Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 250: Cứu trợ bộ lạc Đại Thạch

Trước Sau
TSCPTĐK - Chương 250

Chương 250: Cứu trợ bộ lạc Đại Thạch

"Y sư đại nhân, tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch muốn gặp ngươi." Tân Đa Lôi nói.

Kỳ Thiếu Vinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tân Đa Lôi, khó hiểu hỏi: "Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch muốn gặp ta? Hắn vì sao muốn gặp ta?"

"Đại khái là hy vọng ngươi đi chữa bệnh cho tộc nhân của hắn đi, bộ lạc Đại Thạch bị dã thú tập kích, trời đông lại lặn lội đường xa, rất nhiều người đều bị bệnh, đặc biệt là giống cái."

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, trợn trắng mắt, hoang mang nói: "Vì sao mọi người đều coi ta thành đại thiện nhân? Sớm biết vậy ta liền không nói cho người khác ta tư bôn tới đây, ta liền nói ta giết hại giống cái trong bộ lạc, cho nên lưu lạc tới đây."

Tân Đa Lôi: "......"

Tân Đa Lôi chần chờ một chút, khuyên nhủ: "Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nói hắn sẽ báo đáp."

"Thù lao gì?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Huyết Linh Châu." Tân Đa Lôi đáp.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi: "Huyết Linh Châu? Có tác dụng gì?"

"Bổ sung huyết khí, thứ tốt a! Hiệu quả không chênh lệch với Bán Nguyệt Liên bao nhiêu, nếu không phải đã tới nông nỗi sơn tận thủy cùng, phỏng chừng tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cũng sẽ không lấy ra." Tân Đa Lôi nói.

Kỳ Thiếu Vinh khá là ngoài ý muốn: "Thật kỳ quái?"

"Kỳ quái cái gì?" Tân Đa Lôi hỏi.

"Nếu Huyết Linh Châu này thật sự có trân quý như ngươi nói, tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch lấy thứ này đi thỉnh cầu bộ lạc Phi Hổ, tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ hẳn là sẽ đồng ý thu lưu bọn họ!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Tân Đa Lôi nghĩ nghĩ: "Hẳn là tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch không tin tưởng tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ đi."

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Như vậy sao? Hắn không tin tưởng tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ, lại tin tưởng ta?"

Tân Đa Lôi gật đầu: "Cái này cũng không kỳ quái! Thanh danh của Tân Lực không tốt, lão quái vật kia ích kỷ, không phải người tốt lành gì."

"Thanh danh của Tân Lực không tốt, thanh danh của ta rất tốt sao?" Kỳ Thiếu Vinh hồ nghi hỏi.

Tân Đa Lôi ha hả cười: "Y sư đại nhân, thanh danh của ngươi cũng không tốt, nhưng người bên ngoài chỉ nói ánh mắt của ngươi không tốt, không nói lương tâm của ngươi không tốt, người sáng suốt đều biết ngươi là đại thiện nhân, ngươi trị khỏi ca ca ta, trị khỏi Lôi Mông, còn trị khỏi Lao Kỳ."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, nói: "Thôi, nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, kiếm chút khoản thu nhập thêm cũng được, bảo bọn họ đưa người bệnh qua bên này đi."

Tân Đa Lôi lắc đầu: "Đại khái cần y sư đại nhân tự mình đi một chuyến."

"Ta còn phải giao hàng tận nhà a!" Kỳ Thiếu Vinh không còn lời gì để nói.

Kỳ Thiếu Vinh gãi gãi tóc, thầm nghĩ: Hắn thật vất vả mới đánh ra danh tiếng ở thế giới ma pháp, kết quả, chạy tới đây liền quay về khởi điểm.

"Bộ lạc Đại Thạch không còn lại nhiều dũng sĩ lắm, giống cái thì còn không ít, nhưng ngươi cũng biết đấy, nơi này là lãnh địa của phi ưng, tuy rằng vì cải thiện thức ăn, chúng ta săn không ít phi ưng, nhưng đám phi ưng còn lại vẫn rất thích ăn giống cái." Tân Đa Lôi giải thích.

Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa trán, thở dài: "Ta đã biết, ta liền đi một chuyến đi."

Tân Đa Lôi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ta biết y sư đại nhân là người tốt mà, tình huống của bộ lạc Đại Thạch bây giờ thật sự rất không xong."

Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Ta cũng không phải người tốt gì, ta chỉ là nhàm chán, phải biết rằng cái giá của ta rất lớn."

............



"Tộc trưởng, chúng ta muốn tìm học đồ hiến tế kia hỗ trợ sao?" So Ngươi, một tộc nhân của bộ lạc Đại Thạch hỏi.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch thở dài: "Trong tộc có không ít người sinh bệnh, tư tế của chúng ta đã chết trong sự cố lúc trước, cũng chỉ có thể hi vọng học đồ hiến tế kia có thể hỗ trợ."

So Ngươi cau mày lại: "Kỳ thật, nếu lấy Huyết Linh Châu trao đổi với tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ......."

"Không được, tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ không phải người tốt lành gì, hậu nhân của người ngoại tộc đi vào bộ lạc Phi Hổ lúc trước đều kết cục như thế nào, ngươi xem liền biết, không phải một đi không trở lại thì chính là bị bức phải rời khỏi bộ lạc."

"Học đồ hiến tế kia lai lịch không rõ......"

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nhíu mày: "Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn."

"Ta nghe nói học đồ hiến tế kia cùng người tư bôn." So Ngươi nhỏ giọng.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch không thèm để ý cười cười: "Hắn làm sao rời khỏi bộ lạc cũ không quan trọng, chỉ cần hắn có thể cứu được người là tốt rồi."

So Ngươi nhìn vào trong gió tuyết, nói: "Tộc trưởng, hình như có người tới."

"Là Fred, người của bộ lạc Phi Hổ nói không sai, Fred đã trở thành dũng sĩ đồ đằng tam tinh, Tân Đa Lôi cũng trở thành dũng sĩ đồ đằng." Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nói. Thời điểm hắn nghe thấy người trong bộ lạc Phi Hổ nói cái này, căn bản là không tin.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nhìn Fred xa xa đi tới, thầm nghĩ: Tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ thật sự ngu xuẩn, nếu bên trong bộ lạc của hắn có người như vậy, hắn nhất định đã tận lực lung lạc, mà không phải bức cho nhân tài như vậy phải ra khỏi bộ lạc.

............

Tân Đa Lôi đi đến trước mặt tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch, giới thiệu: "Vị này chính là y sư đại nhân, hắn rất có bản lĩnh."

"Xin chào y sư đại nhân, làm phiền y sư đại nhân vất vả đi một chuyến." Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cung kính cúi mình với Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt cười: "Tộc trưởng không cần đa lễ."

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch trên mặt tràn đầy u sầu, mấy dũng sĩ cũng ra ngoài nghênh đón, sắc mặt nhìn Kỳ Thiếu Vinh mang theo mấy phần hoài nghi.

Kỳ Thiếu Vinh sờ sờ mặt, thầm nghĩ: Tướng mạo của hắn quá non, phỏng chừng lại bị người xem thường.

Kỳ Thiếu Vinh đi vào sơn động, bởi vì không thông gió, lại có rất nhiều người, bên trong sơn động tản ra một cỗ mùi lạ.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn thấy không ít giống cái trong sơn động có dấu hiệu nóng lên, mấy dũng sĩ trên người ít nhiều đều mang thương thế.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Mộ Đình Hiên, nói: "Nhiều người phát sốt, nấu chút canh gừng cho bọn họ uống đuổi hàn trước đi."

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Được."

Kỳ Thiếu Vinh tìm một sơn động bên cạnh nơi đóng quân của bộ lạc Đại Thạch ở lại.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Huyết Linh Châu trong tay, nói: "Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch rất biết điều a!"

Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy!"

"Đối phương biết điều như vậy, ta cũng không tiện tiêu cực lãn công (lãn công: là hành vi cố tình cùng nhau làm việc chây lười), kế tiếp liền phải bận rồi." Kỳ Thiếu Vinh thở dài.

Mộ Đình Hiên nhún vai: "Thiếu gia vất vả."

......

"Tộc trưởng, ngài cứ như vậy đưa Huyết Linh Châu cho học đồ hiến tế kia sao?" So Ngươi hỏi.

"Ta xem vị học đồ hiến tế kia tâm địa không xấu, hơn nữa, năng lực cũng được, mấy giống cái trong bộ lạc đều tốt lên rất nhiều."



So Ngươi khó xử nói: "Tài sản của bộ lạc chỉ còn lại Huyết Linh Châu."

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch bất đắc dĩ: "Bên trong bộ lạc nhiều người bệnh như vậy, luyến tiếc hài tử bộ không lang a!"

Thu được báo đáp, Kỳ Thiếu Vinh có thể nói là tận chức tận trách, dưới trị liệu của Kỳ Thiếu Vinh, người của bộ lạc Đại Thạch dần khôi phục lại.

Nhìn thấy người bên trong bộ lạc khôi phục, tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Fred đánh bắt một con phi ưng, đưa cho tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch, tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cảm kích nói: "Đa tạ Fred, nếu không có huynh đệ các ngươi hỗ trợ, cho dù dũng sĩ bên trong bộ lạc hết bệnh, giống cái chỉ sợ cũng phải chết đói."

Fred nhàn nhạt cười: "Có ai mà không gặp phải tình huống khó khăn, tộc trưởng không cần khách khí."

"Fred, thực lực của ngươi thật sự quá lợi hại, bộ lạc Phi Hổ mất đi một cao thủ như ngươi, tộc trưởng nhất định hối hận đến xanh ruột." Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cười nói.

"Cái này thì chưa chắc." Fred thầm nghĩ: Tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ vẫn luôn kiêng kị hắn, kiêng kị lợi hại, nếu hắn còn ở trong bộ lạc, nói không chừng cuộc sống của tộc trưởng đã ngày ngày khó an.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nhìn sắc mặt Fred, thầm nghĩ: Khúc mắc của Fred cùng bộ lạc Phi Hổ quả nhiên rất sâu a!

...........

Bộ lạc Phi Hổ.

"Tộc trưởng, người của bộ lạc Đại Thạch hình như đi nhờ cậy đám người Fred." Jesse nói.

Tân Lực tràn đầy bất mãn: "Đám người kia cư nhiên đi nhờ cậy một học đồ hiến tế không biết liêm sỉ, thật không biết bọn họ nghĩ thế nào."

Tân Lực lúc trước không đáp ứng thỉnh cầu của bộ lạc Đại Thạch cũng không phải thật sự không muốn để ý bộ lạc Đại Thạch, Tân Lực chỉ là muốn đàm phán lấy được càng nhiều chỗ tốt hơn, bộ lạc Đại Thạch nhiều giống cái như vậy, Tân Lực cũng rất đỏ mắt.

Jesse nhìn Tân Lực: "Tộc trưởng, chúng ta làm gì bây giờ?"

"Người của bộ lạc Đại Thạch hiện giờ đang ở phiến rừng Fred ở lúc trước sao?" Tân Lực hỏi.

Jesse gật đầu: "Không sai."

Tân Lực cắn chặt răng, lâm vào trầm tư, tuyết rơi càng lúc càng sâu, lúc này không tiện rời khỏi bộ lạc. Tân Lực hít sâu một hơi, rốt cuộc phát hiện, trong bộ có hơi thiếu cao thủ, đám người Fred thật sự rất lợi hại.

Cân nhắc một chút, Tân Lực quyết định mang theo mấy người đi về phía bộ lạc Đại Thạch đóng quân hỏi thăm tình huống.

.....

Bộ lạc Đại Thạch.

Mấy giống cái vây quanh cùng nhau nấu canh thịt, người bệnh trong bộ lạc lục tục khỏi lại, có mấy người Fred hỗ trợ, vấn đề thức ăn của bộ lạc Đại Thạch cũng không xem như quá căng thẳng.

Nói tóm lại, tình huống của bộ lạc Đại Thạch bây giờ không tồi.

Thời điểm Tân Lực mang theo mấy dũng sĩ tới liền thấy được người của bộ lạc Đại Thạch bận rộn bận rộn.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nhìn thấy tân Lực mang người tới, không khỏi nhíu mày lại: "Tân Lực tộc trưởng sao lại tới đây?"

Tân Lực cười cười: "Lúc trước ngươi mang tộc nhân vội vàng rời đi, ta thật sự rất băn khoăn, cho nên liền dẫn người tới đây xem xem."

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cười nói: "Hiện tại vấn đề đã giải quyết, thương thế của người trong bộ lạc đều đã tốt lên."

"Đều tốt rồi?" Tân Lực nhíu mày hỏi.

Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch gật đầu: "Vận khí tốt, có quý nhân tương trợ." Lúc trước tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cũng từng tìm kiếm hiến tế của bộ lạc Phi Hổ hỗ trợ, bất quá, hiến tế kia cái giá quá lớn, nói thẳng không rảnh, tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch không mời được.

Tân Lực miễn cưỡng cười cười: "Phải vậy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau