Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 129: Băng và hỏa (1)

Trước Sau
Ngày nay, cấu thành nên xã hội là ba giới tính Alpha, Beta, Omega và kèm theo cả giới nữ.

Ba giới tính này được phân biệt trực quan nhất trong nam giới. Cách thuận tiện nhất là phân biệt thông qua chất dẫn dụ của bọn họ, song bình thường, mọi người sẽ không rảnh đến nỗi đi kiểm nghiệm giới tính với mấy người quanh mình, trừ phi là kì phát tình.

Vì thế, thông thường, chất dẫn dụ của ba giới đều ở trạng thái ổn định, ngoại trừ kì phát tình.

Mùi hương của Phệ Nhân Hoa hàm chứa một loại vật chất có thể phá vỡ trạng thái ổn định này. Nó ảnh hưởng mạnh nhất đến Alpha và Omega, có điều thông thường nếu chẳng may hít phải, cùng lắm chúng sẽ gây ảo giác cho người khác, ngủ một giấc, làm một hồi mộng xuân thôi. Nhưng với trường hợp nghiêm trọng như của Chung Viễn Thanh, có lẽ vì chất dẫn dụ trong cơ thể vốn đã phân bố không đều nên mới sinh ra phản ứng xấu.

Toàn thân nóng rực là một trong những dấu hiệu đặc thù của kì phát tình.

“Còn không nhanh mang nó vào trong phòng đi.” Bởi vì lúc Chung Viễn Thanh bị chóng mặt, vừa vặn ngã vào lồng ngực Tần Phi Tương. Cái thằng nhóc chết tiệt kia to gan lắm, cứ ôm chặt Chung Viễn Thanh khiến Thanh Mộc không có cơ hội chạm vào hắn. Mặc dù Thanh Mộc rất tức nhưng cũng biết giờ không phải lúc so đo chuyện này, nên y chỉ đành rống to.

Tần Phi Tương bị Thanh Mộc rống đến sửng sốt, sau đó gật đầu, ôm Chung Viễn Thanh chạy nhanh vào phòng nhỏ.

Chung Viễn Thanh đột nhiên nắm chặt quần áo Tần Phi Tương, chịu đựng cơn đau đầu với khô nóng trong cơ thể, nói đứt quãng : “Không, không thể vào phòng nhỏ đó. Lawson, Lawson đang ở bên trong.”

Lawson là Omega, còn Chung Viễn Thanh là Alpha, hai giới tính có lực hấp dẫn trí mạng với nhau. Cho dù bên nào có chất dẫn dụ bất ổn thì cũng đều khiến đối phương tiến vào kì phát tình, quan trọng là, một khi Lawson phát tình, toàn bộ Alpha trong cả đoàn đội đều sẽ bị ảnh hưởng đến phát điên.

Tần Phi Tương đương nhiên không muốn nhìn Chung Viễn Thanh hấp dẫn người khác, may thay hiện tại hãy còn cách một khoảng với căn phòng nhỏ kia, giờ lại có gió tuyết lớn, ngăn cản chất dẫn dụ phát tán, nên chưa tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng nào.

Tuy nhiên, đổi lại, thời tiết hiện giờ rất xấu, dù có mặc đồ giữ ấm trong người nhưng cũng không kiên trì được lâu. Huống chi Chung Viễn Thanh còn đang trong trạng thái này, càng khiến người khác bất an hơn.

Tần Phi Tương thật sự gấp đến độ không nghĩ được gì nữa, mắt liếc nhìn Thanh Mộc một cái. Sau đó lấy nút không gian, một ánh sáng trắng đột nhiên hiện lên, Bạch Hổ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Thanh Mộc nhìn Tần Phi Tương dám thả cơ giáp tư nhân của mình ra, mí mắt giật giật, nhưng không nói gì.

“Bạch Hổ, mang bọn ta đến hang động gần nhất.” Lúc này, Tần Phi Tương bất chấp Thanh Mộc có phản ứng gì, y ôm Chung Viễn Thanh xoay người vào khoang điều khiển.



“Vâng, chủ nhân.” Bấy giờ Bạch Hổ không còn dáng vẻ bán manh không đứng đắn như trước, tuy vẫn là giọng điện tử non nớt song đã khiến người ta có cảm giác tin cậy.

Sau khi nhận mệnh lệnh, Bạch Hổ ngẩng đầu, bắt đầu quét toàn bộ núi Corpach. Rất nhanh nó đã tìm được một nơi phù hợp. Có một hang động rất sâu cách nơi này khoảng hai ba trăm mét, mặc dù hơi gần nhưng với thời tiết hiện tại mà nói, dù kì phát tình của Chung Viễn Thanh có đến, chất dẫn dụ chắc chắn sẽ không bay được đến tận đây.

Không suy nghĩ nhiều, Tần Phi Tương lái Bạch Hổ, vội vàng chạy đến hang động kia.

“Chủ nhân, cứ để hai người đi vậy hả ?” Thanh Long nhìn Thanh Mộc đang chắp tay sau lưng, thật cẩn thận hỏi.

“Giờ Chung Viễn Thanh thì không thể đưa về căn phòng kia được. Thằng bé Lawson kia tuy là Omega nhưng nó không hợp với Chung Viễn Thanh. Tất nhiên dựa theo giới tính mà nói nó hợp hơn thằng oắt Tần Phi Tương một chút. ” Thanh Mộc lập tức tỏ vẻ kì thị với thân phận Alpha của Tần Phi Tương.

Thanh Long : “…Ầy, chả lẽ ngài không phải là Alpha sao ? Và, ý tôi hỏi không phải ý này mà !”

Thanh Long chỉ có thể nhắc nhở Thanh Mộc: “Nhưng, nội quy của Ares đã quy định, trong thời gian đi học, miễn là trong giờ học thì không được sử dụng cơ giáp tư nhân, nếu không sẽ bị xử phạt theo nội quy. ”

“Thật?” Thanh Mộc mắt sáng ngời, tỏ vẻ ‘rốt cục tìm được lý do chính đáng có thể chỉnh oắt con Tần Phi Tương’, có điều, mặt y lập tức trở lại bình thường : “Thôi, nó làm vậy cũng vì Chung Viễn Thanh. Lần này nể mặt thằng bé nên ta sẽ tha cho nó. Nhớ đem đoạn này cắt bỏ đi đấy, à còn ghi chép trong quang não Tần Phi Tương nữa. Dù sao giờ thằng bé đã có Tần Phi Tương chăm sóc, hẳn sẽ không vấn đề, chúng ta về trước thôi.”

Thanh Mộc lắc đầu, không biết vì sao, y cứ cảm tưởng vẫn còn một chuyện nhưng không nghĩ ra nổi, thôi, cứ về doanh trại trước thì hơn. Nếu Cáo già Blair kia không thấy mình ở đó chắc sẽ hủy bỏ quan hệ hợp tác này mất.

Thanh Long : Nhưng mà, nhìn dáng Chung Viễn Thanh là biết cậu ấy rất có thể sắp đến kì phát tình, bên cạnh cậu ấy còn là người yêu Tần Phi Tương kìa…Cô nam quả nam ở cùng một chỗ, thật sự sẽ tốt sao?

“Vâng. ” Thanh Long nhìn Thanh Mộc không có phản ứng khi của dáng đã suy nghĩ sâu xa, cuối cùng nó đành nhịn xuống. Tuy rằng Thanh Long được thiết lập chương trình tuyệt đối trung thành với Thanh Mộc, nhưng trong mục phân loại quan trọng trong chương trình của nó, đứng đầu là Chung Minh, về sau Thanh Mộc mới đặt Chung Viễn Thanh lên trước. Cho nên sau khi tính toán toàn bộ, Thanh Long cảm thấy vẫn nên vứt bỏ nghi vấn thì hơn, ừm chỉ cần Chung Viễn Thanh không phản đối thì trong phân loại của nó, Thanh Mộc có phản đối cũng vô ích.

“A. ” Chung Viễn Thanh chỉ cảm giác cả người hắn đang vùi trong biển lửa, sức nóng như sắp khiến hắn bốc hơi. Thế nên, Chung Viễn Thanh bất giác giơ tay, lần mò xuống quần áo của mình, nỗ lực cởi đống đồ vướng víu này.

Sau khi định vị được phương hướng, Tần Phi Tương bèn khởi động chế độ lái tự động. Còn bản thân y thì đứng bất động nhìn chằm chằm Chung Viễn Thanh, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, kết quả trông thấy Chung Viễn Thanh nhích tới nhích lui muốn cởi quần áo.



Đầu Tần Phi Tương ầm một tiếng, mặt y đỏ lựng. Có điều y hãy biết phải đè Chung Viễn Thanh lại, tiếp đó sợ mình sẽ phạm phải sai lầm, đầu quay sang một bên.

“Hình như Chung Viễn Thanh đang nóng, chủ nhân vẫn nên cởi áo khoác của anh ấy thì hơn.” Tiểu Bạch thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ dựa vào Tần Phi Tương nhìn mỹ thực dâng đến miệng nhưng không dám ăn kia, nó thật không biết sao mình tu kiếp nào mới có một chủ nhân thế này. Vì vậy nên, Tiểu Bạch thân là một cơ giáp cao cấp xưng chức, những lúc này, cần phải cảnh tỉnh Tần Phi Tương thì tốt hơn.

“Cởi áo khoác dưới thời tiết này? Có lạnh hay không hả?” Tần Phi Tương nghiêm túc nói, y đang rất chân thành quan tâm đến sức khỏe Chung Viễn Thanh.

Nhưng, Tiểu Bạch càng hy vọng cái vị chủ nhân chưa khai sáng kia càng quan tâm nhiều hơn nữa đến cơ thể của Chung Viễn Thanh hơn cơ!

“Không sao hết. Vì Chung thiếu gia hít phải quá nhiều mùi Phệ Nhân Hoa, dẫn đến chất dẫn dụ nổi dậy thôi. Hơn nữa còn đang trong kì phát tình, ờm, kì phát tình của Alpha ấy, cơ thể sẽ tự tăng cường bảo vệ cho thân thể, không có việc gì đâu. ” Vì để Tần Phi Tương hiểu ra, Tiểu Bạch đặc biệt có ý lặp lại “kì phát tình ”.

Nhìn tui khổ tâm phân tích thế nào chưa, anh còn không nhanh nhanh khai sáng đi, lúc cần ăn thì tuyệt đối không được chỉ dám húp canh suông hiểu chưa !

Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Tần Phi Tương cũng yên tâm hẳn. Lúc nghe đến chữ ‘kì phát tình’ lần thứ hai, cuối cùng y cũng hiểu ra, nên, thởi điểm cởi áo khoác cho Chung Viễn Thanh, mặt y đã đỏ đến xuất huyết.

Vẻ ngây thơ kia làm Tiểu Bạch hận không thể hung hăng đạp một cước lên đầu y, những lúc cần đùa giỡn lưu manh thì anh ngây thơ cho ai xem hả !!!

Cởi áo khoác ngoài xong, bên trong còn lại đồng phục áo sơ mi trắng của Ares. Có lẽ vì vẫn nóng, Chung Viễn Thanh đã sớm chủ động tháo cà vạt với nút áo gò bó thân thể ra.

Áo sơ mi trắng tán loạn trên người Chung Viễn Thanh, loáng thoáng lộ ra vòng eo thon gầy, làn da vốn trắng nõn vì kì phát tình mà trở nên đỏ hồng câu nhân. Sau khi cởi áo khoác, Chung Viễn Thanh giãy dụa càng quyết liệt, hắn nằm trên ghế kim loại, nhúc nhích nửa ngày mới thành công dán mặt vào vịn tay lạnh lẽo. Lúc này Chung Viễn Thanh mới thở dài thoải mái, khẽ rên nhẹ ra tiếng.

Bởi vì động tác này của mình, toàn bộ cơ thể của Chung Viễn Thanh uốn cong như cung tên, vì vậy những phần cơ thể nửa kín nửa hở giờ đều lộ ra hết thảy.

Tần Phi Tương chỉ lén liếc nhìn sống lưng trơn bóng của Chung Viễn Thanh, tầm mắt không hề di chuyển, hơn nữa còn có xu hướng dần dần nóng lên.

Sau đó, Tần Phi Tương che mũi, xoay người chạy qua một bên.

Thật sự không có tiền đồ mà! Tiểu Bạch hãy đang đợi xem trò vui chỉ tiếc rèn sắt không thành, tự cắn đuôi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau