Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 103: Cuối năm nay, bầu trời nở rộ pháo hoa

Trước Sau
Học viện thủ đô, ký túc xá khoa tình báo.

Con mắt Mạc Sinh giăng đầy tơ máu đầy phức tạp nhìn bức ảnh mơ hồ trong tay__ côn trùng? Côn trùng!

Mấy người Tô Đường giấu chuyện thật lớn! Giấu thật sâu!

Lần đầu tiên Mạc gia dốc hết tất cả lực lượng để điều tra một chuyện, vậy mà đến bây giờ mới có kết quả.

Nhưng hắn còn chưa kịp an bài nhiệm vụ tiếp theo cho thủ hạ, mấy tình báo khẩn cấp đã chen đầy màn hình của hắn__

Tinh hạm Song Tử dị động!

Cửa không gian bị đóng lại!

Các căn cứ quân sự như sở phòng vệ bầu trời dị động!

Mạc Sinh hít một hơi lạnh, đây là muốn làm gì? Muốn tạo phản rồi sao?!

Tư duy nhanh chóng vận chuyển, nhưng mấy phút sau, sau khi nhìn thấy tin tức mới nhất, tư duy hoạt bát thoáng cái đình trệ__ gần tinh cầu thủ đô xuất hiện biển trùng khổng lồ, Song Tử đang tiếp cận nó!

Cố sức chớp đôi mắt mệt mỏi, xác định mình không nhìn lầm, Mạc Sinh lại lần nữa hít ngược một cái__ côn trùng?

Tộc trùng?

Một tấm hình chụp xa mơ mơ hồ hồ hiện ra trên màn hình, nội dung cụ thể nhìn không rõ ràng, nhưng đường nét tộc trùng như sóng biển đó, lại khiến hắn không thể không tin tưởng__ vào một ngày không chút dự báo này, tộc trùng trong truyền thuyết đã tới gia viên mới nhân loại xây dựng.

Không… có lẽ đã có dự báo.

Ánh mắt Mạc Sinh lại lần nữa chuyển sang bức hình trong tay… tộc trùng đã từng xuất hiện ở liên bang.

Hắn không chậm trễ nữa, lấy máy thông tin ra liên lạc Lallot.

Lallot vừa mới rời khỏi tinh hệ Hà Việt, tắm xong, ngồi trên giường xem sách. Sau khi nhận liên lạc từ Mạc Sinh, hắn quái dị nhìn sắc mặt tiều tụy của Mạc Sinh, quan tâm nói: “Mạc Sinh, cậu…”

“Nghe tôi nói!” Mạc Sinh quả quyết ngắt lời hắn, nhanh chóng báo cho hắn biết tin mình nhận được, cuối cùng nghiêm túc nói, “Số lượng côn trùng khổng lồ, nhất định sẽ có cá lọt lướt tiến vào bề mặt tinh cầu thủ đô. Cái này sẽ tạo ra một vụ hỗn loạn lớn, sau đó đại khái chính phủ liên bang sẽ an bài dân chúng tị nạn. Tôi kiến nghị nhân viên chiến đấu của gia tộc phân bố ra, hiệp trợ bảo vệ dân chúng an toàn.”

“Nhóm người tiếp ứng Vô Thuật đều là cao thủ, cũng điều đi đi. Bên Vô Thuật, chỉ có thể giao cho bản thân cậu ấy rồi.” Trong lúc Mạc Sinh nói, Lallot đã thay sang quần áo tác chiến, mang Ngô Khởi rời khỏi ký túc xá, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đen kịt lúc này đã không còn an tĩnh nữa, từng đốm lớn mây lửa lấp lóe lúc sáng lúc tối, cứ như đang thiêu đốt cả bầu trời liên bang.

Đứng trên mặt đất, không nghe được tiếng gào thét chấn động linh hồn, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa chói mắt đang ảm đạm bên phía đông, lại sáng lên ở phía tây, cứ như pháo hoa trong ngày lễ lớn, vô thanh nở rộ ở chân trời, chỉ cảm thấy cảnh tượng hùng tráng mà vĩ đại, nhưng lại không thể cảm nhận dược chút nguy cơ đè nén không thở nổi.

Xem ra, thành lũy bầu trời xung quanh tinh cầu thủ đô đã bắt đầu tấn công… nói cách khác, côn trùng đã bức gần tinh cầu thủ đô rồi sao?

Lallot chỉ mới nghĩ như thế, đã thấy trên chân trời xa xa, có một bóng đen thật lớn lao thẳng về phía mình, gai ngược sắc bén trên chân giả lấp lóe ánh sáng đen lạnh lẽo trong bóng đêm bị ánh lửa trên bầu trời chiếu sáng.

Hắn nghiêm mắt lại, nhưng sau lưng đã có người như đạn pháo nhảy bật khỏi mặt đất, vung nắm đấm nện mạnh lên người bóng đen.

Một tiếng bùm thật lớn, bóng đen to lớn như quả bóng da căng nổ, đột nhiên nổ tung, một cơn mưa dịch thể tanh tưởi đổ xuống, rơi xuống đất phát ra tiếng xèo xèo, mãnh liệt như axit ăn mòn mặt đất.

Người trên không nhờ lực phản chấn mà đáp xuống ngoài phạm vi của axit, mà ngay lúc người sau lưng nhảy vọt lên, Lallot đã lùi ra xa.

“A Khởi, sao rồi?” Lallot nhìn sang hộ vệ trầm mặc.

“Phòng vệ rất mạnh.” Ngô Khởi đưa tay phải ra, lực phản chấn cực lớn khiến giữa kẽ ngón tay bị chấn chảy máu, máu chảy thuận theo lòng bàn tay thô sần của hắn, hắn không để ý dùng một tay lau đi vết máu, đơn giản nói, “Một con có thể dễ dàng giải quyết, nhưng nếu mấy trăm mấy ngàn con liên tục tấn công, chết chính là tôi.”

“Ai bảo cậu tay không xuất quyền đánh với tộc trùng?” Lallot gọi cơ giáp của hắn ra, bước lên cơ giáp, “Mặt đất động tĩnh lớn như vậy, Phỉ Vô Thuật bên đó không thể không cảm giác được. Người tiếp ứng cậu ấy tản đi rồi, chúng ta đi.”

Hắn còn một câu chưa nói ra… tính thời gian, Tần đại thiếu cũng nên tới rồi đi?

Hai chiếc cơ giáp từ học viện thủ đô bay vọt lên, bay tới phía sở thẩm lý.



Sự yên tĩnh an tường trong học viện thủ đô đã bị tiếng bước chân vội vã cùng tiếng người nhôn nhao phá vỡ, dưới sự an bài của giáo viên vội vàng chạy tới, học sinh khoa chiến đấu phân tán ra, tới chuyên ngành của khoa phi chiến đấu bảo vệ và sơ tản, tuần tự tới sở tránh nạn trong học viện.

Mà phần học viên tinh anh trong đó, bao gồm cả đám người năm hai Bruce từng khiêu chiến Phỉ Vô Thuật, thì điều khiển cơ giáp bay khỏi học viện thủ đô dưới sự thống lĩnh của giáo quan trong trường__ Thời khắc này, còn có càng nhiều người đang đối diện với sự tàn sát một chiều của côn trùng, họ ít nhất có thể giúp đỡ một phần người.

Rất nhiều người liên bang lúc này còn đang trong giấc mộng đẹp, tiếng huyên náo trên đường bị kiến trúc cách âm hoàn hảo cản lại, nhưng kiến trúc lại không thể ngăn cản dịch axit ăn mòn cực mạnh của côn trùng, không thể ngăn cản cái chân cắt đá cắt vàng của côn trùng__ cả tinh cầu thủ đô, trong nửa tiếng sau khi phát hiện tung tích tộc trùng, chìm vào tiếng kêu thét tuyệt vọng và sợ hãi, tiếp theo chính là kiến trúc sụp đổ, máu đỏ tanh tưởi lan tràn.

Trong tiếng kêu khóc chói tai đầy đường, trong chiến đấu kịch liệt của binh sĩ, học sinh, kỵ sĩ cơ giáp dân gian với tộc trùng, cả tinh cầu thủ đô chìm vào hỗn loạn chưa từng có, đêm nay đã định sẽ bị chiến hỏa và máu tươi nhấn chìm, bị tuyệt vọng và nước mắt bao phủ.

Tầng một nhà giam ngầm sở thẩm lý.

Lúc này là đêm khuya, đèn tự nhiên trong vườn đã được tắt hết.

Nhưng Phỉ Vô Thuật không nghỉ ngơi trong phòng, y ngồi trong khu rừng tĩnh lặng tối đen, tựa lưng lên vỏ cây thô sần lồi lồi lõm lõm, trân mắt nhìn một điểm trên hư không, làm sao cũng không ngủ được.

Y nghĩ, có lẽ qua mấy tiếng nữa, y sẽ rời khỏi nhà giam này, cho nên mới hưng phấn ngủ không được.

Nhưng thật sự là như thế sao? Tay y vô thức túm chặt nhúm cỏ dưới đất, cảm giác hưng phấn thật sự là vậy sao? Tại sao y lại cảm thấy, hiện tại mình vô cùng nôn nóng bất an?

Lẽ nào là chuyện vượt ngục ngày mai có sơ xót?

Phỉ Vô Thuật nhíu mày, điểm lại kế hoạch của mình, muốn tìm ra chi tiết nhỏ có thể xảy ra sơ xót, nhưng vào lúc này, trong vườn đột nhiên sáng lên, ánh sáng tự nhiên nhu hòa xua đi bóng đêm, cứ như màn đêm thoáng cái lui đi, ban ngày thoáng cái đã tới.

Ánh mắt bị ánh sáng thay đổi đột ngột kích thích chua xót một trận, y đưa tay gác lên mắt, nhìn ra ngoài vườn__

Ngục trưởng Vưu Thụy luôn lạnh mặt của tầng một lúc này trên mặt hiếm khi để lộ ra mấy phần lo lắng, khi nhìn thấy y, mắt sáng lên, nhanh chóng phân phó: “Phỉ Vô Thuật, tập hợp tất cả mọi người lại!”

Phỉ Vô Thuật ngạc nhiên, chẳng lẽ kế hoạch y muốn đóng gói hết mọi người mang đi đã bị lộ?

Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa nảy lên đã bị xua đi, lo lắng trên mặt Vưu Thụy trùng khớp với bất an kỳ dị không thể xua đi trong nội tâm y đêm nay, y gật đầu, bước nhanh chạy vào trong, gõ cửa từng phòng đánh thức chủ nhân.

Khi mọi người mặc quần áo ngủ, ánh mắt lèm nhèm đứng trước mặt Vưu Thụy, vốn muốn mở miệng oán trách vài câu, nhưng khi nhìn thấy hai tay Vưu Thụy khẽ run, họ thận trọng ngậm miệng, trở nên yên tĩnh.

Có chuyện gì phát sinh rồi.

Mỗi người tại đây đều là dạng thông minh nhạy bén, ý thức được rõ có gì đó không hay.

Lời của Vưu Thụy luôn không nhiều nhưng sắc bén, lần này cũng nhắm thẳng chủ đề: “Tộc trùng đang xâm lược tinh cầu thủ đô, sở thẩm lý đã không còn an toàn nữa. Các vị ngồi đây cho dù từng phạm sai lầm lớn gì, nhưng cũng là nhân tài mà liên bang không thể thiếu. Tôi sẽ dẫn mọi người tới nơi tị nạn gần nhất, hy vọng mọi người có thể phục tùng sắp xếp, đừng ý đồ chạy trốn.”

Sắc mặt hắn nghiêm túc, lại cảnh cáo một lượt: “Nhớ, đừng chạy trốn__ trên đường đâu đâu cũng là côn trùng, các người không có năng lực tự bảo vệ, sẽ chết.”

“Phỉ Vô Thuật.” Hắn gọi.

“Tôi sẽ phối hợp tốt.” Phỉ Vô Thuật đè nén chấn kinh khi nghe được tin tức này, nghiêm túc hứa, y hiểu ý Vưu Thụy, ở đây, người có lực chiến đấu xuất sắc, chỉ có y và Vưu Thụy.

“Quyết định này, là anh bạn Vưu Thụy cậu tự quyết định đúng không?” Kiều đại tiểu thư đang xé váy ngủ dài của mình thành váy siêu ngắn và cúp ngực tuyệt đối nóng bỏng, cô nở nụ cười ngọt ngào, “Chúng tôi cũng sẽ phối hợp thật tốt.”

Vưu Thụy im lặng, cho dù phòng bị ở sở thẩm lý có sâm nghiêm, hiến binh có ưu tú, dưới sự bạo ngược của côn trùng hiện tại, cũng không khác gì với kiến trúc nhà dân bình thường, đổ sụp nát bấy, trước mắt côn trùng chỉ như một tờ giấy mỏng giòn, chọt cái là vỡ.

Hệ thống chỉ huy của sở thẩm lý đã sụp đổ, mang phạm nhân tầng một tới sở tránh nạn, chỉ là quyết định của một mình hắn.

Nếu không, để những người này ở lại đây, họ sẽ hoàn toàn không còn đường sống.

“Đi thôi.” Hắn gọi cơ giáp ra, tiến vào khoang cơ giáp.

Phỉ Vô Thuật cũng gọi cơ giáp của mình ra, leo lên khoang điều khiển. Y nhìn Lalo đang đẩy xe lăn cho Ngụy an, trầm giọng nói: “Theo sát tôi.” Vì Adolf, y sẽ không để Lalo chịu chút tổn thương nào.

Lalo mỉm cười gật đầu, yên tĩnh tỏ vẻ mình đã biết.

Kết giới tinh thần đã được Vưu Thụy mở ra, ngay cả mấy cánh cửa hợp kim, Vưu Thụy cũng sử dụng quyền hạn của mình trực tiếp mở ra.



Phỉ Vô Thuật ở trong cơ giáp, thông qua kênh thông tin của cơ giáp gọi Lallot và Mạc Sinh, nhưng tín hiệu vẫn luôn mơ hồ không rõ, cuối cùng không cách nào liên lạc__ sóng điện từ trên bề mặt tinh cầu thủ đô đã hỗn loạn, thông tin tê liệt.

Tình huống bên ngoài đã tệ đến mức này rồi sao?

Khi ra khỏi nhà giam ngầm, Phỉ Vô Thuật mới ngạc nhiên phát hiện, sự tình đã trở nên càng tồi tệ hơn cả tưởng tượng của y.

Trên trời, bầu trời màu xanh đen cứ như lông thiên nga đang cháy, ngọn lửa cháy kéo dài một mảng, khiến bầu trời liên bang ban đêm lại sáng rực như ban ngày.

Tiếng chiến đấu gần sở thẩm lý vẫn vang không dứt, tiếng nổ ầm ầm, tiếng kêu gào thảm thiết bị giày vò tàn nhẫn đến chết, tiếng khóc la huyên náo khi chạy nạn, những tiếng vọng tiêu cực hội tụ lại, cố sức xâm nhập vào não con người, khiến đầu óc họ trở nên mù mờ ngây dại, cuồng bạo không yên.

Sở thẩm lý uy nghiêm trang trọng đã trở thành vách nát tường xiêu đìu hiu, đâu đâu cũng là dấu vết cháy đen sau chiến đấu, thi thể bị xé bụng lồi ruột, những khúc thịt chia năm sẻ bảy, xương cốt trắng hếu ghê rợn, máu đỏ sậm bắn tung tóe, cảnh tượng ác mộng tựa như tận thế hiển hiện rõ ràng trước mắt, tàn nhẫn máu tanh cứ như địa ngục.

Trên trời chi chít những bóng đen thật lớn đang lởn quởn, giữa tiếng đập cánh phát ra tiếng tru chói tai ngắn ngủi, khiến người nghe được buồn nôn ghê tởm không thôi. Sau khi nhìn thấy từ dưới lòng đất chui ra một đống người, mấy bóng đen từ trên không lao xuống, con mắt tàn nhẫn đỏ tươi tham lan nhìn chằm chằm nhân loại tươi sống, trên xúc tu bên mép nhiễu dịch axit bết dính, vung vẩy chân ngắn sắc nhọn bén ngót, ngoại hình dữ tợn khiến người ta không rét mà run.

Phỉ Vô Thuật không thể đợi côn trùng tới gần mới động thủ, sau lưng y còn có rất nhiều tội phạm thiên tài không có chút năng lực chiến đấu nào.

Cơ giáp đen kịt chủ động nhảy lên, bay vọt vào không trung, thân thể máy móc đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt, cứ như u linh trong bóng đêm, nhạy bén tiếp cận côn trùng, hai tay vươn ra, nhẹ quét, rồi đột nhiên chuyển hướng, lao vào một con côn trùng, động tác nhanh tới mức mắt người không kịp nắm bắt.

Đợi sau khi Vưu Thụy bắn ra năm phát súng, Phỉ Vô Thuật đã trở về trước mặt Lalo, mà dưới đất rơi rớt mười ba thi thể côn trùng, thi thể chia năm sẻ bảy.

“Nhanh rời khỏi đây, nếu không sẽ không kết thúc.” Giọng Phỉ Vô Thuật thông qua cơ giáp truyền ra, mang theo cảm giác kim loại âm vang. “Mỗi người chú ý vũ khí bên chân, có thể nhặt liền nhặt, chú ý an toàn.”

Y rút thanh kiếm sau lưng cầm trong tay, khi bảo vệ người khác, vũ khí vô dụng nhất trên cơ giáp lần đầu tiên phát huy tác dụng.

“Vưu Thụy, đi thôi.” Y nghiêng đầu nhìn sang cơ giáp màu xám đậm đột nhiên không có phản ứng, hối thúc__ lúc này, Vưu Thụy còn có thể ngẩn người?

“Đợi đã, Phỉ Vô Thuật!” Trong ngữ khí của Vưu Thụy tràn đầy chấn động không thể tin nổi, “Bên đó có một người đàn ông kỳ lạ đang nhìn cậu!”

Âm thanh của Vưu Thụy vì chấn kinh mà có chút run rẩy.

Người đàn ông ở xa, một thân đồ trắng, cực kỳ bắt mắt trong bóng tối. Nhưng càng bắt mắt hơn là, dưới chân người đàn ông đó, là núi nhỏ do thi thể côn trùng chất đống__ dưới chân hắn có bao nhiêu thi thể côn trùng? Một trăm con? Hai trăm con? Hay nhiều hơn? Vưu Thụy không dám suy đoán kỹ, chỉ cảm thấy, trong thế giới màu máu dơ bẩn, trong thế giới chiến hỏa náo động, nơi mà người đàn ông đó đứng, lại là một vùng yên tĩnh.

“Lúc này mà anh còn…” anh còn để ý mấy cái này…

Phỉ Vô Thuật ngữ khí phức tạp muốn quát lên như thế, nhưng hệ thống nhìn đêm của y lại vô thức tìm kiếm xung quanh, khi nhìn tới chỗ nào đó, lời muốn nói liền nghẹt trong cổ họng__

Trong hệ thống nhìn đêm, bóng dáng người đàn ông đứng trên núi thi thể tộc trùng hiện ra rất nhỏ.

Hắn rất cao, người khá gầy, lại đứng thẳng, vì thế thân thể trông có vẻ càng thêm cao thon, khiến người ta lập tức nghĩ tới cây thông cây trúc.

Hắn có làn da trắng tuyết, đôi mày đậm nhạt vừa đủ, con mắt trầm tĩnh như nước, sóng mũi thẳng, bờ môi mỏng, gương mặt lạnh lẽo không tính là rất rất đẹp, nhưng lại ưa nhìn, có khí chất an tĩnh nội liễm.

Áo bào dài tuyết trắng phần phật trong gió, mái tóc dài buộc lại không một sợi rối, tơ tóc nhẹ lay động trong gió.

Hắn đứng trên cao cúi nhìn bên này, con mắt đen kịt bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc nào, nhưng khóe môi dịu dàng lại lộ ra ý cười nhẹ.

“Tiểu Dực Dực?” Cơ giáp màu đen truyền ra giọng nói xúc cảm kim loại, nhưng là kim loại rỉ sét, mê mang, nghi hoặc, khàn khàn, chậm rãi xác nhận, hóa thành tiếng than nhẹ, “Tiểu Dực Dực, anh tới rồi à…”

Mấy người đứng sau cơ giáp màu đen, giây tiếp theo đột nhiên trợn to mắt__ cơ giáp màu đen cản trước mặt họ, đột nhiên bùng phát trận cười lớn sảng khoái hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình lạnh cứng, tiếng cười vang vọng mảnh đất máu tanh như địa ngục, trong tiếng rú nhẹ chói tai của tộc trùng, trong tiếng kêu gào thảm thiết, trong lúc tiếng vang tiêu cực khiến tất cả mọi người đều cảm thấy âm u, tiếng cười vui sướng phát ra từ nội tâm đặc biệt không phù hợp, rất đột ngột, cũng bất ngờ truyền sinh cơ dào dạt vào mảnh đất bi thảm này, khiến người tuyệt vọng đột nhiên tỉnh ra, sau khi tỉnh ra, thì bắt đầu phấn chấn.

Phải sống sót…

Không có bất cứ giây phút nào, kiên định tín niệm như bàn thạch thế này.

Cơ giáp màu đen siết chặt thanh kiếm trong tay, người bên trong cơ giáp nhịn không được nhếch cao môi, cười tươi mà sáng lạn. Cuối cùng… cuối cùng được gặp Tiểu Dực Dực rồi, với hình thức mặt đối mặt. Y còn có vô số chuyện muốn làm cùng Tiểu Dực Dực, không thể vì mấy con côn trùng hung tàn tham lam này, khiến những tương lai có thể đó bị hủy!

Cho dù là tộc trùng từng bức nhân loại từ bỏ hành tinh mẹ trái đất, vậy thì thế nào?!

“Giết!” Cơ giáp màu đen trịnh trọng truyền ra tín niệm kiên định, không tuyệt vọng, không lui bước, vĩnh viễn không từ bỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau