Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 14: Cậu phải chăm sóc tôi nha
Tưởng Chấn Vũ bị thương có chút nghiêm trọng, hơn nữa không được xử lý kịp thời, lúc đưa đến phòng y tế cổ chân đã muốn sưng lên một khối rõ to, bác sĩ lấy một túi chườm nước đá nhỏ phủ lên, căn dặn: “Trong vài ngày này chân không được dùng sức, về nhà phải tiếp tục chườm nước đá, biết không?”
Dịch Tiểu Lâu đứng ở bên cạnh Tưởng Chấn Vũ, nghe bác sĩ dặn xong âm thầm gật đầu, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Tạm biệt bác sĩ, Tưởng Chấn Vũ gọi điện nói cha Tưởng đến đây đón hắn, vì là hàng xóm, Dịch Tiểu Lâu cũng ngồi nhờ xe.
“Chân sao lại thế này? Đánh nhau với người ta?”
“Không phải, chỉ là lúc thi đấu trong rừng không cẩn thận thôi.”
“Người ta nói ăn gì bổ nấy, hay cha bảo ba Bạch của con mua ít giò heo cho con tẩm bổ?” Cha Tưởng làm như thật, lấy di động ra chuẩn bị quay số.
“Lão cha, cha muốn điện thoại cho ba Bạch thì cứ việc nói thẳng, đừng cứ lấy con làm cớ thêm nữa.” Lớn như vậy rồi, còn không thành thật, làm như ba Bạch không biết không bằng.
“Nói cái gì vậy? lão cha của con là loại người như vậy sao? Cha đây là quan tâm con.” Cha Tưởng chột dạ buông di động, ánh mắt liếc phải liếc trái.
“Cha Tưởng chính là loại người này.” Bạch Trì tuy rằng vẫn nể mặt ba Bạch như trước nhưng vẫn không khách khí châm chọc cha Tưởng.
“Quả thật.” Hắc Hâm khẳng định gật gật đầu, kéo tay Bạch Trì, bày ra một bộ tinhg nùng ý mật.
“Đúng.” Hâm mộ nhìn Hắc Hâm.
“Các con, trường học không dạy các con bốn chữ “tôn sư trọng đạo” viết như thế nào sao?” Cha Tưởng má hơi hơi đỏ lên, thở phì phì nói.
“Viết như thế nào? Một nét dựng thẳng một nét chéo?” Dịch Tiểu Lâu nãy giờ không mở miệng lại trực tiếp nói một câu, ánh mắt vô tội.
“Không phải!” Cha Tưởng bị ê một chút, đơn giản ngậm miệng không nói nữa, giả bộ chuyên tâm lái xe.
“Tiểu Lâu, chân tôi đau.” Tưởng Chấn Vũ lặng lẽ na mông lên phía trước một chút một chút, bất động thanh sắc tới gần Dịch Tiểu Lâu, làm nũng.
“Rất, rất đau sao?” Dù sao Tưởng Chấn Vũ là vì mình mới bị thương, trong lòng Dịch Tiểu Lâu cũng có chút áy náy.
“Đau quá!” Nếu có thể, Tưởng Chấn Vũ thật muốn bị đập thêm hai phát, khiến Dịch Tiểu Lâu thêm áy náy lương tâm, tiện thể yêu cầu thêm vài thứ, hắc hắc.
“Vậy tôi thổi thổi cho cậu?” Dịch Tiểu Lâu nắm tay Tưởng Chấn Vũ, nghiêng đầu dò hỏi.
“Được thôi.” Tưởng Chấn Vũ đẩy đẩy Bạch Trì bên cạnh, ý bảo y ngồi xích qua cho hắn nâng chân lên.
“Tiểu Hắc, có người không biết xấu hổ, bắt chứơc nữ sinh làm nũng.” Bạch Trì ôm cánh tay Hắc Hâm, hừ một tiếng.
“Tôi thích~ tôi là người bị thương, tôi lớn nhất~” Tưởng Chấn Vũ hướng về phía Bạch Trì nhe răng, nâng chân lên đặt trên đùi Dịch Tiểu Lâu.
“A Vũ, như vậy còn đau không?” Dịch Tiểu Lâu chu miệng, vù vù thổi mấy hơi.
“Hết đau rồi, vẫn là vợ thương tôi a.” Tưởng Chấn Vũ vuốt đầu hắc hắc cười ngây ngô.
“Được rồi, đến, xuống xe.” Cha Tưởng có chút nóng vội đẩy cửa xuống xe, lão Bạch ở đâu rồi?
“Ba Bạch!” Tưởng Chấn Vũ nhảy xuống bổ nhào vào người ba Bạch, dùng đầu cọ cọ eo hắn, đắc ý nhìn cha Tưởng.
Thối…tiểu tử chết tiệt! Cha Tưởng hộc một hơi không được, thiếu chút nữa hết thở nổi, y ra vẻ trấn định đi đến bên cạnh ba Bạch, một tay đút túi, lạnh nhạt nói: “Lão bạch, thằng nhỏ này bị đau chân, chúng ta CÙNG NHAU đi mua giò heo về tẩm bổ cho nó đi.” Cha Tưởng đem hai chữ ‘Cùng nhau’ đặc biệt nhấn mạnh.
Ba Bạch đưa tay xoa đầu Tưởng Chấn Vũ, cười nói: “Sao không cẩn thận vậy? con và bọn tiểu Bạch vào nhà trước đi, ba và cha Tưởng đi mua giò heo.”
Cha Tưởng sau khi nghe được câu đó, ánh mắt sáng lên, bất quá trên mặt cũng không động thanh sắc, bình tĩnh gật gật đầu, xoay người đi trước, lập tức lộ ra nụ cười đắc thắng.
Tưởng Chấn Vũ nhu thuận gật gật đầu, để tay lên người Dịch Tiểu Lâu, khoát lên người y ổn định thân thể, ba Bạch cười khẽ chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
Đứa nhỏ này… Ba Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống nhéo mũi Tưởng Chấn Vũ, nói nhỏ: “Con lại khi dễ cha Tưởng.”
“Ba Bạch, ba đi nhanh đi, bằng không cha Tưởng sẽ sốt ruột.” Tưởng Chấn Vũ không để ý phất tay.
“Thật nghịch ngợm.” Ba Bạch cười cười, chậm rì đuổi theo cha Tưởng.
“Tiểu Lâu~ vợ~ dìu tôi vào thôi.” Tưởng Chấn Vũ khoác vai Dịch Tiểu Lâu, chuyển đến phía sau y, cả người tựa vào sau lưng người ta.
“A Vũ cẩn thận.” Dịch Tiểu Lâu khó có được khi không phản bác chữ ‘vợ’ này, mà là thật cẩn thận giữ thăng bằng, nửa dìu Tưởng Chấn Vũ vào nhà.
“Cậu ta kiếp trước chính là đồ con heo!” Bạch Trì đá giầy, lôi Hắc Hâm đi vài bước, đuổi đến trước người Tưởng Chấn Vũ, xoay người nhìn hắn làm cái mặt quỷ xấu xí vô cùng.
Tưởng Chấn Vũ nghe xong cũng không vui, gào to nói: “Bạch Trì, cậu nói xấu tôi sẽ bị đau răng đó.”
Bạch Trì hướng về phía Tưởng Chấn Vũ nhe răng, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, sung sướng rống lên điệu hát dân gian “Heo nhỏ nha heo nhỏ, ăn no rồi đau chân, còn bán manh làm nũng …”
Tưởng Chấn Vũ nắm chặt tay, hừ hừ nói:” Tôi làm sao?”
Bạch Trì quay đầu, để lại cái ót đen lúng liếng cho Tưởng Chấn Vũ xem, cười nói:” Tôi chưa nói là cậu mà~”
Nói cái đầu cậu! Tưởng Chấn Vũ hít sâu, cắn răng nói:” Tiểu Hắc, cậu cũng không quản?”
Hắc Hâm sờ sờ đầu Bạch Trì “Điệu hát không sai.”
Tưởng Chấn Vũ gục đầu, chỉ Dịch Tiểu Lâu về phòng ngủ, cúi đầu nói: “Này thật bất công a, cấu kết với nhau làm việc xấu.”
“Đừng để ý…” Dịch Tiểu Lâu vỗ vỗ vai Tưởng Chấn Vũ, rất là hợp tình hợp lý nói.
“Vợ à, cậu không cần miễn cưỡng phối hợp với tôi…”
“A Vũ, cậu ngồi ở trong phòng ăn cơm đi, tôi về nhà.” Dịch Tiểu Lâu vừa đỡ Tưởng Chấn Vũ ngồi xuống đã muốn đi.
“Không được! Đêm nay cậu ở lại di!” Hắn có thể tưởng tượng được, nhân cơ hội này đắp cùng vợ cái chăn, trao đổi cảm tình.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì, bởi vì cậu phải chăm sóc tôi! Tôi là bệnh nhân!”
” Cậu còn có cha cậu!”
“Cha tôi không săn sóc, một lòng chỉ muốn nhào vào người ba Bạch!”
“Cậu còn có Bạch Trì với Hắc Hâm!”
“Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, căn bản chỉ biết khi dễ tôi!”
“……” Dịch Tiểu Lâu cúi đầu trầm tư, lo lắng trước đề nghị của Tưởng Chấn Vũ.
” Vợ! Con cậu cũng ở đây!” Tưởng Chấn Vũ không ngừng cố gắng, giơ Béo béo, nắm chân trước của nó vẫy vẫy.
“Ngao?” Đầu nhỏ ngước lên, Béo béo nháy mắt mấy cái, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện.
“Được rồi, vì cục cưng, tôi đành ủy khuất vậy.” Dịch Tiểu Lâu cuối cùng gật đầu.
Này! Cậu mặt không chút thay đổi nói câu thật đả thương người nha! Chẳng lẽ địa vị của tôi còn không bằng con sư tử con này! Tưởng Chấn Vũ trong lòng gào thét, bất quá không dám nói thêm cái gì, miễn cưỡng lắm mới giữ được người ta lại không nên khiến mọi việc phức tạp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất