Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 75: Giết hại lẫn nhau

Trước Sau
TSCPTĐK - Chương 75

Chương 75: Giết hại lẫn nhau

Dịch gia.

Dịch Băng nằm trong phòng, mấy thị nữ ở bên ngoài nhà khe khẽ nói nhỏ.

"Nhị thiếu gia quá đáng thương, đang yên đang lành là một thiên tài lại lưu lạc đến nước này."

"Còn không phải sao, nghe Zorro hiến tế nói, cả đời này nhị thiếu gia nhiều nhất chỉ là một ma pháp sư cấp hai."

"Không biết là nhị thiếu gia đã đắc tội với ai, lưu lạc đến nước này."

"Cái này khó mà nói."

"Tuy rằng tư chất Dịch Phàm không tốt nhưng ít nhiều gì vẫn còn có thiên phú đấu khí, có hi vọng trở thành võ sư cấp bốn, sau này không phải là nhị thiếu gia sẽ còn phế tài hơn Dịch Phàm đi?"

......

Dịch Băng nằm trong biệt viện, hai mắt hiện lên vài phần âm u, thói đời nóng lạnh, mấy bằng hữu nguyên bản còn vây quanh hắn, sau khi hắn bị thương liền đầu nhập vào trận doanh của Dịch Hỏa. Mỗi lần mẫu thân tới thăm cũng chỉ nói hắn yên tâm, không nên hận đại ca.

Dịch Băng nắm chặt nắm tay, trong lòng chua xót một trận, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà đại ca hại hắn, phụ thân, mẫu thân còn đứng về phía Dịch Hỏa, Dịch Băng gồng mình áp chế lửa giận cơ hồ là muốn lập tức giết chết Dịch Hỏa trong lòng.

Một tiếng đập cửa vang lên, Dịch Sơ Tuyết đẩy cửa ra, đi đến.

Dịch Băng nhìn Dịch Sơ Tuyết, trong lòng nổi lên vài phần địch ý, nhưng không có thể hiện trên mặt.

Từ sau khi bị thương, Dịch Băng nhìn ai cũng không vừa mắt, ngay cả Dịch Sơ Tuyết cũng vậy, bất quá, Dịch Băng vẫn thu lại sạch sẽ bất mãn trong mắt.

"Sơ Tuyết, sao ngươi lại tới đây?" Dịch Băng hỏi.

"Ta đến thăm ngươi." Dịch Sơ Tuyết nói.

Sắc mặt Dịch Băng dịu xuống: "Vẫn là Sơ Tuyết muội muội ngươi tốt! Nhị ca thương ngươi không lãng phí mà, sau khi nhị ca bị thương, bằng hữu bên người đều đi hết, chỉ còn mỗi muội muội ngươi còn nhớ thương ta."

Dịch Sơ Tuyết cười cười, tiến đến bên người Dịch Băng: "Nhị ca, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ngươi vẫn là ca ca ta, bất quá, nhị ca, ngươi thật sự nhìn thấy là đại ca xuống tay sao?"

Trong lòng Dịch Băng dâng lên vài phần phiền chán, vấn đề này người trong nhà đã hỏi tới hỏi lui mấy chục lần, mỗi lần hắn nói phải, phụ thân, mẫu thân đều đầy mặt thất vọng.

Trên mặt Dịch Băng lộ ra vài phần suy tư: "Trước đó là ta quá phẫn nộ, vậy nên không cẩn thận nhớ lại, hiện tại nghĩ kỹ, có lẽ thật sự là có người giả mạo đại ca cũng không chừng."

Dịch Sơ Tuyết nghe được Dịch Băng nói, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ta biết mà, không có khả năng là đại ca, nhị ca, hiện tại người bên ngoài đều nói bậy lạ đại ca làm, ngươi tìm một cơ hội, làm rõ trong sạch cho đại ca thì tốt rồi!"

Dịch Băng cười cười: "Đúng vậy, đại ca sẽ không làm ra loại sự tình này."

Thấy Dịch Băng "nghĩ thông suốt", trên mặt Dịch Sơ Tuyết liền hiện ra vài phần sung sướng.

Dịch Sơ Tuyết chỉ lo cao hứng, không có nhìn thấy lạnh lẽo trong ánh mắt Dịch Băng.

............

Hậu viện Lạc Hoa Hiên.

"Ngươi tới rồi?" Bích Lưu Vân nhìn Dịch Phàm nói.

Dịch Phàm xoay người, có chút hâm mộ nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi thật nhàn nhã a!"

"Ta đương nhiên là không so được với ngươi cùng thiếu gia, đại chiến trăm viện nhất chiến thành danh, hiện tại ngươi vô cùng bỏng tay đó!"



Dịch Phàm híp mắt, sau đại chiến trăm viện, không ít người phát thiếp mời tới cho Thiên Diện, bất quá, đều đã bị Dịch Phàm cự tuyệt.

"Không nói cái này, Dịch Băng bên kia muốn hành động rồi sao?" Dịch Phàm hỏi.

Bích Lưu Vân gật đầu: "Dựa theo ngươi yêu cầu, ta nói thuộc hạ thu mua một thị thiếp của Dịch Băng, đưa độc dược ngươi phối cho hắn."

Sau khi Dịch Băng xảy ra chuyện, đám thị thiếp của Dịch Băng không ngày nào yên, Bích Lưu Vân sử dụng một chút thủ đoạn liền đưa độc dược đến trên tay nữ nhân kia.

Dịch Phàm cong khóe miệng: "Vậy là tốt rồi, không biết khi nào thì Dịch Băng sẽ xuống tay."

Bích Lưu Vân nhìn Dịch Phàm: "Ngươi xác định Dịch Băng sẽ xuống tay với Dịch Hỏa như vậy? Đó dù sao cũng là thân ca ca của hắn, ta còn nghe nói, quan hệ của Dịch Hỏa cùng Dịch Băng không tồi."

"Ta ở Dịch gia nhiều năm như vậy, chút tự hỏi này đương nhiên là có." Dịch Phàm cười nhàn nhạt.

Một nửa máu trên người Dịch Băng là của tiện nhân tâm tư khó lường, một nửa khác lại là của nam nhân bạc tình quả nghĩa, thời điểm Dịch Băng xuân phong đắc ý còn tốt, một khi hắn rơi xuống địa ngục, hắn nhất định sẽ kéo theo người khác.

Bích Lưu Vân nhìn Dịch Phàm: "Chờ Dịch Băng hại Dịch Hỏa, ngươi sẽ thu tay sao?"

"Thu tay?" Dịch Phàm cong khóe miệng: "Sao có thể, cái này mới chỉ là bắt đầu mà thôi."

Từ nhỏ đến lớn, hắn ở Dịch gia không ít lần bị Dương Mạn cùng ba huynh đệ Dịch Hỏa chèn ép, thù này hắn nhất định phải trả lại toàn bộ cho bọn họ.

"Không biết Dịch Băng có thể đắc thủ hay không." Bích Lưu Vân nói.

Dịch Phàm cúi đầu, thầm nghĩ: Hy vọng Dịch Băng có thể thông minh một chút, Dịch Hỏa tựa hồ đã nổi lên tâm phòng bị với Dịch Băng, nếu một kích không trúng, lấy tính cách của Dương Mạn cùng Dịch Tầm, chỉ sợ Dịch Băng sẽ không có cơ hội thứ hai.

............

Dịch gia.

Dương Mạn ném một cái tát lên trên mặt Dịch Sơ Tuyết, "Ngươi...... Ngươi cư nhiên hạ dược đại ca ngươi!"

Dương Mạn tức giận đến đỏ cả hai mắt, cả người run rẩy.

Dịch Sơ Tuyết bụm mặt, trong lòng không ức chế nổi khủng hoảng, "Không, không phải ta!"

Nàng đi đưa rượu cho đại ca, chuyện trong rượu trộn dược nàng hoàn toàn không biết gì cả, Dịch Băng đã phế, tuy quan hệ của nàng cùng Dịch Băng tốt, nhưng sau này Dịch Hỏa mới là chỗ dựa của nàng, nàng sao có thể tự đi tìm tử lộ.

Trong lòng Dương Mạn lạnh như băng, sau khi Dịch Hỏa trúng độc, tra ra được là đồ Dịch Sơ Tuyết đưa đến xảy ra vấn đề.

Dương Mạn suy đoán một chút liền rõ ràng, Dịch Sơ Tuyết chắc chắn không có tâm tư hại Dịch Hỏa, nàng là bị Dịch Băng lợi dụng.

"Đồ là nhị ca đưa." Dịch Sơ Tuyết nói.

"Nhị ca nói ngươi đưa, ngươi liền đưa sao? Đầu óc ngươi có vấn đề sao?" Dương Mạn nổi giận đùng đùng mắng.

Thời điểm Dịch Băng phế đi, Dương Mạn còn không quá tuyệt vọng, nhưng hiện tại Dịch Hỏa cũng xảy ra chuyện, Dương Mạn không thể không nóng nảy.

Tư chất Dịch Tầm ở Dịch gia chỉ có thể coi là bình thường, sở dĩ Dịch Tầm được trưởng lão trong tộc coi trọng là bởi vì hai nhi tử thiên tài Dịch Hỏa cùng Dịch Băng, đáng tiếc, Dịch Băng Dịch Hỏa trước sau đều bị phế.

Trong lòng Dịch Sơ Tuyết tràn ngập ủy khuất, người hạ dược rõ ràng là nhị ca, mẫu thân lại chỉ mắng mỏ nàng, có phải nàng còn không bằng một nhị ca phế vật không?

Dịch Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn Dương Mạn: "Mẫu thân, ngươi quá bất công, rõ ràng là nhị ca sai, ngươi chỉ biết lấy ta trút giận!"

Dương Mạn bị Dịch Sơ Tuyết chọc tức đến thất khiếu (bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng) bốc khói, "Ngươi...... ngươi......"

...........

Dịch Tầm đẩy cửa ra, đi vào phòng Dịch Băng.

Dịch Băng, Dịch Hỏa luân phiên xảy ra chuyện, tâm Dịch Tầm không khỏi rối loạn cả lên.



"Ngươi hại đại ca ngươi?"

Dịch Băng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dịch Tầm: "Không phải ta hại đại ca, là phụ thân hại đại ca, nếu thời điểm ta trở về, phụ thân giáo huấn đại ca một trận, vậy chuyện đại ca hại ta, ta sẽ không tính, nhưng ta bị thương nặng như vậy, tiền đồ sau này cũng vị huỷ, vậy mà cho dù là ngươi hay mẫu thân cũng chỉ biết che chở hắn, dựa vào cái gì, ta không phải là nhi tử của các ngươi sao? Dựa vào cái gì mà các ngươi che chở hắn như vậy, lại không có nghĩ tới ta?"

Dịch Tầm nhìn Dịch Băng: "Người ám toán ngươi trong bí cảnh không phải đại ca ngươi, có một người khác."

"Việc này phụ thân nói như thế nào cũng được." Dịch Băng không kiên nhẫn địa lắc đầu.

"Ngươi lấy độc dược từ nơi nào, ai đưa cho ngươi?" Dịch Tầm hỏi.

Dịch Băng cúi đầu, độc dược là lấy từ trên tay một thị thiếp của hắn, mà ban đầu nàng lấy từ đâu, hắn cũng không quá rõ ràng.

Sau khi hắn bị phế, địa vị trong gia tộc xuống dốc không phanh, làm việc cũng không thuận tay như trước kia, thời điểm biết thị thiếp hắn có biện pháp, Dịch Băng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lợi dụng Dịch Sơ Tuyết hạ dược Dịch Hỏa.

"Dược hạ cũng đã hạ rồi, truy cứu thêm nữa có ý tứ gì sao?" Dịch Băng lười biếng nói.

Dịch Tầm mệt mỏi nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Dịch Băng: "Ta đã hỏi đại ca ngươi, đại ca ngươi thừa nhận hắn đúng là muốn giáo huấn ngươi một chút, nhưng không nghĩ tới chuyện phế ngươi đi, người hại ngươi trong bí cảnh là một người khác."

Dịch Băng không chút để ý: "Phải vậy không?" Chuyện tới hiện giờ, Dịch Băng đã không còn muốn truy tìm chân tướng, chuyện đã làm, hối hận đã không kịp rồi.

"Giải dược đâu, lấy giải dược ra." Dịch Tầm vươn tay nói.

"Ta không có giải dược."

Trên thực tế, Dịch Băng cũng không biết hắn đã hạ dược gì, nhìn bộ dáng Dịch Tầm liền biết dược hắn hạ rất khó giải, trong lòng Dịch Băng không khỏi có thêm vài phần vui sướng.

"Dịch Hỏa là ca ca ngươi! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? "Dịch Tầm nổi giận mắng.

Hai mắt Dịch Băng đỏ lên, "Hắn là ca ca ta, thời điểm hắn xuống tay với ta có từng băn khoăn ta là đệ đệ hắn không?"

"Ngươi quả thực là không có thuốc chữa." Dịch Tầm hung tợn địa mắng.

...........

Dương Mạn đi vào phòng Dịch Hỏa, Dịch Sơ Tuyết sợ hãi rụt rè mà đi theo phía sau Dương Mạn.

Dịch Hỏa nhìn thấy Dịch Sơ Tuyết phía sau Dương Mạn, không cần nghĩ ngợi liền cầm lấy bình hoa ném về phía Dịch Sơ Tuyết, Dịch Sơ Tuyết bị dọa sợ, nơm nớp lo sợ chạy ra ngoài.

Dương Mạn nhìn Dịch Hỏa: "Nhi tử, ngươi khỏe không?"

"Mẫu thân cảm thấy ta khỏe được sao?" Dịch Hỏa lạnh lùng hỏi.

"Ngươi yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi."

Dịch Hỏa cúi đầu, hiến tế quang minh tới một đám lại một đám, nếu thật sự có biện pháp, làm sao còn cần hắn chờ tới bây giờ.

"Đều là do Dịch Sơ Tuyết, đều là do mẫu thân ngươi quá chiều chuộng vơi nàng, cho nên nàng mới vô pháp vô thiên như thế."

Dịch Hỏa quả thực hận Dịch Sơ Tuyết thấu xương, thầm ân hận bản thân không nhớ giáo huấn lần trước, hắn chính là vì ra mặt cho Dịch Sơ Tuyết mới đắc tội Tà Y, bị thương trên tay thủ hạ của Tà Y, lần này, cũng bởi vì Dịch Sơ Tuyết trước sau tin tưởng thương thế của Dịch Băng không phải do hắn làm, Dịch Hỏa mới nhiều thêm vài phần thân cận với Dịch Sơ Tuyết.

Dịch Hỏa làm sao cũng không nghĩ ra được, hắn sẽ thua trên tay nữ nhân thành sự ít bại sự nhiều Dịch Sơ Tuyết.

Nghĩ đến Dịch Hỏa cùng Dịch Băng, Dương Mạn không khỏi có loại cảm giác tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

"Muội muội ngươi cũng không phải cố ý." Dương Mạn nhắm mắt lại, theo lý mà nói, việc này nên trách Dịch Băng mới đúng, chỉ là, Dịch Băng đã phế, có phạt Dịch Băng cũng không thể cải biến được chuyện gì, Dương Mạn thầm hối hận bản thân đã quá chiều chuộng Dịch Sơ Tuyết, dạy nữ nhi kiêu căng đến độ không có đầu óc như bây giờ.

Dịch Hỏa cắn môi: "Nàng không phải cố ý, ta thì xứng đáng sao, người hại Dịch Băng căn bản không phải là ta, hắn dựa vào cái gì mà dám làm ta thành như vậy?"

Dịch Băng bị phế đi, hắn thì dễ chịu sao, rõ ràng không phải hắn làm, mọi người đều nghi ngờ đến trên người hắn, hiện tại hắn cũng phế, tốt, tất cả mọi người đều cao hứng, hắn bị báo ứng. Dựa vào cái gì chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau