Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu

Chương 10: Dẫn em về nhà

Trước Sau
Edit: Bông

Hạ Dư Huy nằm trong rương giữ nhiệt suốt một tháng, lúc ra ngoài tuy so với trẻ con bình thường thì vẫn yếu hơn rất nhiều, nhưng ít ra nhìn qua cũng không quá suy yếu, không đến nỗi động một chút là phải cứu chữa.

Cao Chí Bác lâu lâu mới được tới bệnh viện, lần nào cũng đều nháo nhào muốn đi thăm vợ, hôm nay biết được Hạ Dư Huy rốt cuộc có thể ra khỏi rương giữ nhiệt, càng ra sức làm nũng để ba Cao dẫn hắn tới bệnh viện.

Hắn nói hắn muốn chính mắt chứng kiến Hạ Dư Huy trưởng thành từng ngày, nhiều một giờ thiếu một giây đều không được.

Khi Cao Chí Bác đến, Hạ Dư Huy đang bị y tá ôm từ rương giữ nhiệt ra ngoài, cũng không biết có phải hay không vì rời đi hoàn cảnh quen thuộc, Hạ Dư Huy oa oa khóc lớn. Ban đầu thân thể đã suy yếu, khóc lớn như vậy càng bị khó thở, thở hổn hển một lúc, mặt đã thiếu khí đến mức tím tái.

Cao Chí Bác đứng bên ngoài cửa sổ cách ly cực kỳ sốt ruột, lôi kéo góc áo của mẹ Cao cũng đang lòng như lửa đốt: "Mẹ, con đi ôm vợ con, vợ con liền không khóc nữa."

Mẹ Cao cũng bị Hạ Dư Huy đang khóc nháo làm cho sợ hãi, Hạ Dư Huy thân thể vốn không tốt, nếu khóc đến không thể thở được thì biết làm thế nào, không lẽ lại phải trong phòng giữ nhiệt một thời gian nữa.

Nhìn vẻ mặt tự tin của con trai mình, nghĩ nghĩ thấy đứa trẻ Hạ Dư Huy kia cũng thích con mình, mẹ Cao cũng muốn thử xem, liền đồng ý, gọi bác sĩ đến, giúp Cao Chí Bác mặc xong quần áo cách ly, nhìn hắn bước vào.

Hạ Dư Huy làm ầm ĩ như vậy, hộ sĩ không có biện pháp, đành phải đem hắn đặt vào rương giữ nhiệt, nhưng Hạ Dư Huy có lẽ bị dọa sợ, nằm vào rương giữ nhiệt rồi vẫn âm ỉ khóc. Cả khuôn mặt đỏ bừng, làm hộ sĩ đứng bên cạnh lo sợ, sốt ruột đến độ không biết phải làm sao.

Cao Chí Bác đi vào trong phòng giữ ấm, hướng về phía Hạ Dư Huy mà chạy đến, nhìn thấy Hạ Dư Huy vì sợ hãi mà nằm co rúm lại thành một khối, Cao Chí Bác đau lòng cực kỳ, nhóc con này suốt một tháng cũng không lớn hơn chút nào, rõ ràng trong phòng giữ ấm này đa số đều là trẻ bị sinh non, như thế nào chỉ có hắn trông suy yếu như vậy.

Khó trách từ nhỏ đến lớn thân thể đều không tốt, mỗi lần nhìn hắn, đều cảm thấy gió thổi qua liền bay mất, cho nên khi còn nhỏ hắn cũng không dám chơi cùng Hạ Dư Huy, cảm thấy đứa trẻ quá yếu ớt, nếu không chú ý, lại giống với những đồ vật chạm nhẹ cái liền vỡ nát. Đến lúc đó về nhà hắn lại chuẩn bị bị đánh. Sau này lớn lên trong lòng tự nhiên cũng có chút mâu thuẫn với hắn, hắn cảm thấy đã là đàn ông thì phải cường tráng, giống như Hạ Dư Huy, đến cả một cô gái bình thường cũng không yếu đuối bằng.



Hạ Dư Huy khóc lớn, Cao Chí Bác bước lên trước, bỏ ngón tay mình vào bàn tay nhỏ đang quơ loạn xạ của Hạ Dư Huy, bé con giống như người bị chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, đem niết chặt tay Cao Chí Bác, giống như dùng hết toàn bộ sức lực của mình để giữ lại vậy.

Cao Chí Bác nghe tiếng khóc nhỏ dần lại, ghé lại gần hôn lên khuôn mặt nhỏ của Hạ Dư Huy, nói: "Vợ ngoan đừng khóc nữa, anh đến dẫn em về nhà đây."

Không biết Hạ Dư Huy là cảm nhận được khí tức quen thuộc, hay là vì nụ hôn của Cao Chí Bác, hoặc là do lời nói của Cao Chí Bác, tóm lại, trong nháy mắt hắn đã ngừng khóc.

Cao Chí Bác nhìn đứa trẻ đang nhắm mắt nhưng vẫn cố siết chặt tay hắn, quay đầu nhìn về phía hộ sĩ đang đứng bên cạnh: "Chị hộ sĩ, em có thể ôm em ấy ra ngoài không?"

Hộ sĩ nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì khóc của Hạ Dư Huy, lo lắng hỏi: "Em có thể ôm được không?"

Cao Chí Bác cười sáng lạn: "Có thể." Nói xong liền vươn tay vào rương giữ nhiệt ôm lấy Hạ Dư Huy.

Khi mới sinh ra, Hạ Dư Huy chỉ nặng hơn 4 cân ( 2 cân = 1kg - theo đơn vị đo lường của Trung Quốc), đến bây giờ đã hơn một tháng, cũng không thấy hắn có thể chút thịt nào. Tuy bế lên cũng có chút nặng, nhưng Cao Chí Bác nghĩ, người này từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành đều gầy yếu như vậy, yếu ớt đến nỗi cảm tưởng như nhéo một cái liền vỡ, gió thổi qua liền bay.

Mẹ Cao đứng bên ngoài nhìn con trai mình bế Hạ Dư Huy nhỏ hơn 2 tuổi, đột nhiên cảm thấy một màn này nhìn qua đặc biệt ấm áp. Cô nghĩ, đợi bọn chúng lớn lên, cũng giống như bây giờ, hỗ trợ lẫn nhau, thật là tốt biết bao.

Nhưng rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại ước nguyện lúc bấy giờ, đột nhiên rất muốn hỏi, ông trời có phải hay không hiểu lầm ý tứ của cô, cô chỉ muốn chúng hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải vi phạm lẽ thường mà ở bên nhau.

Mà khi nàng muốn ông trời thu hồi nguyện vọng này, đã chậm......

< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau