Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 144
Dưới sự trợ giúp của các binh sĩ, bốn vị bạn học đã được cứu ra, sau khi hai chân bọn họ chạm đất vẫn còn cảm thấy không chân thực, còn mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Những học sinh còn ở lại hiện trường thấy bọn họ không người nào là bị tạc thương, người bị thương nghiêm trọng nhất chỉ là bị trật chân, không khỏi vui mừng khôn xiết. Đồng thời lại không thể không sinh ra nghi hoặc, tình huống lúc đó khẩn cấp vô cùng, ngay cả huấn luyện viên Alpha được huấn luyện nghiêm chỉnh vô cùng đều không kịp phản ứng, vài tên học sinh năm nhất này làm sao có thể làm được?
Trong quá trình cứu viện, hiệu trưởng Frankie cùng với chế tạo sư quốc gia Diệp Vĩ đã lấy thời gian cực ngắn để đi đến hiện trường, thấy thảm trạng xung quanh hố to, lại nhìn nhìn các bọn học được cứu lên, nội tâm mừng rỡ nhưng cũng không giấu nổi kinh ngạc. Dựa theo báo cáo của đại tướng Vu Dục, đáng lẽ thương vong hẳn là rất thảm trọng mới đúng, nhưng tại sao ngoại trừ những bạn học bị thương do bị liên lụy ở bên cạnh ra, thì những người trong vị nổ này lại không hề bị thương tí gì vậy?
Hạ Mạt là người được cứu cuối cùng. Sau khi cậu được các binh sĩ cứu ra, có lẽ là do tinh thần lực khô kiệt nên thân thể lung lay một chút.
Randall hợp thời vươn tay túm chặt lấy eo của cậu.
Hạ Mạt lập tức giãy dụa ở biên độ nhỏ, ánh mắt ra hiệu: Chung quanh đều là con mắt của mọi người, không không phải nói muốn giấu diếm quan hệ sao?
Randall nhẹ nói: “Không sao.” Ngay sau đó dìu cậu đi về phía Diệp Vĩ cùng Frankie.
Frankie hiền lành vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện hôm nay thầy nhất định sẽ cho các em một công đạo rõ ràng.”
“Cám ơn hiệu trưởng.”
Lance hợp thời lấy ra xe lăn gấp, để dưới đất, “Ngồi trên này đi.”
Hạ Mạt cảm kích nhìn y một cái.
Lance khụt khà khụt khịt, “Tóm lại, cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Hạ Mạt cảm thấy thanh âm của Lance có chút lạ, ngẩng đầu, đã liền nhìn thấy vành mắt cùng chóp mũi Lance hồng hồng, lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, cậu chủ động giang hai cánh tay.
Lance ngây ra một lúc, buồn bực hỏi: “Để làm gì?”
Hạ Mạt không nói chuyện, nâng dậy nửa người cho y một cái ôm.
Toàn thân Lance cứng ngắc, y do dự hồi lâu, mới chậm rãi giơ cánh tay lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Hạ Mạt, ngập ngừng nói: “Về sau không cho hù dọa người như thế.”
“Tuân mệnh, điện hạ.”
Lance “Phụt” cười, thuận tay cho cậu một quyền, “Đừng có mà có vết sẹo liền quên đau, hiện tại cậu ngay cả đi đường còn không đi được còn có tâm tư tìm thú vui.”
Hạ Mạt mặc kệ y đánh, trong nội tâm còn lẩm bẩm: Cái tên Lance này chỉ là hơi kiêu ngạo một chút, sau này lập gia đình là tốt rồi.
Diệp Vĩ đi đến bên cạnh hố sâu, vận dụng tinh thần lực mở rộng lối vào của hố, làm cho chiếc phi thuyền phòng ngự hiện ra ngay trước mắt. Đây là một chiếc phi thuyền màu đen, xem độ tổn hại bên ngoài thì chắc là cơ giáp cấp 2. Hắn sử dụng tinh thần lực xem xét nội bộ bên trong, lại không nghĩ tới tinh thần lực lại bị bắn ngược trở về.
Hắn dừng lại, nghĩ đó là ảo giác, vì vậy lại lần nữa điều động xúc giác tinh thần, lần này hao tốn một phen công phu cuối cùng cũng đã có thể tiến vào bên trong.
Có lẽ do người chế tạo có hiểu biết khá ít về cơ giáp cho nên cấu tạo bên trong cực kỳ vắng vẻ, chỉ có những thứ cơ bản nhất, chủ khoang thuyền, khoang thuyền nghỉ ngơi cũng không có.
Kèm theo phòng ngự tinh thần lực, theo lý mà nói là tính chất đặc biệt của cơ giáp cao cấp, nhưng mà chiếc phi thuyền này, nếu nhìn từ mặt chịu đòn thì lại là cơ giáp cấp 2. Đây là có chuyện gì?
Hắn chậm rãi ngẩng đầu dò xét Hạ Mạt đang ngồi trong xe lăn, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng không thể tưởng tượng được — chiếc phi thuyền này, sẽ không phải là Hạ Mạt chế tạo đi…
Hiệu trưởng Frankie đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn cơ giáp đen thùi lùi bên trong hố to, thuận miệng hỏi: “Chiếc cơ giáp này rốt cục là của ai? Xuất hiện thật sự là quá kịp thời a.”
Diệp Vĩ không trả lời vấn đề của hắn, “Tôi hy vọng có thể mang chiếc phi thuyền này vào phòng nghiên cứu.”
“Ah?” Hiệu trưởng có phần không quá hiểu, nhân vật cấp bậc như Diệp đại sư bình thường đã rất ít xuất thủ, cũng chưa từng thấy hắn để bụng một chiếc cơ giáp cấp 2 nào, hôm nay làm sao vậy?
Tuy có nghi vấn trong lòng nhưng hắn vẫn không nói ra, chỉ nói: “Được. Trước tiên đi đến chỗ đội cảnh vệ để đăng ký.”
Diệp Vĩ không nói hai lời trực tiếp đi đến chỗ cảnh vệ lập hồ sơ, sau đó cẩn thận thu chiếc phi thuyền này vào trong nhẫn không gian, sau khi làm xong mọi việc còn nói với Hạ Mạt: “Nghỉ ngơi thật tốt. Trận đấu hôm nay không thể không sớm chấm dứt, thế nhưng con cũng không cần lo lắng, nên thuộc về con thì chắc chắn sẽ thuộc về con.”
Hạ Mạt gật gật đầu, cậu vốn không có quá nhiều áp lực đối với trận đấu này, chỉ có áp lực đối với phương thức quản lý tài sản với tên ngu ngốc Lance thôi
Sau khi làm xong ghi chép ở chỗ đội cảnh vệ, Hạ Mạt đi theo Randall trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi và hồi phục.
Có lẽ là do tinh thần lực đã hao hết cho nên cậu cảm giác mệt mỏi vô cùng, vừa mới nằm trên giường đã lập tức ngủ mất.
Khoảng năm giờ chiều, trường học bỗng nhiên phát ra thông báo, triệu tập toàn bộ thầy trò trong trường đi đến sân vận động Triều Huy.
Hạ Mạt đi theo mấy người Randall đến sân vận động, bởi vì phân loại theo lớp cho nên Hạ Mạt tới muộn, đứng ở cuối cùng của đội ngũ khoa chế tạo cơ giáp, tên Alpha cao lớn trước mặt hoàn toàn che mất người cậu.
Trên đài cao có hai người đang đứng, một người là hiệu trưởng Frankie, một người là đại sư chế tạo cơ giáp Diệp Vĩ.
5:10.
Toàn bộ thầy trò trình diện.
Một tay Diệp Vĩ giơ lên, cỗ cơ giáp đã cứu được năm người trong sân thi đấu xuất hiện trước mặt mọi người, thầy trò trong trường phần lớn cũng đã biết đến sự tồn tại của cỗ cơ giáp này, thế nhưng cũng không hiểu rõ nguyên nhân Diệp đại sư đặt nó ở chỗ này.
Diệp Vĩ tiến lên hai bước, “Các vị lão sư, các học sinh, chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Muộn như vậy còn triệu tập mọi người là do ta có một chuyện nóng lòng muốn chia sẻ với các vị.”
Các học sinh nhao nhao phỏng đoán, chuyện có thể làm cho Diệp Vĩ khẩn trương rốt cục là chuyện gì?
Chẳng lẽ là độc thủ phía sau màn đã bị lôi ra?
Diệp Vĩ không nhanh không chậm nhìn lướt qua đám người bên dưới, nhẹ nói: “Ta tin rằng mọi người đã có lý giải nhất định đối với chuyện xảy ra trong khi thi đấu. Trong đó nghi hoặc nhiều nhất có lẽ là cỗ cơ giáp đột nhiên xuất hiện này.”
Hạ Mạt không quá thoải mái gãi gãi mặt, cậu cũng không nhớ rõ tình cảnh khẩn cấp lúc đó, cậu chỉ nhớ rõ khi phát hiện ra quả bom, thân thể của cậu đã làm ra phản ứng trước đại não, chỉ dựa vào những tri thức cùng hình ảnh trong đầu để xây dựng phi thuyền. Lúc ấy là tình huống ngàn cân treo sợi tóc cậu cũng không có thời gian để tự hỏi chiếc phi thuyền này có hữu dụng hay không, chỉ vội vàng tụ tập người xung quanh — dù sao bọn họ đều bởi vì mình mới gặp phải nguy hiểm.
“Trải qua điều tra, chúng ta phát hiện, chiếc phi thuyền này thuộc về một vị bạn học ở đây.”
Các học sinh xì xào bàn tán, nhao nhao nghị luận rốt cuộc là tốc độ phản ứng của người nào nhanh đến như vậy.
“Tên của hắn mọi người có lẽ đều nghe nói qua.”
Tiếng nghị luận càng lớn.
Laurent yên lặng gục đầu xuống, trong lòng có một dự cảm xấu. Gần đây cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà gần như lo sợ cái gì thì điều đó sẽ trở thành sự thật. Dựa theo suy nghĩ bây giờ của gã, sẽ không phải chiếc phi thuyền này là thuộc về Hạ Mạt đi…
Quả nhiên, giây tiếp theo gã nghe được tên của Hạ Mạt
“Đúng vậy! Chiếc phi thuyền này thuộc về bạn học năm nhất, Hạ Mạt!”
Đám người lập tức nổ tung.
“Tàn đại rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại?! Tốc độ phản ứng còn nhanh hơn Alpha!”
“Nhất định là siêu nhân phụ thể đi! Chuyện gì cũng không thể làm khó hắn được!”
“Tàn đại đã cứu ta một mạng, thật là muốn lấy thân báo đáp thì làm sao a?!”
“Lăn đi!”
“…”
Các học sinh đang hưng phấn dần dần trở nên an tĩnh, Diệp Vĩ tiếp tục nói: “Trải qua trắc định, thời gian hình thành nên chiếc phi thuyền này không quá bốn giờ. Nói cách khác, nó được hình thành trên trường đấu.”
Lời đã nói đến mức này, ngay cả người ngu dốt cũng có thể nghe ra ẩn ý trong đó!
“Cmn! Quả thực muốn quét bạo thế giới quan của ta! Đậu xanh rau má?! Chỉ một giây đồng hồ đã có thể chế tạo ra cơ giáp, còn có thể dẫn người xung quanh vào trong cơ giáp, đây là điện ảnh đi!”
“Oh! Đừng nói nữa! Ta đã không thể ức chế yêu tàn đại rồi!”
“…”
Laurent buông thõng đầu, hai lỗ tai đều là những lời tán thưởng Hạ Mạt, gã mím môi, bắp thịt bên má giống như đang kéo căng ra.
Từ khi Hạ Mạt xuất hiện, vận may của gã tựa hồ cũng không cánh mà bay! Gã chưa từng chiếm thượng phong mỗi khi đối kháng với Randall! Hôm nay Hạ Mạt lại trở thành thần tượng toàn dân của trường Exxon? Đây là đang nói đùa gã sao?!
Diệp Vĩ vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng, “Căn cứ vào ý kiến thống nhất của nhân viên quản lý trường Exxon, quyết định trao tặng Hạ Mạt bạn học giấy chứng nhận danh hiệu vinh dự ‘Quên mình vì người’, một rương linh kiện cơ giáp cao cấp. Mặt khác, xét thấy Hạ Mạt bạn học đã có thể độc lập chế tạo ra cơ giáp cấp 2, trung tâm chứng nhận danh hiệu cơ giáp chế tạo sư quyết định, trao tặng Hạ Mạt bạn học tư cách cơ giáp sư sơ cấp!”
Hắn vừa nói xong, toàn trường liền trở nên yên tĩnh dị thường.
Cũng không biết là ai bỗng nhiên vỗ tay một cái, ngay sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng dày đặc, cuối cùng trở thành chỉ cần là người xuất hiện ở đây, mặc kệ tuổi tác giới tính, mặc kệ thân phận chuyên nghiệp, đều không hẹn mà cùng vỗ tay nhiệt liệt.
Hạ Mạt đứng ở mặt sau cùng của khoa chế tạo cơ giáp, mặc dù cảm thấy bỗng nhiên trở thành anh hùng, lấy được giấy chứng nhận gì gì đó có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn ngốc hồ hồ cười rộ lên. Cậu nhướn người lên nhìn về phía khoa chỉ huy quân sự, nghĩ thầm: Khoảng cách giữa mình với yêu cầu mà Randall đề ra hình như đã tiến thêm một bước dài ah!
Hết chương 144.
Những học sinh còn ở lại hiện trường thấy bọn họ không người nào là bị tạc thương, người bị thương nghiêm trọng nhất chỉ là bị trật chân, không khỏi vui mừng khôn xiết. Đồng thời lại không thể không sinh ra nghi hoặc, tình huống lúc đó khẩn cấp vô cùng, ngay cả huấn luyện viên Alpha được huấn luyện nghiêm chỉnh vô cùng đều không kịp phản ứng, vài tên học sinh năm nhất này làm sao có thể làm được?
Trong quá trình cứu viện, hiệu trưởng Frankie cùng với chế tạo sư quốc gia Diệp Vĩ đã lấy thời gian cực ngắn để đi đến hiện trường, thấy thảm trạng xung quanh hố to, lại nhìn nhìn các bọn học được cứu lên, nội tâm mừng rỡ nhưng cũng không giấu nổi kinh ngạc. Dựa theo báo cáo của đại tướng Vu Dục, đáng lẽ thương vong hẳn là rất thảm trọng mới đúng, nhưng tại sao ngoại trừ những bạn học bị thương do bị liên lụy ở bên cạnh ra, thì những người trong vị nổ này lại không hề bị thương tí gì vậy?
Hạ Mạt là người được cứu cuối cùng. Sau khi cậu được các binh sĩ cứu ra, có lẽ là do tinh thần lực khô kiệt nên thân thể lung lay một chút.
Randall hợp thời vươn tay túm chặt lấy eo của cậu.
Hạ Mạt lập tức giãy dụa ở biên độ nhỏ, ánh mắt ra hiệu: Chung quanh đều là con mắt của mọi người, không không phải nói muốn giấu diếm quan hệ sao?
Randall nhẹ nói: “Không sao.” Ngay sau đó dìu cậu đi về phía Diệp Vĩ cùng Frankie.
Frankie hiền lành vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện hôm nay thầy nhất định sẽ cho các em một công đạo rõ ràng.”
“Cám ơn hiệu trưởng.”
Lance hợp thời lấy ra xe lăn gấp, để dưới đất, “Ngồi trên này đi.”
Hạ Mạt cảm kích nhìn y một cái.
Lance khụt khà khụt khịt, “Tóm lại, cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Hạ Mạt cảm thấy thanh âm của Lance có chút lạ, ngẩng đầu, đã liền nhìn thấy vành mắt cùng chóp mũi Lance hồng hồng, lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, cậu chủ động giang hai cánh tay.
Lance ngây ra một lúc, buồn bực hỏi: “Để làm gì?”
Hạ Mạt không nói chuyện, nâng dậy nửa người cho y một cái ôm.
Toàn thân Lance cứng ngắc, y do dự hồi lâu, mới chậm rãi giơ cánh tay lên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Hạ Mạt, ngập ngừng nói: “Về sau không cho hù dọa người như thế.”
“Tuân mệnh, điện hạ.”
Lance “Phụt” cười, thuận tay cho cậu một quyền, “Đừng có mà có vết sẹo liền quên đau, hiện tại cậu ngay cả đi đường còn không đi được còn có tâm tư tìm thú vui.”
Hạ Mạt mặc kệ y đánh, trong nội tâm còn lẩm bẩm: Cái tên Lance này chỉ là hơi kiêu ngạo một chút, sau này lập gia đình là tốt rồi.
Diệp Vĩ đi đến bên cạnh hố sâu, vận dụng tinh thần lực mở rộng lối vào của hố, làm cho chiếc phi thuyền phòng ngự hiện ra ngay trước mắt. Đây là một chiếc phi thuyền màu đen, xem độ tổn hại bên ngoài thì chắc là cơ giáp cấp 2. Hắn sử dụng tinh thần lực xem xét nội bộ bên trong, lại không nghĩ tới tinh thần lực lại bị bắn ngược trở về.
Hắn dừng lại, nghĩ đó là ảo giác, vì vậy lại lần nữa điều động xúc giác tinh thần, lần này hao tốn một phen công phu cuối cùng cũng đã có thể tiến vào bên trong.
Có lẽ do người chế tạo có hiểu biết khá ít về cơ giáp cho nên cấu tạo bên trong cực kỳ vắng vẻ, chỉ có những thứ cơ bản nhất, chủ khoang thuyền, khoang thuyền nghỉ ngơi cũng không có.
Kèm theo phòng ngự tinh thần lực, theo lý mà nói là tính chất đặc biệt của cơ giáp cao cấp, nhưng mà chiếc phi thuyền này, nếu nhìn từ mặt chịu đòn thì lại là cơ giáp cấp 2. Đây là có chuyện gì?
Hắn chậm rãi ngẩng đầu dò xét Hạ Mạt đang ngồi trong xe lăn, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng không thể tưởng tượng được — chiếc phi thuyền này, sẽ không phải là Hạ Mạt chế tạo đi…
Hiệu trưởng Frankie đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn cơ giáp đen thùi lùi bên trong hố to, thuận miệng hỏi: “Chiếc cơ giáp này rốt cục là của ai? Xuất hiện thật sự là quá kịp thời a.”
Diệp Vĩ không trả lời vấn đề của hắn, “Tôi hy vọng có thể mang chiếc phi thuyền này vào phòng nghiên cứu.”
“Ah?” Hiệu trưởng có phần không quá hiểu, nhân vật cấp bậc như Diệp đại sư bình thường đã rất ít xuất thủ, cũng chưa từng thấy hắn để bụng một chiếc cơ giáp cấp 2 nào, hôm nay làm sao vậy?
Tuy có nghi vấn trong lòng nhưng hắn vẫn không nói ra, chỉ nói: “Được. Trước tiên đi đến chỗ đội cảnh vệ để đăng ký.”
Diệp Vĩ không nói hai lời trực tiếp đi đến chỗ cảnh vệ lập hồ sơ, sau đó cẩn thận thu chiếc phi thuyền này vào trong nhẫn không gian, sau khi làm xong mọi việc còn nói với Hạ Mạt: “Nghỉ ngơi thật tốt. Trận đấu hôm nay không thể không sớm chấm dứt, thế nhưng con cũng không cần lo lắng, nên thuộc về con thì chắc chắn sẽ thuộc về con.”
Hạ Mạt gật gật đầu, cậu vốn không có quá nhiều áp lực đối với trận đấu này, chỉ có áp lực đối với phương thức quản lý tài sản với tên ngu ngốc Lance thôi
Sau khi làm xong ghi chép ở chỗ đội cảnh vệ, Hạ Mạt đi theo Randall trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi và hồi phục.
Có lẽ là do tinh thần lực đã hao hết cho nên cậu cảm giác mệt mỏi vô cùng, vừa mới nằm trên giường đã lập tức ngủ mất.
Khoảng năm giờ chiều, trường học bỗng nhiên phát ra thông báo, triệu tập toàn bộ thầy trò trong trường đi đến sân vận động Triều Huy.
Hạ Mạt đi theo mấy người Randall đến sân vận động, bởi vì phân loại theo lớp cho nên Hạ Mạt tới muộn, đứng ở cuối cùng của đội ngũ khoa chế tạo cơ giáp, tên Alpha cao lớn trước mặt hoàn toàn che mất người cậu.
Trên đài cao có hai người đang đứng, một người là hiệu trưởng Frankie, một người là đại sư chế tạo cơ giáp Diệp Vĩ.
5:10.
Toàn bộ thầy trò trình diện.
Một tay Diệp Vĩ giơ lên, cỗ cơ giáp đã cứu được năm người trong sân thi đấu xuất hiện trước mặt mọi người, thầy trò trong trường phần lớn cũng đã biết đến sự tồn tại của cỗ cơ giáp này, thế nhưng cũng không hiểu rõ nguyên nhân Diệp đại sư đặt nó ở chỗ này.
Diệp Vĩ tiến lên hai bước, “Các vị lão sư, các học sinh, chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Muộn như vậy còn triệu tập mọi người là do ta có một chuyện nóng lòng muốn chia sẻ với các vị.”
Các học sinh nhao nhao phỏng đoán, chuyện có thể làm cho Diệp Vĩ khẩn trương rốt cục là chuyện gì?
Chẳng lẽ là độc thủ phía sau màn đã bị lôi ra?
Diệp Vĩ không nhanh không chậm nhìn lướt qua đám người bên dưới, nhẹ nói: “Ta tin rằng mọi người đã có lý giải nhất định đối với chuyện xảy ra trong khi thi đấu. Trong đó nghi hoặc nhiều nhất có lẽ là cỗ cơ giáp đột nhiên xuất hiện này.”
Hạ Mạt không quá thoải mái gãi gãi mặt, cậu cũng không nhớ rõ tình cảnh khẩn cấp lúc đó, cậu chỉ nhớ rõ khi phát hiện ra quả bom, thân thể của cậu đã làm ra phản ứng trước đại não, chỉ dựa vào những tri thức cùng hình ảnh trong đầu để xây dựng phi thuyền. Lúc ấy là tình huống ngàn cân treo sợi tóc cậu cũng không có thời gian để tự hỏi chiếc phi thuyền này có hữu dụng hay không, chỉ vội vàng tụ tập người xung quanh — dù sao bọn họ đều bởi vì mình mới gặp phải nguy hiểm.
“Trải qua điều tra, chúng ta phát hiện, chiếc phi thuyền này thuộc về một vị bạn học ở đây.”
Các học sinh xì xào bàn tán, nhao nhao nghị luận rốt cuộc là tốc độ phản ứng của người nào nhanh đến như vậy.
“Tên của hắn mọi người có lẽ đều nghe nói qua.”
Tiếng nghị luận càng lớn.
Laurent yên lặng gục đầu xuống, trong lòng có một dự cảm xấu. Gần đây cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà gần như lo sợ cái gì thì điều đó sẽ trở thành sự thật. Dựa theo suy nghĩ bây giờ của gã, sẽ không phải chiếc phi thuyền này là thuộc về Hạ Mạt đi…
Quả nhiên, giây tiếp theo gã nghe được tên của Hạ Mạt
“Đúng vậy! Chiếc phi thuyền này thuộc về bạn học năm nhất, Hạ Mạt!”
Đám người lập tức nổ tung.
“Tàn đại rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại?! Tốc độ phản ứng còn nhanh hơn Alpha!”
“Nhất định là siêu nhân phụ thể đi! Chuyện gì cũng không thể làm khó hắn được!”
“Tàn đại đã cứu ta một mạng, thật là muốn lấy thân báo đáp thì làm sao a?!”
“Lăn đi!”
“…”
Các học sinh đang hưng phấn dần dần trở nên an tĩnh, Diệp Vĩ tiếp tục nói: “Trải qua trắc định, thời gian hình thành nên chiếc phi thuyền này không quá bốn giờ. Nói cách khác, nó được hình thành trên trường đấu.”
Lời đã nói đến mức này, ngay cả người ngu dốt cũng có thể nghe ra ẩn ý trong đó!
“Cmn! Quả thực muốn quét bạo thế giới quan của ta! Đậu xanh rau má?! Chỉ một giây đồng hồ đã có thể chế tạo ra cơ giáp, còn có thể dẫn người xung quanh vào trong cơ giáp, đây là điện ảnh đi!”
“Oh! Đừng nói nữa! Ta đã không thể ức chế yêu tàn đại rồi!”
“…”
Laurent buông thõng đầu, hai lỗ tai đều là những lời tán thưởng Hạ Mạt, gã mím môi, bắp thịt bên má giống như đang kéo căng ra.
Từ khi Hạ Mạt xuất hiện, vận may của gã tựa hồ cũng không cánh mà bay! Gã chưa từng chiếm thượng phong mỗi khi đối kháng với Randall! Hôm nay Hạ Mạt lại trở thành thần tượng toàn dân của trường Exxon? Đây là đang nói đùa gã sao?!
Diệp Vĩ vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng, “Căn cứ vào ý kiến thống nhất của nhân viên quản lý trường Exxon, quyết định trao tặng Hạ Mạt bạn học giấy chứng nhận danh hiệu vinh dự ‘Quên mình vì người’, một rương linh kiện cơ giáp cao cấp. Mặt khác, xét thấy Hạ Mạt bạn học đã có thể độc lập chế tạo ra cơ giáp cấp 2, trung tâm chứng nhận danh hiệu cơ giáp chế tạo sư quyết định, trao tặng Hạ Mạt bạn học tư cách cơ giáp sư sơ cấp!”
Hắn vừa nói xong, toàn trường liền trở nên yên tĩnh dị thường.
Cũng không biết là ai bỗng nhiên vỗ tay một cái, ngay sau đó tiếng vỗ tay càng ngày càng dày đặc, cuối cùng trở thành chỉ cần là người xuất hiện ở đây, mặc kệ tuổi tác giới tính, mặc kệ thân phận chuyên nghiệp, đều không hẹn mà cùng vỗ tay nhiệt liệt.
Hạ Mạt đứng ở mặt sau cùng của khoa chế tạo cơ giáp, mặc dù cảm thấy bỗng nhiên trở thành anh hùng, lấy được giấy chứng nhận gì gì đó có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn ngốc hồ hồ cười rộ lên. Cậu nhướn người lên nhìn về phía khoa chỉ huy quân sự, nghĩ thầm: Khoảng cách giữa mình với yêu cầu mà Randall đề ra hình như đã tiến thêm một bước dài ah!
Hết chương 144.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất