Chương 63: Cùng nhau làm chuyện thế này thế kia 2
“Thiếu gia, anh nhìn vào gương đã sắp một tiếng rồi.” Nhị Lang yếu ớt lên tiếng nhắc nhở, thiếu gia anh không thể như thế, ánh mắt chỉ thiếu ăn luôn bản thân bên trong thôi! Cậu thật sự sợ hãi nhớ tới từng có người bôi nhọ thiếu gia, nói Tần đại thiếu trong mắt không hạt cát có một ngày nếu thật sự thích ai, vậy tuyệt đối là nhìn trúng bản thân mình… chẳng lẽ câu này thành thật rồi?!
Nhị Lang lập tức sốt ruột, đánh bạo chen vào giữa Phỉ Vô Thuật và gương, cắn răng nói: “Thiếu gia, như vậy không tốt!”
Chỗ nào không tốt? Phỉ Vô Thuật kỳ quái nhìn Nhị Lang một cái, mới bừng tỉnh phát giác, y quả thật nhìn gương mặt trong gương quá lâu… bộ dạng người mình thích ở trước mắt, nhìn sao cũng không thấy ghét.
Nhìn Nhị Lang vẻ mặt thận trọng, Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng nghĩ tới tư tưởng của tiểu đồng này luôn rất kỳ quái, y cũng không nghiên cứu làm gì, hiểu rõ gật đầu: “Là không tốt. Tới lúc đi tắm rồi.”
Y khoan thai đi vào phòng tắm.
Nhị Lang vẻ mặt trời đất sụp đổ, hóa đá đứng tại chỗ__ thiếu gia à! Hôm nay anh đã vào phòng tắm bảy lần rồi! Bảy lần đó! Chỉ soi gương sẽ không làm dơ cơ thể, bệnh sạch sẽ của anh lúc không có em lẽ nào đã tiến hóa đến mức độ đỉnh cao rồi sao!!!
Cậu hoang mang nghĩ, thiếu gia nhà mình rốt cuộc sao vậy?
“Chơi đủ rồi?” Tần Dực nhìn Phỉ Vô Thuật nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi sen, cuối cùng sau một thời gian dài trầm mặc đã lên tiếng.
“Chịu nói chuyện rồi?” Phỉ Vô Thuật cười hì hì hỏi lại.
Tần Dực trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Đừng dùng thân thể của tôi làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.” Trong ngữ khí nhàn nhạt mang theo khó xử và chán ghét, khiến nụ cười của Phỉ Vô Thuật càng sáng rực hơn mấy phần.
“Chuyện kỳ kỳ quái quái gì?” Phỉ Vô Thuật làm bộ mờ mịt hỏi, “Là thế này? Hay thế này?” Ngón tay y đầy phiến tình vuốt qua bờ vai trắng và lồng ngực chắc nịch, trong mắt toàn là giảo hoạt, hiện tại làm thế, không còn cảm thấy lúng túng như trước kia, ngược lại có sự thú vị không tả nổi. Y lại tiếp tục nhận thức được, kỳ thật trước mặt người mình thích, da mặt dày cũng có thể tiến hóa. Đặc biệt là đối với loại người lạnh nhạt như Tiểu Dực Dực, liều chết quấn lấy không sợ xấu hổ mới là tuyệt chiêu công lược.
“Kiểu gì cũng không thể.” Tần Dực nghiêm túc nói, “Không nhìn nổi.”
“Lần này anh nói thế, đừng mong sẽ có tác dụng như lần trước.” Phỉ Vô Thuật cười hì hì nói, “Nhìn thân thể người mình thích, ngón tay ngứa ngáy là chuyện rất bình thường. Tiểu Dực Dực anh thiếu kiến thức quá đây! Chuyện này là rất bình thường.” Y nhún vai, trêu chọc, “Chính là sờ vài cái thôi, tôi còn chưa làm chuyện quá đáng hơn.”
Tần Dực lạnh nhạt không cho là đúng: “Truy cầu vui sướng thân thể đơn giản, đầu cậu cuối cùng thoái hóa thành thú loại rồi sao?”
Tâm tình Phỉ Vô Thuật cực tốt gật đầu thừa nhận: “Đại dã thú luôn đấy, hận không thể nuốt luôn Tiểu Dực Dực vào bụng.” Như vậy Tiểu Dực Dực liền hoàn toàn là của một mình y. Y ngửa mặt trong dòng nước ấm, để bọt nước nhẹ phớt lên mặt, hưởng thụ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng nước ào ào rõ ràng, che giấu đi tiếng tim đập thình thịch không quy tắc của y… lời có thể nói bình tĩnh vui vẻ như vậy, tâm trạng khẩn trương hưng phấn tới khó tin nổi thì không cách nào bình lặng được.
Loại tâm trạng mất mặt như thằng nhóc mới mọc lông sau khi bày tỏ căng thẳng lo âu, giấu được Tiểu Dực Dực, nhưng không giấu được bản thân.
Có lẽ y có thể hiểu nguyên nhân Tina chấp nhất như vậy. Chỉ riêng khiến người đàn ông cao cao tại thượng khinh thường rũ mắt này, chịu ghi mình vào lòng, chịu nhìn thẳng vào mình, đã là một chuyện khiến người ta hưng phấn đến run rẩy. Nhưng sau khi người cường đại lãnh đạm này thuộc về mình, cùng ùa tới với cảm giác thỏa mãn và cảm giác thành tựu không gì sánh được, là cảm giác hư ảo không chân thật.
Muốn làm gì đó, để xác định người này hoàn toàn thuộc về mình.
Đây là dục vọng chinh phục và chiếm hữu mà ai cũng có, Phỉ Vô Thuật lại cảm thấy nó phóng đại ở chính bản thân mình.
Nguyên do đại khái là vì hai tinh hệ xa xôi diệu vợi không biết tồn tại ở chỗ nào trong vũ trụ, y không cách nào dùng thân thể của chính mình để tiếp cận thân thể Tần Dực, không cách nào ghi lại dấn ấn chuyên thuộc của mình trên thân thể này.
Phải làm sao để xác nhận người này là của mình?
Tâm trạng yêu thích và nôn nóng này, y chỉ có thể một mình lặng lẽ lĩnh hội, không thể nói ra. Nếu bị Tiểu Dực Dực y thích biết y nghĩ bậy nghĩ bạ như thiếu nữ thế này, thì quá mất mặt.
Hơn nữa… hơn nữa… nói gì mà chuyện này không nhìn nổi…
Phỉ Vô Thuật dùng bàn tay lau mặt, mở to con mắt đen kịt, hơn nữa chỉ có mình y ôm khát cầu với thân thể đối phương, như vậy quá không công bằng phải không? Biết biên độ dao động tình cảm của Tiểu Dực Dực luôn không lớn, nhưng lần này cũng quá bình tĩnh lãnh đạm rồi đi? Như vậy khiến y rất thiếu tự tin được chưa? Chẳng lẽ y không có một chút xíu lực hấp dẫn nào với Tiểu Dực Dực?
Thân thể vui sướng rất quan trọng biết không!
Muốn ôm người này, muốn hôn người này, muốn làm chuyện thân mật hơn nữa… sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, dục vọng và xúc động chôn giấu đã lâu trong lòng liền mất đi giam cầm, ập tới như gió lớn mưa bão, phóng túng tràn đầy đầu óc.
Phỉ Vô Thuật cúi đầu nhìn thân thể hoàn mỹ chắc khỏe này, lại cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đây là phạm quy được không? Bức y nổi tâm tư kỳ quái với thân thể ‘của mình’, muốn làm thế này thế kia với thân thể ‘của mình’, rõ ràng là siêu cấp vượt giới hạn!
“Hiện tại, lập tức, dọn sạch mấy thứ kỳ quái trong đầu cậu.” Trong ngữ khí bình thản của Tần Dực cũng nhiễm lên bất đắc dĩ, tên ngốc này, trong đầu trừ mấy thứ chết tiệt vô vị đó, lẽ nào không thể suy nghĩ chuyện nào khác có ý nghĩa sao?
“Sao anh biết tôi đang nghĩ những chuyện kỳ quái.” Phỉ Vô Thuật cứng miệng kiên quyết không thừa nhận, cái chuyện tự mình ý dâm này dù da mặt có dày cũng không chịu nổi.
Tần Dực ngừng một chút, dùng ngữ điệu không phập phồng trần thuật: “Thân thể, có phản ứng rồi.”
“Hả?”
Phản ứng? Là chỉ… Phỉ Vô Thuật đờ đẫn nhìn xuống phía dưới, lập tức cảm thấy một tia sét giữa trời xanh bổ thẳng vào y, trước mắt gần như tối đi, thân dưới ngẩng đầu rồi kìa! Ngẩng đầu rồi kìa! Cái này không thể tính là diễn lại lịch sử được! Lần này rõ ràng y chưa hề chạm vào!
“Để tôi ra.” Tần Dực bình tĩnh nói, Phỉ Vô Thuật luôn khiến thân thể hắn trở nên không còn giống của hắn, đại thiếu lặng lẽ ghi nợ trong lòng, cá tính xúc động này không tốt, phải sửa.
“À.” Phỉ Vô Thuật gần như nhếch nhác trốn về thế giới tinh thần, co vào một góc, đau đớn phản tỉnh… trước khi chưa làm rõ không phải vẫn có thể tự nhiên thoải mái tùy hứng sao? Sao sau khi làm rõ lại biến thành không chút sức khống chế? Trở lại trạng thái sao cũng được trước kia đi mà!
Đều là kết quả do nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ cần tâm trạng hào phóng tự nhiên một chút, cái khác… cũng không có gì lớn lao lắm đúng không? Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận này, Phỉ Vô Thuật nỗ lực thản nhiên chuyển lực chú ý ra bên ngoài, quen rồi là được, quen rồi tự nhiên có thể thả lỏng thôi…
Quen, quen… tinh thần lực của y thu hết tất cả những chuyện trong phòng tắm vào mắt, bao gồm cả Tần Dực một tay chống vách tường, một tay an ủi dục vọng. Người đàn ông luôn thiếu hụt biểu cảm lúc này vẫn là một bộ bình tĩnh nghiêm chỉnh, cứ như người an ủi dục vọng không phải là hắn. Nhưng hơi thở khẽ dồn dập cùng con mắt đen phủ một tầng hơi nước, tuy rất nhỏ khó thấy được, lại khiến Tần Dực lúc này hoàn toàn khác biệt bình thường. Cứ như trên bức tranh thủy mặc trắng trong thuần khiết điểm thêm một tầng khí sắc ái muội nhàn nhạt khiến người tay chân run rẩy tim đập như trống.
… Ai tới nói cho y biết, chuyện, chuyện này phải làm sao quen cho được?!
Từng lọn tóc đen ẩm ướt dán lên gương mặt trắng tinh, lông mi dài trĩu hơi ẩm chậm rãi lay động, hạt nước tròn trịa nhẹ lăn từ chóp mi xuống, cứ như rơi vào tâm khảm, tí tách một tiếng vang vọng cả cõi lòng. Tần Dực mím chặt môi, gương mặt nhạt nhẽo thiếu biểu cảm, động tác trên tay cũng không nhanh không chậm, cẩn thận tỉ mỉ, mang theo cảm giác tiết tấu rất có âm luật, cứ như chỉ đang tấu một khúc nhạc đơn giản, nhưng cánh mũi nôn nóng khép mở, lại biểu hiện ra thân thể hắn không bình tĩnh như biểu hiện ra ngoài.
Phỉ Vô Thuật ngây dại nhìn Tần Dực hoàn toàn khác bình thường, cuối cùng thuyết phục bản thân, cái y nhìn thấy không phải ảo giác… nhưng còn đáng sợ hơn cả ảo giác…
“Không, không phải nói… truy cầu vui sướng trên thân thể quá cấp thấp sao?” Y ấp a ấp úng, “Tiểu Dực Dực anh, anh đang làm gì vậy?” Cho dù trong đầu ý dâm hơn ngàn vạn lần, nhưng đặt cảnh tượng này vào hiện thực, cũng cảm thấy nhất định không thể liên quan tới Tiểu Dực Dực, quá điên đảo!
Tần Dực bình tĩnh nói: “Thư giải dục vọng, luôn cứng như vậy rất phiền phức.” Động tác trong tay vẫn không nhanh không chậm, trong lúc nói chuyện không hề dừng lại, nếu không phải âm thanh đã hơi khàn không còn trong trẻo, Phỉ Vô Thuật thật sự cho rằng y nhìn lầm.
“A… à…” Quả nhiên là phong cách hành sự của Tiểu Dực Dực, Phỉ Vô Thuật vô thức mở miệng, nhưng đã mất đi năng lực ngôn ngữ. trong đầu liên tục hồi tưởng lại lúc Tần Dực mở miệng, đầu lưỡi sắc nước như ẩn như hiện giữa hàm răng, lực chú ý cứ tan ra không thể giữ được.
Tiểu Dực Dực, cũng có biểu tình này sao? Nếu có thể sinh động thêm một chút, nếu có thể khiến gương mặt trắng tinh đó chuyển sang đỏ hồng, vậy sẽ như thế nào? Nếu y khiến Tiểu Dực Dực biến thành như vậy…
…
“Ừm…” Âm mũi thấp trầm khàn khàn luẩn quẩn lan tràn trong phòng tắm, tuy nhỏ tới mức không thể nghe được giữa tiếng nước ào ào, nhưng lại như sấm đánh bên tai Phỉ Vô Thuật, nếu có thân thể, vậy ánh mắt y nhất định trừng rất lớn, sau đó không biết làm sao nhìn chằm chằm dịch thể màu trắng dinh dính chảy trên đầu ngón tay Tần Dực.
Cư, cư nhiên…!
“Lần sau, đừng tùy tiện để thân thể nổi phản ứng.” Tần Dực để nước sạch rửa đi dịch trắng trên tay, bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
“A… được.” Phỉ Vô Thuật mờ mịt đáp lời. Một giây sau, y trở lại thế giới hiện thực.
“Cậu sao rồi!” Adolf nhíu mày lắc lắc trước mặt y, một xấp giấy phủ lên mũi y, làm y hô hấp khó khăn.
“Tôi sao vậy?” Hai mắt y vô thần nhìn Adolf, “Sao tôi lại ở đây?”
“Tôi tắt máy dẫn tinh thần, cưỡng chế kéo cậu ra khỏi trò chơi!” Adolf lo lắng nhìn y, “Đã xảy ra chuyện gì? Chảy máu ướt cả gối, vừa rồi lúc phát hiện ra, dọa chết ông luôn!”
“Chảy máu? Tôi bị thương?” Phỉ Vô Thuật lắc lắc đầu, nặng trình trịch, đưa tay sờ trán, “Chỗ nào bị thương? Chắc không phải cậu lấy đồ chọi tôi chứ?” Ánh mắt y lơ đãng nhìn sang Adolf, “Cứ thế đăng xuất… sẽ không bị cho là hoang mang bỏ chạy chứ?” Tuy y quả thật rất muốn…
“Cậu đang làm gì trong trò chơi sao?” Adolf kỳ quái hỏi, hoang mang bỏ chạy gì đó… chẳng lẽ đang chiến đấu?
Làm cái gì sao? Phỉ Vô Thuật chậm rãi chớp mắt, đương nhiên là nhìn Tiểu Dực Dực tuốt ống.
Con mắt đen kịt ẩm ướt, hơi thở gấp rút, đôi môi khẽ đóng mở, đầu lưỡi sắc nước như ẩn như hiện giữa hàm răng… trong khoang mũi là cảm giác ấm nóng, có một loại dịch thể nào đó tùy ý chảy từ khoang mũi ra, Phỉ Vô Thuật mờ mịt nâng tay lên sờ, đây là cái gì?
“A a a, sao lại bắt đầu chảy nữa!” Adolf lại phủ giấy lên mặt Phỉ Vô Thuật, “Máu mũi của cậu tới từ nước hả! Ngừng cũng không ngừng được!” Hắn chửi mắng, “Ông chiến đấu với nó lâu như thế, sao còn chảy nữa!”
“Tôi đi phòng rửa mặt xử lý.” Phỉ Vô Thuật vỗ rớt tay Adolf, nhảy bật khỏi giường, vội vã lao vào phòng rửa mặt, đóng cửa cái rầm, cứ như sau lưng bị thứ gì đuổi theo.
“Cậu không đi bệnh viện sao? Tôi cảm thấy cậu sẽ mất máu mà chết!” Adolf ở ngoài lớn tiếng nói.
“Không đi!” Phỉ Vô Thuật tựa lưng lên cửa, cao giọng gầm trả: “Ông khí huyết phương cương như vậy, chút máu này tính là cái khỉ gì!” Y cúi đầu, khóc không ra nước mắt nhìn nửa người dưới sinh long hoạt hổ, cái này thật sự là huyết khí phương cương quá mức!
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, y ngẩng đầu hít sâu một cái, tay phải nhanh chóng dứt khoát mở dây kéo, kéo quần xuống, cánh tay run rẩy đổ mồ hôi nắm lấy nguồn nhiệt.
Nhắm mắt lại, người đàn ông tóc đen da trắng lại xuất hiện trước mắt, mang theo hơi nước ẩm ướt và sắc nước mông lung nắm lấy dục vọng… tay y cũng bắt đầu hoạt động lên xuống, hòa vào tần suất và thủ pháp của người kia, dần nổi lên loại ảo giác vô căn cứ, giống như cánh tay trắng tinh trong đầu đang cẩn thận an ủi thân dưới của y…
Sau đó người kia hừ một tiếng, đè nén, thấp trầm, gợi cảm, rõ ràng vang lên bên tai, Phỉ Vô Thuật hoang mang mở mắt ra, nhìn phòng rửa tay không một bóng người, chột dạ thở ra một hơi, lại cúi đầu, gượng kéo khóe môi nhìn dịch trắng nóng bỏng trong tay, trúng phải độc của Tiểu Dực Dực, xem ra không thể cai được nữa rồi.
Nhị Lang lập tức sốt ruột, đánh bạo chen vào giữa Phỉ Vô Thuật và gương, cắn răng nói: “Thiếu gia, như vậy không tốt!”
Chỗ nào không tốt? Phỉ Vô Thuật kỳ quái nhìn Nhị Lang một cái, mới bừng tỉnh phát giác, y quả thật nhìn gương mặt trong gương quá lâu… bộ dạng người mình thích ở trước mắt, nhìn sao cũng không thấy ghét.
Nhìn Nhị Lang vẻ mặt thận trọng, Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng nghĩ tới tư tưởng của tiểu đồng này luôn rất kỳ quái, y cũng không nghiên cứu làm gì, hiểu rõ gật đầu: “Là không tốt. Tới lúc đi tắm rồi.”
Y khoan thai đi vào phòng tắm.
Nhị Lang vẻ mặt trời đất sụp đổ, hóa đá đứng tại chỗ__ thiếu gia à! Hôm nay anh đã vào phòng tắm bảy lần rồi! Bảy lần đó! Chỉ soi gương sẽ không làm dơ cơ thể, bệnh sạch sẽ của anh lúc không có em lẽ nào đã tiến hóa đến mức độ đỉnh cao rồi sao!!!
Cậu hoang mang nghĩ, thiếu gia nhà mình rốt cuộc sao vậy?
“Chơi đủ rồi?” Tần Dực nhìn Phỉ Vô Thuật nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi sen, cuối cùng sau một thời gian dài trầm mặc đã lên tiếng.
“Chịu nói chuyện rồi?” Phỉ Vô Thuật cười hì hì hỏi lại.
Tần Dực trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Đừng dùng thân thể của tôi làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái.” Trong ngữ khí nhàn nhạt mang theo khó xử và chán ghét, khiến nụ cười của Phỉ Vô Thuật càng sáng rực hơn mấy phần.
“Chuyện kỳ kỳ quái quái gì?” Phỉ Vô Thuật làm bộ mờ mịt hỏi, “Là thế này? Hay thế này?” Ngón tay y đầy phiến tình vuốt qua bờ vai trắng và lồng ngực chắc nịch, trong mắt toàn là giảo hoạt, hiện tại làm thế, không còn cảm thấy lúng túng như trước kia, ngược lại có sự thú vị không tả nổi. Y lại tiếp tục nhận thức được, kỳ thật trước mặt người mình thích, da mặt dày cũng có thể tiến hóa. Đặc biệt là đối với loại người lạnh nhạt như Tiểu Dực Dực, liều chết quấn lấy không sợ xấu hổ mới là tuyệt chiêu công lược.
“Kiểu gì cũng không thể.” Tần Dực nghiêm túc nói, “Không nhìn nổi.”
“Lần này anh nói thế, đừng mong sẽ có tác dụng như lần trước.” Phỉ Vô Thuật cười hì hì nói, “Nhìn thân thể người mình thích, ngón tay ngứa ngáy là chuyện rất bình thường. Tiểu Dực Dực anh thiếu kiến thức quá đây! Chuyện này là rất bình thường.” Y nhún vai, trêu chọc, “Chính là sờ vài cái thôi, tôi còn chưa làm chuyện quá đáng hơn.”
Tần Dực lạnh nhạt không cho là đúng: “Truy cầu vui sướng thân thể đơn giản, đầu cậu cuối cùng thoái hóa thành thú loại rồi sao?”
Tâm tình Phỉ Vô Thuật cực tốt gật đầu thừa nhận: “Đại dã thú luôn đấy, hận không thể nuốt luôn Tiểu Dực Dực vào bụng.” Như vậy Tiểu Dực Dực liền hoàn toàn là của một mình y. Y ngửa mặt trong dòng nước ấm, để bọt nước nhẹ phớt lên mặt, hưởng thụ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng nước ào ào rõ ràng, che giấu đi tiếng tim đập thình thịch không quy tắc của y… lời có thể nói bình tĩnh vui vẻ như vậy, tâm trạng khẩn trương hưng phấn tới khó tin nổi thì không cách nào bình lặng được.
Loại tâm trạng mất mặt như thằng nhóc mới mọc lông sau khi bày tỏ căng thẳng lo âu, giấu được Tiểu Dực Dực, nhưng không giấu được bản thân.
Có lẽ y có thể hiểu nguyên nhân Tina chấp nhất như vậy. Chỉ riêng khiến người đàn ông cao cao tại thượng khinh thường rũ mắt này, chịu ghi mình vào lòng, chịu nhìn thẳng vào mình, đã là một chuyện khiến người ta hưng phấn đến run rẩy. Nhưng sau khi người cường đại lãnh đạm này thuộc về mình, cùng ùa tới với cảm giác thỏa mãn và cảm giác thành tựu không gì sánh được, là cảm giác hư ảo không chân thật.
Muốn làm gì đó, để xác định người này hoàn toàn thuộc về mình.
Đây là dục vọng chinh phục và chiếm hữu mà ai cũng có, Phỉ Vô Thuật lại cảm thấy nó phóng đại ở chính bản thân mình.
Nguyên do đại khái là vì hai tinh hệ xa xôi diệu vợi không biết tồn tại ở chỗ nào trong vũ trụ, y không cách nào dùng thân thể của chính mình để tiếp cận thân thể Tần Dực, không cách nào ghi lại dấn ấn chuyên thuộc của mình trên thân thể này.
Phải làm sao để xác nhận người này là của mình?
Tâm trạng yêu thích và nôn nóng này, y chỉ có thể một mình lặng lẽ lĩnh hội, không thể nói ra. Nếu bị Tiểu Dực Dực y thích biết y nghĩ bậy nghĩ bạ như thiếu nữ thế này, thì quá mất mặt.
Hơn nữa… hơn nữa… nói gì mà chuyện này không nhìn nổi…
Phỉ Vô Thuật dùng bàn tay lau mặt, mở to con mắt đen kịt, hơn nữa chỉ có mình y ôm khát cầu với thân thể đối phương, như vậy quá không công bằng phải không? Biết biên độ dao động tình cảm của Tiểu Dực Dực luôn không lớn, nhưng lần này cũng quá bình tĩnh lãnh đạm rồi đi? Như vậy khiến y rất thiếu tự tin được chưa? Chẳng lẽ y không có một chút xíu lực hấp dẫn nào với Tiểu Dực Dực?
Thân thể vui sướng rất quan trọng biết không!
Muốn ôm người này, muốn hôn người này, muốn làm chuyện thân mật hơn nữa… sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, dục vọng và xúc động chôn giấu đã lâu trong lòng liền mất đi giam cầm, ập tới như gió lớn mưa bão, phóng túng tràn đầy đầu óc.
Phỉ Vô Thuật cúi đầu nhìn thân thể hoàn mỹ chắc khỏe này, lại cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đây là phạm quy được không? Bức y nổi tâm tư kỳ quái với thân thể ‘của mình’, muốn làm thế này thế kia với thân thể ‘của mình’, rõ ràng là siêu cấp vượt giới hạn!
“Hiện tại, lập tức, dọn sạch mấy thứ kỳ quái trong đầu cậu.” Trong ngữ khí bình thản của Tần Dực cũng nhiễm lên bất đắc dĩ, tên ngốc này, trong đầu trừ mấy thứ chết tiệt vô vị đó, lẽ nào không thể suy nghĩ chuyện nào khác có ý nghĩa sao?
“Sao anh biết tôi đang nghĩ những chuyện kỳ quái.” Phỉ Vô Thuật cứng miệng kiên quyết không thừa nhận, cái chuyện tự mình ý dâm này dù da mặt có dày cũng không chịu nổi.
Tần Dực ngừng một chút, dùng ngữ điệu không phập phồng trần thuật: “Thân thể, có phản ứng rồi.”
“Hả?”
Phản ứng? Là chỉ… Phỉ Vô Thuật đờ đẫn nhìn xuống phía dưới, lập tức cảm thấy một tia sét giữa trời xanh bổ thẳng vào y, trước mắt gần như tối đi, thân dưới ngẩng đầu rồi kìa! Ngẩng đầu rồi kìa! Cái này không thể tính là diễn lại lịch sử được! Lần này rõ ràng y chưa hề chạm vào!
“Để tôi ra.” Tần Dực bình tĩnh nói, Phỉ Vô Thuật luôn khiến thân thể hắn trở nên không còn giống của hắn, đại thiếu lặng lẽ ghi nợ trong lòng, cá tính xúc động này không tốt, phải sửa.
“À.” Phỉ Vô Thuật gần như nhếch nhác trốn về thế giới tinh thần, co vào một góc, đau đớn phản tỉnh… trước khi chưa làm rõ không phải vẫn có thể tự nhiên thoải mái tùy hứng sao? Sao sau khi làm rõ lại biến thành không chút sức khống chế? Trở lại trạng thái sao cũng được trước kia đi mà!
Đều là kết quả do nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ cần tâm trạng hào phóng tự nhiên một chút, cái khác… cũng không có gì lớn lao lắm đúng không? Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận này, Phỉ Vô Thuật nỗ lực thản nhiên chuyển lực chú ý ra bên ngoài, quen rồi là được, quen rồi tự nhiên có thể thả lỏng thôi…
Quen, quen… tinh thần lực của y thu hết tất cả những chuyện trong phòng tắm vào mắt, bao gồm cả Tần Dực một tay chống vách tường, một tay an ủi dục vọng. Người đàn ông luôn thiếu hụt biểu cảm lúc này vẫn là một bộ bình tĩnh nghiêm chỉnh, cứ như người an ủi dục vọng không phải là hắn. Nhưng hơi thở khẽ dồn dập cùng con mắt đen phủ một tầng hơi nước, tuy rất nhỏ khó thấy được, lại khiến Tần Dực lúc này hoàn toàn khác biệt bình thường. Cứ như trên bức tranh thủy mặc trắng trong thuần khiết điểm thêm một tầng khí sắc ái muội nhàn nhạt khiến người tay chân run rẩy tim đập như trống.
… Ai tới nói cho y biết, chuyện, chuyện này phải làm sao quen cho được?!
Từng lọn tóc đen ẩm ướt dán lên gương mặt trắng tinh, lông mi dài trĩu hơi ẩm chậm rãi lay động, hạt nước tròn trịa nhẹ lăn từ chóp mi xuống, cứ như rơi vào tâm khảm, tí tách một tiếng vang vọng cả cõi lòng. Tần Dực mím chặt môi, gương mặt nhạt nhẽo thiếu biểu cảm, động tác trên tay cũng không nhanh không chậm, cẩn thận tỉ mỉ, mang theo cảm giác tiết tấu rất có âm luật, cứ như chỉ đang tấu một khúc nhạc đơn giản, nhưng cánh mũi nôn nóng khép mở, lại biểu hiện ra thân thể hắn không bình tĩnh như biểu hiện ra ngoài.
Phỉ Vô Thuật ngây dại nhìn Tần Dực hoàn toàn khác bình thường, cuối cùng thuyết phục bản thân, cái y nhìn thấy không phải ảo giác… nhưng còn đáng sợ hơn cả ảo giác…
“Không, không phải nói… truy cầu vui sướng trên thân thể quá cấp thấp sao?” Y ấp a ấp úng, “Tiểu Dực Dực anh, anh đang làm gì vậy?” Cho dù trong đầu ý dâm hơn ngàn vạn lần, nhưng đặt cảnh tượng này vào hiện thực, cũng cảm thấy nhất định không thể liên quan tới Tiểu Dực Dực, quá điên đảo!
Tần Dực bình tĩnh nói: “Thư giải dục vọng, luôn cứng như vậy rất phiền phức.” Động tác trong tay vẫn không nhanh không chậm, trong lúc nói chuyện không hề dừng lại, nếu không phải âm thanh đã hơi khàn không còn trong trẻo, Phỉ Vô Thuật thật sự cho rằng y nhìn lầm.
“A… à…” Quả nhiên là phong cách hành sự của Tiểu Dực Dực, Phỉ Vô Thuật vô thức mở miệng, nhưng đã mất đi năng lực ngôn ngữ. trong đầu liên tục hồi tưởng lại lúc Tần Dực mở miệng, đầu lưỡi sắc nước như ẩn như hiện giữa hàm răng, lực chú ý cứ tan ra không thể giữ được.
Tiểu Dực Dực, cũng có biểu tình này sao? Nếu có thể sinh động thêm một chút, nếu có thể khiến gương mặt trắng tinh đó chuyển sang đỏ hồng, vậy sẽ như thế nào? Nếu y khiến Tiểu Dực Dực biến thành như vậy…
…
“Ừm…” Âm mũi thấp trầm khàn khàn luẩn quẩn lan tràn trong phòng tắm, tuy nhỏ tới mức không thể nghe được giữa tiếng nước ào ào, nhưng lại như sấm đánh bên tai Phỉ Vô Thuật, nếu có thân thể, vậy ánh mắt y nhất định trừng rất lớn, sau đó không biết làm sao nhìn chằm chằm dịch thể màu trắng dinh dính chảy trên đầu ngón tay Tần Dực.
Cư, cư nhiên…!
“Lần sau, đừng tùy tiện để thân thể nổi phản ứng.” Tần Dực để nước sạch rửa đi dịch trắng trên tay, bình tĩnh bổ sung thêm một câu.
“A… được.” Phỉ Vô Thuật mờ mịt đáp lời. Một giây sau, y trở lại thế giới hiện thực.
“Cậu sao rồi!” Adolf nhíu mày lắc lắc trước mặt y, một xấp giấy phủ lên mũi y, làm y hô hấp khó khăn.
“Tôi sao vậy?” Hai mắt y vô thần nhìn Adolf, “Sao tôi lại ở đây?”
“Tôi tắt máy dẫn tinh thần, cưỡng chế kéo cậu ra khỏi trò chơi!” Adolf lo lắng nhìn y, “Đã xảy ra chuyện gì? Chảy máu ướt cả gối, vừa rồi lúc phát hiện ra, dọa chết ông luôn!”
“Chảy máu? Tôi bị thương?” Phỉ Vô Thuật lắc lắc đầu, nặng trình trịch, đưa tay sờ trán, “Chỗ nào bị thương? Chắc không phải cậu lấy đồ chọi tôi chứ?” Ánh mắt y lơ đãng nhìn sang Adolf, “Cứ thế đăng xuất… sẽ không bị cho là hoang mang bỏ chạy chứ?” Tuy y quả thật rất muốn…
“Cậu đang làm gì trong trò chơi sao?” Adolf kỳ quái hỏi, hoang mang bỏ chạy gì đó… chẳng lẽ đang chiến đấu?
Làm cái gì sao? Phỉ Vô Thuật chậm rãi chớp mắt, đương nhiên là nhìn Tiểu Dực Dực tuốt ống.
Con mắt đen kịt ẩm ướt, hơi thở gấp rút, đôi môi khẽ đóng mở, đầu lưỡi sắc nước như ẩn như hiện giữa hàm răng… trong khoang mũi là cảm giác ấm nóng, có một loại dịch thể nào đó tùy ý chảy từ khoang mũi ra, Phỉ Vô Thuật mờ mịt nâng tay lên sờ, đây là cái gì?
“A a a, sao lại bắt đầu chảy nữa!” Adolf lại phủ giấy lên mặt Phỉ Vô Thuật, “Máu mũi của cậu tới từ nước hả! Ngừng cũng không ngừng được!” Hắn chửi mắng, “Ông chiến đấu với nó lâu như thế, sao còn chảy nữa!”
“Tôi đi phòng rửa mặt xử lý.” Phỉ Vô Thuật vỗ rớt tay Adolf, nhảy bật khỏi giường, vội vã lao vào phòng rửa mặt, đóng cửa cái rầm, cứ như sau lưng bị thứ gì đuổi theo.
“Cậu không đi bệnh viện sao? Tôi cảm thấy cậu sẽ mất máu mà chết!” Adolf ở ngoài lớn tiếng nói.
“Không đi!” Phỉ Vô Thuật tựa lưng lên cửa, cao giọng gầm trả: “Ông khí huyết phương cương như vậy, chút máu này tính là cái khỉ gì!” Y cúi đầu, khóc không ra nước mắt nhìn nửa người dưới sinh long hoạt hổ, cái này thật sự là huyết khí phương cương quá mức!
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, y ngẩng đầu hít sâu một cái, tay phải nhanh chóng dứt khoát mở dây kéo, kéo quần xuống, cánh tay run rẩy đổ mồ hôi nắm lấy nguồn nhiệt.
Nhắm mắt lại, người đàn ông tóc đen da trắng lại xuất hiện trước mắt, mang theo hơi nước ẩm ướt và sắc nước mông lung nắm lấy dục vọng… tay y cũng bắt đầu hoạt động lên xuống, hòa vào tần suất và thủ pháp của người kia, dần nổi lên loại ảo giác vô căn cứ, giống như cánh tay trắng tinh trong đầu đang cẩn thận an ủi thân dưới của y…
Sau đó người kia hừ một tiếng, đè nén, thấp trầm, gợi cảm, rõ ràng vang lên bên tai, Phỉ Vô Thuật hoang mang mở mắt ra, nhìn phòng rửa tay không một bóng người, chột dạ thở ra một hơi, lại cúi đầu, gượng kéo khóe môi nhìn dịch trắng nóng bỏng trong tay, trúng phải độc của Tiểu Dực Dực, xem ra không thể cai được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất