Chương 57: Nắm đấm và tâm ý 1
Chuyện Phỉ Vô Thuật muốn cùng đám người Elizabeth tiến hành khiêu chiến, trong học viện thủ đô to lớn, kỳ thật vốn nên là một chuyện nhỏ. Dù sao hoạt động khiêu chiến đối với những học sinh này mà nói, là nhìn riết rồi quen, đã là một phần trong sinh hoạt hằng ngày của họ.
Trên thực tế, trận khiêu chiến định vào tối nay lạ sao lại dấy lên làn sóng không ngờ được tại học viện thủ đô, Phỉ Vô Thuật chậm rãi ăn cơm, khi tới đài khiêu chiến, đơ người lại quái dị phát hiện__ mẹ nó sao nhiều người vậy!
Đài khiêu chiến hình bầu dục, diện tích bề mặt khoảng bảy ngàn km vuông, lúc này xung quanh đài khiêu chiến, đã đứng đầy học sinh xem náo nhiệt, một nhóm ba người một đám năm người tụ lại xôn xao thảo luận, chỉ thiếu một bao đồ ăn vặt như lúc đi xem phim thôi, cảnh tượng rất ồn ào.
Những người này là rảnh quá không có chuyện làm, Phỉ Vô Thuật nghĩ thôi cũng biết tại sao một trận khiêu chiến nhỏ cũng có thể hấp dẫn nhiều người như thế. Đây là vì mới khai giảng, trong trường vẫn chưa kịp phát sinh một vài chuyện hấp dẫn lực chú ý của mấy người này, hiếm khi tối nay có một náo nhiệt để coi, mấy người này đều vui vẻ chạy tới.
Cho nên mới không muốn đáp ứng khiêu chiến của Elizabeth, Phỉ Vô Thuật oán thán với Tần Dực, cứ như y là khỉ trong thảo cầm viên không bằng, đặc biệt mua vui cho mấy tên vô vị này.
Tần Dực cũng rất không thích cảnh náo nhiệt hỗn loạn thế này, hắn nghiêm túc chỉ thị: “Sớm kết thúc so đấu.”
“Được.” Phỉ Vô Thuật nghe được sự ghét bỏ trong lời Tần Dực, cười đáp, “Tiểu Dực Dực anh phải xem tôi đánh bẹp từng tên một, tôi bảo đảm, nhiều nhất mười phút__ nếu họ trốn khiến tôi khó tìm.”
Tìm tới chỗ đăng ký khiêu chiến bên cạnh đài khiêu chiến, Elizabeth và một hàng mười một người sau lưng cô, đã đứng ở đó.
Giáo viên phụ trách làm thủ tục khiêu chiến đưa cho Phỉ Vô Thuật một bản hiệp nghị khiêu chiến điện tử, phía trên viết rõ y tiếp nhận danh sách thứ tự người khiêu chiến và phương thức khiêu chiến: chiến đấu cơ giáp thật.
Giáo viên là một người đàn ông trung niên ôn hòa, ánh mắt ông tán thưởng lại lo lắng nhìn Phỉ Vô Thuật: “Bạn học này, nếu không có gì dị nghị, xin ấn dấu tay lên hiệp nghị này.” Người bị ác ý khiêu chiến lại dám tiếp nhận như Phỉ Vô Thuật thế này, luôn là bên thắng được dư luận. Y bại, người khác sẽ đồng tình y, sẽ tức giận chỉ trích bên khiêu chiến ác ý. Y thắng, vậy thì sẽ có vinh quang càng lớn, tất cả mọi người sẽ tán thưởng y.
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, khả năng y bại là cực lớn. Đương nhiên Elizabeth cũng cho rằng thế, người khác sẽ đồng tình Phỉ Vô Thuật thì thế nào? Cô chỉ cần Phỉ Vô Thuật bị hung hăng tàn phá một lần trên tinh thần trên thể xác, cô chỉ cần cái tên này thê thảm nằm rạp xuống đất. Cái thứ hư vô như đồng tình, có thể giảm bớt đau đớn của Phỉ Vô Thuật sau đó sao?
Cô muốn Phỉ Vô Thuật phải đau thật đau một lần. Elizabeth ôm tay, nhìn Phỉ Vô Thuật đang xem bảng hiệp nghị mà cười lạnh, dù sao cô lại không đích thân tham gia khiêu chiến, cho dù bị khinh bỉ hành vi bỉ ổi, cũng không liên quan tới cô.
Bruce là học sinh lớp A năm hai, gia đình hắn bình thường, không giàu cũng không nghèo, là mức gia đình chiếm số đông trong liên bang. Nhưng gia đình thế này, nếu muốn mua cho hắn một cơ giáp đặc chế, chính là có tiết kiệm ăn mặc mười năm cũng không thể làm được, hắn muốn một chiếc cơ giáp đặc chế, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Mà đường kiếm tiền của học sinh vốn đã không nhiều, tích lũy trong tay Bruce cách mục tiêu còn một đoạn rất lớn, Elizabeth xuất hiện, cô nguyện ý đắp vào khoảng lớn đó, tiền đề là Bruce khiêu chiến với Phỉ Vô Thuật… cùng mười người khác.
Trong mười người khác có hai học viên lớp A, hắn biết. Còn có tám học viên lớp B, Bruce bình thường cũng thường gặp họ. Đều là kỵ sĩ cơ giáp tương đối ưu tú.
Bruce có thể nhìn thấy sự lúng túng và trầm mặc tương tự trên mặt mọi người, có lẽ đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, mới nhận lời thuê của Elizabeth. Qua đêm nay, danh tiến của họ ở khoa cơ giáp đại khái sẽ thối luôn, họ đều biết.
Nhưng chỉ luận riêng Bruce, cho dù cảm thấy có lỗi với học viên cấp một Phỉ Vô Thuật này, hắn vẫn sẽ chọn làm thế. Cơ giáp đặc chế hoàn toàn có thể nâng cao năng lực hắn lên một tầng, người có thực lực, cho dù không có danh tiếng gì tốt, cũng không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ hắn. Mà một người không có thực lực, cho dù có làm người tốt, đó cũng là người sẽ bị tùy tiện khi dễ.
Có thể nắm giữ thực lực trong tay, cùng với danh tiếng hư vô mờ mịt, chọn cái nào vừa nhìn đã rõ.
Bruce áy náy nhìn Phỉ Vô Thuật một cái, nhưng chút cảm giác áy náy này rất nhanh đã bị kiên định lạnh lẽo thay thế… cùng lắm, hắn sẽ ‘dịu dàng’ đánh bại người này, sẽ không để lại quá nhiều bóng ma tâm lý cho cậu đàn em này.
Phỉ Vô Thuật cuối cùng xem xong hiệp nghị, vỗ hiệp nghị lên bàn, đẩy về phía giáo viên.
“Thế nào? Lại không dám tiếp nhận nữa?” Elizabeth cười chế nhạo, cô cho là Phỉ Vô Thuật do dự, muốn rút lui.
“Loại hiệp nghị này bảo tôi làm sao chấp nhận?” Phỉ Vô Thuật bất mãn nhún vai, “Tôi yêu cầu sửa đổi phương thức thi đấu.”
“Hử? Muốn chơi đấu cơ giáp ảo?” Elizabeth giả vờ kinh ngạc che miệng, lại không thể che được ý cười vui vẻ, “Chắc không phải cậu lại nói, ngay cả cơ giáp cậu cũng không có chứ?__ Cái tên tới từ tinh cầu quê mùa?”
Phỉ Vô Thuật chẳng thèm để ý tới cô, mà nhìn giáo viên phụ trách, cười hỏi: “Có thể phiền thầy sửa lại hiệp nghị không?”
Giáo viên nhìn y một cái với ánh mắt phức tạp, có chút thấu hiểu, có chút yên tâm, cũng có chút thất vọng, kết quả đứa trẻ này vẫn chọn rút lui sao… Người trẻ tuổi liên bang gần đây, nhiệt huyết trên người càng lúc càng ít.
“Có thể sửa, nhưng sau khi sửa cần đối phương đồng ý.” Giáo viên công bằng nói.
“Vậy thì sửa khiêu chiến mười một trận liên tục thành một trận là được. Một trận, tôi muốn giải quyết toàn bộ các anh.” Phỉ Vô Thuật dùng khóe mắt liếc Elizabeth bên kia, nụ cười nhẹ giễu trên môi khiến người ta chói mắt, “Các người đồng ý không?”
Bruce nghe Phỉ Vô Thuật nói xong, trước là ngây ra một giây, nhưng lập tức, lửa giận do bị triệt để coi thường liền thiêu đốt bừng bừng, hắn siết nắm tay: “Nhóc con, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Chính là ý này.” Phỉ Vô Thuật hùng hồn đương nhiên, “Thời gian của ông rất quý giá được chưa?” Y xua tay vô lại nói: “Lại nói, nếu một trận đã có thể giải quyết thi đấu xong, ông cần gì phải tốn công đấu mười một trận để giải quyết? Phiền phức như vậy?”
Y cười nhe răng, Bruce bị chói tới váng đầu hô hấp khó khăn ánh mắt đỏ lên: “Ông ghét phiền phức nhất!”
Thằng này! Bruce hít một hơi sâu, dùng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở mình không thể lao tới đấm cho Phỉ Vô Thuật một quyền ngay lúc này__ trên đời này làm sao lại có cái tên thiếu đánh như vậy tồn tại!
Lúc trước còn muốn thả nước cho y, Bruce mặt lạnh như sương, nếu đã vậy, vậy thì để mày tự mình thừa nhận kết cục của cuồng vọng!
Hắn nhìn ‘đồng đội’ bên cạnh mình, nhìn thấy trên mặt nhau đều là phẫn nộ và hung tàn, hắn gật đầu với giáo viên phụ trách, nặng nề nói từng chữ: “Chúng tôi đồng ý.”
Phỉ Vô Thuật cười: “Bối cảnh đối chiến chọn tùy ý thế nào? Hay các anh cần chỉ định một chỗ?”
“Tùy ý.” Bruce lạnh lùng liếc Phỉ Vô Thuật một cái, nghiến ra hai chữ.
Giáo viên phụ trách đưa hiệp nghị đã sửa cho hai bên: “Nếu không có ý kiến, thì ấn dấu tay lên.” Ông lắc đầu cảm khái, người trẻ tuổi bây giờ, kỳ thật là nhiệt huyết lu đầu sao? Nhưng ông ngược lại rất thích thằng nhóc tên Phỉ Vô Thuật này, tên nhóc xấu xa không biết trời cao đất dày, chỉ hy vọng lát nữa sẽ không bị đả kích quá thảm.
Bruce ấn vân tay mình lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Phỉ Vô Thuật, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đưa tay làm động tác cắt cổ cảnh cáo, nhóc, chờ đó!
Mà mười người đứng sau Bruce, đều không hẹn mà cùng làm động tác này. Đều là người ưu tú kiêu ngạo, đã bừ bỏ danh tiếng, thì không thể cho phép bị xem thường thực lực như thế.
Elizabeth nở nụ cười hả hê, cô vốn còn lo lắng mấy tên năm hai không nguyện ý làm quá mức, bây giờ xem ra, là Phỉ Vô Thuật ngu ngốc, đắc tội chọc giận nguyên một đám. Đợi lát nữa có trò hay xem rồi.
Phỉ Vô Thuật cũng đang cười, y đắc chí khoe trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, vừa rồi tôi soái không?”
Tần Dực lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”
“Ê ê? Sao lại thế chứ!” Phỉ Vô Thuật buồn bực nói, “Anh xem bọn họ bị chọc tức tới giậm chân, không cảm thấy rất thú vị sao?”
Kẻ ngốc thích mấy trò tai quái.
Tần Dực yên tĩnh nghĩ, kỳ thật bộ dạng lúc Vô Thuật khiêu khích đối phương, mới thật sự thú vị. Ánh mắt rất sáng, nụ cười rất chân thật, cứ như một chùm sáng chiếu rọi cả người, tràn đầy sinh cơ và sức sống, như một gốc thực vật kiên định trưởng thành bên ngoài hoang dã, khiến người hái nó khi vừa nhìn thấy, luôn không tự chủ được cảm thán sắc màu sinh mạng tươi tốt của nó.
Hắn nghĩ thế, tâm tình bất tri bất giác lại trở nên mềm dịu, trong ngữ khí bình thản cũng mang theo vị đạo dịu dàng: “Chỉ là tranh hơn thua bằng miệng.” Hắn nghiêm túc bình tĩnh nói, “Tôi càng muốn nhìn thấy lúc cậu đánh bại từng người họ.”
Phỉ Vô Thuật lập tức tràn trề sức lực: “Ha, đây là đương nhiên rồi, Tiểu Dực Dực anh cứ chờ xem!”
Ký xong hiệp nghị, hai bên bước lên đài khiêu chiến.
Đài khiêu chiến chậm rãi dâng lên không trung, một màn năng lượng trong suốt ‘ong ong’ khởi động, bao trùm cả đài khiêu chiến bên trong. Xung quanh đài khiêu chiến được chiếu lên bốn màn sáng ảo thật lớn ở bốn mặt, chiếu rõ cảnh tượng bên trong cho các bạn học vây xem.
“Ủa ủa! Sao bên khiêu chiến lên hết luôn rồi?”
“Trình tự bị sai rồi thì phải? Bên đó mười một người đều lên trận rồi!”
“Đợi đã đợi đã, nội dung chiến đấu có rồi kìa__ a! Trình tự không bị sai chứ! Tên nhóc năm nhất muốn một đấu nhiều!”
“Cái gì? Một đấu nhiều? Tôi xem thử… đúng là thế thật…”
“Nhóm năm hai bọn họ có cần mặt mũi nữa không? Đề xuất khiêu chiến cũng coi như xong, cư nhiên còn nghĩ ra thủ đoạn vô sỉ như thế? Bọn họ là sợ một mình đối mặt thằng nhóc đó sẽ thua sao?”
“Ha ha, nói không chừng chính là sợ đó!”
“Chậc, không cần nhìn nữa, thằng nhóc năm nhất tuyệt đối thua chắc rồi.”
“A a a, vừa rồi tôi còn ăn may mua Phỉ Vô Thuật thắng một trận, hiện tại chỉ có một trận đấu, tôi thua rồi gừ gừ gừ! Tiền của tôi tan theo bọt nước rồi QAQ ~”
“…”
Dưới bục khiêu chiến nghị luận xôn xao, nơi đám đông tụ tập đông nhất, Adolf vốn nên nằm ở bệnh viện lười biếng ngồi dưới đất, tay đùa nghịch máy tính bảng, không ngừng nhập vào từng chuỗi số liệu và tên họ, miệng lớn tiếng rao: “Nè nè nè, một phút cuối cùng, một phút cuối cùng! Mua Phỉ Vô Thuật thắng, một chọi hai trăm rồi! Mua đám năm hai thắng, miễn cưỡng một chọi 0.3! Thắng thua đã rõ ràng như thế, các vị còn do dự cái gì? Mau đặt cược lắp đầy túi tiền của mình đi!”
“Tôi mua Phỉ Vô Thuật thắng.” Một cái thẻ tín dụng bị ném trước mặt Adolf: “Đặt hết toàn bộ.”
“Chọn lựa của bạn học này cũng không tồi đâu, nếu cậu ta thắng, liên bang tệ của cậu sẽ gấp hai trăm lần đấy!” Adolf vừa phun ra một đống lời tán dương, vừa vùi đầu làm việc, chẳng qua sau khi tra rõ con số trong thẻ, nhìn một chuỗi số 0 dài lóe cả mắt, động tác lặng lẽ cứng lại, gian nan ngẩng đầu, “Người anh em cậu thật đành tâm sao? Có cần suy nghĩ đổi… ặc!”
Lallot cúi nhìn Adolf mỉm cười: “Tôi đặt Phỉ Vô Thuật, không đổi nữa.”
Adolf gào lên, nhào tới ôm đùi, lại bị Ngô Khởi bên cạnh Lallot xách cổ áo ném ra: “Lallot đại ca tha cho tôi đi! Tôi đền không nổi!”
Lallot cười nói: “Cậu khẳng định Phỉ Vô Thuật thắng?”
Adolf kỳ quái liếc Lallot một cái: “Đây là chuyện tất nhiên rồi. Dù sao là người mà Adolf tôi nhìn thuận mắt mà.” Sau đó hạ giọng, “Cho nên, Lallot đại ca, ngài đừng góp náo nhiệt mà, để tiểu đệ tôi kiếm chút tiền tiêu vặt được không?”
Lallot liếc hắn một cái, lấy lại thẻ tín dụng.
Mà Phỉ Vô Thuật đương nhiên không biết tên Adolf đang vô sỉ lấy y ra phát tài, y đứng một bên đài khiêu chiến, bên kia là mười một người với Bruce đứng đầu.
“Đang lựa chọn bối cảnh__ bối cảnh khiêu chiến là: chiến đấu trên phố.”
Trong tầm mắt không có một vật lập tức bị vặn vẹo, đối thủ từ xa nhìn nhau bị nhà lầu cao tầng tường thấp đột nhiên xuất hiện ngăn trở, trước mặt Phỉ Vô Thuật xuất hiện một thành trấn cỡ nhỏ, lợi dụng kỹ thuật hiện thực ba chiều mô phỏng mà ra, không chỉ mô phỏng ánh sáng, y đưa tay sờ đèn đường bên cạnh, xúc cảm kim loại lạnh lẽo phản ứng vào đầu y__ bố trí của học viện thủ đô quả nhiên đều là cao cấp nhất, cảm giác chân thật này hoàn toàn không kém.
Y có chút hứng thú liếm khóe môi, tuy đối thủ chẳng lên được mặt bàn, nhưng dù sao là trận chiến đầu tiên trong đời Tiểu Dực Dực__ ý, Tiểu Dực Dực?
Phỉ Vô Thuật đờ đẫn, mẹ nó! Ban đầu nhất thời vui vẻ đặt cái tên này, hoàn toàn không ngờ được sẽ có tình huống chính chủ có mặt! Cánh tay đặt trên nút không gian hình ớt chỉ thiên trên ngực cứng lại… là gọi hay không gọi đây?
“Nè, có phải học viên năm nhất kia bị hù dọa ngu người rồi không? Sao không động đậy gì hết?” Có người nhìn hiển thị trên màn hình, mười một người Bruce đã phối hợp xong bao vây bên này, mà Phỉ Vô Thuật lại không có chút phản ứng nào.
Không nén được, bên ngoài lại trở nên ồn ào.
Tình huống này, làm sao có thể không gọi? Phỉ Vô Thuật khóc không ra nước mắt che mặt thở than, gồng mình ra lệnh vào thế giới tinh thần: “Đi ra đi, Tiểu Dực Dực.” Nếu đây là nói chuyện, y nhất định sẽ nói rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng, chỉ để mình y nghe được. Nhưng đây là dao động tinh thần, giấu được tất cả mọi người, cũng không thể giấu được Tần Dực cùng tồn tại trong thế giới tinh thần.
“Đây là trận chiến của cậu.” Tần Dực quả nhiên hiểu lầm, ngữ khí đạm nhạt, “Tôi sẽ không xen vào.”
Tần Dực vừa dứt lời, cơ giáp màu đen của Phỉ Vô Thuật cũng xuất hiện bên cạnh y. Phỉ Vô Thuật lúng túng không thôi nhanh chóng giải thích: “Tiểu Dực Dực, tôi là gọi nó không phải anh. Nó, nó cũng mang tên này… thật trùng hợp nhỉ, ha, ha ha…”
Không dám đợi phản ứng của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng mở khoang điều khiển, tay không leo lên trên, linh hoạt chui vào trong, tinh thần và cơ giáp bắt đầu liên kết…
Tiến vào trạng thái chiến đấu, Tiểu Dực Dực nhất định sẽ không lên tiếng quấy rầy y, Phỉ Vô Thuật tin tưởng điểm này… cho nên, ít nhất hiện tại, để y né tránh một hồi đi… Tiểu Dực Dực có phản ứng gì, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Cho dù phải chết, cũng kéo dài một chút thời gian rồi hãy chết đi.
Phỉ Vô Thuật cân nhắc, nếu có thể một phút giải quyết một đối thủ, vậy y có cần kéo dài đến hai phút không? Vậy giết sạch mười một tên kia rồi, kế tiếp chính là giờ chết của y sao QAQ ~
Ai bảo mày ngay cả cái loại tiện nghi ngoài miệng này cũng muốn chiếm, đặt cái tên gì đâu! Trong đầu có một âm thanh lải nhải trách mắng, mà bên này, Phỉ Vô Thuật lại bi phẫn phản bác, lúc đó y lại không biết Tiểu Dực Dực là người thật, càng không biết Tiểu Dực Dực sẽ cùng y có tình trạng như thế này! Nếu biết, y làm sao còn dám làm thế!
Bi phẫn không thôi, tự nhiên muốn tìm một người còn bi kịch hơn mình, để cân bằng một chút cảm giác ưu thương trong nội tâm. Thế là Phỉ Vô Thuật âm trầm, cơ giáp đen kịt chậm rãi dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, y muốn đi gây phiền phức cho người khác.
Dưới đài khiêu chiến là một mảng kinh ngạc.
Một bạn học mặt búp bê kinh ngạc: “Biến, biến mất rồi!”
Bạn học cao to bên cạnh cậu ta khinh thường bĩu môi: “Hừ, thật là thiếu kiến thức! Đó là hệ thống mai phục đổi màu của cơ giáp, mô phỏng hoàn cảnh xung quanh mà thôi, nhìn mới giống như biến mất. Nhưng tên này cư nhiên có một chiếc cơ giáp đặc chế…” Thật ngưỡng mộ mà… hắn cắn môi, không nói ra câu mất mặt này.
“Oa, cậu thật lợi hại! Biết nhiều quá!” Mặt búp bê mắt tỏa sáng nhìn cao to.
Cao to đột nhiên thấy lúng túng, ra vẻ hung ác che giấu lỗ tai đỏ lên của mình: “Đó, đó là đương nhiên rồi! Bớt, bớt nói nhảm! Mau xem cậu ta đang ở đâu!”
Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm Phỉ Vô Thuật rốt cuộc mai phục tới chỗ nào, mà trên đài, Bruce và mấy người khác cũng hết sức cẩn thận tìm bóng dáng Phỉ Vô Thuật.
Bernie cũng là học sinh lớp A, hắn sở trường công kích từ xa, cơ giáp của hắn là bản cải tạo của cơ giáp bình thường, tăng độ tinh và độ thuần viễn trình, mà sự nhạy bén và sức phòng ngự của cơ giáp lại bị giảm mạnh. Mà vì món công kích từ xa của hắn, hắn luôn là mục tiêu tấn công đầu tiên của kẻ địch. Cho nên hắn còn phải cẩn thận hơn những người khác__ Chiến đấu trên phố trở ngại quá nhiều, không phải là nơi thuận lợi cho hắn phát huy.
Hắn đã chọn được một chỗ tốt, tòa tháp đôi ở giữa thành phố. Ở đó có thể quan sát toàn cục rất tốt, chi viện đồng đội. Đương nhiên, tuy tỷ lệ bại lộ khá lớn, nhưng hắn có lòng tin mai phục ở điểm tấn công mù, sẽ không bị đối phương tấn công từ xa__ mà ở cự ly gần, xung quanh tòa tháp đôi có đồng đội cận chiến mai phục.
Thông qua hệ thống nhắm chính xác, Bernie có thể nhìn thấy bóng ba đồng đội của mình. Hắn bất giác mỉm cười, động tác mai phục tiêu chuẩn, thằng nhóc năm nhất đó tuyệt đối không chạy thoát được ngăn trở của họ.
Sau đó hắn kéo dài tầm nhìn, bắt đầu tập trung tinh thần, kiên nhẫn tìm kiếm cơ giáp của Phỉ Vô Thuật.
Không có… không có… không có….
Bernie không vội, hắn luôn rất có kiên nhẫn, hắn chỉ cảm thấy buồn cười với chuyện Phỉ Vô Thuật có thể tìm một chỗ trốn luôn mà thôi. Cho là trốn thì có thể bình an đợi tới khi thời gian thi đấu tự động kết thúc sao? Cho dù y trốn ẩn mật thế nào, Bruce vẫn sẽ tìm ra y.
Thằng nhóc cuồng vọng đáng thương.
Bernie cảm khái một câu, đột nhiên nghe được tiếng ong ong nặng nề, đây là âm thanh gì?
… Hình như là tới từ cơ giáp của mình?
Bernie còn đang tập trung tinh thần tìm kiếm chưa hoàn hồn, đã nghe bên tai truyền tới một trận cảnh báo chói tai: “Năng lượng không đủ! Năng lượng không đủ! Xin nhanh chóng bổ sung năng lượng!” Trong khoang điều khiển, từng hàng nút bấm lấp lóe ánh sáng dần yếu đi. Bernie trợn to mắt, sao lại đột nhiên không còn năng lượng? Năng lượng trước đó rõ ràng còn đầy!
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vô thức đưa tay nhanh chóng gõ một chuỗi chỉ lệnh trên bàn điều khiển, bổ sung năng lượng!
Cơ giáp đều có năng lượng dự phòng.
“Bổ sung năng lượng thất bại… kiểm tra nguyên nhân thất bại…” Âm thanh phát ra trong đầu vì thiếu năng lượng đã méo mó biến điệu, “Cảnh báo cảnh báo, ống truyền năng lượng bị tổn hại, xin nhanh chóng sửa chữa! Cảnh báo cảnh__ tút__”
Sau một tiếng điện âm ngắn ngủn chói tai vang lên, cơ giáp triệt để dừng vận hành. Khoang điều khiển chìm vào bóng tối. Bóng tối này tựa như có thể lây nhiễm, xâm nhập vào lòng Bernie khiến hắn không biết làm sao.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy!
Bernie sắp điên rồi, ai có thể cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Lại một trận ong ong, là từ cửa khoang điều khiển truyền tới, hình như đang dần tiếp cận hắn, giống như âm thanh ác ma tuyên cáo cái chết. Sắc mặt Bernie lập tức thay đổi, hắn đột nhiên nghĩ tới một người, nhưng không thể nào! Ba người Zoe đang ở ngay gần tháp đôi, không thể vô thanh vô tức thả tên này tới!
Mấy tên, mấy tên Zoe rốt cuộc sao rồi?!
Cửa khoang điều khiển bị giật mạnh ra, ánh mặt trời sáng rực rọi vào khoang điều khiển tối tăm, chói tới mức Bernie hoa mắt. Hắn nhìn ngược sáng, một cơ giáp toàn thân đen kịt như một vị chiến thần lãnh khốc đứng trước mặt hắn, đường nét lạnh lùng sắc bén, gai ngược chỗ các khớp vô cùng dữ tợn, tràn đầy mỹ cảm bạo ngược, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Đây, đây là cơ giáp của học viên năm nhất đó?
Trong lòng Bernie lập tức sinh ra cảm giác ghen tỵ cực kỳ mãnh liệt, nếu, nếu hắn có được cơ giáp thế này…
Chẳng qua không cho hắn thời gian ảo tưởng, cơ giáp màu đen truyền tới lời nói vô cùng nhẹ nhàng của người nào đó: “Tốt lắm, anh có thể đi theo ba người đồng đội ‘tử trận’ của mình rồi. Nhớ mang theo cái cơ giáp rách nát của anh ha.”
Bernie choáng váng, cơ giáp? Cơ giáp của hắn?!
Trước không nói ống dẫn năng lượng không hiểu sao bị tổn hại, chỉ nhìn riêng cửa khoang giờ trống rỗng trước mặt, xung quanh lồi lồi lõm lõm như bị chó gặm, Bernie đột nhiên đau lòng muốn nhỏ máu, cơ giáp của hắn!
“Điểm bắn tỉa này tôi cũng nhìn trúng, cho nên anh mau chóng, nhường chỗ đi!” Phỉ Vô Thuật hống hách tuyên cáo, “Đúng rồi, anh là tù binh của tôi đúng không? Ông thu một thứ chiến lợi phẩm là được.”
Cơ giáp màu đen không chút do dự lấy súng bắn tỉa Alpha trên cơ giáp của Bernie xuống, vác lên vai mình: “Mới nhớ ra ông là cơ giáp cận chiến, không có mấy vũ khí bắn tỉa tầm xa này.”
Bernie gần như muốn phun máu, vũ khí hắn tốn bao nhiêu tiền mới mua được!
Sao y dám ngang nhiên hống hách cướp lấy?!
Nhưng người đã ‘chết trận’ là không có cơ hội mở miệng nữa. Nhiều lắm là sau trận đấu đi đòi về. Bernie nhảy khỏi khoang điều khiển, lưu luyến nhìn súng bắn tỉa của mình một cái, oán hận trừng cơ giáp đen kịt kia__ chiến thần lãnh khốc mẹ gì! Hoàn toàn là lưu manh thổ phỉ!
Quay người, Bernie mới chân chính nhìn thấy tình trạng tổn thương của cơ giáp__ cơ giáp bình thường hắn nâng niu trân trọng, vỏ ngoài kim loại cứng chắc bị rạch một vết thật sâu, lộ ra ống truyền năng lượng chi chít bên trong.
Mà lúc này những cái ống đã đều bị cắt đứt hết, vết đứt đáng thương mà thê thiết lộ ra không khí.
Tiền lấy được từ chỗ Elizabeth từ trận so đấu này, sau khi dùng để sửa cơ giáp, chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Bernie mặt như máu thu cơ giáp vào nút không gian của mình, nghĩ tới mình đã ném bỏ danh tiếng không cần, nhưng một chút thu hoạch cũng không đạt được, lập tức khổ bức suýt nữa đã khóc ra.
Quả nhiên cảm giác hạnh phúc đều là đạt được từ trên bất hạnh của người khác. Phỉ Vô Thuật trong khoang điều khiển, nhìn gương mặt khổ bức của Bernie, tâm trạng u ám lập tức được thư giải không ít, y nở nụ cười giống như khóc, nếu không phải các người, ông sẽ đắc tội Tiểu Dực Dực sao? Nếu ông sắp bi kịch, thì trước để cái đám đầu sỏ mấy người cùng theo ông thống khổ!
Cơ giáp đen kịt mở bàn tay ra, ở một góc không nhìn thấy, đĩa cắt trong lòng bàn tay nhanh chóng xoay chuyển, chấn động ong ong, âm thanh trầm muộn nện vào lòng người, cứ như tuyên cáo.
Trên thực tế, trận khiêu chiến định vào tối nay lạ sao lại dấy lên làn sóng không ngờ được tại học viện thủ đô, Phỉ Vô Thuật chậm rãi ăn cơm, khi tới đài khiêu chiến, đơ người lại quái dị phát hiện__ mẹ nó sao nhiều người vậy!
Đài khiêu chiến hình bầu dục, diện tích bề mặt khoảng bảy ngàn km vuông, lúc này xung quanh đài khiêu chiến, đã đứng đầy học sinh xem náo nhiệt, một nhóm ba người một đám năm người tụ lại xôn xao thảo luận, chỉ thiếu một bao đồ ăn vặt như lúc đi xem phim thôi, cảnh tượng rất ồn ào.
Những người này là rảnh quá không có chuyện làm, Phỉ Vô Thuật nghĩ thôi cũng biết tại sao một trận khiêu chiến nhỏ cũng có thể hấp dẫn nhiều người như thế. Đây là vì mới khai giảng, trong trường vẫn chưa kịp phát sinh một vài chuyện hấp dẫn lực chú ý của mấy người này, hiếm khi tối nay có một náo nhiệt để coi, mấy người này đều vui vẻ chạy tới.
Cho nên mới không muốn đáp ứng khiêu chiến của Elizabeth, Phỉ Vô Thuật oán thán với Tần Dực, cứ như y là khỉ trong thảo cầm viên không bằng, đặc biệt mua vui cho mấy tên vô vị này.
Tần Dực cũng rất không thích cảnh náo nhiệt hỗn loạn thế này, hắn nghiêm túc chỉ thị: “Sớm kết thúc so đấu.”
“Được.” Phỉ Vô Thuật nghe được sự ghét bỏ trong lời Tần Dực, cười đáp, “Tiểu Dực Dực anh phải xem tôi đánh bẹp từng tên một, tôi bảo đảm, nhiều nhất mười phút__ nếu họ trốn khiến tôi khó tìm.”
Tìm tới chỗ đăng ký khiêu chiến bên cạnh đài khiêu chiến, Elizabeth và một hàng mười một người sau lưng cô, đã đứng ở đó.
Giáo viên phụ trách làm thủ tục khiêu chiến đưa cho Phỉ Vô Thuật một bản hiệp nghị khiêu chiến điện tử, phía trên viết rõ y tiếp nhận danh sách thứ tự người khiêu chiến và phương thức khiêu chiến: chiến đấu cơ giáp thật.
Giáo viên là một người đàn ông trung niên ôn hòa, ánh mắt ông tán thưởng lại lo lắng nhìn Phỉ Vô Thuật: “Bạn học này, nếu không có gì dị nghị, xin ấn dấu tay lên hiệp nghị này.” Người bị ác ý khiêu chiến lại dám tiếp nhận như Phỉ Vô Thuật thế này, luôn là bên thắng được dư luận. Y bại, người khác sẽ đồng tình y, sẽ tức giận chỉ trích bên khiêu chiến ác ý. Y thắng, vậy thì sẽ có vinh quang càng lớn, tất cả mọi người sẽ tán thưởng y.
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, khả năng y bại là cực lớn. Đương nhiên Elizabeth cũng cho rằng thế, người khác sẽ đồng tình Phỉ Vô Thuật thì thế nào? Cô chỉ cần Phỉ Vô Thuật bị hung hăng tàn phá một lần trên tinh thần trên thể xác, cô chỉ cần cái tên này thê thảm nằm rạp xuống đất. Cái thứ hư vô như đồng tình, có thể giảm bớt đau đớn của Phỉ Vô Thuật sau đó sao?
Cô muốn Phỉ Vô Thuật phải đau thật đau một lần. Elizabeth ôm tay, nhìn Phỉ Vô Thuật đang xem bảng hiệp nghị mà cười lạnh, dù sao cô lại không đích thân tham gia khiêu chiến, cho dù bị khinh bỉ hành vi bỉ ổi, cũng không liên quan tới cô.
Bruce là học sinh lớp A năm hai, gia đình hắn bình thường, không giàu cũng không nghèo, là mức gia đình chiếm số đông trong liên bang. Nhưng gia đình thế này, nếu muốn mua cho hắn một cơ giáp đặc chế, chính là có tiết kiệm ăn mặc mười năm cũng không thể làm được, hắn muốn một chiếc cơ giáp đặc chế, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Mà đường kiếm tiền của học sinh vốn đã không nhiều, tích lũy trong tay Bruce cách mục tiêu còn một đoạn rất lớn, Elizabeth xuất hiện, cô nguyện ý đắp vào khoảng lớn đó, tiền đề là Bruce khiêu chiến với Phỉ Vô Thuật… cùng mười người khác.
Trong mười người khác có hai học viên lớp A, hắn biết. Còn có tám học viên lớp B, Bruce bình thường cũng thường gặp họ. Đều là kỵ sĩ cơ giáp tương đối ưu tú.
Bruce có thể nhìn thấy sự lúng túng và trầm mặc tương tự trên mặt mọi người, có lẽ đều có nguyên nhân bất đắc dĩ, mới nhận lời thuê của Elizabeth. Qua đêm nay, danh tiến của họ ở khoa cơ giáp đại khái sẽ thối luôn, họ đều biết.
Nhưng chỉ luận riêng Bruce, cho dù cảm thấy có lỗi với học viên cấp một Phỉ Vô Thuật này, hắn vẫn sẽ chọn làm thế. Cơ giáp đặc chế hoàn toàn có thể nâng cao năng lực hắn lên một tầng, người có thực lực, cho dù không có danh tiếng gì tốt, cũng không ai dám chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ hắn. Mà một người không có thực lực, cho dù có làm người tốt, đó cũng là người sẽ bị tùy tiện khi dễ.
Có thể nắm giữ thực lực trong tay, cùng với danh tiếng hư vô mờ mịt, chọn cái nào vừa nhìn đã rõ.
Bruce áy náy nhìn Phỉ Vô Thuật một cái, nhưng chút cảm giác áy náy này rất nhanh đã bị kiên định lạnh lẽo thay thế… cùng lắm, hắn sẽ ‘dịu dàng’ đánh bại người này, sẽ không để lại quá nhiều bóng ma tâm lý cho cậu đàn em này.
Phỉ Vô Thuật cuối cùng xem xong hiệp nghị, vỗ hiệp nghị lên bàn, đẩy về phía giáo viên.
“Thế nào? Lại không dám tiếp nhận nữa?” Elizabeth cười chế nhạo, cô cho là Phỉ Vô Thuật do dự, muốn rút lui.
“Loại hiệp nghị này bảo tôi làm sao chấp nhận?” Phỉ Vô Thuật bất mãn nhún vai, “Tôi yêu cầu sửa đổi phương thức thi đấu.”
“Hử? Muốn chơi đấu cơ giáp ảo?” Elizabeth giả vờ kinh ngạc che miệng, lại không thể che được ý cười vui vẻ, “Chắc không phải cậu lại nói, ngay cả cơ giáp cậu cũng không có chứ?__ Cái tên tới từ tinh cầu quê mùa?”
Phỉ Vô Thuật chẳng thèm để ý tới cô, mà nhìn giáo viên phụ trách, cười hỏi: “Có thể phiền thầy sửa lại hiệp nghị không?”
Giáo viên nhìn y một cái với ánh mắt phức tạp, có chút thấu hiểu, có chút yên tâm, cũng có chút thất vọng, kết quả đứa trẻ này vẫn chọn rút lui sao… Người trẻ tuổi liên bang gần đây, nhiệt huyết trên người càng lúc càng ít.
“Có thể sửa, nhưng sau khi sửa cần đối phương đồng ý.” Giáo viên công bằng nói.
“Vậy thì sửa khiêu chiến mười một trận liên tục thành một trận là được. Một trận, tôi muốn giải quyết toàn bộ các anh.” Phỉ Vô Thuật dùng khóe mắt liếc Elizabeth bên kia, nụ cười nhẹ giễu trên môi khiến người ta chói mắt, “Các người đồng ý không?”
Bruce nghe Phỉ Vô Thuật nói xong, trước là ngây ra một giây, nhưng lập tức, lửa giận do bị triệt để coi thường liền thiêu đốt bừng bừng, hắn siết nắm tay: “Nhóc con, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Chính là ý này.” Phỉ Vô Thuật hùng hồn đương nhiên, “Thời gian của ông rất quý giá được chưa?” Y xua tay vô lại nói: “Lại nói, nếu một trận đã có thể giải quyết thi đấu xong, ông cần gì phải tốn công đấu mười một trận để giải quyết? Phiền phức như vậy?”
Y cười nhe răng, Bruce bị chói tới váng đầu hô hấp khó khăn ánh mắt đỏ lên: “Ông ghét phiền phức nhất!”
Thằng này! Bruce hít một hơi sâu, dùng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở mình không thể lao tới đấm cho Phỉ Vô Thuật một quyền ngay lúc này__ trên đời này làm sao lại có cái tên thiếu đánh như vậy tồn tại!
Lúc trước còn muốn thả nước cho y, Bruce mặt lạnh như sương, nếu đã vậy, vậy thì để mày tự mình thừa nhận kết cục của cuồng vọng!
Hắn nhìn ‘đồng đội’ bên cạnh mình, nhìn thấy trên mặt nhau đều là phẫn nộ và hung tàn, hắn gật đầu với giáo viên phụ trách, nặng nề nói từng chữ: “Chúng tôi đồng ý.”
Phỉ Vô Thuật cười: “Bối cảnh đối chiến chọn tùy ý thế nào? Hay các anh cần chỉ định một chỗ?”
“Tùy ý.” Bruce lạnh lùng liếc Phỉ Vô Thuật một cái, nghiến ra hai chữ.
Giáo viên phụ trách đưa hiệp nghị đã sửa cho hai bên: “Nếu không có ý kiến, thì ấn dấu tay lên.” Ông lắc đầu cảm khái, người trẻ tuổi bây giờ, kỳ thật là nhiệt huyết lu đầu sao? Nhưng ông ngược lại rất thích thằng nhóc tên Phỉ Vô Thuật này, tên nhóc xấu xa không biết trời cao đất dày, chỉ hy vọng lát nữa sẽ không bị đả kích quá thảm.
Bruce ấn vân tay mình lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Phỉ Vô Thuật, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đưa tay làm động tác cắt cổ cảnh cáo, nhóc, chờ đó!
Mà mười người đứng sau Bruce, đều không hẹn mà cùng làm động tác này. Đều là người ưu tú kiêu ngạo, đã bừ bỏ danh tiếng, thì không thể cho phép bị xem thường thực lực như thế.
Elizabeth nở nụ cười hả hê, cô vốn còn lo lắng mấy tên năm hai không nguyện ý làm quá mức, bây giờ xem ra, là Phỉ Vô Thuật ngu ngốc, đắc tội chọc giận nguyên một đám. Đợi lát nữa có trò hay xem rồi.
Phỉ Vô Thuật cũng đang cười, y đắc chí khoe trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, vừa rồi tôi soái không?”
Tần Dực lạnh lùng nói: “Ấu trĩ.”
“Ê ê? Sao lại thế chứ!” Phỉ Vô Thuật buồn bực nói, “Anh xem bọn họ bị chọc tức tới giậm chân, không cảm thấy rất thú vị sao?”
Kẻ ngốc thích mấy trò tai quái.
Tần Dực yên tĩnh nghĩ, kỳ thật bộ dạng lúc Vô Thuật khiêu khích đối phương, mới thật sự thú vị. Ánh mắt rất sáng, nụ cười rất chân thật, cứ như một chùm sáng chiếu rọi cả người, tràn đầy sinh cơ và sức sống, như một gốc thực vật kiên định trưởng thành bên ngoài hoang dã, khiến người hái nó khi vừa nhìn thấy, luôn không tự chủ được cảm thán sắc màu sinh mạng tươi tốt của nó.
Hắn nghĩ thế, tâm tình bất tri bất giác lại trở nên mềm dịu, trong ngữ khí bình thản cũng mang theo vị đạo dịu dàng: “Chỉ là tranh hơn thua bằng miệng.” Hắn nghiêm túc bình tĩnh nói, “Tôi càng muốn nhìn thấy lúc cậu đánh bại từng người họ.”
Phỉ Vô Thuật lập tức tràn trề sức lực: “Ha, đây là đương nhiên rồi, Tiểu Dực Dực anh cứ chờ xem!”
Ký xong hiệp nghị, hai bên bước lên đài khiêu chiến.
Đài khiêu chiến chậm rãi dâng lên không trung, một màn năng lượng trong suốt ‘ong ong’ khởi động, bao trùm cả đài khiêu chiến bên trong. Xung quanh đài khiêu chiến được chiếu lên bốn màn sáng ảo thật lớn ở bốn mặt, chiếu rõ cảnh tượng bên trong cho các bạn học vây xem.
“Ủa ủa! Sao bên khiêu chiến lên hết luôn rồi?”
“Trình tự bị sai rồi thì phải? Bên đó mười một người đều lên trận rồi!”
“Đợi đã đợi đã, nội dung chiến đấu có rồi kìa__ a! Trình tự không bị sai chứ! Tên nhóc năm nhất muốn một đấu nhiều!”
“Cái gì? Một đấu nhiều? Tôi xem thử… đúng là thế thật…”
“Nhóm năm hai bọn họ có cần mặt mũi nữa không? Đề xuất khiêu chiến cũng coi như xong, cư nhiên còn nghĩ ra thủ đoạn vô sỉ như thế? Bọn họ là sợ một mình đối mặt thằng nhóc đó sẽ thua sao?”
“Ha ha, nói không chừng chính là sợ đó!”
“Chậc, không cần nhìn nữa, thằng nhóc năm nhất tuyệt đối thua chắc rồi.”
“A a a, vừa rồi tôi còn ăn may mua Phỉ Vô Thuật thắng một trận, hiện tại chỉ có một trận đấu, tôi thua rồi gừ gừ gừ! Tiền của tôi tan theo bọt nước rồi QAQ ~”
“…”
Dưới bục khiêu chiến nghị luận xôn xao, nơi đám đông tụ tập đông nhất, Adolf vốn nên nằm ở bệnh viện lười biếng ngồi dưới đất, tay đùa nghịch máy tính bảng, không ngừng nhập vào từng chuỗi số liệu và tên họ, miệng lớn tiếng rao: “Nè nè nè, một phút cuối cùng, một phút cuối cùng! Mua Phỉ Vô Thuật thắng, một chọi hai trăm rồi! Mua đám năm hai thắng, miễn cưỡng một chọi 0.3! Thắng thua đã rõ ràng như thế, các vị còn do dự cái gì? Mau đặt cược lắp đầy túi tiền của mình đi!”
“Tôi mua Phỉ Vô Thuật thắng.” Một cái thẻ tín dụng bị ném trước mặt Adolf: “Đặt hết toàn bộ.”
“Chọn lựa của bạn học này cũng không tồi đâu, nếu cậu ta thắng, liên bang tệ của cậu sẽ gấp hai trăm lần đấy!” Adolf vừa phun ra một đống lời tán dương, vừa vùi đầu làm việc, chẳng qua sau khi tra rõ con số trong thẻ, nhìn một chuỗi số 0 dài lóe cả mắt, động tác lặng lẽ cứng lại, gian nan ngẩng đầu, “Người anh em cậu thật đành tâm sao? Có cần suy nghĩ đổi… ặc!”
Lallot cúi nhìn Adolf mỉm cười: “Tôi đặt Phỉ Vô Thuật, không đổi nữa.”
Adolf gào lên, nhào tới ôm đùi, lại bị Ngô Khởi bên cạnh Lallot xách cổ áo ném ra: “Lallot đại ca tha cho tôi đi! Tôi đền không nổi!”
Lallot cười nói: “Cậu khẳng định Phỉ Vô Thuật thắng?”
Adolf kỳ quái liếc Lallot một cái: “Đây là chuyện tất nhiên rồi. Dù sao là người mà Adolf tôi nhìn thuận mắt mà.” Sau đó hạ giọng, “Cho nên, Lallot đại ca, ngài đừng góp náo nhiệt mà, để tiểu đệ tôi kiếm chút tiền tiêu vặt được không?”
Lallot liếc hắn một cái, lấy lại thẻ tín dụng.
Mà Phỉ Vô Thuật đương nhiên không biết tên Adolf đang vô sỉ lấy y ra phát tài, y đứng một bên đài khiêu chiến, bên kia là mười một người với Bruce đứng đầu.
“Đang lựa chọn bối cảnh__ bối cảnh khiêu chiến là: chiến đấu trên phố.”
Trong tầm mắt không có một vật lập tức bị vặn vẹo, đối thủ từ xa nhìn nhau bị nhà lầu cao tầng tường thấp đột nhiên xuất hiện ngăn trở, trước mặt Phỉ Vô Thuật xuất hiện một thành trấn cỡ nhỏ, lợi dụng kỹ thuật hiện thực ba chiều mô phỏng mà ra, không chỉ mô phỏng ánh sáng, y đưa tay sờ đèn đường bên cạnh, xúc cảm kim loại lạnh lẽo phản ứng vào đầu y__ bố trí của học viện thủ đô quả nhiên đều là cao cấp nhất, cảm giác chân thật này hoàn toàn không kém.
Y có chút hứng thú liếm khóe môi, tuy đối thủ chẳng lên được mặt bàn, nhưng dù sao là trận chiến đầu tiên trong đời Tiểu Dực Dực__ ý, Tiểu Dực Dực?
Phỉ Vô Thuật đờ đẫn, mẹ nó! Ban đầu nhất thời vui vẻ đặt cái tên này, hoàn toàn không ngờ được sẽ có tình huống chính chủ có mặt! Cánh tay đặt trên nút không gian hình ớt chỉ thiên trên ngực cứng lại… là gọi hay không gọi đây?
“Nè, có phải học viên năm nhất kia bị hù dọa ngu người rồi không? Sao không động đậy gì hết?” Có người nhìn hiển thị trên màn hình, mười một người Bruce đã phối hợp xong bao vây bên này, mà Phỉ Vô Thuật lại không có chút phản ứng nào.
Không nén được, bên ngoài lại trở nên ồn ào.
Tình huống này, làm sao có thể không gọi? Phỉ Vô Thuật khóc không ra nước mắt che mặt thở than, gồng mình ra lệnh vào thế giới tinh thần: “Đi ra đi, Tiểu Dực Dực.” Nếu đây là nói chuyện, y nhất định sẽ nói rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng, chỉ để mình y nghe được. Nhưng đây là dao động tinh thần, giấu được tất cả mọi người, cũng không thể giấu được Tần Dực cùng tồn tại trong thế giới tinh thần.
“Đây là trận chiến của cậu.” Tần Dực quả nhiên hiểu lầm, ngữ khí đạm nhạt, “Tôi sẽ không xen vào.”
Tần Dực vừa dứt lời, cơ giáp màu đen của Phỉ Vô Thuật cũng xuất hiện bên cạnh y. Phỉ Vô Thuật lúng túng không thôi nhanh chóng giải thích: “Tiểu Dực Dực, tôi là gọi nó không phải anh. Nó, nó cũng mang tên này… thật trùng hợp nhỉ, ha, ha ha…”
Không dám đợi phản ứng của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng mở khoang điều khiển, tay không leo lên trên, linh hoạt chui vào trong, tinh thần và cơ giáp bắt đầu liên kết…
Tiến vào trạng thái chiến đấu, Tiểu Dực Dực nhất định sẽ không lên tiếng quấy rầy y, Phỉ Vô Thuật tin tưởng điểm này… cho nên, ít nhất hiện tại, để y né tránh một hồi đi… Tiểu Dực Dực có phản ứng gì, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Cho dù phải chết, cũng kéo dài một chút thời gian rồi hãy chết đi.
Phỉ Vô Thuật cân nhắc, nếu có thể một phút giải quyết một đối thủ, vậy y có cần kéo dài đến hai phút không? Vậy giết sạch mười một tên kia rồi, kế tiếp chính là giờ chết của y sao QAQ ~
Ai bảo mày ngay cả cái loại tiện nghi ngoài miệng này cũng muốn chiếm, đặt cái tên gì đâu! Trong đầu có một âm thanh lải nhải trách mắng, mà bên này, Phỉ Vô Thuật lại bi phẫn phản bác, lúc đó y lại không biết Tiểu Dực Dực là người thật, càng không biết Tiểu Dực Dực sẽ cùng y có tình trạng như thế này! Nếu biết, y làm sao còn dám làm thế!
Bi phẫn không thôi, tự nhiên muốn tìm một người còn bi kịch hơn mình, để cân bằng một chút cảm giác ưu thương trong nội tâm. Thế là Phỉ Vô Thuật âm trầm, cơ giáp đen kịt chậm rãi dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, y muốn đi gây phiền phức cho người khác.
Dưới đài khiêu chiến là một mảng kinh ngạc.
Một bạn học mặt búp bê kinh ngạc: “Biến, biến mất rồi!”
Bạn học cao to bên cạnh cậu ta khinh thường bĩu môi: “Hừ, thật là thiếu kiến thức! Đó là hệ thống mai phục đổi màu của cơ giáp, mô phỏng hoàn cảnh xung quanh mà thôi, nhìn mới giống như biến mất. Nhưng tên này cư nhiên có một chiếc cơ giáp đặc chế…” Thật ngưỡng mộ mà… hắn cắn môi, không nói ra câu mất mặt này.
“Oa, cậu thật lợi hại! Biết nhiều quá!” Mặt búp bê mắt tỏa sáng nhìn cao to.
Cao to đột nhiên thấy lúng túng, ra vẻ hung ác che giấu lỗ tai đỏ lên của mình: “Đó, đó là đương nhiên rồi! Bớt, bớt nói nhảm! Mau xem cậu ta đang ở đâu!”
Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm Phỉ Vô Thuật rốt cuộc mai phục tới chỗ nào, mà trên đài, Bruce và mấy người khác cũng hết sức cẩn thận tìm bóng dáng Phỉ Vô Thuật.
Bernie cũng là học sinh lớp A, hắn sở trường công kích từ xa, cơ giáp của hắn là bản cải tạo của cơ giáp bình thường, tăng độ tinh và độ thuần viễn trình, mà sự nhạy bén và sức phòng ngự của cơ giáp lại bị giảm mạnh. Mà vì món công kích từ xa của hắn, hắn luôn là mục tiêu tấn công đầu tiên của kẻ địch. Cho nên hắn còn phải cẩn thận hơn những người khác__ Chiến đấu trên phố trở ngại quá nhiều, không phải là nơi thuận lợi cho hắn phát huy.
Hắn đã chọn được một chỗ tốt, tòa tháp đôi ở giữa thành phố. Ở đó có thể quan sát toàn cục rất tốt, chi viện đồng đội. Đương nhiên, tuy tỷ lệ bại lộ khá lớn, nhưng hắn có lòng tin mai phục ở điểm tấn công mù, sẽ không bị đối phương tấn công từ xa__ mà ở cự ly gần, xung quanh tòa tháp đôi có đồng đội cận chiến mai phục.
Thông qua hệ thống nhắm chính xác, Bernie có thể nhìn thấy bóng ba đồng đội của mình. Hắn bất giác mỉm cười, động tác mai phục tiêu chuẩn, thằng nhóc năm nhất đó tuyệt đối không chạy thoát được ngăn trở của họ.
Sau đó hắn kéo dài tầm nhìn, bắt đầu tập trung tinh thần, kiên nhẫn tìm kiếm cơ giáp của Phỉ Vô Thuật.
Không có… không có… không có….
Bernie không vội, hắn luôn rất có kiên nhẫn, hắn chỉ cảm thấy buồn cười với chuyện Phỉ Vô Thuật có thể tìm một chỗ trốn luôn mà thôi. Cho là trốn thì có thể bình an đợi tới khi thời gian thi đấu tự động kết thúc sao? Cho dù y trốn ẩn mật thế nào, Bruce vẫn sẽ tìm ra y.
Thằng nhóc cuồng vọng đáng thương.
Bernie cảm khái một câu, đột nhiên nghe được tiếng ong ong nặng nề, đây là âm thanh gì?
… Hình như là tới từ cơ giáp của mình?
Bernie còn đang tập trung tinh thần tìm kiếm chưa hoàn hồn, đã nghe bên tai truyền tới một trận cảnh báo chói tai: “Năng lượng không đủ! Năng lượng không đủ! Xin nhanh chóng bổ sung năng lượng!” Trong khoang điều khiển, từng hàng nút bấm lấp lóe ánh sáng dần yếu đi. Bernie trợn to mắt, sao lại đột nhiên không còn năng lượng? Năng lượng trước đó rõ ràng còn đầy!
Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vô thức đưa tay nhanh chóng gõ một chuỗi chỉ lệnh trên bàn điều khiển, bổ sung năng lượng!
Cơ giáp đều có năng lượng dự phòng.
“Bổ sung năng lượng thất bại… kiểm tra nguyên nhân thất bại…” Âm thanh phát ra trong đầu vì thiếu năng lượng đã méo mó biến điệu, “Cảnh báo cảnh báo, ống truyền năng lượng bị tổn hại, xin nhanh chóng sửa chữa! Cảnh báo cảnh__ tút__”
Sau một tiếng điện âm ngắn ngủn chói tai vang lên, cơ giáp triệt để dừng vận hành. Khoang điều khiển chìm vào bóng tối. Bóng tối này tựa như có thể lây nhiễm, xâm nhập vào lòng Bernie khiến hắn không biết làm sao.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy!
Bernie sắp điên rồi, ai có thể cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Lại một trận ong ong, là từ cửa khoang điều khiển truyền tới, hình như đang dần tiếp cận hắn, giống như âm thanh ác ma tuyên cáo cái chết. Sắc mặt Bernie lập tức thay đổi, hắn đột nhiên nghĩ tới một người, nhưng không thể nào! Ba người Zoe đang ở ngay gần tháp đôi, không thể vô thanh vô tức thả tên này tới!
Mấy tên, mấy tên Zoe rốt cuộc sao rồi?!
Cửa khoang điều khiển bị giật mạnh ra, ánh mặt trời sáng rực rọi vào khoang điều khiển tối tăm, chói tới mức Bernie hoa mắt. Hắn nhìn ngược sáng, một cơ giáp toàn thân đen kịt như một vị chiến thần lãnh khốc đứng trước mặt hắn, đường nét lạnh lùng sắc bén, gai ngược chỗ các khớp vô cùng dữ tợn, tràn đầy mỹ cảm bạo ngược, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Đây, đây là cơ giáp của học viên năm nhất đó?
Trong lòng Bernie lập tức sinh ra cảm giác ghen tỵ cực kỳ mãnh liệt, nếu, nếu hắn có được cơ giáp thế này…
Chẳng qua không cho hắn thời gian ảo tưởng, cơ giáp màu đen truyền tới lời nói vô cùng nhẹ nhàng của người nào đó: “Tốt lắm, anh có thể đi theo ba người đồng đội ‘tử trận’ của mình rồi. Nhớ mang theo cái cơ giáp rách nát của anh ha.”
Bernie choáng váng, cơ giáp? Cơ giáp của hắn?!
Trước không nói ống dẫn năng lượng không hiểu sao bị tổn hại, chỉ nhìn riêng cửa khoang giờ trống rỗng trước mặt, xung quanh lồi lồi lõm lõm như bị chó gặm, Bernie đột nhiên đau lòng muốn nhỏ máu, cơ giáp của hắn!
“Điểm bắn tỉa này tôi cũng nhìn trúng, cho nên anh mau chóng, nhường chỗ đi!” Phỉ Vô Thuật hống hách tuyên cáo, “Đúng rồi, anh là tù binh của tôi đúng không? Ông thu một thứ chiến lợi phẩm là được.”
Cơ giáp màu đen không chút do dự lấy súng bắn tỉa Alpha trên cơ giáp của Bernie xuống, vác lên vai mình: “Mới nhớ ra ông là cơ giáp cận chiến, không có mấy vũ khí bắn tỉa tầm xa này.”
Bernie gần như muốn phun máu, vũ khí hắn tốn bao nhiêu tiền mới mua được!
Sao y dám ngang nhiên hống hách cướp lấy?!
Nhưng người đã ‘chết trận’ là không có cơ hội mở miệng nữa. Nhiều lắm là sau trận đấu đi đòi về. Bernie nhảy khỏi khoang điều khiển, lưu luyến nhìn súng bắn tỉa của mình một cái, oán hận trừng cơ giáp đen kịt kia__ chiến thần lãnh khốc mẹ gì! Hoàn toàn là lưu manh thổ phỉ!
Quay người, Bernie mới chân chính nhìn thấy tình trạng tổn thương của cơ giáp__ cơ giáp bình thường hắn nâng niu trân trọng, vỏ ngoài kim loại cứng chắc bị rạch một vết thật sâu, lộ ra ống truyền năng lượng chi chít bên trong.
Mà lúc này những cái ống đã đều bị cắt đứt hết, vết đứt đáng thương mà thê thiết lộ ra không khí.
Tiền lấy được từ chỗ Elizabeth từ trận so đấu này, sau khi dùng để sửa cơ giáp, chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Bernie mặt như máu thu cơ giáp vào nút không gian của mình, nghĩ tới mình đã ném bỏ danh tiếng không cần, nhưng một chút thu hoạch cũng không đạt được, lập tức khổ bức suýt nữa đã khóc ra.
Quả nhiên cảm giác hạnh phúc đều là đạt được từ trên bất hạnh của người khác. Phỉ Vô Thuật trong khoang điều khiển, nhìn gương mặt khổ bức của Bernie, tâm trạng u ám lập tức được thư giải không ít, y nở nụ cười giống như khóc, nếu không phải các người, ông sẽ đắc tội Tiểu Dực Dực sao? Nếu ông sắp bi kịch, thì trước để cái đám đầu sỏ mấy người cùng theo ông thống khổ!
Cơ giáp đen kịt mở bàn tay ra, ở một góc không nhìn thấy, đĩa cắt trong lòng bàn tay nhanh chóng xoay chuyển, chấn động ong ong, âm thanh trầm muộn nện vào lòng người, cứ như tuyên cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất