Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Chương 210: Say rượu
TSCPTĐK - Chương 210
Chương 210: Say rượu
"A Hằng, ngươi tới bao lâu rồi?" Tả Vân Phi cực lực duy trì bình tĩnh, nhưng hai mắt tỏa sáng vẫn không che giấu được tâm tình tốt lúc này của hắn.
"Buổi sáng ta đã tới, đi dạo bên ngoài núi Thiên Tinh một vòng, hai người các ngươi kinh doanh không tồi!" Kỳ Hằng cười nói.
Tả Vân Phi hai tay chống lưng, tuy rằng trong lòng kiêu ngạo nhưng vẫn rất khiêm tốn tỏ vẻ: "Thường thôi thường thôi, ta cũng không biết làm sao bên ngoài núi Thiên Tinh lại đột nhiên có nhiều thương nhân yêu thú như vậy, kỳ thật ta cũng không làm được gì nhiều."
"Đám thương nhân yêu thú kia đánh giá các ngươi rất cao a."
"Phải vậy không? Ta từ nhỏ được người khích lệ nhiều đã quen, cũng không có cảm giác gì mấy." Tả Vân Phi nói.
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi tươi cười, trong lòng rầu rĩ.
"Bất quá......" Kỳ Hằng hơi dừng lại.
Tả Vân Phi khó hiểu nhìn Kỳ Hằng: "Bất quá, bất quá cái gì?"
"Đám thương nhân kia nói các ngươi gần đây hình như không quá chăm chỉ, yêu thú được thu phục rất ít, suy đoán các ngươi có phải làm việc không đàng hoàng, đi đánh dã chiến hay không." Kỳ Hằng bình bình đạm đạm nói.
Sắc mặt Tả Vân Phi lập tức đen xì, "Cái gì! Đây là người nào truyền ra, ta muốn đánh chết bọn họ!"
"Người ta chỉ là tùy tiện nói, ngươi kích động cái gì!"
Tả Vân Phi: "......"
Sau khi Trang Hạo, Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng trở lại khu cư ngụ, Kỳ Hằng liền đi theo vào biệt viện của Tả Vân Phi, để lại Trang Hạo trơ trọi một mình.
..........
Kỳ Hằng lại lần nữa băng bó miệng vết thương cho Tả Vân Phi, "Miệng vết thương của ngươi hình như có chút sâu, ngày mai tốt nhất đừng ra ngoài."
Tả Vân Phi chuyên chú nhìn Kỳ Hằng, nghe vậy cười cười, "Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại."
Kỳ Hằng không vui nhăn mày: "Bởi vì miệng vết thương là do yêu thú thánh cấp tạo thành, bên trên hình như có bám loại vật chất đặc thù nào đó ngăn cản miệng vết thương đóng lại, ngươi chú ý một chút thì tốt hơn."
Tả Vân Phi ngoan ngoãn gật đầu: "Được! Ta nghe ngươi."
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng bận rộn, nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi lại đến đây, là vì lo lắng cho ta sao?"
Kỳ Hằng dừng tay, liếc nhìn Tả Vân Phi một cái: "Ta nghe thấy thiếu gia cùng A Phàm suy đoán nơi này có thể có một con yêu thú thánh cấp, cho nên tới kiến thức một phen."
"Chỉ là một con gấu ngu xuẩn mà thôi, không có gì đẹp.".
"Phải vậy không?"
Tả Vân Phi híp mắt: "Ta cảm giác con gấu ngu xuẩn kia sắp không chịu nổi nữa rồi, qua một thời gian nữa chúng ta liền có thể giải quyết."
Kỳ Hằng lắc đầu: "Ngươi không cần thiết phải vội vã gom đủ 2 tỷ như vậy, thiếu gia nói giỡn với ngươi mà thôi."
Tả Vân Phi nắm chặt nắm tay: "Mặc kệ thế nào, ta cũng không thể để Kỳ Thiếu Vinh kia xem thường."
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, hỏi: "A Hằng, có phải ngươi gạt Kỳ Thiếu Vinh trộm tới không?"
Kỳ Hằng sửng sốt một phen, không có trả lời.
Tả Vân Phi nhìn bộ dáng của Kỳ Hằng, đắc ý cười: "Quả nhiên là trộm tới!"
Kỳ Hằng nhíu mày, Tả Vân Phi hôn nhanh trên trán hắn một cái, "Ngươi có thể tới, ta rất cao hứng!"
..........
Sáng sớm, Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trang Hạo thần thanh khí sảng đứng ở cửa biệt viện.
"Trang thiếu." Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo mặt mày hớn hở, không khỏi có chút nghi hoặc.
Trang Hạo ném cho Tả Vân Phi một nụ cười sáng lạn, "Tả thiếu, ngươi nhất định không biết ai đã tới."
Tả Vân Phi ôm hai tay: "Ai?"
Kỳ Thiếu Vinh đi ra từ trong bóng ma, Tả Vân Phi nhìn thấy hắn, cực kỳ kinh ngạc.
"Thiếu gia, sao ngươi cũng tới?" Kỳ Hằng giật mình hỏi.
"Ta lo lắng ngươi lạc đường, cho nên tới xem ngươi!" Kỳ Thiếu Vinh tùy ý đáp.
Kỳ Hằng cười khan: "Thiếu gia, ngươi thật biết nói giỡn."
"Thiếu Vinh nói muốn đi xem Đại Địa Chi Hùng với chúng ta." Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, ánh mắt lại quay trở lại trên người Trang Hạo, "Ngươi muốn dẫn hắn đi?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Tả Vân Phi kháng cự nhíu mày lại: "Vấn đề này ngươi nhất định phải suy xét cho tốt, lát nữa hắn bị Đại Địa Chi Hùng kia dẫm chết, ngươi cũng không tìm ai khóc được."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Tả Vân Phi: "Tả Vân Phi, ý ngươi là gì, ngươi muốn đánh với ta một trận sao?" Tuy rằng thực lực của hắn kém hơn hai người này một ít, nhưng hắn có Thần Khí a!
"Lấy thực lực của Thiếu Vinh, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì, ngươi không cần lo lắng." Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi tràn đầy hoài nghi nhìn Trang Hạo, "Ngươi xác định hắn có thể tự bảo vệ mình sao, hắn nhìn qua rất yếu ớt a."
Kỳ Hằng bất đắc dĩ nhéo Tả Vân Phi một cái, "Vân Phi, ngươi đừng nói bậy."
Tả Vân Phi buồn bực nhún vai: "Không nói thì không nói."
Kỳ Hằng: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi, thầm nghĩ: Tả Vân Phi này chưa nộp thuế đã kiêu ngạo như vậy, nhìn dáng vẻ này xem ra thái độ của hắn lúc trước đã quá khách khí rồi, để tên này được một tấc lại muốn tiến một thước!
.........
Ngày kế.
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Tả Vân Phi cùng Trang Hạo vào rừng.
"Gấu trúc!" Kỳ Thiếu Vinh sợ hãi kêu một tiếng.
Lỗ tai lông xù xù kia, quầng thâm mắt vĩnh viễn không xóa được đi kia, cái bụng tròn vo kia......
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thứ gọi là Đại Địa Chi Hùng cư nhiên là quốc bảo! Kỳ Thiếu Vinh làm sao cũng không nghĩ tới lưu lạc tới thế giới này rồi hắn còn có thể nhìn thấy quốc bảo, cảm giác tha hương ngộ cố tri lập tức tràn đầy trong lòng.
"Cẩn thận một chút, đó là Đại Địa Chi Hùng!" Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo một cái, quốc bảo cư nhiên là tồn tại mà ngay cả Trang Hạo cũng phải kiêng kị, quốc bảo quả nhiên rất lợi hại!
Tả Vân Phi dương tay, một chuỗi lôi điện dài dày đặc đánh lên đỉnh đầu Đại Địa Chi Hùng.
Kỳ Thiếu Vinh kéo tay Tả Vân Phi lại, Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi làm cái gì?"
"Ngươi ra tay quá thô bạo, tên kia lớn lên manh như vậy, ngươi không biết ôn nhu một chút sao?" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Tả Vân Phi tràn đầy bất mãn: "Mắt của ngươi rốt cuộc có vấn đề gì, cái thứ tròn vo kia xấu muốn chết, manh chỗ nào?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tả Vân Phi này thật không có nhãn lực, cư nhiên dám nói quốc bảo không manh, tên này nên bị nước miếng ngôi sao dìm chết đuối!
"Thiếu Vinh, cục đất kia rất lợi hại, đừng thiếu cảnh giác." Trang Hạo vừa dứt lời, bảy hệ ma pháp liền bay về phía gấu khổng lồ.
Kỳ Thiếu Vinh a: "......" Trang Hạo cư nhiên hình dung quốc bảo là cục đất!
...........
Kỳ Hằng ở lại nơi cư ngụ, đợi đến giữa trưa liền nhìn thấy đám người Kỳ Thiếu Vinh phong trần mệt mỏi trở về.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Kỳ Hằng hỏi.
"Hắn không có việc gì, chỉ là nhìn thấy Đại Địa Chi Hùng nên bị dọa choáng váng, bởi vì hắn quá sợ hãi, cho nên chúng ta đành phải rút lui trước." Tả Vân Phi nói.
"Tả Vân Phi, ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt với Tả Vân Phi một cái, thầm nghĩ: Tiểu tử này miệng quá tiện, ai bị dọa choáng váng chứ!
"Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?" Kỳ Hằng hỏi.
"Yêu thú thánh cấp kia quá đáng yêu, hai tên này hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc!" Kỳ Thiếu Vinh trách móc.
Kỳ Hằng: "......"
"Kỳ thiếu a, nếu ta cùng Trang Hạo đều thương hương tiếc ngọc như ngươi nói, hiện tại chúng ta đã nằm trong bụng gấu mà không phải ngồi đây nói chuyện với ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi một cái: "Được rồi, ngươi không phải vẫn bình yên đó sao, đừng ổn!"
"Hiện tại làm sao bây giờ? Bởi vì tên kia quá đáng yêu, chúng ta liền không đối phó với nó nữa?" Tả Vân Phi hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm, suy tư một chút: "Cũng không cần thiết, chúng ta có thể dùng trí thử xem."
"Dùng trí như thế nào?" Tả Vân Phi hứng thú bừng bừng hỏi.
"Cái này ta còn phải nghĩ thêm."
Trang Hạo: "Từ từ nghĩ, thế nào cũng ra biện pháp......"
Tả Vân Phi: "......"
...........
Trang Hạo nhìn rượu đầy viện tử, nhíu mày hỏi: "Ngươi cảm thấy như vậy có tác dụng sao? Đưa rượu cho Đại Địa Chi Hùng?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá, nếu nó uống say, ngươi liền có thể trực tiếp khế ước!" Kỳ Thiếu Vinh hớn hở nói.
Trang Hạo: "......"
"Dù sao ngươi cùng Tả Vân Phi đã đánh với con gấu kia hơn một tháng cũng không làm được gì, cứ thử đi xem có được không?"
Trang Hạo cười khan: "Được rồi."
Tả Vân Phi đứng dựa cửa, quay sang Kỳ Hằng: "Ngươi tin được không? Thiếu gia nhà ngươi cư nhiên muốn đưa rượu cho con gấu kia, hắn đây là tư địch!"
"Thiếu gia làm như vậy hẳn là có đạo lý." Kỳ Hằng chắc chắn nói.
Tả Vân Phi tức giận nhìn Kỳ Hằng: "Thiếu gia nhà ngươi làm cái gì cũng đúng!"
Kỳ Hằng gật đầu: "Quả thật như thế."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Hằng cười cười,: "Thiếu gia rất đa mưu túc trí, ở chung thời gian dài ngươi sẽ biết."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Thiếu Vinh là người theo phái hành động, cùng ngày liền tìm người đặt hơn một ngàn tấn rượu đặt trong lãnh địa của Đại Địa Chi Hùng.
..........
"Ngao ô, ngao ô......"
Tả Vân Phi nguyên bản cho rằng Kỳ Thiếu Vinh đưa rượu, Đại Địa Chi Hùng sẽ không uống, cuối cùng chỉ là lãng phí một hồi, không ngờ Đại Địa Chi Hùng lại rất nể tình uống sạch.
Đại Địa Chi Hùng uống xong một lúc liền bắt đầu phát điên gào loạn suốt đêm.
Yêu thú còn dư lại trong rừng bị dọa chạy loạn khắp nơi, Tả Vân Phi cùng Trang Hạo chỉ có thể đi tiếp ứng.
"Xem chủ ý xấu ngươi ra này!" Tả Vân Phi không vui nói.
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi một cái: "Cũng không nhất định là chủ ý xấu, Thiếu Vinh nói chỉ cần khiến cho Đại Địa Chi Hùng quen mùi rượu, chúng ta liền có thể thêm mê dược vào trong."
Tả Vân Phi trợn trắng mắt: "Ngươi đây là gặp may mắn, nếu không phải trước đó chúng ta đã dẹp sạch gần hết khu rừng, hiện tại đã phải đối mặt với thú triều bùng nổ quy mô lớn!"
Trang Hạo cười cười: "Hiện tại không phải không có việc gì sao? Ngươi đừng buồn lo vô cớ......"
Tả Vân Phi: "......"
Hai đạo ánh sáng hắc bạnh như ẩn như hiện trong rừng.
"Ma pháp song hệ quang minh, hắc ám, là Thiếu Vinh!" Trang Hạo hưng phấn nói.
"Ta cảm giác được hơi thở của ma pháp kim hệ, Kỳ Thiếu Vinh kia còn mang theo cả Kỳ Hằng ra ngoài!"
Chương 210: Say rượu
"A Hằng, ngươi tới bao lâu rồi?" Tả Vân Phi cực lực duy trì bình tĩnh, nhưng hai mắt tỏa sáng vẫn không che giấu được tâm tình tốt lúc này của hắn.
"Buổi sáng ta đã tới, đi dạo bên ngoài núi Thiên Tinh một vòng, hai người các ngươi kinh doanh không tồi!" Kỳ Hằng cười nói.
Tả Vân Phi hai tay chống lưng, tuy rằng trong lòng kiêu ngạo nhưng vẫn rất khiêm tốn tỏ vẻ: "Thường thôi thường thôi, ta cũng không biết làm sao bên ngoài núi Thiên Tinh lại đột nhiên có nhiều thương nhân yêu thú như vậy, kỳ thật ta cũng không làm được gì nhiều."
"Đám thương nhân yêu thú kia đánh giá các ngươi rất cao a."
"Phải vậy không? Ta từ nhỏ được người khích lệ nhiều đã quen, cũng không có cảm giác gì mấy." Tả Vân Phi nói.
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi tươi cười, trong lòng rầu rĩ.
"Bất quá......" Kỳ Hằng hơi dừng lại.
Tả Vân Phi khó hiểu nhìn Kỳ Hằng: "Bất quá, bất quá cái gì?"
"Đám thương nhân kia nói các ngươi gần đây hình như không quá chăm chỉ, yêu thú được thu phục rất ít, suy đoán các ngươi có phải làm việc không đàng hoàng, đi đánh dã chiến hay không." Kỳ Hằng bình bình đạm đạm nói.
Sắc mặt Tả Vân Phi lập tức đen xì, "Cái gì! Đây là người nào truyền ra, ta muốn đánh chết bọn họ!"
"Người ta chỉ là tùy tiện nói, ngươi kích động cái gì!"
Tả Vân Phi: "......"
Sau khi Trang Hạo, Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng trở lại khu cư ngụ, Kỳ Hằng liền đi theo vào biệt viện của Tả Vân Phi, để lại Trang Hạo trơ trọi một mình.
..........
Kỳ Hằng lại lần nữa băng bó miệng vết thương cho Tả Vân Phi, "Miệng vết thương của ngươi hình như có chút sâu, ngày mai tốt nhất đừng ra ngoài."
Tả Vân Phi chuyên chú nhìn Kỳ Hằng, nghe vậy cười cười, "Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại."
Kỳ Hằng không vui nhăn mày: "Bởi vì miệng vết thương là do yêu thú thánh cấp tạo thành, bên trên hình như có bám loại vật chất đặc thù nào đó ngăn cản miệng vết thương đóng lại, ngươi chú ý một chút thì tốt hơn."
Tả Vân Phi ngoan ngoãn gật đầu: "Được! Ta nghe ngươi."
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng bận rộn, nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi lại đến đây, là vì lo lắng cho ta sao?"
Kỳ Hằng dừng tay, liếc nhìn Tả Vân Phi một cái: "Ta nghe thấy thiếu gia cùng A Phàm suy đoán nơi này có thể có một con yêu thú thánh cấp, cho nên tới kiến thức một phen."
"Chỉ là một con gấu ngu xuẩn mà thôi, không có gì đẹp.".
"Phải vậy không?"
Tả Vân Phi híp mắt: "Ta cảm giác con gấu ngu xuẩn kia sắp không chịu nổi nữa rồi, qua một thời gian nữa chúng ta liền có thể giải quyết."
Kỳ Hằng lắc đầu: "Ngươi không cần thiết phải vội vã gom đủ 2 tỷ như vậy, thiếu gia nói giỡn với ngươi mà thôi."
Tả Vân Phi nắm chặt nắm tay: "Mặc kệ thế nào, ta cũng không thể để Kỳ Thiếu Vinh kia xem thường."
Kỳ Hằng: "......"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng, hỏi: "A Hằng, có phải ngươi gạt Kỳ Thiếu Vinh trộm tới không?"
Kỳ Hằng sửng sốt một phen, không có trả lời.
Tả Vân Phi nhìn bộ dáng của Kỳ Hằng, đắc ý cười: "Quả nhiên là trộm tới!"
Kỳ Hằng nhíu mày, Tả Vân Phi hôn nhanh trên trán hắn một cái, "Ngươi có thể tới, ta rất cao hứng!"
..........
Sáng sớm, Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trang Hạo thần thanh khí sảng đứng ở cửa biệt viện.
"Trang thiếu." Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo mặt mày hớn hở, không khỏi có chút nghi hoặc.
Trang Hạo ném cho Tả Vân Phi một nụ cười sáng lạn, "Tả thiếu, ngươi nhất định không biết ai đã tới."
Tả Vân Phi ôm hai tay: "Ai?"
Kỳ Thiếu Vinh đi ra từ trong bóng ma, Tả Vân Phi nhìn thấy hắn, cực kỳ kinh ngạc.
"Thiếu gia, sao ngươi cũng tới?" Kỳ Hằng giật mình hỏi.
"Ta lo lắng ngươi lạc đường, cho nên tới xem ngươi!" Kỳ Thiếu Vinh tùy ý đáp.
Kỳ Hằng cười khan: "Thiếu gia, ngươi thật biết nói giỡn."
"Thiếu Vinh nói muốn đi xem Đại Địa Chi Hùng với chúng ta." Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, ánh mắt lại quay trở lại trên người Trang Hạo, "Ngươi muốn dẫn hắn đi?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy!"
Tả Vân Phi kháng cự nhíu mày lại: "Vấn đề này ngươi nhất định phải suy xét cho tốt, lát nữa hắn bị Đại Địa Chi Hùng kia dẫm chết, ngươi cũng không tìm ai khóc được."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Tả Vân Phi: "Tả Vân Phi, ý ngươi là gì, ngươi muốn đánh với ta một trận sao?" Tuy rằng thực lực của hắn kém hơn hai người này một ít, nhưng hắn có Thần Khí a!
"Lấy thực lực của Thiếu Vinh, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì, ngươi không cần lo lắng." Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi tràn đầy hoài nghi nhìn Trang Hạo, "Ngươi xác định hắn có thể tự bảo vệ mình sao, hắn nhìn qua rất yếu ớt a."
Kỳ Hằng bất đắc dĩ nhéo Tả Vân Phi một cái, "Vân Phi, ngươi đừng nói bậy."
Tả Vân Phi buồn bực nhún vai: "Không nói thì không nói."
Kỳ Hằng: "......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi, thầm nghĩ: Tả Vân Phi này chưa nộp thuế đã kiêu ngạo như vậy, nhìn dáng vẻ này xem ra thái độ của hắn lúc trước đã quá khách khí rồi, để tên này được một tấc lại muốn tiến một thước!
.........
Ngày kế.
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Tả Vân Phi cùng Trang Hạo vào rừng.
"Gấu trúc!" Kỳ Thiếu Vinh sợ hãi kêu một tiếng.
Lỗ tai lông xù xù kia, quầng thâm mắt vĩnh viễn không xóa được đi kia, cái bụng tròn vo kia......
Kỳ Thiếu Vinh trừng lớn mắt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thứ gọi là Đại Địa Chi Hùng cư nhiên là quốc bảo! Kỳ Thiếu Vinh làm sao cũng không nghĩ tới lưu lạc tới thế giới này rồi hắn còn có thể nhìn thấy quốc bảo, cảm giác tha hương ngộ cố tri lập tức tràn đầy trong lòng.
"Cẩn thận một chút, đó là Đại Địa Chi Hùng!" Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo một cái, quốc bảo cư nhiên là tồn tại mà ngay cả Trang Hạo cũng phải kiêng kị, quốc bảo quả nhiên rất lợi hại!
Tả Vân Phi dương tay, một chuỗi lôi điện dài dày đặc đánh lên đỉnh đầu Đại Địa Chi Hùng.
Kỳ Thiếu Vinh kéo tay Tả Vân Phi lại, Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi làm cái gì?"
"Ngươi ra tay quá thô bạo, tên kia lớn lên manh như vậy, ngươi không biết ôn nhu một chút sao?" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Tả Vân Phi tràn đầy bất mãn: "Mắt của ngươi rốt cuộc có vấn đề gì, cái thứ tròn vo kia xấu muốn chết, manh chỗ nào?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tả Vân Phi này thật không có nhãn lực, cư nhiên dám nói quốc bảo không manh, tên này nên bị nước miếng ngôi sao dìm chết đuối!
"Thiếu Vinh, cục đất kia rất lợi hại, đừng thiếu cảnh giác." Trang Hạo vừa dứt lời, bảy hệ ma pháp liền bay về phía gấu khổng lồ.
Kỳ Thiếu Vinh a: "......" Trang Hạo cư nhiên hình dung quốc bảo là cục đất!
...........
Kỳ Hằng ở lại nơi cư ngụ, đợi đến giữa trưa liền nhìn thấy đám người Kỳ Thiếu Vinh phong trần mệt mỏi trở về.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Kỳ Hằng hỏi.
"Hắn không có việc gì, chỉ là nhìn thấy Đại Địa Chi Hùng nên bị dọa choáng váng, bởi vì hắn quá sợ hãi, cho nên chúng ta đành phải rút lui trước." Tả Vân Phi nói.
"Tả Vân Phi, ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt với Tả Vân Phi một cái, thầm nghĩ: Tiểu tử này miệng quá tiện, ai bị dọa choáng váng chứ!
"Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?" Kỳ Hằng hỏi.
"Yêu thú thánh cấp kia quá đáng yêu, hai tên này hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc!" Kỳ Thiếu Vinh trách móc.
Kỳ Hằng: "......"
"Kỳ thiếu a, nếu ta cùng Trang Hạo đều thương hương tiếc ngọc như ngươi nói, hiện tại chúng ta đã nằm trong bụng gấu mà không phải ngồi đây nói chuyện với ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi một cái: "Được rồi, ngươi không phải vẫn bình yên đó sao, đừng ổn!"
"Hiện tại làm sao bây giờ? Bởi vì tên kia quá đáng yêu, chúng ta liền không đối phó với nó nữa?" Tả Vân Phi hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm, suy tư một chút: "Cũng không cần thiết, chúng ta có thể dùng trí thử xem."
"Dùng trí như thế nào?" Tả Vân Phi hứng thú bừng bừng hỏi.
"Cái này ta còn phải nghĩ thêm."
Trang Hạo: "Từ từ nghĩ, thế nào cũng ra biện pháp......"
Tả Vân Phi: "......"
...........
Trang Hạo nhìn rượu đầy viện tử, nhíu mày hỏi: "Ngươi cảm thấy như vậy có tác dụng sao? Đưa rượu cho Đại Địa Chi Hùng?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá, nếu nó uống say, ngươi liền có thể trực tiếp khế ước!" Kỳ Thiếu Vinh hớn hở nói.
Trang Hạo: "......"
"Dù sao ngươi cùng Tả Vân Phi đã đánh với con gấu kia hơn một tháng cũng không làm được gì, cứ thử đi xem có được không?"
Trang Hạo cười khan: "Được rồi."
Tả Vân Phi đứng dựa cửa, quay sang Kỳ Hằng: "Ngươi tin được không? Thiếu gia nhà ngươi cư nhiên muốn đưa rượu cho con gấu kia, hắn đây là tư địch!"
"Thiếu gia làm như vậy hẳn là có đạo lý." Kỳ Hằng chắc chắn nói.
Tả Vân Phi tức giận nhìn Kỳ Hằng: "Thiếu gia nhà ngươi làm cái gì cũng đúng!"
Kỳ Hằng gật đầu: "Quả thật như thế."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Hằng cười cười,: "Thiếu gia rất đa mưu túc trí, ở chung thời gian dài ngươi sẽ biết."
Tả Vân Phi: "......"
Kỳ Thiếu Vinh là người theo phái hành động, cùng ngày liền tìm người đặt hơn một ngàn tấn rượu đặt trong lãnh địa của Đại Địa Chi Hùng.
..........
"Ngao ô, ngao ô......"
Tả Vân Phi nguyên bản cho rằng Kỳ Thiếu Vinh đưa rượu, Đại Địa Chi Hùng sẽ không uống, cuối cùng chỉ là lãng phí một hồi, không ngờ Đại Địa Chi Hùng lại rất nể tình uống sạch.
Đại Địa Chi Hùng uống xong một lúc liền bắt đầu phát điên gào loạn suốt đêm.
Yêu thú còn dư lại trong rừng bị dọa chạy loạn khắp nơi, Tả Vân Phi cùng Trang Hạo chỉ có thể đi tiếp ứng.
"Xem chủ ý xấu ngươi ra này!" Tả Vân Phi không vui nói.
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi một cái: "Cũng không nhất định là chủ ý xấu, Thiếu Vinh nói chỉ cần khiến cho Đại Địa Chi Hùng quen mùi rượu, chúng ta liền có thể thêm mê dược vào trong."
Tả Vân Phi trợn trắng mắt: "Ngươi đây là gặp may mắn, nếu không phải trước đó chúng ta đã dẹp sạch gần hết khu rừng, hiện tại đã phải đối mặt với thú triều bùng nổ quy mô lớn!"
Trang Hạo cười cười: "Hiện tại không phải không có việc gì sao? Ngươi đừng buồn lo vô cớ......"
Tả Vân Phi: "......"
Hai đạo ánh sáng hắc bạnh như ẩn như hiện trong rừng.
"Ma pháp song hệ quang minh, hắc ám, là Thiếu Vinh!" Trang Hạo hưng phấn nói.
"Ta cảm giác được hơi thở của ma pháp kim hệ, Kỳ Thiếu Vinh kia còn mang theo cả Kỳ Hằng ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất