Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 18: Sao cậu không mang tiền
“Bánh ở đây ăn ngon thật!” Mắt Dịch Tiểu Lâu sáng long lanh nhìn cái bánh trong tay, ngọt mà không ngậy, vị rất ngon.
“Vậy ăn nhiều một chút, dù sao cũng là tôi mời.” Tưởng Chấn Vũ đưa một miếng bánh trà xanh tới bên miệng Dịch Tiểu Lâu, cười tủm tỉm nhìn y.
“Đúng rồi, A Vũ, ăn xong chúng ta cũng mang một ít về nhà cho ba mẹ đi.” Dịch Tiểu Lâu kích động nói.
“Được, mang về cho ba mẹ.” Cha cha~ ba mẹ~ xem ra cục cưng của hắn không để ý là mình nói nhầm rồi!
“Tiểu Hắc, tụi mình cũng mang một ít về đi, tối ăn khuya.”
“Ừ, ăn cũng ngon.” Hắc Hâm không thích đồ ngọt mà cũng khen bánh của tiệm này.
“Nhưng cha Tưỏng thấy nhất định sẽ không cho chúng ta ăn bánh ngọt buổi tối.” Bạch Trì hạ cằm buồn rầu nói.
“Mẹ tôi chắc cũng không cho! Người lớn thật chán ghét mà!” Dịch Tiểu Lâu cũng hạ cằm, buồn rầu thở dài.
“Bằng không, chúng ta đem giấu đi?” Bạch Trì bốp một tiếng chụp lên bàn, đề nghị.
“Ừ, này được.” Dịch Tiểu Lâu trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý nói.
“Không tốt, cha Tưỏng rất giỏi tìm đồ này nọ, giấu không được đâu.” Tưởng Chấn Vũ phủ quyết, lão già nhà hắn chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao.
“Nếu không mình khiến cho ba Bạch cuốn lấy cha Tưỏng, làm cho cha không rảnh để đi tìm?” Bạch Trì khẽ nhíu mày, cha Tưỏng quả thật là một chướng ngại khổng lồ.
“Ba Bạch không chịu.” Hắc Hâm nghĩ cũng không thèm nghĩ, kế hoạch này khẳng định sẽ chết non, ba Bạch cũng không thích bọn họ ăn đồ ngọt buổi tối.
“Tiểu Lâu, nhà cậu có thể giấu không?” Tưởng Chấn Vũ quay đầu hỏi Dịch Tiểu Lâu.
“Đúng vậy, tiểu Lâu nhà cậu có thể chứ?” Bạch Trì ghé vào trên bàn, chờ mong nhìn Dịch Tiểu Lâu.
“Có lẽ được?” Dịch Tiểu Lâu cũng không thật chắc chắn, bởi vì y chưa thử giấu qua cái gì, không biết được không nữa.
“Vậy giấu ở nhà cậu!” Bạch Trì hưng phấn chụp bàn định án.
“Nhưng giấu ở đâu được?” Y cũng không có kinh nghiệm, không biết giấu thế nào.
“Dưới sàng!” Bạch Trì nhấc tay đề nghị địa điểm đầu tiên.
“Không ổn!” Tưởng Chấn Vũ lập tức phản bác,”Ngăn kéo.”
“Dễ dàng bị phát hiện.”
“Dưới gối?”
“Nếu lỡ quên, nằm xuống đè dẹp lép thì làm sao bây giờ?”
“Vậy gầm giường?”
“Sao cậu thiên vị giường vậy, đổi chỗ khác!”
“Vậy chân giường!”
“Khốn nạn! Cậu muốn phá đám à? Uổng tôi còn tưởng thật!” Tưởng Chấn Vũ một chưởng chụp lên đầu Bạch Trì, hắn đã sớm muốn làm như vậy.
“Hừ!” Hắc Hâm vỗ một chưởng, giận trừng hắn một cái, dám đánh Bạch Trì?
“Hừ hừ~ tôi có tiểu Hắc bảo kê nhá!” Bạch Trì hừ một tiếng, đắc ý nhìn Tưởng Chấn Vũ.
“Không bằng? Giấu trên nóc tủ?” Dịch Tiểu Lâu nâng cằm, đột nhiên ói ra một câu như vậy.
“Giỏi! Vợ thông minh!” Tưởng Chấn Vũ vỗ tay tỏ vẻ tán dương.
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Dịch Tiểu Lâu vừa lòng gật gật đầu, đối với sự tán thưởng của Tưởng Chấn Vũ rất là hưởng thụ.
“Nhưng giấu ở nhà tôi, sao các cậu ăn được?”
“A, đó là một vấn đề lớn.” Vì thế, Bạch Trì lại khó khăn, mắt nhỏ lại nghiêm túc lên.
“Trèo qua.” Hắc Hâm nghĩ nghĩ, đề nghị nói.
“Thông minh!” Bạch Trì hướng về phía Hắc Hâm mỉm cười ngọt ngào.
“Tôi đây về nhà tìm thang.” Tưởng Chấn Vũ nhớ rõ trong nhà kho có cái thang.
“Nhà của tôi cũng có thang, tôi mở cửa sổ xuống, các cậu là có thể leo qua.”
“Tiểu Bạch, tiểu Hắc, các cậu thừa dịp đêm nay cha Tưỏng, ba Bạch ngủ tập hợp tại phòng tôi, thế nào?”
“Được, A Vũ, cậu bắt chước tiếng mèo kêu nha, xem như ám hiệu hành động của chúng ta.”
“Đổi cái khác đi, mèo kêu nghe gái quá.” Tưởng Chấn Vũ không đồng ý, hắn là đại ca trong nhóm sao lại có thể giả tiếng mèo kêu được!
“Vậy tiếng chó! Gâu Gâu nghe cũng được lắm!”
“Vẫn là bắt chước mèo kêu đi.” Tưởng Chấn Vũ đau đớn cảm thấy bản thân lớn nhất nhóm mà chả làm gì được với lũ này cả.
“Ăn ngon thật đó, hạnh phúc ghê.” Dịch Tiểu Lâu ngậm thìa, cười đến mặt mày cong cong.
“Này! Tiểu Lâu, sao cậu lại ăn nhiều vậy?” Bạch Trì nhìn ít bánh sót lại trên bàn, thật ủy khuất mà.
“Đó là do các cậu lắm chuyện thôi!” Dịch Tiểu Lâu nâng cằm, hừ một tiếng.
“Đây này.” Hắc Hâm đẩy hai miếng bánh của mình đến trước mặt Bạch Trì, hắn biết sẽ xảy ra chuyện này mà.
“Tiểu Hắc~” Bạch Trì che số bánh trước mặt mình, nhìn Dịch Tiểu Lâu như phòng sói đói.
“Ai cần~” Dịch Tiểu Lâu kéo đĩa bánh của Tưởng Chấn Vũ qua, hừ, của A Vũ chính là của ta.
“Tiểu Lâu, chỗ này, dính bánh.” Tưởng Chấn Vũ cười tủm tỉm chỉ chỉ khóe miệng Dịch Tiểu Lâu.
“Chỗ này?” Dịch Tiểu Lâu vươn đầu lưỡi liếm một vòng trên môi “Còn không?”
“Không phải chỗ đó, đây này.” Tưởng Chấn Vũ lại duỗi ngón tay chỉ.
“Sao giờ?” Dịch Tiểu Lâu đưa tay lau một phen, chồm lên hỏi: “Còn không?”
“Giờ thì hết rồi.” Tưởng Chấn Vũ rất nhanh hôn lên khóe miệng Dịch Tiểu Lâu một cái, cười tủm tỉm nói.
“Tiểu lưu manh!” Dịch Tiểu Lâu đối với thói thích ‘đụng chạm’ của Tưởng Chấn Vũ đã thành quen, nhún nhún vai, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Bốn người nói nói cười cười, thỉnh thoảng ghé vào cùng nhau nói về cha Tưỏng ba Bạch, hoặc là về chuyện thường ngày của Ba Dịch mẹ Dịch, đều cười rất vui vẻ.
Tưởng Chấn Vũ thấy mọi người đã ăn gần xong rồi, liền đưa tay sờ túi quần, tính lấy tiền trả.
Gì? Sao lại không có? Tưởng Chấn Vũ đứng lên, cẩn thận vuốt hết túi từ trên xuống dưới, chỗ này không có, chỗ đó cũng không có, sờ hết toàn bộ túi trên người đều không thấy bóng dáng ví tiền đâu cả, sẽ không hay ho vậy chứ, quên mang ví tiền rồi?
Dịch Tiểu Lâu nhìn Tưởng Chấn Vũ sắc mặt càng ngày càng không tốt, thật cẩn thận hỏi: “A Vũ, cậu, cậu sẽ không quên mang theo ví tiền chứ?”
“A ha ha…” Tưởng Chấn Vũ sờ sờ ót, cười mỉa “Có lẽ… cậu đoán đúng rồi.”
“Còn nói mời chúng tôi đi ăn bánh ngọt!” Bạch Trì quăng ba lô của mình lên bàn, lục loạn một trận “Thời khắc mấu chốt dều phải dựa vào tôi hết.”
“Tiểu Bạch, cậu tìm được ví tiền của cậu chưa?” Dịch Tiểu Lâu sốt ruột nhìn Bạch Trì, định nhảy qua kiếm phụ.
“Đừng hối ta!” Bạch Trì cũng nóng vội, y lật ba lô lại, dùng sức lắc lắc, bên trong có gì đều rớt hết ra, có chày gỗ, có bát cơm, có phấn ngứa, đủ loại gì đó đều có, chỉ là không có bóng dáng ví tiền.
“Ví tiền đâu?” Dịch Tiểu Lâu lục tung mấy thứ trên bàn, không có cái ví tiền nào cả.
“Không có…” Bạch Trì ảo não ngồi dưới đất, than thở.
“Trong ba lô cậu cái gì cũng có, sao lại không có tiền!” Dịch Tiểu Lâu chỉ trích nói.
“Cậu nói mời khách, sao lại không mang tiền!” Bạch Trì lập tức xoay người chỉ trích Tưởng Chấn Vũ, giọng điệu y hệt Dịch Tiểu Lâu.
“Sao cậu cũng không mang tiền!” Tưởng Chấn Vũ làm bộ không nghe, quay đầu chỉ trích Hắc Hâm, cũng không quản hắn có mang tiền hay không.
“Cậu…” Mà Hắc Hâm đúng là không mang tiền thật, vì thế, định noi theo hai người đi trước, chỉ trích Dịch Tiểu Lâu.
“Đừng nhìn tôi, tôi thật sự không mang tiền.”
“Ai…” Bốn người đồng loạt hạ cằm, ngồi dưới đất than thở, buồn rầu trước mắt không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ông chủ tiệm bánh đã sớm chú ý tới bốn đứa nhỏ dễ thương này, thấy bọn họ người người ngồi dưới đất, vẻ mặt u sầu, không nhịn được bước lên cười nói:”Các cháu làm sao vậy?”
Dịch Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, bất an cười cười, giọng ngọt như thơ nói:”Chú ơi, chúng cháu quên mang tiền.”
Bạch Trì tiếp giọng:”Chúng cháu là trẻ ngoan, sẽ không ăn cơm Bá Vương*, để con gọi cho ba Bạch của con liền.” Nói xong đứng lên, tìm cái điện thoại trong đống hỗn độn trên bàn kia, nhưng vì quá khẩn trương, tìm khắp nơi vẫn không thấy.
*ăn cơm Bá Vương aka ăn quỵt
Ông chủ tiệm bánh sờ sờ đầu Bạch Trì, cười nói:”Đừng nóng vội, xem như chú mời các cháu đi.”
Dịch Tiểu Lâu đứng lên, ôm ông chủ tiệm bánh, hỏi:”Có thể sao chú?”
Ông chủ tiệm bánh gật gật đầu, cười nói:”Đương nhiên rồi, chú rất thích các cháu nha.”
Dịch Tiểu Lâu cùng Bạch Trì đều cúi đầu, ngượng ngùng nói:”Vậy cám ơn chú.”
Ông chủ tiệm bánh cười tủm tỉm gật đầu “Vậy cháu nhóm lên hôn chú một chút được không?”
“Bẹp–” Dịch Tiểu Lâu và Bạch Trì một trái một phải hôn lên mặt ông chủ tiệm bánh.
Chào tạm biệt ông chủ xong, Dịch Tiểu Lâu và Bạch Trì cười tán:”Chú ấy thật sự là người tốt ha.”
“Đúng vậy, ông chú già đáng khinh dụ con nít hôn hôn.” Tưởng Chấn Vũ cùng Hắc Hâm hừ một tiếng, hiếm khi cùng ý kiến.
“Sao các cậu lại nói chú ấy như vậy!”
“Vốn là thế!”
Vì nguyên nhân không mang theo tiền, không thể mang bánh bên ngoài về, kế hoạch ăn khuya đêm nay liền cứ như vậy mà chết non.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất