Chương 6: Khương Thiển
Hai người gọi món, Tần Mậu nói: “Để ăn ngon miệng, tôi cảm thấy tốt nhất không nên chào hỏi Khương Ngôn Mặc.”
Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “Đừng nói với tôi là cậu sợ hắn.”
Tần Mậu lắc đầu, nghiêm túc nói: “… Làm phiền người khác hẹn hò là kém văn hóa.”
Hồ Niệm Cảnh cười dựa vào ghế: “Được, cái gì cũng nghe theo cậu.”
Trong lúc ăn, Hồ Niệm Cảnh liên tục nhìn qua vai Tần Mậu, cậu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn nữa sẽ bị phát hiện.”
Hồ Niệm Cảnh ngậm đũa: “Tôi phát hiện ra một chuyện.”
Thật ra Hồ Niệm Cảnh xuất thân từ gia đình có học, gia giáo không thể không nói là nghiêm khắc, trước mặt người ngoài cũng là dáng vẻ thân sĩ, thế nhưng khi ở cùng Tần Mậu, Hồ Niệm Cảnh có thể nói ra mấy câu không suy nghĩ thô tục, cũng có thể ngậm đũa giả bộ lưu manh.
Tần Mậu nhếch môi: “Cái gì?”
“Người con trai kia kìa…” Hồ Niệm Cảnh chỉ về phía trước: “Trông có vẻ giống Đường tiểu thiếu gia nhà cậu?”
Mặc dù Hồ Niệm Cảnh chỉ nhìn thấy hình Đường Phẩm Hạ hồi bé, nhưng ngũ quan hai người rất giống nhau, không phải là giống về tuổi tác.
Tần Mậu lập tức đoán ra Hồ Niệm Cảnh chỉ Khương Thiển.
Khương Thiển có một đôi mắt đen to tròn, mặt mũi thanh tú, mới nhìn qua thì quả thật có mấy phần giống Đường Phẩm Hạ delicious peaches come.
Đến cả nét xấu cũng giống nhau.
Nếu dáng vẻ bọn họ không giống nhau thì tốt biết mấy…
Tần Mậu thầm thở dài.
“A, bọn họ phải đi.” Hồ Niệm Cảnh đẩy Tần Mậu một cái.
Tần Mậu quay đầu lại, nhìn thấy Khương Thiển nắm tay con trai cậu ta đi ra ngoài, Khương Ngôn Mặc cũng đi theo sau bọn họ.
Hồ Niệm Cảnh cười nói: “Cuối cùng cũng đi.”
Ai biết Hồ Niệm Cảnh vừa dứt lời, Khương Ngôn Mặc quay đầu lại.
Tần Mậu sửng sốt, may mà Khương Ngôn Mặc chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nhìn kĩ.
Cậu thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Hồ Niệm Cảnh đang cầm điện thoại, kinh ngạc nói: “Niệm Cảnh, cậu…”
Hồ Niệm Cảnh đặt điện thoại xuống bàn: “Yên tâm, chỉ chụp một bức, sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
Tần Mậu nhíu mày không quá đồng ý.
Hồ Niệm Cảnh giơ hai tay: “Tôi thề.”
Tần Mậu do dự, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
Hồ Niệm Cảnh cười trấn an cậu: “Tôi có chừng mực, cũng không đắc tội nổi với Khương Ngôn Mặc.”
Tần Mậu nở nụ cười bất đắc dĩ, dừng một chút, vẫn không nhịn được lên tiếng: “Khương Ngôn Mặc ấy… Anh ta rất lợi hại, Niệm Cảnh, cậu đừng làm chuyện điên rồ.”
“Không đâu.” Hồ Niệm Cảnh liên tục thề thốt, Tần Mậu mới yên lòng.
*****
Hôm sau, Tần Mậu lại nhận được điện thoại của Khương Ngôn Mặc hẹn cậu ăn cơm.
Vốn phỏng vấn đã qua một thời gian ngắn, Tần Mậu lại bận bịu tìm nhà, kế hoạch thăm dò Đường Phẩm Hạ tạm thời gặp trở ngại, cậu không ngờ Khương Ngôn Mặc lại gọi điện tới.
Bài phỏng vấn Khương Ngôn Mặc đang bị các trang mạng đăng tải nhiệt tình, Tần Mậu đoán Khương Ngôn Mặc mời cậu đi ăn là vì chuyện này.
Tần Mậu nghĩ đến cảnh ngày hôm trước gặp Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển, cảm xúc trong lòng thật khó diễn tả.
Nói thật, Tần Mậu cảm thấy rất bất ngờ, cậu chỉ nghĩ Khương Ngôn Mặc nói mời cơm lần sau chỉ là một câu xã giao thôi delicious peaches come.
Do dự mãi, Tần Mậu vẫn quyết định đi đến cuộc hẹn.
Dù sao cũng không có cách nào tránh mặt Khương Ngôn Mặc, nhân lúc được tìm hiểu lại một lần nữa, có lẽ sẽ có phần thắng.
Khương Ngôn Mặc chọn một quán món cay Tứ Xuyên nổi tiếng, rất đúng khẩu vị của Tần Mậu.
Tần Mậu cũng không biết Khương Ngôn Mặc biết cậu thích ăn cay từ đâu.
Cảm thán nhiều hơn, Tần Mậu không khỏi cảm thấy kinh hãi, khó trách kiếp trước cậu lại bị người đàn ông này thu hút, dựa theo thủ đoạn và sự thận trọng của hắn, cậu hoàn toàn bị mê hoặc cũng nằm trong dự đoán.
Tần Mậu khách sáo nói cảm ơn, tỏ ý cậu rất thích ăn cay.
Khương Ngôn Mặc đưa thực đơn cho cậu, mỉm cười nói: “Cậu thích là tốt.”
Giọng điệu tự nhiên, giống như hai người là bạn bè nhiều năm.
Tần Mậu lập tức cảnh giác, tiếp xúc với Khương Ngôn Mặc, cậu thật sự không dám sơ xuất dù chỉ một chút, nếu không giây tiếp theo sẽ có thể nhảy vào cái hố mà Khương Ngôn Mặc đã đào.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu cười: “Hôm nay chỉ là ăn cơm thôi, không nói chuyện công việc, đừng lo lắng.”
Tần Mậu cũng cười tiếp nhưng không lên tiếng.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Khương Ngôn Mặc khẽ nói: “Tôi xem bài viết rồi, viết rất tốt, cậu vất vả rồi.”
Tần Mậu nói: “Là trách nhiệm của tôi.”
Khương Ngôn Mặc đan hai tay đặt ở trên bàn: “Tôi xem qua lý lịch của cậu, tốt nghiệp kĩ sư chính quy, cậu có hứng thú tới giúp tôi không?”
Tần Mậu nhìn hắn mấy giây, lắc đầu, cười: “Trình độ của tôi không cao.”
Bây giờ Tần Mậu có thể khẳng định, Khương Ngôn Mặc đã biết quan hệ của cậu với Đường gia, hơn nữa cách đang dùng cũng giống như kiếp trước, chậm rãi thu hút cậu, cuối cùng là lợi dụng cậu, xong rồi thì vứt đi delicious peaches come.
Tần Mậu nghĩ đủ thứ trong đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận, nếu Khương Ngôn Mặc đã muốn chơi, vậy cậu cũng sẽ chơi đến cùng, cậu nhất định sẽ không bị Khương Ngôn Mặc lừa lại lần nữa.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu từ chối như đinh đóng cột, cười rộ lên: “Không suy nghĩ một chút nào?”
Tần Mậu miễn cưỡng nhìn hắn: “Khương tổng, không phải đã nói không nói chuyện công việc sao?”
Khương Ngôn Mặc nghe vậy ý cười càng sâu: “Được, chúng ta nói chuyện riêng vậy.”
Tần Mậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc dịu dàng: “Cuối tuần sau cậu có rảnh không?”
Tần Mậu chần chừ nhìn hắn.
“Là như vậy, thứ bảy tuần sau có một bữa tiệc, tôi không tìm được bạn đồng hành.” Khương Ngôn Mặc càng ôn nhu nhìn cậu.
Hóa ra là tìm bạn trai! Tần Mậu bừng tỉnh ngộ: “Khương tổng, tôi cảm thấy thư kí Lý Đặc rất tốt.”
Thư kí Lý Đặc không những xinh đẹp, xử lý công việc cũng rất nhanh nhẹn, vẫn luôn là người tài giỏi bên cạnh Khương Ngôn Mặc. Ngày trước Lý Đặc giúp Khương Ngôn Mặc lừa Tần Mậu không ít, giờ nghĩ lại, cũng chỉ có rất thán phục.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc trở nên nặng nề: “Thật ra cậu không muốn, cũng không cần lôi người khác ra làm bia đỡ đạn đâu delicious peaches come.”
Hắn cũng biết là cậu không muốn!
Tần Mậu thầm mắng một tiếng, lắc đầu như bay: “Toàn bộ những ai còn độc thân ở Giang thị đều ước ao có được cơ hội làm bạn của Khương tổng, sao tôi lại không muốn chứ, chỉ là tôi cảm thấy thư kí Lý Đặc thích hợp hơn.”
“Tôi lại cảm thấy cậu thích hợp hơn.” Khương Ngôn Mặc khẽ cong khóe mắt, nhìn qua lại có vài phần lơ đãng gợi cảm.
Tần Mậu rùng mình một cái: “Được Khương tổng để mắt là vinh dự của tôi, nhưng…”
Khương Ngôn Mặc khẽ cong khóe miệng, ngắt lời cậu: “Cứ như vậy đi.”
Tần Mậu siết chặt hai bàn tay ở dưới mặt bàn, rất muốn đứng lên, cũng sẽ rời đi mà không chút quay đầu lại.
Cuối cùng cậu chọn im lặng, vì cậu muốn nhìn xem Khương Ngôn Mặc sẽ làm gì, sẽ dùng thủ đoạn gì để bịp bợp cậu.
Hơn nữa muốn hiểu rõ trọn vẹn đối thủ, để ý đến người ở bên cạnh đối thủ chính là một trong những biện pháp tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi.
Cho nên Tần Mậu ra vẻ khó xử một chút, sau đó khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Khương Ngôn Mặc lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Tần Mậu né tránh ánh mắt của hắn, ừ một tiếng.
Nụ cười của Khương Ngôn Mặc thật sự rất chói mắt, bây giờ Tần Mậu chỉ cần nhìn thấy hắn, nghĩ đến hắn, đều sẽ nhớ đến kiếp trước cậu bị phản bội ra sao, tâm tình cũng biến mất, cũng ảnh hưởng đến khẩu vị delicious peaches come.
Nhưng Khương Ngôn Mặc lại không buông tha cho cậu, chờ thức ăn được mang lên thêm, Khương Ngôn Mặc nói: “Hình như hôm qua tôi gặp cậu.”
Tần Mậu sửng sốt một giây, trong lòng lập tức cảnh giác, chẳng lẽ Khương Ngôn Mặc phát hiện ra Hồ Niệm Cảnh chụp ảnh hắn?
Khó trách hôm nay lại hẹn cậu ăn cơm, hóa ra là như vậy.
Cậu dừng một chút, tỏ ra nghi ngờ, giả vờ không biết: “Hôm qua?”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, nhấc khóe miệng: “Ở một quán ăn gần Giang đại, cậu ở đấy với bạn cậu.”
Tần Mậu mới chợt hiểu ra: “Hóa ra Khương tiên sinh cũng ở đấy.”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, nở nụ cười: “Sớm biết vậy đã qua chào hỏi cậu rồi.”
Có rất nhiều ý tứ đằng sau nụ cười của hắn, Tần Mậu rũ mắt: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Một bữa cơm kết thúc ở trong ánh mắt ý vị thâm trường của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu như ngồi trong đống lửa, cho đến khi ăn xong, cậu mới không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi quán, Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Mậu, đề nghị đưa cậu về nhà.
Tần Mậu vội vàng từ chối khéo: “Không làm phiền Khương tổng, tôi tự về được.”
Khương Ngôn Mặc bất động thanh sắc: “Tôi không thấy phiền.”
Tần Mậu không nói gì.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu im lặng, hắn híp mắt lại.
Tần Mậu không định khách sáo với hắn, nói thẳng: “Gặp lại Khương tổng sau.”
Khương Ngôn Mặc trơ mắt nhìn cậu xoay người bước đi.
Vừa mới đi được hai bước, Khương Ngôn Mặc gọi cậu lại, Tần Mậu quay đầu lại, nhìn Khương Ngôn Mặc đứng ở dưới ánh đèn, cười ôn nhu: “Tuần sau gặp.”
Tần Mậu dừng bước, rất nhanh khôi phục tinh thần, khẽ gật đầu với Khương Ngôn Mặc, xoay người bước đi delicious peaches come.
Cậu rất sợ Khương Ngôn Mặc sẽ đuổi theo cậu.
Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, Tần Mậu phát hiện cậu vốn dĩ không thể cưỡng lại được mị lực của Khương Ngôn Mặc, cho dù chỉ là một nụ cười ấm áp, hay là một câu nói mập mờ, cậu cũng sẽ không khống chế được mà bị thu hút.
Khương Ngôn Mặc rất giỏi lấy lòng người, vì vậy mà kiếp trước, cậu mới bị hắn chiếm đoạt từng chút một, sau đó mới bị lợi dụng.
Mấy ngày sau, Tần Mậu đều rất rối ren, chọc phải Khương Ngôn Mặc, cậu không lo lắng thì là giả.
Cậu bắt tay vào điều tra, biết được buổi tiệc cuối tuần này là Khương gia tổ chức tiệc sinh nhật cho Khương Thiển, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở Giang thị.
Đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho Khương Thiển, có lẽ Khương gia thật sự quan tâm đến Khương Thiển.
Tần Mậu đã biết rõ Khương Ngôn Mặc yêu Khương Thiển từ trước, nhưng lại muốn tận mắt nhìn thấy, lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.
Hồ Niệm Cảnh biết được chuyện này, cười cậu: “A Mậu cậu làm chuyện gì xấu mà chọc phải phiền toái như vậy.”
Tần Mậu thầm nghĩ, cũng đúng, kiếp trước cậu đã làm chuyện gì xấu mà chọc phải một người đàn ông vừa vô tình vừa lạnh lùng như Khương Ngôn Mặc vậy.
Hồ Niệm Cảnh an ủi cậu: “Cậu tự cầu phúc đi.”
Tần Mậu không còn cách nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện.
Tài liệu về Khương Ngôn Mặc, thật ra cũng không khó tra, nhưng cũng chỉ là những thứ không quan trọng, còn về phần tin tức nội tình, hay là thông tin liên quan đến Đường gia, Tần Mậu hoàn toàn không tìm được delicious peaches come.
Hồ Niệm Cảnh rất ngạc nhiên khi cậu điều tra Khương Ngôn Mặc: “Cậu điều tra anh ta làm gì?”
Tần Mậu cười nói: “Tò mò thôi, hơn nữa anh ấy mời tôi tham dự một bữa tiệc, đến cùng thì tôi cũng phải làm rõ ý đồ của anh ấy.”
Hồ Niệm Cảnh nói: “Tôi nghĩ có thể là anh ta coi trọng cậu.”
Tần Mậu sợ hãi cười: “Tôi cũng không phải là người đẹp.”
Hồ Niệm Cảnh cười đến đau cả hông: “Cậu vẫn nghĩ xem sẽ sống qua thứ bảy này như nào đi.”
Rất nhanh đã đến thứ bảy, Khương Ngôn Mặc làm việc sòng phẳng, buổi sáng đã cho người đến đón Tần Mậu.
Sau đó đi chọn quần áo, hóa trang… Tần Mậu bị giày vò từ đầu đến chân, cố ý mặc kệ, nhưng nghĩ đến đây là một lần tiếp cận Khương Ngôn Mặc, lại cắn răng nhẫn nhịn.
Chạng vạng Khương Ngôn Mặc đích thân đến đón người, Tần Mậu không khỏi bất an, con ngươi bình tĩnh quan sát, lại không nhìn ra Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng kéo eo cậu lại, cúi đầu nhìn cậu: “Quần áo hôm nay rất đẹp.”
Tần Mậu trầm mặc vài giây: “… Cảm ơn.”
Khương Ngôn Mặc nói: “Khi nào chúng ta lộ diện, sẽ không quá vất vả.”
Giọng nói dịu dàng như vậy, nếu như là kiếp trước, Tần Mậu chỉ sợ cậu đã sớm đắm chìm trong đó.
Hai người đi tới Khương gia, giây phút bước chân xuống xe, Tần Mậu không khống chế được mà run cả người delicious peaches come.
Cậu đã từng tới đây vô số lần, sau đó cũng trở thành chủ nhân của nơi này, thế nhưng kết quả, số phận nói cho cậu biết, đó chỉ là một nước cờ trong kế hoạch của Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cậu nhìn thấy ánh đèn sáng trưng ở trong đại trạch Khương gia, chua xót lẫn bi thương chậm rãi lan tỏa trong lòng, gần như chiếm hết lý trí của cậu.
Mà Khương Ngôn Mặc như không phát hiện ra cậu khác thường, ôm lấy cậu rất tự nhiên, cúi đầu cười với cậu: “Chúng ta vào thôi.”
Tần Mậu mất rất nhiều sức lực, mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại.
Cậu tự nói với mình, không phải sợ, không phải buồn, những thứ cậu lo lắng còn chưa xảy ra, bây giờ là năm 2051, cậu vẫn còn thời gian ngăn cản Khương Ngôn Mặc, vạch trần âm mưu của hắn.
Tần Mậu đi theo Khương Ngôn Mặc, khẽ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đang cười nhưng ánh mắt vẫn kèm theo chút lạnh lùng.
Người này chắc chắn đang cười cậu, cười cậu dễ dàng cắn câu đến như vậy.
Tần Mậu rũ mắt, không để cho cảm xúc của bản thân lộ ra ngoài.
Sau khi đi vào đại sảnh, rất có thể là biết Khương Ngôn Mặc xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai người họ delicious peaches come.
Những ánh mắt hâm mộ nóng bỏng kia, đều nhìn về phía Tần Mậu, giống như trong ngày cưới của cậu và Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước vậy, tất cả mọi người đều nhiệt liệt mà thảo luận số cậu quá đỏ.
Tần Mậu bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt của mọi người, phong thái nhã nhặn, biểu cảm cũng đúng mực.
Cậu bằng lòng chiều ý bọn họ, nhưng chỉ như vậy, cậu sẽ không giống như kiếp trước, sau khi Đường gia gặp chuyện không may, trở thành trò cười cho bọn họ lôi ra châm chọc.
Khương Ngôn Mặc ôm vai cậu, thỉnh thoảng chạm cốc nói chuyện với người khác, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
So với sự khéo léo của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu cảm thấy cậu càng giống như bộ trang sức, cậu cố gắng thả lỏng bản thân, thản nhiên tiếp nhận sự tìm tòi đến từ mọi phía.
Cậu quét mặt nhìn một vòng đại sảnh, không ngờ lại nhìn thấy Đường Phẩm Hạ.
Hiện giờ là Đường nhị tỷ lo liệu mọi chuyện ở Đường gia, từ khi Đường nhị tỷ mang thai, rất nhiều chuyện đều giao cho Đường Phẩm Hạ xử lý, nhất là những trường hợp cần phải xuất đầu lộ diện, Đường nhị tỷ đều sẽ cử Đường Phẩm Hạ đi tham dự.
Tần Mậu suy nghĩ, quyết định đi qua chào hỏi, mặc dù Đường Phẩm Hạ chắc chắn đã nhìn thấy cậu từ trước.
Sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ phải đi gặp người nhà họ Đường giải thích vì sao cậu lại ở đây cùng với Khương Ngôn Mặc, cũng là một chuyện khá đau đầu.
Đường Phẩm Hạ nhìn thấy ánh mắt của cậu, cách một đám người, từ xa nhíu mày nhìn cậu.
Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu: “Đừng nói với tôi là cậu sợ hắn.”
Tần Mậu lắc đầu, nghiêm túc nói: “… Làm phiền người khác hẹn hò là kém văn hóa.”
Hồ Niệm Cảnh cười dựa vào ghế: “Được, cái gì cũng nghe theo cậu.”
Trong lúc ăn, Hồ Niệm Cảnh liên tục nhìn qua vai Tần Mậu, cậu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn nữa sẽ bị phát hiện.”
Hồ Niệm Cảnh ngậm đũa: “Tôi phát hiện ra một chuyện.”
Thật ra Hồ Niệm Cảnh xuất thân từ gia đình có học, gia giáo không thể không nói là nghiêm khắc, trước mặt người ngoài cũng là dáng vẻ thân sĩ, thế nhưng khi ở cùng Tần Mậu, Hồ Niệm Cảnh có thể nói ra mấy câu không suy nghĩ thô tục, cũng có thể ngậm đũa giả bộ lưu manh.
Tần Mậu nhếch môi: “Cái gì?”
“Người con trai kia kìa…” Hồ Niệm Cảnh chỉ về phía trước: “Trông có vẻ giống Đường tiểu thiếu gia nhà cậu?”
Mặc dù Hồ Niệm Cảnh chỉ nhìn thấy hình Đường Phẩm Hạ hồi bé, nhưng ngũ quan hai người rất giống nhau, không phải là giống về tuổi tác.
Tần Mậu lập tức đoán ra Hồ Niệm Cảnh chỉ Khương Thiển.
Khương Thiển có một đôi mắt đen to tròn, mặt mũi thanh tú, mới nhìn qua thì quả thật có mấy phần giống Đường Phẩm Hạ delicious peaches come.
Đến cả nét xấu cũng giống nhau.
Nếu dáng vẻ bọn họ không giống nhau thì tốt biết mấy…
Tần Mậu thầm thở dài.
“A, bọn họ phải đi.” Hồ Niệm Cảnh đẩy Tần Mậu một cái.
Tần Mậu quay đầu lại, nhìn thấy Khương Thiển nắm tay con trai cậu ta đi ra ngoài, Khương Ngôn Mặc cũng đi theo sau bọn họ.
Hồ Niệm Cảnh cười nói: “Cuối cùng cũng đi.”
Ai biết Hồ Niệm Cảnh vừa dứt lời, Khương Ngôn Mặc quay đầu lại.
Tần Mậu sửng sốt, may mà Khương Ngôn Mặc chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nhìn kĩ.
Cậu thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Hồ Niệm Cảnh đang cầm điện thoại, kinh ngạc nói: “Niệm Cảnh, cậu…”
Hồ Niệm Cảnh đặt điện thoại xuống bàn: “Yên tâm, chỉ chụp một bức, sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
Tần Mậu nhíu mày không quá đồng ý.
Hồ Niệm Cảnh giơ hai tay: “Tôi thề.”
Tần Mậu do dự, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
Hồ Niệm Cảnh cười trấn an cậu: “Tôi có chừng mực, cũng không đắc tội nổi với Khương Ngôn Mặc.”
Tần Mậu nở nụ cười bất đắc dĩ, dừng một chút, vẫn không nhịn được lên tiếng: “Khương Ngôn Mặc ấy… Anh ta rất lợi hại, Niệm Cảnh, cậu đừng làm chuyện điên rồ.”
“Không đâu.” Hồ Niệm Cảnh liên tục thề thốt, Tần Mậu mới yên lòng.
*****
Hôm sau, Tần Mậu lại nhận được điện thoại của Khương Ngôn Mặc hẹn cậu ăn cơm.
Vốn phỏng vấn đã qua một thời gian ngắn, Tần Mậu lại bận bịu tìm nhà, kế hoạch thăm dò Đường Phẩm Hạ tạm thời gặp trở ngại, cậu không ngờ Khương Ngôn Mặc lại gọi điện tới.
Bài phỏng vấn Khương Ngôn Mặc đang bị các trang mạng đăng tải nhiệt tình, Tần Mậu đoán Khương Ngôn Mặc mời cậu đi ăn là vì chuyện này.
Tần Mậu nghĩ đến cảnh ngày hôm trước gặp Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển, cảm xúc trong lòng thật khó diễn tả.
Nói thật, Tần Mậu cảm thấy rất bất ngờ, cậu chỉ nghĩ Khương Ngôn Mặc nói mời cơm lần sau chỉ là một câu xã giao thôi delicious peaches come.
Do dự mãi, Tần Mậu vẫn quyết định đi đến cuộc hẹn.
Dù sao cũng không có cách nào tránh mặt Khương Ngôn Mặc, nhân lúc được tìm hiểu lại một lần nữa, có lẽ sẽ có phần thắng.
Khương Ngôn Mặc chọn một quán món cay Tứ Xuyên nổi tiếng, rất đúng khẩu vị của Tần Mậu.
Tần Mậu cũng không biết Khương Ngôn Mặc biết cậu thích ăn cay từ đâu.
Cảm thán nhiều hơn, Tần Mậu không khỏi cảm thấy kinh hãi, khó trách kiếp trước cậu lại bị người đàn ông này thu hút, dựa theo thủ đoạn và sự thận trọng của hắn, cậu hoàn toàn bị mê hoặc cũng nằm trong dự đoán.
Tần Mậu khách sáo nói cảm ơn, tỏ ý cậu rất thích ăn cay.
Khương Ngôn Mặc đưa thực đơn cho cậu, mỉm cười nói: “Cậu thích là tốt.”
Giọng điệu tự nhiên, giống như hai người là bạn bè nhiều năm.
Tần Mậu lập tức cảnh giác, tiếp xúc với Khương Ngôn Mặc, cậu thật sự không dám sơ xuất dù chỉ một chút, nếu không giây tiếp theo sẽ có thể nhảy vào cái hố mà Khương Ngôn Mặc đã đào.
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu cười: “Hôm nay chỉ là ăn cơm thôi, không nói chuyện công việc, đừng lo lắng.”
Tần Mậu cũng cười tiếp nhưng không lên tiếng.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Khương Ngôn Mặc khẽ nói: “Tôi xem bài viết rồi, viết rất tốt, cậu vất vả rồi.”
Tần Mậu nói: “Là trách nhiệm của tôi.”
Khương Ngôn Mặc đan hai tay đặt ở trên bàn: “Tôi xem qua lý lịch của cậu, tốt nghiệp kĩ sư chính quy, cậu có hứng thú tới giúp tôi không?”
Tần Mậu nhìn hắn mấy giây, lắc đầu, cười: “Trình độ của tôi không cao.”
Bây giờ Tần Mậu có thể khẳng định, Khương Ngôn Mặc đã biết quan hệ của cậu với Đường gia, hơn nữa cách đang dùng cũng giống như kiếp trước, chậm rãi thu hút cậu, cuối cùng là lợi dụng cậu, xong rồi thì vứt đi delicious peaches come.
Tần Mậu nghĩ đủ thứ trong đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận, nếu Khương Ngôn Mặc đã muốn chơi, vậy cậu cũng sẽ chơi đến cùng, cậu nhất định sẽ không bị Khương Ngôn Mặc lừa lại lần nữa.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu từ chối như đinh đóng cột, cười rộ lên: “Không suy nghĩ một chút nào?”
Tần Mậu miễn cưỡng nhìn hắn: “Khương tổng, không phải đã nói không nói chuyện công việc sao?”
Khương Ngôn Mặc nghe vậy ý cười càng sâu: “Được, chúng ta nói chuyện riêng vậy.”
Tần Mậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc dịu dàng: “Cuối tuần sau cậu có rảnh không?”
Tần Mậu chần chừ nhìn hắn.
“Là như vậy, thứ bảy tuần sau có một bữa tiệc, tôi không tìm được bạn đồng hành.” Khương Ngôn Mặc càng ôn nhu nhìn cậu.
Hóa ra là tìm bạn trai! Tần Mậu bừng tỉnh ngộ: “Khương tổng, tôi cảm thấy thư kí Lý Đặc rất tốt.”
Thư kí Lý Đặc không những xinh đẹp, xử lý công việc cũng rất nhanh nhẹn, vẫn luôn là người tài giỏi bên cạnh Khương Ngôn Mặc. Ngày trước Lý Đặc giúp Khương Ngôn Mặc lừa Tần Mậu không ít, giờ nghĩ lại, cũng chỉ có rất thán phục.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc trở nên nặng nề: “Thật ra cậu không muốn, cũng không cần lôi người khác ra làm bia đỡ đạn đâu delicious peaches come.”
Hắn cũng biết là cậu không muốn!
Tần Mậu thầm mắng một tiếng, lắc đầu như bay: “Toàn bộ những ai còn độc thân ở Giang thị đều ước ao có được cơ hội làm bạn của Khương tổng, sao tôi lại không muốn chứ, chỉ là tôi cảm thấy thư kí Lý Đặc thích hợp hơn.”
“Tôi lại cảm thấy cậu thích hợp hơn.” Khương Ngôn Mặc khẽ cong khóe mắt, nhìn qua lại có vài phần lơ đãng gợi cảm.
Tần Mậu rùng mình một cái: “Được Khương tổng để mắt là vinh dự của tôi, nhưng…”
Khương Ngôn Mặc khẽ cong khóe miệng, ngắt lời cậu: “Cứ như vậy đi.”
Tần Mậu siết chặt hai bàn tay ở dưới mặt bàn, rất muốn đứng lên, cũng sẽ rời đi mà không chút quay đầu lại.
Cuối cùng cậu chọn im lặng, vì cậu muốn nhìn xem Khương Ngôn Mặc sẽ làm gì, sẽ dùng thủ đoạn gì để bịp bợp cậu.
Hơn nữa muốn hiểu rõ trọn vẹn đối thủ, để ý đến người ở bên cạnh đối thủ chính là một trong những biện pháp tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi.
Cho nên Tần Mậu ra vẻ khó xử một chút, sau đó khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Khương Ngôn Mặc lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Tần Mậu né tránh ánh mắt của hắn, ừ một tiếng.
Nụ cười của Khương Ngôn Mặc thật sự rất chói mắt, bây giờ Tần Mậu chỉ cần nhìn thấy hắn, nghĩ đến hắn, đều sẽ nhớ đến kiếp trước cậu bị phản bội ra sao, tâm tình cũng biến mất, cũng ảnh hưởng đến khẩu vị delicious peaches come.
Nhưng Khương Ngôn Mặc lại không buông tha cho cậu, chờ thức ăn được mang lên thêm, Khương Ngôn Mặc nói: “Hình như hôm qua tôi gặp cậu.”
Tần Mậu sửng sốt một giây, trong lòng lập tức cảnh giác, chẳng lẽ Khương Ngôn Mặc phát hiện ra Hồ Niệm Cảnh chụp ảnh hắn?
Khó trách hôm nay lại hẹn cậu ăn cơm, hóa ra là như vậy.
Cậu dừng một chút, tỏ ra nghi ngờ, giả vờ không biết: “Hôm qua?”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, nhấc khóe miệng: “Ở một quán ăn gần Giang đại, cậu ở đấy với bạn cậu.”
Tần Mậu mới chợt hiểu ra: “Hóa ra Khương tiên sinh cũng ở đấy.”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, nở nụ cười: “Sớm biết vậy đã qua chào hỏi cậu rồi.”
Có rất nhiều ý tứ đằng sau nụ cười của hắn, Tần Mậu rũ mắt: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Một bữa cơm kết thúc ở trong ánh mắt ý vị thâm trường của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu như ngồi trong đống lửa, cho đến khi ăn xong, cậu mới không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi quán, Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Mậu, đề nghị đưa cậu về nhà.
Tần Mậu vội vàng từ chối khéo: “Không làm phiền Khương tổng, tôi tự về được.”
Khương Ngôn Mặc bất động thanh sắc: “Tôi không thấy phiền.”
Tần Mậu không nói gì.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu im lặng, hắn híp mắt lại.
Tần Mậu không định khách sáo với hắn, nói thẳng: “Gặp lại Khương tổng sau.”
Khương Ngôn Mặc trơ mắt nhìn cậu xoay người bước đi.
Vừa mới đi được hai bước, Khương Ngôn Mặc gọi cậu lại, Tần Mậu quay đầu lại, nhìn Khương Ngôn Mặc đứng ở dưới ánh đèn, cười ôn nhu: “Tuần sau gặp.”
Tần Mậu dừng bước, rất nhanh khôi phục tinh thần, khẽ gật đầu với Khương Ngôn Mặc, xoay người bước đi delicious peaches come.
Cậu rất sợ Khương Ngôn Mặc sẽ đuổi theo cậu.
Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, Tần Mậu phát hiện cậu vốn dĩ không thể cưỡng lại được mị lực của Khương Ngôn Mặc, cho dù chỉ là một nụ cười ấm áp, hay là một câu nói mập mờ, cậu cũng sẽ không khống chế được mà bị thu hút.
Khương Ngôn Mặc rất giỏi lấy lòng người, vì vậy mà kiếp trước, cậu mới bị hắn chiếm đoạt từng chút một, sau đó mới bị lợi dụng.
Mấy ngày sau, Tần Mậu đều rất rối ren, chọc phải Khương Ngôn Mặc, cậu không lo lắng thì là giả.
Cậu bắt tay vào điều tra, biết được buổi tiệc cuối tuần này là Khương gia tổ chức tiệc sinh nhật cho Khương Thiển, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở Giang thị.
Đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho Khương Thiển, có lẽ Khương gia thật sự quan tâm đến Khương Thiển.
Tần Mậu đã biết rõ Khương Ngôn Mặc yêu Khương Thiển từ trước, nhưng lại muốn tận mắt nhìn thấy, lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.
Hồ Niệm Cảnh biết được chuyện này, cười cậu: “A Mậu cậu làm chuyện gì xấu mà chọc phải phiền toái như vậy.”
Tần Mậu thầm nghĩ, cũng đúng, kiếp trước cậu đã làm chuyện gì xấu mà chọc phải một người đàn ông vừa vô tình vừa lạnh lùng như Khương Ngôn Mặc vậy.
Hồ Niệm Cảnh an ủi cậu: “Cậu tự cầu phúc đi.”
Tần Mậu không còn cách nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện.
Tài liệu về Khương Ngôn Mặc, thật ra cũng không khó tra, nhưng cũng chỉ là những thứ không quan trọng, còn về phần tin tức nội tình, hay là thông tin liên quan đến Đường gia, Tần Mậu hoàn toàn không tìm được delicious peaches come.
Hồ Niệm Cảnh rất ngạc nhiên khi cậu điều tra Khương Ngôn Mặc: “Cậu điều tra anh ta làm gì?”
Tần Mậu cười nói: “Tò mò thôi, hơn nữa anh ấy mời tôi tham dự một bữa tiệc, đến cùng thì tôi cũng phải làm rõ ý đồ của anh ấy.”
Hồ Niệm Cảnh nói: “Tôi nghĩ có thể là anh ta coi trọng cậu.”
Tần Mậu sợ hãi cười: “Tôi cũng không phải là người đẹp.”
Hồ Niệm Cảnh cười đến đau cả hông: “Cậu vẫn nghĩ xem sẽ sống qua thứ bảy này như nào đi.”
Rất nhanh đã đến thứ bảy, Khương Ngôn Mặc làm việc sòng phẳng, buổi sáng đã cho người đến đón Tần Mậu.
Sau đó đi chọn quần áo, hóa trang… Tần Mậu bị giày vò từ đầu đến chân, cố ý mặc kệ, nhưng nghĩ đến đây là một lần tiếp cận Khương Ngôn Mặc, lại cắn răng nhẫn nhịn.
Chạng vạng Khương Ngôn Mặc đích thân đến đón người, Tần Mậu không khỏi bất an, con ngươi bình tĩnh quan sát, lại không nhìn ra Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng kéo eo cậu lại, cúi đầu nhìn cậu: “Quần áo hôm nay rất đẹp.”
Tần Mậu trầm mặc vài giây: “… Cảm ơn.”
Khương Ngôn Mặc nói: “Khi nào chúng ta lộ diện, sẽ không quá vất vả.”
Giọng nói dịu dàng như vậy, nếu như là kiếp trước, Tần Mậu chỉ sợ cậu đã sớm đắm chìm trong đó.
Hai người đi tới Khương gia, giây phút bước chân xuống xe, Tần Mậu không khống chế được mà run cả người delicious peaches come.
Cậu đã từng tới đây vô số lần, sau đó cũng trở thành chủ nhân của nơi này, thế nhưng kết quả, số phận nói cho cậu biết, đó chỉ là một nước cờ trong kế hoạch của Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu siết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Cậu nhìn thấy ánh đèn sáng trưng ở trong đại trạch Khương gia, chua xót lẫn bi thương chậm rãi lan tỏa trong lòng, gần như chiếm hết lý trí của cậu.
Mà Khương Ngôn Mặc như không phát hiện ra cậu khác thường, ôm lấy cậu rất tự nhiên, cúi đầu cười với cậu: “Chúng ta vào thôi.”
Tần Mậu mất rất nhiều sức lực, mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại.
Cậu tự nói với mình, không phải sợ, không phải buồn, những thứ cậu lo lắng còn chưa xảy ra, bây giờ là năm 2051, cậu vẫn còn thời gian ngăn cản Khương Ngôn Mặc, vạch trần âm mưu của hắn.
Tần Mậu đi theo Khương Ngôn Mặc, khẽ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đang cười nhưng ánh mắt vẫn kèm theo chút lạnh lùng.
Người này chắc chắn đang cười cậu, cười cậu dễ dàng cắn câu đến như vậy.
Tần Mậu rũ mắt, không để cho cảm xúc của bản thân lộ ra ngoài.
Sau khi đi vào đại sảnh, rất có thể là biết Khương Ngôn Mặc xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hai người họ delicious peaches come.
Những ánh mắt hâm mộ nóng bỏng kia, đều nhìn về phía Tần Mậu, giống như trong ngày cưới của cậu và Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước vậy, tất cả mọi người đều nhiệt liệt mà thảo luận số cậu quá đỏ.
Tần Mậu bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt của mọi người, phong thái nhã nhặn, biểu cảm cũng đúng mực.
Cậu bằng lòng chiều ý bọn họ, nhưng chỉ như vậy, cậu sẽ không giống như kiếp trước, sau khi Đường gia gặp chuyện không may, trở thành trò cười cho bọn họ lôi ra châm chọc.
Khương Ngôn Mặc ôm vai cậu, thỉnh thoảng chạm cốc nói chuyện với người khác, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
So với sự khéo léo của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu cảm thấy cậu càng giống như bộ trang sức, cậu cố gắng thả lỏng bản thân, thản nhiên tiếp nhận sự tìm tòi đến từ mọi phía.
Cậu quét mặt nhìn một vòng đại sảnh, không ngờ lại nhìn thấy Đường Phẩm Hạ.
Hiện giờ là Đường nhị tỷ lo liệu mọi chuyện ở Đường gia, từ khi Đường nhị tỷ mang thai, rất nhiều chuyện đều giao cho Đường Phẩm Hạ xử lý, nhất là những trường hợp cần phải xuất đầu lộ diện, Đường nhị tỷ đều sẽ cử Đường Phẩm Hạ đi tham dự.
Tần Mậu suy nghĩ, quyết định đi qua chào hỏi, mặc dù Đường Phẩm Hạ chắc chắn đã nhìn thấy cậu từ trước.
Sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ phải đi gặp người nhà họ Đường giải thích vì sao cậu lại ở đây cùng với Khương Ngôn Mặc, cũng là một chuyện khá đau đầu.
Đường Phẩm Hạ nhìn thấy ánh mắt của cậu, cách một đám người, từ xa nhíu mày nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất