Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 19

Trước Sau
“Anh hai,Tiểu Dật hai người cuối cùng cũng trở về! Tiểu Dật không ở đây, chú và Lăng Sương đều ăn không ngon!” Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên vừa mới bước vào cửa, Âu Hình Thiến mừng rỡ, vui vẻ nghênh đón, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Âu Lăng Dật mân mê.

Thật vất vả bận rộn mới hoàn thành xong thí nghiệm, Âu Hình Thiến mau chóng thu xếp về nhà để gặp đứa cháu nhỏ, đã lâu không cùng một chỗ, thoáng chốc cảm thấy nhớ. Hắn ta vội vội vàng vàng lái xe chạy đến Âu gia, vào cửa mới biết được anh trai nhanh hơn một bước cướp người đưa đi rồi. Cực kỳ bực mình, Âu Hình Thiến cơm cũng không muốn ăn, ngồi ở sô pha đối diện cửa lớn bộ dáng cao quý đợi.

“Nhị thúc, Lăng Sương tỷ còn chưa ăn tối? Cháu đi xem chị một chút.” Nghe Nhị thúc nói hai người vẫn chưa ăn gì, Âu Lăng Dật trong lòng bất an, lập tức tránh khỏi vòng tay của Âu Hình Thiên và Nhị thúc gấp gáp lên lầu.

Âu Lăng Sương chính là người dù trời có sập, ba bữa một ngày đều phải ăn đủ, vì thế mà cô không thể quên ăn cơm được. Trong ấn tượng Âu Lăng Dật, ngày đó mang y chạy trốn, suốt một quãng đường dài như thế, cô lại không thể ăn gì cả mà mải tìm con đường sống cho bọn họ.

Hiện tại, nghe xong Nhị thúc nói, lại liên tưởng đến đời trước, Âu Lăng Dật như thế nào có thể không khẩn trương.

“Xem ra ở trong lòng Tiểu Dật vẫn là chị gái quan trọng nhất. Một chỗ cho Nhị thúc cũng không có.”, nhìn đứa cháu mình đợi từ chiều bóng dáng ngày càng xa, ngữ khí Âu Hình Thiến ê ẩm oán giận.

“Chị em tình thâm, vốn nên như thế!”, liếc qua em trai bộ dáng ghen tuông như cô vợ nhỏ, Âu Hình Thiên siết chặt bàn tay trống rỗng, trong lòng mất mát, nhưng phải duy trì vẻ lạnh lùng khi ở nhà trước mặt em trai, nên cố gắng buông ra một câu bâng quơ, ảm đạm đi về phòng.

“Chị, em vào được không?” Âu Lăng Dật đứng trước cửa phòng, nhẹ giọng hỏi.

“Không! Chị ngủ rồi!” thanh âm Âu Lăng Sương rầu rĩ từ trong phòng truyền đến.

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Em vào đây” Âu Lăng Dật đưa tay đặt trên nắm cửa, thả ra tinh thần lực, cảm giác được chút ít thần thức của Âu Lăng Sương, phát hiện một cỗ hơi thở dày đặc đầy ủ dột trong phòng cô. Điều này làm cho Âu Lăng Dật vạn phần lo lắng, y không nghe lời, thẳng mở cửa phòng ra.

“Này! Tiểu Dật! Chị nói chị ngủ rồi!” Âu Lăng Sương không dự đoán được Âu Lăng Dật đột nhiên mở cửa, vội vàng dùng chăn trùm qua đầu kín mít, thu người thành một đống.

“Chị nói dối. Thanh âm có tinh thần như vậy, làm sao lại ngủ được. Xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết” Âu Lăng Dật ý đồ muốn lật chăn của cô lên, gương mặt nghiêm túc nhíu chặt. Chị quả nhiên khác thường!

“A!” Không kịp bảo vệ chăn trên đầu, Âu Lăng Sương kinh hô một tiếng, vội vàng vùi mặt xuống gối.

“Đừng che, em thấy rồi, là ai đánh?” Khoảnh khắc Âu Lăng Dật xốc chăn lên đã thấy rõ trên mặt Âu Lăng Sương xuất hiện năm dấu tay sưng đỏ.Âu Lăng Dật gương mặt lãnh khí, ngữ điệu lo lắng hỏi.

Rốt cuộc là ai? Dám to gan khinh nhục Lăng Sương tỷ? Âu Lăng Dật sống qua hai đời chưa từng nếm trải loại tư vị cực kỳ tức giận như vậy thế mà bây giờ một lần nữa cảm nhận được cảm giác giận dữ đang trào dâng.

“Không có, chị không cẩn thận bị té mà thôi.” Bị phát hiện, Âu Lăng Sương cũng không đối nghịch nữa, đối với biểu tình lạnh như băng của Âu Lăng Dật ngượng ngùng cười.

“Chị té kiểu gì mà in cả năm lốt tay hay vậy? Âu Thiên Bảo làm phải không?” Âu Lăng Sương vốn là kiểu người không muốn chịu thua, tính tình háo thắng tàn nhẫn, nhưng bị đánh thành hiện tại, còn có thể làm cho cô nén giận, trừ bỏ người Âu gia, không thể có ai khác.

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

Y nhanh chóng loại bỏ hiềm nghi với vài người, bỏ cả anh em của Âu Hình Thiên, như vậy cũng chỉ Âu Thiên Bảo có khả năng.

Nói ra cái tên đó, Âu Lăng Dật gắt gao nhìn chằm chằm thái độ Âu Lăng Sương dò xét, bắt gặp sự dao động trong mắt cô, im lặng không nói, y biết bản thân đã suy luận đúng.

“Anh ta thế mà dám đánh chị!?” Lửa giận bốc ngùn ngụt, Âu Lăng Dật xúc động đứng lên ngay lập tức đi tìm Âu Thiên Bảo tính sổ.



“Đừng đi! Cậu ấy có bệnh. Em mà đụng tới Âu Thiên Bảo, vạn nhất hù cậu ấy phát bệnh thì biết làm sao bây giờ?” Âu Lăng Sương hoảng hốt thấy em trai biểu tình thật sự muốn đánh người, vội vàng ôm cổ y.

“Em đã thề rằng từ khi trở về chỗ này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được phép làm tổn thương người thân của mình. Nhưng hiện tại, người bị thương lại là chị!” Nghe Âu Lăng Sương xin y đừng đi, Âu Lăng Dật bình tĩnh một chút, quay người ôm cô, trong thanh âm tràn đầy tự trách.

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

Chị mình bị thương, chính mình thì bất lực, bảo y không tự trách làm sao được. Y vừa không thể chất vấn Âu Thiên Bảo, cũng không thể dùng tinh thần lực giáo huấn gã nhiều chút, sơ sẩy một cái gã mà lên cơn thì cục diện ngược lại càng bất lợi.

Tâm tư cố gắng tìm kiếm biện pháp trị cái tên thần kinh kia nhưng vẫn không có cách, có thể giúp Âu Lăng Sương tỷ hả giận, Âu Lăng Dật cảm thấy giờ phút này cực nghẹn khuất.

“Phốc – ha ha” Gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của em trai nhăn thành một đống, bất giác nghĩ tới cái bánh bao tròn tròn trơn mịn lại có mấy vết nhăn, Âu Lăng Sương tuy trong lòng cảm động, nhưng buồn cười, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

“Được rồi, đừng tức giận. Gã có bệnh, chúng ta không thể cùng gã so đo. Nhỡ đâu gã tèo mất tiêu, người chịu thiệt sẽ là em.” Xoa nắn hai má trắng nõn như bánh bao, Âu Lăng Sương mềm giọng nhẹ nhàng an ủi Âu Lăng Dật.

“Ừm, chị. Em sớm muộn cũng nhất định trị tận gốc bệnh của gã, để chị thoát khỏi Âu gia, cả đời này tự mình quyết định, không cần phải nghe theo bất cứ ai.” Cầm tay Âu Lăng Sương đang vô tư hết xoa lại bóp trên mặt mình, Âu Lăng Dật biểu tình nghiêm túc đồng ý.

“Em có tâm là tốt rồi. Chị sẽ không rời khỏi Âu gia, chị còn muốn chăm sóc em thật nhiều năm về sau nữa.” Một câu nói khiến hốc mắt cô ươn ướt, Âu Lăng Sương vội vàng quàng qua cổ đứa em nhỏ, che dấu sự thất thố.

“Chị! Cho em thời gian năm năm, rất mau em sẽ đưa chị thoát khỏi đây” Thấy Âu Lăng Sương có vẻ không tin, Âu Lăng Dật khó chịu nhíu mày, nhẹ nhàng tách đôi vai Âu Lăng Sương đang dính vào người mình, muốn cùng cô đối diện, nói chuyện đường hoàng.

“Ha ha, a –– biết rồi. Chị đợi em. Bây giờ đừng nói gì hết, để chị ôm em một lát!” Đem đầu của em trai lần nữa vùi vào người mình, Âu Lăng Sương mỉm cười, em trai trưng ra bộ dáng cố làm người lớn thật là đáng yêu!

Chị em hai người hài hòa ôm nhau, cảm xúc ấm áp từng đợt dâng lên trong cõi lòng tĩnh mịch, bầu không khí lạnh lẽo ban nãy giờ đã tiêu tán.

Tâm tình bình phục, Âu Lăng Dật trở về phòng tìm kiếm lọ thuốc mỡ, gấp gáp bôi lên vết thương Âu Lăng Sương dày tận một lớp.

Lẳng lặng chờ đợi Âu Lăng Sương chìm vào giấc ngủ, y mới rời đi, chợt nhìn thấy trên cổ tay chính mình có xanh, có tím, sẵn lọ thuốc đang cầm y cũng bôi cho mình một chút, trong lòng tràn đầy phẫn uất: Cha con nhà họ Âu đúng là vật họp theo loài. Đều có khuynh hướng bạo lực. Vậy mà che dấu thật kĩ, cả đời trước y chưa từng phát hiện!

- --Đọc FULL tại dtruyen.com---

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Buổi sáng ngày hôm sau, trên đường đến trường.

Âu Thiên Bảo ngồi ngay ngắn ở góc trong xe, biểu tình bình tĩnh, nhìn chằm chằm mặt Âu Lăng Sương: “Nhanh như vậy đã khỏi? Lăng Sương, ngày hôm qua là tôi tính khí không tốt, cậu đừng để bụng nha.”

“Âu Thiên Bảo, cậu về sau tránh xa Lăng Sương tỷ ra. Nếu không đừng trách!” Nhìn dáng điệu giải thích vô cùng ngứa đòn của Âu Thiên Bảo, trên mặt chẳng những không có thành tâm, mà còn tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, Âu Lăng Dật lạnh lùng mở miệng cảnh cáo.

“Âu Lăng Sương là người Âu gia nuôi trong nhà, cũng là hôn thê của tao, tao yêu thế nào thì yêu thế đó. Mà… y… mà… y…” Bị Âu Lăng Dật phóng ra tia lãnh ý, Âu Thiên Bảo dựng thẳng lưng chuẩn bị phản kích, đột nhiên cảm giác được một cỗ thâm trầm kinh khủng đè nặng xuống cơ thể, gã liền sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.

Âu Lăng Dật thả ra một chút tinh thần lực uy hiếp đánh úp về phía đầu óc Âu Thiên Bảo, thấy gã bị áp chế sắc mặt trắng bệch, chỉ vào chính mình cà lâm, nửa chữ cũng không nói ra hồn, mới thoáng vừa lòng buông tay.



Trái tim Âu Thiên Bảo nát đến không dùng được, mới có ngần ấy tinh thần lực đã không thể chống đỡ, sớm muộn gì trị cho gã thật khỏe, mới tận lực toàn tâm toàn ý giáo huấn gã một trận nhớ đời!

Không có biện pháp hả giận ngay bây giờ, Tiểu Dật thu hồi biểu tình trở lại dáng vẻ luôn luôn thuần khiết, luôn luôn lạnh lùng.

“Mày mới làm gì tao?” Cảm giác sợ hãi bất ngờ đến, cũng bất ngờ đi, Âu Thiên Bảo sờ chỗ trái tim đang đập, kinh hoàng chất vấn trước vẻ mặt lãnh khí của Âu Lăng Dật.

“Không làm gì hết, tim cậu lại đau à?” Mặt không chút thay đổi nhìn sắc mặt trắng bệch Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật nháy mắt mấy cái, nghi hoặc hỏi lại.

Âu Thiên Bảo hồ nghi cẩn thận quan sát mặt y, thấy y duy trì một biểu tình không bắt lấy được tia sơ hở, tuy rằng có điều quái dị, nhưng chỉ có thể từ bỏ.

Mấy ngày kế tiếp, Âu Thiên Bảo tiếp tục dành tặng Âu Lăng Dật những phiền toái không lớn, không nhỏ, đều bị y nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết, Âu Thiên Bảo tức muốn nổ phổi, rốt cuộc không biết ai mới chơi ai.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

“Thiên Bảo, cái người gọi là em trai của cậu thật thâm tàng bất lộ*, rất lợi hại nha. Nó trở về Âu gia đối với cậu phi thường bất lợi!” Điền Thiến Thiến bị Âu Lăng Dật chế nhạo một trận to, khoảng một thời gian rất lâu không ngóc đầu dậy nổi, thấy mấy ngày nay Âu Thiên Bảo cùng Âu Lăng Dật đối nghịch, nhưng liên tục gặp thất bại, nhịn không được đi lên châm ngòi thổi gió.

(Thâm tàng bất lộ: Cao nhân che dấu bằng vẻ ngoài bình thường)

“Hừ, dù nó có lợi hại cỡ mấy, Papa của tôi không thừa nhận thân phận nó, ở Âu gia, nó vĩnh viễn đừng mơ tưởng được sống như một thiếu gia chân chính.” Tuy rằng bị Điền Thiến Thiến xúi giục, trong lòng bốc hỏa, Âu Thiên Bảo vẫn ra vẻ lạnh nhạt, lơ đễnh nói.

“Tớ thấy thiệp mời… Bác tớ ngày hôm qua nhận được thiệp mời tham dự sinh nhật cậu. Bữa tiệc lần này, Âu gia chỉ toàn mời những người có tiếng tăm trong giới và Đại gia tộc tham gia, phô trương lớn như vậy trước nay chưa từng xảy ra? Không phải cha của cậu sẽ nhân cơ hội đó mà công khai đến tất cả mọi người thân phận tên tạp chủng gớm ghiếc kia đi?”

“Lời cậu nói là thật?” Nghe xong Điền Thiến Thiến vừa dứt lời, Âu Thiên Bảo cầm chặt cổ tay ả, khẩn trương truy vấn.

“Đương nhiên là thật! Không tin cậu đi hỏi bọn Giản Nghị, gia tộc chúng nó đều nhận được thiệp mời.” Điền Thiến Thiến cau mày, liều mạng rút tay đang bị siết đến đau về.

Nhìn Điền Thiến Thiến từng câu từng chữ chắc chắn, không giống nói dối, Âu Thiên Bảo chỉ cảm thấy tâm có vô vàn vết nứt, vụn vỡ. Gã vốn đang ôm mong đợi, kỳ vọng cha đối với Âu Lăng Dật chỉ là nhất thời nổi hứng, không vài ngày sẽ ngó lơ, nhưng là nếu phát triển đến một bước này, như vậy nghĩa là cha thật lòng tiếp nhận Âu Lăng Dật.

Nhớ đến dáng vẻ cha gã trước mặt Âu Lăng Dật đặc biệt ôn nhu, biểu tình vui sướng, Âu Thiên Bảo trái tim một trận quặn đau.

Gã xanh cả mặt, một tay gấp gáp lục tung trong túi áo, một tay ở trong cặp sờ soạng, đụng đến lọ thuốc, mở ra, nhanh chóng hướng miệng đổ một viên, gắng gượng bình tĩnh trở lại.

Mạnh mẽ đem viên thuốc nuốt xuống, Âu Thiên Bảo nhắm mắt, úp mặt nằm sấp ở trên bàn, bày tỏ muốn nghỉ ngơi.

Điền Thiến Thiến thấy gã sắc mặt đột nhiên khác thường, còn uống cả thuốc, biết mình đã kích thích đến Âu Thiên Bảo, vội vội vàng vàng rời đi, lỡ vạ miệng nói thêm gì nữa thì sẽ gặp rắc rối.

Âu Thiên Bảo đôi mắt nhắm nghiền, liều mạng bắt ép bản thân hít sâu, trấn tĩnh cơn đau nhức từ tim.

Hiện tại không phải thời điểm ngã bệnh! Papa vĩnh viễn là của tôi, bất cứ ai nghĩ cũng đừng nghĩ cướp cha khỏi tay tôi!

Hồi tưởng từ nhỏ đến lớn, khi mình phát bệnh, Papa cẩn thận che chở, ôn nhu sủng nịch; Hồi tưởng có một lần, chính mình ngã xuống, trong mơ hồ, Papa miệng dán miệng hô hấp cho gã, xúc cảm kia mang đến ấm áp, mềm mại tựa thuốc nghiện khiến gã đến giờ cũng không quên, là không thể quên.

Đem chuyện cũ nhớ lại kỹ càng chi tiết, trái tim Âu Thiên Bảo dần dần khôi phục, bỗng đập thật mạnh mẽ. Gã một tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đôi môi, một tay siết chặt mặt bàn, thần trí rung động, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau