Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102
Chương 32: Đêm không đèn
Trần Thiên ôm Dư Phỉ đến là tim hồng bay bay xung quanh, cảnh này vừa hay được Cain phát hiện, anh bĩu môi một cái rồi liền lủi đi chỗ khác, tránh việc bị phu thê bọn họ làm cho đau mắt.
Mọi người tối đó lại trở về sinh hoạt bình thường, thôn nhỏ có lẽ là do cách xa thành phố hoặc đường đến thôn khó tìm nên từ khi mạt thế buông xuống đến giờ, xung quanh không hề có lấy một con tang thi.
Tuy nhiên việc canh gác vẫn được diễn ra hết sức nghiêm ngặt bất kể ngày đêm, bọn không thể chủ quan mà coi thường tình thế hiện tại.
Lại một đêm không đèn với mọi người.
Trần Thiên đặc biệt được nhận phòng riêng, đây chính là ưu đãi dành cho người có công.
Ban đêm hắn thức khá muộn, ý là dạo gần đây, nói gì chứ bây giờ hắn đang phải làm công việc dẫn dắt con người tồn tại trong thời kỳ mạt thế, bảo hắn đi ngủ sớm cũng khó.
Dư Phỉ nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn Trần Thiên cặm cụi ghi ghi, chép chép gì đó, vốn cậu cũng muốn giúp hắn nhưng lại luôn được Trần Thiên ủn lên giường kêu cứ đi ngủ trước.
“Từ ngày bắt đầu di chuyển đến đây hôm nào anh cũng là tờ mờ sáng mới chịu đi ngủ, cứ như vậy thì tang thi chưa đến, sức anh đã sắp tận rồi không chừng. Nghe lời em, ngủ sớm một hôm được không?”
Trần Thiên nghe vậy thì thở dài một hơi, sau đó cũng ngoan ngoãn dừng tay, bò lên giường.
“Anh biết em lúc nào cũng lo cho anh nhất mà.” Hắn lao đến ôm cả người Dư Phỉ vào trong lòng, khiến cậu không động đậy nổi, tiện thể hôn lên mặt cậu mấy cái.
“Được rồi, mau ngủ đi thôi.”
Căn phòng lập tức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Qua một lúc lâu sau, đột nhiên Trần Thiên lại lên tiếng:
“Rõ ràng em bảo anh đi ngủ sớm cơ mà, sao từ nãy đến giờ em vẫn chưa ngủ vậy?”
“Em sợ đến khi em ngủ rồi anh sẽ lại rời giường tiếp tục công việc, phải thấy anh ngủ em mới có thể ngủ được.” Cậu gối đầu lên cánh tay Trần Thiên, nhìn thẳng vào gương mặt hắn nói.
Dù là cả hai đang ở trong bóng tối nhưng bằng cách nào đó Trần Thiên vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của cậu đang đặt trên mặt mình.
“Không có, nhất định không đâu.”
“Nói không chính là có, nói có cũng chính là có.” Dư Phỉ vừa nói vừa cọ cọ trán lên cổ hắn.
“Sao em lại có thể ngang ngược như vậy… Anh nói không chính là không, có chính là có. Không có nói không là có, nói có là không bao giờ nha.” Trần Thiên biện minh cho sự chính trực của mình.
“Nghe đau đầu quá… anh học ai cái kiểu nói chuyện này vậy hả.”
“Hahaha, cách nói của anh thì là tự thân anh phát minh chứ làm gì có ai dám dạy anh chứ.”
Dừng một chút, hắn lại ôm Dư Phỉ chặt hơn, nhưng cái ôm này lại khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp, cứ như cả cơ thể đều được cẩn thận bao bọc vậy.
“Nói thật với anh đi, ở đây chỉ có hai chúng ta mà thôi, có gì muốn nói hãy cứ nói ra, anh luôn luôn sẵn sàng lắng nghe em nói.”. Kiếm Hiệp Hay
Đột nhiên Trần Thiên hạ giọng, Dư Phỉ cảm giác giọng nói của hắn mang theo nồng đậm ôn nhu, cố ý được dùng để xoa dịu tâm hồn người nghe vậy.
Đối mặt với sự ôn nhu cùng cảm giác được bảo vệ này, cậu thực sự không thể nào kiềm lòng được, hốc mắt nóng lên, bắt đầu chỉ là im lặng rơi nước mắt. Nhưng sau đó có lẽ là do hiện tại đã có người ở bên cạnh sẵn sàng an ủi, Dư Phỉ liền ôm lấy Trần Thiên, úp mặt vào ngực hắn mà khóc.
Trần Thiên cũng im lặng không nói gì, xoa xoa mái tóc mềm đang gối trên tay mình một cách nhẹ nhàng, nước mắt đều đã thấm ướt áo hắn nhưng hắn có thể làm được gì trong tình cảnh này nữa?
“Em sợ nhỡ đâu… nhỡ đâu một ngày chúng ta cũng như những tang thi ngoài kia thì sẽ ra sao.”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu, không bao giờ anh để em gặp nguy hiểm đâu, cũng sẽ càng không có chuyện chúng ta sẽ biến thành tang thi."
Những lời hắn nói đều là những lời khẳng định chắc nịch, được sống lại chính là cơ hội mà ông trời đã ban cho hắn để hắn có thể ngăn những điều ấy sảy ra.
“Anh và em, chúng ta nhất định sẽ sống đến cuối cuộc đời, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đi chu du khắp mọi nơi, cùng nhau làm những chuyện mà ta vẫn chưa làm được.”
Hắn biết, những chuyện đã trải qua ngày hôm nay đã để lại trong lòng cậu một nỗi sợ lớn, đâu ai có thể ngờ được rằng những cảnh phim zombie mà bọn họ thường xem qua màn ảnh hiện tại lại có thể hiện hữu ngoài đời thực được chứ.
Ai mà biết có ngày thế giới lại phải đứng trước tình cảnh trớ trêu như hôm nay được.
Có trách thì cũng phải trách chính con người, tình cảnh hiện tại chính là con người làm ra thì con người phải tự chịu mà thôi.
Nhưng chắc chắn sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Dư Phỉ nghe hắn khẳng định cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu tin lời hắn, tin vào quyết tâm của hắn, nói cậu mù quáng ngu ngơ cũng được, dù sao ngay từ đầu khi chọn yêu hắn cậu cũng đã sớm không còn tỉnh táo nữa rồi.
Trần Thiên hiện tại vẫn chưa thể nói với cậu rằng ở kiếp trước, trước khi hắn chết thì nhân loại đã bước đầu tiếp cận được với phương pháp đưa tang thi trở lại thành con người…
Vậy nên nhân loại, chắc chắn còn hy vọng!
Mọi người tối đó lại trở về sinh hoạt bình thường, thôn nhỏ có lẽ là do cách xa thành phố hoặc đường đến thôn khó tìm nên từ khi mạt thế buông xuống đến giờ, xung quanh không hề có lấy một con tang thi.
Tuy nhiên việc canh gác vẫn được diễn ra hết sức nghiêm ngặt bất kể ngày đêm, bọn không thể chủ quan mà coi thường tình thế hiện tại.
Lại một đêm không đèn với mọi người.
Trần Thiên đặc biệt được nhận phòng riêng, đây chính là ưu đãi dành cho người có công.
Ban đêm hắn thức khá muộn, ý là dạo gần đây, nói gì chứ bây giờ hắn đang phải làm công việc dẫn dắt con người tồn tại trong thời kỳ mạt thế, bảo hắn đi ngủ sớm cũng khó.
Dư Phỉ nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn Trần Thiên cặm cụi ghi ghi, chép chép gì đó, vốn cậu cũng muốn giúp hắn nhưng lại luôn được Trần Thiên ủn lên giường kêu cứ đi ngủ trước.
“Từ ngày bắt đầu di chuyển đến đây hôm nào anh cũng là tờ mờ sáng mới chịu đi ngủ, cứ như vậy thì tang thi chưa đến, sức anh đã sắp tận rồi không chừng. Nghe lời em, ngủ sớm một hôm được không?”
Trần Thiên nghe vậy thì thở dài một hơi, sau đó cũng ngoan ngoãn dừng tay, bò lên giường.
“Anh biết em lúc nào cũng lo cho anh nhất mà.” Hắn lao đến ôm cả người Dư Phỉ vào trong lòng, khiến cậu không động đậy nổi, tiện thể hôn lên mặt cậu mấy cái.
“Được rồi, mau ngủ đi thôi.”
Căn phòng lập tức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Qua một lúc lâu sau, đột nhiên Trần Thiên lại lên tiếng:
“Rõ ràng em bảo anh đi ngủ sớm cơ mà, sao từ nãy đến giờ em vẫn chưa ngủ vậy?”
“Em sợ đến khi em ngủ rồi anh sẽ lại rời giường tiếp tục công việc, phải thấy anh ngủ em mới có thể ngủ được.” Cậu gối đầu lên cánh tay Trần Thiên, nhìn thẳng vào gương mặt hắn nói.
Dù là cả hai đang ở trong bóng tối nhưng bằng cách nào đó Trần Thiên vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của cậu đang đặt trên mặt mình.
“Không có, nhất định không đâu.”
“Nói không chính là có, nói có cũng chính là có.” Dư Phỉ vừa nói vừa cọ cọ trán lên cổ hắn.
“Sao em lại có thể ngang ngược như vậy… Anh nói không chính là không, có chính là có. Không có nói không là có, nói có là không bao giờ nha.” Trần Thiên biện minh cho sự chính trực của mình.
“Nghe đau đầu quá… anh học ai cái kiểu nói chuyện này vậy hả.”
“Hahaha, cách nói của anh thì là tự thân anh phát minh chứ làm gì có ai dám dạy anh chứ.”
Dừng một chút, hắn lại ôm Dư Phỉ chặt hơn, nhưng cái ôm này lại khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp, cứ như cả cơ thể đều được cẩn thận bao bọc vậy.
“Nói thật với anh đi, ở đây chỉ có hai chúng ta mà thôi, có gì muốn nói hãy cứ nói ra, anh luôn luôn sẵn sàng lắng nghe em nói.”. Kiếm Hiệp Hay
Đột nhiên Trần Thiên hạ giọng, Dư Phỉ cảm giác giọng nói của hắn mang theo nồng đậm ôn nhu, cố ý được dùng để xoa dịu tâm hồn người nghe vậy.
Đối mặt với sự ôn nhu cùng cảm giác được bảo vệ này, cậu thực sự không thể nào kiềm lòng được, hốc mắt nóng lên, bắt đầu chỉ là im lặng rơi nước mắt. Nhưng sau đó có lẽ là do hiện tại đã có người ở bên cạnh sẵn sàng an ủi, Dư Phỉ liền ôm lấy Trần Thiên, úp mặt vào ngực hắn mà khóc.
Trần Thiên cũng im lặng không nói gì, xoa xoa mái tóc mềm đang gối trên tay mình một cách nhẹ nhàng, nước mắt đều đã thấm ướt áo hắn nhưng hắn có thể làm được gì trong tình cảnh này nữa?
“Em sợ nhỡ đâu… nhỡ đâu một ngày chúng ta cũng như những tang thi ngoài kia thì sẽ ra sao.”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu, không bao giờ anh để em gặp nguy hiểm đâu, cũng sẽ càng không có chuyện chúng ta sẽ biến thành tang thi."
Những lời hắn nói đều là những lời khẳng định chắc nịch, được sống lại chính là cơ hội mà ông trời đã ban cho hắn để hắn có thể ngăn những điều ấy sảy ra.
“Anh và em, chúng ta nhất định sẽ sống đến cuối cuộc đời, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau đi chu du khắp mọi nơi, cùng nhau làm những chuyện mà ta vẫn chưa làm được.”
Hắn biết, những chuyện đã trải qua ngày hôm nay đã để lại trong lòng cậu một nỗi sợ lớn, đâu ai có thể ngờ được rằng những cảnh phim zombie mà bọn họ thường xem qua màn ảnh hiện tại lại có thể hiện hữu ngoài đời thực được chứ.
Ai mà biết có ngày thế giới lại phải đứng trước tình cảnh trớ trêu như hôm nay được.
Có trách thì cũng phải trách chính con người, tình cảnh hiện tại chính là con người làm ra thì con người phải tự chịu mà thôi.
Nhưng chắc chắn sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Dư Phỉ nghe hắn khẳng định cũng dần dần bình tĩnh lại, cậu tin lời hắn, tin vào quyết tâm của hắn, nói cậu mù quáng ngu ngơ cũng được, dù sao ngay từ đầu khi chọn yêu hắn cậu cũng đã sớm không còn tỉnh táo nữa rồi.
Trần Thiên hiện tại vẫn chưa thể nói với cậu rằng ở kiếp trước, trước khi hắn chết thì nhân loại đã bước đầu tiếp cận được với phương pháp đưa tang thi trở lại thành con người…
Vậy nên nhân loại, chắc chắn còn hy vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất