Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 138: Tâm hữu linh tê

Trước Sau
“Nhóc đang đùa đó hả, cậu nghĩ chỉ bừa vào một nơi thì bọn họ chắc sẽ xuất hiện ở chỗ đó sao? Nhóc biết khu hầm mỏ ở núi Corpach có cấu tạo phức tạp thế nào không? Bọn họ có thể ở bất cứ xó xỉnh nào đấy.” Kiều Duy Tư coi phán đoán của Chung Viễn Thanh là trò đùa.

Khang Phùng hiển nhiên cũng không hiểu suy nghĩ của hắn, anh nhìn chằm chằm lên hai tấm bản đồ, rồi lắc đầu: “Đây chỉ là suy đoán riêng của mình em thôi. Xin lỗi, bọn anh sẽ không chấp nhận một phán đoán vô căn cứ.”

“Em đã tính toán chứ không phải nghĩ lung tung.” Chung Viễn Thanh gằn từng chữ nói: “Không chắc chắn một trăm phần trăm thì em sẽ không nói.”

“Ồ? Cậu biết mình đang nói gì không?” Kiều Duy Tư sờ đầu, không hề che đậy thái độ hoài nghi và khinh bỉ với năng lực của Chung Viễn Thanh: “Chắc không phải Ares từng phỏng theo rồi đấy chứ? Ở trường, chỉ bừa một cái dù không đúng cũng được tính điểm. Nhưng còn đây là vấn đề liên quan đến mạng số của đồng đội cậu đó. Thôi thôi, những thứ cậu muốn bọn anh đã cho xem hết rồi. Mau tránh ra, đừng vướng chân vướng tay bọn anh cứu hộ.”

“Tôi tin bọn họ sẽ đi theo hướng đó.” Bởi vì trong đó có Tần Phi Tương, dựa vào độ hiểu biết của mình với y, Chung Viễn Thanh rất dễ đoán ra tình huống, hành đồng cùng lộ tuyến mà Tần Phi Tương sẽ áp dụng, tuy nhiên nếu nói lý do này ra thì sẽ không nhận được tin tưởng.

Khang Phùng nhìn Chung Viễn Thanh đang cúi đầu không nói, hãy tưởng hắn mất tinh thần vì bị Kiều Duy Tư nói trúng. Anh lắc đầu, Chung Viễn Thanh vẫn chỉ là một tân sinh mười sáu tuổi, em ấy có bao nhiêu năng lực để người khác tin cơ chứ, thiếu kinh nghiệm là điều hiển nhiên thôi.

Có điều vì lo nghĩ đến đồng bạn gặp nạn của Chung Viễn Thanh, anh tỏ vẻ có thể lý giải được.

“Hay em đến phòng y tế trước đi. Em ở trên núi lâu thế, kiểm tra xem có sinh bệnh hay không.” Khang Phùng vỗ vai Chung Viễn Thanh.

“Đúng vậy, chủ nhân, bọn họ không tin vào suy nghĩ của anh, nhưng bọn họ là đội chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ có cách của riêng mình. Anh cứ nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.” Tiểu Phượng Hoàng trong nút không gian, nhỏ giọng khuyên.

Chung Viễn Thanh cúi đầu, mặt vẫn như trước, không ai biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.

Cuối cùng, Chung Viễn Thanh âm thầm nắm chặt tay, mặt không đổi sắc đi ra ngoài.

“Cần anh đưa em đi không?” Khang Phùng không yên tâm nói thêm một câu.

“Không, em biết đường đi.” Sau khi nói xong, hắn không hề quay đầu đi ra khỏi phòng chỉ huy.

Suy cho cùng, nhóm Khang Phùng là đội cứu hộ chuyên nghiệp, tuy chỉ dựng tạm đại bản doanh song bố cục vẫn cực kì nghiêm cẩn. Đi ra khỏi phòng chỉ huy, Chung Viễn Thanh liếc mắt một cái liền có thể thấy cờ thập tự đỏ trắng, mà nơi cắm cờ chính là phòng y tế.

Khang Phùng nhìn Chung Viễn Thanh đi đúng hướng, cũng không để tâm, anh quay đầu nhìn lên bản đồ, công việc đào bới vẫn đang khẩn trương tiến hành, tuy nhiên độ sâu hiện tại đã vượt quá tính toán của bọn họ.

“Đội trưởng, nhìn chỗ này này.” Kiều Duy Tư đột nhiên đứng dậy, chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Qua kiểm tra đo đạc, ở đây hiện rõ thời gian với độ dày kết băng mỏng hơn những chỗ khác, hơn nữa vẫn còn mới.”

Khang Phùng nheo mắt, nhìn lên màn hình, đăm chiêu nói: “Nghĩa là có thứ gì đó đã quẹt phải tầng băng này. Gọi bọn họ tập trung phá mở tầng băng này đi.”



Sau khi nhận được chỉ thị, hơn mười đài máy móc ngay lập tức tập trung vào tầng băng kia, đào bới đến sục sôi.

“Cơ mà, lão Đại này, nói thực coi, học viên gặp xui là ai đó? Mấy anh em đều nghe ra giọng điệu không bình thường của anh, nên, mấy đứa đó có thân phận gì không hay chỉ là mấy nhóc bình thường.”, đợi tới khi không còn Chung Viễn Thanh, Kiều Duy Tư mới quay người mở video Chung Viễn Thanh phá mở mật mã, không khỏi cảm khái: “Phá ba cửa trong vòng mười giây, lúc ông đây mười sáu đừng nói phá một cửa mà chưa từng trông thấy cái loại mật mã này ấy.”

“Chú muốn biết thật à?” Khang Phùng cười như không cười nhìn Kiều Duy Tư: “Anh nói xong đừng hối hận là được.”

Kiều Duy Tư nhìn vẻ mặt Khang Phùng liền có dự cảm xấu, có điều gã vẫn cực tò mò: “Anh nói đi.”

“Trong sáu người gặp nạn kia, có một học viên tên Tần Phi Tương. Vừa khéo con trai độc nhất Tần nguyên soái mà chú sùng bái cũng tên là Tần Phi Tương.”

“Anh, anh, có ý gì hả? Chắc chỉ trùng hợp thôi ha. Người trùng tên trùng họ không phải dạng hiếm gặp mà, ha ha.” Kiều Duy Tư mặt tái mét.

“Con trai độc nhất của Tần nguyên soái là tân sinh năm nay của Ares, chú nghĩ xem còn trùng hợp nữa không?” Ban nãy bị dọa sợ một lần nên Khang Phùng đặc biệt hy vọng có ai đó sẽ bị kinh hách như anh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, tên tráng nam Kiều Duy Tư bị hù tới nỗi sắp ngã.

“Thế, thế cái tên nhóc vừa nãy thì sao? Chắc không có thân phận to hơn cả Tần Phi Tương đấy chứ? Em không dám nghĩ nữa đâu.” Kiều Duy Tư mặt đau đớn hỏi.

Khang Phùng thấy Kiều Duy Tư bị dọa sợ thành vậy, lòng dễ chịu hẳn: “Ầy không lo, em ấy tên là Chung Viễn Thanh, là Chung gia….”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Khang Phùng với Kiều Duy Tư chạy nhanh ra ngoài, phát hiện những người ở đại bản doanh đều đang ngẩng đầu nhìn thứ gì đó. Khang Phùng nương theo tầm mắt của họ, sắc mặt đại biến, hóa ra một đài cơ giáp của công đột nhiên bị ai đó tự tiện khởi động, rồi vụt bay đến nơi xảy ra sự cố.

Trong lòng Khang Phùng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, anh quát to: “Có chuyện gì xảy ra?”

Những người ở lại đại bản doanh đều là nhân viên văn chức không am hiểu cơ giáp, Edward phụ trách chữa bệnh thấy Khang Phùng đi ra, vội vàng đáp: “Là tên nhóc anh mang về, cậu ta không nói gì đã tự động lấy một cơ giáp đi.”

Chung Viễn Thanh!

Mình biết ngay chắc nhóc này sẽ không dễ khuất phục mà!

Khang Phùng đau đầu nghĩ, anh biết Chung Viễn Thanh có tính cách quật cường, người như thế sao có thể mất ý niệm trong đầu chỉ vì một hai câu nói của bọn anh cơ chứ?

“Chú định vị đài cơ giáp kia đi, anh đuổi theo cậu ta.” Khang Phùng vừa dặn dò Kiều Duy Tư vừa phóng xuất cơ giáp của mình.



Chỉ chốc lát sau, cơ giáp đỏ trắng của Khang Phùng liền đuổi theo hướng của đài cơ giáp kia.

“Tần Phi Tương đoán chuẩn thật đấy. Hình như tôi ngửi thấy mùi nước nè.” Đoàn người được Bạch Hổ chiếu sáng, cẩn thận tiến về phía trước, không biết qua bao lâu, Jean đi đầu chợt mở miệng nói.

Lúc trước cậu ta cũng nói vậy, sau đó cả bọn liền tìm được mạch nước ngầm. Nên giờ lại thốt ra lời này, vậy có nghĩa?

“Mạch nước ngầm? Có phải chúng ta sắp tìm thấy lối ra rồi không?” Thạch Lan hỏi ngay tức khắc, dù ban đầu Tần Phi Tương đã cự tuyệt nhưng y bị thương quá nặng, đến khi y không chịu được nữa mới đành để Thạch Lan dìu, vì thế Thạch Lan rất tinh tường tình trạng của y.

Jean khụt khịt mũi, sau đó ngửi kĩ, cào đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được. Mùi vị của nước lần này khác với lúc trước.”

Mọi người: Thành phần của nước trên núi cao không giống với mạch nước ngầm đó hả?

Có lẽ vì do mất máu quá nhiều, nhưng may có Thạch Lan dìu, bằng không Tần Phi Tương thật không biết y sẽ gục ở đâu nữa. Nghe Jean nói vậy, y miễn cưỡng ngẩng đầu, nói đứt quãng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là suối nước nóng.”

Suối nước nóng?

Loomis nhìn về phía Jean, tò mò hỏi: “Cậu cảm nhận được độ ấm của nước à?”

“Độ ấm?” Jean nhắm mắt cảm thụ một chút: “Ái chà, thật nóng lắm nha, ban nãy không chú ý tới.”

Thạch Lan liếc nhìn Tần Phi Tương đang suy yếu, rồi quay qua nhìn người khác, hắn rất lo, lỡ như Tần Phi Tương té xỉu, dựa vào cái tên không đáng tin kia, bọn họ có thể thoát được không đây…

Mọi người dựa theo hướng Jean chỉ, tiếp tục đi về phía trước, ước chừng gần trăm mét, rốt cục cũng loáng thoáng thấy được một tia sáng.

“Trong, trong này có suối nước nóng thật này.”

Chạy ra khỏi đường hầm chật hẹp, một không gian cực kì rộng lớn đập vào mắt mọi người, hơi nóng màu trắng của suối nước nóng bốc lên nghi ngút khắp nơi.

“Sao Tần Phi Tương giỏi vậy. Mũi tôi chưa ngửi được, ấy vậy mà cậu ấy đã đoán trúng.” Jean mặt sùng bái nhìn y.

“Tất nhiên rồi. Chủ nhân của tui đó.” Bạch Hổ kiêu ngạo, nó sẽ không nói với bọn họ nơi này chính là chỗ mây mưa của chủ nhân nó với Chung Viễn Thanh đâu nhá. Hừ, lần này cực chẳng đã mới để bọn họ nhìn thấy thôi. Đợi lúc cứu xong xem, tui nhất định phải niêm phong nơi này cất vào kho, coi như làm kỉ niệm khó quên. Tiện cho sau này nếu chủ nhân và Chung thiếu gia tìm lại cảm giác!

“Tuy nhiên, tin xấu là cửa hang ở chỗ này cũng bị chặn rồi này.” Ngay tại lúc Tiểu Bạch đang xây dựng kế hoạch cho tương lai, Du Trạch với Loomis dò đường phía trước, đột nhiên mang về một tin không mấy tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau