Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

Chương 6

Trước Sau
Âu Lăng Dật lẳng lặng nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, dần dần đi xa, trong lòng một mảnh bình yên. Nhân sinh của y giờ khắc này mới chân chính bắt đầu.

Âu Hình Thiến trong đầu hồi tưởng lại báo cáo nghiên cứu của Âu Lăng Dật, trong lòng vẫn còn rung động không ngừng. Hắn ta biết, chỉ cần nhóm chuyên gia của sở nghiên cứu nghiệm chứng thông qua phần báo cáo này, y học giới sẽ xuất hiện sự biến cách cực đại.

Quay đầu cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ, biểu tình trầm tĩnh của thiếu niên, hắn ta trong lòng tán thưởng: Đây là đứa nhỏ như thế nào a? Tuổi còn nhỏ như thế nhưng đối y học có kiến thức cao thâm như vậy? Nếu chính mình không nhớ lầm, y hẳn là không được trải qua giáo dục chính quy, đều là ở nhà tự học đi?

Nghĩ như vậy, đường cong trên mặt Âu Hình Thiến càng thêm mềm mại, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc đối với đứa cháu nhỏ. Nếu hắn ta từ nhỏ trưởng thành ở Âu gia, hiện tại khẳng định không chỉ có chừng ấy thành tựu.

“Chú cứ nhìn tôi, có phải có chuyện gì không?” Âu Lăng Dật thật sự chịu không nổi ánh mắt Âu Hình Thiến chăm chú đánh giá mình, nhịn không được mở miệng hỏi.

“A, không có việc gì! Chỉ là muốn nhìn kỹ xem cháu trai nhỏ của chú thôi! Đợi lát nữa chúng ta đi tới bệnh viện âu thị trước để kiểm tra thân thể cho con, sau đó mới về nhà.” Âu Hình Thiến tự nhiên tiếp lời, giống như người vừa nhìn người khác đến ngây dại không phải là mình.

“Được.” Âu Lăng Dật gật đầu, từ chối cho ý kiến. Một đời trước y cũng không về Âu gia mà đến bệnh viện kiểm tra thân thể trước, đặc biệt kiểm nghiệm tình hình trái tim cùng với máu của y.

Lúc ấy Âu Lăng Dật chỉ cho rằng gia đình lo lắng cho mình, hiện tại nghĩ đến, bọn họ là muốn xác định xem trái tim trong thân thể y có thể dùng được hay không, sau đó mới thừa nhận thân phận của y, đưa y trở về Âu gia đi! Trước đó từng vì thế mà cảm động, hiện tại cảm thấy chính mình thật sự là đứa ngu ngốc.

Hồi ức về chuyện cũ, Âu Lăng Dật tự giễu cười.

“Tiểu Dật đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại cười khó coi như thế? Không cần sợ hãi, chỉ là làm một ít kiểm tra bình thường, chú sẽ đi cùng của cháu.” Nhìn thấy Âu Lăng Dật lộ ra sắc mặt hiu quạnh, Âu Hình Thiến trong lòng bỗng nhiên phát đau, nhịn không được mở miệng an ủi.

“Tôi biết rồi.” Liếc mắt trông thấy vẻ mặt lo lắng của Âu Hình Thiến, Âu Lăng Dật đối mặt với sự thay đổi của Nhị thúc mà cảm giác thực quái dị.

Xe rất nhanh liền đến bãi đỗ xe tư nhân của bệnh viện Âu thị.

Âu Hình Thiến cẩn thận che chở Âu Lăng Dật xuống xe, nắm cánh tay nhỏ của y đi vào thang máy chuyên dụng.

“Simon, đây là đứa cháu nhỏ lưu lạc bên ngoài của tôi, cậu giúp y kiểm tra sức khoẻ đi!” Mang Âu Lăng Dật đi đến lầu 12 của trung tâm kiểm tra sức khoẻ, Âu Hình Thiến vẻ mặt kiêu ngạo, nắm lấy tay thiếu niên, giới thiệu cho đồng sự kiêm hảo hữu của mình.

“Chào! Tôi là Simon, hảo bằng hữu của Nhị thúc cậu. Đến đây, tôi mang cậu đi thử máu để xem hình dạng huyết cầu.” Simon nhìn thấy khuôn mặt tinh thuần tuyệt mỹ, biểu tình bình thản của Âu Lăng Dật, giật mình một chút, ánh mắt lóe lên, lộ ra nụ cười tươi mà anh cho là soái khí ngút trời, dẫn y đến chỗ hộ lý lấy máu.

“Đây là đứa trẻ mà cậu nói sao? Thế nhưng lớn như vậy…… Như vậy……” Simon nghẹn lời, Trung ngữ hữu hạn, thật sự không nghĩ ra từ ngữ nào chuẩn xác để hình dung vẻ đẹp như tinh linh thiên hạ của thiếu niên, vò đầu bứt tai một phen đành phải không cam lòng buông tha: “Các người làm như vậy không biết là rất tàn nhẫn sao? Dựa vào cái gì vì Âu Thiên Bảo mà hy sinh đứa nhỏ khả ái như vậy? Nó cũng là của thân nhân của anh mà, không phải sao?”

Nghĩ đến mục đích Âu Hình Thiến dẫn y đến đây kiểm tra, Simon tức đến đỏ mắt. Không có biện pháp, lòng người chính là yêu thích những điều tốt đep, huống chi là đứa nhỏ tuấn tú lại đáng yêu thế này, ai có thể không đau lòng?

“Tôi biết, ý tưởng trước đó của chúng ta chỉ là muốn cứu sống Âu Thiên Bảo. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt y, tôi đã muốn buông tha ý tưởng ban đầu. Nhưng là cậu không biết, Âu gia không phải do tôi làm chủ, mọi chuyện đều do anh trai tôi quyết định, ai cũng không thể sửa đổi. Cậu yên tâm, sau khi trở về, tôi sẽ cố gắng che chở y, thuyết phục anh trai nghĩ ra biện pháp khác. Cậu còn chưa biết, đứa cháu nhỏ này của tôi di truyền gen ưu tú, cũng là thiên tài y học, ngày mai cậu tới trung tâm nghiên cứu, tôi cho cậu xem báo cáo nghiên cứu nó viết, nếu công bố ra, có thể làm cho diễn đàn y học hiện tại khiếp sợ.”

“Thật sự? Vậy tám giờ sáng ngày mai gặp ở sở nghiên cứu!” Trông thấy vẻ mặt chân tâm sám hối của bằng hữu, simon cũng không tiếp tục chỉ trích hắn ta, ngược lại bị câu nói kế tiếp của hắn ta hấp dẫn. Anh biết bạn tốt của mình tuyệt đối không nói dối.

“Được, ngày mai gặp, cậu đến rồi sẽ biết, tuyệt đối làm rung động ánh mắt của cậu.” Tiễn bước Simon còn đang biểu lộ vẻ mặt tò mò, Âu Hình Thiến xuyên thấu cửa sổ thủy tinh, nhìn chăm chú vào bé trai đang nhíu mày vì bị lấy máu.

Hắn ta vẫn luôn cho rằng người phụ nữ đê tiện như thế, đứa con được giáo dưỡng ra nhất định cũng là hạng thô bỉ vô tri, huống chi y còn sinh trưởng tại địa phương dơ bẩn hạ lưu như vậy, không chừng còn học được những thói hư tật xấu trên đời.

Như vậy đứa nhỏ ắt hẳn tự ti, chua ngoa, yếu đuối, vô tri, không thể nghi ngờ là phi thường làm người ta chán ghét, hắn ta cũng không thừa nhận đứa trẻ như vậy là con cháu của Âu gia. Bởi vậy khi anh trai nói muốn dẫn đứa nhỏ này trở về, giúp Âu Thiên Bảo có trái tim dự phòng, hắn ta không chút suy nghĩ liền đồng ý.



Nhưng là tại khoảnh khắc nhìn thấy đứa nhỏ này, hắn ta đã hoàn toàn mê hoặc mất rồi. Thiếu niên sạch sẽ, trong sáng như vậy quả thực không giống người phàm tục, trên người lộ ra một cỗ hơi thở thanh lương trầm tĩnh, làm cho người ta vừa gặp liền trầm mê, sao có thể nhẫn tâm thương tổn?

Âu Hình Thiến lập tức buông tha ý tưởng xấu xa trước đó, âm thầm thề khi trở về Âu gia, nhất định phải che chở y thật tốt, cố gắng thuyết phục anh trai mình thay đổi ý tưởng. Hiện tại có tài liệu nghiên cứu của đứa nhỏ này rồi, chỉ cần chế tạo thành công, thuyết phục anh trai chỉ là vấn đề sớm muộn, hắn ta một chút cũng không lo lắng.

Ngược lại, khi trở về đến Âu gia, đối với người anh trai vẫn luôn đem Âu Thiên Bảo cưng chiều sủng ái đến tận trời, Âu Hình Thiến lại bắt đầu nhìu mày. Muốn hộ thiếu niên an toàn, vẫn là thực khó khăn a!

Thời điểm Âu Hình Thiến tựa vào cánh cửa phòng xét nghiệm máu mà trầm tư, Âu Lăng Dật đã lấy xong máu. Cuốn ống xong ống tay áo, ngẩng đầu nhìn người nào đó vẫn đang ngẩn người, y nhíu mày đánh gãy: “Chú hai, tôi lấy máu xong rồi. Tiếp đến cần làm gì nữa?”

“A, nhanh như vậy? Tiếp theo liền đi siêu âm tim đi.” Bị thiếu niên đánh thức, Âu Hình Thiến cẩn thận suy tính, dắt tay y đến phòng kiểm tra tim.

Âu Lăng Dật nhu thuận mặc hắn ta nắm, âm thầm bĩu môi tự giễu: Đây là làm bước đầu kiểm tra đo lường độ tương xứng đi! yên tâm, trái tim cùng máu của y tất nhiên dùng được, còn thực tương xứng.

Bị đưa đến phòng siêu âm, nữ bác sĩ phụ trách kiểm tra nhìn thấy viện trưởng thế nhưng mang đến đứa trẻ khả ái như vậy làm kiểm tra, trái tim phấn hồng lập tức trỗi dậy, như lang giống như hổ nhìn Âu Lăng Dật: “Cậu bạn nhỏ, làm siêu âm tim sao? Mau cởi áo ra! Không chừa lại món nào đó!”

Lại thấy biểu tình quen thuộc ‘Bà cô mắt phấn hồng’, Âu Lăng Dật trong lòng thở dài, cũng không bĩu môi, đem áo cởi hết.

Y vốn lớn lên tuyệt mỹ, môi phấn nộn mê người, giờ phút này như có như không mím lại, càng thêm chọc người yêu thương, làm cho hai người đứng bên cạnh xem mà chảy nước miếng.

“Húp”, nữ bác sĩ khoa trương đem nước bọt bên miệng hút trở về, trên mặt một chút biểu tình ngượng ngùng cũng không có.

“Đến đây, chị thoa cho êm ít gel bôi trơn, đợi lát nữa động tác mới dễ dàng chính xác!” Miệng nói ra lời làm cho người nghe hiểu lầm, nữ bác sĩ giống như sói xám đang ra sức câu dẫn bé cừu non ngây thơ, trong trẻo.

Biết đây là động tác bình thường, Âu Lăng Dật cũng không phản kháng, nằm xuống để cho nữ bác sĩ thoa gel làm trơn.

Nhìn thấy vẻ mặt say mê của nữ bác sĩ, tay không ngừng ở lồng ngực trắng nõn của Âu Lăng Dật sờ tới sờ lui, có khi thậm chí còn chạm vào hạt anh đào phấn nộn mê người của y, Âu Hình Thiến mũi miệng ngứa ngáy, trên người nóng lên, đầu óc liền muốn tức thì phát hoả.

“Cô đi trung tâm kiểm máu lấy báo cáo kiểm tra lại đây cho tôi! Việc ở nơi này tự tôi làm!” Không thể nhịn được nữa, đánh gãy hành động âu yếm như muốn dâm loạn cháu mình, Âu Hình Thiến gân xanh trên mặt đều nổi lên, buộc nàng chuyển công tác.

Công việc bị thay đổi, nữ bác sĩ ai oán nhìn nằm thiếu niên ở trên giường, thấy hắn y không chút thay đổi, không có ý tứ giữ mình lại, còn ngại dâm uy của viện trưởng, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt ròng ròng trong lòng, không cam lòng, không muốn đi.

Tay chạm đến làn da trắng nõn bóng loáng của Âu Lăng Dật, đường cong thân mình hoàn mỹ, Âu Hình Thiến cảm thấy tay như bị điện giật, bị bỏng mất, run nhè nhẹ. Khó hiểu chính mình vì sao có phản ứng như vậy, hắn ta vô thức nhíu mày.

“Nhanh lên, tôi lạnh!” Thấy Âu Hình Thiến chiếm mất công việc của nữ bác sĩ kia, lại chậm chạp bất động, Âu Lăng Dật trước ngực bị gel lau trơn, cảm thấy một trận mát mẻ, xuyên thấu qua trái tim, không kiên nhẫn thúc giục nhanh lên.

“Rồi, rất nhanh là xong.” Âu Hình Thiến dứt bỏ cảm giác quỷ dị trong lòng, lập tức bắt đầu xem xét trái tim Âu Lăng Dật.

Hình ảnh siêu âm cho thế trái tim của y thực khỏe mạnh, Âu Hình Thiến vừa lòng mà câu môi:“Tốt lắm, đứng lên đi, mau mặc quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh!”

Săn sóc cầm lấy khăn tay bên cạnh đã được chuẩn bị tốt, chà lau gel bôi trơn trước ngực Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiến thuận tiện giúp y trực tiếp cầm quần áo, khoác vào.

Nhìn vẻ mặt yêu thương của Âu Hình Thiến, biểu tình tự nhiên mà giúp mình mặc quần áo, Âu Lăng Dật trong lòng nghi hoặc sâu sắc: Như thế nào đời này chú hai cũng đổi tính?



Âu Lăng Dật từ khi ra đời liền bắt đầu rèn luyện dưỡng sinh, thân thể tố chất tự nhiên tốt đến khỏi bàn. Nhận được báo cáo kiểm tra, Âu Hình Thiến thực vừa lòng, đem báo cáo vẽ truyền thần một phần gửi đến Âu Hình Thiên đang đi Paris công tác, cho hắn biết tình huống hiện nay.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

“Tiểu dật, đây là nhà mới của con! Thích không?” Xe dần dần tới gần của lớn biệt thự, Âu Hình Thiến quay đầu hỏi Âu Lăng Dật vẫn luôn trầm mặc không nói.

Bận rộn xong hết sự tình ở bệnh viện, hắn ta khẩn cấp đem đứa trẻ mang về Âu gia. Về sau hắn muốn y có được những thứ tốt nhất, hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, muốn làm gì đều có thể làm.

“Thích.” Thản nhiên trả lời một tiếng, Âu Lăng Dật đánh giá đại sảnh trang hoàng, kim bích huy hoàng, siêu biệt thự chiếm mấy ngàn mẫu. Trong lòng than thở: Nơi này vẫn là cùng kiếp trước giống nhau như đúc, xa hoa làm cho người ta không thể nào chịu thấu.

Thấy trên mặt Âu Lăng Dật không có biểu tình kinh hỉ, Âu Hình Thiến đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, tức khắc lên tiếng dặn dò: “Chú hai đã muốn nói với quản gia đem phòng của tiểu Dật dọn dẹp sạch sẽ lắm, ngay tại cách vách phòng chú. Tiểu Dật đợi lát nữa chú sẽ dẫn con đi xem, thiếu cái gì cứ việc mở miệng nói với chú, chú liền sai người đi chuẩn bị cho con!”

“Tốt, cám ơn chú hai.” Cảm giác được nội tâm Âu Hình Thiến phát ra sự vui vẻ cùng quan tâm, Âu Lăng Dật đối với cảm xúc, cảm giác của người khác đặc biệt sâu sắc, không khỏi thoải mái híp lại đôi mắt to tròn vo, nhu thuận đáp ứng một tiếng, cũng đối với hắn ta mỉm cười.

Âu Hình Thiến chính là lần đầu tiên thấy thiếu niên mỉm cười, nụ cười tươi này như hoa như ngọc, điểm tô thêm cho sự tuấn mỹ hoàn hảo của y, tuy chớp nhoáng, nhưng lại mang theo năng lực xuyên thấu lòng người, làm cho tim hắn ta đột ngột đập gia tốc. Này tuyệt đối là nụ cười đẹp nhất thế gian mà hắn ta từ lúc chào đời tới nay mới được nhìn thấy.

Kìm lòng không đậu bên cạnh thiếu niên khẽ cười một tiếng, Âu Hình Thiến ôn nhu vuốt ve tóc đen mềm mại của y: “Cảm tạ cái gì?! tiểu Dật thích là tốt rồi!”

Liếc mắt một cái đầy nghi hoặc xem biểu tình càng thêm ôn nhu của người đàn ông này, thiếu niên thật không thể nhận ra mà bĩu môi: Âu Hình Thiến thật sự là càng ngày càng kỳ quái, không phải là người khác giả mạo chứ?

Phân phó bảo tiêu đem tư liệu nghiên cứu của Âu Lăng Dật đưa đến phòng thí nghiệm của mình, Âu Hình Thiến dắt tay tiểu thiếu niên đi vào đại sảnh biệt thự.

“Hoan nghênh nhị thiếu, hoan nghênh tiểu thiếu gia.” Quản gia tóc bạc thấy hai người cùng đi vào, hạ người, ánh mắt nhìn chú cháu hai người, lập tức cung kính hành lễ.

“Ngô bá, đây là tiểu thiếu gia, Âu Lăng Dật. Kêu nhóm người hầu đều tới gặp gặp!” Âu Hình Thiến đem Âu Lăng Dật an trí ở sô pha phòng khách, nửa ôm vào lòng mình, bộ dáng kiêu ngạo giới thiệu.

“Dạ.” Ngô bá nhìn có nhị thiếu có tính khiết phích, luôn không cho người khác tới gần vậy mà đối với thiếu niên hành động thân mật thật tự nhiên, trong lòng phi thường kinh ngạc. Nhịn không được cẩn thận liếc mắt, đánh giá thiếu niên có diện mạo tinh xảo, khí chất cao quý, biểu tình đạm mạc, nháy mắt cũng đồng dạng bị dung mạo y làm choáng váng, cung kính cúi người xuống.

Kinh ngạc chọn mi, nhìn về phía Âu Hình Thiến vừa lên tiếng, Âu Lăng Dật cũng không nhớ rõ kiếp trước lúc trở về Âu gia, chưa từng được giới thiệu chính thức, đãi ngộ trang trọng như vậy.

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, Âu Hình Thiến nghĩ đến y chắc là nghi hoặc chuyện mình tự tiện sửa đổi danh tự của y, vội vàng giải thích: “Chuyện là, đã quên giải thích cho con, con trở về Âu gia, tự nhiên phải mang họ Âu. Những đứa trẻ đồng lứa với con đều mang chữ lót là ‘Lăng’, cho nên con về sau liền đổi tên thành Âu Lăng Dật, được không?”

Nghe thấy ngữ khí thương lượng của Âu Hình Thiến, biểu tình lộ ra tràn đầy ôn nhu cùng năn nỉ, giống như sợ y vì hắn ta tự ý chủ trương mà sinh khí.

Vốn là tên gọi quen thuộc đã nghe từ kiếp trước, thiếu niên thấy thế, không bận tâm gật đầu:“Tôi không ngại. Cứ gọi Âu Lăng Dật đi! Rất êm tai.”

Nhận được sự đồng ý từ cháu trai nhỏ, trong lòng Âu Hình Thiến so với ăn mấy cân mật đường còn ngọt hơn, không khỏi lộ ra nụ cười ngây ngốc: “Tiểu Dật thật ngoan, thật đáng yêu a! Đúng rồi, quên không nói với con, con còn có một người chị và một anh trai. Chị con là Âu Lăng Sương, anh trai tên Âu Thiên Bảo, bọn họ còn đang ở trường học, buổi tối lúc ăn cơm ăn có thể gặp mặt bọn họ. Về phần cha con, hắn đi Paris công tác, qua hai ngày nữa mới trở về.”

Nghe thấy không cần sớm như vậy phải đối mặt với Âu Hình Thiên lãnh huyết vô tình, còn có thể lập tức nhìn thấy người chị Âu Lăng Sương mà y tâm tâm niệm niệm, Âu Lăng Dật tâm tình càng thả lỏng, liền cảm thấy Âu Hình Thiến cũng miễn cưỡng có thể chịu đựng được, đối với hắn ta lộ ra nụ cười thật tâm.

Tuyệt mỹ thiếu niên trước mặt vười tươi sáng lạn, đôi mắt to tròn hoá thành hình bán nguyệt, nháy mắt manh chết Nhị thúc cúng đám người hầu.

Vì thế, ngày đầu tiên Âu Lăng Dật quay về, lơ đãng liền bắt được nhân tâm của phần lớn những người Âu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau