Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn
Chương 64: Tai nạn xe
Mấy tên tiểu đệ bắt lấy Lâm Dịch và Phương phu nhân xong đã lập tức hoảng sợ: Xong rồi lão đại ơi, thiếu chút nữa tụi em đã bắt mẹ vợ và vợ của anh em anh.
“Xin lỗi, bọn tôi tưởng là người xấu! Xin lỗi xin lỗi…” Mấy người thanh niên khom lưng 90 độ xin lỗi, trọng điểm là Phương phu nhân. Bọn họ còn muốn nằm sấp xuống ôm chân Phương phu nhân luôn rồi đây, nhất định không thể đắc tội mẹ vợ được!
Phương phu nhân bất đắc dĩ nhìn mấy người trước mặt, bất mãn nói: “Tôi thấy mấy cậu mới là người xấu! Tiểu Dịch nhà chúng tôi làm gì giống người xấu chứ?”
Lâm Dịch im lặng, bọn họ là nói hai chúng ta, không phải chỉ một mình con.
Đường Quân Quán nghe thấy động tĩnh đi qua xem, thấy được tình huống thì sắc mặt xanh lè. Lâm Dịch cho hắn một nụ cười rất xin đẹp, tao nhã mê người, từ giữa hàng môi còn có thể nhìn thấy được sáu chiếc răng trắng. Phương Húc Dương ngạc nhiên ồ một tiếng, xảy ra chuyện gì vậy?
Khóe miệng Đường Quân Quán giật giật, thầm nói xong rồi, Phương Húc Nghiêu còn nhắc nhở hắn. Nói sao cũng là vì giúp đỡ mình, cho nên Phương Boss rất thiện tâm nói cho hắn biết, vợ anh hận chết cậu rồi, cho nên cậu về sau gặp em ấy thì phải nịnh bợ vào, bằng không sẽ hack chết cậu! Coi đi, lần này sắp xui xẻo rồi.
Quả nhiên Phương phu nhân hừ một tiếng, “Thằng nhóc xấu xa Quân Quán này, thế mà dám coi mẹ nuôi là người xấu!”
“Con không có mà! Không phải vậy đâu! Chắc chắn bọn họ nhận lầm người rồi!” Đường Quân Quán ôm lấy cánh tay của Phương phu nhân cười làm lành, mấy cậu thanh niên bên cạnh lại khom lưng 90 độ xin lỗi. Phương phu nhân lại không phải người đúng lý còn không chịu bỏ qua, chọc chọc lên trán Đường Quân Quán mấy cái giống hệt như lúc chọc Phương Húc Nghiêu, lúc này mới bỏ qua.
Lâm Dịch định nói chuyện, Đường Quân Quán đã bày ra tư thế bái Bồ Tát, cầu xin người anh em đừng thêm phiền nữa!
Lâm Dịch định cười, kết quả nhìn thấy có một người đi lướt qua ở bên ngoài. Cậu nhìn kỹ, sau đó vỗ vai Đường Quân Quán, chỉ chỉ bên ngoài, “Anh nhìn người kia, quen mắt không?” Đường Quân Quán nhướng mày, “Cậu quen không nhất định tôi cũng quen á, tôi lại không phải tên khốn… người đàn ông nhà cậu!”
Đường Quân Quán vốn muốn nói tên khốn khiếp nhà cậu, kết quả Phương phu nhân và Phương Húc Dương đang ở đây, hắn không thể trực tiếp vậy được, cho nên đổi thành người đàn ông. Thế là Lâm Dịch bật cười, cười đến mức mắt nheo cả lại, ánh mắt lành lạnh.
Đường Quân Quán khụ một tiếng, nhanh chóng hỏi câu tiếp theo, “Giống ai?”
“Ánh mắt của gã, ánh mắt gã nhìn tôi không đúng.” Lâm Dịch cũng cảm thấy lý do này rất gượng ép, nhưng cái liếc mắt đối phương nhìn cậu đúng là tràn đầy ác ý, cậu có thể cảm nhận được.
“Đừng bảo cậu đang trả thù tôi nhé? Cố ý tìm chuyện cho tôi?”
Thấy ánh mắt khinh bỉ của Lâm Dịch, Đường Quân Quán chậc một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với mấy tiểu đệ phía sau, đè thấp giọng nói: “Bắt người đó lại cho tôi.”
Lâm Dịch cạn lời, đơn giản thô bạo như vậy thật sự tốt chứ? Giờ đang là ban ngày ban mặt, muốn bắt người thì cũng phải theo dõi, rồi chờ tới lúc đêm đen gió lớn không ai mới bắt chứ.
Đường Quân Quán hừ hừ, “Nếu để cái tên nhà cậu tới, không chừng hắn còn thô bạo hơn cả tôi ấy chứ. Bây giờ chỉ đè người xuống thôi, lại nói không vấn đề gì thì có thể thả đi mà.”
Lâm Dịch: “…” Tôi không còn lời gì để nói rồi!
Đoán chừng Phương Húc Nghiêu sắp tan ca, Lâm Dịch gọi điện thoại cho đối phương bảo hắn về thẳng nhà luôn, tiếp đó phải đưa Phương phu nhân về nhà. Lúc sắp đi còn dẫn theo Phương Húc Dương, tóm lại ý tứ là mang hết người nhà mình đi, chẳng thể lạc mất người nào được.
Sắc mặt Đường Quân Quán vặn vẹo, Phương Húc Nghiêu khá lắm, bản thân chính là một bức tường chắn trên con đường theo đuổi tình yêu của hắn, rất sợ người ta trộm đi người nhà bọn họ. Giờ tốt rồi, bây giờ lại lấy về một người có đức hạnh giống hệt!
Lúc về đến nhà, vừa lúc Mã Trí Viễn đưa Lâm Mộng Phỉ về, cô nhóc hệt như hít phải thuốc lắc. Lâm Dịch cũng thấy rõ, con bé này đúng là giống hệt cha nó, đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu. Cậu nhớ tới số điện thoại của Lâm Thừa Nghiệp, nghĩ nghĩ vẫn quyết định mượn cái cớ này liên hệ với đối phương.
Ôm theo tâm trạng thấp thỏm gọi đi, điện thoại chỉ đổ chuông ba tiếng thì đối phương đã bắt máy, “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Lâm Dịch nghe thấy giọng nói nho nhã ôn nhuận truyền tới từ di động trong tay, trong lòng chua xót, run rẩy gọi: “Chú nhỏ…”
Đối phương không hiểu hả một tiếng, “Có phải cậu gọi nhầm rồi không?”
“Cháu là Lâm Dịch…”
Lâm Dịch còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.
Sắc mặt Lâm Dịch âm u, thất vọng bóp bóp trán, cảm giác này thật tồi tệ!
Đến thời gian bình thường Phương Húc Nghiêu tan ca về đến nhà, đối phương vẫn chưa trở về. Lâm Dịch dẫn theo Lâm Mộng Phỉ còn đang ôm Bối Lặc không buông tay, tính dẫn cô bé đi mua đồ ăn. Lúc đến cửa Lâm Dịch vẫn gửi cho Lâm Thừa Nghiệp một tin nhắn: Phỉ Phỉ ở chỗ của cháu, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy, chơi vài ngày sẽ đưa em ấy về.
Lâm Dịch không nói cậu muốn đi gặp Lâm Thừa Nghiệp, cũng không nói sẽ giữ Lâm Mộng Phỉ ở lại. Cậu cảm thấy nếu mình mà nói cháu đi thăm chú, chú ba của cậu gửi lại cho cậu một câu ‘cháu đừng tới, chú không muốn gặp cháu’, vậy thì cái cớ để cậu đi thăm đối phương cũng không có.
Lâm Mộng Phỉ rất nghe lời, cho cái gì ăn cái đó, cũng không nhiều lời, là một đứa trẻ vừa thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, dù sao cô nhóc vẫn có chút xa lạ với Lâm Dịch. Mấy cô bé 13 14 tuổi trưởng thành sớm, bụng dạ lại nhiều, cho nên sẽ nghĩ rất nhiều. Cô bé ngồi trên xe nhìn trộm Lâm Dịch, mặt nhỏ đỏ bừng.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nhìn cô bé, “Em nhìn anh như vậy làm gì chứ?”
“Vì anh đẹp trai!”
Lâm Dịch: “…”
Đến nơi Lâm Dịch mới gọi điện thoại cho Phương Húc Nghiêu, nơi đối phương đang ở rất ồn ào, Lâm Dịch nghi ngờ hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Phương Húc Nghiêu thở dài, “Xe của anh bị người ta động tay động chân, lúc tài xế lái xe của anh đi mua đồ đã xảy ra tai nạn, bây giờ anh đang ở bệnh viện.”
Lâm Dịch vừa nghe xong thì tim như bị nhấc lên lại rơi xuống, lại nhấc lên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao, tài xế thì không tốt lắm, cũng xem như cản một kiếp nạn thay anh.” Phương Húc Nghiêu bực bội thở dài. “Em mua thứ gì đó ăn trước đi, anh xử lý xong sẽ trở về.”
Lâm Dịch liếc mắt nhìn Lâm Mộng Phỉ bên cạnh, đành phải đáp ứng. Hai anh em ăn no xong, lại mua cho Phương Húc Nghiêu một phần đem về, lúc này mới về nhà. Lúc về thấu cửa nhà thì nhận được tin nhắn của Lâm Thừa Nghiệp, chỉ có một chữ: Được.
Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng có đỡ hơn được chút xíu.
Nhưng có người động tay động chân với xe của Phương Húc Nghiêu, khiến Lâm Dịch khá giận dữ, còn giận hơn cả bản thân gặp nguy hiểm!
Thu xếp một phòng khách cho Lâm Mộng Phỉ, cô nhóc rất biết phân biệt tốt xấu, thấy sắc mặt Lâm Dịch không tốt, cô bé ôm theo đồ đạc của mình chạy đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Lâm Dịch đợi mãi cho đến mười giờ hơn, Phương Húc Nghiêu mới trở về. Cậu thấy sắc mặt đối phương âm u, cả người con mang theo áp suất thấp. Lâm Dịch rót cho hắn ly nước, đưa cho đối phương xong mới lo lắng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Có người muốn anh xảy ra tai nạn, không ngờ đến mức muốn khiến anh chết, bây giờ Lý Minh bị thương, người vẫn còn ở trong bệnh viện.”
Lý Minh là tài xế chuyên dụng của Phương Húc Nghiêu, đã theo hắn rất nhiều năm, bây giờ xảy ra chuyện khẳng định Phương Húc Nghiêu sẽ rất tức giận. May là không đâm phải người khác, bằng không chuyện sẽ càng thêm phiền phức.
“Anh ăn cơm trước đi, ăn xong thì chúng ta lại bàn bạc.” Lâm Dịch đi lấy cơm cho Phương Húc Nghiêu. Nhìn bóng lưng của cậu, Phương Húc Nghiêu uống một ngụm nước, sắc mặt dịu đi. Người sau màn có lẽ liên quan đến người đưa thư cho Lâm Dịch, bởi vì hắn gặp phải đủ các loại xui xẻo, mới có thể chứng thực luận chứng Lâm Dịch mang theo xui xẻo.
Nghĩ tới đây Phương Húc Nghiêu hừ một tiếng, vợ anh đẹp trai như vậy, anh đây quả thực chính là tình địch của toàn dân, lần này nhất định phải túm lấy đuôi kéo đối phương ra ngoài, chơi chết!
Lâm Dịch bày cơm ra bàn ăn, Phương Húc Nghiêu rửa mặt, cởi áo vest trên người ném lên trên sofa, kéo cà vạt xuống vứt trên mặt đất, Lâm Dịch im lặng nhặt lên từng cái cất đi, làm xong mới ngồi ở đối diện Phương Húc Nghiêu, thấy đối phương ăn được kha khá mới hỏi: “Chuyện này anh đã tìm người điều tra chưa, có manh mối không?”
“Làm quá sạch sẽ.” Phương Húc Nghiêu gắp cà rốt trong thức ăn ném ra bên ngoài, “Trực giác nói cho anh biết, chuyện này chắc chắn liên quan với An Tước.”
“An Tước?” Lâm Dịch nhíu mày, An Tước… Cậu hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Trực giác! Trực giác của anh vẫn luôn rất chuẩn!” Cộng thêm ánh mắt An Tước nhìn mình, Phương Húc Nghiêu có thể hiểu rõ ý tứ bên trong, tên kia hận muốn xé nát mình ra. Lừa người khác còn được, muốn lừa hắn? Không thể nào! Bởi vì ở một vài phương diện bọn họ rất giống nhau, đều mang theo tính cách của dã thú.
Lâm Dịch lại không biết trong lòng Phương Húc Nghiêu đang nghĩ gì, cũng không nhận ra được nguy hiểm. Cậu trầm mặc chốc lát, nghĩ đến An Tước trùng sinh, lại nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Phương Húc Nghiêu nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, thấy sắc mặt cậu biến đổi, đôi mắt hắn nheo lại. Nếu vợ dám vươn khuỷu tay ra bên ngoài thì lập tức xử cậu luôn!
Lâm Dịch không cho Phương Húc Nghiêu cơ hội “xử” cậu, còn rất nghiêm túc đồng ý với quan điểm của Phương Húc Nghiêu. “Ở đây có thể làm được sạch sẽ như vậy, cả anh cũng không thể tra ra được thì chỉ có An Tước. Quá sạch sẽ cũng chính là một sơ hở, có chuyện gì cần em làm, anh cứ nói thẳng.”
Phương Húc Nghiêu đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy em thu dọn bàn đi, đây chính là nhiệm vụ của em!”
Lâm Dịch thở dài, Phương Húc Nghiêu bị kích thích ý chí chiến đấu rồi, uể oải lâu như vậy, cuối cùng đã có bộ dạng đứng đắn.
Ngày kết hôn của hai người vào ngày 6 tháng 10, nhưng mà hai người đều bận tối mày tối mặt, công việc chuẩn bị tất nhiên đều giao hết cho trưởng bối, về việc này Phương phu nhân rất là tích cực.
Lâm Dịch nhìn kế hoạch công việc gần đây, càng lúc càng cảm thấy thời gian không đủ dùng. Sáng sớm cậu nhận được một tấm ảnh, là khuôn mặt ngủ không chút đề phòng của Lâm Thái Chi, Lâm Dịch lạnh lùng hừ cười một tiếng, thú vị.
Thời gian trước tinh thần Lâm Thái Chi khá uể oải, hai chân Lâm Tự Đào phế rồi, Lưu Uyển Quân thì vào bệnh viện tâm thần, sự nghiệp của Lâm Hiểu Nhiễm bị hủy nên cả ngày ăn chơi lêu lổng. Lâm gia được lão gia tử chỉnh lý bị Dịch gia và Phương gia cùng nhau chèn ép, gia nghiệp đã đi xuống dốc, hoàn toàn chẳng có thời gian quản Lâm Thái Chi, cho nên Lâm Dịch bèn tặng cho gã một món quà.
Nếu Lâm Thái Chi và An Tước lăn lộn với nhau, không sao, cậu không để ý đỉnh đầu An Tước trở nên xanh mơn mởn. Cậu tính thời gian, dáng vẻ chịu phải đả kích của Lâm Thái Chi xuất hiện là sau khi An Tước trùng sinh, vậy có thể kết luận Lâm Thái Chi bị đá rồi. Cho nên cậu đã sắp xếp một chàng trai ấm áp cho gã, cố gắng chữa lành vết thương lòng, sau đó chính là kéo gã xuống địa ngục.
Người tiếp cận Lâm Thái Chi là một diễn viên, tên là Mặc Dương, tướng mạo thì tất nhiên không cần nói, cùng người ta diễn kịch thì chỉ như đang đùa giỡn. Mà nếu nói về tướng mạo thì Lâm Thái Chi cũng không tệ.
Sau khi an bài mấy lần ngoài ý muốn, Lâm Thái Chi thế mà thật sự tin tưởng Mặc Dương là yêu gã thật. Lâm Dịch cảm thấy rất khó tin, Lâm Thái Chi rốt cuộc phải ngốc bạch ngọt chừng nào mới tin tưởng một người đàn ông trước đây vốn không hề quen biết sẽ yêu gã chứ!
Nghĩ như vậy Lâm Dịch không khỏi đỡ trán, cậu cũng tin tưởng tên không biết xấu hổ Phương Húc Nghiêu, cậu cũng là một tên ngốc bạch ngọt! -_-||
“Xin lỗi, bọn tôi tưởng là người xấu! Xin lỗi xin lỗi…” Mấy người thanh niên khom lưng 90 độ xin lỗi, trọng điểm là Phương phu nhân. Bọn họ còn muốn nằm sấp xuống ôm chân Phương phu nhân luôn rồi đây, nhất định không thể đắc tội mẹ vợ được!
Phương phu nhân bất đắc dĩ nhìn mấy người trước mặt, bất mãn nói: “Tôi thấy mấy cậu mới là người xấu! Tiểu Dịch nhà chúng tôi làm gì giống người xấu chứ?”
Lâm Dịch im lặng, bọn họ là nói hai chúng ta, không phải chỉ một mình con.
Đường Quân Quán nghe thấy động tĩnh đi qua xem, thấy được tình huống thì sắc mặt xanh lè. Lâm Dịch cho hắn một nụ cười rất xin đẹp, tao nhã mê người, từ giữa hàng môi còn có thể nhìn thấy được sáu chiếc răng trắng. Phương Húc Dương ngạc nhiên ồ một tiếng, xảy ra chuyện gì vậy?
Khóe miệng Đường Quân Quán giật giật, thầm nói xong rồi, Phương Húc Nghiêu còn nhắc nhở hắn. Nói sao cũng là vì giúp đỡ mình, cho nên Phương Boss rất thiện tâm nói cho hắn biết, vợ anh hận chết cậu rồi, cho nên cậu về sau gặp em ấy thì phải nịnh bợ vào, bằng không sẽ hack chết cậu! Coi đi, lần này sắp xui xẻo rồi.
Quả nhiên Phương phu nhân hừ một tiếng, “Thằng nhóc xấu xa Quân Quán này, thế mà dám coi mẹ nuôi là người xấu!”
“Con không có mà! Không phải vậy đâu! Chắc chắn bọn họ nhận lầm người rồi!” Đường Quân Quán ôm lấy cánh tay của Phương phu nhân cười làm lành, mấy cậu thanh niên bên cạnh lại khom lưng 90 độ xin lỗi. Phương phu nhân lại không phải người đúng lý còn không chịu bỏ qua, chọc chọc lên trán Đường Quân Quán mấy cái giống hệt như lúc chọc Phương Húc Nghiêu, lúc này mới bỏ qua.
Lâm Dịch định nói chuyện, Đường Quân Quán đã bày ra tư thế bái Bồ Tát, cầu xin người anh em đừng thêm phiền nữa!
Lâm Dịch định cười, kết quả nhìn thấy có một người đi lướt qua ở bên ngoài. Cậu nhìn kỹ, sau đó vỗ vai Đường Quân Quán, chỉ chỉ bên ngoài, “Anh nhìn người kia, quen mắt không?” Đường Quân Quán nhướng mày, “Cậu quen không nhất định tôi cũng quen á, tôi lại không phải tên khốn… người đàn ông nhà cậu!”
Đường Quân Quán vốn muốn nói tên khốn khiếp nhà cậu, kết quả Phương phu nhân và Phương Húc Dương đang ở đây, hắn không thể trực tiếp vậy được, cho nên đổi thành người đàn ông. Thế là Lâm Dịch bật cười, cười đến mức mắt nheo cả lại, ánh mắt lành lạnh.
Đường Quân Quán khụ một tiếng, nhanh chóng hỏi câu tiếp theo, “Giống ai?”
“Ánh mắt của gã, ánh mắt gã nhìn tôi không đúng.” Lâm Dịch cũng cảm thấy lý do này rất gượng ép, nhưng cái liếc mắt đối phương nhìn cậu đúng là tràn đầy ác ý, cậu có thể cảm nhận được.
“Đừng bảo cậu đang trả thù tôi nhé? Cố ý tìm chuyện cho tôi?”
Thấy ánh mắt khinh bỉ của Lâm Dịch, Đường Quân Quán chậc một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với mấy tiểu đệ phía sau, đè thấp giọng nói: “Bắt người đó lại cho tôi.”
Lâm Dịch cạn lời, đơn giản thô bạo như vậy thật sự tốt chứ? Giờ đang là ban ngày ban mặt, muốn bắt người thì cũng phải theo dõi, rồi chờ tới lúc đêm đen gió lớn không ai mới bắt chứ.
Đường Quân Quán hừ hừ, “Nếu để cái tên nhà cậu tới, không chừng hắn còn thô bạo hơn cả tôi ấy chứ. Bây giờ chỉ đè người xuống thôi, lại nói không vấn đề gì thì có thể thả đi mà.”
Lâm Dịch: “…” Tôi không còn lời gì để nói rồi!
Đoán chừng Phương Húc Nghiêu sắp tan ca, Lâm Dịch gọi điện thoại cho đối phương bảo hắn về thẳng nhà luôn, tiếp đó phải đưa Phương phu nhân về nhà. Lúc sắp đi còn dẫn theo Phương Húc Dương, tóm lại ý tứ là mang hết người nhà mình đi, chẳng thể lạc mất người nào được.
Sắc mặt Đường Quân Quán vặn vẹo, Phương Húc Nghiêu khá lắm, bản thân chính là một bức tường chắn trên con đường theo đuổi tình yêu của hắn, rất sợ người ta trộm đi người nhà bọn họ. Giờ tốt rồi, bây giờ lại lấy về một người có đức hạnh giống hệt!
Lúc về đến nhà, vừa lúc Mã Trí Viễn đưa Lâm Mộng Phỉ về, cô nhóc hệt như hít phải thuốc lắc. Lâm Dịch cũng thấy rõ, con bé này đúng là giống hệt cha nó, đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu. Cậu nhớ tới số điện thoại của Lâm Thừa Nghiệp, nghĩ nghĩ vẫn quyết định mượn cái cớ này liên hệ với đối phương.
Ôm theo tâm trạng thấp thỏm gọi đi, điện thoại chỉ đổ chuông ba tiếng thì đối phương đã bắt máy, “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Lâm Dịch nghe thấy giọng nói nho nhã ôn nhuận truyền tới từ di động trong tay, trong lòng chua xót, run rẩy gọi: “Chú nhỏ…”
Đối phương không hiểu hả một tiếng, “Có phải cậu gọi nhầm rồi không?”
“Cháu là Lâm Dịch…”
Lâm Dịch còn chưa nói xong, đối phương đã cúp máy.
Sắc mặt Lâm Dịch âm u, thất vọng bóp bóp trán, cảm giác này thật tồi tệ!
Đến thời gian bình thường Phương Húc Nghiêu tan ca về đến nhà, đối phương vẫn chưa trở về. Lâm Dịch dẫn theo Lâm Mộng Phỉ còn đang ôm Bối Lặc không buông tay, tính dẫn cô bé đi mua đồ ăn. Lúc đến cửa Lâm Dịch vẫn gửi cho Lâm Thừa Nghiệp một tin nhắn: Phỉ Phỉ ở chỗ của cháu, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy, chơi vài ngày sẽ đưa em ấy về.
Lâm Dịch không nói cậu muốn đi gặp Lâm Thừa Nghiệp, cũng không nói sẽ giữ Lâm Mộng Phỉ ở lại. Cậu cảm thấy nếu mình mà nói cháu đi thăm chú, chú ba của cậu gửi lại cho cậu một câu ‘cháu đừng tới, chú không muốn gặp cháu’, vậy thì cái cớ để cậu đi thăm đối phương cũng không có.
Lâm Mộng Phỉ rất nghe lời, cho cái gì ăn cái đó, cũng không nhiều lời, là một đứa trẻ vừa thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện, dù sao cô nhóc vẫn có chút xa lạ với Lâm Dịch. Mấy cô bé 13 14 tuổi trưởng thành sớm, bụng dạ lại nhiều, cho nên sẽ nghĩ rất nhiều. Cô bé ngồi trên xe nhìn trộm Lâm Dịch, mặt nhỏ đỏ bừng.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nhìn cô bé, “Em nhìn anh như vậy làm gì chứ?”
“Vì anh đẹp trai!”
Lâm Dịch: “…”
Đến nơi Lâm Dịch mới gọi điện thoại cho Phương Húc Nghiêu, nơi đối phương đang ở rất ồn ào, Lâm Dịch nghi ngờ hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Phương Húc Nghiêu thở dài, “Xe của anh bị người ta động tay động chân, lúc tài xế lái xe của anh đi mua đồ đã xảy ra tai nạn, bây giờ anh đang ở bệnh viện.”
Lâm Dịch vừa nghe xong thì tim như bị nhấc lên lại rơi xuống, lại nhấc lên, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao, tài xế thì không tốt lắm, cũng xem như cản một kiếp nạn thay anh.” Phương Húc Nghiêu bực bội thở dài. “Em mua thứ gì đó ăn trước đi, anh xử lý xong sẽ trở về.”
Lâm Dịch liếc mắt nhìn Lâm Mộng Phỉ bên cạnh, đành phải đáp ứng. Hai anh em ăn no xong, lại mua cho Phương Húc Nghiêu một phần đem về, lúc này mới về nhà. Lúc về thấu cửa nhà thì nhận được tin nhắn của Lâm Thừa Nghiệp, chỉ có một chữ: Được.
Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng có đỡ hơn được chút xíu.
Nhưng có người động tay động chân với xe của Phương Húc Nghiêu, khiến Lâm Dịch khá giận dữ, còn giận hơn cả bản thân gặp nguy hiểm!
Thu xếp một phòng khách cho Lâm Mộng Phỉ, cô nhóc rất biết phân biệt tốt xấu, thấy sắc mặt Lâm Dịch không tốt, cô bé ôm theo đồ đạc của mình chạy đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Lâm Dịch đợi mãi cho đến mười giờ hơn, Phương Húc Nghiêu mới trở về. Cậu thấy sắc mặt đối phương âm u, cả người con mang theo áp suất thấp. Lâm Dịch rót cho hắn ly nước, đưa cho đối phương xong mới lo lắng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Có người muốn anh xảy ra tai nạn, không ngờ đến mức muốn khiến anh chết, bây giờ Lý Minh bị thương, người vẫn còn ở trong bệnh viện.”
Lý Minh là tài xế chuyên dụng của Phương Húc Nghiêu, đã theo hắn rất nhiều năm, bây giờ xảy ra chuyện khẳng định Phương Húc Nghiêu sẽ rất tức giận. May là không đâm phải người khác, bằng không chuyện sẽ càng thêm phiền phức.
“Anh ăn cơm trước đi, ăn xong thì chúng ta lại bàn bạc.” Lâm Dịch đi lấy cơm cho Phương Húc Nghiêu. Nhìn bóng lưng của cậu, Phương Húc Nghiêu uống một ngụm nước, sắc mặt dịu đi. Người sau màn có lẽ liên quan đến người đưa thư cho Lâm Dịch, bởi vì hắn gặp phải đủ các loại xui xẻo, mới có thể chứng thực luận chứng Lâm Dịch mang theo xui xẻo.
Nghĩ tới đây Phương Húc Nghiêu hừ một tiếng, vợ anh đẹp trai như vậy, anh đây quả thực chính là tình địch của toàn dân, lần này nhất định phải túm lấy đuôi kéo đối phương ra ngoài, chơi chết!
Lâm Dịch bày cơm ra bàn ăn, Phương Húc Nghiêu rửa mặt, cởi áo vest trên người ném lên trên sofa, kéo cà vạt xuống vứt trên mặt đất, Lâm Dịch im lặng nhặt lên từng cái cất đi, làm xong mới ngồi ở đối diện Phương Húc Nghiêu, thấy đối phương ăn được kha khá mới hỏi: “Chuyện này anh đã tìm người điều tra chưa, có manh mối không?”
“Làm quá sạch sẽ.” Phương Húc Nghiêu gắp cà rốt trong thức ăn ném ra bên ngoài, “Trực giác nói cho anh biết, chuyện này chắc chắn liên quan với An Tước.”
“An Tước?” Lâm Dịch nhíu mày, An Tước… Cậu hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Trực giác! Trực giác của anh vẫn luôn rất chuẩn!” Cộng thêm ánh mắt An Tước nhìn mình, Phương Húc Nghiêu có thể hiểu rõ ý tứ bên trong, tên kia hận muốn xé nát mình ra. Lừa người khác còn được, muốn lừa hắn? Không thể nào! Bởi vì ở một vài phương diện bọn họ rất giống nhau, đều mang theo tính cách của dã thú.
Lâm Dịch lại không biết trong lòng Phương Húc Nghiêu đang nghĩ gì, cũng không nhận ra được nguy hiểm. Cậu trầm mặc chốc lát, nghĩ đến An Tước trùng sinh, lại nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Phương Húc Nghiêu nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, thấy sắc mặt cậu biến đổi, đôi mắt hắn nheo lại. Nếu vợ dám vươn khuỷu tay ra bên ngoài thì lập tức xử cậu luôn!
Lâm Dịch không cho Phương Húc Nghiêu cơ hội “xử” cậu, còn rất nghiêm túc đồng ý với quan điểm của Phương Húc Nghiêu. “Ở đây có thể làm được sạch sẽ như vậy, cả anh cũng không thể tra ra được thì chỉ có An Tước. Quá sạch sẽ cũng chính là một sơ hở, có chuyện gì cần em làm, anh cứ nói thẳng.”
Phương Húc Nghiêu đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Vậy em thu dọn bàn đi, đây chính là nhiệm vụ của em!”
Lâm Dịch thở dài, Phương Húc Nghiêu bị kích thích ý chí chiến đấu rồi, uể oải lâu như vậy, cuối cùng đã có bộ dạng đứng đắn.
Ngày kết hôn của hai người vào ngày 6 tháng 10, nhưng mà hai người đều bận tối mày tối mặt, công việc chuẩn bị tất nhiên đều giao hết cho trưởng bối, về việc này Phương phu nhân rất là tích cực.
Lâm Dịch nhìn kế hoạch công việc gần đây, càng lúc càng cảm thấy thời gian không đủ dùng. Sáng sớm cậu nhận được một tấm ảnh, là khuôn mặt ngủ không chút đề phòng của Lâm Thái Chi, Lâm Dịch lạnh lùng hừ cười một tiếng, thú vị.
Thời gian trước tinh thần Lâm Thái Chi khá uể oải, hai chân Lâm Tự Đào phế rồi, Lưu Uyển Quân thì vào bệnh viện tâm thần, sự nghiệp của Lâm Hiểu Nhiễm bị hủy nên cả ngày ăn chơi lêu lổng. Lâm gia được lão gia tử chỉnh lý bị Dịch gia và Phương gia cùng nhau chèn ép, gia nghiệp đã đi xuống dốc, hoàn toàn chẳng có thời gian quản Lâm Thái Chi, cho nên Lâm Dịch bèn tặng cho gã một món quà.
Nếu Lâm Thái Chi và An Tước lăn lộn với nhau, không sao, cậu không để ý đỉnh đầu An Tước trở nên xanh mơn mởn. Cậu tính thời gian, dáng vẻ chịu phải đả kích của Lâm Thái Chi xuất hiện là sau khi An Tước trùng sinh, vậy có thể kết luận Lâm Thái Chi bị đá rồi. Cho nên cậu đã sắp xếp một chàng trai ấm áp cho gã, cố gắng chữa lành vết thương lòng, sau đó chính là kéo gã xuống địa ngục.
Người tiếp cận Lâm Thái Chi là một diễn viên, tên là Mặc Dương, tướng mạo thì tất nhiên không cần nói, cùng người ta diễn kịch thì chỉ như đang đùa giỡn. Mà nếu nói về tướng mạo thì Lâm Thái Chi cũng không tệ.
Sau khi an bài mấy lần ngoài ý muốn, Lâm Thái Chi thế mà thật sự tin tưởng Mặc Dương là yêu gã thật. Lâm Dịch cảm thấy rất khó tin, Lâm Thái Chi rốt cuộc phải ngốc bạch ngọt chừng nào mới tin tưởng một người đàn ông trước đây vốn không hề quen biết sẽ yêu gã chứ!
Nghĩ như vậy Lâm Dịch không khỏi đỡ trán, cậu cũng tin tưởng tên không biết xấu hổ Phương Húc Nghiêu, cậu cũng là một tên ngốc bạch ngọt! -_-||
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất