Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 57: Anh là công tốt

Trước Sau
Phương Húc Nghiêu tới thường xuyên cho nên nhân viên Thiên Ý đều quen việc hắn tới kiểm tra công tác bất cứ lúc nào, ai gan lớn còn có thể bắc chuyện vài câu.

Hủ nữ lâu năm Lâm Bách Hân bước qua tuổi trung niên vẫn chưa kết hôn ôm đầu đi ra khỏi phòng họp, đau khổ xoa mặt. Mấy tên ngu ngốc nào đó, luôn cảm thấy tổng giám đốc Lâm trẻ tuổi dễ ức hiếp, cầm tiền không chịu làm việc cho người ta, làm việc để đối phó còn tưởng rằng tổng giám đốc Lâm không nhìn ra. Vào lúc tổng giám đốc Lâm không vui còn không chịu thu người lại đi, dám ngu ngốc nhảy loạn. Bây giờ thì tốt rồi, lần đầu tiền nhìn thấy tổng giám đốc Lâm nổi giận, đúng là đáng sợ, ném cả sấp tài liệu thiếu chút nữa trúng mặt người ta, dọa chị sợ chết khiếp!   

Từ xa nhìn thấy Phương Húc Nghiêu tới, hai mắt Lâm Bách Hân lấp lánh ánh sao, thần à, người đã phái dũng sĩ tới cứu chúng con!

Phương Húc Nghiêu vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Bách Hân, hắn không nhịn được bật cười. Coi bộ mấy ngày nay tính khí của vợ không tốt, đều lan đến cả người vô tội rồi.

Lâm Bách Hân nhìn thấy Phương Húc Nghiêu ôm một con chó nhỏ rất đáng yêu, cô lập tức kích động nói: “Chủ tịch Phương tới đúng lúc quá, sao còn mang theo cả một con chó đáng yêu thế này?”

Phương Húc Nghiêu chuyển đổi qua vẻ mặt cực kỳ cưng chiều, cả người đều có thể phát sáng lấp lánh, trên trán chỉ thiếu dòng dữ: Bản Boss là một công cưng chiều! Khoe khoang xong vẻ mặt của mình, Phương Húc Nghiêu bắt đầu khoe khoang vợ, dù sao thì IQ của mình cũng cao, khoe khoang kiểu nào vẫn rất đẹp trai! “Tiểu Dịch đã muốn nuôi một con từ lâu, đúng lúc chó nhà người bạn sinh chó con, nên tôi mới chọn một con đáng yêu nhất linh động nhất cho em ấy.”

Lâm Bách Hân suýt nữa ngất xỉu, oimeoi! Tuyệt thế ông xã đây rồi!

Lâm Dịch ra khỏi phòng họp, tâm trạng rất tệ, nhìn thấy Phương Húc Nghiêu thì ngẩn ra, sắc mặt dần dịu đi, đưa mắt hỏi đối phương sao anh lại chạy tới vào lúc này?

Dịch lão giao quyền trong tay mình cho Lâm Dịch càng lúc càng nhiều, từ từ khoanh tay đứng nhìn, không biết đám nguyên lão có lòng muốn khảo nghiệm hay là cố ý làm khó, tóm lại bọn họ tìm không ít chuyện. Tâm trạng Lâm Dịch đã không tốt, thế là hoàn toàn bùng nổ luôn. Một cuộc họp mất cả buổi sáng, toàn thể đều bị mắng một trận, thẳng cho đến giờ cơm trưa, bản thân cậu đói mới chịu dừng, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Phương Húc Nghiêu.

CPU nhiều chuyện trong đầu Lâm Bách Hân nhanh chóng vận chuyển, núp ở trong góc bám góc tường nhìn trộm.

Phương Húc Nghiêu ôm chó con đi qua, cười hỏi: “Em nổi giận à?”

Lâm Dịch thở dài, không nhịn được…

Phương Húc Nghiêu nâng chó con lên, “Xem nè, anh đã tìm hiểu rồi, mọi người đều nói Collie biên giới là loài chó thông minh nhất, dáng vẻ cũng phù hợp thẩm mỹ. Còn chưa đặt tên đâu, em có thích không?”

Lâm Dịch →_→ “Không thích, anh mau đi đi, em rất bận.”

Con chó nhỏ này rất đáng yêu, toàn thân hai màu trắng đen, lỗ tai và vùng xung quanh mắt là màu đen nhánh, bao gồm cả tròng mắt đều là màu đen phát sáng, ươn ướt. Cái mũi màu đen nho nhỏ đáng yêu, phần lông trắng và đen trên mặt được phân chia rất rõ rệt, hơn nữa còn rất đối xứng. Cổ và chân trước đều là màu trắng hết, bây giờ nó đang mở đôi mắt to tò mò nhìn Lâm Dịch. 

Phương Húc Nghiêu sờ sờ đầu chó con, nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu em đã không thích, vậy anh đưa nó đi nhá?”

Lâm Dịch hỏi theo ý thức: “Đưa đi đâu?”

“Không thích thì để ở nhà sẽ chướng mắt, bỏ trên đường vậy. Có người lượm là tốt số, còn không ấy à trời lạnh thế này chó hoang…”

Lâm Dịch vuốt vuốt lông của chú chó nhỏ, mềm lòng, thế là cậu bất mãn nói: “Sao anh lại độc ác vậy hả!”

Phương Húc Nghiêu dở khóc dở cười, “Anh độc ác chỗ nào chứ?”

Lâm Dịch đưa tập tài liệu cho Mã Trí Viễn phía sau mình, vươn tay đón lấy chó con. Cậu sờ sờ đầu nhỏ của nó, cảm giác nơi tay rất tốt, tâm trạng tốt hơn được chút, khiến cậu ném bay mọi chuyện phiền não ra sau đầu. Sờ mấy cái cậu mới đột nhiên nhớ tới, “Em nhớ mình từng xin Leo một con, chúng ta phải nuôi hai con?”

“Không sao cả, lúc chúng ta không ở nhà vừa vặn chúng nó có thể chơi với nhau.”



“Anh chắc chúng nó sẽ không đánh nhau?”

“Chắc không đâu.” Phương Húc Nghiêu nói chẳng hề chắc chắn, “Không chừng còn có thể làm bạn, còn không chính là một đôi.”

Lâm Dịch nhíu mày, “Chủng loại bất đồng sao có thể hợp thành một đôi?”

“Con người còn ăn cơm trắng lớn lên kìa!”

“Không giống nhau!”

“Không giống nhau chỗ nào? Đều là chó cả!”

Lâm Dịch dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương, tóm lại là không giống nhau.

Lâm Bách Hân đứng núp bên góc tường, thấy hai người sáp lại gần nhau trao đổi thân mật. Trên mặt Lâm Dịch cuối cùng lộ ra nụ cười, cô suýt chút nữa bị chói mù mắt. Cẩu FA bày tỏ show ân ái làm ơn chọn đúng nơi, nơi này đã có người chịu phải thương tổn 10 ngàn tấn! Nhưng vẫn phải chụp ảnh lại, bà đây phải là người đầu tiên có tư liệu!

Trở về phòng làm việc, Lâm Dịch thả chó nhỏ lên chân, ngẩng đầu hỏi Phương Húc Nghiêu: “Anh ăn cơm chưa?”

Phương Húc Nghiêu lắc đầu, “Chúng ta cùng ra ngoài ăn đi.”

Phương Húc Nghiêu ngồi trên tay vịn, chân dài giẫm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú, đôi mày anh khí, cái cằm hoàn mỹ, nhìn từ góc độ nào cũng đều tràn đầy cảm giác đàn ông. Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới hai câu thành ngữ: Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Nếu như sinh ra ở thời cổ đại, Phương Húc Nghiêu chắc chắn là đại hiệp giang hồ trong truyền thuyết, thuộc về kiểu người cực kỳ tiêu sái ấy.

Phương Húc Nghiêu cúi đầu nhìn Lâm Dịch. Hắn thích tư thế này, từ trên nhìn xuống, bất giác hiển thị địa vị công của mình, còn có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của vợ. Nó dài dài, sợi dài nhất phải chừng 10mm, Phương Boss bày tỏ hắn từng đo rồi, tuyệt đối không thể sai.   

Lâm Dịch chớp mắt, không hiểu đối phương tại sao lại nhìn mình kiểu đó, chẳng hiểu sao sắc mặt cậu đỏ lên, đừng nói tên khốn khiếp này lại đang nghĩ đến thứ kỳ quái gì đó nhé?

Lâm Dịch vốn đã đẹp, mặt mày tinh xảo, lông mi dài, đôi mắt phượng xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách như được bao phủ một lớp sa mỏng thần bí, ưu thương thấp thoáng sẽ vào lúc không để ý lộ ra bên ngoài. Làn da trắng nõn gần như trong suốt, khiến Phương Húc Nghiêu đau lòng đến mức sinh ra một chút sợ hãi. Hắn thấy sắc mặt Lâm Dịch đỏ lên, ánh mắt tối đi, nhấc tay nắm lấy cằm của Lâm Dịch, trêu đùa: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Lâm Dịch nghiêng đầu, “Chẳng nghĩ gì cả, đi thôi chúng ta đi ăn.”

“Đừng bảo em đang nghĩ đến chuyện tối qua nhé?” Phương Húc Nghiêu cười xấu xa sáp đến gần, thấy Lâm Dịch đứng lên muốn tránh, đột nhiên ôm lấy eo của cậu, sáp đến hôn một cái, “Thẹn thùng à?”

Lâm Dịch đẩy mặt Phương Húc Nghiêu ra, “Sao anh lại vô sỉ vậy chứ?” Hồi nãy cậu không nên dùng hai câu ‘anh hùng tiêu sái, ngọc thụ lâm phong’ lên người Phương Húc Nghiêu. Cậu có lỗi với tổ tông quá, thành ngữ tốt thế sao có thể dùng cho tên lưu manh này chứ?

Phương Húc Nghiêu hừ hai tiếng, đè Lâm Dịch lên ghế làm việc, đều đã bị mắng như vậy, hắn không ngại vô sỉ thêm chút nào nữa đâu. Thế là đè xuống hôn!

Tiêu Đậu Đậu ôm hai hộp thạch rau câu, kéo theo Mã Trí Viễn đang cảm thấy bản thân sắp chết, đến phòng làm việc trực tiếp đẩy cửa vào. Còn tưởng rằng Lâm Dịch đã được Phương Húc Nghiêu dẫn đi rồi, không ngờ vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng kích thích thế này. Trẻ em ngây thơ bị dọa hai mắt trợn tròn, ôm thạch rau câu của mình ngẹo đầu kéo Mã Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng lại bỏ chạy một hơi hết tám tầng lâu. Thế là Mã Trí Viễn ôm lan can bất động luôn, chẳng hiểu sao phải bỏ chạy một cách khó hiểu, thằng bé này chịu phải kích thích gì vậy chứ, hắn sắp chết luôn rồi đây nè ┭┮﹏┭┮

Lâm Dịch nghe thấy động tĩnh nên tức giận đẩy Phương Húc Nghiêu ra, “Nói anh không đứng đắn anh còn cãi!”

Con chó nhỏ ngồi trên ghế nghi ngờ sủa một tiếng, đôi mắt to tròn khó khiểu nhìn hai người trước mặt, bất mãn hai người không chú ý tới nó, sủa một tiếng nho nhỏ.

Lâm Dịch bế chó con lên, nhìn dáng vẻ nhỏ xinh đáng yêu của nó, hỏi: “Nó có tên chưa?”

“Long Ngự Thiên, Triệu Nhật Thiên, Diệp Lăng Thần vv…, em muốn gọi là gì thì cứ gọi.”



Lâm Dịch →_→ còn không nghiêm túc?

“Bằng không gọi là Bối Lặc Gia đi, cái tên này rất hay, quyết định vậy đi nhé. Anh đã bảo người mua chuồng và thức ăn cho chó rồi, cũng chuẩn bị cả đồ chơi. À đúng rồi còn có giường, dù sao chỉ vừa mới dứt sữa, cứ nuôi như trẻ con, nuôi lớn rồi còn có thể cho em phòng thân!”

Lâm Dịch: “…”

“Đúng rồi, chúng ta đưa nó về nhà trước. Tối nay em có rảnh không? Tan ca sớm, anh sẽ giới thiệu vài người bạn cho em làm quen.”

“Bạn?”

“Đều là mấy đứa bạn thân chơi từ lúc nhỏ, chẳng có người ngoài đâu.”

Lâm Dịch nghĩ nghĩ sau đó vẫn gật đầu đồng ý.

Buổi chiều 5 giờ, Lâm Dịch đúng giờ tan ca, đến cửa công ty thì phát hiện Phương Húc Nghiêu đã đứng chờ ở đó rồi. Hơn nữa người này lại đổi xe, đổi thành chiếc MAYBACH đời mới nhất, tuy không phải kiểu xe khiến người căm hận như chiếc trước, nhưng chiếc xe này vẫn mang theo một luồng gió thiếu đánh. Lâm Dịch cho rằng Phương Húc Nghiêu mua xe không phải để lái, hắn chỉ thích sưu tầm, sở thích này thật là đốt tiền!  

Về nhà thay một bồ đồ thoải mái, Lâm Dịch đút hai miếng thức ăn cho tiểu Bối Lặc đáng thương bị Phương Húc Nghiêu nhốt ở trong chuồng, đút xong cậu mới theo Phương Húc Nghiêu ra ngoài.

Đến nơi hẹn trước Lâm Dịch mới kinh ngạc hỏi: “Nơi này là… ai chọn vậy?”

Phương Húc Nghiêu đỡ trán, “Tên cầm thú Đường Quân Quán.”

Lâm Dịch nhìn cách bố trí xa xỉ trước mặt, bất đắc dĩ hỏi: “Đây là KTV hay là hộp đêm? Tới đây để ăn cơm à?”

Phương Húc Nghiêu thấy ánh mắt Lâm Dịch nhìn hắn như thể muốn nói, thì ra anh thích loại này. Phương Húc Nghiêu lại thầm mắng Đường Quân Quán một trận, kiểu phong cách này đúng là hạ thấp thân phận của hắn, bình thường hắn mới không phải là loại người này! 

May mà Lâm Dịch chỉ chọc hắn thôi, biết Phương Húc Nghiêu bình thường sẽ không đến mấy nơi kiểu này, nên không tiếp tục khinh thường Phương Húc Nghiêu nữa. Xuống xe đi theo phục vụ đến phòng Vip xa hoa ở tầng 5.

Lâm Dịch đang đi thì đột nhiên hỏi: “Đừng nói chỗ này do Đường Quân Quán mở nhé?”

“Đúng đó, nhưng Đường Quân Quán muốn bán nó, mấy ngày nay đang tìm người mua.”

“Tại sao?”

“Không muốn mở nữa thì bán chứ sao, giờ cậu ta đang đầu tư vào thứ khác.” Lâm Dịch nghe Phương Húc Nghiêu không tiện nói kỹ hơn thì không hỏi nữa.

Đi tới cửa, Lâm Dịch đang định đẩy cửa thì lại bị Phương Húc Nghiêu kéo lấy, tỏ ý cậu nhường đường. Lâm Dịch không hiểu tránh ra, bèn thấy Phương Húc Nghiêu chỉ mở cửa ra một khe nhỏ trước, sau đó nhấc chân dài…đạp!

Lâm Dịch kinh ngạc trợn tròn mắt, làm gì vậy?

Cùng lúc cửa bị đạp mở là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức nghe thấy bên trong cười vang. Phương Húc Nghiêu nhếch miệng kéo Lâm Dịch tiến vào. Đi vào mới thấy có một người đang nằm sấp trên mặt đất, hắn mặc một bộ đồ thể thao, dáng người không cao lớn lắm, giờ đang nằm bò trên đất rõ ràng bị cú đạp vừa nãy của Phương Húc Nghiêu hất ngã.

Lâm Dịch nhìn người đang nằm trên mặt đất, lại nhìn cảnh tượng bên trong, khóe miệng lập tức giật giật, bạn của Phương Húc Nghiêu có tên nào bình thường không trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau