Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 53: Lịch sử và nắm đấm 2

Trước Sau
Giáo quan Văn dẫn một trăm người vào một tòa nhà cao bên cạnh sân huấn luyện, lên tầng mười hai, trên hành lang dài là một hàng cửa màu bạc, dùng mắt đếm, đại khái có mấy trăm căn phòng.

“Mỗi người chọn một phòng tiến vào. Đương nhiên, kết cấu mỗi phòng là hoàn toàn giống nhau, kiểm tra các em phải tiến hành cũng hoàn toàn giống nhau.” Thanh âm giáo quan Văn rất vững rất nặng, vang vọng trong hành lang trống rỗng, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì ra ngoài bằng cánh cửa khác. Sau cánh cửa đó, là một căn phòng lớn thống nhất, mỗi người các em sau khi rời khỏi phòng mình, đều có thể trực tiếp vào trong.”

“Tôi bố trí máy ghi chép vân tay ở vị trí giữa phòng lớn, sau khi vào phòng, nhớ nhập vân tay vào đó, mà thứ tự thành tích của các em, chính là xếp trước sau theo thời gian các em nhập vân tay vào, có ý kiến gì?”

Adolf run đùi tựa tường, vẻ mặt khiêu chiến: “Đương nhiên không ý kiến.”

Giáo quan Văn chẳng thèm để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Trong các em, luận riêng thể thuật, cao nhất chính là bạn Hạ Sơn thành tích nhập học đứng thứ ba.” Ánh mắt tất cả mọi người theo ám thị của giáo quan Văn, đều tập trung vào một nam sinh cao to hàm hậu, nhìn da thịt như sắt đen của người ta, lập tức ngưỡng mộ gật đầu, tuyệt đối là cao thủ thể thuật!

“Thấp nhất cũng là thể thuật cấp bốn, nói chung khá bình quân.” Giáo quan Văn nói, “Trọng lực trong phòng được điều chỉnh lên gấp hai mươi lần tinh cầu bình thường, thể thuật cấp bảy sẽ không cảm thấy quá dễ dàng, mà thể thuật cấp bốn cũng sẽ không cảm thấy quá khó khăn. Nói tóm lại, chính là chỉ cần các em nỗ lực, đều có thể thuận lợi thông qua.”

“Đây là khảo nghiệm thể chất và nghị lực của các em.” Giáo quan Văn nghiêm túc nói, “Dưới hoàn cảnh trọng lực, chịu áp bách không chỉ thân thể, còn có tinh thần lực của các em. Đây cũng là phương thức phân tổ mà tôi và giáo quan Nemo huấn luyện tinh thần của các em thảo luận xong quyết định.”

“Đương nhiên, quá trình cũng không đơn giản như thế.” Giáo quan Văn hơi vểnh môi, khiến Phỉ Vô Thuật nghĩ tới bộ dáng hồ ly của ông già nhà mình, “Giữa chừng sẽ có cầu năng lượng từ vách tường và trần nhà bay ra, các em phải chú ý đừng bị cầu chọi trúng. Bị một cầu chọi trúng, cửa ra khỏi phòng sẽ tự động khóa lại năm phút, cho dù các em tới cửa, cũng chỉ có thể đợi sau năm phút, mới có thể mở cửa vào phòng lớn. Nghe rõ hết chưa?”

“Rõ rồi!” Phỉ Vô Thuật vẫn luôn giống một học sinh ngoan nhiệt huyết, tích cực phối hợp từng lời từng cử chỉ của giáo quan. Ở trường, giáo viên mới là đại boss, quan hệ tốt với boss đảm bảo không sai.

Giáo quan Văn nhìn một vòng các học sinh rục rịch muốn thử, đặc biệt nhìn Phỉ Vô Thuật thêm vài cái, vừa lòng gật đầu: “Vậy thì bắt đầu đi. Tôi sẽ ở đợi các em trong phòng lớn, trong lúc đó từ khi bắt đầu đến khi kết thúc tôi sẽ không thò tay can thiệp.”

Phỉ Vô Thuật không đợi giáo quan Văn dứt lời, đã lao vào căn phòng gần nhất, soạt cái mở cửa, chui ngay vào trong, biến mất trước vẻ mặt trợn trứng há hốc của mọi người. Mà ngay sau Phỉ Vô Thuật, Adolf cũng giống như con cá, trơn tuột chui vào cánh cửa sát bên người.

Đương nhiên, Garcia, Martha, còn có vị Hạ Sơn kia và những người khác đều không phân trước sau chọn một cánh cửa chui vào. Sau đó mới là những người cuối cùng kịp phản ứng lại, bắt đầu tranh giành cánh cửa gần nhất.

Gương mặt căng chặt của giáo quan Văn hơi dịu xuống, thỏa mãn gật đầu: “Năng lực ứng biến rất quan trọng.”

Sau khi chui vào phòng, Phỉ Vô Thuật liền cảm thấy chân nặng nề, thân thể có cảm giác đang cố sức ngã xuống đất__ trọng lực gấp mười hai lần, cảm giác trọng lực áp bách, huyết dịch tập trung xuống chân, đại não thiếu không khí choáng váng, mắt hoa, tai ù, những cái này ở tinh cầu Tamal trong tinh hệ Hà Việt, y đã cảm nhận qua vô số lần.

Cho dù thân thể dùng không còn là thân thể đã trăm tôi ngàn luyện gần như hoàn mỹ của Tần Dực, nhưng ứng phó với áp bách trọng lực đột ngột này, làm sao bảo vệ tốt thân thể và làm sao thích ứng, Phỉ Vô Thuật đã có rất nhiều kinh nghiệm lĩnh hội.

Giống như khi người bình thường xuống nước, trước tiên phải hoạt động thân thể, để thân thể từng chút một thích ứng với áp lực nước, trọng lực cũng phải thích ứng từng chút. Đột nhiên bước vào một nơi trọng lực chênh lệch quá lớn, hơi không chú ý sẽ khiến nội tạng huyết quản chịu tổn thương.

Phỉ Vô Thuật hơi gập chân, khiến trọng tâm hạ xuống, thả chậm hô hấp đồng thời tăng lượng không khí mỗi lần hô hấp, khiến cảm giác choáng váng hơi giảm đi, trong lúc đó y không vội di chuyển một bước nào, cho tới mười mấy giây sau, cảm giác không thích ứng giảm bớt rồi, y mới thử bước ra một bước nhỏ.

Cảm giác không tệ, Phỉ Vô Thuật nhếch môi, trong tầm mắt rõ ràng trở lại hiện lên toàn cảnh căn phòng.

Đây là một căn phòng hình hẹp dài, hai bên trái phải tương đối hẹp, đại khái chỉ rộng ba mét, mà độ dài lại khoảng hai trăm mét, quả thật là nơi kiểm tra rất tốt.

Địa hình chật hẹp không tiện tránh né, con đường thật dài khiến người không thể chỉ đi mấy bước là xong.

Phỉ Vô Thuật cảm nhận thân thể nặng nề, ánh mắt cảnh giác quay nhìn xung quanh, bắt đầu bước tới.

Nhưng khiến y quái dị là, mỗi lần bước tới một bước, thân thể tựa hồ thả lỏng đi một ít, cứ như lớp vỏ ngoài bao phủ lên người, đang từng chút một nứt ra tan vỡ.

Cảm giác này rất quen thuộc, là cảm giác mỗi lần đánh vỡ vách ngăn thể chất, cũng có nghĩa là, thể thuật của y đang đột phá cấp sáu.

Nhưng sau quái dị không phải là kinh hỉ, chỉ cần nghĩ tới thể thuật cấp chín của Tiểu Dực Dực, Phỉ Vô Thuật liền cảm thấy, thể thuật cấp sáu có gì đáng lấy ra nói đâu? Căn bản không thích nổi nha. Chỉ sẽ càng lúc càng cảm thấy không thể ngẩng nổi đầu trước mặt Tiểu Dực Dực, quá yếu!

Đối mặt đột phá bất ngờ này, Phỉ Vô Thuật khá bình tĩnh thừa nhận. Toàn bộ lực chú ý đều đặt lên xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện cầu năng lượng tập kích.

Sau khi bước được nửa đường, màn chắn ràng buộc cuối cùng của thân thể đã vỡ nát, Phỉ Vô Thuật siết nắm tay, thể thuật cấp sáu, đột phá rồi. Đây là quá trình tích nước thành sông, y đã tích lũy quá nhiều cơ sở, hôm nay dưới trọng lực cao, vừa hay là chỉnh hợp cho cơ sở, một thời cơ từ lượng biến đến chất biến, thuận theo tự nhiên mà thành.

Mà lúc này, quả cầu năng lượng xanh óng đầu tiên đã xuất hiện trong phòng.

Tránh né là một quá trình kết hợp giữa lực cảm ứng lực dự đoán và kỹ xảo thân pháp. Phải nhạy bén phát giác được sự tồn tại của đối phương, phải phán đoán vị trí công kích tới, phải dùng ngụy trang để lừa gạt đối phương hành động tiếp theo của mình, phải dùng thân pháp linh hoạt biến đổi vị trí né tránh tấn công.

Đối mặt với cầu năng lượng tập kích, chính là đạo lý này.

Phỉ Vô Thuật không thể không cảm khái thủ pháp của trường học thật sự rất ôn hòa, năm đó khi y rèn luyện năng lực né tránh ở Phỉ gia, ở tầng khảo nghiệm cuối cùng, lên là súng thật đạn thật được chưa ╮(╯▽╰)╭.



Đây là do y không nhìn thấy thảm trạng ở mấy phòng khác nên mới nói thế. Người chưa bị một quả cầu năng lượng nào chọi trúng, là không có tư cách bình luận uy lực của cầu năng lượng__ mấy đứa trẻ đáng thương bị chọi trúng toàn thân tê liệt nằm dưới đất khóc không ra nước mắt, xong rồi, phải thêm năm phút…

Đây đều là chuyện của nhà người khác, Phỉ Vô Thuật bên này đi khá thuận lợi, cho dù cầu năng lượng cứ như đám ong mật phiền phức, lởn vởn không ngừng quanh người y, y vẫn bộ dạng thong dong mới chỉ trình độ này thôi à, một đường đi tới cửa ra.

Thò tay, mở cửa.

Nghiêng đầu, một cánh cửa khác không xa đồng dạng cũng đang mở ra, gương mặt cười hống hách của Adolf đập vào mắt Phỉ Vô Thuật. Phỉ Vô Thuật phản tỉnh, vừa rồi nhàn nhã quá mức, thể thuật đột phá cấp sáu là nên chạy ngay!

Đương nhiên, Adolf cũng ngay lập tức phát hiện Phỉ Vô Thuật, trợn to mắt như gặp quỷ__ má!

Thực lực thứ bảy cao như thế sao? Cậu không thấy thứ hai thứ ba thứ tư đều chưa thấy bóng sao!

Một chuỗi hoạt động tâm lý hoặc phiền não hoặc chửi mẹ chỉ là thoáng chốc, giây tiếp theo, hai người nhìn nhau cười, nhe răng trắng lóa mắt đối phương, sau đó gần như đồng thời co chân chạy, hướng về phía chính giữa phòng lớn gần chỗ giáo quan Văn đứng__ máy ghi chép vân tay ở đó!

Hạng nhất là ông là ông a a a a!

Hai người hoàn toàn không hình tượng chạy về phía này, nhưng Adolf sau khi ra khỏi cửa tính khoảng cách ngắn hơn Phỉ Vô Thuật nhiều, giáo quan Văn và máy ghi gần hắn hơn, thế là khi Phỉ Vô Thuật còn cách mấy bước, Adolf bên đó đã treo nụ cười hề hề vô sỉ, phủ hai bàn tay lên máy ghi chép vân tay kim loại màu đen.

Phỉ Vô Thuật nghiến răng nhìn Adolf lắc mông đắc ý: “Ái chà chà, anh em à, vận may cũng là một loại thực lực nha, ai biết tôi sẽ cách chỗ này gần hơn chút chứ ╮(╯▽╰)╭.” Hắn vẻ mặt phơi phới khiến Phỉ Vô Thuật rất muốn hung hăng đấm một cái lên mặt hắn.

Thua tên này, thật không cam tâm mà! Phỉ Vô Thuật ai oán nhìn giáo quan Văn, sao thầy không đặt máy ghi chép vân tay ở bên ngoài phòng tôi chứ?

Giáo quan Văn bình tĩnh nhìn y một cái, vểnh vểnh khóe môi, cười đặc biệt thần bí.

Phỉ Vô Thuật bước tới, đẩy Adolf ra, ấn lòng bàn tay mình lên, thứ hai và thứ bảy không có gì khác biệt, muốn tới chỗ Tiểu Dực Dực đắc ý một phen cũng không thể__ ý, đợi đã! Xúc cảm này không bình thường! Không cảm nhận cảm giác tê tê khi dòng điện lưu cực nhỏ lướt qua lòng bàn tay, Phỉ Vô Thuật kỳ quái liếc máy ghi chép vân tay một cái, sau đó phốc một cái bật cười: “Adolf cái tên mù chữ, máy còn chưa mở cũng không biết! Quả nhiên cái tên thi chỉ biết sao chép người khác không có nửa điểm tri thức lý luận, a ha ha ha… ông năm đó xem sách lâu như vậy thật là có lý mà!”

“Cách” một cái mở máy, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng ấn lòng bàn tay lên, sau đó quay người, nở nụ cười sáng lạn long lanh với Adolf, “Ái chà chà, thật ngại quá, tôi mới là hạng nhất. Người anh em, tri thức cũng là một loại thực lực nha.”

“Cậu cậu cậu__” Adolf ngây như khúc gỗ, ngơ ngác ấn lại lên máy ghi chép, hồi lâu mới hoàn hồn, lập tức bi thương nói không ra lời, ánh mắt ai oán nhìn công tắc tựa hồ muốn trừng nó ra cái động, hạng nhất cứ thế bị nghịch tập sao?!

A a a a, hạng nhất của hắn!

Phỉ Vô Thuật giống như mèo bắt được chuột, con mắt nhịn cười, ái chà chà, hạng nhất đến tay rồi, quả nhiên xem nhiều sách rất có ích. Cái tên ngay cả máy ghi chép cũng không biết mở, cũng chỉ có lúc có học sinh giỏi ngồi hàng trước, mới có năng lực thi đậu hạng nhất ╮(╯▽╰)╭.

“Không phải hạng nhất bản lĩnh thật, sớm muộn cũng không giữ được mà.” Phỉ Vô Thuật len tới vỗ vai Adolf an ủi, cười vô lại: “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, người anh em tôi nhận giúp cậu rồi.”

“…” Adolf còn đang thất thần do tình thế đại nghịch chuyển… chỉ một cái công tắc, một cái công tắc nho nhỏ…

Mà lúc này, lại một cánh cửa mở ra.

Người bước ra là Garcia đã gặp trước đó.

Sau khi ấn vân tay, thiếu niên mím môi đứng một bên không nói, khiến Phỉ Vô Thuật rất hoài nghi, Garcia có thể cùng bạn học cười đùa hòa hợp, phải chăng thật sự có ý kiến với y? Nhưng rõ ràng mới gặp mặt…

Tâm tư thiếu niên thật khó đoán. Phỉ Vô Thuật nhún vai, ngồi xuống đất đợi bạn học đi ra.

Không bao lâu, Hạ Sơn ra. Tuy cấp bậc thể thuật của hắn cao, dưới hoàn cảnh trọng lực có ưu thế hơn bạn học bình thường, nhưng tính nhạy bén của hắn lại không cao, trong quá trình né tránh cầu năng lượng, tốc độ di chuyển bị giảm xuống cực chậm.

Sau Hạ Sơn, bước ra là một cô gái tràn đầy quý khí, tóc vàng da trắng, giống như một đại tiểu thư bước sai chỗ.

Cảm xúc của Adolf tới nhanh đi cũng nhanh, ai oán trước đó không tới một lát đã được quét sạch, đặt mông ngồi cạnh Phỉ Vô Thuật, lầm bầm: “Cô gái này là Elizabeth, là nhân vật trong vòng quý tộc tinh cầu thủ đô, cao ngạo vô cùng, đặc biệt ngứa mắt mấy đứa tới từ tinh cầu quê mùa chúng ta, chậc.” Oán khí đầy miệng không khó khiến Phỉ Vô Thuật đoán được, Adolf tuyệt đối đụng phải đinh ngã dập đầu trong tay cô gái này.

Phỉ Vô Thuật nhìn cô gái lại gần, cái cằm hất cao đặc biệt khiến y ngứa mắt, y đưa ngón tay gãi cằm, ngoắc ngoắc Adolf: “Chúng ta có cần cho cô ta một vố không?”

Mắt Adolf sáng lên.

Thế là khi Elizabeth lại gần máy ghi chép vân tay, liền nghe thấy hai người ngồi cạnh máy ghi chép đang nhíu mày khổ sở suy nghĩ tranh luận.



Phỉ Vô Thuật khổ não cắn môi: “Rốt cuộc là bao nhiêu cái nhỉ! Trong phòng tổng cộng gặp bao nhiêu quả cầu năng lượng, tôi không đếm làm sao mà nhớ được! Giáo quan cũng thật, tại sao không nói sớm? Bây giờ phải nhớ lại, rất vất vả!”

Adolf một bộ vô lại, không có sức lực ngồi mở rộng hai chân, uể oải thở than: “Không nghĩ cậu có thể làm gì? Tùy tiện báo một số? Nói sai rồi lại bị trừ mất năm phút được chưa! Không báo ra con số chính xác thì không thể ấn lên máy ghi chép, chúng ta vẫn nên nhớ kỹ lại đi… tôi gặp mấy quả cầu nhỉ? A a a, nghĩ không ra!” Hắn thống khổ cào tóc.

Phỉ Vô Thuật hai mắt ngẩn ngơ: “Đại khái gặp hai mươi cái?”

Adolf chế nhạo: “Cậu vừa rồi còn nói với tôi là tám mươi!”

“Vậy hai mươi cộng tám mươi, một trăm cái?”

“Như vậy cũng được?”

Phỉ Vô Thuật phiền não đấm sàn: “Tóm lại không thể giống như tên Hạ Sơn bên đó, nói sai rồi bị phạt năm phút sau mới có thể trả lời nữa chứ?” Y nhìn sang Hạ Sơn, “Nè, cậu nghĩ ra đáp án chính xác chưa?”

Hạ Sơn một bên không hiểu Phỉ Vô Thuật và Adolf đang làm trò quỷ gì vô tội lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc: “Tôi không biết.” Không biết các cậu đang nói cái gì đang làm cái gì.

“Còn cậu?” Phỉ Vô Thuật liếc mắt nhìn Garcia.

Garcia ngược lại nhìn ra được chủ ý của hai người này, muốn cậu thông đồng làm bậy sao? Cậu phản bác: “Tôi tôi tôi tôi tôi!” Tôi sẽ không theo các cậu gạt người đâu! Nhưng cậu hễ kích động, thì sẽ nói chuyện thành dạng này = =.

“Đừng sốt ruột, từ từ nghĩ.” Phỉ Vô Thuật an ủi cậu ta, sau đó cúi đầu bấm ngón tay tiếp tục khổ sở nhớ lại.

Ai sốt ruột chứ? Garcia buồn bực hất đầu đi, cậu không muốn để ý tới ai nữa hết!

Adolf liếc nhìn Elizabeth đã dừng bước nhíu mày chậm rãi chìm vào trầm tư, giọng điệu quái đản nói: “Ô, không phải tiểu thư danh môn sao, tự nhiên là khác với bình dân chúng ta. Trong phòng cậu tổng cộng gặp bao nhiêu cầu năng lượng vậy, chắc là nhớ rất rõ nhỉ? Mau trả lời đi, trả lời rồi cậu chính là hạng nhất.”

Elizabeth nhìn giáo quan Văn vẻ mặt vô cảm một bên, cắn răng: “Ai trúng phép khích tướng của cậu chứ?”

Cô nhíu chặt mày bắt đầu nhớ lại, lặng lẽ tính toán, rốt cuộc cô gặp phải bao nhiêu cầu năng lượng trong phòng.

Nhưng trong quá trình né tránh, người đều tập trung tất cả lực chú ý vào né tránh, làm gì có tâm tư chú ý cái khác, ví dụ con số cầu năng lượng? Cho nên thẳng tới khi cánh cửa tiếp theo mở ra, Martha bước tới, Elizabeth vẫn còn chưa đưa ra được đáp án chính xác.

Tranh luận thi thoảng nổ ra giữa Phỉ Vô Thuật và Adolf liền biến mất, hai người ngậm miệng, trợn to mắt, an tĩnh nhìn Martha lại gần, sau đó vỗ tay lên máy ghi chép vân tay. Cô nhìn năm người xung quanh, luôn cảm thấy bầu không khí quái dị, không tự nhiên cười nói: “Xem ra tôi xếp hạng sáu rồi. Nè! Phỉ Vô Thuật còn Adolf nữa, các cậu nhìn tôi thế làm gì?” Ánh mắt quái dị làm lưng cô phát lạnh.

“Làm rất đẹp!” Phỉ Vô Thuật và Adolf đập tay một cái, sau đó không hẹn mà cùng ôm bụng, cuối cùng nhịn không được, cười lăn trên sàn: “Ha ha ha ha! Martha cậu là hạng năm đấy! Hạng năm!”

Martha hoang mang: “Hả?”

Lúc này một cánh tay đặt xuống trước mặt cô, nặng nề để lên máy ghi chép vân tay, Martha nghiêng mặt nhìn qua, nhìn thấy đại tiểu thư Elizabeth luôn kiêu ngạo cao quý vẻ mặt xanh mét vặn vẹo, trong con mắt màu xanh ấp ủ mây mù ùn ùn.

“Adolf, Phỉ Vô Thuật, tốt lắm, các cậu làm rất tốt.” Elizabeth dù có ngốc cũng hiểu được tất cả, ánh mắt cô oán độc, “Elizabeth tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai trêu cợt như vậy! Vố lừa của các cậu, tôi sẽ nhớ!”

Trò đùa dai thành công Phỉ Vô Thuật mới hậu tri hậu giác phát hiện, đối tượng y trêu chọc không phải là đám anh em nhà mình nháo thế nào cũng không sao, thế là y trong bất tri bất giác lại đắc tội một cô gái.

Elizabeth buông lời xong, liền nhìn sang giáo quan: “Đối với thành tích lần này, tôi đề xuất kháng nghị! Giáo quan thầy nhìn thấy tôi đến trước con nhỏ này.” Cô chỉ sang Martha.

Khóe mắt Martha co giật, nè! Cái gì mà con nhỏ này chứ! Bà đây có tên đàng hoàng nha! Quả nhiên là đại tiểu thư chọc người ghét!

Giáo quan Văn liếc nhìn hai tên xấu xa ôm nhau cười ngã ngửa, đáy mắt cũng bất giác hiện ra chút ý cười. Nhưng sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc: “Tôi từng nói, cả quá trình từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc tôi sẽ không xen vào quấy nhiễu, xếp hạng thành tích căn cứ theo thời gian trước sau nhập vào vân tay. Tiểu thư Elizabeth, kháng nghị của em vô hiệu. Đương nhiên, xuất phát từ người bàng quan, tôi sẽ đưa ra kiến nghị, lời của vô lại và lưu manh, bình thường đừng dễ dàng tin tưởng. Đặc biệt là con gái, sẽ chịu thiệt lớn.”

Adolf: “Hê hê hê.” Câu này đối với hắn mà nói là tán mỹ tối cao.

Phỉ Vô Thuật: “…” Sao lại cảm thấy lời giáo quan có hai hàm nghĩa nhỉ?

Elizabeth bị bác bỏ kháng nghị cuối cùng nhận thức được kết quả không cách nào thay đổi, phẫn hận đi sang một bên, tất cả mọi người tại đó bị liên lụy ánh nhìn thù hằn. Đám tiện dân tới từ tinh cầu quê mùa này, tụi bây đợi đó cho tao!

Cô lớn tiếng gầm lên trong lòng.

Hạ Sơn tỏ vẻ hắn rất vô tội… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn không hiểu gì hết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau