Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 182: Trùng hợp gặp được Tả Vân Phi

Trước Sau
TSCPTĐK - Chương 182

Chương 182: Trùng hợp gặp được Tả Vân Phi

Kỳ Thiếu Vinh điều khiển hải thuyền, đi thẳng về phía trước, mấy con thuyền phía sau lập tức đuổi theo.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía sau, khẽ nhíu mày lại: "Sao lại thế này? Bọn họ không muốn đi tìm hoa hồng anh, ngược lại còn chạy theo chúng ta?"

Trang Hạo không vui oán trách: "Bọn họ đều điên rồi!."

"Ngươi khống chế hải thuyền, ta giữ chân bọn họ." Trang Hạo nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, "Được."

Trang Hạo huy động pháp trượng, ma pháp liên tục phóng ra, ngăn chặn đường đi của hải thuyền phía sau.

Người trên hải thuyền phía sau không chịu cam lòng yếu thế, phát động ma pháp đánh trả.

Trong mắt Trang Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo, hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng tách được ra khỏi đám người truy đuổi.

"Không biết A Hằng cùng tứ hoàng tử thế nào rồi?" Kỳ Thiếu Vinh lo lắng nói.

Trên thực tế, sau khi ra biển không lâu, bọn họ liền chia quân thành hai đường.

Kỳ Hằng cùng Đường Thiên Anh đi tìm hoa hồng anh, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo làm mồi dẫn đi người đuổi bắt.

"Không biết, bất quá, chỉ cần chúng ta có thể giữ chân đám người theo đuổi này, tứ hoàng tử cùng Kỳ Hằng hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn." Trang Hạo an ủi.

"Ta cũng mong như vậy."

Trong nháy mắt Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh nói chuyện, liên tiếp mấy đạo công kích liền bắn về phía hải thuyền.

"Ta cảm thấy hiện tại so với lo lắng cho tứ hoàng tử cùng Kỳ Hằng, chúng ta vẫn nên quân tâm đến an nguy của bản thân mình thì tốt hơn." Trang Hạo cười khổ một tiếng.

"Có đạo lý."

Kỳ Thiếu Vinh khống chế hải thuyền, lang thang đấu đá không mục tiêu trên biển, đột nhiên, mặt biển nổi lên mấy bọt sóng thật lớn.

"Hình như tiến vào lãnh địa của phao phao thú rồi." Trang Hạo nói.

"Phao phao thú? Đó là hải thú gì, ta chưa từng nghe đến bao giờ a, bất quá, hẳn là rất đáng yêu đi." Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Trang Hạo nhíu mày lại: "Cũng không đáng yêu lắm, rất xấu."

"Gạt người!" Tên đã đáng yêu như vậy, hải thú này bộ dáng hẳn cũng không đến nỗi nào đi.

Mặt biển nhấc lên một cột sóng thật lớn, một sinh vật diện mạo giống cá sấu, lại khổng lồ hơn cá sấu mấy chục lần xông ra.

"Đây chính là phao phao thú."

Kỳ Thiếu Vinh không dám tin tưởng trừng lớn mắt: "Gạt người đi?"

"Không có, trên người loại hải thú này mọc rất nhiều bọt nước, nó còn có thể phun bong bóng, cho nên gọi là phao phao thú." Trang Hạo giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Sau khi một con phao phao thú ngoi đầu, trong biển lại lục tục có mấy cái đầu của phao phao thú nữa ngoi lên, diện mạo con nào con nấy vô cùng dữ tợn, Kỳ Thiếu Vinh có cảm giác da gà trên người hắn đã sắp nổi lên hết rồi.

Trang Hạo nắm pháp trượng trong tay, đám phao phao thú đồng loạt nhìn về phía Trang Hạo, hai mắt Trang Hạo hơi sáng lên, phao phao thú mê hoặc một lát, sau đó liền vọt về mấy hải thuyền truy kích phía sau.

Kỳ Thiếu Vinh kinh nghi nhìn Trang Hạo: "Ngươi mê hoặc đám hải thú kia?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"

"Kỹ thuật mê hoặc của ngươi càng ngày càng lợi hại!"

Trang Hạo cười cười: "Cũng tạm được, chúng ta mau chóng dẫn đám người kia đi xa, tứ hoàng tử cùng Kỳ Hằng sẽ càng an toàn hơn một ít."

Hai mắt Trang Hạo khẽ sáng lên, lại thêm một con phao phao thú lâm vào mê hoặc, bơi đi công kích hải thuyền phía sau.

............

"Đám hải thú này đều điên rồi sao?" Trên một con thuyền, cao thủ cấp chín Tĩnh Quốc bất mãn mắng.



Phao phao thú thực tế là loại hải thú xu lợi tị hại, theo lý mà nói, thấy được hơi thở của bọn họ, đám hải thú này phải nên chủ động tránh đi mới đúng.

"Trang Hạo là ngự thú sư, đám hải thú này đã bị hắn mê hoặc."

"Cho dù là ngự thú sư cấp chín thì cũng không thể trong thời gian ngắn mê hoặc nhiều hải thú như vậy được!"

"Nghe nói Trang Hạo là ngự thú sư hoàng kim, mạnh hơn ngự thú sư đồng cấp mấy chục lần."

"Tiểu tử kia hiện tại đã khó giải quyết như vậy, nếu để hắn đi thêm một bước thì sẽ thế nào nữa?"

"Được rồi, đừng nói cái này nữa, mau đuổi theo đi!"

.....

Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo bồi đám cao thủ ngươi truy ta đuổi trên biển mấy ngày, cùng lúc đó, Kỳ Hằng đã đưa hải thuyền tới phụ cận núi Kéo Đức.

"Tứ hoàng tử, chính là ngọn núi này đi?" Kỳ Hằng nhìn Đường Thiên Anh hỏi.

Đường Thiên Anh gật đầu: "Đúng vậy."

Kỳ Hằng đi trước mở đường, Đường Thiên Anh theo sát phía sau.

Có nguy hiểm gì, Kỳ Hằng đều một bước giải quyết trước, Đường Thiên Anh đi phía sau nhàn nhã vô cùng.

Một con báo đốm ẩn núp trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra, Kỳ Hằng phát động kim dù trong tay, ma pháp kim hệ đánh bay báo đốm ngã nằm trên mặt đất.

"Kỳ Hằng quản sự, ngươi thật lợi hại!" Đường Thiên Anh khen tặng.

Trong đám thuộc hạ của Kỳ Thiếu Vinh, Dịch Phàm, Mộ Đình Hiên cùng Bích Lưu Vân đều có thanh danh không nhỏ, nhưng duy chỉ có Kỳ Hằng là chưa được mấy ai biết đến.

Trên thực tế, thực lực của Kỳ Hằng cũng không kém những người kia một chút nào, có lẽ là ánh sáng của Kỳ Thiếu Vinh quá thịnh, cũng có lẽ là do Kỳ Hằng quá điệu thấp, cứ như vậy, một cao thủ đáng lẽ có thể đứng ngang hàng với Hoàng Đô Thất Tú cố tình lại bừa bãi vô danh.

Đường Thiên Anh nhìn Kỳ Hằng, trong lòng lại càng thêm khâm phục Kỳ Thiếu Vinh, nhân cách của Kỳ Thiếu Vinh tựa hồ là mang theo một loại mị lực, có thể khiến cho nhân tài ưu tú như Kỳ Hằng có thể vì hắn vượt lửa qua sông.

"So với thiếu gia, ta vẫn kém quá xa." Kỳ Hằng nhàn nhạt nói.

Đường Thiên Anh thầm nghĩ: Cái thể loại biến thái như Kỳ Thiếu Vinh là người bình thường có thể so được sao!

Kỳ Hằng nhìn mặt đất, đột nhiên nhíu mày, "Trên mặt đất có dấu chân, hẳn là vừa nãy đã có người đi qua đây."

"Kỳ Hằng quản sự, bên kia......" Đường Thiên Anh nhìn người đứng giữa sườn núi, trái tim lập tức trầm xuống.

Tả Vân Phi đứng trên mỏm đá, cao cao tại thượng nhìn xuống Kỳ Hằng.

Đường Thiên Anh hít sâu một hơi, Tả Vân Phi tuy rằng thần bí, nhưng thực lực của người này tuyệt đối không thấp.

Tục truyền, một năm trước, hắn ra khỏi Tả gia, bị một cao thủ cấp chín của gia tộc đối địch đuổi giết, kết quả, Tả Vân Phi lông tóc vô thương về lại, cao thủ cấp chín kia lại không còn xuất hiện nữa.

"Sao ngươi lại ở đây?" Kỳ Hằng không vui hỏi.

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, cười nói: "Ta mang hoàng tử của chúng ta đi tìm hoa hồng anh a!"

"Hoàng tử của các ngươi đâu? Ngươi bỏ rơi nhiệm vụ như vậy là không tốt lắm đâu!"

"Ta bỏ rơi nhiệm vụ, ngươi thì đủ chuyện nghiệp a! Thiếu gia nhà ngươi cùng Trang Hạo đâu, hai người bọn họ bỏ các ngươi chạy đi tư bôn rồi sao."

Kỳ Hằng nhìn chằm chằm Tả Vân Phi: "Ngươi đừng bôi nhọ thiếu gia!"

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, trong lòng càng thêm bực mình, "Ngươi đối với Kỳ Thiếu Vinh đúng là tình thâm ý trọng, khăng khăng một mực!"

Kỳ Hằng híp mắt lại: "Không liên quan gì đến ngươi!"

"Có phải ngươi thích Kỳ Thiếu Vinh không?" Tả Vân Phi nhíu mày, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần xúc động muốn hộc máu.

"Đúng vậy! Ta thích thiếu gia." Kỳ Hằng lạnh lùng đáp.

Đường Thiên Anh nghe được lời Kỳ Hằng nói, âm thầm xoa xoa mũi, hắn cũng từng thích Kỳ Thiếu Vinh, kết quả...... không nói tới thì tốt hơn.

Đường Thiên Anh thầm nghĩ: May là hiện tại Trang Hạo không ở đây,bằng không, tên kia chỉ sợ đã tức giận đến giậm chân. Kỳ Hằng nói lời này cũng không biết có phải là thật hay không.

Tả Vân Phi thở dài một hơi: "Phải vậy không? Thật đáng tiếc, thiếu gia nhà ngươi thích Trang Hạo, ngươi không có cơ hội, chú định chỉ có thể là tương tư đơn phương."

Đường Thiên Anh chớp chớp mắt, không biết vì sao, hắn lại từ trong lời trào phúng này nghe ra được mấy phần vị chua.



Kỳ Hằng híp mắt: "Không liên quan đến ngươi!"

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Đúng là không liên quan đến ta, ta chỉ là đáng thương ngươi mà thôi!"

Kỳ Hằng không thèm để ý cười cười: "Chân chính thích một người, chỉ cần nhìn thấy hắn hạnh phúc, ngươi liền vui vẻ, ta không cảm thấy ta có chỗ nào đáng thương......"

Tả Vân Phi lập tức trầm mặt xuống: "Tình yêu của ngươi đúng là cao thượng!"

"Cũng thường thôi."

Tả Vân Phi âm u nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi đối xử với Kỳ Thiếu Vinh thật không tồi! Có phải trong mắt ngươi, những người khác đều là chó má không?"

"Thiếu gia là người đã cứu ta ra khỏi bùn lầy hắc ám, mọi chuyện ta đương nhiên đều lấy hắn làm đầu, những người khác thì có quan hệ gì với ta đâu?" Kỳ Hằng nhàn nhạt nói.

"Đáng tiếc, hắn cùng Trang Hạo ra ngoài lêu lổng, không rảnh quan tâm ngươi."

Kỳ Hằng híp mắt nhìn Tả Vân Phi: "Cái này không có quan hệ gì với ngươi." Kỳ Hằng tránh khỏi Tả Vân Phi chọn một con đường khác, Tả Vân Phi động chân, lần thứ hai cản đường Kỳ Hằng.

"Ngươi muốn làm gì?" Kỳ Hằng không vui hỏi.

"Ngươi nói đi?"

Kỳ Hằng nhìn về phía Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi đi trước chờ ta, chuyện này không liên quan đến ngươi."

Đường Thiên Anh gật đầu, nhanh chóng rời đi, không khí giữa Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi quá cổ quái, Đường Thiên Anh cũng không muốn trộn lẫn vào.

"Ngươi đúng là không sợ chết! Kỳ Thiếu Vinh nói một câu, ngươi liền có thể vì hắn vượt lửa băng sông đúng không?" Tả Vân Phi âm u hỏi.

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Tả thiếu, ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

"Ai thèm lo lắng cho ngươi!"

"Không có là tốt nhất." Kỳ Hằng dừng một chút, lại hỏi: "Ngươi muốn giết ta?"

Hai mắt của Tả Vân Phi đột nhiên rụt lại, duỗi tay hướng về phía cổ của Kỳ Hằng, Kỳ Hằng bình tĩnh nhàn nhạt nhìn Tả Vân Phi, người cũng không động một cái.

Tả Vân Phi dán tay lên cổ Kỳ Hằng, hai mắt lạnh xuống, "Ngươi không né?"

"Nếu ngươi muốn giết ta, ta có trốn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Ngươi đúng là coi trọng ta!" Tả Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Hằng.

"Ta biết ngươi đã cấp chín." Kỳ Hằng nhàn nhạt nói.

"Cho nên ngươi đây là nhận mệnh sao? Cái này không giống phong cách của ngươi a." Tả Vân Phi cười nhạo một tiếng.

"Nếu Tả thiếu thật sự muốn giết ta, ngươi có thể động thủ, nếu không muốn, hiện tại ta cần phải đi rồi." Kỳ Hằng nói.

Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, trong mắt là nồng đậm phẫn hận, "Ngươi tin tưởng ta sẽ không giết ngươi như vậy?"

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Sao có thể? Tả thiếu hận ta đến tận xương, muốn giết ta cũng không kỳ quái."

Tả Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đúng là rộng rãi, nhìn thấu sinh tử!" Cánh tay đáp trên cổ Kỳ Hằng của Tả Vân Phi đột nhiên buộc chặt, Kỳ Hằng nháy mắt liền cảm thấy hít thở không thông.

Tả Vân Phi nhìn đến biểu tình khó chịu của Kỳ Hằng, nghiến răng nghiến lợi buông lỏng tay ra.

Kỳ Hằng bình tĩnh nhìn Tả Vân Phi, xoay ngươi rời đi.

Tả Vân Phi nhìn theo bóng dáng của Kỳ Hằng, gắt gao nắm chặt tay lại.

Kỳ Hằng đi tới trước mặt Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, có thể đi rồi."

Đường Thiên Anh thấy Tả Vân Phi đi theo phía sau Kỳ Hằng, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Vừa nãy khi nhìn thấy Tả Vân Phi nắm cổ Kỳ Hằng, hắn thiếu chút nữa đã bị dọa mềm chân.

Kỳ Hằng nhíu mày đáp: "Không có việc gì."

Đường Thiên Anh trộm nhìn Tả Vân Phi một cái, thầm nghĩ: Rõ ràng người bị nắm cổ là Kỳ Hằng, nhưng hiện tại Kỳ Hằng biểu tình bình tĩnh, sắc mặt của Tả Vân Phi lại dữ tợn vô cùng, nếu không phải đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn còn tưởng rằng ngươi bị nắm cổ là Tả Vân Phi kia......

____________________

Méoo: Tui về rồi nè (ᗒᗨᗕ)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau