Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 60: Huyết Nha.

Trước Sau
Đợi sau khi Chung Viễn Thanh rời đi, Tần Phi Tương mới thả tên kia ra.

“Sao? Chúng mày cũng biết sợ, chịu thả tao ra rồi chứ gì?” Tên da đen tay trói chặt sau lưng, cả người lảo đảo ngã trên mặt đất, mấy chỗ trên người bị bỏng đến phát đau, gã nhếch miệng: “Thằng chó kia xuống tay quá ác độc, nó có phải thiếu thao đúng không?”

Ánh mắt Tần Phi Tương nháy mắt trở nên âm ngoan: “Tôi có nói thả người sao?”

Lúc này tên da đen mới phát hiện, thiếu niên nhìn qua hiền lành này bỗng chốc khiến gã rợn cả người.

“Mày, mày muốn làm gì? Chúng mày biết bọn tao là ai?”

Vách tường cách âm toàn bộ tiếng hét thảm thiết, ngay phòng bên cạnh, Chung Viễn Thanh đang gác chân, tao nhã ngồi một chỗ, lòng sung sướng ăn bánh bích quy Tần Phi Tương làm.

Nửa giờ sau, Tần Phi Tương mang theo một vài tin tức quan trọng ra khỏi phòng.

“Thế nào? Hỏi được gì không?” Chung Viễn Thanh không chú ý hỏi.

“Bọn họ là người của đội lính đánh thuê có tên ‘Huyết nha’” Giọng Tần Phi Tương trầm xuống ẩn chứa nỗi bi thương, nhờ mấy lời của y khiến Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ lại.

Nếu dựa vào những kí ức từng tham gia bao trận chiến lớn nhỏ của hai người để phân loại ra thì, đấu với Liên Minh Tự Do chỉ chiếm một phần ba, một phần ba tiếp theo là đối phó với dị thú trong tinh tế và một phần ba còn lại là chiến đấu với binh đoàn cướp biển tinh tế có biệt danh “Huyết nha”.

Binh đoàn cướp biển này tựa như một lưỡi rìu sắc bén, nhờ vào sức chiến kinh người cùng nhiều món vũ khí trang bị cao cấp, trong vài năm ngắn ngủi binh đoàn cướp biển này đã đi tiêu diệt, thâu tóm không ít đoàn cướp biển nhỏ lẻ khác trong tinh tế, hơn nữa “Huyết Nha” từng có lần đánh chiếm thành công một mảnh khoáng sản cực kì phong phú trong tinh hệ, nơi mà cả Harper đế quốc cùng Liên Minh Tự Do cũng đang kịch liệt tranh đoạt. Sau đó “Huyết Nha” đã thành lập cứ điểm ngay tại nơi này, lập một binh đoàn cướp biển “Huyết Nha” khắp toàn tinh tế mà chỉ nhắc đến tên cũng khiến lòng người sợ mất mật, cũng kể từ đó “Huyết Nha” cùng Harper đế quốc và Liên Minh Tự Do tạo thành thế chân vạc trong cả tinh tế.

Vào thời điểm”Huyết Nha” hung hãn nhất, bọn Chung Viễn Thanh còn phải hợp tác với tướng quân bên Liên Minh Tự Do để kìm hãm khí thế sôi sục của Huyết nha lại.

Thậm chí, một trong những nguyên nhân đẩy hắn vào lao tù chính là tội danh tiết lộ cho Huyết nha biết bản đồ tối tân của quân bộ cùng bản thiết kế quang giáp loại mới nhất, về sau đến khi Khang Hồng phản bội hắn, hắn vẫn không hay biết, Khang Hồng vốn đã thông đồng cùng Chung Kiệt, thậm chí ngay đến người phụ nữ của Khang Hồng cũng do Chung Kiệt tặng cho.

Sau cùng, hắn đeo trên lưng tội danh phản bội bị người đời chửi rủa, tiếp sau thì hắn bị giam lỏng trong vực sâu màu trắng đó.

Trong những ngày trong đó, hắn cảm nhận được sinh mệnh lực của hắn dần dần tiêu tan, cảm thụ rõ nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống rồi cuối cùng trở nên lạnh lẽo, loại cảm thụ ấy nó là nỗi sợ hãi không thể tưởng tượng được…

Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn chạm vào bàn tay đang nắm chặt của Chung Viễn Thanh, sau đó dần bao bọc lấy tay hắn, nhiệt độ ấm áp tiếp xúc trực tiếp lên tay hắn, dần dần hòa vào cơ thể hắn, thứ ấm áp này tựa như ánh mặt trời chiếu rọi không khỏi khiến cho người khác kìm lòng không đậu muốn dựa vào.

“Không còn nữa, tất cả đều đã qua rồi, bây giờ không còn nữa rồi.”



Giọng an ủi dịu dàng của Tần Phi Tương làm Chung Viễn Thanh bừng tỉnh mở mắt, hắn ngẩng đầu, mặt khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy: “Cậu, cậu vừa nói cái gì? Có ý gì?”

Tần Phi Tương nghe thấy câu hỏi của Chung Viễn Thanh, không khỏi sửng sốt, sau đó y liền lâp tức nhớ đến bây giờ Chung Viễn Thanh hẳn chưa biết đến những chuyện sau này, nhưng là vừa rồi Chung Viễn Thanh lại toát lên vẻ yếu ớt khiến Tần Phi Tương căn bản không chống cự được, cho nên y mới không nhịn được mà có hành vi như vậy.

Nghĩ đến hành động sốc nổi của mình, y khẳng định Chung Viễn Thanh đã bị y dọa sợ, vì thế Tần Phi Tương nhanh chóng lắc đầu, kéo kéo tay của Chung Viễn Thanh: “Tôi chỉ cho rằng cậu bị cái tên Huyết Nha kia dọa sợ, tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cậu bao giờ.”

“Thôi đi! Không phải nói nữa!” Chung Viễn Thanh tuyệt đối không cho phép bản thân lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, mà Tần Phi Tương đã khiến hắn phá bỏ khỏi nguyên tắc đó.

Chẳng lẽ thật là do hắn đa tâm? Chung Viễn Thanh thẹn quá hóa giận rất nhanh bị dời đi lực chú ý bởi vì hắn rốt cục cũng chú ý tới cặp móng vuốt không thành thật của Tần Phi Tương.

“Cậu nắm tay tôi làm gì? Bỏ tay ra!” Chung Viễn Thanh nghiến răng nghiến lợi, ở trong mắt hắn, Tần Phi Tương đã tự nhiên vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người rồi.

Tiếp theo, Chung Viễn Thanh cũng không chờ Tần Phi Tương chủ động buông tay mà hắn dùng tay kia của mình nắm lấy bả vai của Tần Phi Tương, một chân duỗi về phía trước, cả người cúi thấp một cái, hai tay phát lực, muốn quật ngã Tần Phi Tương. Chỉ có điều, cơ thể Tần Phi Tương còn phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, y ngay tức khắc cúi xuống, nương vào sức mạnh của một bên tay của Chung Viễn Thanh, phản thủ bắt lấy, đồng thời y lại sợ Chung Viễn Thanh sẽ bị ngộ thương nên cánh tay bèn vòng qua bên hông của hắn, kết quả kéo luôn người ta giam vào trong ngực mình.

Ở khoảng cách rất gần, hơi thở hai người vấn vít vào nhau, kích thích tố của cả hai cũng bắt đầu xâm lược lẫn nhau. Nhưng điều bất ngờ là, đồng dạng là Alpha, hơn nữa còn sở hữu huyết thống thuần khiết, cao quý nhất. Khoảnh khắc kích thích tố của hai người ý thức được lãnh địa đang bị xâm chiếm, vậy mà chúng không hề nảy sinh bất cứ hiện tượng bài xích sinh lí với bất an nào khi lãnh địa bị xâm chiếm.

Có điều, cho dù là vậy, nó cũng không thể biểu đạt Chung Viễn Thanh có thể dễ dàng chấn nhận hắn đang bị một Alpha khác ôm vào lòng, thừa dịp Tần Phi Tương đang thất thần, hắn nhanh chóng đẩy y ra, giãy khỏi cái ôm ấm áp của y. Sau đó, Tần Phi Tương hơi tiếc nuối thu cánh tay lại.

Hai người vừa mới bị một trận gián đoạn, nên Chung Viễn Thanh cũng không đào bới căn nguyên nữa, ánh mắt săm soi Tần Phi Tương quét từ trên xuống dưới, xác định Tần Phi Tương không có biểu cảm khả nghi, lúc này mới hừ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy khẩu súng kia thì sao?”

“Gã khai đó là do gã trộm lấy trong ngăn kéo của đội trưởng gã, chính gã cũng không biết khẩu súng kia rốt cục thuộc loại nào.” Tần Phi Tương lắc đầu, gã kia trong phòng kỳ thực là một con cọp giấy, chỉ hơi dùng hình một chút đã khai hết toàn bộ.

“Chỉ là đội trưởng của một đoàn lính đánh thuê, vậy mà có thể có được loại súng này, xem ra binh đoàn Huyết Nha này có lai lịch không nhỏ.” Giọng điệu của Chung Viễn Thanh tuy tỏ vẻ đùa giỡn nhưng cả hai đều hiểu rõ tính nghiêm trọng đằng sau, một binh đoàn lính đánh thuê nằm ngoài sự kiểm soát của đế quốc và Liên Minh Tự Do lại có thể có được thứ vũ khí mới nhất do đế quốc nghiên cứu chế tạo ra, việc này nói lên điều gì quả thực không cần nói cũng biết.

Tần Phi Tương gật đầu hiểu rõ: “Cậu còn chuyện nào muốn hỏi không Tôi định sau khi thẩm vấn xong sẽ phái người mang bọn họ đến cho phụ thân, tôi nghĩ chắc chắn phụ thân tôi sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này lắm.”

“Không có những người này giao cả cho cậu đó, cậu thích làm gì thì là, tôi đi nghỉ trước.” Tâm trạng vừa mới bị dao động làm Chung Viễn Thanh không để ý nhiều đến chuyện này nữa, hơn nữa để cho một nhân vật lớn như Tần Trấn xử lý so với việc để hắn xử lí thì dễ hơn nhiều, Chung Viễn Thanh yên lòng, khoát tay sau đó xoay người bước vào phòng ngủ.

Hắn hiện tại thực sự cần phải điều chỉnh nghỉ ngơi cho thật tốt.





Đợi đến lúc Chung Viễn Thanh về phòng, Tần Phi Tương liền nhanh chóng dùng máy liên lạc gọi cho phụ thân Tần Trấn.

Hình ảnh hiển thị nhảy lên một chút, sau đó một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xuất hiện.

“Cha?” Tần Phi Tương không nghĩ tới người đầu tiên xuất hiện lại là Ngải Văn, một vị phụ thân khác của y, Ngải Văn là một Omega, Tần Phi Tương được di truyền từ đôi mắt xanh sẫm từ ông, đồng thời cũng kế thừa cả tính cách trầm mặc từ Ngải Văn, ừm, nói một cách thông tục là “muộn tao”.

“Ừ.” Ngải Văn ừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tần Phi Tương.

“Cha gần đây còn bận không?” Tần Phi Tương âm thầm thở dài, đánh vỡ trầm mặc.

Ngải Văn nhíu mày, trên mặt lần đầu tiên lộ ra màu đỏ ửng: “Cũng tạm, nếu phụ thân con không đi quấy rối cha.”

Tần Phi Tương……………

Ngải Văn là một kĩ sư máy móc cao cấp, tuy ông yêu Tần Trấn nhưng cũng không buông bỏ được nghề nghiệp, cho nên một Tần Trấn có dục vọng mãnh liệt mới thường xuyên ghen tuông với mấy cục sắt vô tri, thậm chí có lần Tần Trấn còn đi phá hoại, gián đoạn công việc của Ngải Văn, thế mà ông còn coi tự hào về điều này.

“Thế giờ phụ thân đâu hả cha?” Tần Phi Tương ướm hỏi, y bỗng nhiên có linh cảm không tốt.

Ngải Văn do dự một chút sau đó trầm mặc chuyển máy liên lạc qua, Tần Phi Tương ngay lập tức nhìn thấy phụ thân Tần Trấn của mình đang mừng khấp khởi quỳ một chân trên đống linh kiện máy móc, Tần Trấn phát hiện thấy con trai đang nhìn mình, ông đặc biệt nháy mắt khoe khoang với con trai mấy cái.

Ai có thể ngờ được không, thân là nguyên soái duy nhất của đế quốc, oai phong lẫm liệt trên chiến trường, người đàn ông chỉ huy mọi cuộc chiến tranh lớn nhỏ quyết định với tương lai của đế quốc là thế, ở trong nhà lại bày ra dáng vẻ này không ???

“Có việc à?” Ngải Văn nói chuyện quả thực tích chữ như kim.

Tần Phi Tương gật gật đầu, sau đó khó xử nhìn Tần Trấn đang quỳ gối lấy lòng Ngải Văn.

“Anh đứng lên đi” Ngải Văn đứng dậy, tặng vị trí lại cho ông: “Em vào phòng làm việc đây.”

“Đợi chút.” Tần Trấn giữ chặt Ngải Văn: “Tốt xấu gì con trai vẫn còn lương tâm liên lạc với chúng ta, khoảng thời gian nó không ở nhà này, lẽ nào em không nhớ nó sao?”

Nghe xong mấy lời của Tần Trấn, Ngải Văn không kiên trì nữa mà an vị ngồi xuống. Tuy ông vẫn bày ra bộ mặt than nhưng trong ánh mắt nhìn Tần Phi Tương vẫn toát lên sự quan tâm nhè nhẹ.

“Được rồi, nhóc thối, con đừng không tự giác nhìn chăm chăm vào người của cha, nói nhanh lên rốt cục con có chuyện gì nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau