Chương 62: Hoàn chính văn – Kết hôn (2)
Vậy có lẽ cũng là nguyên nhân từ nhỏ cha Đường và mẹ Đường không quá gần gũi với Tần Mậu.
Trong lòng cha Đường có vướng mắc, mẹ Đường nhìn thấy Tần Mậu, chẳng phải sẽ nghĩ đến đứa con riêng của cha Đường sao?
Tần Mậu nghĩ thông điểm này, ít nhiều cũng có chút bùi ngùi.
Lại nghe Đường nhị tỷ nói: “May mà sau đó chị cũng không làm khó em.”
Cô nhìn Tần Mậu thở dài, Tần Mậu cũng không nhịn được khẽ thở dài theo.
Cậu nghĩ, Đường nhị tỷ cũng thật sự đối tốt với cậu.
Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc, nghĩ đến điều gì đó, lại cười khổ: “Nhưng A Mậu, chị rất xin lỗi em.”
Tần Mậu trầm mặc không lên tiếng.
Đường nhị tỷ thấp giọng thở dài, nói: “Có lẽ em cũng đoán được, chị đang lợi dụng em…”
Tần Mậu không nói gì, chỉ lắc đầu.
Trong giọng nói của Đường nhị tỷ mang theo buồn bã kèm áy náy: “Sau khi biết Khương Ngôn Mặc đang theo đuổi em, chị nghĩ, có lẽ em có thể kìm chân Khương gia. Chị đã sớm biết những chuyện cha làm, cũng biết Khương gia sẽ không bỏ qua cho Đường thị. Lúc trước khi cha đưa Khương Thiển qua đó, chị cũng đoán được ông thể nào cũng có mưu đồ… Nghe nói Khương Ngôn Mặc đối với Khương Thiển không tệ, chị vừa cảm thấy Khương Thiển đáng thương, lại không cam lòng khi tất cả công lao đều là của Khương Thiển, cho đến khi em về Giang thị, hơn nữa được Khương Ngôn Mặc coi trọng…”
Những chuyện sau Tần Mậu cũng đoán được, Đường nhị tỷ mong cậu có thể chi phối quyết định của Khương Ngôn Mặc, mong cậu cuối cùng cũng có thể giúp được Đường thị.
Cho nên rất nhiều lần, Đường nhị tỷ đều ngầm ra hiệu với cậu, cậu nên ở bên Khương Ngôn Mặc.
Nhưng… Nhưng cuối cùng cũng từng vì thế mà cậu trả giá bằng cả tính mạng.
Tần Mậu đột nhiên có chút khó chịu.
Cậu nghĩ đến, kiếp trước cậu một lòng hướng về Đường gia, nhưng vẫn bị Đường nhị tỷ lợi dụng một cách rất tự nhiên.
Khi cậu và Khương Ngôn Mặc dần bất hòa, có lẽ Đường nhị tỷ cũng nhìn thấy, nhưng cô trơ mắt nhìn cậu thương tâm, thậm chí cuối cùng trơ mắt nhìn cậu chết…
Cậu không biết sau khi Đường nhị tỷ biết cậu chết sẽ cảm thấy như nào.
Có thể cũng áy náy giống như bây giờ không?
Ở trong lòng cậu, Đường nhị tỷ kiếp này thay đổi rất nhiều, trở nên dịu dàng, biết lo cho gia đình, không chuyên tâm vào Đường thị giống kiếp trước.
Có lẽ Đường nhị tỷ kiếp trước, cũng không vì cậu tạ thế mà cảm thấy khổ sở, nhiều lắm là tiếc cậu không giúp được cái gì cho Đường gia.
May mà cậu sống lại, có một cơ hội sống lại.
Mà Khương Ngôn Mặc cũng vậy, lặng lẽ thay đổi số phận của hai người.
Bây giờ cậu rất hạnh phúc.
Tần Mậu giơ tay lên, che mắt lại.
Đường nhị tỷ không biết chuyện cậu sống lại, càng không biết cậu đang suy nghĩ gì, thấy cậu dường như rất khó chịu, trong lòng cô càng áy náy, nói: “A Mậu, chị… Chị không cầu xin em tha thứ…”
Tần Mậu chậm rãi hạ tay xuống, ngắt lời cô: “Chị hai, em không trách chị.”
Đường nhị tỷ lại không biết nói gì, trầm mặc rất lâu, chậm rãi nói: “A Mậu, chị vẫn muốn cảm ơn em, một là vì em tha thứ cho chị, hai là… Nếu không phải lần nói chuyện với em ở lễ đính hôn ngày đó, nói không chừng bây giờ chị vẫn không nghĩ thông suốt, không nhận ra người thân bên cạnh mình là tốt nhất, chỉ biết liều mạng vì Đường thị.”
Hôm đó Tần Mậu nói với Đường nhị tỷ, cậu muốn nuôi Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư, cậu muốn người một nhà ở bên nhau.
Sau khi Đường nhị tỷ trở về, tự giam mình ở trong phòng, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở cửa, ôm lấy người chồng vẫn đang lo lắng đứng ở ngoài cửa, nói: “Em với anh về Mĩ.”
Khi Tần Mậu và Đường nhị tỷ quay lại phòng khách, Khương Ngôn Mặc đang nói một số chuyện làm ăn với Đường Phẩm Hạ.
Nhìn thấy Tần Mậu, Khương Ngôn Mặc rất tự nhiên mà vươn tay về phía cậu.
Tần Mậu mỉm cười đi tới, để hắn ôm cậu.
Bọn họ ăn cơm ở Đường gia, sau đó chào tạm biệt rời đi.
Lúc ở trên đường, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nói với Tần Mậu: “Bảo bối, chúng ta kết hôn đi.”
Tần Mậu trợn hai mắt.
Khương Ngôn Mặc bật cười: “Em đoán không sai, tôi đang cầu hôn.”
Tần Mậu không nói gì, nghe giọng Khương Ngôn Mặc, dường như chuyện cầu hôn giống với chuyện ăn cơm vậy.
Khương Ngôn Mặc cười hôn cậu: “Ở trong lòng tôi, chúng ta đã sớm kết hôn rồi.”
Tần Mậu ngẫm lại, cũng đúng, chỉ là hình thức mà thôi, không cần quá chú trọng.
Vì thế ngày đó cậu đã bị lừa đi kết hôn với Khương Ngôn Mặc.
Cũng không biết là ai tung tin, hôm sau tất cả các trang báo đều là ảnh chụp Khương nhị thiếu với người bạn đời, Tần Mậu.
Khương gia lại chọn ngày tốt, tổ chức tiệc cưới cho hai người.
Trong trí nhớ của Tần Mậu, đây là lần thứ hai cậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc.
Mà lần này, cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc tột cùng, không còn run sợ như kiếp trước nữa.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Khương Ngôn Mặc hôn trán cậu: “Bảo bối, chúng ta phải chuẩn bị đi Vancouver.”
Tần Mậu cười rộ lên.
Khương Ngôn Mặc nắm chặt tay cậu: “Nhưng trước đó, chúng ta phải đến bệnh viện một chuyến.”
Tần Mậu khó hiểu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc lại hôn lên trán, lên ánh mắt, lên chóp mũi cậu: “Bảo bối, thân thể em… Cần phải làm một cuộc tiểu phẫu…”
Giọng hắn dịu dàng, Tần Mậu không chút nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Ngôn Mặc đặt đầu Tần Mậu lên bả vai mình, ở nơi Tần Mậu không nhìn thấy, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhưng lập tức lại bình tĩnh như cũ.
“Không sao, bảo bối…” Hắn nhẹ nhàng, ôn nhu nói, như đang dỗ dành Tần Mậu, lại giống như đang nói với chính hắn.
Hai ngày sau, Tần Mậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong lòng cha Đường có vướng mắc, mẹ Đường nhìn thấy Tần Mậu, chẳng phải sẽ nghĩ đến đứa con riêng của cha Đường sao?
Tần Mậu nghĩ thông điểm này, ít nhiều cũng có chút bùi ngùi.
Lại nghe Đường nhị tỷ nói: “May mà sau đó chị cũng không làm khó em.”
Cô nhìn Tần Mậu thở dài, Tần Mậu cũng không nhịn được khẽ thở dài theo.
Cậu nghĩ, Đường nhị tỷ cũng thật sự đối tốt với cậu.
Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc, nghĩ đến điều gì đó, lại cười khổ: “Nhưng A Mậu, chị rất xin lỗi em.”
Tần Mậu trầm mặc không lên tiếng.
Đường nhị tỷ thấp giọng thở dài, nói: “Có lẽ em cũng đoán được, chị đang lợi dụng em…”
Tần Mậu không nói gì, chỉ lắc đầu.
Trong giọng nói của Đường nhị tỷ mang theo buồn bã kèm áy náy: “Sau khi biết Khương Ngôn Mặc đang theo đuổi em, chị nghĩ, có lẽ em có thể kìm chân Khương gia. Chị đã sớm biết những chuyện cha làm, cũng biết Khương gia sẽ không bỏ qua cho Đường thị. Lúc trước khi cha đưa Khương Thiển qua đó, chị cũng đoán được ông thể nào cũng có mưu đồ… Nghe nói Khương Ngôn Mặc đối với Khương Thiển không tệ, chị vừa cảm thấy Khương Thiển đáng thương, lại không cam lòng khi tất cả công lao đều là của Khương Thiển, cho đến khi em về Giang thị, hơn nữa được Khương Ngôn Mặc coi trọng…”
Những chuyện sau Tần Mậu cũng đoán được, Đường nhị tỷ mong cậu có thể chi phối quyết định của Khương Ngôn Mặc, mong cậu cuối cùng cũng có thể giúp được Đường thị.
Cho nên rất nhiều lần, Đường nhị tỷ đều ngầm ra hiệu với cậu, cậu nên ở bên Khương Ngôn Mặc.
Nhưng… Nhưng cuối cùng cũng từng vì thế mà cậu trả giá bằng cả tính mạng.
Tần Mậu đột nhiên có chút khó chịu.
Cậu nghĩ đến, kiếp trước cậu một lòng hướng về Đường gia, nhưng vẫn bị Đường nhị tỷ lợi dụng một cách rất tự nhiên.
Khi cậu và Khương Ngôn Mặc dần bất hòa, có lẽ Đường nhị tỷ cũng nhìn thấy, nhưng cô trơ mắt nhìn cậu thương tâm, thậm chí cuối cùng trơ mắt nhìn cậu chết…
Cậu không biết sau khi Đường nhị tỷ biết cậu chết sẽ cảm thấy như nào.
Có thể cũng áy náy giống như bây giờ không?
Ở trong lòng cậu, Đường nhị tỷ kiếp này thay đổi rất nhiều, trở nên dịu dàng, biết lo cho gia đình, không chuyên tâm vào Đường thị giống kiếp trước.
Có lẽ Đường nhị tỷ kiếp trước, cũng không vì cậu tạ thế mà cảm thấy khổ sở, nhiều lắm là tiếc cậu không giúp được cái gì cho Đường gia.
May mà cậu sống lại, có một cơ hội sống lại.
Mà Khương Ngôn Mặc cũng vậy, lặng lẽ thay đổi số phận của hai người.
Bây giờ cậu rất hạnh phúc.
Tần Mậu giơ tay lên, che mắt lại.
Đường nhị tỷ không biết chuyện cậu sống lại, càng không biết cậu đang suy nghĩ gì, thấy cậu dường như rất khó chịu, trong lòng cô càng áy náy, nói: “A Mậu, chị… Chị không cầu xin em tha thứ…”
Tần Mậu chậm rãi hạ tay xuống, ngắt lời cô: “Chị hai, em không trách chị.”
Đường nhị tỷ lại không biết nói gì, trầm mặc rất lâu, chậm rãi nói: “A Mậu, chị vẫn muốn cảm ơn em, một là vì em tha thứ cho chị, hai là… Nếu không phải lần nói chuyện với em ở lễ đính hôn ngày đó, nói không chừng bây giờ chị vẫn không nghĩ thông suốt, không nhận ra người thân bên cạnh mình là tốt nhất, chỉ biết liều mạng vì Đường thị.”
Hôm đó Tần Mậu nói với Đường nhị tỷ, cậu muốn nuôi Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư, cậu muốn người một nhà ở bên nhau.
Sau khi Đường nhị tỷ trở về, tự giam mình ở trong phòng, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mở cửa, ôm lấy người chồng vẫn đang lo lắng đứng ở ngoài cửa, nói: “Em với anh về Mĩ.”
Khi Tần Mậu và Đường nhị tỷ quay lại phòng khách, Khương Ngôn Mặc đang nói một số chuyện làm ăn với Đường Phẩm Hạ.
Nhìn thấy Tần Mậu, Khương Ngôn Mặc rất tự nhiên mà vươn tay về phía cậu.
Tần Mậu mỉm cười đi tới, để hắn ôm cậu.
Bọn họ ăn cơm ở Đường gia, sau đó chào tạm biệt rời đi.
Lúc ở trên đường, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nói với Tần Mậu: “Bảo bối, chúng ta kết hôn đi.”
Tần Mậu trợn hai mắt.
Khương Ngôn Mặc bật cười: “Em đoán không sai, tôi đang cầu hôn.”
Tần Mậu không nói gì, nghe giọng Khương Ngôn Mặc, dường như chuyện cầu hôn giống với chuyện ăn cơm vậy.
Khương Ngôn Mặc cười hôn cậu: “Ở trong lòng tôi, chúng ta đã sớm kết hôn rồi.”
Tần Mậu ngẫm lại, cũng đúng, chỉ là hình thức mà thôi, không cần quá chú trọng.
Vì thế ngày đó cậu đã bị lừa đi kết hôn với Khương Ngôn Mặc.
Cũng không biết là ai tung tin, hôm sau tất cả các trang báo đều là ảnh chụp Khương nhị thiếu với người bạn đời, Tần Mậu.
Khương gia lại chọn ngày tốt, tổ chức tiệc cưới cho hai người.
Trong trí nhớ của Tần Mậu, đây là lần thứ hai cậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc.
Mà lần này, cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc tột cùng, không còn run sợ như kiếp trước nữa.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Khương Ngôn Mặc hôn trán cậu: “Bảo bối, chúng ta phải chuẩn bị đi Vancouver.”
Tần Mậu cười rộ lên.
Khương Ngôn Mặc nắm chặt tay cậu: “Nhưng trước đó, chúng ta phải đến bệnh viện một chuyến.”
Tần Mậu khó hiểu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc lại hôn lên trán, lên ánh mắt, lên chóp mũi cậu: “Bảo bối, thân thể em… Cần phải làm một cuộc tiểu phẫu…”
Giọng hắn dịu dàng, Tần Mậu không chút nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Ngôn Mặc đặt đầu Tần Mậu lên bả vai mình, ở nơi Tần Mậu không nhìn thấy, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhưng lập tức lại bình tĩnh như cũ.
“Không sao, bảo bối…” Hắn nhẹ nhàng, ôn nhu nói, như đang dỗ dành Tần Mậu, lại giống như đang nói với chính hắn.
Hai ngày sau, Tần Mậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất