Chương 53: Khảo vấn (*)
(*) Đánh đập tra hỏi.
Đề nghị của quả cầu lông quả thực khiến Tần Phi Tương rung rinh nhưng sự thật thì luôn luôn đắng lòng, dựa vào các dữ liệu thăm dò cho biết thì Chung Viễn Thanh sẽ sớm tỉnh lại.
Tuy là bất đắc dĩ, hơn nữa Chung Viễn Thanh tự thấy mất mặt khi vào lúc quan trọng nhất thì hắn lại lăn ra ngất, nhưng hắn không thể thừa nhận, giấc ngủ này thực đúng là rất thoải mái, cơ mà phải trừ bỏ lúc ngủ môi có hơi ngứa ra thì tất cả đều dễ chịu.
Trợn tròn mắt nhìn cổ thụ cao vút trên đỉnh đầu đối phương, mãi đến lúc nghe thấy tiếng của quả cầu lông, Chung Viễn Thanh mới xác định giờ phút này hắn vẫn còn ở Ares.
“Chung thiếu gia, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Quả cầu lông lộn nhào chạy tới.
Thì ra vì đã giải quyết xong mọi việc, Tần Phi Tương muốn để Chung Viễn Thanh ngủ thoải mái một chút, Tần Phi Tương cố ý bảo quả cầu lông mở rộng khoang chỉ huy ra, chẳng qua không phải là dùng mở cửa ở phần bụng mà là mở rộng vùng lưng nên Chung Viễn Thanh vừa mở mắt ra mới thấy một mảng rừng cây kia.
“Đã giải quyết xong rồi?” Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh: “Chủ nhân nhà mi đâu?”
“Chủ nhân á? Chủ nhân ở bên kia kìa, chủ nhân còn bề bộn nhiều việc nên để tui ở đây với anh đó.” Quả cầu lông ấp úng nói, trái lại khiến Chung Viễn Thanh sinh nghi.
“Cậu ta vội chuyện gì?”
“Aizz, chuyện của chủ nhân, tui hông có biết đâu.” Quả cầu lông vội vàng giải thích: “Nếu anh muốn nói chuyện vậy thì, vậy thì tui hát cho anh nghe nhá.”
“Không cần.” Chung Viễn Thanh quả quyết cự tuyệt: “Ta hỏi một lần nữa, cậu ta ở đâu? Đang làm gì?”
Quả cầu lông ngoan ngoãn chỉ chỉ một hướng, đáng thương hề hề nói : “Anh thật muốn qua á? Nếu chủ nhân biết do tui nói, tui chắc chắn sẽ bị trừng phạt, ừm, không chừng bị đánh mông đó.”
“Mi cảm thấy với cái thân thể của mi, Tần Phi Tương có thể đánh mi hả?” Chung Viễn Thanh cực kì vô tình vạch trần sự thật, sau đó không đợi quả cầu lông phản ứng, hắn đã nhảy ra, trực tiếp rời khỏi khoang chỉ huy.
Trong khoang chỉ huy lúc này chỉ còn lại quả cầu lông một mình nhàm chán ghé ở trong thở ngắn thở dài, lôi kéo Chung thiếu gia mà chủ nhân yêu thực khó quá đi, tim đàn ông sâu tựa biển cả a, hơn nữa với cái tính cách tự nghẹn chết kia của chủ nhân nhà mình thì xem ra nhiệm vụ của nó quá gian khổ rồi!!!
Chung Viễn Thanh dựa vào hướng chỉ của quả cầu lông, đi không đi được bao lâu đã nhìn thấy Tần Phi Tương đang cúi đầu đứng đó cau mày, tựa như đang đau đầu chuyện gì đó, trước mặt y là một đám đàn ông bị trói lại như cái bánh chưng.
Chung Viễn Thanh chú ý thấy trong đám người kia có cả tên trọc cùng tên da ngăm đã tập kích bọn họ. Ra là đám người họ, Chung Viễn Thanh cũng không gọi Tần Phi Tương mà nhanh chóng đi đến.
“Ai?” Tần Phi Tương nhận thấy động tĩnh phía sau, y liền lập tức xoay người vung nắm đấm lên, lúc nhìn rõ người phía sau là Chung Viễn Thanh, y mới kinh ngạc, vội vàng dừng lại động tác.
Động tác quá nhanh! Chung Viễn Thanh nhìn thấy nắm đấm chỉ cách chóp mũi của hắn một cm, âm thầm líu lưỡi, may là Tần Phi Tương phản ứng nhanh không thì, dựa vào tốc độ của Tần Phi Tương Chung Viễn Thanh không thể cam đoan hắn có thể tránh được một quyền này không.
“Sao cậu tới đây?”
“Cậu ở đây làm gì?”
Hai người đồng thanh nói, sau đó lại cùng trầm mặc.
“Cậu nói trước hay tôi nói trước?” Chung Viễn Thanh phá vỡ cục diện bế tắc.
Lúc trước đổi là chuyện khác, Tần Phi Tương chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật, nhưng giờ…
“Hừ! Hai thằng nhóc con tốt nhất từ bỏ đi! Bọn tao đều là kẻ sống sót trên mũi đao, có đạo đức nghề nghiệp, có đánh chết bọn tao cũng không để lộ thông tin của chủ thuê đâu!”
Chỉ là, Tần Phi Tương tuy chưa nói nhưng đã có kẻ trong đám lính đánh thuê kia đã không nhẫn nại không được. Hóa ra Tần Phi Tương đang muốn nhân dịp Chung Viễn Thanh chưa tỉnh, cậy kẻ chủ mưu đằng sau từ miệng đám người này ra, y có dự cảm, người đứng sau một màn này cùng người đã hãm hại bỏ tù Chung Viễn Thanh có liên quan đến nhau.
Nhưng, Tần Phi Tương lại quên mất một chuyện quan trọng. Y là người chỉ hợp ủng hộ sĩ khí ở tiền tuyến với mang binh đi đánh giặc, còn chuyện tra hỏi, y căn bản không biết phải tra hỏi người khác như thế nào, bình thường mấy chuyện này Tần Phi Tương đều giao cho sĩ quan cấp tá hoặc Thạch Lan làm, cho nên khi Chung Viễn Thanh đi tới thì đã thấy vẻ mặt chau mày ủ của Tần Phi Tương.
Người vừa lên tiếng chính là tên da ngăm đen kia, Chung Viễn Thanh nhớ rõ khẩu điện từ mini mà hắn đoạt lấy là rơi xuống từ hông người này.
Thật là trùng hợp ghê ta.
Chung Viễn Thanh không nhịn được nheo mắt lại, đánh giá người đàn ông phát ra tiếng kia, có câu chó khôn sẽ không cắn người, xem ra người này không thể chờ được mà tự đánh vào tay mình rồi. Chung Viễn Thanh nghĩ như thế xong, lúc này như hóa thành con rắn độc ngủ đông đã lâu, trong mắt lóe lóe lên chút hưng phấn, tham lam nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Khóe miệng Chung Viễn Thanh khẽ nhướn lên, hắn đi đến chỗ tên kia.
“Ồ, từng sống sót trên mũi đao sao? Quả đúng là lợi hại!” Chưa dứt chữ cuối, Chung Viễn Thanh đã nhanh như chớp nhấc chân đá một cước lên khiến tên kia ngã nhoài xuống đất, không đợi tên kia thở, hắn đã lại đi tới, hung hăng đạp thêm phát nữa vào bụng.
Tên đàn ông kia lập tức phun ra một bãi máu, sau đó hé mắt nhìn Chung Viễn Thanh vẫn đang giẫm lên người, bỗng mở miệng giễu cợt một tiếng: “Không biết phải làm gì nên phái một đứa trông giống đàn bà đến để chơi cùng tao hả? Ha ha, tuy tao không có khẩu vị nặng nhưng nếu mày lắc lắc mông chủ động dâng lên thì tao cũng không để ý mà chơi cùng mày đâu.”
Tên da ngăm đen không kiêng nể nói mấy lời khó nghe xong, đám lính đánh thuê ở bên cạnh căn bản không nhớ đến tình cảm hiện tại của mình đều cười ha ha. Bọn họ chưa hề chú ý, sát ý lạnh băng đang bốc lên từ người Tần Phi Tương.
Chung Viễn Thanh trái lại vẫn tươi cười đầy mặt như không nghe thấy mấy lời ác ý sỉ nhục kia, hắn đột nhiên cúi xuống: “Mày muốn chơi đùa phải không?”
“Em nói đấy nhé? Tiểu mỹ nhân?” Tên đàn ông không biết sống chết trả lời một câu.
“Vậy phải xem mày có năng lực hay không đã.” Chung Viễn Thanh đột nhiên chuyển giọng, đồng phục của Ares đều được trang bị giống nhau, ngay đến mũi giày cũng thế, vì để thích ứng với từng loại hoàn cảnh tác chiến, mũi giày đều được đồng loạt thiết kế nhọn hoắt, dưới đế giày còn được lắp thêm cái đinh.
Chung Viễn Thanh nói xong câu kia, rồi nhấc chân lên, không hề lưu tình tàn nhẫn giẫm vào cái nơi trọng yếu nhất kia.
“Aaaaaaaa !!!” Tiếng hét thê lương vang lên khiến đám lính đánh thuê sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Khó nghe quá, tao còn chưa động thủ đâu mà.” Chung Viễn Thanh như đang hưởng thụ, thưởng thức tiếng kêu thảm thiết, hắn lắc đầu bình luận, sau đó xoay người hạ chỉ thị với Tần Phi Tương: “Tách đám người này ra, tôi sẽ thẩm vấn từng người một. À còn tên này, có thể giữ lại một hơi là được rồi.”
Đề nghị của quả cầu lông quả thực khiến Tần Phi Tương rung rinh nhưng sự thật thì luôn luôn đắng lòng, dựa vào các dữ liệu thăm dò cho biết thì Chung Viễn Thanh sẽ sớm tỉnh lại.
Tuy là bất đắc dĩ, hơn nữa Chung Viễn Thanh tự thấy mất mặt khi vào lúc quan trọng nhất thì hắn lại lăn ra ngất, nhưng hắn không thể thừa nhận, giấc ngủ này thực đúng là rất thoải mái, cơ mà phải trừ bỏ lúc ngủ môi có hơi ngứa ra thì tất cả đều dễ chịu.
Trợn tròn mắt nhìn cổ thụ cao vút trên đỉnh đầu đối phương, mãi đến lúc nghe thấy tiếng của quả cầu lông, Chung Viễn Thanh mới xác định giờ phút này hắn vẫn còn ở Ares.
“Chung thiếu gia, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Quả cầu lông lộn nhào chạy tới.
Thì ra vì đã giải quyết xong mọi việc, Tần Phi Tương muốn để Chung Viễn Thanh ngủ thoải mái một chút, Tần Phi Tương cố ý bảo quả cầu lông mở rộng khoang chỉ huy ra, chẳng qua không phải là dùng mở cửa ở phần bụng mà là mở rộng vùng lưng nên Chung Viễn Thanh vừa mở mắt ra mới thấy một mảng rừng cây kia.
“Đã giải quyết xong rồi?” Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh: “Chủ nhân nhà mi đâu?”
“Chủ nhân á? Chủ nhân ở bên kia kìa, chủ nhân còn bề bộn nhiều việc nên để tui ở đây với anh đó.” Quả cầu lông ấp úng nói, trái lại khiến Chung Viễn Thanh sinh nghi.
“Cậu ta vội chuyện gì?”
“Aizz, chuyện của chủ nhân, tui hông có biết đâu.” Quả cầu lông vội vàng giải thích: “Nếu anh muốn nói chuyện vậy thì, vậy thì tui hát cho anh nghe nhá.”
“Không cần.” Chung Viễn Thanh quả quyết cự tuyệt: “Ta hỏi một lần nữa, cậu ta ở đâu? Đang làm gì?”
Quả cầu lông ngoan ngoãn chỉ chỉ một hướng, đáng thương hề hề nói : “Anh thật muốn qua á? Nếu chủ nhân biết do tui nói, tui chắc chắn sẽ bị trừng phạt, ừm, không chừng bị đánh mông đó.”
“Mi cảm thấy với cái thân thể của mi, Tần Phi Tương có thể đánh mi hả?” Chung Viễn Thanh cực kì vô tình vạch trần sự thật, sau đó không đợi quả cầu lông phản ứng, hắn đã nhảy ra, trực tiếp rời khỏi khoang chỉ huy.
Trong khoang chỉ huy lúc này chỉ còn lại quả cầu lông một mình nhàm chán ghé ở trong thở ngắn thở dài, lôi kéo Chung thiếu gia mà chủ nhân yêu thực khó quá đi, tim đàn ông sâu tựa biển cả a, hơn nữa với cái tính cách tự nghẹn chết kia của chủ nhân nhà mình thì xem ra nhiệm vụ của nó quá gian khổ rồi!!!
Chung Viễn Thanh dựa vào hướng chỉ của quả cầu lông, đi không đi được bao lâu đã nhìn thấy Tần Phi Tương đang cúi đầu đứng đó cau mày, tựa như đang đau đầu chuyện gì đó, trước mặt y là một đám đàn ông bị trói lại như cái bánh chưng.
Chung Viễn Thanh chú ý thấy trong đám người kia có cả tên trọc cùng tên da ngăm đã tập kích bọn họ. Ra là đám người họ, Chung Viễn Thanh cũng không gọi Tần Phi Tương mà nhanh chóng đi đến.
“Ai?” Tần Phi Tương nhận thấy động tĩnh phía sau, y liền lập tức xoay người vung nắm đấm lên, lúc nhìn rõ người phía sau là Chung Viễn Thanh, y mới kinh ngạc, vội vàng dừng lại động tác.
Động tác quá nhanh! Chung Viễn Thanh nhìn thấy nắm đấm chỉ cách chóp mũi của hắn một cm, âm thầm líu lưỡi, may là Tần Phi Tương phản ứng nhanh không thì, dựa vào tốc độ của Tần Phi Tương Chung Viễn Thanh không thể cam đoan hắn có thể tránh được một quyền này không.
“Sao cậu tới đây?”
“Cậu ở đây làm gì?”
Hai người đồng thanh nói, sau đó lại cùng trầm mặc.
“Cậu nói trước hay tôi nói trước?” Chung Viễn Thanh phá vỡ cục diện bế tắc.
Lúc trước đổi là chuyện khác, Tần Phi Tương chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật, nhưng giờ…
“Hừ! Hai thằng nhóc con tốt nhất từ bỏ đi! Bọn tao đều là kẻ sống sót trên mũi đao, có đạo đức nghề nghiệp, có đánh chết bọn tao cũng không để lộ thông tin của chủ thuê đâu!”
Chỉ là, Tần Phi Tương tuy chưa nói nhưng đã có kẻ trong đám lính đánh thuê kia đã không nhẫn nại không được. Hóa ra Tần Phi Tương đang muốn nhân dịp Chung Viễn Thanh chưa tỉnh, cậy kẻ chủ mưu đằng sau từ miệng đám người này ra, y có dự cảm, người đứng sau một màn này cùng người đã hãm hại bỏ tù Chung Viễn Thanh có liên quan đến nhau.
Nhưng, Tần Phi Tương lại quên mất một chuyện quan trọng. Y là người chỉ hợp ủng hộ sĩ khí ở tiền tuyến với mang binh đi đánh giặc, còn chuyện tra hỏi, y căn bản không biết phải tra hỏi người khác như thế nào, bình thường mấy chuyện này Tần Phi Tương đều giao cho sĩ quan cấp tá hoặc Thạch Lan làm, cho nên khi Chung Viễn Thanh đi tới thì đã thấy vẻ mặt chau mày ủ của Tần Phi Tương.
Người vừa lên tiếng chính là tên da ngăm đen kia, Chung Viễn Thanh nhớ rõ khẩu điện từ mini mà hắn đoạt lấy là rơi xuống từ hông người này.
Thật là trùng hợp ghê ta.
Chung Viễn Thanh không nhịn được nheo mắt lại, đánh giá người đàn ông phát ra tiếng kia, có câu chó khôn sẽ không cắn người, xem ra người này không thể chờ được mà tự đánh vào tay mình rồi. Chung Viễn Thanh nghĩ như thế xong, lúc này như hóa thành con rắn độc ngủ đông đã lâu, trong mắt lóe lóe lên chút hưng phấn, tham lam nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Khóe miệng Chung Viễn Thanh khẽ nhướn lên, hắn đi đến chỗ tên kia.
“Ồ, từng sống sót trên mũi đao sao? Quả đúng là lợi hại!” Chưa dứt chữ cuối, Chung Viễn Thanh đã nhanh như chớp nhấc chân đá một cước lên khiến tên kia ngã nhoài xuống đất, không đợi tên kia thở, hắn đã lại đi tới, hung hăng đạp thêm phát nữa vào bụng.
Tên đàn ông kia lập tức phun ra một bãi máu, sau đó hé mắt nhìn Chung Viễn Thanh vẫn đang giẫm lên người, bỗng mở miệng giễu cợt một tiếng: “Không biết phải làm gì nên phái một đứa trông giống đàn bà đến để chơi cùng tao hả? Ha ha, tuy tao không có khẩu vị nặng nhưng nếu mày lắc lắc mông chủ động dâng lên thì tao cũng không để ý mà chơi cùng mày đâu.”
Tên da ngăm đen không kiêng nể nói mấy lời khó nghe xong, đám lính đánh thuê ở bên cạnh căn bản không nhớ đến tình cảm hiện tại của mình đều cười ha ha. Bọn họ chưa hề chú ý, sát ý lạnh băng đang bốc lên từ người Tần Phi Tương.
Chung Viễn Thanh trái lại vẫn tươi cười đầy mặt như không nghe thấy mấy lời ác ý sỉ nhục kia, hắn đột nhiên cúi xuống: “Mày muốn chơi đùa phải không?”
“Em nói đấy nhé? Tiểu mỹ nhân?” Tên đàn ông không biết sống chết trả lời một câu.
“Vậy phải xem mày có năng lực hay không đã.” Chung Viễn Thanh đột nhiên chuyển giọng, đồng phục của Ares đều được trang bị giống nhau, ngay đến mũi giày cũng thế, vì để thích ứng với từng loại hoàn cảnh tác chiến, mũi giày đều được đồng loạt thiết kế nhọn hoắt, dưới đế giày còn được lắp thêm cái đinh.
Chung Viễn Thanh nói xong câu kia, rồi nhấc chân lên, không hề lưu tình tàn nhẫn giẫm vào cái nơi trọng yếu nhất kia.
“Aaaaaaaa !!!” Tiếng hét thê lương vang lên khiến đám lính đánh thuê sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Khó nghe quá, tao còn chưa động thủ đâu mà.” Chung Viễn Thanh như đang hưởng thụ, thưởng thức tiếng kêu thảm thiết, hắn lắc đầu bình luận, sau đó xoay người hạ chỉ thị với Tần Phi Tương: “Tách đám người này ra, tôi sẽ thẩm vấn từng người một. À còn tên này, có thể giữ lại một hơi là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất