh của anh sang người em! Vậy mà bây giờ anh lại nói tất cả đều là anh cố ý?
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng sợ anh là giả vờ ốm như Nghiêm Huy đã nói cũng được! Vậy mà vì muốn trân thật, anh liền đi hành hạ thân thể của mình! Liệu anh có nghĩ tới em hay không? Em có thể không đau lòng sao? Có thể không khó chịu sao? Có thể không...... áy náy sao?"
Nghĩ đến tâm trạng ngay lúc đó, một tháng thống khổ đó, cậu không thể ngăn được nước mắt ngừng tuôn rơi, gân xanh trên thái dương đều hiện lên.
Mục Tĩnh Viễn luống cuống tay chân vội lau nước mắt cho người thương, không màng cậu giãy giụa mà kéo cậu vào trong lòng ngực không ngừng vỗ về sống lưng cậu, không ngừng tự trách: "Hàm Hàm thực xin lỗi, là anh sai rồi, đừng khóc nữa được không? Xin em, đừng khóc."
Bạch Nhất Hàm dùng sức đẩy anh ra, cả giận nói: "Thế này anh liền đau lòng? Liền khó chịu sao? Vậy anh có nghĩ đến anh sốt thành như vậy thì em có đau lòng không? Có khó chịu không? Anh còn giữ thuốc trong miệng, anh cũng thật có năng lực, rất thông minh nha, anh mất vị giác rồi hả? Thứ đó không đắng sao? Anh liên tiếp phát sốt ho khan trong người đều không khó chịu sao? Không nghĩ tới anh yêu em không phải âm mưu, nhưng sinh bệnh lại là một âm mưu! Trước kia anh từng nói với em, chuyện gì cũng không đáng để em liều mạng, vậy còn anh thì sao? Chuyện gì đáng giá để anh hành hạ bản thân như vậy? Em nói cho anh biết, đều không đáng! Nếu anh chỉ muốn giữ em lại, sao không nghe theo Nghiêm Huy nói đi giả bệnh? Em thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng anh tắm nước lạnh rồi lại ra ngoài hóng gió cho phát sốt! Em tưởng tượng không nổi! Em không thể chịu nổi! Chẳng thà anh lấy dao thọc chết em đi."
Mục Tĩnh Viễn tâm hoảng ý loạn, thật vất vả mới làm lành được với Hàm Hàm của anh, không nghĩ tới ngày vui chẳng thể kéo dài, mới vui vẻ được mấy ngày sự tình liền bại lộ. Hàm Hàm của anh tức giận thành như vậy, em ấy sẽ làm thế nào? Em ấy còn sẽ tha thứ cho mình sao?
Anh dùng sức ôm Bạch Nhất Hàm, chịu đựng trong lòng hoảng loạn, nhẹ giọng nói: "Đừng nói như vậy Hàm Hàm, thật sự vẫn ổn, so với nỗi sợ mất em thì chút ốm đau này chẳng đáng kể chút nào."
Bạch Nhất Hàm ngây ngẩn cả người, cơ thể lập tức vô lực, hai chân đều mất đi sức chống đỡ, cả người trượt xuống, may mà Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn ôm cậu mới giữ được.
Bạch Nhất Hàm rũ đầu, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đều là bởi vì em, em có tư cách gì mà tức giận chứ? Anh dùng cách này gạt em, trừng phạt em, cũng là do em sai, là bản thân em không tin tưởng anh, không tin bản thân mình, là em nhát như chuột, chẳng có gì đã sợ đầu sợ đuôi, chỉ biết chui vào vỏ ốc, mới khiến anh đau lòng, anh có gì sai đâu? Sai rõ ràng là em, Tĩnh Viễn, là em sai rồi, anh thật sự không nên thích em, em căn bản không đáng để anh" làm vậy.
Cả người cậu không ngừng trượt xuống, Mục Tĩnh Viễn đơn giản một tay đem cậu bế lên đặt trên sô pha, cậu trực tiếp ngã xuống như thể không có xương. Mục Tĩnh Viễn quỳ một gối trên mặt đất, hoang mang rối loạn dùng tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuôi trên mặt cậu, đau lòng đến muốn vỡ tung, giọng nói đều đã phát run: "Hàm Hàm xin em đừng nói như vậy, là anh sai, em đừng giận mà, ngoại trừ rời xa em, em muốn anh làm gì anh đều làm hết, được không? Đừng như vậy."
Bạch Nhất Hàm nhìn anh, hai mắt đều đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt rồi lặng lẽ trượt vào thái dương, giọng nói cậu vẫn rất nhẹ nhàng, khẽ nói: "Em không giận,Tĩnh Viễn, anh vẫn luôn kiên định như vậy, nhưng em lại là một người nhu nhược, em không xứng với anh."
Mục Tĩnh Viễn không ngừng dùng tay lau đi nước mắt của cậu, nhưng làm thế nào cũng không hết, hốc mắt cũng phiếm hồng, anh gục vào trên ngực Bạch Nhất Hàm, nặng nề nói: "Hàm Hàm, trên đời này, chỉ có em mới xứng với anh, và cũng chỉ có anh xứng với em, tha thứ cho anh, Hàm Hàm, anh chỉ là yêu em, anh yêu em......"
Bạch Nhất Hàm nằm đó, cảm giác trên ngực có chút thấm ướt, cậu nâng cánh tay lên chậm rãi ôm lấy đầu của anh, thanh âm nhẹ lại kiên định nói: "Tĩnh Viễn, em hứa với anh em sẽ học cách làm nội tâm của mình cũng giống anh kiên định mà cường đại, yêu anh, tin anh, sẽ không bao giờ nhẹ giọng từ bỏ. Vậy anh có thể hứa với em không, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không dùng cơ thể mình ra đánh cược nữa. Nếu anh tức giận, có thể mắng em, có thể đánh em, nhưng đừng dùng cách này trừng phạt em nữa, trong lòng em, thật sự đau lắm."
Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu, 2 cặp mắt đỏ bừng nhìn nhau, Mục Tĩnh Viễn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, mơ hồ thở phào nói: "Anh hứa với em, Hàm Hàm, anh là của em."
Bạch Nhất Hàm ôm lấy bờ vai anh, đáp lại nụ hôn của anh bằng sự cuồng nhiệt chưa từng có, một nụ hôn không có tình dục dần dần thay đổi hương vị, hơi thở cả hai càng ngày càng nặng nề, thân nhiệt cũng ngày càng cao. Trên cổ Bạch Nhất Hàm lộ ra một mảnh da nhỏ màu hồng nhạt mê người, quần áo trước ngực phập phồng lên xuống, đó là tay của Mục Tĩnh Viễn đang ở bên trong quần áo tàn sát bừa bãi. Không biết anh đã làm gì mà cả người Bạch Nhất Hàm khẽ run lên, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng ngân "Ưm?"
Mục Tĩnh Viễn hạ thân trướng đến phát đau, bị một tiếng kêu này mà sắp nổ tung, anh nhấc bổng Bạch Nhất Hàm lên rồi sải bước đi vào phòng nghỉ, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
[...]
Thật lâu sau, tiếng rên rỉ bên trong biến thành tiếng khóc nức nở xin tha.
"A ha...... Đại...... Đại Mộc Mộc...... Em không được...... Thật sự...... Không được...... Không được, tha......
...... Em...... A! Đừng nhanh như vậy......chậm......chậm một chút......chậm...... Ô ô...... Tha em đi...... A ha......"
"Hàm Hàm ngoan, cố chịu một chút, sẽ nhanh thôi."
"A." Tiếng xin tha biến mất, chỉ còn lại âm thanh của tiết tấu "Bạch bạch" cùng tiếng thở dốc như sắp chết đuối.
Nhưng mà "rất nhanh" này trôi qua thật chậm, lại qua thật lâu sau, âm thanh cuối cùng mới lắng xuống. Mục Tĩnh Viễn ôm Bạch Nhất Hàm đã tắm rửa sạch sẽ, tìm ra quần áo dự phòng tròng lên, Bạch Nhất Hàm đến cả một ngón tay cũng lười nhấc lên, mặc anh nhấc chân duỗi tay đùa nghịch.
Mục Tĩnh Viễn giúp cậu mặc tốt quần áo, ghé vào mép giường triền miên hôn cậu một lát, ôn nhu nói: "Hàm Hàm ngoan, mệt thì ngủ một lát, tối về nhà rồi anh lại gọi em dậy được không?"
Bạch Nhất Hàm đôi mắt cũng không muốn mở, không tiếng động gật đầu.
Mục Tĩnh Viễn nắm tay cậu vuốt ve, cười nhìn cậu một hồi lâu, lại hung hăng hôn lên mặt, lên môi cậu mấy lần mới lưu luyến buông tay rồi cất bước đi ra ngoài. Đi được vài bước lại quay đầu lại, thấy bàn tay vừa rồi bị anh "bỏ rơi" nằm "lẻ loi" trên giường, trông vô cùng đáng thương, anh nhịn không được lại quay về, nâng niu nó trong lòng bàn tay hôn rồi lại hôn, cọ lên mặt mấy lần, lại cọ thêm vài lần nữa, một chút cũng luyến tiếc buông.
Bạch Nhất Hàm mở hờ mắt ra chút xíu, nhìn thấy bộ dạng rối rắm kia của anh thì khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Mộc Mộc."
Mục Tĩnh Viễn lập tức ngẩng đầu lên tiếng: "Anh đi ra ngoài liền đây, em khát nước không? Để anh rót nước cho em."
Bạch Nhất Hàm lắc đầu, nhẹ giọng nói: " Em không muốn ở đây ngủ một mình đâu, nếu không ảnh hưởng đến anh, em có thể ra ghế sô pha bên ngoài nằm một lát không. Gần anh như vậy, em vừa mở mắt là có thể thấy anh."
Mục Tĩnh Viễn nở hoa trong lòng, nhưng lại có chút do dự nói: "Ngủ trên sô pha không thoải mái, em sẽ khó chịu."
Bạch Nhất Hàm cố chấp nói: "Hông đâu, sô pha anh mua cho em rất thoải mái, em thích nằm ngủ trên đó nhất."
Mục Tĩnh Viễn hai mắt sáng ngời, cẩn thận bế Bạch Nhất Hàm lên rồi nói: "Vậy thì được, em ở ngoài anh cũng tiện chăm sóc, yên tâm, chiều nay không có gì an bài, sẽ không có ai vào văn phòng anh hết."
Bạch Nhất Hàm "Ừm" một tiếng, tựa đầu vào bờ vai của anh mà ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại thì đã tới giờ tan tầm, cậu nằm ở trên sô pha, trên người đắp một cái chăn lông, Mục Tĩnh Viễn ngồi ở vị trí của mình xử lý công vụ. Ở lần ngẩng đầu thứ n+1 vừa lúc đụng phải đôi mắt mở to của Bạch Nhất Hàm, anh lập tức đứng lên, đi tới ôn nhu cười nói: "Tỉnh rồi sao? Còn cảm thấy mệt không? Đã đói bụng chưa? Có khát không?"
Bạch Nhất Hàm được anh đỡ dậy rồi ôm vào trong ngực. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, toàn thân đều lười nhác không có sức lực, ngáp nhỏ một cái, giọng nói khàn khàn: "Em không đói bụng, cũng không có khát, mấy giờ rồi anh?"
Mục Tĩnh Viễn cầm tay cậu lên, hôn nhẹ lên đầu ngón tay nói: "Sắp 5 giờ rồi, em dậy đi, lát nữa mình về nhà."
Bạch Nhất Hàm bị anh hôn đến phát ngứa, khẽ cười nói: " Được thôi, anh mau đi làm việc đi, một hồi còn về nhà."
Mục Tĩnh Viễn nắm tay cậu đặt ngang tầm mắt ngắm nghía, cười nói: "Hàm Hàm, em nói xem tay em phát triển như thế nào? Sao lại đẹp như vậy? Anh không tìm ra từ gì để hình dung nó đẹp thế nào."
Bạch Nhất Hàm "Xì" một tiếng bật cười, nhìn thần thái nghiêm túc của anh, ôn nhu nói: "Phát triển cho anh hưởng, đương nhiên là đẹp rồi."
Sườn mặt Mục Tĩnh Viễn hiện lên một chút nhàn nhạt hồng, ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn tay cậu, nhịn không được lại hôn hôn, lúc này mới cẩn thận buông ra, sảng khoái trở lại chỗ ngồi.
Anh đang kí một phần văn kiện, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, có một việc thiếu chút nữa đã quên nói cho em, bên phía Nam Sơn đã có động tĩnh."
Editor: ý là ổng bịnh thiệt, mà với thể chất ổng thì đáng ra chỉ cần 1-2 ngày uống thuốc là khỏi rồi, mà ổng nhận đc đt của ông Huy xúi bậy nên phun thuốc ko nghĩ ngơi đoàng hoàng nên mới kéo dài 1th
Mà tới đoạn ổng hôn rồi nâng niu tay Hàm Hàm mà tui bỗng chạnh lòng, ko biết mọi người nhớ không, bàn tay từng rất xinh đẹp mà cậu luôn lấy làm tự hào kiếp trước bị người khác dẫm, bị đạp, bị nghiền nát ko còn ra nguyên dạng...
Mục Tĩnh Viễn nói: "Không có Hàm Hàm, ban đầu anh thật sự không phải cố ý, lần đó ở chỗ ông nội thật sự là ngoài ý muốn. Sau đó Nghiêm Huy mới gọi cho anh, cậu ta biết anh bị bệnh, liền đưa cho anh chủ ý này, cậu ta nói nếu em còn yêu anh, thì nhất định sẽ mềm lòng, anh thật sự không phải muốn lừa dối em."
Bạch Nhất Hàm rốt cuộc không cười nữa, mặt vô biểu tình nói: "Đúng vậy, em yêu anh, em đâu chỉ là mềm lòng, em đau lòng đến mức tim rỉ máu, anh có phải rất đắc ý không?"
Mục Tĩnh Viễn há miệng thở dốc: "Anh......"
Bạch Nhất Hàm cất cao giọng cả giận nói: "Anh rất vui, có phải không? Anh lấy cơ thể của mình ra đùa giỡn, còn cảm giác rất thành công, có phải không? Anh có biết anh bị bệnh một tháng! Một tháng! Cứ sốt nhẹ hết lần này đến lần khác, ho khan lặp đi lặp lại! Anh có biết vì sao chỉ ngồi dưới sàn một lát mà anh lại sốt thành như vậy không? Bởi vì khả năng miễn dịch của cơ thể anh đã bị anh hành hạ làm cho giảm đến mức không thể thấp hơn! Nếu anh thật sự bị sốt ra di chứng nghiêm trọng gì thì phải làm sao bây giờ?
Anh có biết lúc đó em sợ biết nhường nào! Em ước người sinh bệnh là em biết bao! Em bao nhiêu lần cầu nguyện ông trời chuyển bệnh của anh sang người em! Vậy mà bây giờ anh lại nói tất cả đều là anh cố ý?
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng sợ anh là giả vờ ốm như Nghiêm Huy đã nói cũng được! Vậy mà vì muốn trân thật, anh liền đi hành hạ thân thể của mình! Liệu anh có nghĩ tới em hay không? Em có thể không đau lòng sao? Có thể không khó chịu sao? Có thể không...... áy náy sao?"
Nghĩ đến tâm trạng ngay lúc đó, một tháng thống khổ đó, cậu không thể ngăn được nước mắt ngừng tuôn rơi, gân xanh trên thái dương đều hiện lên.
Mục Tĩnh Viễn luống cuống tay chân vội lau nước mắt cho người thương, không màng cậu giãy giụa mà kéo cậu vào trong lòng ngực không ngừng vỗ về sống lưng cậu, không ngừng tự trách: "Hàm Hàm thực xin lỗi, là anh sai rồi, đừng khóc nữa được không? Xin em, đừng khóc."
Bạch Nhất Hàm dùng sức đẩy anh ra, cả giận nói: "Thế này anh liền đau lòng? Liền khó chịu sao? Vậy anh có nghĩ đến anh sốt thành như vậy thì em có đau lòng không? Có khó chịu không? Anh còn giữ thuốc trong miệng, anh cũng thật có năng lực, rất thông minh nha, anh mất vị giác rồi hả? Thứ đó không đắng sao? Anh liên tiếp phát sốt ho khan trong người đều không khó chịu sao? Không nghĩ tới anh yêu em không phải âm mưu, nhưng sinh bệnh lại là một âm mưu! Trước kia anh từng nói với em, chuyện gì cũng không đáng để em liều mạng, vậy còn anh thì sao? Chuyện gì đáng giá để anh hành hạ bản thân như vậy? Em nói cho anh biết, đều không đáng! Nếu anh chỉ muốn giữ em lại, sao không nghe theo Nghiêm Huy nói đi giả bệnh? Em thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng anh tắm nước lạnh rồi lại ra ngoài hóng gió cho phát sốt! Em tưởng tượng không nổi! Em không thể chịu nổi! Chẳng thà anh lấy dao thọc chết em đi."
Mục Tĩnh Viễn tâm hoảng ý loạn, thật vất vả mới làm lành được với Hàm Hàm của anh, không nghĩ tới ngày vui chẳng thể kéo dài, mới vui vẻ được mấy ngày sự tình liền bại lộ. Hàm Hàm của anh tức giận thành như vậy, em ấy sẽ làm thế nào? Em ấy còn sẽ tha thứ cho mình sao?
Anh dùng sức ôm Bạch Nhất Hàm, chịu đựng trong lòng hoảng loạn, nhẹ giọng nói: "Đừng nói như vậy Hàm Hàm, thật sự vẫn ổn, so với nỗi sợ mất em thì chút ốm đau này chẳng đáng kể chút nào."
Bạch Nhất Hàm ngây ngẩn cả người, cơ thể lập tức vô lực, hai chân đều mất đi sức chống đỡ, cả người trượt xuống, may mà Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn ôm cậu mới giữ được.
Bạch Nhất Hàm rũ đầu, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đều là bởi vì em, em có tư cách gì mà tức giận chứ? Anh dùng cách này gạt em, trừng phạt em, cũng là do em sai, là bản thân em không tin tưởng anh, không tin bản thân mình, là em nhát như chuột, chẳng có gì đã sợ đầu sợ đuôi, chỉ biết chui vào vỏ ốc, mới khiến anh đau lòng, anh có gì sai đâu? Sai rõ ràng là em, Tĩnh Viễn, là em sai rồi, anh thật sự không nên thích em, em căn bản không đáng để anh" làm vậy.
Cả người cậu không ngừng trượt xuống, Mục Tĩnh Viễn đơn giản một tay đem cậu bế lên đặt trên sô pha, cậu trực tiếp ngã xuống như thể không có xương. Mục Tĩnh Viễn quỳ một gối trên mặt đất, hoang mang rối loạn dùng tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuôi trên mặt cậu, đau lòng đến muốn vỡ tung, giọng nói đều đã phát run: "Hàm Hàm xin em đừng nói như vậy, là anh sai, em đừng giận mà, ngoại trừ rời xa em, em muốn anh làm gì anh đều làm hết, được không? Đừng như vậy."
Bạch Nhất Hàm nhìn anh, hai mắt đều đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt rồi lặng lẽ trượt vào thái dương, giọng nói cậu vẫn rất nhẹ nhàng, khẽ nói: "Em không giận,Tĩnh Viễn, anh vẫn luôn kiên định như vậy, nhưng em lại là một người nhu nhược, em không xứng với anh."
Mục Tĩnh Viễn không ngừng dùng tay lau đi nước mắt của cậu, nhưng làm thế nào cũng không hết, hốc mắt cũng phiếm hồng, anh gục vào trên ngực Bạch Nhất Hàm, nặng nề nói: "Hàm Hàm, trên đời này, chỉ có em mới xứng với anh, và cũng chỉ có anh xứng với em, tha thứ cho anh, Hàm Hàm, anh chỉ là yêu em, anh yêu em......"
Bạch Nhất Hàm nằm đó, cảm giác trên ngực có chút thấm ướt, cậu nâng cánh tay lên chậm rãi ôm lấy đầu của anh, thanh âm nhẹ lại kiên định nói: "Tĩnh Viễn, em hứa với anh em sẽ học cách làm nội tâm của mình cũng giống anh kiên định mà cường đại, yêu anh, tin anh, sẽ không bao giờ nhẹ giọng từ bỏ. Vậy anh có thể hứa với em không, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không dùng cơ thể mình ra đánh cược nữa. Nếu anh tức giận, có thể mắng em, có thể đánh em, nhưng đừng dùng cách này trừng phạt em nữa, trong lòng em, thật sự đau lắm."
Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu, 2 cặp mắt đỏ bừng nhìn nhau, Mục Tĩnh Viễn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, mơ hồ thở phào nói: "Anh hứa với em, Hàm Hàm, anh là của em."
Bạch Nhất Hàm ôm lấy bờ vai anh, đáp lại nụ hôn của anh bằng sự cuồng nhiệt chưa từng có, một nụ hôn không có tình dục dần dần thay đổi hương vị, hơi thở cả hai càng ngày càng nặng nề, thân nhiệt cũng ngày càng cao. Trên cổ Bạch Nhất Hàm lộ ra một mảnh da nhỏ màu hồng nhạt mê người, quần áo trước ngực phập phồng lên xuống, đó là tay của Mục Tĩnh Viễn đang ở bên trong quần áo tàn sát bừa bãi. Không biết anh đã làm gì mà cả người Bạch Nhất Hàm khẽ run lên, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng ngân "Ưm?"
Mục Tĩnh Viễn hạ thân trướng đến phát đau, bị một tiếng kêu này mà sắp nổ tung, anh nhấc bổng Bạch Nhất Hàm lên rồi sải bước đi vào phòng nghỉ, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
[...]
Thật lâu sau, tiếng rên rỉ bên trong biến thành tiếng khóc nức nở xin tha.
"A ha...... Đại...... Đại Mộc Mộc...... Em không được...... Thật sự...... Không được...... Không được, tha......
...... Em...... A! Đừng nhanh như vậy......chậm......chậm một chút......chậm...... Ô ô...... Tha em đi...... A ha......"
"Hàm Hàm ngoan, cố chịu một chút, sẽ nhanh thôi."
"A." Tiếng xin tha biến mất, chỉ còn lại âm thanh của tiết tấu "Bạch bạch" cùng tiếng thở dốc như sắp chết đuối.
Nhưng mà "rất nhanh" này trôi qua thật chậm, lại qua thật lâu sau, âm thanh cuối cùng mới lắng xuống. Mục Tĩnh Viễn ôm Bạch Nhất Hàm đã tắm rửa sạch sẽ, tìm ra quần áo dự phòng tròng lên, Bạch Nhất Hàm đến cả một ngón tay cũng lười nhấc lên, mặc anh nhấc chân duỗi tay đùa nghịch.
Mục Tĩnh Viễn giúp cậu mặc tốt quần áo, ghé vào mép giường triền miên hôn cậu một lát, ôn nhu nói: "Hàm Hàm ngoan, mệt thì ngủ một lát, tối về nhà rồi anh lại gọi em dậy được không?"
Bạch Nhất Hàm đôi mắt cũng không muốn mở, không tiếng động gật đầu.
Mục Tĩnh Viễn nắm tay cậu vuốt ve, cười nhìn cậu một hồi lâu, lại hung hăng hôn lên mặt, lên môi cậu mấy lần mới lưu luyến buông tay rồi cất bước đi ra ngoài. Đi được vài bước lại quay đầu lại, thấy bàn tay vừa rồi bị anh "bỏ rơi" nằm "lẻ loi" trên giường, trông vô cùng đáng thương, anh nhịn không được lại quay về, nâng niu nó trong lòng bàn tay hôn rồi lại hôn, cọ lên mặt mấy lần, lại cọ thêm vài lần nữa, một chút cũng luyến tiếc buông.
Bạch Nhất Hàm mở hờ mắt ra chút xíu, nhìn thấy bộ dạng rối rắm kia của anh thì khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Mộc Mộc."
Mục Tĩnh Viễn lập tức ngẩng đầu lên tiếng: "Anh đi ra ngoài liền đây, em khát nước không? Để anh rót nước cho em."
Bạch Nhất Hàm lắc đầu, nhẹ giọng nói: " Em không muốn ở đây ngủ một mình đâu, nếu không ảnh hưởng đến anh, em có thể ra ghế sô pha bên ngoài nằm một lát không. Gần anh như vậy, em vừa mở mắt là có thể thấy anh."
Mục Tĩnh Viễn nở hoa trong lòng, nhưng lại có chút do dự nói: "Ngủ trên sô pha không thoải mái, em sẽ khó chịu."
Bạch Nhất Hàm cố chấp nói: "Hông đâu, sô pha anh mua cho em rất thoải mái, em thích nằm ngủ trên đó nhất."
Mục Tĩnh Viễn hai mắt sáng ngời, cẩn thận bế Bạch Nhất Hàm lên rồi nói: "Vậy thì được, em ở ngoài anh cũng tiện chăm sóc, yên tâm, chiều nay không có gì an bài, sẽ không có ai vào văn phòng anh hết."
Bạch Nhất Hàm "Ừm" một tiếng, tựa đầu vào bờ vai của anh mà ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại thì đã tới giờ tan tầm, cậu nằm ở trên sô pha, trên người đắp một cái chăn lông, Mục Tĩnh Viễn ngồi ở vị trí của mình xử lý công vụ. Ở lần ngẩng đầu thứ n+1 vừa lúc đụng phải đôi mắt mở to của Bạch Nhất Hàm, anh lập tức đứng lên, đi tới ôn nhu cười nói: "Tỉnh rồi sao? Còn cảm thấy mệt không? Đã đói bụng chưa? Có khát không?"
Bạch Nhất Hàm được anh đỡ dậy rồi ôm vào trong ngực. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, toàn thân đều lười nhác không có sức lực, ngáp nhỏ một cái, giọng nói khàn khàn: "Em không đói bụng, cũng không có khát, mấy giờ rồi anh?"
Mục Tĩnh Viễn cầm tay cậu lên, hôn nhẹ lên đầu ngón tay nói: "Sắp 5 giờ rồi, em dậy đi, lát nữa mình về nhà."
Bạch Nhất Hàm bị anh hôn đến phát ngứa, khẽ cười nói: " Được thôi, anh mau đi làm việc đi, một hồi còn về nhà."
Mục Tĩnh Viễn nắm tay cậu đặt ngang tầm mắt ngắm nghía, cười nói: "Hàm Hàm, em nói xem tay em phát triển như thế nào? Sao lại đẹp như vậy? Anh không tìm ra từ gì để hình dung nó đẹp thế nào."
Bạch Nhất Hàm "Xì" một tiếng bật cười, nhìn thần thái nghiêm túc của anh, ôn nhu nói: "Phát triển cho anh hưởng, đương nhiên là đẹp rồi."
Sườn mặt Mục Tĩnh Viễn hiện lên một chút nhàn nhạt hồng, ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn tay cậu, nhịn không được lại hôn hôn, lúc này mới cẩn thận buông ra, sảng khoái trở lại chỗ ngồi.
Anh đang kí một phần văn kiện, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, có một việc thiếu chút nữa đã quên nói cho em, bên phía Nam Sơn đã có động tĩnh."
Editor: ý là ổng bịnh thiệt, mà với thể chất ổng thì đáng ra chỉ cần 1-2 ngày uống thuốc là khỏi rồi, mà ổng nhận đc đt của ông Huy xúi bậy nên phun thuốc ko nghĩ ngơi đoàng hoàng nên mới kéo dài 1th
Mà tới đoạn ổng hôn rồi nâng niu tay Hàm Hàm mà tui bỗng chạnh lòng, ko biết mọi người nhớ không, bàn tay từng rất xinh đẹp mà cậu luôn lấy làm tự hào kiếp trước bị người khác dẫm, bị đạp, bị nghiền nát ko còn ra nguyên dạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất