Chương 4: Chỉ là ác mộng
Cậu lại đứng trong chốc lát, phục hồi tốt cảm xúc, hít sâu một hơi, rốt cuộc từ chỗ rẽ đi ra, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Mẹ Bạch vừa thấy con trai nhỏ yêu dấu đi xuống lầu, vội vàng đi lên đón, trong miệng nói:
" Hàm Hàm con sao giờ mới xuống? Có đói bụng không? Thím Dương? Thím Dương! Mau đem bữa sáng của Hàm Hàm bưng lên!”
Bà mới vừa đi lại gần, liền phát hiện đuôi mắt Bạch Nhất Hàm đỏ lên, bộ dáng như là đã khóc, tức khắc như uống 1 viên từ mẫu mà đau lòng, tâm can đều phát run, bà vội duỗi tay đi sờ mặt con trai, đau lòng nói:
“Hàm Hàm con làm sao vậy? Vẫn không vui sao? Có chuyện gì lại không thể nói cho mẹ? Ai chọc con không cao hứng con nói mẹ, mẹ sẽ cho con hết giận được không?"
Bạch Nhất Hàm gắt gao nắm lấy tay mẹ đang duỗi lại, nhìn vẻ mặt nôn nóng của mẹ, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, từng giọt nước mắt rơi xuống dưới, ôm lấy mẹ, thanh âm mơ hồ lẩm bẩm nói:
“Mẹ, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… chị…… Thực xin lỗi……"
Mẹ Bạch gấp đến độ không biết làm sao, Bạch Tuyết Tình đã bước nhanh đi tới, mặt mày lạnh lẽo nói:
" Tiểu Hàm, em thành thật nói với chị, có phải hay không có ai khi dễ em? Ai?! Em nói cho chị! Xem lão nương có hay không đánh gãy chân hắn!” Giọng nói của cô nghiêm khắc, tay lại nhẹ vỗ về phía sau lưng Bạch Nhất Hàm, từng cái giúp cậu thuận khí
Mẹ Bạch cũng không có hơi sức so đo con gái tự gọi mình "Lão nương" thô lỗ, vội nói tiếp:
“Đúng vậy Hàm Hàm, con là bị ủy khuất gì, cùng mẹ nói a, con như vậy, là muốn mẹ đau lòng chết sao?"
Một lát sau, Bạch Nhất Hàm cảm xúc rốt cuộc bình phục xuống dưới, đối mặt mẹ cùng chị truy vấn, chỉ lắc đầu, cái này cậu phải nói thế nào?
Mẹ Bạch cùng Bạch Tuyết Tình như thế nào lại chịu buông tha cậu, Bạch Nhất Hàm bị hỏi buộc bất quá, chỉ có thể nói:
“Thật không có việc gì, chỉ là vừa rồi con nằm mơ thấy ác mộng, bị dọa sợ.”
Mẹ Bạch dỗi nói:
“Con đừng lừa mẹ, ác mộng như thế nào có thể đem con dọa thành ra như vậy?”
Bạch Tuyết Tình cũng nghiêng khóe mắt, vẻ mặt " em lại biên ".
Bạch Nhất Hàm thở dài, thanh âm nặng nề nói:
“Đó là thật, con mơ thấy mình đem cả nhà chúng ta làm hại đến phá sản, người một nhà đều phải ở một gian chung cư nhỏ chịu khổ.”
Mẹ Bạch "Xì" một tiếng bật cười, vỗ bờ vai của cậu nói:
“Ha ha ha tiểu bảo bối của mẹ, con sao lại đáng yêu như vậy? Con có bản lĩnh thế nào có thể đem nhà chúng ta nghịch đến phá sản?"
Bạch Nhất Hàm mặt vô biểu tình.
Bạch Tuyết Tình ho nhẹ một cái, mẹ Bạch lập tức dừng cười, ho khan hai tiếng nói:
"Hàm Hàm con hai ngày này tinh thần không tốt, mới có thể gặp phải này nọ ác mộng, không cần lo lắng, con nếu là nhàm chán, kêu chị con đưa con đi ra ngoài chơi.”
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:
“Mẹ, chị hai rất bận, con lại không phải là đứa con nít, chẳng lẽ ra ngoài còn phải để người lớn dắt theo?"
Chị cậu lúc này hẳn là cùng Mục Tĩnh Viễn ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, là thời điểm một phút đều không rời đi, lại đơn giản là cảm xúc mình không tốt, đã không đi công ty, cũng không đi hẹn hò, canh giữ ở trong nhà chờ mình tỉnh lại, đủ thấy chị đối chính mình bao nhiêu yêu thương.
Vì cái gì trước kia chính mình lại không biết quý trọng, đem người chị đối tối với mình như vậy càng đẩy càng xa? Đến thời điểm trước khi chết, chị hai đã cơ hồ không chịu cùng cậu nói chuyện.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Em nếu là muốn chị đi cùng, thì chị trì hoãn một ngày cũng không có gì ghê gớm.”
Mẹ Bạch gật đầu nói:
“Đúng vậy, con xem chị con cũng đã nói như vậy."
Bạch Nhất Hàm kiên quyết nói:
“Không cần đâu mẹ, con chỉ đi ra ngoài dạo một lát, chị hai có việc liền đi đi.”
Bạch gia Bạch Hải Minh tuổi trẻ khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập xí nghiệp Bạch Để, bà nội sau khi qua đời, ông tuổi cũng lớn, liền đem xí nghiệp ném cho Bạch gia ba ba Bạch Bác Nhân, chính mình lại đơn độc mua tràng biệt thự thanh tĩnh dưỡng lão, Bạch Bác Nhân không có phụ lòng kì vọng cha ngài, tiếp quản Bạch Để những năm gần đây, vẫn luôn tứ bình bát ổn, đem toàn bộ xí nghiệp Bạch Để kinh doanh đến sinh động, mà anh hai Bạch Ngạn cũng sớm vào Bạch Để hỗ trợ, chuẩn bị tương lai tiếp nhận sản nghiệp của cha.
Bạch Tuyết Tình cũng đến Bạch Để công tác, đừng nhìn cô là phụ nữ mà khinh thường, đồng dạng là đàn ông cũng không có sự khôn khéo, quyết đoán như cô,bằng vào chính năng lực của mình trình lên những quyết sách đưa công ty ngày càng đi lên, là cái không hơn không kém nữ cường nhân.
Mẹ Bạch vừa thấy con trai nhỏ yêu dấu đi xuống lầu, vội vàng đi lên đón, trong miệng nói:
" Hàm Hàm con sao giờ mới xuống? Có đói bụng không? Thím Dương? Thím Dương! Mau đem bữa sáng của Hàm Hàm bưng lên!”
Bà mới vừa đi lại gần, liền phát hiện đuôi mắt Bạch Nhất Hàm đỏ lên, bộ dáng như là đã khóc, tức khắc như uống 1 viên từ mẫu mà đau lòng, tâm can đều phát run, bà vội duỗi tay đi sờ mặt con trai, đau lòng nói:
“Hàm Hàm con làm sao vậy? Vẫn không vui sao? Có chuyện gì lại không thể nói cho mẹ? Ai chọc con không cao hứng con nói mẹ, mẹ sẽ cho con hết giận được không?"
Bạch Nhất Hàm gắt gao nắm lấy tay mẹ đang duỗi lại, nhìn vẻ mặt nôn nóng của mẹ, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, từng giọt nước mắt rơi xuống dưới, ôm lấy mẹ, thanh âm mơ hồ lẩm bẩm nói:
“Mẹ, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… chị…… Thực xin lỗi……"
Mẹ Bạch gấp đến độ không biết làm sao, Bạch Tuyết Tình đã bước nhanh đi tới, mặt mày lạnh lẽo nói:
" Tiểu Hàm, em thành thật nói với chị, có phải hay không có ai khi dễ em? Ai?! Em nói cho chị! Xem lão nương có hay không đánh gãy chân hắn!” Giọng nói của cô nghiêm khắc, tay lại nhẹ vỗ về phía sau lưng Bạch Nhất Hàm, từng cái giúp cậu thuận khí
Mẹ Bạch cũng không có hơi sức so đo con gái tự gọi mình "Lão nương" thô lỗ, vội nói tiếp:
“Đúng vậy Hàm Hàm, con là bị ủy khuất gì, cùng mẹ nói a, con như vậy, là muốn mẹ đau lòng chết sao?"
Một lát sau, Bạch Nhất Hàm cảm xúc rốt cuộc bình phục xuống dưới, đối mặt mẹ cùng chị truy vấn, chỉ lắc đầu, cái này cậu phải nói thế nào?
Mẹ Bạch cùng Bạch Tuyết Tình như thế nào lại chịu buông tha cậu, Bạch Nhất Hàm bị hỏi buộc bất quá, chỉ có thể nói:
“Thật không có việc gì, chỉ là vừa rồi con nằm mơ thấy ác mộng, bị dọa sợ.”
Mẹ Bạch dỗi nói:
“Con đừng lừa mẹ, ác mộng như thế nào có thể đem con dọa thành ra như vậy?”
Bạch Tuyết Tình cũng nghiêng khóe mắt, vẻ mặt " em lại biên ".
Bạch Nhất Hàm thở dài, thanh âm nặng nề nói:
“Đó là thật, con mơ thấy mình đem cả nhà chúng ta làm hại đến phá sản, người một nhà đều phải ở một gian chung cư nhỏ chịu khổ.”
Mẹ Bạch "Xì" một tiếng bật cười, vỗ bờ vai của cậu nói:
“Ha ha ha tiểu bảo bối của mẹ, con sao lại đáng yêu như vậy? Con có bản lĩnh thế nào có thể đem nhà chúng ta nghịch đến phá sản?"
Bạch Nhất Hàm mặt vô biểu tình.
Bạch Tuyết Tình ho nhẹ một cái, mẹ Bạch lập tức dừng cười, ho khan hai tiếng nói:
"Hàm Hàm con hai ngày này tinh thần không tốt, mới có thể gặp phải này nọ ác mộng, không cần lo lắng, con nếu là nhàm chán, kêu chị con đưa con đi ra ngoài chơi.”
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:
“Mẹ, chị hai rất bận, con lại không phải là đứa con nít, chẳng lẽ ra ngoài còn phải để người lớn dắt theo?"
Chị cậu lúc này hẳn là cùng Mục Tĩnh Viễn ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, là thời điểm một phút đều không rời đi, lại đơn giản là cảm xúc mình không tốt, đã không đi công ty, cũng không đi hẹn hò, canh giữ ở trong nhà chờ mình tỉnh lại, đủ thấy chị đối chính mình bao nhiêu yêu thương.
Vì cái gì trước kia chính mình lại không biết quý trọng, đem người chị đối tối với mình như vậy càng đẩy càng xa? Đến thời điểm trước khi chết, chị hai đã cơ hồ không chịu cùng cậu nói chuyện.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Em nếu là muốn chị đi cùng, thì chị trì hoãn một ngày cũng không có gì ghê gớm.”
Mẹ Bạch gật đầu nói:
“Đúng vậy, con xem chị con cũng đã nói như vậy."
Bạch Nhất Hàm kiên quyết nói:
“Không cần đâu mẹ, con chỉ đi ra ngoài dạo một lát, chị hai có việc liền đi đi.”
Bạch gia Bạch Hải Minh tuổi trẻ khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập xí nghiệp Bạch Để, bà nội sau khi qua đời, ông tuổi cũng lớn, liền đem xí nghiệp ném cho Bạch gia ba ba Bạch Bác Nhân, chính mình lại đơn độc mua tràng biệt thự thanh tĩnh dưỡng lão, Bạch Bác Nhân không có phụ lòng kì vọng cha ngài, tiếp quản Bạch Để những năm gần đây, vẫn luôn tứ bình bát ổn, đem toàn bộ xí nghiệp Bạch Để kinh doanh đến sinh động, mà anh hai Bạch Ngạn cũng sớm vào Bạch Để hỗ trợ, chuẩn bị tương lai tiếp nhận sản nghiệp của cha.
Bạch Tuyết Tình cũng đến Bạch Để công tác, đừng nhìn cô là phụ nữ mà khinh thường, đồng dạng là đàn ông cũng không có sự khôn khéo, quyết đoán như cô,bằng vào chính năng lực của mình trình lên những quyết sách đưa công ty ngày càng đi lên, là cái không hơn không kém nữ cường nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất