Chương 63: Thẳng Thắn
CHƯƠNG 62: THẲNG THẮN
Buổi biểu diễn ở tiệc gặp mặt gia tộc cùng sự xuất hiện của Lê Hân nhìn thì có vẻ giống ‘phù dung sớm nở tối tàn’ ( nổi bật nhất thời), nhưng thực chất, nó giống như tảng thiên thạch báo hiệu một hồi giông tố.
Kì nghỉ cuối năm thường rất dài, chưa đến nửa ngày trên dưới công ty đều biết bọn họ có thêm một vị cổ đông, vị Lê thiếu ấy còn có quan hệ ái muội (k rõ ràng) với tổng tài.
Còn có nguồn tin nói rằng Uất Trì gia đem vị Liễu tiểu thư – ứng cử viên cho vị trí Uất Trì thiếu nãi nãi (con dâu), người đắc tội Lê thiếu đuổi khỏi buổi tiệc.
Tất cả mọi người đều có chung nhận thức đầy bất an về vị tổng tài phu nhân tương lai này…… thẳng đến mấy năm sau, Lê Hân mới biết mình tránh được chuyện bị bàn tán là nam sủng/ nam kĩ (mb/ callboy), lại được gắn cho cái mác ác bà bà (mẹ chồng ác độc), thật không biết nên khóc hay cười luôn
Ngày 30 giáp tết.
Uất Trì Diễm đã tỉnh từ sớm ngắm nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
Chóp mũi toàn là mùi hương của bảo bối, làn da mềm mại, chiếc cổ duyên dáng ẩn hiện dưới chiếc áo, thật giống nghệ kĩ Nhật Bản thời xưa, mê hoặc tâm (hồn) thần (trí) người xem.
Điều này thật không tốt với kẻ đang phải ăn chay trường kì như hắn QAQ hít sâu vài lần, Uất Trì Diễm mới nhẹ nhàng buông người ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Lê Hân lúc này mới mở mắt, trên mặt đỏ ửng, bất kì ai bị cái thứ cứng nóng kia chọc vào người đều sẽ phải tỉnh a
Gần đây tần suất tắm nước lạnh của hắn tăng mạnh, nghiêm trọng nhất là vào mỗi sáng sớm, tâm tình cậu thật phức tạp.
Đời trước, khi Uất Trì Hi còn bé, cha nuôi mỗi tuần sẽ có 3 – 4 tối không ngủ ở nhà. Lớn hơn một chút, cậu xem hiểu tin tức, thấy được không ít ảnh chụp scandals về cha hẹn hò người mẫu diễn viên ở nhà hàng khách sạn. Đến khi cậu bước chân vào tập đoàn, hai cha con tiếp xúc nhiều hơn, cậu còn được gặp tận mặt một số vị đó.
Trong đó có một thanh niên xinh đẹp, sáng sớm rời khỏi khách sạn, trên mặt tràn đầy ý xuân, còn cậu vẫn phải tiếp tục ở sảnh chờ cha xuống để cùng đi dự hội nghị ở Los Angeles.
Bây giờ người này lại phải dùng nước lạnh để giải toả?
Lê Hân cảm thấy nếu mình không phải nguyên nhân, chắc chắn sẽ ôm bụng cười to.
“Tỉnh?” Lúc Uất Trì Diễm đi ra thấy cậu nằm ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, nhịn không được cúi người hôn một cái.
Cậu nóng mặt, nghiêng đầu muốn tránh, lại bị người kia thuận thế hôn lên vành tai.
“A….” cậu không tự chủ được rên nhẹ, trong đầu nhảy ra báo động đỏ.
Tiếng rên của cậu giống như nút kích nổ quả bom hình người Uất Trì Diễm.
Hai cánh tay của cậu bị khoá chặt, đôi môi bị bá đạo chiếm giữ, đầu lưỡi hắn đảo quanh từng tấc đất, như nhấm nháp nhân gian mĩ vị.
Đôi mắt cậu mông lung lớp nước mỏng, từ miệng phát ra từng đợt rên nhỏ, tất cả đều như chất xúc tác khiến hắn điên cuồng.
Uất Trì Diễm đã nhịn rất lâu rồi.
Với khả năng tự chủ của mình, Uất Trì Diễm hoàn toàn có thể khống chế, nhưng hành động của Liễu Yên ngày hôm qua cùng tiếng rên nhỏ của cậu lại khiến hắn nhớ lại đêm ấy.
Khi đó Tiểu Hi bị hạ thuốc mê, nữ nhân kia vì đảm bảo, trước đó còn cho cả xuân dược vào rượu.
Nhìn người trên giường trong vô thức cởi bỏ quần áo, Uất Trì Diễm vốn đang có tình cảm không nên có với con nuôi nhịn không được, thú tính đại phát ăn sạch sẽ thỏ nhỏ.
Chuyện đó trừ hắn ra, không ai biết đêm đó trong phòng xảy ra chuyện gì, Tiểu Hi lúc tỉnh dậy cũng chỉ nghĩ cơn đau nhức ấy là do thuốc.
Hắn tính toán chờ Tiểu Giản đặc huấn xong mới đem chuyện này nói với con nuôi, hắn nghĩ với tính cách của cậu, chắc chỉ giận mà chiến tranh lạnh với hắn thôi. Hắn còn rất nhiều thời gian để khiến con nuôi có thể thích mình.
Ngàn tính vạn tính hắn lại quên mất mục đích ban đầu của mình, khiến cho bảo bối phát hiện rồi rời xa hắn.
Hồi ức qua đi, thần trí hắn mới trở về, nhìn người dưới thân đôi môi sưng đỏ, quần áo xộc xệch, miệng không ngừng thở dốc khiến hắn chỉ muốn tiếp tục âu yếm người này.
Chỉ là nỗi đau trong lòng ngăn hắn lại.
Lê Hân dần dần bình phục hô hấp, ý thức được chuyện mới xảy ra, cậu vừa giận vừa xấu hổ, thật muốn bóp chết hắn!!!
Khi cậu định đẩy mạnh người này ra xa mình, lại bị đối phương ôm thật chặt.
“Khốn khiếp! Buông ra!”
“Tiểu Hi, thật xin lỗi!”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trong đầu cậu trống rỗng.
Không phải cậu chưa từng tưởng tượng ra lúc ngả bài với người này. Cậu nghĩ ra rất nhiều tình huống, lại chưa từng nghĩ đến tình tiết chăn gối linh tinh.
Chỉ năm từ, hoàn toàn đánh vỡ phòng tuyến của cậu.
Trong đầu hiện lên những kí ức cảm xúc:
Từ cô độc ở cô nhi viện, thấp thỏm bất an khi được đón về, ngưỡng mộ cảm kích nên cố gắng học hành, đau đớn khi phát hiện chân tướng, quyết tuyệt rời đi, rồi khi cậu sống lại, lo lắng, sợ hãi trốn tránh người này, đau khổ khi gặp lại… cùng người nọ cẩn thận thăm dò, ôn nhu bù đắp sủng ái… Tất cả đan xen nhau, va chạm, hoá kết thành từng giọt nước mắt.
Lời nói kia của Uất Trì Diễm không phải cố ý hay tính toán, mà là lời thật lòng bật thốt ra khi nhớ lại chuyện cũ.
Chứ hắn luôn muốn che giấu, sợ nói rõ sẽ không còn cách giữ người này bên cạnh, kể cả là lừa mình dối người hắn cũng không ngại, chỉ cần bảo bối có thể tiếp tục ở lại đây với hắn.
Cho nên hắn mới giống như đám trẻ mới yêu, cố chấp đeo bám, làm nũng bán manh,.. tất cả chỉ là để cầu xin một cơ hội để thương để yêu cả thân cả tâm người này.
Lê Hân nắm chặt vạt áo Uất Trì Diễm rồi khóc to, như muốn phát tiết hết tất cả cảm xúc hỗn loạn.
Uất Trì Diễm đưa tay vỗ nhè nhẹ, hai mắt cũng đỏ bừng.
Hắn chưa từng thấy dù là Lê Hân hay Tiểu Hi khóc, đứa nhỏ này dù gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, lạnh nhạt đối mặt. Bảo bối của hắn bao lâu nay tự đè ép bản thân đến mức nào đây?!
Trận khóc này duy trì đến khi cậu mệt lả, đan xen là tiếng mắng ‘lưu manh, lừa đảo, khốn khiếp, tra nam…’ Hắn chỉ có thể bật cười, rồi lại đau lòng: “Đúng là tôi, đều là tôi. Giờ chúng ta dậy tắm rửa thôi.”
Có cái gì liên quan sao?
Nhìn lại trên đồ ngủ của nam nhân ẩm ướt từng mảng, chính mình khóc lóc xong, mồ hôi toàn thân dính dính khó chịu.
Tên kia tuy vẻ mặt là đau lòng, cũng không dấu diếm chút vẻ cười trêu cậu. Thật làm cậu tức điên nha âm giọng đề cao che giấu sự lúng túng: “Tránh ra cho tôi đi tắm.”
“Cùng tắm.”
“Mau buông.”
Lời kháng nghị của cậu thật không có hiệu lực, cả người lại bị nhấc bổng lên, cậu hoảng sợ hét: “Uất Trì Diễm.”
“Tôi thích nghe bảo bối gọi tên tôi, nếu có thể thân mật hơn, như là Diễm thì thật tốt.”
Lê Hân cảm thấy run run, quần áo bị bóc dần từng lớp, đến quần lót cậu mới kịp hồi thần mà ngăn lại.
“Cái này không cởi.”
“Vậy sao tắm?”
“Mau đi ra.”
“Tôi cũng muốn tắm.”
… …
Trong phòng tắm vang lên đủ loại âm thanh, sau vang lên tiếng như kiểu có vật rơi xuống nước mới yên tĩnh lại.
Bên trong cái bồn tắm mát xa to đùng, Lê Hân cố thủ ở một góc xa xa Uất Trì Diễm, oán giận nhìn cái tên đầy mặt tự mãn.
Trong nước còn rắc cánh hoa mới chết chứ. Vốn không khí trong này đã đủ ái muội (mờ ám) giờ còn thêm chút lãng mạn, phấn hồng bay cao.
Ái muội con khỉ, lãng mạn con khỉ!!!
Cái tên tội đồ kia không chỉ lột đồ của cậu, còn dám theo vào cùng tắm…… tiết tấu phát triển này là sao nha!
Uất Trì Diễm nhìn cậu thu lu một góc, thở dài, chuyển thân tới gần…… Đăng bởi: admin
Buổi biểu diễn ở tiệc gặp mặt gia tộc cùng sự xuất hiện của Lê Hân nhìn thì có vẻ giống ‘phù dung sớm nở tối tàn’ ( nổi bật nhất thời), nhưng thực chất, nó giống như tảng thiên thạch báo hiệu một hồi giông tố.
Kì nghỉ cuối năm thường rất dài, chưa đến nửa ngày trên dưới công ty đều biết bọn họ có thêm một vị cổ đông, vị Lê thiếu ấy còn có quan hệ ái muội (k rõ ràng) với tổng tài.
Còn có nguồn tin nói rằng Uất Trì gia đem vị Liễu tiểu thư – ứng cử viên cho vị trí Uất Trì thiếu nãi nãi (con dâu), người đắc tội Lê thiếu đuổi khỏi buổi tiệc.
Tất cả mọi người đều có chung nhận thức đầy bất an về vị tổng tài phu nhân tương lai này…… thẳng đến mấy năm sau, Lê Hân mới biết mình tránh được chuyện bị bàn tán là nam sủng/ nam kĩ (mb/ callboy), lại được gắn cho cái mác ác bà bà (mẹ chồng ác độc), thật không biết nên khóc hay cười luôn
Ngày 30 giáp tết.
Uất Trì Diễm đã tỉnh từ sớm ngắm nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
Chóp mũi toàn là mùi hương của bảo bối, làn da mềm mại, chiếc cổ duyên dáng ẩn hiện dưới chiếc áo, thật giống nghệ kĩ Nhật Bản thời xưa, mê hoặc tâm (hồn) thần (trí) người xem.
Điều này thật không tốt với kẻ đang phải ăn chay trường kì như hắn QAQ hít sâu vài lần, Uất Trì Diễm mới nhẹ nhàng buông người ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Lê Hân lúc này mới mở mắt, trên mặt đỏ ửng, bất kì ai bị cái thứ cứng nóng kia chọc vào người đều sẽ phải tỉnh a
Gần đây tần suất tắm nước lạnh của hắn tăng mạnh, nghiêm trọng nhất là vào mỗi sáng sớm, tâm tình cậu thật phức tạp.
Đời trước, khi Uất Trì Hi còn bé, cha nuôi mỗi tuần sẽ có 3 – 4 tối không ngủ ở nhà. Lớn hơn một chút, cậu xem hiểu tin tức, thấy được không ít ảnh chụp scandals về cha hẹn hò người mẫu diễn viên ở nhà hàng khách sạn. Đến khi cậu bước chân vào tập đoàn, hai cha con tiếp xúc nhiều hơn, cậu còn được gặp tận mặt một số vị đó.
Trong đó có một thanh niên xinh đẹp, sáng sớm rời khỏi khách sạn, trên mặt tràn đầy ý xuân, còn cậu vẫn phải tiếp tục ở sảnh chờ cha xuống để cùng đi dự hội nghị ở Los Angeles.
Bây giờ người này lại phải dùng nước lạnh để giải toả?
Lê Hân cảm thấy nếu mình không phải nguyên nhân, chắc chắn sẽ ôm bụng cười to.
“Tỉnh?” Lúc Uất Trì Diễm đi ra thấy cậu nằm ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, nhịn không được cúi người hôn một cái.
Cậu nóng mặt, nghiêng đầu muốn tránh, lại bị người kia thuận thế hôn lên vành tai.
“A….” cậu không tự chủ được rên nhẹ, trong đầu nhảy ra báo động đỏ.
Tiếng rên của cậu giống như nút kích nổ quả bom hình người Uất Trì Diễm.
Hai cánh tay của cậu bị khoá chặt, đôi môi bị bá đạo chiếm giữ, đầu lưỡi hắn đảo quanh từng tấc đất, như nhấm nháp nhân gian mĩ vị.
Đôi mắt cậu mông lung lớp nước mỏng, từ miệng phát ra từng đợt rên nhỏ, tất cả đều như chất xúc tác khiến hắn điên cuồng.
Uất Trì Diễm đã nhịn rất lâu rồi.
Với khả năng tự chủ của mình, Uất Trì Diễm hoàn toàn có thể khống chế, nhưng hành động của Liễu Yên ngày hôm qua cùng tiếng rên nhỏ của cậu lại khiến hắn nhớ lại đêm ấy.
Khi đó Tiểu Hi bị hạ thuốc mê, nữ nhân kia vì đảm bảo, trước đó còn cho cả xuân dược vào rượu.
Nhìn người trên giường trong vô thức cởi bỏ quần áo, Uất Trì Diễm vốn đang có tình cảm không nên có với con nuôi nhịn không được, thú tính đại phát ăn sạch sẽ thỏ nhỏ.
Chuyện đó trừ hắn ra, không ai biết đêm đó trong phòng xảy ra chuyện gì, Tiểu Hi lúc tỉnh dậy cũng chỉ nghĩ cơn đau nhức ấy là do thuốc.
Hắn tính toán chờ Tiểu Giản đặc huấn xong mới đem chuyện này nói với con nuôi, hắn nghĩ với tính cách của cậu, chắc chỉ giận mà chiến tranh lạnh với hắn thôi. Hắn còn rất nhiều thời gian để khiến con nuôi có thể thích mình.
Ngàn tính vạn tính hắn lại quên mất mục đích ban đầu của mình, khiến cho bảo bối phát hiện rồi rời xa hắn.
Hồi ức qua đi, thần trí hắn mới trở về, nhìn người dưới thân đôi môi sưng đỏ, quần áo xộc xệch, miệng không ngừng thở dốc khiến hắn chỉ muốn tiếp tục âu yếm người này.
Chỉ là nỗi đau trong lòng ngăn hắn lại.
Lê Hân dần dần bình phục hô hấp, ý thức được chuyện mới xảy ra, cậu vừa giận vừa xấu hổ, thật muốn bóp chết hắn!!!
Khi cậu định đẩy mạnh người này ra xa mình, lại bị đối phương ôm thật chặt.
“Khốn khiếp! Buông ra!”
“Tiểu Hi, thật xin lỗi!”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trong đầu cậu trống rỗng.
Không phải cậu chưa từng tưởng tượng ra lúc ngả bài với người này. Cậu nghĩ ra rất nhiều tình huống, lại chưa từng nghĩ đến tình tiết chăn gối linh tinh.
Chỉ năm từ, hoàn toàn đánh vỡ phòng tuyến của cậu.
Trong đầu hiện lên những kí ức cảm xúc:
Từ cô độc ở cô nhi viện, thấp thỏm bất an khi được đón về, ngưỡng mộ cảm kích nên cố gắng học hành, đau đớn khi phát hiện chân tướng, quyết tuyệt rời đi, rồi khi cậu sống lại, lo lắng, sợ hãi trốn tránh người này, đau khổ khi gặp lại… cùng người nọ cẩn thận thăm dò, ôn nhu bù đắp sủng ái… Tất cả đan xen nhau, va chạm, hoá kết thành từng giọt nước mắt.
Lời nói kia của Uất Trì Diễm không phải cố ý hay tính toán, mà là lời thật lòng bật thốt ra khi nhớ lại chuyện cũ.
Chứ hắn luôn muốn che giấu, sợ nói rõ sẽ không còn cách giữ người này bên cạnh, kể cả là lừa mình dối người hắn cũng không ngại, chỉ cần bảo bối có thể tiếp tục ở lại đây với hắn.
Cho nên hắn mới giống như đám trẻ mới yêu, cố chấp đeo bám, làm nũng bán manh,.. tất cả chỉ là để cầu xin một cơ hội để thương để yêu cả thân cả tâm người này.
Lê Hân nắm chặt vạt áo Uất Trì Diễm rồi khóc to, như muốn phát tiết hết tất cả cảm xúc hỗn loạn.
Uất Trì Diễm đưa tay vỗ nhè nhẹ, hai mắt cũng đỏ bừng.
Hắn chưa từng thấy dù là Lê Hân hay Tiểu Hi khóc, đứa nhỏ này dù gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, lạnh nhạt đối mặt. Bảo bối của hắn bao lâu nay tự đè ép bản thân đến mức nào đây?!
Trận khóc này duy trì đến khi cậu mệt lả, đan xen là tiếng mắng ‘lưu manh, lừa đảo, khốn khiếp, tra nam…’ Hắn chỉ có thể bật cười, rồi lại đau lòng: “Đúng là tôi, đều là tôi. Giờ chúng ta dậy tắm rửa thôi.”
Có cái gì liên quan sao?
Nhìn lại trên đồ ngủ của nam nhân ẩm ướt từng mảng, chính mình khóc lóc xong, mồ hôi toàn thân dính dính khó chịu.
Tên kia tuy vẻ mặt là đau lòng, cũng không dấu diếm chút vẻ cười trêu cậu. Thật làm cậu tức điên nha âm giọng đề cao che giấu sự lúng túng: “Tránh ra cho tôi đi tắm.”
“Cùng tắm.”
“Mau buông.”
Lời kháng nghị của cậu thật không có hiệu lực, cả người lại bị nhấc bổng lên, cậu hoảng sợ hét: “Uất Trì Diễm.”
“Tôi thích nghe bảo bối gọi tên tôi, nếu có thể thân mật hơn, như là Diễm thì thật tốt.”
Lê Hân cảm thấy run run, quần áo bị bóc dần từng lớp, đến quần lót cậu mới kịp hồi thần mà ngăn lại.
“Cái này không cởi.”
“Vậy sao tắm?”
“Mau đi ra.”
“Tôi cũng muốn tắm.”
… …
Trong phòng tắm vang lên đủ loại âm thanh, sau vang lên tiếng như kiểu có vật rơi xuống nước mới yên tĩnh lại.
Bên trong cái bồn tắm mát xa to đùng, Lê Hân cố thủ ở một góc xa xa Uất Trì Diễm, oán giận nhìn cái tên đầy mặt tự mãn.
Trong nước còn rắc cánh hoa mới chết chứ. Vốn không khí trong này đã đủ ái muội (mờ ám) giờ còn thêm chút lãng mạn, phấn hồng bay cao.
Ái muội con khỉ, lãng mạn con khỉ!!!
Cái tên tội đồ kia không chỉ lột đồ của cậu, còn dám theo vào cùng tắm…… tiết tấu phát triển này là sao nha!
Uất Trì Diễm nhìn cậu thu lu một góc, thở dài, chuyển thân tới gần…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất