Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 34
Từ ngày nhận được hồ sơ bệnh án của Giản Hạo Tường gửi đến, Âu Lăng Dật cũng bắt đầu đóng cửa không ra, mỗi ngày mất ăn mất ngủ nghiên cứu phương án chữa trị tốt nhất. Nếu không phải có Âu Hình Thiên luôn túc trực bên cạnh, cứng rắn nhắc nhở y đi ngủ đúng giờ, y thế nào cũng sẽ sử dụng chế độ thôi miên thần trí để kiên trì làm việc.
Âu Hình Thiến mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên chính là đi đến thư phòng Âu Hình Thiên, quan sát cháu nhỏ tiến hành nghiên cứu tới đâu, có dấu hiệu gì không. Chỉ là hơn một tháng trôi qua, lúc ban đầu còn ẩn chút chờ mong, nhưng đến hiện tại lòng đã như lửa đốt, kiên nhẫn của Âu Hình Thiến ngày càng một ít.
Hôm nay, thừa dịp anh trai vẫn chưa có về nhà, Âu Hình Thiến đem tâm tư dạo quanh một vòng nghiêm túc can thiệp vào việc cháu nhỏ đang làm.
“Nhị thúc, có chuyện gì sao?” Bên cạnh cứ có người lượn lờ, tản ra khí tức nặng nề như có chuyện muốn nói, không thể xem nhẹ, Âu Lăng Dật khép lại cuốn sách giải phẫu khoa tim trên tay, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
“Tiểu Dật, còn bao lâu nữa là cháu tính thực hiện biện pháp kia?” Âu Hình Thiến thấy bản thân đã đứng lâu như vậy, cuối cùng cũng động tâm được cháu nhỏ, khiến y chịu ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng kéo qua một cái ghế, nóng lòng mở miệng.
“Còn thiếu một chút nữa.” Tuy rằng phương án giải phẫu đã gần xác định, nhưng là vẫn phải tự y nhúng tay, làm mấy lần thí nghiệm để chứng minh, bởi vậy Âu Lăng Dật cảm thấy chưa được chắc chắn, khẽ lắc đầu phủ nhận.
“Tiểu Dật, thời gian Giản Hạo Tường cho cháu chuẩn bị là hai tháng rất nhanh sẽ đến, hiện tại phương án giải phẫu còn chưa có hoàn chỉnh, đến lúc đó cháu tính làm sao bây giờ? Hạo Tường thân phận rất đặc thù, nếu lần giải phẫu này thất bại, đối với sự nghiệp hay cuộc sống của cháu về sau nhất định gặp nhiều bất lợi, chẳng lẽ cháu không muốn làm bác sĩ nữa? Còn cháu vẫn muốn tiếp tục thực hiện ước mơ, thì cuộc phẫu thuật kia hãy mau chóng từ bỏ. Cháu còn trẻ. Tài năng, con đường tương lai sẽ rộng mở, sẽ có nhiều cơ hội hơn để cháu phát triển, không nên xúc động một giây mà hủy hoại cả một đời! Mỗi một bác sĩ chuyên gia trong lĩnh vực giải phẫu khi cầm được chiếc dao phẫu thuật đều phải trải qua quá trình rèn dũa gần nửa đời người, cháu có sao? Cháu có cái gì đảm bảo mà dám đứng ra nhận chữa trị cho Hạo Tường? Hắn có thể che trời đạp đất, bản thân hắn có thể hồ nháo nhắm mắt nhắm mũi nhờ và cháu, nhưng cháu không thể cũng nhắm mắt nhắm mũi nhận lời. Nhị thúc thay cháu cùng hắn nói chuyện qua, nếu cháu bỏ cuộc, hắn đồng ý. Cho nên, cháu đừng tự làm khó chính mình nữa, có được không?”
Âu Hình Thiến một hơi nói hết nỗi nghẹn khuất đã ôm hơn một tháng, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay để phun ra, tâm tình liền cảm thấy thoải mái.
“Chú thay mặt cháu từ chối?” Âu Lăng Dật trong đầu đang ngẫm lại phương án kia, vẽ ra toàn bộ quá trình thực hành phương án, đối với lời nói của Âu Hình Thiên cũng không nghiêm túc lắng nghe, nhưng đến cuối cùng vẫn bắt được trọng điểm.
“Thì, chỉ là chú đề xuất cách khác mà thôi, cho nên sau hai tháng mà cháu vẫn không có biện pháp phẫu thuật, Hạo Tường cũng không trách cháu, cháu nên đi nghỉ ngơi đi, không cần cứ như vậy bức ép chính mình, Nhị thúc thấy sẽ đau lòng!” Âu Hình Thiến nhanh chóng gạt bỏ một bàn tư liệu xếp chồng trước mặt của Âu Lăng Dật, trong giọng nói là tràn đầy thương tiếc.
“Tại sao chú lại cho rằng cháu không có cách? Tại sao chú cho rằng cháu không có kinh nghiệm giải phẫu? Chú cái gì cũng không hề biết! Dựa vào đâu thay cháu tự ý quyết định?” Âu Lăng Dật bị câu nói kia của Âu Hình Thiến kích thích dây thần kinh vốn mẫn cảm, đối diện với sự thương cảm không cần thiết đó, không chút nào cảm kích, lạnh như băng cất bước đẩy Âu Hình Thiến đang cản đường qua một bên, không quay đầu lại, cứ thế chạy đi.
Phương án giải phẫu đã sắp tới bước xác định cuối cùng, lúc y còn làm một linh hồn lai vãng, gần nửa thế kỉ y phiêu bạt ở những nơi sinh tử của con người, đôi tay y đã mô phỏng không biết bao nhiêu lần cách thức mổ từ các bác sĩ chuyên nghiệp, nếu không phải cơ thể y chỉ là khối ảnh vô thực, nếu được cầm lấy dao mổ một lần, kỹ thuật của y, sự tinh nhuệ của y nhất định sẽ không thua kém bất cứ một bác sĩ ngoại khoa tinh anh nào, đáng tiếc hết thảy những điều kia, Âu Hình Thiến một chút cũng không biết được, cho nên mới tạo ra một trận cãi vả hiểu lầm ngày hôm nay.
Âu Hình Thiến cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sắc mặt tức giận như thế của Âu Lăng Dật, kinh ngạc đến mức quên mất phản ứng, một mực đứng trơ mắt nhìn cháu nhỏ bỏ chạy khỏi thư phòng.
“Ai ~ rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, quá tùy hứng!” Âu Hình Thiến nhìn cánh cửa đang mở to, thều thào tự nhủ, tâm tình lâm vào vũng bùn. Tiểu Dật có phải sẽ chán ghét mình không? Làm sao bây giờ? Không nên đánh mất sự thông minh được, bình tĩnh, bình tĩnh, động não, động não. Mình thông minh như vậy, nhất định có thể giải thích cho nó hiểu.
Trong lòng đau khổ trấn an bản thân, thân hình Âu Hình Thiến rũ xuống, vẻ mặt suy sút ảm đạm bước ra thư phòng.
Thời gian cơm tối nhanh đã đến, từng thành viên Âu gia lần lượt trở về biệt thự, Âu Hình Thiên mang theo vẻ mặt chờ mong về nhà cùng nhi tử ăn cơm, nhưng nghênh đón hắn là thái độ lo lắng của Âu Lăng Sương, thái độ vui sướng khi người gặp họa của Âu Thiên Bảo, thái độ nơm nớp lo sợ cùng biểu tình trong nhà có tang của bác Ngô và Âu Hình Thiến.
Mọi người tề tụ tại đại sảnh, biểu tình khác nhau, duy chỉ không thấy tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên khí tức trầm xuống, thanh âm mang theo một phần sát khí: “Dật nhi đâu?”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cái người sắc mặt tái nhợt Âu Hình Thiến.
“Anh hai, em giữa trưa có lỡ lời khuyên Tiểu Dật từ bỏ chuyện phẫu thuật kia, nó không chịu nghe liền bỏ đi, lúc em chạy ra ngoài tìm đã không còn thấy tăm hơi. Vừa phát hiện thì em ngay lập tức phái người đi tìm nó về.” Âu Hình Thiến biểu tình cực kỳ tự trách, hối hận mình đã buông lời quá nặng, vô tình kích động cảm xúc Âu Lăng Dật, lại còn không chịu dỗ y, mặc kệ y, thẳng đến giờ ăn cơm mới phát hiện người đã biến mất.
“…”
Nghe xong lời em trai hướng mình giải thích, não bộ Âu Hình Thiên nháy mắt một mảnh trống rỗng, sau đó tức khắc lôi điện thoại cầm trên tay: “Lam Vũ, Dật nhi mất tích, nhanh chóng liên lạc tới phòng bảo mật tập đoàn công ty, kêu bọn họ mau mở hệ thống định vị, tôi sẽ luôn ở thượng tuyến, tìm được người lập tức liên lạc cho tôi!”
Cuộc gọi đến Lam Vũ chỉ trong vài giây đã được thực hiện, mở ra nhiều chức năng ở điện thoại đang cầm trên tay hắn, nét mặt Âu Hình Thiên biến hóa khôn lường, tưởng là gió tanh mưa máu phút sau lại yên ả tựa mặt hồ.
“Âu Hình Thiến, theo ta vào thư phòng.” Ngoắc tay với Âu Hình Thiến, ngữ khí hắn lạnh thấu tận xương.
“Đã nói những gì trước mặt Dật nhi?” Đi vào thư phòng, Âu Hình Thiên mở máy tính ra, rất nhanh đã kết nối với hệ thống bảo mật của tập đoàn Âu thị, định vị tọa độ trên GPS, rồi chậm rãi hỏi Âu Hình Thiến, trong thanh âm tràn đầy đông chết nhân băng bột phấn.
“Em nói với nó, em thay nó từ chối Gin Hạo Tưởng, nó liền tức giận đẩy em chạy một mạch ra ngoài. Em lúc ấy chỉ đơn giản nghĩ nó chạy về phòng thôi, ai mà ngờ Tiểu Dật lại lặng lẽ biến mất không tung tích!” Âu Hình Thiến tự vò tóc chính mình, cực kỳ ảo não hối hận.
“Hừ! Chú bảo quan tâm Dật nhi cơ mà, thế mà là quan tâm à? Thế mà là muốn tốt cho y à? Không hỏi rõ ràng ý kiến của y đã mạnh mẽ thay y an bài mọi sự, cái kia không phải là chú chăm sóc y mà là thương tổn y! Quyển sách này chú nên xem cho thật kỹ!”
Âu Hình Thiên nội tâm tức giận, ném lêm trên bàn quyển sách ‘Ba’ một tiếng đến trước mặt Âu Hình Thiến.
“Đây là?” ‘Qúa trình trưởng thành của con trẻ’? ‘Quyển sách nói về hội chứng tự bế vào độ tuổi thanh thiếu niên’ Âu Hình Thiến tâm tình phức tạp, khó hiểu nhanh chóng nhíu mày, mở ra trang giới thiệu vắn tắt đọc lướt ngắn ngọn, càng đọc mặt mũi càng nhăn, đảo mắt, lại thấy trên bàn làm việc của Âu Hình Thiên có rất nhiều sách cùng loại, hắn ta tự biết xấu hổ.
Não bổ tự tưởng tượng ra biểu tình cứng rắn, lãnh khốc anh trai vì nuôi con mà vùi đầu vùi cổ đọc đủ loại sách, nội tâm Âu Hình Thiến bị làm cho xúc động, nửa ngày sau mới dám ngẩng đầu, thanh âm không rõ: “Anh hai, không nghĩ tới anh vì muốn hiểu được suy nghĩ của Tiểu Dật, lại có thể dụng tâm như vậy. Em sai rồi, em hồ đồ quá!”
Âu Hình Thiên lạnh lẽo liếc em trai một cái: “Biết chính mình sai ở chỗ nào là tốt rồi, lần sau không được tái phạm. Anh ra ngoài Dật nhi, em ở đây chiếu cố bọn nhỏ.”
Tuy rằng cũng rất muốn cùng anh trai đi tìm đứa cháu bảo bối, nhưng là chạm phải ánh mắt khiến người run sợ kia của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến thức thời hạ thấp cái đầu quý báu, ngậm miệng.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dựa vào tín hiệu từ con chip trong điện thoại Âu Lăng Dật không ngừng phát tín hiệu, bảo an Âu thị nhanh chóng xã định được vị trí Tiểu thiếu gia hiện tại, hoả tốc liên lạc với Tổng giám đốc luôn chờ đợi ở mã nguồn tin tức.
“Được.” Gác xuống điện thoại, Âu Hình Thiên vẻ mặt lo lắng, vội vàng ngồi lên chiếc xe đang mở sẵn cửa, như bay hướng bệnh viện Âu thị chạy tới.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu thị bệnh viện.
Chủ nhiệm hiện tại của khoa chỉnh hình bất đắc dĩ ngồi ở trong văn phòng, nhìn Âu tiểu thiếu không chịu rời đi, biểu tình vô lực cùng thập phần sợ hãi.
“Tiểu thiếu gia, vết thương của ngài tương đối nặng, không tính là nhẹ đi, cho nên phải mất thêm một tháng nữa mới có thể hoàn toàn phục hồi. Mà bây giờ ngài muốn gỡ thạch cao tùy tiện như vậy, xương cốt chưa kịp cố định sẽ sinh ra biến dị, ảnh hưởng đến năng lực hoạt động sinh hoạt hàng ngày sau này của ngài?!” Chủ nhiệm kiên nhẫn đối diện tiểu thiếu gia tận tâm tận lực giải thích lý do vì sao không nên tháo bột, trên mặt biểu tình kinh sợ.
Vị tiểu thiếu gia này trong quãng thời gian nằm viện, là một tay Tổng giám đốc chăm ăn, chăm uống, cùng trò chuyện tán ngẫu, buổi tối thức trắng đêm ngồi trực ở bên ngoài, từng đó việc đủ để mọi người hiểu Tổng giám đốc đối với hắn có bao nhiêu là coi trọng không hề tầm thường, bởi vậy, chủ nhiệm hiện tại một chút không dám chậm trễ.
“Tôi muốn tháo bột ngay bây giờ!” Đối với chủ nhiệm một bên khuyên bảo có tai như điếc, Âu Lăng Dật chỉ lặp lại yêu cầu bản thân.
Đã hơn một tháng, mỗi ngày đều dưới sự hỗ trợ của năng lượng màu bạc nguyệt quang, cực lực dưỡng thương cho y, miệng vết thương sớm đã chữa khỏi, mặc dù không có Âu Hình Thiến kích thích, y cũng tính mấy ngày nữa sẽ đi tháo bột, nhanh chóng tham gia vào thí nghiệm kia.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tiểu thiếu gia, tôi đã báo tin cho Âu tổng, ngài ấy rất nhanh sẽ tới, ngài cũng đừng làm tôi khó xử!” Chủ nhiệm lúc này còn kém chút nữa là khóc lóc cầu xin, thiếu gia nhà giàu thật sự khó hầu hạ a! Còn đây là thiếu gia nhà giàu hắc đạo lại càng thêm khó hầu hạ a!
“Dật nhi, papa tới rồi! Con không sao chứ!?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt, Âu Hình Thiên phong trần mệt mỏi, vô cùng lo lắng đẩy cửa văn phòng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy khó có thể nhận ra.
Trời biết, thời điểm hắn nhìn thấy vệt đỏ tín hiệu của nhi tử dừng tại chỗ bệnh viện Âu thị, trái tim hắn tức khắc ngừng đập mà nảy lên thật mạnh, tưởng tượng cái cảnh Tiểu Dật bỏ nhà gặp nguy hiểm, hình ảnh y bị thương đập vào mắt, tâm tình nóng nảy không thể không thúc giục lái xe mau chóng tăng tốc, thẳng đến khi nhận được cuộc điện thoại kia của chủ nhiệm khoa chỉnh hình, biết được tình huống bên đó, lồng ngực đang treo cao mới hạ xuống, yên lòng một chút.
“Tôi muốn tháo bột!” Tránh đi ý định vươn người tới ôm mình của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật không trả lời câu hỏi, vẫn kiên định nhìn chủ nhiệm khoa lặp lại yêu cầu.
Tiếp nhận ánh nhìn Tổng giám đốc bắn qua, ánh mắt nghi ngờ đằng đằng sát khí, trên trán chủ nhiệm lấm tấm mồ hôi như tắm.
“Âu tổng, không phải là tôi không đồng ý. Nhưng là vết thương ở vai trái Âu tiểu thiếu, xương cốt sai lệch vị trí, muốn khỏi hẳn cần phải mất ít nhất hai tháng, xương cốt gãy nếu không hơn 100 ngày thì sẽ không bình phục hoàn toàn được như ban đầu, ngài không thể nuông chiều tính tình của Âu tiểu thiếu được a…” Chủ nhiệm cảm thấy thực khổ bức, gặp thiếu gia hắc đạo bốc đồng không tính cái gì, cơ mà gặp cả đại ca hắc đạo vô pháp vô thiên sủng nịch thiếu gia hắc đạo bốc đồng mới là đáng sợ.
“Trước đưa Dật nhi đi chụp phim đã!” Âu Hình Thiên xua tay, không kiên nhẫn nghe chủ nhiệm thao thao bất tuyệt. Hắn chỉ muốn biết, chính mình hiện tại có thể hay không thỏa mãn yêu cầu nhi tử. Nếu phim xuất ra nhìn thấy thương thế quả thật khép lại, hắn đương nhiên đồng ý cho y tháo bột.
“Này… Vậy được rồi.” Chủ nhiệm cảm thấy ý kiến của Tổng giám đốc không phải là vô lý, hóa ra cũng là cùng phe với mình. Dù sao thương thế nặng như thế tuyệt đối không có thời gian ngắn ngủn một tháng liền đã khôi phục, có phim chụp xác minh, bản thân gã không cần khó xử.
“Dật nhi ngoan nào, cùng bác sĩ đi chụp X quang, nếu quả thật không có vấn đề gì, papa lập tức kêu bọn họ tháo bột cho ngươi, được không?” Cúi người, đuổi theo cái nghiêng đầu tránh né của nhi tử, hắn mạnh mẽ xoa nhẹ vài cái, Âu Hình Thiên vẻ mặt cười thỏa mãn.
“Được.” Âu Lăng Dật dùng tinh thần lực dò xét thân thể của chính mình, biết tình huống thương thế đã thực sự khép lại, thản nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nửa giờ sau, chủ nhiệm khoa chỉnh hình cầm mấy tấm X quang chụp xương bả vai Âu tiểu thiếu, lăn qua lộn lại xem xét kỹ lưỡng, vẻ mặt không thể tin: “Cái này đích xác là phim của Tiểu thiếu gia?”
Y tá đứng bên cạnh vội vàng gật đầu: “Vừa mới chụp đã in, tuyệt đối không sai được!”
Chủ nhiệm gật gật đầu, quay lại thân thiết hướng cha con Âu thị, biểu tình ngượng ngùng: “Tiểu thiếu gia thương thế đã hoàn toàn hồi phục, có thể tháo bột.”
“Đã xác định rồi thì lập tức tháo đi. Động tác nhanh một chút!” Âu Hình Thiên gật đầu, nghĩ nhi tử một mình chạy đến, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, biểu tình đau lòng thúc giục một câu.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bị Âu cha lẫn Âu con đồng loạt phóng ánh mắt qua, chủ nhiệm nhỏ bé một thân mồ hôi lạnh, một bên liên tục gật đầu, trong lòng oán thầm: Tổ tông hai vị hắc đạo của tôi ơi, đúng là giỏi tra tấn người khác! Còn có, tiểu thiếu gia khả năng lành lặn quả thực nghịch thiên, rốt cuộc giới hạn của y là nằm ở đâu? Tiểu thiếu gia đúng là sinh ra để dành cho hắc đạo, khó trách được Tổng giám đốc coi trọng.
Âu Hình Thiến mỗi ngày về nhà, chuyện đầu tiên chính là đi đến thư phòng Âu Hình Thiên, quan sát cháu nhỏ tiến hành nghiên cứu tới đâu, có dấu hiệu gì không. Chỉ là hơn một tháng trôi qua, lúc ban đầu còn ẩn chút chờ mong, nhưng đến hiện tại lòng đã như lửa đốt, kiên nhẫn của Âu Hình Thiến ngày càng một ít.
Hôm nay, thừa dịp anh trai vẫn chưa có về nhà, Âu Hình Thiến đem tâm tư dạo quanh một vòng nghiêm túc can thiệp vào việc cháu nhỏ đang làm.
“Nhị thúc, có chuyện gì sao?” Bên cạnh cứ có người lượn lờ, tản ra khí tức nặng nề như có chuyện muốn nói, không thể xem nhẹ, Âu Lăng Dật khép lại cuốn sách giải phẫu khoa tim trên tay, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
“Tiểu Dật, còn bao lâu nữa là cháu tính thực hiện biện pháp kia?” Âu Hình Thiến thấy bản thân đã đứng lâu như vậy, cuối cùng cũng động tâm được cháu nhỏ, khiến y chịu ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng kéo qua một cái ghế, nóng lòng mở miệng.
“Còn thiếu một chút nữa.” Tuy rằng phương án giải phẫu đã gần xác định, nhưng là vẫn phải tự y nhúng tay, làm mấy lần thí nghiệm để chứng minh, bởi vậy Âu Lăng Dật cảm thấy chưa được chắc chắn, khẽ lắc đầu phủ nhận.
“Tiểu Dật, thời gian Giản Hạo Tường cho cháu chuẩn bị là hai tháng rất nhanh sẽ đến, hiện tại phương án giải phẫu còn chưa có hoàn chỉnh, đến lúc đó cháu tính làm sao bây giờ? Hạo Tường thân phận rất đặc thù, nếu lần giải phẫu này thất bại, đối với sự nghiệp hay cuộc sống của cháu về sau nhất định gặp nhiều bất lợi, chẳng lẽ cháu không muốn làm bác sĩ nữa? Còn cháu vẫn muốn tiếp tục thực hiện ước mơ, thì cuộc phẫu thuật kia hãy mau chóng từ bỏ. Cháu còn trẻ. Tài năng, con đường tương lai sẽ rộng mở, sẽ có nhiều cơ hội hơn để cháu phát triển, không nên xúc động một giây mà hủy hoại cả một đời! Mỗi một bác sĩ chuyên gia trong lĩnh vực giải phẫu khi cầm được chiếc dao phẫu thuật đều phải trải qua quá trình rèn dũa gần nửa đời người, cháu có sao? Cháu có cái gì đảm bảo mà dám đứng ra nhận chữa trị cho Hạo Tường? Hắn có thể che trời đạp đất, bản thân hắn có thể hồ nháo nhắm mắt nhắm mũi nhờ và cháu, nhưng cháu không thể cũng nhắm mắt nhắm mũi nhận lời. Nhị thúc thay cháu cùng hắn nói chuyện qua, nếu cháu bỏ cuộc, hắn đồng ý. Cho nên, cháu đừng tự làm khó chính mình nữa, có được không?”
Âu Hình Thiến một hơi nói hết nỗi nghẹn khuất đã ôm hơn một tháng, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay để phun ra, tâm tình liền cảm thấy thoải mái.
“Chú thay mặt cháu từ chối?” Âu Lăng Dật trong đầu đang ngẫm lại phương án kia, vẽ ra toàn bộ quá trình thực hành phương án, đối với lời nói của Âu Hình Thiên cũng không nghiêm túc lắng nghe, nhưng đến cuối cùng vẫn bắt được trọng điểm.
“Thì, chỉ là chú đề xuất cách khác mà thôi, cho nên sau hai tháng mà cháu vẫn không có biện pháp phẫu thuật, Hạo Tường cũng không trách cháu, cháu nên đi nghỉ ngơi đi, không cần cứ như vậy bức ép chính mình, Nhị thúc thấy sẽ đau lòng!” Âu Hình Thiến nhanh chóng gạt bỏ một bàn tư liệu xếp chồng trước mặt của Âu Lăng Dật, trong giọng nói là tràn đầy thương tiếc.
“Tại sao chú lại cho rằng cháu không có cách? Tại sao chú cho rằng cháu không có kinh nghiệm giải phẫu? Chú cái gì cũng không hề biết! Dựa vào đâu thay cháu tự ý quyết định?” Âu Lăng Dật bị câu nói kia của Âu Hình Thiến kích thích dây thần kinh vốn mẫn cảm, đối diện với sự thương cảm không cần thiết đó, không chút nào cảm kích, lạnh như băng cất bước đẩy Âu Hình Thiến đang cản đường qua một bên, không quay đầu lại, cứ thế chạy đi.
Phương án giải phẫu đã sắp tới bước xác định cuối cùng, lúc y còn làm một linh hồn lai vãng, gần nửa thế kỉ y phiêu bạt ở những nơi sinh tử của con người, đôi tay y đã mô phỏng không biết bao nhiêu lần cách thức mổ từ các bác sĩ chuyên nghiệp, nếu không phải cơ thể y chỉ là khối ảnh vô thực, nếu được cầm lấy dao mổ một lần, kỹ thuật của y, sự tinh nhuệ của y nhất định sẽ không thua kém bất cứ một bác sĩ ngoại khoa tinh anh nào, đáng tiếc hết thảy những điều kia, Âu Hình Thiến một chút cũng không biết được, cho nên mới tạo ra một trận cãi vả hiểu lầm ngày hôm nay.
Âu Hình Thiến cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sắc mặt tức giận như thế của Âu Lăng Dật, kinh ngạc đến mức quên mất phản ứng, một mực đứng trơ mắt nhìn cháu nhỏ bỏ chạy khỏi thư phòng.
“Ai ~ rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, quá tùy hứng!” Âu Hình Thiến nhìn cánh cửa đang mở to, thều thào tự nhủ, tâm tình lâm vào vũng bùn. Tiểu Dật có phải sẽ chán ghét mình không? Làm sao bây giờ? Không nên đánh mất sự thông minh được, bình tĩnh, bình tĩnh, động não, động não. Mình thông minh như vậy, nhất định có thể giải thích cho nó hiểu.
Trong lòng đau khổ trấn an bản thân, thân hình Âu Hình Thiến rũ xuống, vẻ mặt suy sút ảm đạm bước ra thư phòng.
Thời gian cơm tối nhanh đã đến, từng thành viên Âu gia lần lượt trở về biệt thự, Âu Hình Thiên mang theo vẻ mặt chờ mong về nhà cùng nhi tử ăn cơm, nhưng nghênh đón hắn là thái độ lo lắng của Âu Lăng Sương, thái độ vui sướng khi người gặp họa của Âu Thiên Bảo, thái độ nơm nớp lo sợ cùng biểu tình trong nhà có tang của bác Ngô và Âu Hình Thiến.
Mọi người tề tụ tại đại sảnh, biểu tình khác nhau, duy chỉ không thấy tiểu nhi tử, Âu Hình Thiên khí tức trầm xuống, thanh âm mang theo một phần sát khí: “Dật nhi đâu?”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cái người sắc mặt tái nhợt Âu Hình Thiến.
“Anh hai, em giữa trưa có lỡ lời khuyên Tiểu Dật từ bỏ chuyện phẫu thuật kia, nó không chịu nghe liền bỏ đi, lúc em chạy ra ngoài tìm đã không còn thấy tăm hơi. Vừa phát hiện thì em ngay lập tức phái người đi tìm nó về.” Âu Hình Thiến biểu tình cực kỳ tự trách, hối hận mình đã buông lời quá nặng, vô tình kích động cảm xúc Âu Lăng Dật, lại còn không chịu dỗ y, mặc kệ y, thẳng đến giờ ăn cơm mới phát hiện người đã biến mất.
“…”
Nghe xong lời em trai hướng mình giải thích, não bộ Âu Hình Thiên nháy mắt một mảnh trống rỗng, sau đó tức khắc lôi điện thoại cầm trên tay: “Lam Vũ, Dật nhi mất tích, nhanh chóng liên lạc tới phòng bảo mật tập đoàn công ty, kêu bọn họ mau mở hệ thống định vị, tôi sẽ luôn ở thượng tuyến, tìm được người lập tức liên lạc cho tôi!”
Cuộc gọi đến Lam Vũ chỉ trong vài giây đã được thực hiện, mở ra nhiều chức năng ở điện thoại đang cầm trên tay hắn, nét mặt Âu Hình Thiên biến hóa khôn lường, tưởng là gió tanh mưa máu phút sau lại yên ả tựa mặt hồ.
“Âu Hình Thiến, theo ta vào thư phòng.” Ngoắc tay với Âu Hình Thiến, ngữ khí hắn lạnh thấu tận xương.
“Đã nói những gì trước mặt Dật nhi?” Đi vào thư phòng, Âu Hình Thiên mở máy tính ra, rất nhanh đã kết nối với hệ thống bảo mật của tập đoàn Âu thị, định vị tọa độ trên GPS, rồi chậm rãi hỏi Âu Hình Thiến, trong thanh âm tràn đầy đông chết nhân băng bột phấn.
“Em nói với nó, em thay nó từ chối Gin Hạo Tưởng, nó liền tức giận đẩy em chạy một mạch ra ngoài. Em lúc ấy chỉ đơn giản nghĩ nó chạy về phòng thôi, ai mà ngờ Tiểu Dật lại lặng lẽ biến mất không tung tích!” Âu Hình Thiến tự vò tóc chính mình, cực kỳ ảo não hối hận.
“Hừ! Chú bảo quan tâm Dật nhi cơ mà, thế mà là quan tâm à? Thế mà là muốn tốt cho y à? Không hỏi rõ ràng ý kiến của y đã mạnh mẽ thay y an bài mọi sự, cái kia không phải là chú chăm sóc y mà là thương tổn y! Quyển sách này chú nên xem cho thật kỹ!”
Âu Hình Thiên nội tâm tức giận, ném lêm trên bàn quyển sách ‘Ba’ một tiếng đến trước mặt Âu Hình Thiến.
“Đây là?” ‘Qúa trình trưởng thành của con trẻ’? ‘Quyển sách nói về hội chứng tự bế vào độ tuổi thanh thiếu niên’ Âu Hình Thiến tâm tình phức tạp, khó hiểu nhanh chóng nhíu mày, mở ra trang giới thiệu vắn tắt đọc lướt ngắn ngọn, càng đọc mặt mũi càng nhăn, đảo mắt, lại thấy trên bàn làm việc của Âu Hình Thiên có rất nhiều sách cùng loại, hắn ta tự biết xấu hổ.
Não bổ tự tưởng tượng ra biểu tình cứng rắn, lãnh khốc anh trai vì nuôi con mà vùi đầu vùi cổ đọc đủ loại sách, nội tâm Âu Hình Thiến bị làm cho xúc động, nửa ngày sau mới dám ngẩng đầu, thanh âm không rõ: “Anh hai, không nghĩ tới anh vì muốn hiểu được suy nghĩ của Tiểu Dật, lại có thể dụng tâm như vậy. Em sai rồi, em hồ đồ quá!”
Âu Hình Thiên lạnh lẽo liếc em trai một cái: “Biết chính mình sai ở chỗ nào là tốt rồi, lần sau không được tái phạm. Anh ra ngoài Dật nhi, em ở đây chiếu cố bọn nhỏ.”
Tuy rằng cũng rất muốn cùng anh trai đi tìm đứa cháu bảo bối, nhưng là chạm phải ánh mắt khiến người run sợ kia của Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến thức thời hạ thấp cái đầu quý báu, ngậm miệng.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dựa vào tín hiệu từ con chip trong điện thoại Âu Lăng Dật không ngừng phát tín hiệu, bảo an Âu thị nhanh chóng xã định được vị trí Tiểu thiếu gia hiện tại, hoả tốc liên lạc với Tổng giám đốc luôn chờ đợi ở mã nguồn tin tức.
“Được.” Gác xuống điện thoại, Âu Hình Thiên vẻ mặt lo lắng, vội vàng ngồi lên chiếc xe đang mở sẵn cửa, như bay hướng bệnh viện Âu thị chạy tới.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu thị bệnh viện.
Chủ nhiệm hiện tại của khoa chỉnh hình bất đắc dĩ ngồi ở trong văn phòng, nhìn Âu tiểu thiếu không chịu rời đi, biểu tình vô lực cùng thập phần sợ hãi.
“Tiểu thiếu gia, vết thương của ngài tương đối nặng, không tính là nhẹ đi, cho nên phải mất thêm một tháng nữa mới có thể hoàn toàn phục hồi. Mà bây giờ ngài muốn gỡ thạch cao tùy tiện như vậy, xương cốt chưa kịp cố định sẽ sinh ra biến dị, ảnh hưởng đến năng lực hoạt động sinh hoạt hàng ngày sau này của ngài?!” Chủ nhiệm kiên nhẫn đối diện tiểu thiếu gia tận tâm tận lực giải thích lý do vì sao không nên tháo bột, trên mặt biểu tình kinh sợ.
Vị tiểu thiếu gia này trong quãng thời gian nằm viện, là một tay Tổng giám đốc chăm ăn, chăm uống, cùng trò chuyện tán ngẫu, buổi tối thức trắng đêm ngồi trực ở bên ngoài, từng đó việc đủ để mọi người hiểu Tổng giám đốc đối với hắn có bao nhiêu là coi trọng không hề tầm thường, bởi vậy, chủ nhiệm hiện tại một chút không dám chậm trễ.
“Tôi muốn tháo bột ngay bây giờ!” Đối với chủ nhiệm một bên khuyên bảo có tai như điếc, Âu Lăng Dật chỉ lặp lại yêu cầu bản thân.
Đã hơn một tháng, mỗi ngày đều dưới sự hỗ trợ của năng lượng màu bạc nguyệt quang, cực lực dưỡng thương cho y, miệng vết thương sớm đã chữa khỏi, mặc dù không có Âu Hình Thiến kích thích, y cũng tính mấy ngày nữa sẽ đi tháo bột, nhanh chóng tham gia vào thí nghiệm kia.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Tiểu thiếu gia, tôi đã báo tin cho Âu tổng, ngài ấy rất nhanh sẽ tới, ngài cũng đừng làm tôi khó xử!” Chủ nhiệm lúc này còn kém chút nữa là khóc lóc cầu xin, thiếu gia nhà giàu thật sự khó hầu hạ a! Còn đây là thiếu gia nhà giàu hắc đạo lại càng thêm khó hầu hạ a!
“Dật nhi, papa tới rồi! Con không sao chứ!?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo có mặt, Âu Hình Thiên phong trần mệt mỏi, vô cùng lo lắng đẩy cửa văn phòng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy khó có thể nhận ra.
Trời biết, thời điểm hắn nhìn thấy vệt đỏ tín hiệu của nhi tử dừng tại chỗ bệnh viện Âu thị, trái tim hắn tức khắc ngừng đập mà nảy lên thật mạnh, tưởng tượng cái cảnh Tiểu Dật bỏ nhà gặp nguy hiểm, hình ảnh y bị thương đập vào mắt, tâm tình nóng nảy không thể không thúc giục lái xe mau chóng tăng tốc, thẳng đến khi nhận được cuộc điện thoại kia của chủ nhiệm khoa chỉnh hình, biết được tình huống bên đó, lồng ngực đang treo cao mới hạ xuống, yên lòng một chút.
“Tôi muốn tháo bột!” Tránh đi ý định vươn người tới ôm mình của Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật không trả lời câu hỏi, vẫn kiên định nhìn chủ nhiệm khoa lặp lại yêu cầu.
Tiếp nhận ánh nhìn Tổng giám đốc bắn qua, ánh mắt nghi ngờ đằng đằng sát khí, trên trán chủ nhiệm lấm tấm mồ hôi như tắm.
“Âu tổng, không phải là tôi không đồng ý. Nhưng là vết thương ở vai trái Âu tiểu thiếu, xương cốt sai lệch vị trí, muốn khỏi hẳn cần phải mất ít nhất hai tháng, xương cốt gãy nếu không hơn 100 ngày thì sẽ không bình phục hoàn toàn được như ban đầu, ngài không thể nuông chiều tính tình của Âu tiểu thiếu được a…” Chủ nhiệm cảm thấy thực khổ bức, gặp thiếu gia hắc đạo bốc đồng không tính cái gì, cơ mà gặp cả đại ca hắc đạo vô pháp vô thiên sủng nịch thiếu gia hắc đạo bốc đồng mới là đáng sợ.
“Trước đưa Dật nhi đi chụp phim đã!” Âu Hình Thiên xua tay, không kiên nhẫn nghe chủ nhiệm thao thao bất tuyệt. Hắn chỉ muốn biết, chính mình hiện tại có thể hay không thỏa mãn yêu cầu nhi tử. Nếu phim xuất ra nhìn thấy thương thế quả thật khép lại, hắn đương nhiên đồng ý cho y tháo bột.
“Này… Vậy được rồi.” Chủ nhiệm cảm thấy ý kiến của Tổng giám đốc không phải là vô lý, hóa ra cũng là cùng phe với mình. Dù sao thương thế nặng như thế tuyệt đối không có thời gian ngắn ngủn một tháng liền đã khôi phục, có phim chụp xác minh, bản thân gã không cần khó xử.
“Dật nhi ngoan nào, cùng bác sĩ đi chụp X quang, nếu quả thật không có vấn đề gì, papa lập tức kêu bọn họ tháo bột cho ngươi, được không?” Cúi người, đuổi theo cái nghiêng đầu tránh né của nhi tử, hắn mạnh mẽ xoa nhẹ vài cái, Âu Hình Thiên vẻ mặt cười thỏa mãn.
“Được.” Âu Lăng Dật dùng tinh thần lực dò xét thân thể của chính mình, biết tình huống thương thế đã thực sự khép lại, thản nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nửa giờ sau, chủ nhiệm khoa chỉnh hình cầm mấy tấm X quang chụp xương bả vai Âu tiểu thiếu, lăn qua lộn lại xem xét kỹ lưỡng, vẻ mặt không thể tin: “Cái này đích xác là phim của Tiểu thiếu gia?”
Y tá đứng bên cạnh vội vàng gật đầu: “Vừa mới chụp đã in, tuyệt đối không sai được!”
Chủ nhiệm gật gật đầu, quay lại thân thiết hướng cha con Âu thị, biểu tình ngượng ngùng: “Tiểu thiếu gia thương thế đã hoàn toàn hồi phục, có thể tháo bột.”
“Đã xác định rồi thì lập tức tháo đi. Động tác nhanh một chút!” Âu Hình Thiên gật đầu, nghĩ nhi tử một mình chạy đến, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, biểu tình đau lòng thúc giục một câu.
- --Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bị Âu cha lẫn Âu con đồng loạt phóng ánh mắt qua, chủ nhiệm nhỏ bé một thân mồ hôi lạnh, một bên liên tục gật đầu, trong lòng oán thầm: Tổ tông hai vị hắc đạo của tôi ơi, đúng là giỏi tra tấn người khác! Còn có, tiểu thiếu gia khả năng lành lặn quả thực nghịch thiên, rốt cuộc giới hạn của y là nằm ở đâu? Tiểu thiếu gia đúng là sinh ra để dành cho hắc đạo, khó trách được Tổng giám đốc coi trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất