Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 65
Màn ảnh chuyển tới rừng rậm mô phỏng.
10 phút trước.
Hạ Mạt nhắm mắt lại, tưởng tượng kết cấu của phân tử nước ở trong đầu.
Đối với người chưa thành niên ở Lạp Hỗ tinh cầu mà nói, học tập tri thức văn hóa là một việc phải hoàn thành khi vẫn còn là niên thiếu, cho nên cho dù đời trước Hạ Mạt có cặn bã đến thế nào, cái loại tri thức đến cả trẻ con năm tuổi còn biết như là phân tử nước này cậu vẫn rất rõ ràng.
Thế nhưng, hiểu là một chuyện, có thể dùng tinh thần lực tiến hành trọng cấu ion hay không là một chuyện khác!
Cậu cố gắng duỗi ra tinh thần xúc giác, cố gắng tìm kiếm phân tử nước trong không khí, trong cát đá. Thế nhưng sa mạc thực sự quá khô ráo, sưu tập đầy đủ lượng phân tử nước cần phải kéo dài đến mấy nghìn thước, mà năng lực hiện tại của cậu, có thể đem tinh thần cuối kéo dài đến 5 thước cũng đã là cực hạn!
Nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ phải vừa đi vừa thu thập phân tử nước?
Không nói đến chuyện làm như vậy có kết quả như thế nào, ở dưới tình huống tay chân của cậu đều đau nhức, chỉ sợ đi được nhiều nhất là 50m cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Chẳng lẽ liền từ bỏ như vậy hay sao?
Không, không được!
Cậu có thể cảm giác được sáu người ở đây đang thực sự cần nước, mặc dù Randall cùng Trần Khiết có tính nhẫn nại cao, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể mang theo bốn người mất nước rời đi sa mạc!
Bọn họ cần nước!
Thực sự cần nước!
Hạ Mạt rất nhanh nắm chặt tay, cơ bắp trên người kéo căng đến cực hạn, trong đầu của cậu một lần rồi lại một lần tưởng tượng cấu thành của phân tử nước, ion hydro và ion oxi, ion hydro và ion oxi…
Trong quá trình tìm kiếm nhiều lần, cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề —- trong tình huống một phân tử nào đó có sự tồn tại vô cùng nhỏ hoặc không tồn tại thì cơ giáp chế tạo sư sẽ trọng cấu cơ giáp như thế nào?
Đúng vậy!
Nếu phân tử có thể giải tích thành ion, vậy thì tại sao ion lại không thể biến lại thành phân tử?!
Muốn có đầy đủ phân tử nước, không phải chỉ cần tìm được đầy đủ ion oxi cùng ion hydro là được sao?! Nói cách khác, trong tình huống không đủ phân tử nước, cậu muốn thu thập một lượng lớn phân tử nước thì phải phân giải ra ion oxi cùng hydro!
Điều kiện tiên quyết (đầu tiên và quyết định) của trọng cấu chính là phân giải?!
Lý luận vô cùng quan trọng và là trụ cột này chính là lý luận cơ bản của cơ giáp chế tạo sư cao cấp, thế nhưng cậu không được học tập theo hệ thống chế tạo cơ giáp chuyên ngành dĩ nhiên lại có thể ngộ ra mấu chốt của trọng cấu ion!
Nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, tinh thần Hạ Mạt bắt đầu trở nên phấn chấn, bắt đầu phân giải ion oxi và hydro trong không khí.
Đã có kinh nghiệm phân giải ion của hai lần trước, lần này kĩ năng điều khiển tinh thần xúc giác của cậu đã thuận lợi hơn nhiều. từ tinh thần xúc giác, rễ chùm được sinh trưởng rất nhanh, lay động bao trùm trong không khí.
Hôm nay Hạ Mạt còn làm không được tinh tế khống chế tinh thần lực,cậu chỉ có thể phân giải toàn bộ phần tử mà xúc giác cảm giác đến rồi lại một lần nữa phân loại những thứ ion này.
Lần đầu tiên hoàn thành gây dựng lại ion, có chỗ có lợi những cũng có chỗ có đủ loại tạp chất.
Hạ Mạt không có cách nào, chỉ có thể đem những vật này hỗn hợp lại với nhau, hình thành một quả cầu nước to lớn, đục ngầu.
Năm người trông thấy quả cầu nước, trên mặt đều lộ ra kinh ngạc không giống nhau.
Lance là nhị vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu, đồng thời cũng là Omega trân quý, mọi người trong và ngoài cung đều hận không đem y nâng ở trong lòng, làm sao từng chịu tình cảnh chưa từng có nước uống này? Hiện tại y chỉ cảm thấy cổ họng đều sắp cháy khô! Y nhìn qua quả cầu nước đen ngòm nuốt nước miếng, khuỷu tay đẩy đẩy Trương Lợi một chút, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng: “Mặc dù Hạ Mạt rất lợi hại, nhưng chắc, sẽ không phải, sẽ không phải muốn cho bổn cung uống cái thứ này chứ?”
Trương Lợi lập tức làm một thủ thế chớ lên tiếng với y, Lance lập tức ngậm miệng lại, mở to hai mắt đáng thương nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Vu Triết bớt thời giờ từ quang não nâng lên ánh mắt, nhìn thấy quả cầu nước có đường kính tầm 2m giữa không trung rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của Hạ Mạt, bỗng nhiên mím môi thu hồi tầm mắt, nhăn lại lông mày nhỏ nhắn lại một lần nữa đầu nhập vào bên trong đại dương số liệu.
Trần Khiết đứng sau lưng Randall: “Biểu hiện của cậu ta ở trong khoảng thời gian này ngược lại rất đẹp mắt, mặc dù thể năng vẫn yếu đến cực điểm như trước.”
Randall nghe vậy, thần sắc không rõ, qua vài giây bỗng nhiên nói: “Lance, Trương Lợi mở bình của hai người ra.”
Động tác của Trương Lợi rất sảng khoái.
Lance sắc mặt cổ quái quẩy người một cái, cuối cùng vẫn mở ra bình nước đeo bên hông, để lên mặt đất.
Bình nước quân dụng bình thường không lớn, bình của Trương Lợi cùng Lance đều là kiểu dáng bình thường chỉ có thể chứa 2l.
Trần Khiết nói: “Cần mở của tớ không?”
Randall nhìn thoáng qua mí mắt không ngừng run run của Hạ Mạt một chút, nói: “Không cần, tụ tập đầy hai bình nước đã là cực hạn của cậu ấy.”
Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Hạ Mạt đều tập trung ở trên quả cầu nước, tuy nói quả cầu ấy hỗn độn không rõ, không có cách nào uống vào, thế nhưng trong đó chứa đựng không ít phân tử nước! Chỉ cần tách phân tử nước ra cậu liền thành công rồi!
Tinh thần xúc giác bao trùm bóng nước, phân biệt và rút ra phân tử nước từ bên trong. Cậu đem vô số phân tử nước tụ tập cùng một chỗ, thời gian dần dần trôi qua, giữa không trung xuất hiện một cái bọt nước nhỏ, bọt nước kia càng ngày càng lớn, lóng lánh trong sáng, giống như một khối tinh thạch bất quy tắc.
Lance mắt sắc chú ý tới đồ vật lóe quang giữa không trung, vột vàng không để ý hình tượng đứng lên, liếm liếm mồm mép “Nước? Đó là nước sao?”
Trương Lợi thấp giọng trả lời: “Ừm.”
Con mắt của Lance lập tức tỏa sáng “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Bổn cung nhất định phải hung hăng uống một ngụm lớn!”
Trương Lợi gật đầu cung kính, trong nội tâm lại yên lặng chảy mấy giọt nước mắt đồng tình cho Lance. Mấy ngày ngắn ngủi, Lance điện hạ được chiều chuộng lại biến thành bộ dáng như vậy, chờ hắn trở về, bệ hạ cùng đế hậu còn không đau lòng chết…
Xuyên thấu qua tinh thần lực, Hạ Mạt có thể tinh tường cảm giác được phân tử nước kết tinh thành hình! Cậu đã thành công, đã đạt thành mục tiêu của Randall! Cậu đã cống hiến lực lượng của mình cho đội ngũ này! Cho nên không có ai có thể thay thế cậu đúng không? Bây giờ thời khắc của cậu vô cùng phấn chấn, tinh thần lực lại tiêu hao gần hết! Toàn thân đau đớn làm cho cậu không thể tranh thủ thời gian thu tay lại, rót nước vào trong bầu.
Ai biết quả cầu nước giữa không trung còn chưa hoàn toàn được dẫn vào, mắt cậu đã tối sầm lại, đầu óc trống rỗng, tiếp theo cậu hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lance cùng Trương Lợi bị dọa không nhẹ “Cậu ấy làm sao vậy?!”
Randall cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực, nói khẽ: “Tinh thần lực, thể lực đều tiêu hao.”
“Cái kia, vậy làm sao bây giờ?” Lance hỏi.
Vu Triết thu hồi quang não, chạy chậm tới gần bên người Randall, thăm dò, giọng mang lo lắng “Nghiêm trọng không?”
Randall không trả lời hắn mà chỉ nói: “Tranh thủ thời gian cất kỹ nước.”
Trương Lợi lung lay hai bình nước quân dụng màu xanh lá “Đã sớm thu lại, đây chính là bảo bối cứu mạng, không dễ gì có được a.”
Randall gật đầu “Trương Lợi, phân nước cho mỗi người. Lượng chỉ có như vậy, mọi người tiết kiệm một chút. Sau năm phút, đi bộ về phía trước!”
“Vâng!”
Mấy người Lance rời khỏi, Randall ngồi ở trên cồn cát nóng hổi, đặt đầu Hạ Mạt ở trên đùi mình.
Trương Lợi đi tới, hỏi thăm: “Điện hạ, nước của ngài?”
Randall gỡ bình nước bên hông xuống, đưa cho Trương Lợi.
Trương Lợi động tác gọn ràng đổ nước vào, sau đó đóng kín nắp bình, dâng hai tay “Đã đổ xong.”
“Cảm ơn.” Randall tiếp nhận, không đợi Trương Lợi phân nước cho Hạ Mạt liền cắn mở nút bình, một tay nắm chặt ót của Hạ Mạt, một tay cầm bình mớm nước cho cậu.
Động tác của Trương Lợi dừng một chút, hắn mở miệng mấy lần, nghĩ muốn nhắc nhở, nhưng mà trông thấy động tác tự nhiên trôi chảy của điện hạ nhà mình như thế, không khỏi im bặt, đổ đầy nước rồi lặng lẽ thối lui.
Sau năm phút.
Randall ông ngang Hạ Mạt đã hoàn toàn mất đi tri giác, sáu người tiếp tục lên đường.
Mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, ánh mặt trời nóng bỏng hoàn toàn không có xu thế yếu bớt. Hơi nóng bốc hơi từ dưới mặt đất lên, lòng bàn chân tiếp xúc cùng mặt cát trong thời gian dài có nhiệt độ kinh người.
Vu Triết còn nhỏ, năm nay chỉ có 13 tuổi, hơn nữa vốn là hơi mập, đi không bao xa liền không thể chống đỡ được nữa.
Trần Khiết không nói hai lời vác hắn trên lưng, cũng kéo xuống vạt áo của mình, che ở đỉnh đầu hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Triết ửng đỏ, cố nặn ra âm thanh “Cám ơn” sau đó liền một tay ôm cổ Trần Khiết, hai con mắt nhìn chằm chằm số liệu bên trong quang não không rời mắt.
Trương Lợi nhìn hắn luôn luôn nghiêng đầu, nhịn không được nói: “Đừng có làm trật cổ đấy.”
“Yên tâm.” Vu Triết nhấc lên tấm vải che ở trên đầu, hất đầu một cái, ra hiệu cổ của mình không có vấn đề “Nó kiên cường lắm.”
Trương Lợi cười cười, không quan tâm hắn.
Thời gian trôi qua như dài dằng dặc, giống như mỗi giây đều bị tách ra làm mấy giây nhỏ.
Trương Lợi mở bình nước, trân trọng húp một ngụm trơn môi, nói: “Không phải nhân viên quản lý quên thời gian đấy chứ, chúng ta luôn nướng như vậy, tốt xấu cũng có bốn năm tiếng rồi, sao mặt trời vẫn chưa xuống núi?”
Lance lè lưỡi, chửi bậy “Đây coi như là bỏ nhiệm vụ sao? Trở về bổn cung nhất định phải nói với phụ hoàng!”
Randall nhàn nhạt nhìn lướt qua đội ngũ rồi rơi vào Lance đi sau cùng, thấp giọng nói: “Đuổi kịp.”
Lance vẻ mặt đau khổ, kéo lấy hai chân cứng ngắc đi nhanh hai bước “Hoàng huynh, em thật sự kiên trì không nổi. Nếu còn tiếp tục phơi nắng như vậy đều thành thây khô rồi.” Y lung lay ấm nước, sắc mặt càng ngày càng uể oải “Nước uống hết.”
Randall ném ấm nước bên hông cho y.
Lance vội vàng tiếp được, nhanh chóng mở ra, ngửa đầu uống một miệng lớn”A, may mắn tiểu đội của chúng ta còn có Hạ Mạt, nếu các tiểu đội khác đến địa phương này thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ chết khát?”
Mấy người Randall đều không có tâm tư đáp lời, vừa khát vừa mệt mỏi, làm sao còn có tinh lực đi cân nhắc những thứ này.
Bỗng nhiên, Vu Triết vẫn luôn luôn yên lặng ghé vào trên lưng Trần Khiết hưng phấn mà hét lên!
Lance cùng Trương Lợi đều nhanh chóng nhìn hắn.
Vu Triết đột nhiên ngảy xuống từ trên lưng Trần Khiết, bởi vì lâu không đứng lên run lên, còn thiếu chút nữa là ngã trên mặt dất, thế nhưng cho dù như thế, nụ cười trên mặt hắn vẫn tươi cười như trước!
“Giải mã! Ha ha, ha ha, ha ha ha! Ta quả nhiên là Omega thông minh nhất trên tinh cầu Lạp Hỗ này! Ha! Ha ha ha ha!”
Con mắt của Lance tỏa sáng!
20 phút sau…
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lance, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc vô cùng nhanh chóng đem cồn cát bán kính 10m thành một biệt thự mái vòm mini, nhà vừa xây xong, mấy người liền nhanh chóng đi vào, ngồi điều hòa, ăn tiệc, tắm rửa ngâm trong bồn tắm, muốn bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu thích ý.
Hết chương 65.
10 phút trước.
Hạ Mạt nhắm mắt lại, tưởng tượng kết cấu của phân tử nước ở trong đầu.
Đối với người chưa thành niên ở Lạp Hỗ tinh cầu mà nói, học tập tri thức văn hóa là một việc phải hoàn thành khi vẫn còn là niên thiếu, cho nên cho dù đời trước Hạ Mạt có cặn bã đến thế nào, cái loại tri thức đến cả trẻ con năm tuổi còn biết như là phân tử nước này cậu vẫn rất rõ ràng.
Thế nhưng, hiểu là một chuyện, có thể dùng tinh thần lực tiến hành trọng cấu ion hay không là một chuyện khác!
Cậu cố gắng duỗi ra tinh thần xúc giác, cố gắng tìm kiếm phân tử nước trong không khí, trong cát đá. Thế nhưng sa mạc thực sự quá khô ráo, sưu tập đầy đủ lượng phân tử nước cần phải kéo dài đến mấy nghìn thước, mà năng lực hiện tại của cậu, có thể đem tinh thần cuối kéo dài đến 5 thước cũng đã là cực hạn!
Nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ phải vừa đi vừa thu thập phân tử nước?
Không nói đến chuyện làm như vậy có kết quả như thế nào, ở dưới tình huống tay chân của cậu đều đau nhức, chỉ sợ đi được nhiều nhất là 50m cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Chẳng lẽ liền từ bỏ như vậy hay sao?
Không, không được!
Cậu có thể cảm giác được sáu người ở đây đang thực sự cần nước, mặc dù Randall cùng Trần Khiết có tính nhẫn nại cao, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể mang theo bốn người mất nước rời đi sa mạc!
Bọn họ cần nước!
Thực sự cần nước!
Hạ Mạt rất nhanh nắm chặt tay, cơ bắp trên người kéo căng đến cực hạn, trong đầu của cậu một lần rồi lại một lần tưởng tượng cấu thành của phân tử nước, ion hydro và ion oxi, ion hydro và ion oxi…
Trong quá trình tìm kiếm nhiều lần, cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề —- trong tình huống một phân tử nào đó có sự tồn tại vô cùng nhỏ hoặc không tồn tại thì cơ giáp chế tạo sư sẽ trọng cấu cơ giáp như thế nào?
Đúng vậy!
Nếu phân tử có thể giải tích thành ion, vậy thì tại sao ion lại không thể biến lại thành phân tử?!
Muốn có đầy đủ phân tử nước, không phải chỉ cần tìm được đầy đủ ion oxi cùng ion hydro là được sao?! Nói cách khác, trong tình huống không đủ phân tử nước, cậu muốn thu thập một lượng lớn phân tử nước thì phải phân giải ra ion oxi cùng hydro!
Điều kiện tiên quyết (đầu tiên và quyết định) của trọng cấu chính là phân giải?!
Lý luận vô cùng quan trọng và là trụ cột này chính là lý luận cơ bản của cơ giáp chế tạo sư cao cấp, thế nhưng cậu không được học tập theo hệ thống chế tạo cơ giáp chuyên ngành dĩ nhiên lại có thể ngộ ra mấu chốt của trọng cấu ion!
Nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, tinh thần Hạ Mạt bắt đầu trở nên phấn chấn, bắt đầu phân giải ion oxi và hydro trong không khí.
Đã có kinh nghiệm phân giải ion của hai lần trước, lần này kĩ năng điều khiển tinh thần xúc giác của cậu đã thuận lợi hơn nhiều. từ tinh thần xúc giác, rễ chùm được sinh trưởng rất nhanh, lay động bao trùm trong không khí.
Hôm nay Hạ Mạt còn làm không được tinh tế khống chế tinh thần lực,cậu chỉ có thể phân giải toàn bộ phần tử mà xúc giác cảm giác đến rồi lại một lần nữa phân loại những thứ ion này.
Lần đầu tiên hoàn thành gây dựng lại ion, có chỗ có lợi những cũng có chỗ có đủ loại tạp chất.
Hạ Mạt không có cách nào, chỉ có thể đem những vật này hỗn hợp lại với nhau, hình thành một quả cầu nước to lớn, đục ngầu.
Năm người trông thấy quả cầu nước, trên mặt đều lộ ra kinh ngạc không giống nhau.
Lance là nhị vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu, đồng thời cũng là Omega trân quý, mọi người trong và ngoài cung đều hận không đem y nâng ở trong lòng, làm sao từng chịu tình cảnh chưa từng có nước uống này? Hiện tại y chỉ cảm thấy cổ họng đều sắp cháy khô! Y nhìn qua quả cầu nước đen ngòm nuốt nước miếng, khuỷu tay đẩy đẩy Trương Lợi một chút, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng: “Mặc dù Hạ Mạt rất lợi hại, nhưng chắc, sẽ không phải, sẽ không phải muốn cho bổn cung uống cái thứ này chứ?”
Trương Lợi lập tức làm một thủ thế chớ lên tiếng với y, Lance lập tức ngậm miệng lại, mở to hai mắt đáng thương nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Vu Triết bớt thời giờ từ quang não nâng lên ánh mắt, nhìn thấy quả cầu nước có đường kính tầm 2m giữa không trung rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của Hạ Mạt, bỗng nhiên mím môi thu hồi tầm mắt, nhăn lại lông mày nhỏ nhắn lại một lần nữa đầu nhập vào bên trong đại dương số liệu.
Trần Khiết đứng sau lưng Randall: “Biểu hiện của cậu ta ở trong khoảng thời gian này ngược lại rất đẹp mắt, mặc dù thể năng vẫn yếu đến cực điểm như trước.”
Randall nghe vậy, thần sắc không rõ, qua vài giây bỗng nhiên nói: “Lance, Trương Lợi mở bình của hai người ra.”
Động tác của Trương Lợi rất sảng khoái.
Lance sắc mặt cổ quái quẩy người một cái, cuối cùng vẫn mở ra bình nước đeo bên hông, để lên mặt đất.
Bình nước quân dụng bình thường không lớn, bình của Trương Lợi cùng Lance đều là kiểu dáng bình thường chỉ có thể chứa 2l.
Trần Khiết nói: “Cần mở của tớ không?”
Randall nhìn thoáng qua mí mắt không ngừng run run của Hạ Mạt một chút, nói: “Không cần, tụ tập đầy hai bình nước đã là cực hạn của cậu ấy.”
Giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Hạ Mạt đều tập trung ở trên quả cầu nước, tuy nói quả cầu ấy hỗn độn không rõ, không có cách nào uống vào, thế nhưng trong đó chứa đựng không ít phân tử nước! Chỉ cần tách phân tử nước ra cậu liền thành công rồi!
Tinh thần xúc giác bao trùm bóng nước, phân biệt và rút ra phân tử nước từ bên trong. Cậu đem vô số phân tử nước tụ tập cùng một chỗ, thời gian dần dần trôi qua, giữa không trung xuất hiện một cái bọt nước nhỏ, bọt nước kia càng ngày càng lớn, lóng lánh trong sáng, giống như một khối tinh thạch bất quy tắc.
Lance mắt sắc chú ý tới đồ vật lóe quang giữa không trung, vột vàng không để ý hình tượng đứng lên, liếm liếm mồm mép “Nước? Đó là nước sao?”
Trương Lợi thấp giọng trả lời: “Ừm.”
Con mắt của Lance lập tức tỏa sáng “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Bổn cung nhất định phải hung hăng uống một ngụm lớn!”
Trương Lợi gật đầu cung kính, trong nội tâm lại yên lặng chảy mấy giọt nước mắt đồng tình cho Lance. Mấy ngày ngắn ngủi, Lance điện hạ được chiều chuộng lại biến thành bộ dáng như vậy, chờ hắn trở về, bệ hạ cùng đế hậu còn không đau lòng chết…
Xuyên thấu qua tinh thần lực, Hạ Mạt có thể tinh tường cảm giác được phân tử nước kết tinh thành hình! Cậu đã thành công, đã đạt thành mục tiêu của Randall! Cậu đã cống hiến lực lượng của mình cho đội ngũ này! Cho nên không có ai có thể thay thế cậu đúng không? Bây giờ thời khắc của cậu vô cùng phấn chấn, tinh thần lực lại tiêu hao gần hết! Toàn thân đau đớn làm cho cậu không thể tranh thủ thời gian thu tay lại, rót nước vào trong bầu.
Ai biết quả cầu nước giữa không trung còn chưa hoàn toàn được dẫn vào, mắt cậu đã tối sầm lại, đầu óc trống rỗng, tiếp theo cậu hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lance cùng Trương Lợi bị dọa không nhẹ “Cậu ấy làm sao vậy?!”
Randall cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực, nói khẽ: “Tinh thần lực, thể lực đều tiêu hao.”
“Cái kia, vậy làm sao bây giờ?” Lance hỏi.
Vu Triết thu hồi quang não, chạy chậm tới gần bên người Randall, thăm dò, giọng mang lo lắng “Nghiêm trọng không?”
Randall không trả lời hắn mà chỉ nói: “Tranh thủ thời gian cất kỹ nước.”
Trương Lợi lung lay hai bình nước quân dụng màu xanh lá “Đã sớm thu lại, đây chính là bảo bối cứu mạng, không dễ gì có được a.”
Randall gật đầu “Trương Lợi, phân nước cho mỗi người. Lượng chỉ có như vậy, mọi người tiết kiệm một chút. Sau năm phút, đi bộ về phía trước!”
“Vâng!”
Mấy người Lance rời khỏi, Randall ngồi ở trên cồn cát nóng hổi, đặt đầu Hạ Mạt ở trên đùi mình.
Trương Lợi đi tới, hỏi thăm: “Điện hạ, nước của ngài?”
Randall gỡ bình nước bên hông xuống, đưa cho Trương Lợi.
Trương Lợi động tác gọn ràng đổ nước vào, sau đó đóng kín nắp bình, dâng hai tay “Đã đổ xong.”
“Cảm ơn.” Randall tiếp nhận, không đợi Trương Lợi phân nước cho Hạ Mạt liền cắn mở nút bình, một tay nắm chặt ót của Hạ Mạt, một tay cầm bình mớm nước cho cậu.
Động tác của Trương Lợi dừng một chút, hắn mở miệng mấy lần, nghĩ muốn nhắc nhở, nhưng mà trông thấy động tác tự nhiên trôi chảy của điện hạ nhà mình như thế, không khỏi im bặt, đổ đầy nước rồi lặng lẽ thối lui.
Sau năm phút.
Randall ông ngang Hạ Mạt đã hoàn toàn mất đi tri giác, sáu người tiếp tục lên đường.
Mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, ánh mặt trời nóng bỏng hoàn toàn không có xu thế yếu bớt. Hơi nóng bốc hơi từ dưới mặt đất lên, lòng bàn chân tiếp xúc cùng mặt cát trong thời gian dài có nhiệt độ kinh người.
Vu Triết còn nhỏ, năm nay chỉ có 13 tuổi, hơn nữa vốn là hơi mập, đi không bao xa liền không thể chống đỡ được nữa.
Trần Khiết không nói hai lời vác hắn trên lưng, cũng kéo xuống vạt áo của mình, che ở đỉnh đầu hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Triết ửng đỏ, cố nặn ra âm thanh “Cám ơn” sau đó liền một tay ôm cổ Trần Khiết, hai con mắt nhìn chằm chằm số liệu bên trong quang não không rời mắt.
Trương Lợi nhìn hắn luôn luôn nghiêng đầu, nhịn không được nói: “Đừng có làm trật cổ đấy.”
“Yên tâm.” Vu Triết nhấc lên tấm vải che ở trên đầu, hất đầu một cái, ra hiệu cổ của mình không có vấn đề “Nó kiên cường lắm.”
Trương Lợi cười cười, không quan tâm hắn.
Thời gian trôi qua như dài dằng dặc, giống như mỗi giây đều bị tách ra làm mấy giây nhỏ.
Trương Lợi mở bình nước, trân trọng húp một ngụm trơn môi, nói: “Không phải nhân viên quản lý quên thời gian đấy chứ, chúng ta luôn nướng như vậy, tốt xấu cũng có bốn năm tiếng rồi, sao mặt trời vẫn chưa xuống núi?”
Lance lè lưỡi, chửi bậy “Đây coi như là bỏ nhiệm vụ sao? Trở về bổn cung nhất định phải nói với phụ hoàng!”
Randall nhàn nhạt nhìn lướt qua đội ngũ rồi rơi vào Lance đi sau cùng, thấp giọng nói: “Đuổi kịp.”
Lance vẻ mặt đau khổ, kéo lấy hai chân cứng ngắc đi nhanh hai bước “Hoàng huynh, em thật sự kiên trì không nổi. Nếu còn tiếp tục phơi nắng như vậy đều thành thây khô rồi.” Y lung lay ấm nước, sắc mặt càng ngày càng uể oải “Nước uống hết.”
Randall ném ấm nước bên hông cho y.
Lance vội vàng tiếp được, nhanh chóng mở ra, ngửa đầu uống một miệng lớn”A, may mắn tiểu đội của chúng ta còn có Hạ Mạt, nếu các tiểu đội khác đến địa phương này thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ chết khát?”
Mấy người Randall đều không có tâm tư đáp lời, vừa khát vừa mệt mỏi, làm sao còn có tinh lực đi cân nhắc những thứ này.
Bỗng nhiên, Vu Triết vẫn luôn luôn yên lặng ghé vào trên lưng Trần Khiết hưng phấn mà hét lên!
Lance cùng Trương Lợi đều nhanh chóng nhìn hắn.
Vu Triết đột nhiên ngảy xuống từ trên lưng Trần Khiết, bởi vì lâu không đứng lên run lên, còn thiếu chút nữa là ngã trên mặt dất, thế nhưng cho dù như thế, nụ cười trên mặt hắn vẫn tươi cười như trước!
“Giải mã! Ha ha, ha ha, ha ha ha! Ta quả nhiên là Omega thông minh nhất trên tinh cầu Lạp Hỗ này! Ha! Ha ha ha ha!”
Con mắt của Lance tỏa sáng!
20 phút sau…
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lance, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc vô cùng nhanh chóng đem cồn cát bán kính 10m thành một biệt thự mái vòm mini, nhà vừa xây xong, mấy người liền nhanh chóng đi vào, ngồi điều hòa, ăn tiệc, tắm rửa ngâm trong bồn tắm, muốn bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu thích ý.
Hết chương 65.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất