Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 17
Một màn náo loạn phát sinh ở nhà ăn, rất nhanh liền lan truyền khắp trường học. Âu Lăng Dật đi ở trên đường, cảm giác rõ ràng mọi người nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá.
Lúc trước chỉ là tò mò, nhưng hiện tạ, có người sùng bái, có nhân châm biếm, có người khinh bỉ, không có trường hợp ngoại lệ… Tóm lại một câu, chưa đi học quá ba ngày đã trở nên nổi tiếng.
Bản thân bị nhòm ngó từng phút từng giây, không ngừng phải chịu đựng những dòng thần lực khác nhau đổ xô lên người, điều này khiến sự yên bình ngày thường đều trở nên xáo trộn hoàn toàn, Âu Lăng Dật lần đầu tiên cảm giác phiền não.
Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay rốt cụôc chấm dứt, tiếng chuông vang lên, y lập tức đứng dậy, hành động rất nhanh thu thập đồ đạc bỏ vào cặp, gương mặt tinh xảo ảm đạm, bước nhanh ra khỏi cửa lớp. Những thần thức đè nén tiếp tục tuôn trào chen chúc, nháo y đến đau đầu.
“Tiểu Dật, ở chỗ này!” Âu Lăng Sương tới đón em trai, xa xa thấy sắc mặt y khó coi, vội vàng chạy sang, bước vài bước ôm cánh tay Âu Lăng Dật.
“Sao sắc mặt khó coi như vậy, hay không thoải mái chỗ nào?” Lo lắng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn dừng lại an tĩnh để cô kiểm tra, tay Âu Lăng Sương cẩn thận sờ trán y xem thử nhiệt độ.
“Cám ơn chị quan tâm, em không sao.” Khóe miệng ấm áp dương lên, Âu Lăng Dật nắm lại Âu Lăng Sương an ủi.
“Tiểu Dật, Lăng Sương, hai người chờ chút! Chuyện lúc trưa, thực sự có lỗi! Bạn bè tôi tuy hơi quá đáng nhưng là do bọn họ không biết chuyện cụ thể, hai người cũng đừng nên so đo với họ!” Âu Thiên Bảo vẻ mặt hối lỗi, mỉm cười, bước chậm qua chỗ Âu Lăng Sương đang đứng.
“Ừ, bọn tôi hiểu mà.” ánh mắt Âu Lăng Sương tối sầm lại, không chút để ý đối với gã gật đầu.
Vốn đã khó chịu, thấy Âu Thiên Bảo giả dối tươi cười không hề có thành ý giải thích, Âu Lăng Dật tâm tình càng thêm âm trầm, lười cùng gã diễn trò, lạnh như băng trả lời: “Bọn họ không biết nhưng cậu thì hẳn biết rõ. Thành tâm xin lỗi may ra tôi còn chấp nhận, còn hư tình giả ý thì miễn đi!”
Hạ thấp chính mình để đi xin lỗi Âu Lăng Dật và Âu Lăng Sương coi như đã cho y mặt mũi, vậy mà y không những chấp nhận, thậm chí không chút khách khí ám chỉ gã là hư tình giả ý, Âu Thiên Bảo quay đầu nhìn Âu Lăng Dật bóng dáng tiêu sái rời đi, hung hăng dư thừa: “Âu Lăng Dật mày có ý gì? Mày đang ám chỉ tao lúc trưa sai người gây khó dễ cho mày? Tao diễn trò?”
Âu Lăng Dật cước chân vẫn bình thản, đầu không thèm quay lại, thanh âm lạnh nhạt, hàm ý không kiên nhẫn: “Lời này chính anh tự nói!”
Âu Lăng Sương liếc mắt một cái, phát hiện Âu Thiên Bảo sắc mặt âm ngoan, cau mày, lo lắng đuổi kịp Tiểu Dật.
Khung cảnh hai người ung dung dắt tay nhau lọt vào mắt gã, bỏ xa Âu Thiên Bảo một đoạn, gã lạnh lẽo cười, siết chặt quai cặp, thu hồi ác ý trở về bộ dáng nhu hòa như trước, chậm rãi theo sau.
Khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy? Quả nhiên cùng một ruột với Âu gia! Diễn đến thuần thục hơn cả ảnh đế thế kia, y cũng chịu.
Âu Thiên Bảo chẳng mấy chốc đã cạnh bên, Âu Lăng Dật cố ý thả ra thần thức bao quanh toàn thân gã, chỉ còn lại thâm trầm bình tĩnh, bao âm hiểm và khí tức muốn bùng nổ ban nãy đều biến mất sạch sẽ, nội tâm Âu Lăng Dật không khỏi kinh ngạc.
Ba người cực kỳ hài hòa bước ra cổng trường, xe Âu gia chờ sẵn từ lâu, đứng cạnh chiếc xe xa hoa là một thân ảnh tuyệt mĩ, trên người khoác áo Bugatti thanh lịch nhưng vẫn tôn lên khí tức cao quý.
Âu Hình Thiên dựa cánh cửa xe có kiểu dáng thể thao, hai tay khoanh ngực, thỉnh thoảng hướng cổng trường nhìn sang. Diện mạo hắn khốc soái, gương mặt cực kì diễm lệ, thần thái đậm chất nam nhân cứng cỏi, quật cường, anh tuấn nhưng lại lộ ra nét tà mị, hơn nữa dáng người cân xứng tỉ lệ không khác gì người mẫu đủ để cho ánh mắt nữ nhân đổ dồn, không đỏ mặt thì hét chói tai.
Âu Hình Thiên nghiễm nhiên biến thành tiêu điểm bị mọi người chú ý. Nam nhân cường đại như vậy, sáng lóa như vậy rốt cuộc là đang đợi ai?
“Papa!” Nhìn thấy Âu Hình Thiên, hai mắt Âu Thiên Bảo sáng lên, vội vàng chạy tới bên hắn, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt vui sướng: “Papa tới đón con sao?”
“Ừ, hôm nay thân thể con thế nào” Đỡ lấy con trai nhào vào lòng mình, bước chân nhanh nhẹn tiến tới, ánh mắt hơi dừng lại Âu Lăng Dật đằng sau.
“Tốt lắm ạ!” Âu Thiên Bảo hoàn toàn quên mất xung quanh còn người khác, tim rạo rực đập mạnh, trong mắt gã chỉ toàn là hình ảnh của Âu Hình Thiên.
Cảm giác được một luồng thần thức nóng bỏng truyền đến từ trên người Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đau đầu khó hiểu: Cảm xúc dao động của tên nhóc này rất dồi dào! Rất mãnh liệt! Trước kia, Âu Thiên Bảo chưa từng như vậy. Thật kỳ quái! Xem ra Âu Thiên Bảo đối với Âu Hình Thiên cảm tình quả nhiên tốt lắm!
“Đừng nhìn nữa, chúng ta lên xe đi!” Âu Lăng Sương gọi Âu Lăng Dật, thấy y đứng im, cau mày, nhìn chằm chằm cha con hai người tình cảm thắm thiết, cô bất giác một mảnh thương tâm, lo lắng cho Tiểu Dật, tiến lên kéo nhẹ vạt áo y, nhỏ giọng đề nghị.
Âu Lăng Dật hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, đem suy nghĩ hoang mang vừa rồi gạt bỏ, nhu thuận cùng Âu Lăng Sương nhu thuận ngồi vào xe.
Sau khi quan tâm, hỏi han Âu Thiên Bảo xong, Âu Hình Thiên liền quay đầu phát hiện thân ảnh vừa mới đứng đó lúc nãy đã biến mất. Trong lòng lập tức nổi bão, lo lắng tuần tra một vòng, gặp đứa nhỏ kia lẳng lặng ngồi chờ trong xe, tâm tình buông lỏng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thiên Bảo và Lăng Sương về Âu gia trước. Ta mang Tiểu Dật đi mua chút quần áo.” Ôm Âu Thiên Bảo đưa lên xe, Âu Hình Thiên ghé đầu, ôn nhu dặn.
“Papa, con cũng muốn đi!”, “Không cần, con không cần!” hai câu trả lời bất đồng nhưng lại đồng thanh truyền đến, Âu Lăng Dật và Âu Thiên Bảo kinh ngạc liếc nhau.
Lại bị đứa nhỏ cự tuyệt! Âu Hình Thiên đau đầu suy nghĩ, thái độ kiên quyết mở miệng: “Thiên Bảo, Lăng Sương trở về trước! Âu Lăng Dật, con theo ta xuống xe! Ta sẽ không nói thêm lần thứ hai!”
Hai đứa con mình sinh ra, rốt cuộc là sao vậy? Thiên Bảo thì đặc biệt thích kề cận với mình, Dật nhi thì chỉ cần thấy mình là né như tránh tà! Âu Hình Thiên âm thầm than thất bại.
“Con không muốn về nhà! Con muốn cùng đi với papa!” Âu Thiên Bảo ánh mắt hơi đỏ, có thể nhìn thấy một chút nước mắt lưu chuyển.
Âu Lăng Dật liếc qua dòng nước mắt đang trực chờ tuôn rơi của Âu Thiên Bảo, trong lòng cảm khái: Anh trai ảnh đế quả thật chưa bao giờ thay đổi! Vẫn cứ dính chặt có chết cũng không buông Âu Hình Thiên. Bất quá có thể đồng cảm, nét diễn tâm lý yếu ớt khiến người khác đau xót rất chuyên nghiệp, điểm ấy y không ngại mà gạt một dòng lệ để cổ vũ! Âu Hình Thiên là người cứng rắn, cho dù thân thể con trai có bệnh, sủng nịch quá mức, cũng không nên đem gã dưỡng thành thiếu nữ chảy nước như vậy đi!
“Cha cùng Thiên Bảo đi mua với nhau đi. Con cũng không cần thêm đồ, lần trước Nhị thúc mua cho nhiều lắm, còn mấy cái chưa mặc qua.” Nhìn Âu Thiên Bảo ôm lấy cánh tay Âu Hình Thiên chặt chẽ, vẻ mặt như góa phụ mất chồng, ai oán, Âu Lăng Dật sợ hãi một thân nổi da gà, thức thời mở miệng.
Dù sao từ trước đến giờ, Âu Thiên Bảo muốn gì được đó, lại còn ầm ĩ thế kia chắc chắn Âu Hình Thiên sẽ đầu hàng, còn không bằng Âu Lăng Dật mở miệng trước, biết thời biết thế tác hòa cho chư vị đôi bên, cũng nên sớm về nhà ăn cơm tối với Lăng Sương. Giữa trưa bị làm phiền mất cả khẩu vị, y căn bản chưa kịp ăn gì.
“Âu Thiên Bảo đừng náo loạn! Cha bảo con trở về là trở về! Cha nuôi con lớn tần này như thế nào vẫn giống con nít ầm ĩ, muốn nháo liền nháo, suốt ngày bám người, hở một tí lại khóc. Nên nhớ con là con trai! Trưng ra loại dáng điệu kia còn ra thể thống gì!” Âu Hình Thiên không biết vì sao, hôm nay bỗng dưng cảm thấy con trai đã lớn cứ dính dính giống keo dán, tính tình đặc biệt yếu ớt mẫn cảm làm cho người ta không kiên nhẫn.
Hay là do đứng trước thái độ lạnh nhạt tràn đầy thờ ơ của bé con, Âu Hình Thiên từng trận nôn nóng, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.
Âu Hình Thiên mạnh bạo gỡ từng ngón tay đang siết chặt hắn, ngữ khí nghiêm khắc cự tuyệt. Con trai lớn rồi không biết tính tình di truyền từ ai? Vẫn là bởi vì thân thể không tốt, tâm tính mới vô cớ trở nên nhạy cảm? Xem ra về sau tìm một cơ hội thật tốt để giáo dục.
“Cha cứ đưa anh đi đi. Quần áo con còn nhiều lắm, đủ dùng” Gặp Âu Hình Thiên thế mà lại cự tuyệt Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đại khái nghĩ là bậc thang mình cấp cho bước xuống chưa đủ cao, lập tức mở miệng.
“Câm miệng! Mau lái xe!” một lần rồi thêm một lần nhận thấy rõ ràng kháng cự cùng lạnh nhạt từ Tiểu Dật truyền đến, Âu Hình Thiên duy trì không được biểu tình hòa ái, kéo Âu Thiên Bảo ra sau, tay kia ôm thắt lưng mềm mại của bé con cẩn thận bế vào lòng, “Phập” một tiếng đóng sầm, trầm giọng kêu lái xe khởi động.
Toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, chỉ dùng ngắn ngủn vài giây, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn Âu Lăng Dật khẽ nhếch, thỏa mãn nhìn bóng dáng tên nhóc bị bỏ rơi càng ngày càng xa dần.
“Con không ngoan, đừng trách cha dùng thủ đoạn!” Ôm chặt Tiểu Dật vào lòng, ước lượng bé con gầy yếu có phần lên cân, Âu Hình Thiên vừa lòng, lộ ra nụ cười khoái chí, sủng nịch nói.
“Cha đặt con xuống đi! Con theo cha là được rồi.” Thu hồi nét mặt giật mình ngốc nghếch, Âu Lăng Dật vỗ bờ vai to lớn của Âu Hình Thiên thỏa hiệp.
“Để cha ôm lên xe!” Âu Hình Thiên sợ vừa buông đứa nhỏ kia ra, y liền nhân cơ hội chuồn mất, lập tức ôm Tiểu Dật đặt bên ghế phó lái, cẩn thận cài dây an toàn giúp y.
“Tại sao cha không mang Âu Thiên Bảo đi chung, anh trai sẽ đau lòng! Cha cứ thế mà bỏ mặc?” Xe rất nhanh lăn bánh, Âu Lăng Dật hoang mang quay đầu đặt câu hỏi.
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ vụt qua, Âu Lăng Dật nắm trọn vẻ kháng cự và phản cảm của Âu Hình Thiên đối với Âu Thiên Bảo, mà loại tình huống này nghiễm nhiên phát sinh giữa mối quan hệ cha con tình thâm sâu nặng suốt cả hai đời y từng sống qua kia, khiến Âu Lăng Dật không khỏi hoang mang cực độ. Y mạnh dạn nghĩ, phải chăng bản thân y dạo gần đây thần trí có vấn đề? Làm sao mà luôn nhìn thấy những thay đổi cảm xúc đến quái dị?
“Kệ nó. Cha sớm nên mặc kệ nó mới phải. Thiên Bảo lớn lên lại không biết giống ai bám người, nên dạy nó một bài học.” Nghe bé con mềm mềm nhu thuận đặt câu hỏi lại thấy y ngước đầu, con ngươi to tròn lấp lánh mở to, vẻ mặt tò mò, dễ thương tuyệt đối nhìn mình, Âu Hình Thiên tâm tình dần chuyển tốt.
“Âu Thiên Bảo không phải là bám người, mà là bám ngươi!” Âu Lăng Dật thanh âm cứng nhắc vạch sự thật.
“Đã là trẻ con tất nhiên không thể rời xa cha nó, thế còn con?” Âu Hình Thiên khóe miệng hơi câu, biểu tình thoải mái. Hắn không nghĩ tới mình còn có thể cùng Tiểu Dật an an bình bình nói chuyện phiếm. Đứa nhỏ ngốc ra vẻ đạo mạo như ông cụ non lại kết hợp trên gương mặt non nớt tuyệt mỹ, không khỏi khiến hắn bật cười.
“Tôi không phải con nít, tôi không cần có cha.” Kỳ quái liếc nhìn Âu Hình Thiên thế mà tản ra một loại khí tức mát mẻ, ôn hòa, Âu Lăng Dật nghiêm túc trả lời.
“Con chính là con nít, đương nhiên cần cha! Không có cha, con làm sao có thể thoải mái tự tại. Nếu không cần cha, vậy con trở về phố đèn đỏ đi, trở lại cuộc sống trước kia của con ấy!” Nghe xong câu khẳng định mình không có cha của Tiểu Dật, trực giác nói hắn biết những lời kia hoàn toàn xuất phát từ tâm Âu Lăng Dật, không có lấy tia lừa gạt.
Bị chính suy nghĩ đó làm cho đau đớn, lửa giận bốc lên, dùng sức lực cường đại siết chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch. Hắn quyết đoán dừng xe, quay đầu nhìn về phía gương mặt không chút thay đổi, lạnh giọng mở miệng.
Không thèm đếm xỉa biểu tình lạnh lẽo Âu Hình Thiên trầm nộ, Âu Lăng Dật cúi đầu nghiêm túc tự tiếp thu lượng thông tin ban nãy, thấy hắn nói cũng có lý.
Hiện tại, kế hoạch nghiên cứu chuẩn bị chính thức khởi động, bản thân y chỉ cần theo dõi sát sao là được; chương trình trường học cũng đơn giản, lười biếng không muốn đi; Lăng sương tỷ đối xử với y quá tốt nhưng vẫn chưa nhận thức Lam Vũ; Âu Hình Thiên cứ như oan hồn chán ghét chính mình. Vậy thì ngay lúc này tranh thủ rời khỏi Âu gia không vấn đề gì, dù sao y vẫn còn có cổ phiếu và nhuận bút trong hợp đồng nghiên cứu khoa học sinh học, mức lương không hề ít, đủ để thuê một cái phòng nhỏ, một mình sinh hoạt.
Nghiêm túc lặp lại suy tính một phen, Âu Lăng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí chân thành trả lời: “Cũng được. Chúng ta không cần mua quần áo nữa, trực tiếp trở về Âu gia thu thập hành lý đi!”
Âu Hình Thiên nhìn bé con bị mình chất vấn mới sợ hãi cúi đầu im lặng, trong lòng đau khổ. Hắn trách bản thân đã quá nặng lời, lại cố nén không chịu an ủi, với niềm hy vọng ấp ủ sẽ triệt để thông suốt tư tưởng cho Tiểu Dật, bé con nhất định, bắt buộc cần người làm cha là hắn.
Không nghĩ tới đứa nhỏ nhanh như vậy hạ quyết định đồng ý rời đi. Hơn nữa biểu tình nghiêm túc, ngữ khí nghiêm túc, chắc chắn không phải thiếu niên nổi loạn đang nhất thời giận dỗi, Tiểu Dật thật sự suy xét kỹ càng.
Âu Hình Thiên một giây cũng không rời con ngươi trong suốt của Âu Lăng Dật, chỉ thấy trong ánh mắt y không có lấy một tia ấm áp hay hối hận. Âu Hình Thiên trán nổi gân xanh, trái tim như bị vô vàn lưỡi dao cắt qua, từng trận đau đến khó thở.
Hắn thất bại lộ ra biểu tình khổ sở, hai tay nắm chặt đôi vai gầy yếu Âu Lăng Dật, ép y vùi thật sâu vào trong lòng, đôi môi mấp máy nói không nên lời.
Trầm mặc một lúc, “Đủ rồi, đừng nói gì hết. Là lỗi của cha! Cha không nên nói con trở về nơi ấy. Cha nhất định đối xử tốt với con hơn bất cứ ai trên đời này, đừng rời đi nữa, được không?” Âu Hình Thiên vô lực tựa đỉnh đầu lên vai Âu Lăng Dật, thanh âm run rẩy pha lẫn bất lực.
Bị Âu Hình Thiên gắt gao ôm trọn, Âu Lăng Dật cảm giác rõ ràng trên người hắn áp lực trầm trọng cùng bi thương xuyên thấu lớp y phục truyền thẳng tới người y. Cổ thần lực quá nặng nề khiến y khó chịu, chưa kịp hồi thần mà thoát ra vòng tay Âu Hình Thiên.
Phải mất một đoạn thời gian, sức ép từ tinh thần lực cổ quái mới biến mất, Âu Lăng Dật cảm giác tốt hơn ít nhiều, đầu óc tỉnh táo, hướng Âu Hình Thiên lần nữa thỏa hiệp.
“Buông ra đã!”, tay y đặt trên vai Âu Hình Thiên, nhẹ nhàng kháng cự.
“Không buông, Dật nhi trước đáp ứng cha, cha mới buông ra!” Vì để nhận một lời cam đoan chắc chắn của Tiểu Dật, cho dù có phải mất mặt, Âu Hình Thiên cũng làm.
Đứa nhỏ đến với hắn tựa món ăn kỳ lạ, ngọt có, chua có, thậm chí đắng còn nhiều hơn, sự tốt đẹp giống như hư ảo ấy, hắn sợ rằng vào lúc nào đó, ở bất cứ đâu đó đều tùy ý biến mất. Loại suy nghĩ này tuy rằng vớ vẩn, nhưng không chỉ một lần thoáng hiện ở trong đầu hắn, vì xuất hiện quá nhiều lần dẫn tới nỗi bất an hắn không hiểu.
“A, được rồi, con tạm thời không rời đi nữa.” Không đi đối với y cũng không có gì ảnh hưởng, còn có thể gặp Âu Lăng Sương hàng ngày, kỳ thật thứ y luyến tiếc nhất ở Âu gia chính là người chị kia.
Âu Lăng Dật bị ôm suýt nghẹn thở, Âu Hình Thiên mới chậm chạp trở về tay lái.
Khoảng cách được kéo giãn, hắn cúi đầu đánh giá biểu tình y, thấy Tiểu Dật thập phần nghiêm túc nhìn chính mình, tầm mắt không có chút lảng tránh, Âu Hình Thiên biết đây là thật sự đáp ứng rồi.
Đáp ứng rồi nhất định không thất hứa. Tiểu Dật nhà hắn là một người ngay thẳng, thật thà, biết giữ chữ tín làm trọng, đặc biệt nghiêm cẩn, tâm tư đơn thuần trong sáng, Âu Hình Thiên dựa vào những điểm hiểu biết về con của hắn, trong lòng đè nặng mới dần thả lõng.
“Con đúng là Tiểu yêu tinh! Con quả nhiên trở về Âu gia là để trả thù cha!” An tâm, Âu Hình Thiên khởi động xe, làm bộ hung ác hướng tới tiểu tử kia thử nhe răng.
“Con không phải!” Trừng mắt nhìn Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật thanh âm cứng nhắc, đứng đắn trả lời.
Y thật sự không phải, quan điểm của y về việc báo thù không có lấy một phần hứng thú, y trở về là để chiếu cố lăng sương tỷ.
“Đứa trẻ như ông cụ non lúc nào cũng phi thường nghiêm túc! Đáng yêu quá đáng.” Nhìn Tiểu Dật phản bác vừa ngây ngô vừa cứng rắn làm Âu Hình Thiên không nhịn được mà sủng nịch xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn mềm, lưu luyến xúc cảm nơi Âu Lăng Dật truyền tới.
Yêu thương bên cạnh đứa nhỏ, Âu Hình Thiên trong lòng thì thầm: Về sau cha đối với con còn tốt hơn cả bản thân mình. Tin tưởng cha có được không?
Lúc trước chỉ là tò mò, nhưng hiện tạ, có người sùng bái, có nhân châm biếm, có người khinh bỉ, không có trường hợp ngoại lệ… Tóm lại một câu, chưa đi học quá ba ngày đã trở nên nổi tiếng.
Bản thân bị nhòm ngó từng phút từng giây, không ngừng phải chịu đựng những dòng thần lực khác nhau đổ xô lên người, điều này khiến sự yên bình ngày thường đều trở nên xáo trộn hoàn toàn, Âu Lăng Dật lần đầu tiên cảm giác phiền não.
Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay rốt cụôc chấm dứt, tiếng chuông vang lên, y lập tức đứng dậy, hành động rất nhanh thu thập đồ đạc bỏ vào cặp, gương mặt tinh xảo ảm đạm, bước nhanh ra khỏi cửa lớp. Những thần thức đè nén tiếp tục tuôn trào chen chúc, nháo y đến đau đầu.
“Tiểu Dật, ở chỗ này!” Âu Lăng Sương tới đón em trai, xa xa thấy sắc mặt y khó coi, vội vàng chạy sang, bước vài bước ôm cánh tay Âu Lăng Dật.
“Sao sắc mặt khó coi như vậy, hay không thoải mái chỗ nào?” Lo lắng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn dừng lại an tĩnh để cô kiểm tra, tay Âu Lăng Sương cẩn thận sờ trán y xem thử nhiệt độ.
“Cám ơn chị quan tâm, em không sao.” Khóe miệng ấm áp dương lên, Âu Lăng Dật nắm lại Âu Lăng Sương an ủi.
“Tiểu Dật, Lăng Sương, hai người chờ chút! Chuyện lúc trưa, thực sự có lỗi! Bạn bè tôi tuy hơi quá đáng nhưng là do bọn họ không biết chuyện cụ thể, hai người cũng đừng nên so đo với họ!” Âu Thiên Bảo vẻ mặt hối lỗi, mỉm cười, bước chậm qua chỗ Âu Lăng Sương đang đứng.
“Ừ, bọn tôi hiểu mà.” ánh mắt Âu Lăng Sương tối sầm lại, không chút để ý đối với gã gật đầu.
Vốn đã khó chịu, thấy Âu Thiên Bảo giả dối tươi cười không hề có thành ý giải thích, Âu Lăng Dật tâm tình càng thêm âm trầm, lười cùng gã diễn trò, lạnh như băng trả lời: “Bọn họ không biết nhưng cậu thì hẳn biết rõ. Thành tâm xin lỗi may ra tôi còn chấp nhận, còn hư tình giả ý thì miễn đi!”
Hạ thấp chính mình để đi xin lỗi Âu Lăng Dật và Âu Lăng Sương coi như đã cho y mặt mũi, vậy mà y không những chấp nhận, thậm chí không chút khách khí ám chỉ gã là hư tình giả ý, Âu Thiên Bảo quay đầu nhìn Âu Lăng Dật bóng dáng tiêu sái rời đi, hung hăng dư thừa: “Âu Lăng Dật mày có ý gì? Mày đang ám chỉ tao lúc trưa sai người gây khó dễ cho mày? Tao diễn trò?”
Âu Lăng Dật cước chân vẫn bình thản, đầu không thèm quay lại, thanh âm lạnh nhạt, hàm ý không kiên nhẫn: “Lời này chính anh tự nói!”
Âu Lăng Sương liếc mắt một cái, phát hiện Âu Thiên Bảo sắc mặt âm ngoan, cau mày, lo lắng đuổi kịp Tiểu Dật.
Khung cảnh hai người ung dung dắt tay nhau lọt vào mắt gã, bỏ xa Âu Thiên Bảo một đoạn, gã lạnh lẽo cười, siết chặt quai cặp, thu hồi ác ý trở về bộ dáng nhu hòa như trước, chậm rãi theo sau.
Khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy? Quả nhiên cùng một ruột với Âu gia! Diễn đến thuần thục hơn cả ảnh đế thế kia, y cũng chịu.
Âu Thiên Bảo chẳng mấy chốc đã cạnh bên, Âu Lăng Dật cố ý thả ra thần thức bao quanh toàn thân gã, chỉ còn lại thâm trầm bình tĩnh, bao âm hiểm và khí tức muốn bùng nổ ban nãy đều biến mất sạch sẽ, nội tâm Âu Lăng Dật không khỏi kinh ngạc.
Ba người cực kỳ hài hòa bước ra cổng trường, xe Âu gia chờ sẵn từ lâu, đứng cạnh chiếc xe xa hoa là một thân ảnh tuyệt mĩ, trên người khoác áo Bugatti thanh lịch nhưng vẫn tôn lên khí tức cao quý.
Âu Hình Thiên dựa cánh cửa xe có kiểu dáng thể thao, hai tay khoanh ngực, thỉnh thoảng hướng cổng trường nhìn sang. Diện mạo hắn khốc soái, gương mặt cực kì diễm lệ, thần thái đậm chất nam nhân cứng cỏi, quật cường, anh tuấn nhưng lại lộ ra nét tà mị, hơn nữa dáng người cân xứng tỉ lệ không khác gì người mẫu đủ để cho ánh mắt nữ nhân đổ dồn, không đỏ mặt thì hét chói tai.
Âu Hình Thiên nghiễm nhiên biến thành tiêu điểm bị mọi người chú ý. Nam nhân cường đại như vậy, sáng lóa như vậy rốt cuộc là đang đợi ai?
“Papa!” Nhìn thấy Âu Hình Thiên, hai mắt Âu Thiên Bảo sáng lên, vội vàng chạy tới bên hắn, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt vui sướng: “Papa tới đón con sao?”
“Ừ, hôm nay thân thể con thế nào” Đỡ lấy con trai nhào vào lòng mình, bước chân nhanh nhẹn tiến tới, ánh mắt hơi dừng lại Âu Lăng Dật đằng sau.
“Tốt lắm ạ!” Âu Thiên Bảo hoàn toàn quên mất xung quanh còn người khác, tim rạo rực đập mạnh, trong mắt gã chỉ toàn là hình ảnh của Âu Hình Thiên.
Cảm giác được một luồng thần thức nóng bỏng truyền đến từ trên người Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đau đầu khó hiểu: Cảm xúc dao động của tên nhóc này rất dồi dào! Rất mãnh liệt! Trước kia, Âu Thiên Bảo chưa từng như vậy. Thật kỳ quái! Xem ra Âu Thiên Bảo đối với Âu Hình Thiên cảm tình quả nhiên tốt lắm!
“Đừng nhìn nữa, chúng ta lên xe đi!” Âu Lăng Sương gọi Âu Lăng Dật, thấy y đứng im, cau mày, nhìn chằm chằm cha con hai người tình cảm thắm thiết, cô bất giác một mảnh thương tâm, lo lắng cho Tiểu Dật, tiến lên kéo nhẹ vạt áo y, nhỏ giọng đề nghị.
Âu Lăng Dật hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, đem suy nghĩ hoang mang vừa rồi gạt bỏ, nhu thuận cùng Âu Lăng Sương nhu thuận ngồi vào xe.
Sau khi quan tâm, hỏi han Âu Thiên Bảo xong, Âu Hình Thiên liền quay đầu phát hiện thân ảnh vừa mới đứng đó lúc nãy đã biến mất. Trong lòng lập tức nổi bão, lo lắng tuần tra một vòng, gặp đứa nhỏ kia lẳng lặng ngồi chờ trong xe, tâm tình buông lỏng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thiên Bảo và Lăng Sương về Âu gia trước. Ta mang Tiểu Dật đi mua chút quần áo.” Ôm Âu Thiên Bảo đưa lên xe, Âu Hình Thiên ghé đầu, ôn nhu dặn.
“Papa, con cũng muốn đi!”, “Không cần, con không cần!” hai câu trả lời bất đồng nhưng lại đồng thanh truyền đến, Âu Lăng Dật và Âu Thiên Bảo kinh ngạc liếc nhau.
Lại bị đứa nhỏ cự tuyệt! Âu Hình Thiên đau đầu suy nghĩ, thái độ kiên quyết mở miệng: “Thiên Bảo, Lăng Sương trở về trước! Âu Lăng Dật, con theo ta xuống xe! Ta sẽ không nói thêm lần thứ hai!”
Hai đứa con mình sinh ra, rốt cuộc là sao vậy? Thiên Bảo thì đặc biệt thích kề cận với mình, Dật nhi thì chỉ cần thấy mình là né như tránh tà! Âu Hình Thiên âm thầm than thất bại.
“Con không muốn về nhà! Con muốn cùng đi với papa!” Âu Thiên Bảo ánh mắt hơi đỏ, có thể nhìn thấy một chút nước mắt lưu chuyển.
Âu Lăng Dật liếc qua dòng nước mắt đang trực chờ tuôn rơi của Âu Thiên Bảo, trong lòng cảm khái: Anh trai ảnh đế quả thật chưa bao giờ thay đổi! Vẫn cứ dính chặt có chết cũng không buông Âu Hình Thiên. Bất quá có thể đồng cảm, nét diễn tâm lý yếu ớt khiến người khác đau xót rất chuyên nghiệp, điểm ấy y không ngại mà gạt một dòng lệ để cổ vũ! Âu Hình Thiên là người cứng rắn, cho dù thân thể con trai có bệnh, sủng nịch quá mức, cũng không nên đem gã dưỡng thành thiếu nữ chảy nước như vậy đi!
“Cha cùng Thiên Bảo đi mua với nhau đi. Con cũng không cần thêm đồ, lần trước Nhị thúc mua cho nhiều lắm, còn mấy cái chưa mặc qua.” Nhìn Âu Thiên Bảo ôm lấy cánh tay Âu Hình Thiên chặt chẽ, vẻ mặt như góa phụ mất chồng, ai oán, Âu Lăng Dật sợ hãi một thân nổi da gà, thức thời mở miệng.
Dù sao từ trước đến giờ, Âu Thiên Bảo muốn gì được đó, lại còn ầm ĩ thế kia chắc chắn Âu Hình Thiên sẽ đầu hàng, còn không bằng Âu Lăng Dật mở miệng trước, biết thời biết thế tác hòa cho chư vị đôi bên, cũng nên sớm về nhà ăn cơm tối với Lăng Sương. Giữa trưa bị làm phiền mất cả khẩu vị, y căn bản chưa kịp ăn gì.
“Âu Thiên Bảo đừng náo loạn! Cha bảo con trở về là trở về! Cha nuôi con lớn tần này như thế nào vẫn giống con nít ầm ĩ, muốn nháo liền nháo, suốt ngày bám người, hở một tí lại khóc. Nên nhớ con là con trai! Trưng ra loại dáng điệu kia còn ra thể thống gì!” Âu Hình Thiên không biết vì sao, hôm nay bỗng dưng cảm thấy con trai đã lớn cứ dính dính giống keo dán, tính tình đặc biệt yếu ớt mẫn cảm làm cho người ta không kiên nhẫn.
Hay là do đứng trước thái độ lạnh nhạt tràn đầy thờ ơ của bé con, Âu Hình Thiên từng trận nôn nóng, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.
Âu Hình Thiên mạnh bạo gỡ từng ngón tay đang siết chặt hắn, ngữ khí nghiêm khắc cự tuyệt. Con trai lớn rồi không biết tính tình di truyền từ ai? Vẫn là bởi vì thân thể không tốt, tâm tính mới vô cớ trở nên nhạy cảm? Xem ra về sau tìm một cơ hội thật tốt để giáo dục.
“Cha cứ đưa anh đi đi. Quần áo con còn nhiều lắm, đủ dùng” Gặp Âu Hình Thiên thế mà lại cự tuyệt Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đại khái nghĩ là bậc thang mình cấp cho bước xuống chưa đủ cao, lập tức mở miệng.
“Câm miệng! Mau lái xe!” một lần rồi thêm một lần nhận thấy rõ ràng kháng cự cùng lạnh nhạt từ Tiểu Dật truyền đến, Âu Hình Thiên duy trì không được biểu tình hòa ái, kéo Âu Thiên Bảo ra sau, tay kia ôm thắt lưng mềm mại của bé con cẩn thận bế vào lòng, “Phập” một tiếng đóng sầm, trầm giọng kêu lái xe khởi động.
Toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, chỉ dùng ngắn ngủn vài giây, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn Âu Lăng Dật khẽ nhếch, thỏa mãn nhìn bóng dáng tên nhóc bị bỏ rơi càng ngày càng xa dần.
“Con không ngoan, đừng trách cha dùng thủ đoạn!” Ôm chặt Tiểu Dật vào lòng, ước lượng bé con gầy yếu có phần lên cân, Âu Hình Thiên vừa lòng, lộ ra nụ cười khoái chí, sủng nịch nói.
“Cha đặt con xuống đi! Con theo cha là được rồi.” Thu hồi nét mặt giật mình ngốc nghếch, Âu Lăng Dật vỗ bờ vai to lớn của Âu Hình Thiên thỏa hiệp.
“Để cha ôm lên xe!” Âu Hình Thiên sợ vừa buông đứa nhỏ kia ra, y liền nhân cơ hội chuồn mất, lập tức ôm Tiểu Dật đặt bên ghế phó lái, cẩn thận cài dây an toàn giúp y.
“Tại sao cha không mang Âu Thiên Bảo đi chung, anh trai sẽ đau lòng! Cha cứ thế mà bỏ mặc?” Xe rất nhanh lăn bánh, Âu Lăng Dật hoang mang quay đầu đặt câu hỏi.
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ vụt qua, Âu Lăng Dật nắm trọn vẻ kháng cự và phản cảm của Âu Hình Thiên đối với Âu Thiên Bảo, mà loại tình huống này nghiễm nhiên phát sinh giữa mối quan hệ cha con tình thâm sâu nặng suốt cả hai đời y từng sống qua kia, khiến Âu Lăng Dật không khỏi hoang mang cực độ. Y mạnh dạn nghĩ, phải chăng bản thân y dạo gần đây thần trí có vấn đề? Làm sao mà luôn nhìn thấy những thay đổi cảm xúc đến quái dị?
“Kệ nó. Cha sớm nên mặc kệ nó mới phải. Thiên Bảo lớn lên lại không biết giống ai bám người, nên dạy nó một bài học.” Nghe bé con mềm mềm nhu thuận đặt câu hỏi lại thấy y ngước đầu, con ngươi to tròn lấp lánh mở to, vẻ mặt tò mò, dễ thương tuyệt đối nhìn mình, Âu Hình Thiên tâm tình dần chuyển tốt.
“Âu Thiên Bảo không phải là bám người, mà là bám ngươi!” Âu Lăng Dật thanh âm cứng nhắc vạch sự thật.
“Đã là trẻ con tất nhiên không thể rời xa cha nó, thế còn con?” Âu Hình Thiên khóe miệng hơi câu, biểu tình thoải mái. Hắn không nghĩ tới mình còn có thể cùng Tiểu Dật an an bình bình nói chuyện phiếm. Đứa nhỏ ngốc ra vẻ đạo mạo như ông cụ non lại kết hợp trên gương mặt non nớt tuyệt mỹ, không khỏi khiến hắn bật cười.
“Tôi không phải con nít, tôi không cần có cha.” Kỳ quái liếc nhìn Âu Hình Thiên thế mà tản ra một loại khí tức mát mẻ, ôn hòa, Âu Lăng Dật nghiêm túc trả lời.
“Con chính là con nít, đương nhiên cần cha! Không có cha, con làm sao có thể thoải mái tự tại. Nếu không cần cha, vậy con trở về phố đèn đỏ đi, trở lại cuộc sống trước kia của con ấy!” Nghe xong câu khẳng định mình không có cha của Tiểu Dật, trực giác nói hắn biết những lời kia hoàn toàn xuất phát từ tâm Âu Lăng Dật, không có lấy tia lừa gạt.
Bị chính suy nghĩ đó làm cho đau đớn, lửa giận bốc lên, dùng sức lực cường đại siết chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch. Hắn quyết đoán dừng xe, quay đầu nhìn về phía gương mặt không chút thay đổi, lạnh giọng mở miệng.
Không thèm đếm xỉa biểu tình lạnh lẽo Âu Hình Thiên trầm nộ, Âu Lăng Dật cúi đầu nghiêm túc tự tiếp thu lượng thông tin ban nãy, thấy hắn nói cũng có lý.
Hiện tại, kế hoạch nghiên cứu chuẩn bị chính thức khởi động, bản thân y chỉ cần theo dõi sát sao là được; chương trình trường học cũng đơn giản, lười biếng không muốn đi; Lăng sương tỷ đối xử với y quá tốt nhưng vẫn chưa nhận thức Lam Vũ; Âu Hình Thiên cứ như oan hồn chán ghét chính mình. Vậy thì ngay lúc này tranh thủ rời khỏi Âu gia không vấn đề gì, dù sao y vẫn còn có cổ phiếu và nhuận bút trong hợp đồng nghiên cứu khoa học sinh học, mức lương không hề ít, đủ để thuê một cái phòng nhỏ, một mình sinh hoạt.
Nghiêm túc lặp lại suy tính một phen, Âu Lăng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí chân thành trả lời: “Cũng được. Chúng ta không cần mua quần áo nữa, trực tiếp trở về Âu gia thu thập hành lý đi!”
Âu Hình Thiên nhìn bé con bị mình chất vấn mới sợ hãi cúi đầu im lặng, trong lòng đau khổ. Hắn trách bản thân đã quá nặng lời, lại cố nén không chịu an ủi, với niềm hy vọng ấp ủ sẽ triệt để thông suốt tư tưởng cho Tiểu Dật, bé con nhất định, bắt buộc cần người làm cha là hắn.
Không nghĩ tới đứa nhỏ nhanh như vậy hạ quyết định đồng ý rời đi. Hơn nữa biểu tình nghiêm túc, ngữ khí nghiêm túc, chắc chắn không phải thiếu niên nổi loạn đang nhất thời giận dỗi, Tiểu Dật thật sự suy xét kỹ càng.
Âu Hình Thiên một giây cũng không rời con ngươi trong suốt của Âu Lăng Dật, chỉ thấy trong ánh mắt y không có lấy một tia ấm áp hay hối hận. Âu Hình Thiên trán nổi gân xanh, trái tim như bị vô vàn lưỡi dao cắt qua, từng trận đau đến khó thở.
Hắn thất bại lộ ra biểu tình khổ sở, hai tay nắm chặt đôi vai gầy yếu Âu Lăng Dật, ép y vùi thật sâu vào trong lòng, đôi môi mấp máy nói không nên lời.
Trầm mặc một lúc, “Đủ rồi, đừng nói gì hết. Là lỗi của cha! Cha không nên nói con trở về nơi ấy. Cha nhất định đối xử tốt với con hơn bất cứ ai trên đời này, đừng rời đi nữa, được không?” Âu Hình Thiên vô lực tựa đỉnh đầu lên vai Âu Lăng Dật, thanh âm run rẩy pha lẫn bất lực.
Bị Âu Hình Thiên gắt gao ôm trọn, Âu Lăng Dật cảm giác rõ ràng trên người hắn áp lực trầm trọng cùng bi thương xuyên thấu lớp y phục truyền thẳng tới người y. Cổ thần lực quá nặng nề khiến y khó chịu, chưa kịp hồi thần mà thoát ra vòng tay Âu Hình Thiên.
Phải mất một đoạn thời gian, sức ép từ tinh thần lực cổ quái mới biến mất, Âu Lăng Dật cảm giác tốt hơn ít nhiều, đầu óc tỉnh táo, hướng Âu Hình Thiên lần nữa thỏa hiệp.
“Buông ra đã!”, tay y đặt trên vai Âu Hình Thiên, nhẹ nhàng kháng cự.
“Không buông, Dật nhi trước đáp ứng cha, cha mới buông ra!” Vì để nhận một lời cam đoan chắc chắn của Tiểu Dật, cho dù có phải mất mặt, Âu Hình Thiên cũng làm.
Đứa nhỏ đến với hắn tựa món ăn kỳ lạ, ngọt có, chua có, thậm chí đắng còn nhiều hơn, sự tốt đẹp giống như hư ảo ấy, hắn sợ rằng vào lúc nào đó, ở bất cứ đâu đó đều tùy ý biến mất. Loại suy nghĩ này tuy rằng vớ vẩn, nhưng không chỉ một lần thoáng hiện ở trong đầu hắn, vì xuất hiện quá nhiều lần dẫn tới nỗi bất an hắn không hiểu.
“A, được rồi, con tạm thời không rời đi nữa.” Không đi đối với y cũng không có gì ảnh hưởng, còn có thể gặp Âu Lăng Sương hàng ngày, kỳ thật thứ y luyến tiếc nhất ở Âu gia chính là người chị kia.
Âu Lăng Dật bị ôm suýt nghẹn thở, Âu Hình Thiên mới chậm chạp trở về tay lái.
Khoảng cách được kéo giãn, hắn cúi đầu đánh giá biểu tình y, thấy Tiểu Dật thập phần nghiêm túc nhìn chính mình, tầm mắt không có chút lảng tránh, Âu Hình Thiên biết đây là thật sự đáp ứng rồi.
Đáp ứng rồi nhất định không thất hứa. Tiểu Dật nhà hắn là một người ngay thẳng, thật thà, biết giữ chữ tín làm trọng, đặc biệt nghiêm cẩn, tâm tư đơn thuần trong sáng, Âu Hình Thiên dựa vào những điểm hiểu biết về con của hắn, trong lòng đè nặng mới dần thả lõng.
“Con đúng là Tiểu yêu tinh! Con quả nhiên trở về Âu gia là để trả thù cha!” An tâm, Âu Hình Thiên khởi động xe, làm bộ hung ác hướng tới tiểu tử kia thử nhe răng.
“Con không phải!” Trừng mắt nhìn Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật thanh âm cứng nhắc, đứng đắn trả lời.
Y thật sự không phải, quan điểm của y về việc báo thù không có lấy một phần hứng thú, y trở về là để chiếu cố lăng sương tỷ.
“Đứa trẻ như ông cụ non lúc nào cũng phi thường nghiêm túc! Đáng yêu quá đáng.” Nhìn Tiểu Dật phản bác vừa ngây ngô vừa cứng rắn làm Âu Hình Thiên không nhịn được mà sủng nịch xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn mềm, lưu luyến xúc cảm nơi Âu Lăng Dật truyền tới.
Yêu thương bên cạnh đứa nhỏ, Âu Hình Thiên trong lòng thì thầm: Về sau cha đối với con còn tốt hơn cả bản thân mình. Tin tưởng cha có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất