Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 15: Ba điều kiện

Trước Sau
Lý Hạ đứng bên cạnh Lâm Dịch, nhìn gò má Lâm Dịch, sắc mặt hơi đỏ. Nhìn từ mặt nghiêng thì mắt của Lâm Dịch càng đẹp hơn, khóe mắt hơi nhếch lên trên, câu mất hồn phách người khác. Lý Hạ lặng lẽ cúi đầu, đứng ra phía sau Lâm Dịch, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Lâm Dịch như suy nghĩ gì đó liếc mắt nhìn Lý Hạ, sau đó nhìn về phía cửa lớn Lâm gia, thiết kế thiên hướng phương Tây, là do mẹ Lâm Dịch tự tay thiết kế. Ở nơi này rất nhiều tâm tình không tốt bị đè nén, dẫn đến tâm trạng của Lâm Dịch vẫn luôn bồi hồi sát biên giới bùng nổ.

Một cậu trai nhìn thấy có người tới, đi nhanh đến, khách khí nói với Lâm Dịch: “Chào ngài, ngài là bạn của thiếu gia phải không, thiếu gia đã đợi ngài rất lâu rồi.” Hôm nay là sinh nhật của Lâm Thái Chi, mời rất nhiều bạn bè tới nhà làm khách, cậu trai nhìn tuổi tác của Lâm Dịch, theo tiềm thức liền cho rằng Lâm Dịch cũng là khách được mời tới.

Lâm Dịch còn chưa nói chuyện, Lý Hạ vẫn luôn lớn lên ở Dịch gia đã bất mãn, “Đại thiếu gia nhà cậu trở về mà cũng không nhận ra, cậu làm hạ nhân kiểu gì vậy!”

Trên mặt Lâm Dịch cũng không nhìn ra được bất mãn gì đó, từ sau khi rời đi, cậu chưa từng đặt chân vào ngôi nhà này một bước nào. Cậu không trông mông người khác còn nhớ tới cậu, nhưng mình trở về lại bị coi như người xa lạ, thật khiến cậu cảm thấy châm chọc.

“Cháu trở lại rồi, ta tưởng rằng với tính khí của cháu, sẽ không đặt chân vào ngôi nhà này một bước nào nữa.” Một ông lão đứng trên ban công lầu hai, mặc đường trang màu tím, mái tóc hoa râm nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mắt to mày rậm mũi ưng trên khuôn mặt chữ quốc, từ cái nhìn đầu tiên đã cho người khác cảm giác ông là một nhân vật không dễ đối phó. Giờ đây ông lão dùng đôi mắt tràn đầy thâm ý nhìn Lâm Dịch. Trong lời nói của ông, có thể nghe ra được ông bây giờ đang rất cảm khái.

Lâm Dịch hơi khom lưng với ông lão, cung kính gọi một tiếng: “Ông nội.”

Người này không phải ai khác, chính là ông nội Lâm Thanh Hải của Lâm Dịch. Cùng tuổi với Dịch lão, nhưng đã sớm buông tay không quản chuyện của công ty, có con cái có cháu chắt đề huề, thế mà Dịch lão vẫn còn phải vì gia sản của Dịch gia mà đi sớm về muộn.

Lâm Thanh Hải nhìn cháu trai của mình, ánh mắt phức tạp khó phân, người thừa kế của gia tộc, ông vẫn thiên hướng về phía Lâm Dịch hơn. Dù sao cũng danh chính ngôn thuận, tư chất của Lâm Dịch tốt hơn Lâm Thái Chi, đáng tiếc bởi vì chuyện của mẹ nó, trái tim của Lâm Dịch đã sớm có thành kiến với Lâm gia rồi.

Lâm Thanh Hải gật đầu với Lâm Dịch, thở dài, “Trở lại thì tốt, vào đi.”

Lâm Dịch gật đầu, bước vào ngôi nhà mà tính thêm cả đời trước thì đã mười mấy năm chưa từng trở về.

Có vài hạ nhân tuổi tác hơi lớn, hiển nhiên nhận ra Lâm Dịch, trong mắt có kinh ngạc, có vui mừng, có mâu thuẫn. Dù sao Lâm Dịch đã rời đi 4 năm, giờ lại trở về, bọn họ cũng lo lắng anh em tranh quyền rồi khiến cho cả nhà không yên ổn, công việc không dễ làm. Lúc trước Lâm Dịch ở nhà rất ít nói chuyện, đối với ai cũng đều không lạnh không nóng. Mà Lưu Uyển Quân thì sao? Sau khi vào cửa, đối đãi với mấy hạ nhân này đều rất không tệ, về phương diện thu mua nhân tâm, ngoại trừ Lâm Hiểu Nhiễm không có não, Lưu Uyển Quân và Lâm Thái Chi đều là cao thủ.

Bởi vì còn không biết Lâm Dịch trở về làm gì, bọn họ đều không dám nói chuyện. Lâm Dịch trực tiệp áp dụng thái độ không đếm xỉa. Gia phong và người đều giống nhau, nhìn hạ nhân thì biết chủ nhân là người thế nào. Đám người này đều là đang xem thế nào, mỗi người đều không thiếu mưu trí, nhưng Lâm Dịch chỉ cảm thấy rất nhàm chán.

Trong phòng của Lâm Thái Chi tụ tập mấy người trẻ tuổi, đều là bạn học của gã, người thừa kế của các gia tộc lớn hoặc là con cháu đời hai. Dù sao đều là vì mạng lưới giao thiệp, địa vị của Lâm Thái Chi ở Lâm gia càng ngày càng cao, cũng khiến bên ngoài có những ý nghĩ khác. Đầu tiên Lâm Dịch đã đi 4 năm, lại bị Lâm Tự Đào đuổi ra ngoài, tuy người sáng suốt đều biết đó là một câu giận giỗi của Lâm Tự Đào, nhưng Lâm Dịch ra khỏi cửa Lâm gia thì thật sự không trở lại nữa. Cộng thêm chủ mẫu Lâm gia hiện nay là mẹ của Lâm Thái Chi, cho nên thân phận người thừa kế Lâm gia đời tiếp theo của Lâm Thái Chi gần như là ván đã đóng thành thuyền.



Lâm Dịch vừa mới đi vào, phía sau lại tiến vào một người trẻ tuổi, thấy Lâm Dịch thì ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Dịch, sau khi nhìn rõ mới kinh hô một tiếng, ngạc nhiên nói: “Anh là… anh trai của Thái Chi? A, tôi nhìn thấy ảnh chụp của anh ở chỗ Thái Chi!”

Lâm Dịch lạnh nhạt liếc nhìn đối phương, trực tiếp xem như không thấy, lên lầu hai.

Người trẻ tuổi đó đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Dịch, trên mặt mang theo nghiền ngẫm, thay đổi bộ dáng sáng lạn vừa rồi, đáy mắt lóe qua một cái gì đó rồi biến mất. Lâm Dịch trở lại rồi, Lâm gia phải chăng sẽ có trò hay để xem?

Lâm Dịch lên lầu hai, như nghĩ đến gì đó hơi ngừng bước, quay đầu nhìn người vừa nãy, lão tam của xí nghiệp dược phẩm Dương thị, Dương Bối Tinh? Nhớ đến dáng vẻ 7 năm sau của đối phương, Lâm Dịch không nhịn được nhíu mày, thì ra thằng nhóc này tâm cơ sâu như vậy. Nhưng có điều khiến cậu khó hiểu là sao Lâm Thái Chi lại có hình của cậu? Há, mỗi ngày nghĩ làm sao để chơi chết cậu à? Hay là đêm khuya mỗi ngày đều nguyền rủa cậu? Nghĩ đến đây bản thân Lâm Dịch cũng muốn cười, nhất định là chịu ảnh hưởng của Phương Húc Nghiêu, đoạn thời gian này một ngày ba cuộc điện thoại, cậu sắp bị tẩy não rồi.

Sau khi vào phòng sách, Lâm Dịch đi thẳng vào vấn đề, “Ông nội, lần này cháu trở về có ba chuyện, thứ nhất, cháu muốn hộ khẩu của cháu, sau này cháu sẽ thừa kế tập đoàn Thiên Ý, mang thân phận Lâm gia thì không tốt lắm; Thứ hai, cháu muốn mang di vật của mẹ đi; Thứ ba…” Lâm Dịch nhìn vào mắt của đối phương, thẳng lưng chẳng yếu thế nói: “Nếu cha đã cưới người khác, phải chẳng nên cho mẹ cháu một thân phận tự do, cháu muốn một tờ giấy ly hôn, Lâm gia và Dịch gia không dính dáng nữa.”

Lâm Thanh Hải lạnh lùng nhìn Lâm Dịch, một loại khí tràng bức người, đè ép tới mức Lý Hạ sau lưng Lâm Dịch phải nuốt nước bọt, cúi đầu, nhíu mày. Lâm Dịch lại chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng lại. Nếu là trước đây, mỗi lần bị ông nội nhìn như vậy, Lâm Dịch có thể sẽ thỏa hiệp, không chỉ là sợ hãi, mà là vãn bối thì không nên có ý chống đối với trưởng bối. Nhưng giờ Lâm Dịch đã không còn để ý gì nữa.

Thấy cháu trai nhìn mình như vậy, trong mắt Lâm Thanh Hải lóe qua vẻ kinh ngạc, ông lão nghiêm túc hỏi: “Cháu có biết mình đang nói gì không?”

Lâm Dịch gật đầu, “Cháu biết, từ khi cháu bước chân ra khỏi cửa nhà này thì đã không còn là người Lâm gia nữa rồi, giống như năm đó ông đuổi chú ba ra ngoài vậy.”

“Chú ba cháu trước khi đi bị ta đánh gãy một chân, cháu cũng muốn học nó?” Nhắc đến con trai thứ ba, sắc mặt Lâm Thanh Hải thay đổi, xanh mặt hung hăng vỗ bàn một cái, sắc mặt khó coi quát: “Cái thứ không nên thân đó, vậy mà cháu còn dám nhắc đến nó.”

Lâm Dịch cười lạnh, lãnh đạm hỏi: “Ông nội, chú ba cháu đã làm gì khiến ông phải đối đãi với chú ấy như vậy, chỉ là không đi theo con đường ông trải sẵn, chỉ là muốn làm thầy giáo, ông bèn đánh gãy chân chú ấy đuổi ra khỏi nhà, ông có từng nghĩ đến mấy năm qua chú ấy sống thế nào chưa?” Lâm Dịch nói tới lại bất bình, lúc nhỏ người đối tốt với cậu nhất chính là chú ba, tình thương của cha không phải đến từ Lâm Tự Đào, mà là đến từ chú ba Lâm Thừa Nghiệp của cậu.

Lâm Thanh Hải thích đứa con trai thứ ba nhất, nhìn tên đã biết, Thừa Nghiệp, hy vọng con kế thừa nghiệp cha, đáng tiếc Lâm Thừa Nghiệp sáng lạn thẳng thắn, chỉ thích viết viết vẽ vẽ, ước mơ là làm một thầy giáo mỹ thuật, hơn nữa còn thích một cô gái có gia cảnh bình thường. Sau khi ngăn cản khuyên can không có hiệu quả, trong lúc giận giữ Lâm Thanh Hải đã lệnh người đánh gãy chân của Lâm Thừa Nghiệp, đuổi ra khỏi nhà không muốn thừa nhận đứa con trai này.

Lúc đó Lâm Dịch 9 tuổi, chỉ trơ mắt nhìn chú ba của cậu kéo lê cái chân gãy vừa lăn vừa bò ra khỏi nhà, chú ba còn cười với cậu, nụ cười đó rất đẹp, thần thái trong đôi mắt đó, thẳng đến sau khi trưởng thành Lâm Dịch mới biết, đó chính là giải thoát.

Lâm gia nuôi dạy con trai, đó chính là phải nghe lời, đây chính là từ đời tổ tiên truyền xuống, tập tục xấu đã lưu lại trong máu!

Lâm Dịch cười nhìn ông nội của cậu, giọng điệu mang theo ý vị châm biếm: “Muốn đánh gãy chân của cháu? Ông nội à, ông sẽ không làm chuyện không lý trí như vậy, bởi vì ông ngoại của cháu vẫn còn sống, Dịch gia ở nơi này có uy vọng hơn Lâm gia đó. Sau khi mẹ cháu chết, Lâm gia cũng trải qua tháng ngày không tốt lắm nhỉ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau