Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 111: Mẹ, con xin lỗi
Edit: Bông
Chương 111 mẹ thực xin lỗi 109: Mẹ thực xin lỗi
Lần nữa Cao Chí Bác tỉnh dậy đã không biết là lúc nào rồi, bên ngoài tối không tối hẳn mà sáng cũng không sáng hẳn. Cao Chí Bác giật giật người, vẫn còn rất đau.
Hạ Dư Huy đang nằm bò bên cạnh giường, mở to đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm hắn. Vừa thấy hắn tỉnh nước mắt liền chảy ra: "Anh ơi..."
Giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
Cao Chí Bác muốn vươn tay xoa đầu Hạ Dư Huy nhưng bị cậu giữ chặt, đành cười ôn nhu nói: “Khóc…cái gì, anh có sao đâu."
Yết hầu đau như muốn lấy mạng hắn, âm thanh khàn khàn thật sự rất khó nghe.
Ba Cao đang quay lưng về phía hắn nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của con trai lập tức quay đầu, nói đơn giản hai câu nữa rồi tắt máy.
Mẹ Cao bước ra khỏi WC, thấy Cao Chí Bác tỉnh lại, mừng rỡ như điên: “Bác Nhi, con tỉnh rồi!”
Cao Chí Bác nhìn mẹ, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Khóe mắt mẹ Cao đã sưng đỏ từ lâu, ngồi bên cạnh Hạ Dư Huy, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cao Chí Bác gật đầu, cổ họng hắn đang khô khốc, mỗi lần nói chuyện như muốn rách ra.
Hạ Dư Huy lập tức đứng dậy lấy nước, thật cẩn thận đưa đến bên môi Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác uống hết một cốc nước lớn mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn chút, nhìn Hạ Dư Huy, cười nói: "Ngọt thật đấy.”
Mẹ Cao trừng mắt nhìn Cao Chí Bác: “Lúc nào rồi còn làm trò!”
Cao Chí Bác bật cười, nhìn đôi mắt sưng húp của Hạ Dư Huy, nói: “Ngoan, đừng khóc, anh đau lòng.”
Hạ Dư Huy gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, bất lực, còn có tủi thân.
Cao Chí Bác dùng tay phải quấn băng gạc cầm máu sờ lên mặt Hạ Dư Huy: “Anh không sao mà.”
Hạ Dư Huy nắm lấy tay Cao Chí Bác, không hé răng.
Cao Chí Bác nhìn ba mẹ, hỏi: “Con ngủ bao lâu rồi ạ?”
Mẹ Cao khẽ xoa xoa phần thịt không bị băng lại ở tay phải Cao Chí Bác: "Hai ngày."
Lúc này bác sĩ và y tá cũng vừa tới.
Kiểm tra một phen, dặn Cao Chí Bác nghỉ ngơi, tay chân không được lộn xộn, không được giống như lần trước, nếu miệng vết thương lại vỡ ra sẽ rất phiền toái.
Cao Chí Bác gật đầu, bảo đảm liên tục bác sĩ mới ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, con đói.”
“Muốn ăn gì?”
“Mẹ thử hỏi bác sĩ xem con có thể ăn gì đi.”
Ba mẹ Cao cùng ra ngoài.
Cửa phòng bệnh vừa khép lại, Hạ Dư Huy liền ôm tay Cao Chí Bác gào khóc.
Hạ Dư Huy dán tay Cao Chí Bác lên mặt mình: "Anh ơi...anh…”
Cao Chí Bác muốn ngồi dậy, Hạ Dư Huy vội vàng đè hắn lại, vẫn không ngừng khóc.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài, thành thành thật thật nằm trên giường: “Ngoan, không khóc, lại đây cho anh thơm cái nào.”
Hạ Dư Huy khóc mà nước mắt nước mũi tùm lum, thút thít dí đầu lại gần môi Cao Chí Bác, muốn có bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu.
Cao Chí Bác cố gắng ngóc đầu dậy, chụt một cái lên môi Iên môi Hạ Dư Huy, còn cố tình vươn lưỡi ra liếm liếm: "Há miệng nào." . ngôn tình ngược
Hạ Dư Huy xấu hổ, quát khẽ: "Anh!"
Cao Chí Bác bật cười: “Được rồi, bảo bối đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng chết mất.”
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, vẫn khóc. Cậu vĩnh viễn sẽ không quên được hình ảnh Cao Chí Bác ngã xuống bên chân mình, không ai có thể biết giờ phút ấy trong lòng Hạ Dư Huy có bao nhiêu sợ hãi.
Mãi mới đợi được người tỉnh dậy, cậu muốn phát tiết hết cảm xúc nghẹn trong lòng mấy ngày qua.
Hạ Dư Huy khóc thật lâu, đến lúc cổ họng không thể phát ra âm thanh nữa mới dừng lại.
“Được rồi, bảo bối đừng khóc nữa, nhé?” Cao Chí Bác vươn tay dòng nước mắt cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy nắm tay Cao Chí Bác, nằm bò bên cạnh giường.
Cao Chí Bác nghĩ chắc mấy ngày nay Hạ Dư Huy cũng không được nghỉ ngơi tử tế, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi, anh trông cho em..”
Hạ Dư Huy cố gắng trợn to mắt không chịu ngủ, nhưng hai mí mắt cứ cố tình dính lại với nhau.
Cao Chí Bác cố gắng hát một bài dỗ Hạ Dư Huy ngủ.
Hạ Dư Huy vốn còn muốn chống đỡ thêm nhưng vừa nghe thấy giọng hát quen thuộc, trong lòng yên tâm hơn, dần dần thiếp đi. Suốt ba ngày nay gần như cậu không hề ngủ.
Anh đang ở đây...anh không có việc gì rồi...
Khi ba mẹ Cao quay lại, Hạ Dư Huy đã ngủ say.
Ba Hạ cũng đến.
Ba Hạ cẩn thận bế Hạ Dư Huy đặt lên sofa, Hạ Dư Huy lập tức tỉnh lại, nét mặt hoảng sợ, hét to: “Anh!”
Ba Hạ vội vàng đặt Hạ Dư Huy quay lại giường Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác nhẹ giọng nói: “Anh đang ở đây, ngủ đi.”
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí một cái, xích lại gần, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Ba Hạ nhìn Cao Chí Bác, khoé mắt hơi đỏ lên: “Bác Nhi, cảm con.”
Lần này nếu không có Cao Chí Bác, ông không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những kẻ đó sao có thể thật sự trả Hạ Dư Huy lông tóc vẹn toàn cho ông, biết đâu được còn trút mọi thù hận với ông lên người thằng bé.
Những chuyện đó ba Hạ nghĩ cũng không dám nghĩ.
May mà có Cao Chí Bác ở đây nên Hạ Dư Huy không có việc gì. Nhưng Cao Chí Bác thành thế này, ông biết lấy gì để trả đây.
Cao Chí Bác cười cười, nhìn ba Hạ, nói: "Đều là việc con nên làm.” Nếu cả việc bảo vệ Hạ Dư Huy hắn cũng không làm được thì nói gì đến chuyện cho cậu hạnh phúc cả đời.
Ba Hạ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
Cao Chí Bác chờ Hạ Dư Huy ngủ say, hỏi “Ba, những kẻ đó thế nào rồi?”
Ba Cao nhìn những vết thương trên người Cao Chí Bác, nói: “Còn đang trong quá trình xử lý, nhưng bọn họ chạy không nổi đâu.”
"Con nghĩ bọn họ còn đồng loã."
“Cái gì? Còn đồng lõa?”
Cao Chí Bác kể lại chuyện ngày đó lão Mã chỉ huy tài xế đi đến địa điểm đã hẹn.
Ba Hạ sốt ruột, nói “Bây giờ ba sẽ đi báo cảnh sát.”
“Chỉ sợ người nọ đã kịp chạy, Nhưng dù trốn đến đâu chúng ta cũng nhất định phải bắt được, diệt trừ hậu họa sau này.”
Ba Hạ đứng dậy ra ngoài.
Cao Chí Bác hỏi ba Cao: “Ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Ba Cao thở dài: "Họ Mã kia trước đây tự mở công ty, kinh doanh không tốt, lưu một đống nợ. Không biết sao lại móc nối được đến cái hầm mỏ kia, cứ tưởng có cơ hội đổi đời, kết quả không ngờ tới lại xảy ra sự cố.
Bên trên rất coi trọng vụ này, điều tra mỏ than kia, lại không tìm thấy bất kỳ giấy phép gì, là làm chui. Vụ nổ khiến không ít người chết, người nhà các công nhân đó yêu cầu bồi thường, toà án phán lão phải bồi thường cho mỗi người bốn mươi vạn tệ, nhưng lão làm gì có nhiều tiền như vậy, trực tiếp chạy.
Mà vừa vặn sao khi công ty của lão sắp phá sản lại bị ba Cường con thu mua, lão liền đổ mọi tội lỗi lên tập đoàn Hạ thị.
Lão trốn hơn nửa năm, chờ chuyện này dần êm xuống lại lén lút trở về, tìm cơ hội báo thù. Cuối cùng là có chuyện như bây giờ."
Cao Chí Bác nghe xong hận không thể xuống giường bóp chết mấy kẻ kia, còn may Hạ Dư Huy không xảy ra chuyện gì, bằng không dù phải dùng thủ đoạn gì hắn cũng sẽ khiến tất cả bọn họ chôn cùng!
Mẹ Cao vẫn luôn ngồi một bên nhìn Cao Chí Bác, không nói chuyện.
Cao Chí Bác bị mẹ Cao nhìn chằm chằm cũng hơi xấu hổ, hắn biết mẹ đang trách hắn.
Làm bộ như không biết, nói: “Đúng rồi, mẹ, Hà Đại Tráng đâu?”
Mẹ Cao biết Cao Chí Bác đang phân tán sự chú ý của mình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn, nói: “Không bị thương nặng nên ở phòng bệnh bình thường. Bác sĩ nói ở bệnh viện nghỉ ngơi một một thời gian là có thể xuất viện”
“Chúng ta nên đến cảm ơn cậu ta tử tế. Nếu không phải nó…nếu không phải cậu ta ở bên, Dương Dương xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết được.”
Đột nhiên mẹ Cao đứng bật dậy, nước mắt chảy xuống: “Bác Nhi, không phải mẹ không đau lòng Dương Dương, mà là con, khi làm những việc đó, con có nghĩ bà mẹ và bà nội không? Đến bây giờ mẹ vẫn chưa dám nói chuyện này cho bà con biết, sợ bà không chịu nổi. Nếu con xảy ra chuyện gì, gia đình này biết phải làm sao?
Con nói người quan trọng nhất đối với con là Dương Dương, mẹ không trách con, bởi đúng là mẹ không thể đi với con cả đời được. Nhưng con đã bao giờ suy nghĩ cho ba mẹ chưa? Con có biết khi nhìn thấy con hôn mê bất tỉnh ba mẹ sợ hãi thế nào không?
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm mẹ Cao, mắt cũng hơi xót.
Mẹ Cao rất ít khi khóc, bà là một người phụ nữ rất kiên cường, cho dù gặp phải chuyện lớn đến mức nào bà cũng sẽ cố gắng không rơi nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Cao Chí Bác nhìn thấy mẹ mình khóc là khi mẹ Hạ xảy ra chuyện.
Nhìn từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Cao Chí Bác đau lòng khôn xiết, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con xin lỗi.'
Xin lỗi vì con đã không suy nghĩ cho ba mẹ. Nhưng con thật sự không thể trơ mắt nhìn Hạ Dư Huy chịu dù là vết thương nhỏ bé nhất. Đừng nói là tình hình như bây giờ, dù có thành tàn phế, Cao Chí Bác hắn cũng không hề do dự.
Một cái tay một cái chân đã là gì? Cái mạng này của hắn chẳng phải là do Hạ Dư Huy dùng mạng lấy về hay sao?
Hắn có tư cách gì mà chùn bước...
Chương 111 mẹ thực xin lỗi 109: Mẹ thực xin lỗi
Lần nữa Cao Chí Bác tỉnh dậy đã không biết là lúc nào rồi, bên ngoài tối không tối hẳn mà sáng cũng không sáng hẳn. Cao Chí Bác giật giật người, vẫn còn rất đau.
Hạ Dư Huy đang nằm bò bên cạnh giường, mở to đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm hắn. Vừa thấy hắn tỉnh nước mắt liền chảy ra: "Anh ơi..."
Giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
Cao Chí Bác muốn vươn tay xoa đầu Hạ Dư Huy nhưng bị cậu giữ chặt, đành cười ôn nhu nói: “Khóc…cái gì, anh có sao đâu."
Yết hầu đau như muốn lấy mạng hắn, âm thanh khàn khàn thật sự rất khó nghe.
Ba Cao đang quay lưng về phía hắn nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của con trai lập tức quay đầu, nói đơn giản hai câu nữa rồi tắt máy.
Mẹ Cao bước ra khỏi WC, thấy Cao Chí Bác tỉnh lại, mừng rỡ như điên: “Bác Nhi, con tỉnh rồi!”
Cao Chí Bác nhìn mẹ, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Khóe mắt mẹ Cao đã sưng đỏ từ lâu, ngồi bên cạnh Hạ Dư Huy, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cao Chí Bác gật đầu, cổ họng hắn đang khô khốc, mỗi lần nói chuyện như muốn rách ra.
Hạ Dư Huy lập tức đứng dậy lấy nước, thật cẩn thận đưa đến bên môi Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác uống hết một cốc nước lớn mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn chút, nhìn Hạ Dư Huy, cười nói: "Ngọt thật đấy.”
Mẹ Cao trừng mắt nhìn Cao Chí Bác: “Lúc nào rồi còn làm trò!”
Cao Chí Bác bật cười, nhìn đôi mắt sưng húp của Hạ Dư Huy, nói: “Ngoan, đừng khóc, anh đau lòng.”
Hạ Dư Huy gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, bất lực, còn có tủi thân.
Cao Chí Bác dùng tay phải quấn băng gạc cầm máu sờ lên mặt Hạ Dư Huy: “Anh không sao mà.”
Hạ Dư Huy nắm lấy tay Cao Chí Bác, không hé răng.
Cao Chí Bác nhìn ba mẹ, hỏi: “Con ngủ bao lâu rồi ạ?”
Mẹ Cao khẽ xoa xoa phần thịt không bị băng lại ở tay phải Cao Chí Bác: "Hai ngày."
Lúc này bác sĩ và y tá cũng vừa tới.
Kiểm tra một phen, dặn Cao Chí Bác nghỉ ngơi, tay chân không được lộn xộn, không được giống như lần trước, nếu miệng vết thương lại vỡ ra sẽ rất phiền toái.
Cao Chí Bác gật đầu, bảo đảm liên tục bác sĩ mới ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, con đói.”
“Muốn ăn gì?”
“Mẹ thử hỏi bác sĩ xem con có thể ăn gì đi.”
Ba mẹ Cao cùng ra ngoài.
Cửa phòng bệnh vừa khép lại, Hạ Dư Huy liền ôm tay Cao Chí Bác gào khóc.
Hạ Dư Huy dán tay Cao Chí Bác lên mặt mình: "Anh ơi...anh…”
Cao Chí Bác muốn ngồi dậy, Hạ Dư Huy vội vàng đè hắn lại, vẫn không ngừng khóc.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài, thành thành thật thật nằm trên giường: “Ngoan, không khóc, lại đây cho anh thơm cái nào.”
Hạ Dư Huy khóc mà nước mắt nước mũi tùm lum, thút thít dí đầu lại gần môi Cao Chí Bác, muốn có bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu.
Cao Chí Bác cố gắng ngóc đầu dậy, chụt một cái lên môi Iên môi Hạ Dư Huy, còn cố tình vươn lưỡi ra liếm liếm: "Há miệng nào." . ngôn tình ngược
Hạ Dư Huy xấu hổ, quát khẽ: "Anh!"
Cao Chí Bác bật cười: “Được rồi, bảo bối đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng chết mất.”
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, vẫn khóc. Cậu vĩnh viễn sẽ không quên được hình ảnh Cao Chí Bác ngã xuống bên chân mình, không ai có thể biết giờ phút ấy trong lòng Hạ Dư Huy có bao nhiêu sợ hãi.
Mãi mới đợi được người tỉnh dậy, cậu muốn phát tiết hết cảm xúc nghẹn trong lòng mấy ngày qua.
Hạ Dư Huy khóc thật lâu, đến lúc cổ họng không thể phát ra âm thanh nữa mới dừng lại.
“Được rồi, bảo bối đừng khóc nữa, nhé?” Cao Chí Bác vươn tay dòng nước mắt cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy nắm tay Cao Chí Bác, nằm bò bên cạnh giường.
Cao Chí Bác nghĩ chắc mấy ngày nay Hạ Dư Huy cũng không được nghỉ ngơi tử tế, nhẹ giọng dỗ: “Ngủ đi, anh trông cho em..”
Hạ Dư Huy cố gắng trợn to mắt không chịu ngủ, nhưng hai mí mắt cứ cố tình dính lại với nhau.
Cao Chí Bác cố gắng hát một bài dỗ Hạ Dư Huy ngủ.
Hạ Dư Huy vốn còn muốn chống đỡ thêm nhưng vừa nghe thấy giọng hát quen thuộc, trong lòng yên tâm hơn, dần dần thiếp đi. Suốt ba ngày nay gần như cậu không hề ngủ.
Anh đang ở đây...anh không có việc gì rồi...
Khi ba mẹ Cao quay lại, Hạ Dư Huy đã ngủ say.
Ba Hạ cũng đến.
Ba Hạ cẩn thận bế Hạ Dư Huy đặt lên sofa, Hạ Dư Huy lập tức tỉnh lại, nét mặt hoảng sợ, hét to: “Anh!”
Ba Hạ vội vàng đặt Hạ Dư Huy quay lại giường Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác nhẹ giọng nói: “Anh đang ở đây, ngủ đi.”
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí một cái, xích lại gần, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Ba Hạ nhìn Cao Chí Bác, khoé mắt hơi đỏ lên: “Bác Nhi, cảm con.”
Lần này nếu không có Cao Chí Bác, ông không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những kẻ đó sao có thể thật sự trả Hạ Dư Huy lông tóc vẹn toàn cho ông, biết đâu được còn trút mọi thù hận với ông lên người thằng bé.
Những chuyện đó ba Hạ nghĩ cũng không dám nghĩ.
May mà có Cao Chí Bác ở đây nên Hạ Dư Huy không có việc gì. Nhưng Cao Chí Bác thành thế này, ông biết lấy gì để trả đây.
Cao Chí Bác cười cười, nhìn ba Hạ, nói: "Đều là việc con nên làm.” Nếu cả việc bảo vệ Hạ Dư Huy hắn cũng không làm được thì nói gì đến chuyện cho cậu hạnh phúc cả đời.
Ba Hạ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
Cao Chí Bác chờ Hạ Dư Huy ngủ say, hỏi “Ba, những kẻ đó thế nào rồi?”
Ba Cao nhìn những vết thương trên người Cao Chí Bác, nói: “Còn đang trong quá trình xử lý, nhưng bọn họ chạy không nổi đâu.”
"Con nghĩ bọn họ còn đồng loã."
“Cái gì? Còn đồng lõa?”
Cao Chí Bác kể lại chuyện ngày đó lão Mã chỉ huy tài xế đi đến địa điểm đã hẹn.
Ba Hạ sốt ruột, nói “Bây giờ ba sẽ đi báo cảnh sát.”
“Chỉ sợ người nọ đã kịp chạy, Nhưng dù trốn đến đâu chúng ta cũng nhất định phải bắt được, diệt trừ hậu họa sau này.”
Ba Hạ đứng dậy ra ngoài.
Cao Chí Bác hỏi ba Cao: “Ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Ba Cao thở dài: "Họ Mã kia trước đây tự mở công ty, kinh doanh không tốt, lưu một đống nợ. Không biết sao lại móc nối được đến cái hầm mỏ kia, cứ tưởng có cơ hội đổi đời, kết quả không ngờ tới lại xảy ra sự cố.
Bên trên rất coi trọng vụ này, điều tra mỏ than kia, lại không tìm thấy bất kỳ giấy phép gì, là làm chui. Vụ nổ khiến không ít người chết, người nhà các công nhân đó yêu cầu bồi thường, toà án phán lão phải bồi thường cho mỗi người bốn mươi vạn tệ, nhưng lão làm gì có nhiều tiền như vậy, trực tiếp chạy.
Mà vừa vặn sao khi công ty của lão sắp phá sản lại bị ba Cường con thu mua, lão liền đổ mọi tội lỗi lên tập đoàn Hạ thị.
Lão trốn hơn nửa năm, chờ chuyện này dần êm xuống lại lén lút trở về, tìm cơ hội báo thù. Cuối cùng là có chuyện như bây giờ."
Cao Chí Bác nghe xong hận không thể xuống giường bóp chết mấy kẻ kia, còn may Hạ Dư Huy không xảy ra chuyện gì, bằng không dù phải dùng thủ đoạn gì hắn cũng sẽ khiến tất cả bọn họ chôn cùng!
Mẹ Cao vẫn luôn ngồi một bên nhìn Cao Chí Bác, không nói chuyện.
Cao Chí Bác bị mẹ Cao nhìn chằm chằm cũng hơi xấu hổ, hắn biết mẹ đang trách hắn.
Làm bộ như không biết, nói: “Đúng rồi, mẹ, Hà Đại Tráng đâu?”
Mẹ Cao biết Cao Chí Bác đang phân tán sự chú ý của mình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn, nói: “Không bị thương nặng nên ở phòng bệnh bình thường. Bác sĩ nói ở bệnh viện nghỉ ngơi một một thời gian là có thể xuất viện”
“Chúng ta nên đến cảm ơn cậu ta tử tế. Nếu không phải nó…nếu không phải cậu ta ở bên, Dương Dương xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết được.”
Đột nhiên mẹ Cao đứng bật dậy, nước mắt chảy xuống: “Bác Nhi, không phải mẹ không đau lòng Dương Dương, mà là con, khi làm những việc đó, con có nghĩ bà mẹ và bà nội không? Đến bây giờ mẹ vẫn chưa dám nói chuyện này cho bà con biết, sợ bà không chịu nổi. Nếu con xảy ra chuyện gì, gia đình này biết phải làm sao?
Con nói người quan trọng nhất đối với con là Dương Dương, mẹ không trách con, bởi đúng là mẹ không thể đi với con cả đời được. Nhưng con đã bao giờ suy nghĩ cho ba mẹ chưa? Con có biết khi nhìn thấy con hôn mê bất tỉnh ba mẹ sợ hãi thế nào không?
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm mẹ Cao, mắt cũng hơi xót.
Mẹ Cao rất ít khi khóc, bà là một người phụ nữ rất kiên cường, cho dù gặp phải chuyện lớn đến mức nào bà cũng sẽ cố gắng không rơi nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Cao Chí Bác nhìn thấy mẹ mình khóc là khi mẹ Hạ xảy ra chuyện.
Nhìn từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Cao Chí Bác đau lòng khôn xiết, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con xin lỗi.'
Xin lỗi vì con đã không suy nghĩ cho ba mẹ. Nhưng con thật sự không thể trơ mắt nhìn Hạ Dư Huy chịu dù là vết thương nhỏ bé nhất. Đừng nói là tình hình như bây giờ, dù có thành tàn phế, Cao Chí Bác hắn cũng không hề do dự.
Một cái tay một cái chân đã là gì? Cái mạng này của hắn chẳng phải là do Hạ Dư Huy dùng mạng lấy về hay sao?
Hắn có tư cách gì mà chùn bước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất