Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 106
Bởi vì lời nói lúc trước của Tử Húc nên có rất nhiều người đến vây xem kết quả, tất cả mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến thiên tài sinh ra.
Thời gian chờ đợi cũng không dài, chỉ sau 2 phút, một vị lão sư ra mở cửa, Tử Húc đi tới, cằm ngẩng cao, ánh mắt nhìn xung quanh đám người một vòng, vô cùng cuồng vọng, thần sắc cực kỳ kiêu ngạo.
Lão sư vô cùng ôn hòa với Tử Húc, liên tục nói vài câu “Cố gắng, cố gắng lên” các loại, đợi đến khi Tử Húc đi tới bên người Laurent, mới hắng giọng một cái, tuyên bố: “Tử Húc, cơ giáp chế tạo sư cấp hai, tinh Thần lực, 93!”
“Oa!”
“93?! Còn cao hơn so với lời nói của ả?! Đây là tiết tấu muốn nghịch thiên hay sao?!”
“Tớ có dự cảm, cô ấy nhất định là hắc mã trong đám tân sinh năm nay!”
“Chẳng những người rất xinh đẹp, thực lực còn mạnh mẽ như vậy, đây là nữ thần!”
“May mà tớ không cùng một chuyên nghiệp với cô ấy, nếu không chỉ cần nghĩ lại tinh thần lực của cô ấy đã thấy ngược tâm rồi!”
“…”
Tiếng thán phục cùng tán dương vang len bên tai không dứt.
Laurent hài lòng nhìn Tử Húc, ôn hòa nói: “Tại sao lại tăng lên?”
“Tớ cũng vô cùng ngoài ý muốn.” Tử Húc nói xong liền nhìn chằm chằm Hạ Mạt khinh thường cười “Này, tới phiên cậu.”
Hạ Mạt cùng Randall cùng đi trước.
Hạ Mạt cúi đầu, lấy ra tin tức cơ bản của mình.
Đã có thiên tài có tinh thần lực 93 ở phía trước, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Hạ Mạt —— tên nửa tàn phế này nhất định là pháo hôi a.
Beta nữ bắt đầu dùng ra-da quét tin tức, đợi đến khi nhìn thấy tướng mạo của cậu thì hơi kinh ngạc nói: “Thì ra là cậu.”
Hạ Mạt cười cười, “Chị biết em sao?”
Beta nữ gật đầu, chế nhạo một cách thiện ý, “Ngày hôm qua không phải cậu đã tỏ ra uy phong ở giảng đường lớp chị sao.”
“Ha ha, cái này…” Hạ Mạt lúng túng gãi gãi mặt.
“Thật ra thì chị cũng hy vọng cậu sẽ thắng.” Beta nữ nhỏ giọng nói.
Hạ Mạt nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy Beta nữ nhìn về phía phòng nhỏ phía sau rồi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chị không quen nhìn tác phong làm việc của hắn.”
“Hồ sơ đã ghi chép xong rồi, cậu đi cùng vị học trưởng này vào đi.”
Beta nữ có lòng tốt, biết rõ Hạ Mạt cùng Lý Sảng không hợp nhau, cho nên cũng không để cho Lý Sảng mang Hạ Mạt đi vào, thế nhưng đáng tiếc là Hạ Mạt vẫn gặp phải Lý Sảng đi từ trong phòng ra, cái này…
Lý Sảng vậy mà vô cùng kích động, hai tay chọc vào trong túi quần, nheo mắt, giễu cợt nói: “Mới nãy tao còn đang nghĩ đợt kiểm tra này đã qua hơn phân nửa vậy mà vãn chưa thấy mày, không phải mày sợ thua nên lặng lẽ thôi học đấy chứ.”
Hạ Mạt không để ý tới hắn, tiếp tục đi lên phía trước.
Lý Sảng giơ tay ngăn lại cậu.
Randall còn đứng ở trong đội ngũ phía trước, nhìn thấy động tác của Lý Sảng thì hơi nheo lại mắt.
Laurent ý tứ hàm xúc không rõ cười, “Người quen của Hạ Mạt cũng nhiều a.”
Hạ Mạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Sảng, “Ngài đây là đang làm chậm trễ thời gian của tôi sao? Học trưởng.”
Lý Sảng quay đầu thì thấy lão sư đang nhìn ra bên ngoài, vì vậy hung hăng thu cánh tay về, hạ giọng nói: “Đừng đắc ý, tiểu tử, mày thua chắc rồi.”
Hạ Mạt không chớp mắt đi vào phòng.
Bố cục gian phòng này không khác gì so với lúc trước, 20m vuông, bị chia thành hai gian. Phòng trong dùng để đặt thiết bị kiểm tra, gian ngoài thì đựng thiết bị phân tích số liệu.
“Hạ Mạt thật sao?” Một lão sư không ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừm.”
“Đến phòng trong đi.”
Hạ Mạt ngoan ngoãn đi vào, dựa theo trí nhớ của kiếp trước mà đứng trước máy kiểm tra.
“Nhắm mắt lại, miêu tả lại hình ảnh theo lời nói của thầy.”
Hạ Mạt nhắm mắt lại.
“Em đang liều mạng chạy trốn trong một cái đường hầm hẹp dài. Phía sau em là một đàn thú ặn thịt người hung ác, trước mặt là một khối kim khí to lớn, nó chặn đường đi của em, em phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp có thể bình an thoát khỏi móng vuốt sắc bén của con thú ấy…”
Theo thanh âm miêu tả, trong đầu Hạ Mạt dần hiện ra hình ảnh nguy cấp kia, thú ăn thịt người gào to lao đến, rặng nanh bén nhọn cao thấp không đều, nước bọt tanh tưởi vảy ra, tứ chi cường kiện hữu lực cào trên mặt đất kim loại phát ra âm thanh chói tai.
Tình huống nguy cấp, con đường phía trước lại bị một khối kim loại to lớn bịt kín, cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi!
Không thể loạn!
Nhất định không thể loạn!
Cậu lặng lẽ khuyên bảo chính mình, đồng thời dựa theo sự huấn luyện gần đây, nhanh chóng tập trung lực chú ý, chỉ trong vòng một nhịp hô hấp, xúc giác tinh thần lực dày đặc đột nhiện phóng ra, trong nháy mắt liền bao kín khối kim loại cùng với con thú ăn thịt người…
Cùng lúc đó, gian ngoài.
Giáo viên giáp vừa điền tin tức của Hạ Mạt vừa nói: “Học sinh tên là Tử Húc vừa nãy thật là lợi hại.”
“Chẳng lẽ không phải. Học sinh có tư chất như vậy chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà trường, thật may mắn, trời sinh khởi điểm liền cao hơn người khác không biết bao nhiêu.”
“Liệu còn có học sinh có tinh thần lực cao hơn em ấy không nhỉ?”
“Làm sao có thể? Tinh thần lực 93 đã nằm trong số mười người có tinh thần lực cao nhất từ trước đến nay của trường Exxon này rồi. Mà ngay cả chế tạo sư cấp quốc gia Diệp đại sư cũng chỉ có 95.”
Giáo viên giáp một bên gật đầu, một bên không chút đếm xỉa quan sát số liệu đo được hiện lên trên máy, số này theo thay đổi bình thường là từ nhanh đến chậm, từ ít đến nhiều, cho nên ngay từ đầu hắn nhìn thấy số đo “50” trên màn hình cũng không còn để ý, nhưng mà ai biết chờ đến khi hắn điền xong thông tin cơ bản, học sinh bên trong vẫn chưa đi ra.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, “Học sinh này tại sao lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ kiểm tra xong ngay cả cửa cũng không…” Lời nói còn không có phun xong đã nhìn thấy đồng nghiệp mang bộ mặt như gặp phải quỷ mà nhìn số liệu trên màn hình, hắn theo bản năng cúi đầu xem xét, suýt chút nữa bởi vì bệnh tim bùng phát mà ngất đi!
Tinh Thần lực qua 100?!
Trời ơi!
Máy kiểm tra bị lỗi rồi đúng không!
Nhất định là kiểm trắc nghi mắc lỗi rồi!
“Tôi, tôi, tôi, mắt của tôi bị mờ rồi đúng không?” Giáo viên ất ngây ngốc dụi dụi mắt, đi đến trước màn hình tỉ mỉ nhìn trong chốc lát, một lát sau liền ngẩng đầu lên nói với giáo viên giáp: “1, 1, 103… Còn, còn, còn đang lên?”
Cây bút của giáp viên giáp rơi ‘bịch’ một cái xuống đất, âm thanh giòn vang đánh thức hắn, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nói: “Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian liên hệ chủ nhiệm!”
Giáo viên ất luống cuống tay chân liên hệ với quang não của chủ nhiệm, không biết có phải là do hắn quá kích động mà phát ngôn không rõ hay không mà chủ nhiệm nghe xong mà vẫn như lọt vào sương mù, cuối cùng hắn dứt khoát quay quang não về phía số liệu trên màn hình.
Bên chủ nhiệm khoa lúc đầu còn không kịp phản ứng, sửng sốt nửa ngày mới đứng bật dậy từ trên ghế, vừa chạy vừa không có chút hình tượng nào mà hô to: “Giữ hắn lại, giữ hắn! Đúng! Đổi một cái máy khác kiểm tra một lần nữa! Ta lập tức tới ngay!”
Quang não bị cắt đứt, giáo viên ất hai mắt nhìn chằm chằm vào con số 104 trên màn hình, cà lăm mà nói: “Tôi, tôi, tôi đã hiểu…”
“Suỵt! Tôi nghe thấy!” Giáo viên giáp không chút khách khí ngăn lại lời của hắn, ngũ quan kéo căng ra, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, bộ dáng khẩn trương giống như là sợ bỏ lỡ cái gì.
—— —— ——
Bên ngoài phòng kiểm tra đo lường.
Đám người vây xem dần dần tản đi.
Laurent nhìn đồng hồ, cười nhẹ nhìn Randall nói: “Đều sắp 2 phút rồi mà tại sao vẫn chưa ra?”
Tử Húc lành lạnh nói: “Đại nhân, chúng ta cũng không cần phải chờ nữa, dù sao nó cũng không đáng mong đợi gì.”
“Như vậy không tốt đâu.” Laurent nhìn Randall ở phía trước, “Đại điện hạ cùng Hạ Mạt đã nhường lại cơ hội kiểm tra trước cho cậu, chúng ta dù như thế nào cũng phải đợi đến khi kiểm tra của Hạ Mạt hoàn tất, như vậy mới đủ nhân nghĩa.”
Tử Húc không nói lời nào, khinh miệt nhìn thoáng qua phòng kiểm tra.
Sau năm phút.
Một vị Alpha trung niên chạy vội đến phòng kiểm tra.
Randall thấy thế, ngón tay để sát mép quần không nhịn được giật giật, người kia là chủ nhiệm của khoa chế tạo cơ giáp, nhìn hắn hốt hoảng như thế, sẽ không phải là Hạ Mạt xảy ra chuyện chứ?
Lúc chủ nhiệm khoa đi vào, kiểm tra vừa mới chấm dứt.
Hạ Mạt mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Cậu mở cửa, đi ra gian trong, đã nhìn thấy ba người đúng ở bên ngoài giống như pho tượng, con mắt nhìn chằm chằm cùng một chỗ vẫn không nhúc nhích. Nhìn theo tầm mắt của bọn hắn, màu con số “110” trên màn hình càng trở nên chói mắt.
110?
Tại sao lại nhiều hơn 5 điểm? Cậu nhớ rõ đời trước chỉ có 105.
Hạ Mạt nghi ngờ gãi gãi đầu, đứng ở bên cạnh chờ lão sư tuyên bố cậu có thể rời đi, không nghĩ tới vài phút đồng hồ cũng không trông thấy bọn họ có bất kỳ động tác gì. Cái này, hay là chủ động xin chỉ thị đi…
“Lão sư? Em có thể đi chưa ạ?”
“…” Ba người hóa đá hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Lão sư? Em có thể đi chưa ạ?”
“…” Vẫn không có phản ứng.
Hạ Mạt đi lên trước, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của giáo viên giáp.
Giáo viên giáp đột nhiên run lên, đợi đến khi hồi thần lại thì bắt đầu lắp bắp, “Em, em, em…”
“Em làm sao ạ?”
Chủ nhiệm khoa đã từng gặp qua những tình huống hoành tráng rồi nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng chưa từng chấn động kịch liệt như bây giờ! Hắn ho khan hai tiếng, thật vất vả làm rõ suy nghĩ hỗn loạn, “Vị bạn học này, em tên… Hạ Mạt đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Cái này… quá trình kiểm tra có chút vấn đề, hy vọng em có thể phối hợp với bọn thầy kiểm tra lại một lần nữa.”
Chống lại ánh mắt chân thành của Alpha, Hạ Mạt thật đúng là không có cách nào cự tuyệt, cậu đại khái có thể hiểu lý do tại sao bọn họ lại bảo cậu kiểm tra một lần nữa, đại khái là không tin tinh thần lực của nhân loại có thể đến 100 đi.
Cậu gật gật đầu.
Ba vị lão sư không hẹn mà cùng thở ra.
Sau khi được sự đồng ý của cậu, chủ nhiệm khoa giống như ăn phải thuốc mà hét to, “Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cầm tư liệu theo, chúng ta đi đến phòng bên cạnh!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Bên ngoài phòng kiểm tra.
Randall nhìn chủ nhiệm khoa cùng với Hạ Mạt và hai vị giáo viên cùng đi đến phòng bên cạnh, nhíu mày, những lão sư này đến cùng đang làm cái gì vậy?
Laurent thấy thế, vẻ mặt tươi cười nói: “Sẽ không phải là quá trình kiểm tra đo lường xảy ra vấn đề, không kiểm tra ra tinh thần lực đấy chứ?”
Randall quay đầu nhìn gã một cái.
Dáng cười của Laurent càng lúc càng lớn, “Đại điện hạ cứ việc yên tâm, Hạ Mạt mặc dù yếu một chút, nhưng mà tinh Thần lực nhất định là có. Huống hồ ngay cả chủ nhiệm khoa cũng tới rồi, ngài cũng không cần để một chút ô long này ở trong lòng,”
Trong lúc kiểm tra, không ngừng có lão sư vội vàng chạy vào phòng của Hạ Mạt đang kiểm tra.
Trường hợp như vậy làm cho không ít học sinh bên ngoài thảo luận ầm ĩ.
Ước chừng lại qua hơn mười phút, Hạ Mạt rốt cục đi ra trong sự hộ tống của mấy vị lão sư, chỉ trong thời gian mấy bước đường, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chúc mừng vang lên.
Randall đi lên trước, mấy vị lão sư trông thấy hắn đều cung kính chắp tay, “Đại điện hạ là tới đón Hạ Mạt đồng học a?”
Randall gật đầu, cũng không đáp lời cùng với các lão sư, trực tiếp đem ánh mắt rơi vào trên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt lặng lẽ giơ ngón cái với hắn.
Khóe môi Randall nhếch lên, thả lỏng người.
Hết chương 106.
Thời gian chờ đợi cũng không dài, chỉ sau 2 phút, một vị lão sư ra mở cửa, Tử Húc đi tới, cằm ngẩng cao, ánh mắt nhìn xung quanh đám người một vòng, vô cùng cuồng vọng, thần sắc cực kỳ kiêu ngạo.
Lão sư vô cùng ôn hòa với Tử Húc, liên tục nói vài câu “Cố gắng, cố gắng lên” các loại, đợi đến khi Tử Húc đi tới bên người Laurent, mới hắng giọng một cái, tuyên bố: “Tử Húc, cơ giáp chế tạo sư cấp hai, tinh Thần lực, 93!”
“Oa!”
“93?! Còn cao hơn so với lời nói của ả?! Đây là tiết tấu muốn nghịch thiên hay sao?!”
“Tớ có dự cảm, cô ấy nhất định là hắc mã trong đám tân sinh năm nay!”
“Chẳng những người rất xinh đẹp, thực lực còn mạnh mẽ như vậy, đây là nữ thần!”
“May mà tớ không cùng một chuyên nghiệp với cô ấy, nếu không chỉ cần nghĩ lại tinh thần lực của cô ấy đã thấy ngược tâm rồi!”
“…”
Tiếng thán phục cùng tán dương vang len bên tai không dứt.
Laurent hài lòng nhìn Tử Húc, ôn hòa nói: “Tại sao lại tăng lên?”
“Tớ cũng vô cùng ngoài ý muốn.” Tử Húc nói xong liền nhìn chằm chằm Hạ Mạt khinh thường cười “Này, tới phiên cậu.”
Hạ Mạt cùng Randall cùng đi trước.
Hạ Mạt cúi đầu, lấy ra tin tức cơ bản của mình.
Đã có thiên tài có tinh thần lực 93 ở phía trước, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Hạ Mạt —— tên nửa tàn phế này nhất định là pháo hôi a.
Beta nữ bắt đầu dùng ra-da quét tin tức, đợi đến khi nhìn thấy tướng mạo của cậu thì hơi kinh ngạc nói: “Thì ra là cậu.”
Hạ Mạt cười cười, “Chị biết em sao?”
Beta nữ gật đầu, chế nhạo một cách thiện ý, “Ngày hôm qua không phải cậu đã tỏ ra uy phong ở giảng đường lớp chị sao.”
“Ha ha, cái này…” Hạ Mạt lúng túng gãi gãi mặt.
“Thật ra thì chị cũng hy vọng cậu sẽ thắng.” Beta nữ nhỏ giọng nói.
Hạ Mạt nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy Beta nữ nhìn về phía phòng nhỏ phía sau rồi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chị không quen nhìn tác phong làm việc của hắn.”
“Hồ sơ đã ghi chép xong rồi, cậu đi cùng vị học trưởng này vào đi.”
Beta nữ có lòng tốt, biết rõ Hạ Mạt cùng Lý Sảng không hợp nhau, cho nên cũng không để cho Lý Sảng mang Hạ Mạt đi vào, thế nhưng đáng tiếc là Hạ Mạt vẫn gặp phải Lý Sảng đi từ trong phòng ra, cái này…
Lý Sảng vậy mà vô cùng kích động, hai tay chọc vào trong túi quần, nheo mắt, giễu cợt nói: “Mới nãy tao còn đang nghĩ đợt kiểm tra này đã qua hơn phân nửa vậy mà vãn chưa thấy mày, không phải mày sợ thua nên lặng lẽ thôi học đấy chứ.”
Hạ Mạt không để ý tới hắn, tiếp tục đi lên phía trước.
Lý Sảng giơ tay ngăn lại cậu.
Randall còn đứng ở trong đội ngũ phía trước, nhìn thấy động tác của Lý Sảng thì hơi nheo lại mắt.
Laurent ý tứ hàm xúc không rõ cười, “Người quen của Hạ Mạt cũng nhiều a.”
Hạ Mạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Sảng, “Ngài đây là đang làm chậm trễ thời gian của tôi sao? Học trưởng.”
Lý Sảng quay đầu thì thấy lão sư đang nhìn ra bên ngoài, vì vậy hung hăng thu cánh tay về, hạ giọng nói: “Đừng đắc ý, tiểu tử, mày thua chắc rồi.”
Hạ Mạt không chớp mắt đi vào phòng.
Bố cục gian phòng này không khác gì so với lúc trước, 20m vuông, bị chia thành hai gian. Phòng trong dùng để đặt thiết bị kiểm tra, gian ngoài thì đựng thiết bị phân tích số liệu.
“Hạ Mạt thật sao?” Một lão sư không ngẩng đầu lên hỏi.
“Ừm.”
“Đến phòng trong đi.”
Hạ Mạt ngoan ngoãn đi vào, dựa theo trí nhớ của kiếp trước mà đứng trước máy kiểm tra.
“Nhắm mắt lại, miêu tả lại hình ảnh theo lời nói của thầy.”
Hạ Mạt nhắm mắt lại.
“Em đang liều mạng chạy trốn trong một cái đường hầm hẹp dài. Phía sau em là một đàn thú ặn thịt người hung ác, trước mặt là một khối kim khí to lớn, nó chặn đường đi của em, em phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp có thể bình an thoát khỏi móng vuốt sắc bén của con thú ấy…”
Theo thanh âm miêu tả, trong đầu Hạ Mạt dần hiện ra hình ảnh nguy cấp kia, thú ăn thịt người gào to lao đến, rặng nanh bén nhọn cao thấp không đều, nước bọt tanh tưởi vảy ra, tứ chi cường kiện hữu lực cào trên mặt đất kim loại phát ra âm thanh chói tai.
Tình huống nguy cấp, con đường phía trước lại bị một khối kim loại to lớn bịt kín, cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi!
Không thể loạn!
Nhất định không thể loạn!
Cậu lặng lẽ khuyên bảo chính mình, đồng thời dựa theo sự huấn luyện gần đây, nhanh chóng tập trung lực chú ý, chỉ trong vòng một nhịp hô hấp, xúc giác tinh thần lực dày đặc đột nhiện phóng ra, trong nháy mắt liền bao kín khối kim loại cùng với con thú ăn thịt người…
Cùng lúc đó, gian ngoài.
Giáo viên giáp vừa điền tin tức của Hạ Mạt vừa nói: “Học sinh tên là Tử Húc vừa nãy thật là lợi hại.”
“Chẳng lẽ không phải. Học sinh có tư chất như vậy chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà trường, thật may mắn, trời sinh khởi điểm liền cao hơn người khác không biết bao nhiêu.”
“Liệu còn có học sinh có tinh thần lực cao hơn em ấy không nhỉ?”
“Làm sao có thể? Tinh thần lực 93 đã nằm trong số mười người có tinh thần lực cao nhất từ trước đến nay của trường Exxon này rồi. Mà ngay cả chế tạo sư cấp quốc gia Diệp đại sư cũng chỉ có 95.”
Giáo viên giáp một bên gật đầu, một bên không chút đếm xỉa quan sát số liệu đo được hiện lên trên máy, số này theo thay đổi bình thường là từ nhanh đến chậm, từ ít đến nhiều, cho nên ngay từ đầu hắn nhìn thấy số đo “50” trên màn hình cũng không còn để ý, nhưng mà ai biết chờ đến khi hắn điền xong thông tin cơ bản, học sinh bên trong vẫn chưa đi ra.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, “Học sinh này tại sao lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ kiểm tra xong ngay cả cửa cũng không…” Lời nói còn không có phun xong đã nhìn thấy đồng nghiệp mang bộ mặt như gặp phải quỷ mà nhìn số liệu trên màn hình, hắn theo bản năng cúi đầu xem xét, suýt chút nữa bởi vì bệnh tim bùng phát mà ngất đi!
Tinh Thần lực qua 100?!
Trời ơi!
Máy kiểm tra bị lỗi rồi đúng không!
Nhất định là kiểm trắc nghi mắc lỗi rồi!
“Tôi, tôi, tôi, mắt của tôi bị mờ rồi đúng không?” Giáo viên ất ngây ngốc dụi dụi mắt, đi đến trước màn hình tỉ mỉ nhìn trong chốc lát, một lát sau liền ngẩng đầu lên nói với giáo viên giáp: “1, 1, 103… Còn, còn, còn đang lên?”
Cây bút của giáp viên giáp rơi ‘bịch’ một cái xuống đất, âm thanh giòn vang đánh thức hắn, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nói: “Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian liên hệ chủ nhiệm!”
Giáo viên ất luống cuống tay chân liên hệ với quang não của chủ nhiệm, không biết có phải là do hắn quá kích động mà phát ngôn không rõ hay không mà chủ nhiệm nghe xong mà vẫn như lọt vào sương mù, cuối cùng hắn dứt khoát quay quang não về phía số liệu trên màn hình.
Bên chủ nhiệm khoa lúc đầu còn không kịp phản ứng, sửng sốt nửa ngày mới đứng bật dậy từ trên ghế, vừa chạy vừa không có chút hình tượng nào mà hô to: “Giữ hắn lại, giữ hắn! Đúng! Đổi một cái máy khác kiểm tra một lần nữa! Ta lập tức tới ngay!”
Quang não bị cắt đứt, giáo viên ất hai mắt nhìn chằm chằm vào con số 104 trên màn hình, cà lăm mà nói: “Tôi, tôi, tôi đã hiểu…”
“Suỵt! Tôi nghe thấy!” Giáo viên giáp không chút khách khí ngăn lại lời của hắn, ngũ quan kéo căng ra, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, bộ dáng khẩn trương giống như là sợ bỏ lỡ cái gì.
—— —— ——
Bên ngoài phòng kiểm tra đo lường.
Đám người vây xem dần dần tản đi.
Laurent nhìn đồng hồ, cười nhẹ nhìn Randall nói: “Đều sắp 2 phút rồi mà tại sao vẫn chưa ra?”
Tử Húc lành lạnh nói: “Đại nhân, chúng ta cũng không cần phải chờ nữa, dù sao nó cũng không đáng mong đợi gì.”
“Như vậy không tốt đâu.” Laurent nhìn Randall ở phía trước, “Đại điện hạ cùng Hạ Mạt đã nhường lại cơ hội kiểm tra trước cho cậu, chúng ta dù như thế nào cũng phải đợi đến khi kiểm tra của Hạ Mạt hoàn tất, như vậy mới đủ nhân nghĩa.”
Tử Húc không nói lời nào, khinh miệt nhìn thoáng qua phòng kiểm tra.
Sau năm phút.
Một vị Alpha trung niên chạy vội đến phòng kiểm tra.
Randall thấy thế, ngón tay để sát mép quần không nhịn được giật giật, người kia là chủ nhiệm của khoa chế tạo cơ giáp, nhìn hắn hốt hoảng như thế, sẽ không phải là Hạ Mạt xảy ra chuyện chứ?
Lúc chủ nhiệm khoa đi vào, kiểm tra vừa mới chấm dứt.
Hạ Mạt mở to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Cậu mở cửa, đi ra gian trong, đã nhìn thấy ba người đúng ở bên ngoài giống như pho tượng, con mắt nhìn chằm chằm cùng một chỗ vẫn không nhúc nhích. Nhìn theo tầm mắt của bọn hắn, màu con số “110” trên màn hình càng trở nên chói mắt.
110?
Tại sao lại nhiều hơn 5 điểm? Cậu nhớ rõ đời trước chỉ có 105.
Hạ Mạt nghi ngờ gãi gãi đầu, đứng ở bên cạnh chờ lão sư tuyên bố cậu có thể rời đi, không nghĩ tới vài phút đồng hồ cũng không trông thấy bọn họ có bất kỳ động tác gì. Cái này, hay là chủ động xin chỉ thị đi…
“Lão sư? Em có thể đi chưa ạ?”
“…” Ba người hóa đá hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Lão sư? Em có thể đi chưa ạ?”
“…” Vẫn không có phản ứng.
Hạ Mạt đi lên trước, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của giáo viên giáp.
Giáo viên giáp đột nhiên run lên, đợi đến khi hồi thần lại thì bắt đầu lắp bắp, “Em, em, em…”
“Em làm sao ạ?”
Chủ nhiệm khoa đã từng gặp qua những tình huống hoành tráng rồi nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng chưa từng chấn động kịch liệt như bây giờ! Hắn ho khan hai tiếng, thật vất vả làm rõ suy nghĩ hỗn loạn, “Vị bạn học này, em tên… Hạ Mạt đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Cái này… quá trình kiểm tra có chút vấn đề, hy vọng em có thể phối hợp với bọn thầy kiểm tra lại một lần nữa.”
Chống lại ánh mắt chân thành của Alpha, Hạ Mạt thật đúng là không có cách nào cự tuyệt, cậu đại khái có thể hiểu lý do tại sao bọn họ lại bảo cậu kiểm tra một lần nữa, đại khái là không tin tinh thần lực của nhân loại có thể đến 100 đi.
Cậu gật gật đầu.
Ba vị lão sư không hẹn mà cùng thở ra.
Sau khi được sự đồng ý của cậu, chủ nhiệm khoa giống như ăn phải thuốc mà hét to, “Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian cầm tư liệu theo, chúng ta đi đến phòng bên cạnh!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Bên ngoài phòng kiểm tra.
Randall nhìn chủ nhiệm khoa cùng với Hạ Mạt và hai vị giáo viên cùng đi đến phòng bên cạnh, nhíu mày, những lão sư này đến cùng đang làm cái gì vậy?
Laurent thấy thế, vẻ mặt tươi cười nói: “Sẽ không phải là quá trình kiểm tra đo lường xảy ra vấn đề, không kiểm tra ra tinh thần lực đấy chứ?”
Randall quay đầu nhìn gã một cái.
Dáng cười của Laurent càng lúc càng lớn, “Đại điện hạ cứ việc yên tâm, Hạ Mạt mặc dù yếu một chút, nhưng mà tinh Thần lực nhất định là có. Huống hồ ngay cả chủ nhiệm khoa cũng tới rồi, ngài cũng không cần để một chút ô long này ở trong lòng,”
Trong lúc kiểm tra, không ngừng có lão sư vội vàng chạy vào phòng của Hạ Mạt đang kiểm tra.
Trường hợp như vậy làm cho không ít học sinh bên ngoài thảo luận ầm ĩ.
Ước chừng lại qua hơn mười phút, Hạ Mạt rốt cục đi ra trong sự hộ tống của mấy vị lão sư, chỉ trong thời gian mấy bước đường, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chúc mừng vang lên.
Randall đi lên trước, mấy vị lão sư trông thấy hắn đều cung kính chắp tay, “Đại điện hạ là tới đón Hạ Mạt đồng học a?”
Randall gật đầu, cũng không đáp lời cùng với các lão sư, trực tiếp đem ánh mắt rơi vào trên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt lặng lẽ giơ ngón cái với hắn.
Khóe môi Randall nhếch lên, thả lỏng người.
Hết chương 106.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất