Chương 176: Mỹ lệ hiểu lầm
Hứa Du Nhiên nhất thời suy nghĩ rối loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, theo bản năng thu lại cánh tay và chân mình đang đè trên người người ta lại, y vừa cử động Nghiêm Nham cũng bị đánh thức.
Hứa Du Nhiên thấy y đầu tiên là hơi nhíu mày lại, tiếp theo chậm rãi mở hai mắt ra thì không khỏi nín thở, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Nghiêm Nham mở mắt ra, thấy Hứa Du Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, giọng khàn khàn hỏi: “Du Nhiên, anh tỉnh rồi à?”
Hứa Du Nhiên cứng ngắc gật đầu.
Nghiêm Nham nâng cánh tay mang theo dấu răng lên vỗ nhẹ trán mình, thấp giọng nói: “Sao tôi lại ngủ quên rồi?”
Anh nhìn đến vết răng trên cánh tay, nghĩ đến tình trạng trên người, không khỏi có chút ngại ngùng ngồi dậy, phát hiện cái khăn tắm duy nhất trên người cũng không còn, chẳng lẽ bắt anh nude đi lông nhông trước mặt thần tượng? Đm! Đây tuyệt đối không được, trời muốn mạng tôi!
Anh tận lực bất động thanh sắc ở trên giường tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm ra cái khăn đó ở góc giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quấn chiếc khăn tắm quanh eo bước xuống giường, anh trong lòng ảo não, sao lại bất giác ngủ rồi? Giờ thì hay ghê, trần trụi chạy đến trên giường đại thần Nam Sơn ngủ một giấc, chuyện này sẽ làm cho thần tượng nghĩ mình thế nào đây? Giở trò lưu manh à?
Lúc anh đứng dậy để tìm khăn tắm, Hứa Du Nhiên nhìn thấy phía sau lưng anh có một vết bầm tím ( bị cái móc kia đâm), nhịn không được lấy một tay bưng kín mặt, xem ra mình xuống tay còn rất nặng, đây là gặm hay là véo chứ.
Nghiêm Nham thấy y che mặt, tưởng do mình chưa mặc quần áo quá cay mắt, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui vào, không nhịn được lên tiếng giải thích: “Tối hôm qua anh uống say, tôi đưa anh về nhà, sau đó anh nôn ra, quần áo cả hai đều dính dơ nên tôi đã giúp anh tắm rửa một cái, tôi cũng…… xối nước một chút, ở đây không có quần áo của tôi, vốn dĩ tôi muốn về phòng mặc đồ, nhưng……” Vì giữ mặt mũi cho thần tượng, anh đã lược bỏ chuyện thần tượng uống say liền biến thành chó cắn người.
Hứa Du Nhiên bụm mặt, nhỏ giọng: “Không cần phải nói nữa, tôi biết rồi.”
Nghiêm Nham nhẹ nhàng thở ra, đại thần biết thì tốt, nhưng xin đừng coi mình thành tên lưu manh thích show hàng.
Dù cả hai đều là đàn ông, nhưng trần như nhộng cũng thật sự rất xấu hổ, không biết sao lại như vậy, khi đối mặt Hứa Du Nhiên, loại thẹn thùng này liền bị phóng đại lên gấp mấy lần. Nghiêm Nham thấy đã giải thích rõ ràng ( chưa đâu), liền vội vàng muốn về nhà mặc lại quần áo, nhưng mà bắp đùi anh tối hôm qua bong gân, buổi sáng vừa tỉnh dậy cũng không chú ý tới, nhấc lên một bước liền bi kịch, đùi truyền đến một trận đau nhức, Nghiêm Nham không hề phòng bị “Rầm” một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Hứa Du Nhiên: “……” Mình thật đúng là một tên cầm thú mà!
Nghiêm Nham: “……” Hết rồi, ở trước mặt thần tượng của mình tôi đã quăng hết mặt mũi đến Thái Bình Dương luôn rồi!
Hứa Du Nhiên cuống quít xuống đất muốn dìu anh ta, dù có như thế nào, đây cũng là lỗi của chính mình.
Nghiêm Nham mặt trướng đến đỏ bừng, không đợi y bước xuống đã nhanh chân bò lên, vừa xua tay nói: “Không có sao không có sao hết.” Vừa khập khiễng chạy đi.
Hứa Du Nhiên ngồi ở mép giường mà cả người như hóa đá, y không ngờ bản thân sau khi say rượu loạn tính, vậy mà lại đè nhị công tử Nghiêm gia, Nghiêm gia sẽ ngũ mã phanh thây mình đúng không? Chắc chắn là vậy đúng không?
Mãi cho đến khi Nghiêm Nham trở về mặc quần áo xong xuôi, đi vứt rác cũng tiện đường mua bữa sáng đi lên, Hứa Du Nhiên cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, nghe được tiếng đập cửa, lung ta lung tung mặc bộ đồ áo ngủ bước xuống ra mở cửa.
Khi thấy Nghiêm Nham cầm bữa sáng y sửng sốt một chút, cậu ta vậy mà còn đuổi theo lại đây?! Điều này thật phản khoa học a, y ngơ ngác nhìn Nghiêm Nham chân đi khập khiễng đến trước bàn ăn, bày ra bữa sáng trong tay xong, còn mỉm cười với y nói: “Gần đây cũng không có gì ăn ngon, đại thần anh ăn đỡ một chút trước, tối hôm qua anh uống say, hiện tại chắc không dễ chịu gì, cũng đừng xuống bếp, ăn xong rồi đi ngủ một giấc.”
Hứa Du Nhiên nhìn anh tự nhiên nói chuyện, trên mặt lại mang theo một chút hồng nhạt ( mới vừa mất mặt trước thần tượng nên thẹn thùng), cảm thấy bản thân thật sự không ra gì, người ta bị đè còn thản nhiên như vậy, rõ ràng là không muốn truy cứu. Nhưng bản thân mình lại ở chỗ này ngượng ngùng xoắn xít, thật sự không giống một người đàn ông, nhưng bây giờ thành ra như vậy, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Xem như chưa từng xảy ra sao? Thế cũng quá bất nhân rồi, phụ trách? Phụ trách thế nào? Người ta là nhị công tử nhà họ Nghiêm, bản thân muốn phụ trách cũng không thể trèo cao nổi, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Nghiêm Nham thấy y sững sờ, cho rằng y say rượu khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Đại thần? Du Nhiên? Làm sao vậy khó chịu sao? Uống rượu xong là ngày hôm sau sẽ như vậy đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn chút gì đó rồi ngủ một lát đi, tôi phải đi làm rồi.”
Hứa Du Nhiên há miệng thở dốc, mắt lướt qua anh ba đường, khô khốc nói: “Cậu như vậy…… Có thể đi làm sao?”
Nhắc tới chuyện xấu hổ này Nghiêm Nham liền muốn đào cái lỗ chui vào, khuôn mặt trắng nõn của anh lại nhanh chóng biến hồng, xấu hổ cười một tiếng nói: “A, cái này à, không sao…… Ha ha, không có sao, hoàn toàn có thể, tôi đi đây.”
Anh nói rồi vẫy vẫy tay, rời đi như trốn tránh.
Hứa Du Nhiên nhìn dáng đi đường gượng gạo của anh mà lòng chua xót, không nghĩ tới Nghiêm Nham bị mình làm ra chuyện quá mức như vậy thế mà một chút oán hận đều không có, còn quan tâm mình có khó chịu không, ăn bữa sáng không. Từ sau khi mẹ qua đời, không còn ai toàn tâm đối đãi mình như vậy nữa.
Nghiêm Nham sáng nay không nói gì cả, chịu đựng ngượng ngùng ( lầm to) nỗ lực giả vờ tự nhiên, hẳn là sợ mình khó xử, muốn chuyện này cứ nhàn nhạt như mây trôi mà trở thành quá khứ? Nhưng chính mình thật sự muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Như vậy thì có khác gì Hạ Dao, không, tên cặn bã Hạ Nguyên đó chứ?
Y ngồi ở mép bàn ăn, nhìn bữa sáng nóng hổi trước mắt, trong lòng thế nhưng chảy xuôi một dòng nước ấm áp thoải mái, nghĩ đến bộ dáng đi đường lúng túng của Nghiêm Nham vừa rồi, còn có những dấu răng cùng dấu hôn( cũng không phải) trên người cậu ấy, nhịn khỏi có chút rung động. Có thể là đàn ông đều có một loại ý thức lãnh thổ, y hậu tri hậu giác(*) nghĩ đến Nghiêm Nham đêm qua đã thành người của mình. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, có chút râm ran, có chút trướng, loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt xa lạ này, y trước nay đều chưa từng cảm nhận qua, nhưng rất tốt, thật sự, vô cùng tốt.
(*Hậu chi hậu giác: quá trình từ nhận thức(tri) đến hiểu rõ(giác) xảy ra khá chậm. “tri” khác với “giác”. “Tri”, chính là “tri đạo” (biết / hiểu / rõ), thuộc về lý tính. “Giác”, chính là “cảm giác”, thuộc về cảm tính. “Tri” là khách quan, “giác” là chủ quan.)
[…]
Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm nắm tay nhau bước ra từ Cục Dân Chính, một tay Mục Tĩnh Viễn cầm hai tờ giấy đỏ, một tay nắm lấy tay Bạch Nhất Hàm, nắm đến có chút chặt, đến mức Bạch Nhất Hàm cũng cảm thấy có hơi đau, cậu cười cười, dùng sức nắm lại một chút, ôn nhu nói: “Được rồi, cất lại giấy hôn thú đi.”
Mục Tĩnh Viễn đặt hai tờ giấy đỏ kia trước mắt nhìn đi nhìn lại, quay đầu hai mắt ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nhất Hàm, không nói gì.
Bạch Nhất Hàm cười khẽ một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng ôm anh một chút, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta sắp biến thành xiếc khỉ cho xem miễn phí rồi, về nhà trước đi.”
Hai mắt Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu, nâng bàn tay được Bạch Nhất Hàm nắm kia, dùng sức hôn mạnh lên mu bàn tay trắng nõn một cái, dùng giọng nói trầm thấp của mình đáp:“Được, chúng ta về nhà.”
Lên xe, Mục Tĩnh Viễn có chút khó xử, anh muốn lái xe, nhưng lại không muốn buông giấy đỏ trong tay.
Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười cầm lấy tờ giấy hôn thú, cười nói: “Em cầm cho, được không? Về nhà lại xem tiếp.”
Mục Tĩnh Viễn lại nhìn thoáng qua tờ giấy đỏ được Bạch Nhất Hàm đặt trên đùi, lúc này mới khởi động xe.
Tới Mục trạch rồi, Mục Tĩnh Viễn lại cầm giấy đỏ trong tay, một tay cầm giấy chứng nhận, một tay nắm lấy tay Bạch Nhất Hàm, hai người ai cũng không nói gì, yên lặng sóng vai vào phòng ngủ trên tầng hai.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Mục Tĩnh Viễn kéo Bạch Nhất Hàm ngồi trên sô pha, mở tờ giấy đỏ trên tay ra, nhìn tấm ảnh chụp của cả hai ở mặt trên, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa xoa nơi viết tên của hai người. Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm, chúng ta kết hôn rồi, là người một nhà, em xem nè, trên đây viết tên của hai chúng ta, đánh dấu chạm nổi, chúng ta đã được công nhận, được bảo vệ, ai cũng không có quyền tách chúng ta ra.”
Bạch Nhất Hàm cầm lấy bàn tay anh, cũng nhẹ giọng nói: “Tôi Bạch Nhất Hàm, bằng lòng cùng Mục Tĩnh Viễn kết làm chồng chồng, từ đây vĩnh kết đồng tâm, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ không rời không bỏ, yêu anh, quý trọng anh, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
Mục Tĩnh Viễn trở tay nắm lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Cái chết cũng không thể chia cách chúng ta, sống chung chăn gối, chết chung huyệt.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu thật mạnh, dùng một cái tay khác ôm lấy cổ Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn cũng ôm lại cậu, dùng sức ôm lấy vai lưng cậu, hốc mắt hơi có chút đỏ lên, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ tươi kẹp giữa hai người, bức ảnh trên đó, Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm hai người đều thần sắc căng chặt nhưng ý cười ôn nhu.
[…]
Tại Mục thị, Bạch Nhất Hàm ngồi trên sô pha, trong tay cầm di động đang chat chit cùng anh em Nghiêm gia trong group.
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Thế nào? Đại thần Nam Sơn đã hết hi vọng với Hạ Nguyên rồi phải không? Lần trước lúc tôi đến gặp cảm xúc y cũng không tệ lắm. 】
【 Phái tam gia: Ừm ừm, em cũng cảm thấy vậy, đại thần Nam Sơn hẳn là đã buông xuống rồi, dù sao tận mắt nhìn thấy Hạ Nguyên cùng cô nhỏ song song xuất hiện ở trước mặt y, muốn không có ý định từ bỏ cũng khó. Phải hiểu rằng, biết với nhìn thấy là hai việc khác nhau, thuốc này tuy có hơi mạnh, nhưng dùng rất hiệu quả 】
【 Nghiêm Nham: Du Nhiên đương nhiên sẽ không còn chút tình cảm nào với Hạ Nguyên rồi, cảm xúc của y đã khôi phục rất nhiều, hôm qua đã bắt đầu hình thành khung xương cho quyển sách mới, nói vậy rất nhanh sẽ có tác phẩm mới. 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Thật không? Vậy đúng là quá tốt! Xem ra bóng ma của chuyện này đang dần dần rời xa y, đối với y mà nói, đây bất quá chỉ là một lần yêu thất bại thôi, dù sao đời còn dài như vậy, ai có thể đảm bảo không gặp phải một hai tên cặn bã đâu? 】
【 Phái tam gia: Đại thần muốn viết sách mới? Thật đáng mừng! Khắp chốn vui mừng! 】
【 Phái tam gia: Nhất Hàm nói rất đúng, đại thần Nam Sơn cùng lắm là gặp phải một thằng đàn ông cặn bã, hiện tại đã thành công thoát khỏi hắn, cuộc sống về sau nhất định sẽ rất tươi sáng! 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cho nên việc cần làm bây giờ là giải quyết dứt điểm Hạ
Nguyên, để gã không dám đến quấy rầy đại thần Nam Sơn nữa. Cứ để Nghiêm Nham sống ở đó cũng không phải kế lâu dài, chung quy cũng phải đi, cậu ấy vừa rời đi, đại thần Nam Sơn chẳng phải mất đi sự bảo vệ? 】
【 Nghiêm Nham: Tôi dọn ở đây sống khá tốt, không muốn đi. 】
【 Phái tam gia: Anh ba, anh thật sự định tiếp tục sống ở đó sao? 】
Hứa Du Nhiên thấy y đầu tiên là hơi nhíu mày lại, tiếp theo chậm rãi mở hai mắt ra thì không khỏi nín thở, hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.
Nghiêm Nham mở mắt ra, thấy Hứa Du Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, giọng khàn khàn hỏi: “Du Nhiên, anh tỉnh rồi à?”
Hứa Du Nhiên cứng ngắc gật đầu.
Nghiêm Nham nâng cánh tay mang theo dấu răng lên vỗ nhẹ trán mình, thấp giọng nói: “Sao tôi lại ngủ quên rồi?”
Anh nhìn đến vết răng trên cánh tay, nghĩ đến tình trạng trên người, không khỏi có chút ngại ngùng ngồi dậy, phát hiện cái khăn tắm duy nhất trên người cũng không còn, chẳng lẽ bắt anh nude đi lông nhông trước mặt thần tượng? Đm! Đây tuyệt đối không được, trời muốn mạng tôi!
Anh tận lực bất động thanh sắc ở trên giường tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm ra cái khăn đó ở góc giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quấn chiếc khăn tắm quanh eo bước xuống giường, anh trong lòng ảo não, sao lại bất giác ngủ rồi? Giờ thì hay ghê, trần trụi chạy đến trên giường đại thần Nam Sơn ngủ một giấc, chuyện này sẽ làm cho thần tượng nghĩ mình thế nào đây? Giở trò lưu manh à?
Lúc anh đứng dậy để tìm khăn tắm, Hứa Du Nhiên nhìn thấy phía sau lưng anh có một vết bầm tím ( bị cái móc kia đâm), nhịn không được lấy một tay bưng kín mặt, xem ra mình xuống tay còn rất nặng, đây là gặm hay là véo chứ.
Nghiêm Nham thấy y che mặt, tưởng do mình chưa mặc quần áo quá cay mắt, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui vào, không nhịn được lên tiếng giải thích: “Tối hôm qua anh uống say, tôi đưa anh về nhà, sau đó anh nôn ra, quần áo cả hai đều dính dơ nên tôi đã giúp anh tắm rửa một cái, tôi cũng…… xối nước một chút, ở đây không có quần áo của tôi, vốn dĩ tôi muốn về phòng mặc đồ, nhưng……” Vì giữ mặt mũi cho thần tượng, anh đã lược bỏ chuyện thần tượng uống say liền biến thành chó cắn người.
Hứa Du Nhiên bụm mặt, nhỏ giọng: “Không cần phải nói nữa, tôi biết rồi.”
Nghiêm Nham nhẹ nhàng thở ra, đại thần biết thì tốt, nhưng xin đừng coi mình thành tên lưu manh thích show hàng.
Dù cả hai đều là đàn ông, nhưng trần như nhộng cũng thật sự rất xấu hổ, không biết sao lại như vậy, khi đối mặt Hứa Du Nhiên, loại thẹn thùng này liền bị phóng đại lên gấp mấy lần. Nghiêm Nham thấy đã giải thích rõ ràng ( chưa đâu), liền vội vàng muốn về nhà mặc lại quần áo, nhưng mà bắp đùi anh tối hôm qua bong gân, buổi sáng vừa tỉnh dậy cũng không chú ý tới, nhấc lên một bước liền bi kịch, đùi truyền đến một trận đau nhức, Nghiêm Nham không hề phòng bị “Rầm” một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Hứa Du Nhiên: “……” Mình thật đúng là một tên cầm thú mà!
Nghiêm Nham: “……” Hết rồi, ở trước mặt thần tượng của mình tôi đã quăng hết mặt mũi đến Thái Bình Dương luôn rồi!
Hứa Du Nhiên cuống quít xuống đất muốn dìu anh ta, dù có như thế nào, đây cũng là lỗi của chính mình.
Nghiêm Nham mặt trướng đến đỏ bừng, không đợi y bước xuống đã nhanh chân bò lên, vừa xua tay nói: “Không có sao không có sao hết.” Vừa khập khiễng chạy đi.
Hứa Du Nhiên ngồi ở mép giường mà cả người như hóa đá, y không ngờ bản thân sau khi say rượu loạn tính, vậy mà lại đè nhị công tử Nghiêm gia, Nghiêm gia sẽ ngũ mã phanh thây mình đúng không? Chắc chắn là vậy đúng không?
Mãi cho đến khi Nghiêm Nham trở về mặc quần áo xong xuôi, đi vứt rác cũng tiện đường mua bữa sáng đi lên, Hứa Du Nhiên cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, nghe được tiếng đập cửa, lung ta lung tung mặc bộ đồ áo ngủ bước xuống ra mở cửa.
Khi thấy Nghiêm Nham cầm bữa sáng y sửng sốt một chút, cậu ta vậy mà còn đuổi theo lại đây?! Điều này thật phản khoa học a, y ngơ ngác nhìn Nghiêm Nham chân đi khập khiễng đến trước bàn ăn, bày ra bữa sáng trong tay xong, còn mỉm cười với y nói: “Gần đây cũng không có gì ăn ngon, đại thần anh ăn đỡ một chút trước, tối hôm qua anh uống say, hiện tại chắc không dễ chịu gì, cũng đừng xuống bếp, ăn xong rồi đi ngủ một giấc.”
Hứa Du Nhiên nhìn anh tự nhiên nói chuyện, trên mặt lại mang theo một chút hồng nhạt ( mới vừa mất mặt trước thần tượng nên thẹn thùng), cảm thấy bản thân thật sự không ra gì, người ta bị đè còn thản nhiên như vậy, rõ ràng là không muốn truy cứu. Nhưng bản thân mình lại ở chỗ này ngượng ngùng xoắn xít, thật sự không giống một người đàn ông, nhưng bây giờ thành ra như vậy, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Xem như chưa từng xảy ra sao? Thế cũng quá bất nhân rồi, phụ trách? Phụ trách thế nào? Người ta là nhị công tử nhà họ Nghiêm, bản thân muốn phụ trách cũng không thể trèo cao nổi, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Nghiêm Nham thấy y sững sờ, cho rằng y say rượu khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Đại thần? Du Nhiên? Làm sao vậy khó chịu sao? Uống rượu xong là ngày hôm sau sẽ như vậy đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn chút gì đó rồi ngủ một lát đi, tôi phải đi làm rồi.”
Hứa Du Nhiên há miệng thở dốc, mắt lướt qua anh ba đường, khô khốc nói: “Cậu như vậy…… Có thể đi làm sao?”
Nhắc tới chuyện xấu hổ này Nghiêm Nham liền muốn đào cái lỗ chui vào, khuôn mặt trắng nõn của anh lại nhanh chóng biến hồng, xấu hổ cười một tiếng nói: “A, cái này à, không sao…… Ha ha, không có sao, hoàn toàn có thể, tôi đi đây.”
Anh nói rồi vẫy vẫy tay, rời đi như trốn tránh.
Hứa Du Nhiên nhìn dáng đi đường gượng gạo của anh mà lòng chua xót, không nghĩ tới Nghiêm Nham bị mình làm ra chuyện quá mức như vậy thế mà một chút oán hận đều không có, còn quan tâm mình có khó chịu không, ăn bữa sáng không. Từ sau khi mẹ qua đời, không còn ai toàn tâm đối đãi mình như vậy nữa.
Nghiêm Nham sáng nay không nói gì cả, chịu đựng ngượng ngùng ( lầm to) nỗ lực giả vờ tự nhiên, hẳn là sợ mình khó xử, muốn chuyện này cứ nhàn nhạt như mây trôi mà trở thành quá khứ? Nhưng chính mình thật sự muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Như vậy thì có khác gì Hạ Dao, không, tên cặn bã Hạ Nguyên đó chứ?
Y ngồi ở mép bàn ăn, nhìn bữa sáng nóng hổi trước mắt, trong lòng thế nhưng chảy xuôi một dòng nước ấm áp thoải mái, nghĩ đến bộ dáng đi đường lúng túng của Nghiêm Nham vừa rồi, còn có những dấu răng cùng dấu hôn( cũng không phải) trên người cậu ấy, nhịn khỏi có chút rung động. Có thể là đàn ông đều có một loại ý thức lãnh thổ, y hậu tri hậu giác(*) nghĩ đến Nghiêm Nham đêm qua đã thành người của mình. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, có chút râm ran, có chút trướng, loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt xa lạ này, y trước nay đều chưa từng cảm nhận qua, nhưng rất tốt, thật sự, vô cùng tốt.
(*Hậu chi hậu giác: quá trình từ nhận thức(tri) đến hiểu rõ(giác) xảy ra khá chậm. “tri” khác với “giác”. “Tri”, chính là “tri đạo” (biết / hiểu / rõ), thuộc về lý tính. “Giác”, chính là “cảm giác”, thuộc về cảm tính. “Tri” là khách quan, “giác” là chủ quan.)
[…]
Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm nắm tay nhau bước ra từ Cục Dân Chính, một tay Mục Tĩnh Viễn cầm hai tờ giấy đỏ, một tay nắm lấy tay Bạch Nhất Hàm, nắm đến có chút chặt, đến mức Bạch Nhất Hàm cũng cảm thấy có hơi đau, cậu cười cười, dùng sức nắm lại một chút, ôn nhu nói: “Được rồi, cất lại giấy hôn thú đi.”
Mục Tĩnh Viễn đặt hai tờ giấy đỏ kia trước mắt nhìn đi nhìn lại, quay đầu hai mắt ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nhất Hàm, không nói gì.
Bạch Nhất Hàm cười khẽ một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng ôm anh một chút, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta sắp biến thành xiếc khỉ cho xem miễn phí rồi, về nhà trước đi.”
Hai mắt Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu, nâng bàn tay được Bạch Nhất Hàm nắm kia, dùng sức hôn mạnh lên mu bàn tay trắng nõn một cái, dùng giọng nói trầm thấp của mình đáp:“Được, chúng ta về nhà.”
Lên xe, Mục Tĩnh Viễn có chút khó xử, anh muốn lái xe, nhưng lại không muốn buông giấy đỏ trong tay.
Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười cầm lấy tờ giấy hôn thú, cười nói: “Em cầm cho, được không? Về nhà lại xem tiếp.”
Mục Tĩnh Viễn lại nhìn thoáng qua tờ giấy đỏ được Bạch Nhất Hàm đặt trên đùi, lúc này mới khởi động xe.
Tới Mục trạch rồi, Mục Tĩnh Viễn lại cầm giấy đỏ trong tay, một tay cầm giấy chứng nhận, một tay nắm lấy tay Bạch Nhất Hàm, hai người ai cũng không nói gì, yên lặng sóng vai vào phòng ngủ trên tầng hai.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Mục Tĩnh Viễn kéo Bạch Nhất Hàm ngồi trên sô pha, mở tờ giấy đỏ trên tay ra, nhìn tấm ảnh chụp của cả hai ở mặt trên, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa xoa nơi viết tên của hai người. Thật lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm, chúng ta kết hôn rồi, là người một nhà, em xem nè, trên đây viết tên của hai chúng ta, đánh dấu chạm nổi, chúng ta đã được công nhận, được bảo vệ, ai cũng không có quyền tách chúng ta ra.”
Bạch Nhất Hàm cầm lấy bàn tay anh, cũng nhẹ giọng nói: “Tôi Bạch Nhất Hàm, bằng lòng cùng Mục Tĩnh Viễn kết làm chồng chồng, từ đây vĩnh kết đồng tâm, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ không rời không bỏ, yêu anh, quý trọng anh, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
Mục Tĩnh Viễn trở tay nắm lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Cái chết cũng không thể chia cách chúng ta, sống chung chăn gối, chết chung huyệt.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu thật mạnh, dùng một cái tay khác ôm lấy cổ Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn cũng ôm lại cậu, dùng sức ôm lấy vai lưng cậu, hốc mắt hơi có chút đỏ lên, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ tươi kẹp giữa hai người, bức ảnh trên đó, Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm hai người đều thần sắc căng chặt nhưng ý cười ôn nhu.
[…]
Tại Mục thị, Bạch Nhất Hàm ngồi trên sô pha, trong tay cầm di động đang chat chit cùng anh em Nghiêm gia trong group.
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Thế nào? Đại thần Nam Sơn đã hết hi vọng với Hạ Nguyên rồi phải không? Lần trước lúc tôi đến gặp cảm xúc y cũng không tệ lắm. 】
【 Phái tam gia: Ừm ừm, em cũng cảm thấy vậy, đại thần Nam Sơn hẳn là đã buông xuống rồi, dù sao tận mắt nhìn thấy Hạ Nguyên cùng cô nhỏ song song xuất hiện ở trước mặt y, muốn không có ý định từ bỏ cũng khó. Phải hiểu rằng, biết với nhìn thấy là hai việc khác nhau, thuốc này tuy có hơi mạnh, nhưng dùng rất hiệu quả 】
【 Nghiêm Nham: Du Nhiên đương nhiên sẽ không còn chút tình cảm nào với Hạ Nguyên rồi, cảm xúc của y đã khôi phục rất nhiều, hôm qua đã bắt đầu hình thành khung xương cho quyển sách mới, nói vậy rất nhanh sẽ có tác phẩm mới. 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Thật không? Vậy đúng là quá tốt! Xem ra bóng ma của chuyện này đang dần dần rời xa y, đối với y mà nói, đây bất quá chỉ là một lần yêu thất bại thôi, dù sao đời còn dài như vậy, ai có thể đảm bảo không gặp phải một hai tên cặn bã đâu? 】
【 Phái tam gia: Đại thần muốn viết sách mới? Thật đáng mừng! Khắp chốn vui mừng! 】
【 Phái tam gia: Nhất Hàm nói rất đúng, đại thần Nam Sơn cùng lắm là gặp phải một thằng đàn ông cặn bã, hiện tại đã thành công thoát khỏi hắn, cuộc sống về sau nhất định sẽ rất tươi sáng! 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cho nên việc cần làm bây giờ là giải quyết dứt điểm Hạ
Nguyên, để gã không dám đến quấy rầy đại thần Nam Sơn nữa. Cứ để Nghiêm Nham sống ở đó cũng không phải kế lâu dài, chung quy cũng phải đi, cậu ấy vừa rời đi, đại thần Nam Sơn chẳng phải mất đi sự bảo vệ? 】
【 Nghiêm Nham: Tôi dọn ở đây sống khá tốt, không muốn đi. 】
【 Phái tam gia: Anh ba, anh thật sự định tiếp tục sống ở đó sao? 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất