Chương 155: Cảm nhận
“Đưa người đến rồi à?”
“Vâng, dựa vào lời ngài đã dặn lúc trước, tôi đã đưa người vào phòng ngủ của ngài.”
“Thật bất ngờ nha, dưới tình hình như thế, mà cậu vẫn rất lý trí. Cậu dám ra tay với cả em họ mình sao.”
“Đại nhân, ngài hẳn không quên đã đồng ý chuyện của tôi đúng không? Em họ thì sao? Nếu nó đã không chịu ra nhập vào bên chúng ta, vậy phải cần ngài tự thân xuất mã thuyết phục thôi. Đúng rồi, tính em họ tôi không tốt lắm, mặc dù giờ nó không thể sử dụng tinh thần lực nhưng nó vẫn có chút thực lực đó.”
“Ồ vậy à? Hoa hồng có gai nào ta chưa từng gặp qua chứ. Hay quyết định hôm nay dùng hương hoa hồng đi. Còn chuyện của cậu, ta đã biết, giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”
“Vâng, đại nhân.”
Thấy bóng Chung Kiệt đã khuất dạng, bàn tay đang đeo găng trắng của Naiden mới vỗ nhẹ lên lọ nước hoa hồng đỏ thẫm, cười đắc ý.
Đúng là một người tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích của mình mà có thể xuống tay với cả em họ. Có điều, cũng vì thế hắn mới có thể ngồi mát ăn bát vàng như hiện giờ. Với lại, tuy Chung Viễn Thanh đẹp đấy nhưng Chung Kiệt cũng không chạy thoát được đâu.
Nếu cậu ta đã dám nhẫn tâm dâng em họ ruột của mình ra như thế, có lẽ lần sau nên để cậu ta tự mình ra trận nhỉ ? Hay để hai anh em này cùng lên đây ta? Naiden vuốt cằm, ánh mắt lóe lên tia tục tĩu, hiện tại hắn đã mường tượng được cảnh hai anh em Chung gia cùng hầu hạ mình rồi.
Có điều, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải chinh phục mỹ nhân trước mắt này như thế nào.
Trong lúc đó, Chung Viễn Thanh hãy đang mơ màng, hắn chỉ có thể mang máng nghe được đoạn đối thoại của hai người kia, đồng thời nhận ra giọng nói của Chung Kiệt, mơ hồ phân tích được Chung Kiệt đã dùng mình làm giao dịch với ai đó.
Về người còn lại, Chung Viễn Thanh chỉ cảm thấy giọng kia rất quen, nhưng vì đầu quá đau nên hắn không nghĩ ra được đó là ai.
Nên nói rằng giờ hắn không thể động não bởi não hắn sẽ đau vô cùng. Tình trạng này cực kì giống với lúc tinh thần lực kiệt quệ, ý thức sẽ bị tinh thần lực công kích, đây chính là chiêu độc Chung Kiệt ban tặng cho hắn.
Sau khi khẳng định Chung Viễn Thanh không thể sử dụng tinh thần lực, gã vẫn dùng tinh thần lực phong tỏa toàn bộ đại não của Chung Viễn Thanh, để chắc chắn hắn không còn lực kháng cự.
Một Chung Viễn Thanh không thể sử dụng tinh thần lực rốt cục còn giá trị gì khiến Chung Kiệt phải lợi dụng?
Chính bản thân Chung Viễn Thanh cũng không đoán nổi.
Ngay tại thời điểm đầu hắn đã muốn nứt ra, một mùi hương quen thuộc bỗng bay vào mũi hắn, đó là hương hoa hồng. Không đúng, ngoại trừ hương hoa thuần túy, Chung Viễn Thanh còn cảm nhận thấy nó còn pha thêm một thứ mùi khác, hoặc nên nói thứ mùi này ẩn dấu, làm nền cho hương hoa hồng.
Thế nhưng, rốt cục là mùi gì?
Chung Viễn Thanh càng ngửi, đầu óc càng trở nên mơ hồ, suy nghĩ của hắn dần mất tỉnh táo.
Không biết đã trải qua bao lâu, Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác rất lạ khiến tim hắn đập rất nhanh, nó tựa như lông chim, vô ý, xẹt qua, trêu chọc tim hắn.
Đồng thời, tốc độ tuần hoàn máu trong cơ thể Chung Viễn Thanh cũng tăng nhanh. Sau đó hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn vài phần. Sự trao đổi chất trong cơ thể cũng vì thế bắt đầu tăng tốc.
Chung Viễn Thanh dần dà cảm nhận được một luồng nhiệt đang từ từ cuộn trào trong cơ thể.
Nóng, nóng quá.
Chung Viễn Thanh xoay người, thì thào tự nói. Sau đó mơ hồ tự nới lỏng quần áo vướng víu trên người mình, chỉ tiếc, dù có làm vậy song cũng không khiến hắn thoải mải hơn được bao nhiêu.
“Thật tuyệt sắc. ” Naiden đã từng nhìn rất nhiều người phải lộ ra nét quyến rũ dưới mùi hương này.
Nhưng, tất cả đều không bằng cái móng tay của Chung Viễn Thanh.
Suy nghĩ vốn chỉ tìm một trò vui của Naide bị đánh tan, hắn không ngờ được mình đã tìm được một báu vật.
Nghĩ tới đây, mặt Naiden không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn, hắn không thèm đợi mùi hương kia đã thẩm thấu hết hay chưa, liền nhịn không được đi tới bên giường, từ từ cúi người xuống.
Bàn tay đeo găng trắng chậm rãi mơn trớn khuôn mặt Chung Viễn Thanh.
Mà lúc này, Chung Viễn thanh đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy có người đang vuốt ve mặt hắn.
Ai? Ai dám chạm vào hắn?
Đột nhiên, hình ảnh của Tần Phi Tương chợt hiện lên trong đầu hắn.
Là Tần Phi Tương ư?
Nghĩ tới y, Chung Viễn Thanh nhất thời yên tâm.
“Tần, Phi Tương.” Chung Viễn Thanh mơ màng nói ra cái tên này, cố gắng mở mắt.
Tay Naiden vừa sờ mặt Chung Viễn Thanh, đã cảm nhận cơ thể hắn đang run rẩy, hắn ta hãy tưởng vì mình chạm vào nên Chung Viễn Thanh mới có phản ứng như vậy. Nào ngờ, hưng phấn chưa được lâu đã nghe thấy tên người đàn ông khác trong miệng Chung Viễn Thanh.
Việc này đối với một người đàn ông mà nói, chính là chuyện khó chịu nhất.
Có điều, cái tên Chung Viễn Thanh vừa nói ban nãy…Tần Phi Tương?
Đây không phải tên người cùng phòng với Chung Viễn Thanh sao ? Đứa con độc nhất lão thất phu kia đấy ư!
Hóa ra, quan hệ của hai người là thế ư?
Naiden tựa hồ túm được một nhược điểm cực kì có ích, không khỏi càng hưng phấn.
Cho dù Chung Viễn Thanh thích Tần Phi Tương thì sao chứ? Hôm nay báu vật này sẽ trở thành người của hắn mất rồi. Tưởng tượng tới đây, Naiden lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo, bởi quá kích thích nên tay hắn ta không khỏi run rẩy.
Còn Chung Viễn Thanh nằm trên giường, mở hai mắt vô thần đang không hề hay biết bản thân sắp rơi vào nguy cơ lớn nhất.
Là Naiden?
Khốn kiếp, tên kia rốt cục đang ở đâu?
Sau khi ép ra được cái tên này, Tần Phi Tương bèn cảm thấy mình điên tới nơi rồi.
Có lẽ Chung Viễn Thanh không biết hắn ta, song Tần Phi Tương lại thu thập được không ít tư liệu về hiệu trưởng, huấn luyện viên của Ares từ cha y.
Trong đó, Naiden thuộc phe phái đối nghịch là đối tượng bọn họ chú ý nhiều nhất.
Trong tư liệu đã ghi rõ, ngoại trừ những lúc thích ra vẻ quý tộc cao cao tại thượng, khinh thường quân nhân, Naiden còn có một ham mê đặc thù, hắn ta thích “ bóc tem ” người khác khi ở trên giường, càng đáng sợ hơn, nam nữ hắn ta đều ăn. Chỉ cần phù hợp với khẩu vị của Naiden, hắn ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn đưa được người ta lên giường.
Hơn nữa, nghe nói tên Naiden còn cực kì hứng thú khi ở trên giường, nói đơn giản thì đó là tên biến thái tâm thần.
Nhớ lại những thông tin trong tài liệu, điều tra vài người hợp với sở thích của Naiden, y liền phát hiện Chung Viễn Thanh là tổng thể của những người kia. Nếu Chung Viễn Thanh không rơi vào tầm ngắm của Naiden, quả thật Tần Phi Tương sẽ cùng họ với Chung Viễn Thanh luôn và ngay.
“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp!” Tần Phi Tương nắm chặt tay, thầm chửi. Thật ra y càng giận sơ sẩy của chính mình hơn, y tự nhiên mất cảnh giác, còn để Chung Viễn Thanh ra ngoài một mình vào sáng nay nữa.
“Chủ nhân, giờ anh nhất định phải tỉnh táo. Hiện tại không phải lúc anh tự kiểm điểm.” Tiểu Bạch nhỏ giọng khuyên : “Anh nghĩ coi Chung thiếu gia sẽ bị đưa đi đâu?”
Tần Phi Tương gật đầu : “Mi nói đúng, giờ là lúc ta nhất định phải tỉnh táo.”
Hôm nay là “Ngày mở cửa”, người ra vào trường rất nhiều, chuyện có người lén mang hàng cấm là chuyện chắc chắn tồn tại.
Trường quân đội Ares hiển nhiên đã đoán trước được tình huống này, cho nên, mỗi cửa ra vào đều được thiết trí máy quét.
Ví dụ như, Chung Kiệt muốn đưa Chung Viễn Thanh ra ngoài, ngoại trừ việc gã phải tự đi ra, còn phải cần tự bản thân Chung Viễn Thanh ra, mà may mắn chính là, sáng nay Chung Viễn Thanh đi rất vội vã nên đã quên mang theo thẻ căn cước.
Nếu không có thẻ căn cước, Chung Kiệt chắc chắn không thể đưa hắn đi, nói cách khác, Chung Viễn Thanh vẫn đang ở một góc nào đó trong Ares.
Mặc dù Naiden là phó hiệu trương, song vì không hay đến, cộng thêm thói tự nhận là quý tộc, nên cực ghét tác phong thô lỗ của quân đội, song song với đó, những người của trường cũng cực kì ghét hắn. Thế nên, kì thực phạm vi hoạt động của Naiden ở trong trường rất có hạn.
Chẳng nhẽ em ấy đang ở trong văn phòng của hắn ta ư?
Ngoài văn phòng làm việc, Naiden còn có một tòa nhà nằm biệt lập ở nơi khác.
Hai nơi này của Naiden cách rất xa nhau, tưởng như hai đầu của trường học vậy, muốn qua lại hai nơi này rất mất thời gian.
Tần Phi Tương thật không dám cam đoan, trong khoảng thời gian đi lại này, Chung Viễn Thanh sẽ gặp phải chuyện gì.
Rốt cuộc phải đi bên nào đây?
Tần Phi Tương đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ đang liên tục nhấp nháy trên bản đồ.
“Tìm thấy Điểm Điểm nhà bác chưa?” Đúng lúc này, Chung Minh đột nhiên gọi đến quang não Tần Phi Tương. Trên màn hình, Chung Minh hỏi rất nhẹ nhàng, còn Thanh Mộc thì ôm đầu ngồi xổm bên cạnh, phảng phất như chuyện nên hay không nên đều đã xảy ra.
“Bác Chung.” Nhìn Chung Minh, Tần Phi Tương liền như tìm thấy cứu tinh, y lập tức nói cực kì ngắn gọn, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Chung Minh : “Bác nghĩ Chung Viễn Thanh sẽ bị đưa đi đâu?”
Chung Minh lắc đầu : “Bác cũng không cảm nhận được.”
“Tuy nhiên, bác thì không, nhưng có người có thể.” Chung Minh nói tiếp.
“Ai ạ ?”
“Cháu đấy.” Chung Minh chỉ lên màn hình: “Nếu cháu và Điểm Điểm nhà bác đã đạt tới độ tinh thần lực đồng điệu, cũng có nghĩa, cháu hoàn toàn có thể cảm giác được Điểm Điểm đã đi đâu, hay bất cứ lúc nào, chỗ nào.”
“Nhưng, làm thế nào để cảm nhận được ạ?” Tần Phi Tương hỏi.
Chung Minh lập tức bắt đầu dạy Tần Phi Tương cách cảm nhận: “Đầu tiên phải….”
Không bao lâu sau, Tần Phi Tương đột nhiên mở bừng mắt, kích động nói: “Cháu cảm nhận được rồi!”
“Ở đâu?”
“Bên kí túc xá.” Tần Phi Tương nói xong bèn xoay người ra lệnh: “Tiểu Bạch!”
“Có tui!” Tần Phi Tương loáng cái nhảy lên lưng cơ giáp Bạch Hổ, hai cánh vàng rực đột nhiên bung ra, khẽ quơ nhẹ, nó quay đầu bay thẳng đến kí túc xá.
“Vâng, dựa vào lời ngài đã dặn lúc trước, tôi đã đưa người vào phòng ngủ của ngài.”
“Thật bất ngờ nha, dưới tình hình như thế, mà cậu vẫn rất lý trí. Cậu dám ra tay với cả em họ mình sao.”
“Đại nhân, ngài hẳn không quên đã đồng ý chuyện của tôi đúng không? Em họ thì sao? Nếu nó đã không chịu ra nhập vào bên chúng ta, vậy phải cần ngài tự thân xuất mã thuyết phục thôi. Đúng rồi, tính em họ tôi không tốt lắm, mặc dù giờ nó không thể sử dụng tinh thần lực nhưng nó vẫn có chút thực lực đó.”
“Ồ vậy à? Hoa hồng có gai nào ta chưa từng gặp qua chứ. Hay quyết định hôm nay dùng hương hoa hồng đi. Còn chuyện của cậu, ta đã biết, giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”
“Vâng, đại nhân.”
Thấy bóng Chung Kiệt đã khuất dạng, bàn tay đang đeo găng trắng của Naiden mới vỗ nhẹ lên lọ nước hoa hồng đỏ thẫm, cười đắc ý.
Đúng là một người tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích của mình mà có thể xuống tay với cả em họ. Có điều, cũng vì thế hắn mới có thể ngồi mát ăn bát vàng như hiện giờ. Với lại, tuy Chung Viễn Thanh đẹp đấy nhưng Chung Kiệt cũng không chạy thoát được đâu.
Nếu cậu ta đã dám nhẫn tâm dâng em họ ruột của mình ra như thế, có lẽ lần sau nên để cậu ta tự mình ra trận nhỉ ? Hay để hai anh em này cùng lên đây ta? Naiden vuốt cằm, ánh mắt lóe lên tia tục tĩu, hiện tại hắn đã mường tượng được cảnh hai anh em Chung gia cùng hầu hạ mình rồi.
Có điều, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải chinh phục mỹ nhân trước mắt này như thế nào.
Trong lúc đó, Chung Viễn Thanh hãy đang mơ màng, hắn chỉ có thể mang máng nghe được đoạn đối thoại của hai người kia, đồng thời nhận ra giọng nói của Chung Kiệt, mơ hồ phân tích được Chung Kiệt đã dùng mình làm giao dịch với ai đó.
Về người còn lại, Chung Viễn Thanh chỉ cảm thấy giọng kia rất quen, nhưng vì đầu quá đau nên hắn không nghĩ ra được đó là ai.
Nên nói rằng giờ hắn không thể động não bởi não hắn sẽ đau vô cùng. Tình trạng này cực kì giống với lúc tinh thần lực kiệt quệ, ý thức sẽ bị tinh thần lực công kích, đây chính là chiêu độc Chung Kiệt ban tặng cho hắn.
Sau khi khẳng định Chung Viễn Thanh không thể sử dụng tinh thần lực, gã vẫn dùng tinh thần lực phong tỏa toàn bộ đại não của Chung Viễn Thanh, để chắc chắn hắn không còn lực kháng cự.
Một Chung Viễn Thanh không thể sử dụng tinh thần lực rốt cục còn giá trị gì khiến Chung Kiệt phải lợi dụng?
Chính bản thân Chung Viễn Thanh cũng không đoán nổi.
Ngay tại thời điểm đầu hắn đã muốn nứt ra, một mùi hương quen thuộc bỗng bay vào mũi hắn, đó là hương hoa hồng. Không đúng, ngoại trừ hương hoa thuần túy, Chung Viễn Thanh còn cảm nhận thấy nó còn pha thêm một thứ mùi khác, hoặc nên nói thứ mùi này ẩn dấu, làm nền cho hương hoa hồng.
Thế nhưng, rốt cục là mùi gì?
Chung Viễn Thanh càng ngửi, đầu óc càng trở nên mơ hồ, suy nghĩ của hắn dần mất tỉnh táo.
Không biết đã trải qua bao lâu, Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác rất lạ khiến tim hắn đập rất nhanh, nó tựa như lông chim, vô ý, xẹt qua, trêu chọc tim hắn.
Đồng thời, tốc độ tuần hoàn máu trong cơ thể Chung Viễn Thanh cũng tăng nhanh. Sau đó hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn vài phần. Sự trao đổi chất trong cơ thể cũng vì thế bắt đầu tăng tốc.
Chung Viễn Thanh dần dà cảm nhận được một luồng nhiệt đang từ từ cuộn trào trong cơ thể.
Nóng, nóng quá.
Chung Viễn Thanh xoay người, thì thào tự nói. Sau đó mơ hồ tự nới lỏng quần áo vướng víu trên người mình, chỉ tiếc, dù có làm vậy song cũng không khiến hắn thoải mải hơn được bao nhiêu.
“Thật tuyệt sắc. ” Naiden đã từng nhìn rất nhiều người phải lộ ra nét quyến rũ dưới mùi hương này.
Nhưng, tất cả đều không bằng cái móng tay của Chung Viễn Thanh.
Suy nghĩ vốn chỉ tìm một trò vui của Naide bị đánh tan, hắn không ngờ được mình đã tìm được một báu vật.
Nghĩ tới đây, mặt Naiden không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn, hắn không thèm đợi mùi hương kia đã thẩm thấu hết hay chưa, liền nhịn không được đi tới bên giường, từ từ cúi người xuống.
Bàn tay đeo găng trắng chậm rãi mơn trớn khuôn mặt Chung Viễn Thanh.
Mà lúc này, Chung Viễn thanh đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy có người đang vuốt ve mặt hắn.
Ai? Ai dám chạm vào hắn?
Đột nhiên, hình ảnh của Tần Phi Tương chợt hiện lên trong đầu hắn.
Là Tần Phi Tương ư?
Nghĩ tới y, Chung Viễn Thanh nhất thời yên tâm.
“Tần, Phi Tương.” Chung Viễn Thanh mơ màng nói ra cái tên này, cố gắng mở mắt.
Tay Naiden vừa sờ mặt Chung Viễn Thanh, đã cảm nhận cơ thể hắn đang run rẩy, hắn ta hãy tưởng vì mình chạm vào nên Chung Viễn Thanh mới có phản ứng như vậy. Nào ngờ, hưng phấn chưa được lâu đã nghe thấy tên người đàn ông khác trong miệng Chung Viễn Thanh.
Việc này đối với một người đàn ông mà nói, chính là chuyện khó chịu nhất.
Có điều, cái tên Chung Viễn Thanh vừa nói ban nãy…Tần Phi Tương?
Đây không phải tên người cùng phòng với Chung Viễn Thanh sao ? Đứa con độc nhất lão thất phu kia đấy ư!
Hóa ra, quan hệ của hai người là thế ư?
Naiden tựa hồ túm được một nhược điểm cực kì có ích, không khỏi càng hưng phấn.
Cho dù Chung Viễn Thanh thích Tần Phi Tương thì sao chứ? Hôm nay báu vật này sẽ trở thành người của hắn mất rồi. Tưởng tượng tới đây, Naiden lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo, bởi quá kích thích nên tay hắn ta không khỏi run rẩy.
Còn Chung Viễn Thanh nằm trên giường, mở hai mắt vô thần đang không hề hay biết bản thân sắp rơi vào nguy cơ lớn nhất.
Là Naiden?
Khốn kiếp, tên kia rốt cục đang ở đâu?
Sau khi ép ra được cái tên này, Tần Phi Tương bèn cảm thấy mình điên tới nơi rồi.
Có lẽ Chung Viễn Thanh không biết hắn ta, song Tần Phi Tương lại thu thập được không ít tư liệu về hiệu trưởng, huấn luyện viên của Ares từ cha y.
Trong đó, Naiden thuộc phe phái đối nghịch là đối tượng bọn họ chú ý nhiều nhất.
Trong tư liệu đã ghi rõ, ngoại trừ những lúc thích ra vẻ quý tộc cao cao tại thượng, khinh thường quân nhân, Naiden còn có một ham mê đặc thù, hắn ta thích “ bóc tem ” người khác khi ở trên giường, càng đáng sợ hơn, nam nữ hắn ta đều ăn. Chỉ cần phù hợp với khẩu vị của Naiden, hắn ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn đưa được người ta lên giường.
Hơn nữa, nghe nói tên Naiden còn cực kì hứng thú khi ở trên giường, nói đơn giản thì đó là tên biến thái tâm thần.
Nhớ lại những thông tin trong tài liệu, điều tra vài người hợp với sở thích của Naiden, y liền phát hiện Chung Viễn Thanh là tổng thể của những người kia. Nếu Chung Viễn Thanh không rơi vào tầm ngắm của Naiden, quả thật Tần Phi Tương sẽ cùng họ với Chung Viễn Thanh luôn và ngay.
“Khốn kiếp! Tên khốn kiếp!” Tần Phi Tương nắm chặt tay, thầm chửi. Thật ra y càng giận sơ sẩy của chính mình hơn, y tự nhiên mất cảnh giác, còn để Chung Viễn Thanh ra ngoài một mình vào sáng nay nữa.
“Chủ nhân, giờ anh nhất định phải tỉnh táo. Hiện tại không phải lúc anh tự kiểm điểm.” Tiểu Bạch nhỏ giọng khuyên : “Anh nghĩ coi Chung thiếu gia sẽ bị đưa đi đâu?”
Tần Phi Tương gật đầu : “Mi nói đúng, giờ là lúc ta nhất định phải tỉnh táo.”
Hôm nay là “Ngày mở cửa”, người ra vào trường rất nhiều, chuyện có người lén mang hàng cấm là chuyện chắc chắn tồn tại.
Trường quân đội Ares hiển nhiên đã đoán trước được tình huống này, cho nên, mỗi cửa ra vào đều được thiết trí máy quét.
Ví dụ như, Chung Kiệt muốn đưa Chung Viễn Thanh ra ngoài, ngoại trừ việc gã phải tự đi ra, còn phải cần tự bản thân Chung Viễn Thanh ra, mà may mắn chính là, sáng nay Chung Viễn Thanh đi rất vội vã nên đã quên mang theo thẻ căn cước.
Nếu không có thẻ căn cước, Chung Kiệt chắc chắn không thể đưa hắn đi, nói cách khác, Chung Viễn Thanh vẫn đang ở một góc nào đó trong Ares.
Mặc dù Naiden là phó hiệu trương, song vì không hay đến, cộng thêm thói tự nhận là quý tộc, nên cực ghét tác phong thô lỗ của quân đội, song song với đó, những người của trường cũng cực kì ghét hắn. Thế nên, kì thực phạm vi hoạt động của Naiden ở trong trường rất có hạn.
Chẳng nhẽ em ấy đang ở trong văn phòng của hắn ta ư?
Ngoài văn phòng làm việc, Naiden còn có một tòa nhà nằm biệt lập ở nơi khác.
Hai nơi này của Naiden cách rất xa nhau, tưởng như hai đầu của trường học vậy, muốn qua lại hai nơi này rất mất thời gian.
Tần Phi Tương thật không dám cam đoan, trong khoảng thời gian đi lại này, Chung Viễn Thanh sẽ gặp phải chuyện gì.
Rốt cuộc phải đi bên nào đây?
Tần Phi Tương đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ đang liên tục nhấp nháy trên bản đồ.
“Tìm thấy Điểm Điểm nhà bác chưa?” Đúng lúc này, Chung Minh đột nhiên gọi đến quang não Tần Phi Tương. Trên màn hình, Chung Minh hỏi rất nhẹ nhàng, còn Thanh Mộc thì ôm đầu ngồi xổm bên cạnh, phảng phất như chuyện nên hay không nên đều đã xảy ra.
“Bác Chung.” Nhìn Chung Minh, Tần Phi Tương liền như tìm thấy cứu tinh, y lập tức nói cực kì ngắn gọn, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Chung Minh : “Bác nghĩ Chung Viễn Thanh sẽ bị đưa đi đâu?”
Chung Minh lắc đầu : “Bác cũng không cảm nhận được.”
“Tuy nhiên, bác thì không, nhưng có người có thể.” Chung Minh nói tiếp.
“Ai ạ ?”
“Cháu đấy.” Chung Minh chỉ lên màn hình: “Nếu cháu và Điểm Điểm nhà bác đã đạt tới độ tinh thần lực đồng điệu, cũng có nghĩa, cháu hoàn toàn có thể cảm giác được Điểm Điểm đã đi đâu, hay bất cứ lúc nào, chỗ nào.”
“Nhưng, làm thế nào để cảm nhận được ạ?” Tần Phi Tương hỏi.
Chung Minh lập tức bắt đầu dạy Tần Phi Tương cách cảm nhận: “Đầu tiên phải….”
Không bao lâu sau, Tần Phi Tương đột nhiên mở bừng mắt, kích động nói: “Cháu cảm nhận được rồi!”
“Ở đâu?”
“Bên kí túc xá.” Tần Phi Tương nói xong bèn xoay người ra lệnh: “Tiểu Bạch!”
“Có tui!” Tần Phi Tương loáng cái nhảy lên lưng cơ giáp Bạch Hổ, hai cánh vàng rực đột nhiên bung ra, khẽ quơ nhẹ, nó quay đầu bay thẳng đến kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất