Chương 70: Kịch bản không còn lặp lại 3
“Cậu rốt cuộc đang nói gì thế!” Adolf nghe mà như chìm vào sương mù, lắc lắc máy thông tin trong tay, “Vấn đề hiện tại là, xem ra em trai cậu rất có thể đã xảy ra chuyện rồi?” Hắn hoài nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, “Tôi nghe nói cậu rất tốt với em cậu, gặp chuyện này không phải nên lao đi ngay lập tức sao?”
“Ừm, có lý lắm.” Phỉ Vô Thuật nghiền ngẫm gật đầu, “Đổi lại trước kia, tôi hiện tại đại khái đã lao ra khỏi cổng trường rồi.”
Sau đó y phủi tay cười, “Nhưng hiện tại là hiện tại mà.”
Adolf mắt nhang mũi nhìn y: “Nghe không hiểu.”
“Cậu không cần hiểu.” Phỉ Vô Thuật đặt giáo quan Văn lại xuống đất, duỗi lưng một cái, liếc mắt nhìn Adolf, “Mấu chốt là, cậu có muốn cùng tôi đi cứu nó hay không?”
Adolf bị tư duy nhảy vọt của Phỉ Vô Thuật khiến cho đờ người, hắn chỉ chỉ giáo quan Văn, “Thầy ấy làm sao?”
“Tôi tin lát nữa sẽ có người phát hiện ra thầy.” Phỉ Vô Thuật vừa bấm máy thông tin, vừa không chịu trách nhiệm nói.
Adolf “à” một tiếng, rồi không nhìn giáo quan Văn nữa, chuồn lại cạnh Phỉ Vô Thuật, duỗi cổ nhìn màn hình trên máy thông tin: “Cậu đang làm gì vậy?” Y đối với biểu hiện không vội không hoảng thậm chí bình tĩnh ung dung quá mức của Phỉ Vô Thuật làm hiếu kỳ muốn chết, đây vẫn là người anh trai thập toàn thập mỹ em trai bị đứt một cọng tóc cũng sẽ đánh đối phương răng rơi đầy đất trong miệng Martha sao?
Phỉ Vô Thuật cười với hắn: “Đánh không lại, đương nhiên phải tìm cứu binh rồi, hơn nữa là cứu binh càng nhiều càng yên tâm nha.”
Trên màn hình xuất hiện gương mặt vĩnh viễn cũng ngủ không tỉnh của Ngô Khởi: “Tiểu Vô Thuật, có chuyện gì?”
“Vô Tranh bị bắt cóc trong trường.” Phỉ Vô Thuật đầy hàm ý nói, “Đối phương còn gọi tôi đến cuối đường Thanh Hoa cứu nó.” Y cười, “Ngô Khởi đại ca có muốn đi cùng không? Gần đây bị Lallot nhìn chặt quá, sớm đã ngứa tay phải không?”
Ngô Khởi chậm rãi nhếch môi, con mắt màu đỏ cuối cùng mở ra, vết sẹo trên mặt vặn vẹo dữ tợn, nụ cười nguy hiểm mà áp bách, cứ như một con mãnh thú vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, giọng nói thấp trầm: “Cuối đường Thanh Hoa?”
Phỉ Vô Thuật cười gật đầu: “Tới đi tới đi, Lallot bị Tiểu Dực Dực kéo đi làm khổ công, không có thời gian quản anh.”
“Ừ.” Ngô Khởi không chút do dự gật đầu, “Tới ngay.”
Liên lạc bị trực tiếp ngắt ngang, Phỉ Vô Thuật cũng không để ý thu lại máy thông tin, vẫy tay với Adolf: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Adolf hoang mang chớp mắt: “Cứ thế?”
“Vậy còn có thể thế nào?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái hỏi lại.
“Không phải nói càng nhiều càng an tâm sao?” Adolf theo Phỉ Vô Thuật đi về hướng cổng trường, “Chỉ mới có một người!”
“Có vài viện trợ một địch trăm, loại cảnh giới như cậu không thể lĩnh hội được đâu.” Phỉ Vô Thuật tự tin tràn trề nói, “Người hôm nay, lấy một địch ngàn còn chưa đủ.”
Adolf trợn trắng mắt, cậu cứ phét đi!
Phỉ Vô Thuật bình tĩnh cười, thật đúng là kẻ kiến thức hạn hẹp, đợi thấy rồi cho cậu kinh hãi.
Hai người dần đi xa, giáo quan Văn hôn mê không ai để ý nằm tại chỗ, đợi đợt người sau phát hiện hắn.
Đường Thanh Hoa là một con đường giải trí có đủ câu lạc bộ cùng sòng bài, ngày đêm huyên náo phồn hoa. Nhưng càng là nơi phồn hoa, càng dễ sinh ra bóng tối, cuối đường Thanh Hoa chính là một tồn tại như thế.
Cuối đường Thanh Hoa là một khu kiến trúc bị bỏ phế, ban đầu lúc xây dựng đường Thanh Hoa, vì đủ mâu thuẫn cạnh tranh, lúc đến đoạn cuối cùng, kế hoạch xây dựng bị gác lại, sau đó chuyện dẫn tới cạnh tranh được giải quyết, nhưng kế hoạch vẫn không được đưa lên nhật trình, thế là con đường với khung nhà cao tầng đã được dựng đành bỏ phế từ đây.
Cuối đường Thanh Hoa hoang phế trở thành hang ổ cho tội ác sinh sôi, vô số giao dịch bẩn thỉu được tiến hành ở đây, vô số tính mạng lặng yên vô thức mất đi ở đây.
Cho tới nay, cuối đường Thanh Hoa đã trở thành nơi nhân vật thượng tầng và nhân sĩ hắc ám đều biết rõ. Trên đời không tồn tại nơi tuyệt đối sáng, còn không bằng để bóng tối ngay dưới mí mắt, cấp cao liên bang nghĩ thế, vì vậy ngầm cho phép chỗ hỗn loạn này.
Phỉ Vô Thuật và Adolf muốn đến, chính là một nơi như thế… nơi rất được họ thích.
Adolf ngửi được mùi hương hải liên na mơ hồ tỏa ra từ trên đường, say mê lại hoài niệm híp mắt lại: “Tôi thích nơi này!”
Từ lúc bước vào con đường huyên náo hỗn loạn này, Phỉ Vô Thuật đã như con cá được trở về sông, thoáng cái dung nhập vào bầu không khí này, một thân đầy mùi vị thổ phỉ hoàn toàn nhìn không ra là một học sinh, y cà lơ phất phơ lê bước chân tản mạn, ánh mắt bâng quơ lướt qua người và vật xung quanh, không có kẻ nào đáng nghi, xem ra đều xác định y sẽ đến, nên đợi y ở điểm cuối.
Thu lại tâm tư xoay chuyển, y liếc nhìn Adolf, hận không thể rèn sắt thành thép vỗ một cái lên lưng hắn: “Nhìn bộ dạng kém cỏi của cậu đi! Ra ngoài đừng nói là người Phỉ gia tôi!”
Adolf trợn ánh mắt vô tội nhìn y, cho nên đã nói rất nhiều lần rồi, hắn vốn không phải người Phỉ gia mà.
“Không phải chỉ là hải liên na thôi sao.” Phỉ Vô Thuật hào khí vung tay, “Đợi khi cậu lên tới tinh thần lực cấp tám, tôi bảo Mạc Sinh dẫn cậu đến chỗ sản xuất hải liên na! Đến lúc đó cậu muốn bị khói thuốc hun chết cũng không vấn đề!”
Mắt Adolf sáng lên, quả đoán bán luôn bản thân, cười hề hề nói: “Dù sao là quản gia đại nhân của Phỉ gia, đãi ngộ có thể nào cao hơn chút không? An bài mười cô tám cô em trải giường xếp chăn được không?”
“Cái này phải xem biểu hiện của cậu.” Phỉ Vô Thuật chậm rì kéo giọng làm giá.
“Biểu hiện của tôi mấy ngày nay không phải cậu đã thấy rồi sao?” Adolf lười biếng duỗi lưng, “… Cũng phải nói lại, chúng ta là tới tham quan hay tới cứu người?” Có phải hơi bị nhàn nhã quá mức không?
“A, cậu không nói tôi cũng quên mất.” Phỉ Vô Thuật gõ đầu, “Xem trí nhớ của tôi này.”
Adolf đơ người nhìn y: “Tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu anh em nữa, Martha còn khen cậu là người anh quy phạm trên trời không có dưới đất không còn, chậc!”
“Người tùy tiện tin lời con gái mới là kẻ ngốc.” Phỉ Vô Thuật không chút lưu tình chê cười, “Lại nói, chuyện tình yêu anh em…” Y nhếch môi, nụ cười nhạt đi, đáy mắt lạnh lẽo, thứ này, trên người Phỉ Vô Tranh, y sớm đã không còn.
“Đi thôi.” Phỉ Vô Thuật nhàn nhạt nói, “Có thể đi rồi.”
Cái gì gọi là có thể đi rồi? Adolf mờ mịt ngẩn ngơ, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ suy đoán hành vi Phỉ Vô Thuật, tóm lại cứ đi trước là được.
Mà ở chỗ Adolf không nghe thấy, Phỉ Vô Thuật nhẹ cười: “Tiểu Dực Dực, anh quả nhiên đã tới rồi.”
Tần Dực nhẹ nói: “Lallot nói Ngô Khởi vô cớ rời khỏi phòng, nhất định là bên cậu có chuyện.”
Phỉ Vô Thuật nhướng mi, đó là tự nhiên, trừ y và Lallot, Ngô Khởi đại ca còn để ý tới ai đâu?
“Nhưng, cậu ta thật sự động tay chân gì trên người Ngô Khởi đại ca à. Tôi còn cho rằng Mạc Sinh trước đó đang dọa tôi.” Phỉ Vô Thuật cười nhẹ trong thế giới tinh thần, “Một khi Ngô Khởi đại ca rời khỏi cậu ta một phạm vi nhất định, máy cảnh báo sẽ cưỡng chế gọi cậu ta ra khỏi trò chơi, thật là cực khổ cậu ta.”
Vì Ngô Khởi trước giờ không hiểu được cái gì là hạ thủ có chừng mực, cho nên Lallot vì xử lý hậu quả cho hắn có thể nói là đau đầu nhức óc, cuối cùng bất đắc dĩ phải hạ chiêu cực ngốc, cột người bên cạnh trông chừng, như vậy sẽ không sợ Ngô Khởi lại gây ra họa gì.
Tóm lại, Ngô Khởi so với y và Mạc Sinh, càng giống một đứa trẻ hư không hiểu thế sự nhân tình, thường xuyên chuốc họa, khiến ông bố phải nhọc cả tâm.
Phỉ Vô Thuật lải nhải cho Tần Dực nghe, cuối cùng tổng kết: “Nhưng Ngô Khởi đại ca hiện tại thế này, còn không phải do Lallot chiều mà ra. Lallot đây là tự ăn quả đắng, nhưng tôi thấy cậu ta rất là vui vẻ.”
“Ừ.” Tần Dực tán đồng, sau đó bình tĩnh hỏi, “Cậu đây là đang ngưỡng mộ à?”
Phỉ Vô Thuật cười khan: “Tiểu Dực Dực anh đừng nghĩ bậy.”
“Tôi sẽ không chiều cậu.” Tần Dực nghiêm túc nói, “Nếu không, khuyết điểm của cậu sẽ càng lúc càng nhiều.”
“=口=” Y đã biết sẽ như thế mà!
Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, hoàn toàn trong dự liệu, cho nên y mới phủ nhận đấy.
“Khuyết điểm phải sửa, cho nên chúng ta nói từ cái gần đây nhất.” Tần Dực một bộ nghiêm chỉnh thuyết giáo, “Là chuyện gì khiến cậu không nói với tôi một tiếng, đã tùy tiện hành động?”
“Đây là khuyết điểm?” Phỉ Vô Thuật ngốc lăng.
Tần Dực bình tĩnh chỉ ra: “Không tin tưởng tôi.”
Phỉ Vô Thuật phủ nhận: “Tôi không có.” Tin tưởng nhất chính là Tiểu Dực Dực được chưa! Ai có thể cùng y thân mật cứ như một thể? Tin tưởng Tiểu Dực Dực, giống như tin tưởng một mình khác, là chuyện rất đương nhiên.
“Cậu gọi Ngô Khởi giúp đỡ.” Tần Dực ngữ khí đạm nhạt, “Nhưng lại không nói với tôi.” Hắn nghiêm túc bổ sung, “Cậu ta không phải đối thủ của tôi.”
“…” Đây là ghen sao ghen sao vẫn là ghen sao? Nụ cười trên mặt Phỉ Vô Thuật gần như chói mù mắt Adolf bên cạnh, y buồn cười thở ra một tiếng, đột nhiên phát hiện Tần Dực thế này thật sự vô cùng đáng yêu, bất giác trêu chọc, “Nhưng Tiểu Dực Dực anh dù có lợi hại thế nào cũng đánh không tới cậu ta, căn bản không ở cùng một thế giới mà.”
Tần Dực trầm mặc, sau khi Phỉ Vô Thuật tự giác được mình nói sai, mới nhẹ mở miệng: “Tôi sẽ tới liên bang.”
Trong lời hắn không có sự khẳng định chắc chắn gì, thậm chí không có sự quyết tâm trảm đinh chặt sắt, nhưng lại khiến người nghe tin tưởng không hề do dự.
Tuy giữa tinh hệ Hà Việt và tinh hệ Ngân Hà, thứ duy nhất có thể liên kết là máy dẫn tinh thần. Người bình thường cho dù biết tinh hệ Hà Việt thật sự tồn tại, có lẽ cũng sẽ nghĩ, đây là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, cả đời cũng không thể từ bên này sang được bên kia. Mà trên thực tế, với hiểu biết trước mắt của họ, sự thật quả thật là thế.
Nhưng lời Tần Dực, lại khiến người nguyện ý tin tưởng vào nó.
Người này, luôn rất đáng tin. Lời người này nói ra, thì tất nhiên sẽ thành sự thật.
Phỉ Vô Thuật nhếch môi, cắn răng, Tiểu Dực Dực hiếm khi thẳng thắn bày tỏ tâm ý như vậy, không thể ghi âm lại làm kỷ niệm thật đáng tiếc. Y cười mở miệng: “Kỳ thật người tôi muốn tìm tới giúp đỡ, không phải Ngô Khởi đại ca, mà là anh đấy, Tiểu Dực Dực.”
Y nói tiếp: “Tôi biết Ngô Khởi đại ca ly khai, Lallot nhất định sẽ rời khỏi tinh hệ Hà Việt đuổi theo. Mà Tiểu Dực Dực đang ở chung với Lallot, nhất định sẽ vì lo lắng cho tôi, cho nên tới liên bang.”
Tần Dực không đáp lời, Phỉ Vô Thuật liền tự xem đó như là xấu hổ, Tiểu Dực Dực ở trước mặt y xấu hổ rất nhiều lần rồi không phải sao?
“Cho dù sự tình không giống như tôi dự liệu, Tiểu Dực Dực anh không tới…” Phỉ Vô Thuật chẳng hề gì nhún vai, “Đi được nửa đường tôi cũng sẽ quay trở về.” Y sớm đã không người phải anh ngốc lo lắng cho em trai đến mức máu nóng lên não, sao có thể trân mắt đi vào cạm bẫy?
“Chẳng qua kéo dài lâu như vậy, Tiểu Dực Dực anh cuối cùng đã tới.” Đúng như y dự liệu, Phỉ Vô Thuật vừa lòng híp mắt, cái này có thể nói rõ Tiểu Dực Dực kỳ thật rất xem trọng y không?
“Có Ngô Khởi, cậu sẽ không xảy ra chuyện.” Tần Dực bình tĩnh nói.
Khẩu thị tâm phi là đây! Phỉ Vô Thuật cười nói: “Anh ta không đến được, chưa ra khỏi trường tuyệt đối đã bị Lallot cản lại. Tôi chỉ muốn làm phiền Tiểu Dực Dực thôi.” Sớm đã nói với Adolf rồi, viện trợ này, một địch ngàn còn chưa đủ. Người này vốn không phải là chỉ Ngô Khởi đại ca, mà là Tiểu Dực Dực.
Tinh thần lực cấp chín rốt cuộc có thể càn quét lớn mức nào? Cảnh tượng nhất định hoành tráng như thu hoạch lúa mì phải không?
Y đã tính toán xong từ lâu rồi, Ngô Khởi đại ca chính là vật trung gian để thông báo đến Tiểu Dực Dực… khụ khụ, thật là xin lỗi nha Ngô Khởi đại ca, trong lòng y nho nhỏ sám hối một câu.
Thật lâu không nhận được lời đáp nào từ Tần Dực, Phỉ Vô Thuật chớp mắt, thời gian xấu hổ có cần dài thế không, y thăm dò gọi: “Tiểu Dực Dực?”
“… Thuốc, cần bình để chứa.” Tần Dực cuối cùng mở miệng, đơn giản tiếc chữ như vàng.
Gì gì? Đây là đang giải thích nguyên nhân đến trễ sao? Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn mắt, Tiểu Dực Dực thế mà cũng vì chuyện nhỏ này giải thích với y… đáy mắt nhu hòa cong lên, Phỉ Vô Thuật cười, đối với Tiểu Dực Dực thế này, càng lúc càng thích rồi, có thể làm sao?
“Tiểu Dực Dực, hôm nay phải nhờ anh rồi.” Phỉ Vô Thuật tràn đầy lòng tin, bất kể đối thủ thế nào, y đều không hề sợ hãi, vì… đã không phải chỉ có một mình.
Mà ở cổng trường, Ngô Khởi nhìn người mỉm cười đứng trước mặt mình, sửng sốt, sau đó giống như hiểu ra cái gì, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi cụp mắt xuống, một bộ buồn ngủ. Mái tóc đỏ khoa trương chói mắt cũng ảm đạm đi. Tự giác xoay người, đi vòng trở lại, lại bị tiểu Vô Thuật chơi một vố, lần sau phải lôi y ra đánh vài trận mới được.
Ở nơi Lallot không nhìn thấy, Ngô Khởi nhe hàm răng trắng đều, tiểu Vô Thuật, cậu đợi đấy!
“Ừm, có lý lắm.” Phỉ Vô Thuật nghiền ngẫm gật đầu, “Đổi lại trước kia, tôi hiện tại đại khái đã lao ra khỏi cổng trường rồi.”
Sau đó y phủi tay cười, “Nhưng hiện tại là hiện tại mà.”
Adolf mắt nhang mũi nhìn y: “Nghe không hiểu.”
“Cậu không cần hiểu.” Phỉ Vô Thuật đặt giáo quan Văn lại xuống đất, duỗi lưng một cái, liếc mắt nhìn Adolf, “Mấu chốt là, cậu có muốn cùng tôi đi cứu nó hay không?”
Adolf bị tư duy nhảy vọt của Phỉ Vô Thuật khiến cho đờ người, hắn chỉ chỉ giáo quan Văn, “Thầy ấy làm sao?”
“Tôi tin lát nữa sẽ có người phát hiện ra thầy.” Phỉ Vô Thuật vừa bấm máy thông tin, vừa không chịu trách nhiệm nói.
Adolf “à” một tiếng, rồi không nhìn giáo quan Văn nữa, chuồn lại cạnh Phỉ Vô Thuật, duỗi cổ nhìn màn hình trên máy thông tin: “Cậu đang làm gì vậy?” Y đối với biểu hiện không vội không hoảng thậm chí bình tĩnh ung dung quá mức của Phỉ Vô Thuật làm hiếu kỳ muốn chết, đây vẫn là người anh trai thập toàn thập mỹ em trai bị đứt một cọng tóc cũng sẽ đánh đối phương răng rơi đầy đất trong miệng Martha sao?
Phỉ Vô Thuật cười với hắn: “Đánh không lại, đương nhiên phải tìm cứu binh rồi, hơn nữa là cứu binh càng nhiều càng yên tâm nha.”
Trên màn hình xuất hiện gương mặt vĩnh viễn cũng ngủ không tỉnh của Ngô Khởi: “Tiểu Vô Thuật, có chuyện gì?”
“Vô Tranh bị bắt cóc trong trường.” Phỉ Vô Thuật đầy hàm ý nói, “Đối phương còn gọi tôi đến cuối đường Thanh Hoa cứu nó.” Y cười, “Ngô Khởi đại ca có muốn đi cùng không? Gần đây bị Lallot nhìn chặt quá, sớm đã ngứa tay phải không?”
Ngô Khởi chậm rãi nhếch môi, con mắt màu đỏ cuối cùng mở ra, vết sẹo trên mặt vặn vẹo dữ tợn, nụ cười nguy hiểm mà áp bách, cứ như một con mãnh thú vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, giọng nói thấp trầm: “Cuối đường Thanh Hoa?”
Phỉ Vô Thuật cười gật đầu: “Tới đi tới đi, Lallot bị Tiểu Dực Dực kéo đi làm khổ công, không có thời gian quản anh.”
“Ừ.” Ngô Khởi không chút do dự gật đầu, “Tới ngay.”
Liên lạc bị trực tiếp ngắt ngang, Phỉ Vô Thuật cũng không để ý thu lại máy thông tin, vẫy tay với Adolf: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Adolf hoang mang chớp mắt: “Cứ thế?”
“Vậy còn có thể thế nào?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái hỏi lại.
“Không phải nói càng nhiều càng an tâm sao?” Adolf theo Phỉ Vô Thuật đi về hướng cổng trường, “Chỉ mới có một người!”
“Có vài viện trợ một địch trăm, loại cảnh giới như cậu không thể lĩnh hội được đâu.” Phỉ Vô Thuật tự tin tràn trề nói, “Người hôm nay, lấy một địch ngàn còn chưa đủ.”
Adolf trợn trắng mắt, cậu cứ phét đi!
Phỉ Vô Thuật bình tĩnh cười, thật đúng là kẻ kiến thức hạn hẹp, đợi thấy rồi cho cậu kinh hãi.
Hai người dần đi xa, giáo quan Văn hôn mê không ai để ý nằm tại chỗ, đợi đợt người sau phát hiện hắn.
Đường Thanh Hoa là một con đường giải trí có đủ câu lạc bộ cùng sòng bài, ngày đêm huyên náo phồn hoa. Nhưng càng là nơi phồn hoa, càng dễ sinh ra bóng tối, cuối đường Thanh Hoa chính là một tồn tại như thế.
Cuối đường Thanh Hoa là một khu kiến trúc bị bỏ phế, ban đầu lúc xây dựng đường Thanh Hoa, vì đủ mâu thuẫn cạnh tranh, lúc đến đoạn cuối cùng, kế hoạch xây dựng bị gác lại, sau đó chuyện dẫn tới cạnh tranh được giải quyết, nhưng kế hoạch vẫn không được đưa lên nhật trình, thế là con đường với khung nhà cao tầng đã được dựng đành bỏ phế từ đây.
Cuối đường Thanh Hoa hoang phế trở thành hang ổ cho tội ác sinh sôi, vô số giao dịch bẩn thỉu được tiến hành ở đây, vô số tính mạng lặng yên vô thức mất đi ở đây.
Cho tới nay, cuối đường Thanh Hoa đã trở thành nơi nhân vật thượng tầng và nhân sĩ hắc ám đều biết rõ. Trên đời không tồn tại nơi tuyệt đối sáng, còn không bằng để bóng tối ngay dưới mí mắt, cấp cao liên bang nghĩ thế, vì vậy ngầm cho phép chỗ hỗn loạn này.
Phỉ Vô Thuật và Adolf muốn đến, chính là một nơi như thế… nơi rất được họ thích.
Adolf ngửi được mùi hương hải liên na mơ hồ tỏa ra từ trên đường, say mê lại hoài niệm híp mắt lại: “Tôi thích nơi này!”
Từ lúc bước vào con đường huyên náo hỗn loạn này, Phỉ Vô Thuật đã như con cá được trở về sông, thoáng cái dung nhập vào bầu không khí này, một thân đầy mùi vị thổ phỉ hoàn toàn nhìn không ra là một học sinh, y cà lơ phất phơ lê bước chân tản mạn, ánh mắt bâng quơ lướt qua người và vật xung quanh, không có kẻ nào đáng nghi, xem ra đều xác định y sẽ đến, nên đợi y ở điểm cuối.
Thu lại tâm tư xoay chuyển, y liếc nhìn Adolf, hận không thể rèn sắt thành thép vỗ một cái lên lưng hắn: “Nhìn bộ dạng kém cỏi của cậu đi! Ra ngoài đừng nói là người Phỉ gia tôi!”
Adolf trợn ánh mắt vô tội nhìn y, cho nên đã nói rất nhiều lần rồi, hắn vốn không phải người Phỉ gia mà.
“Không phải chỉ là hải liên na thôi sao.” Phỉ Vô Thuật hào khí vung tay, “Đợi khi cậu lên tới tinh thần lực cấp tám, tôi bảo Mạc Sinh dẫn cậu đến chỗ sản xuất hải liên na! Đến lúc đó cậu muốn bị khói thuốc hun chết cũng không vấn đề!”
Mắt Adolf sáng lên, quả đoán bán luôn bản thân, cười hề hề nói: “Dù sao là quản gia đại nhân của Phỉ gia, đãi ngộ có thể nào cao hơn chút không? An bài mười cô tám cô em trải giường xếp chăn được không?”
“Cái này phải xem biểu hiện của cậu.” Phỉ Vô Thuật chậm rì kéo giọng làm giá.
“Biểu hiện của tôi mấy ngày nay không phải cậu đã thấy rồi sao?” Adolf lười biếng duỗi lưng, “… Cũng phải nói lại, chúng ta là tới tham quan hay tới cứu người?” Có phải hơi bị nhàn nhã quá mức không?
“A, cậu không nói tôi cũng quên mất.” Phỉ Vô Thuật gõ đầu, “Xem trí nhớ của tôi này.”
Adolf đơ người nhìn y: “Tôi không bao giờ tin tưởng tình yêu anh em nữa, Martha còn khen cậu là người anh quy phạm trên trời không có dưới đất không còn, chậc!”
“Người tùy tiện tin lời con gái mới là kẻ ngốc.” Phỉ Vô Thuật không chút lưu tình chê cười, “Lại nói, chuyện tình yêu anh em…” Y nhếch môi, nụ cười nhạt đi, đáy mắt lạnh lẽo, thứ này, trên người Phỉ Vô Tranh, y sớm đã không còn.
“Đi thôi.” Phỉ Vô Thuật nhàn nhạt nói, “Có thể đi rồi.”
Cái gì gọi là có thể đi rồi? Adolf mờ mịt ngẩn ngơ, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ suy đoán hành vi Phỉ Vô Thuật, tóm lại cứ đi trước là được.
Mà ở chỗ Adolf không nghe thấy, Phỉ Vô Thuật nhẹ cười: “Tiểu Dực Dực, anh quả nhiên đã tới rồi.”
Tần Dực nhẹ nói: “Lallot nói Ngô Khởi vô cớ rời khỏi phòng, nhất định là bên cậu có chuyện.”
Phỉ Vô Thuật nhướng mi, đó là tự nhiên, trừ y và Lallot, Ngô Khởi đại ca còn để ý tới ai đâu?
“Nhưng, cậu ta thật sự động tay chân gì trên người Ngô Khởi đại ca à. Tôi còn cho rằng Mạc Sinh trước đó đang dọa tôi.” Phỉ Vô Thuật cười nhẹ trong thế giới tinh thần, “Một khi Ngô Khởi đại ca rời khỏi cậu ta một phạm vi nhất định, máy cảnh báo sẽ cưỡng chế gọi cậu ta ra khỏi trò chơi, thật là cực khổ cậu ta.”
Vì Ngô Khởi trước giờ không hiểu được cái gì là hạ thủ có chừng mực, cho nên Lallot vì xử lý hậu quả cho hắn có thể nói là đau đầu nhức óc, cuối cùng bất đắc dĩ phải hạ chiêu cực ngốc, cột người bên cạnh trông chừng, như vậy sẽ không sợ Ngô Khởi lại gây ra họa gì.
Tóm lại, Ngô Khởi so với y và Mạc Sinh, càng giống một đứa trẻ hư không hiểu thế sự nhân tình, thường xuyên chuốc họa, khiến ông bố phải nhọc cả tâm.
Phỉ Vô Thuật lải nhải cho Tần Dực nghe, cuối cùng tổng kết: “Nhưng Ngô Khởi đại ca hiện tại thế này, còn không phải do Lallot chiều mà ra. Lallot đây là tự ăn quả đắng, nhưng tôi thấy cậu ta rất là vui vẻ.”
“Ừ.” Tần Dực tán đồng, sau đó bình tĩnh hỏi, “Cậu đây là đang ngưỡng mộ à?”
Phỉ Vô Thuật cười khan: “Tiểu Dực Dực anh đừng nghĩ bậy.”
“Tôi sẽ không chiều cậu.” Tần Dực nghiêm túc nói, “Nếu không, khuyết điểm của cậu sẽ càng lúc càng nhiều.”
“=口=” Y đã biết sẽ như thế mà!
Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, hoàn toàn trong dự liệu, cho nên y mới phủ nhận đấy.
“Khuyết điểm phải sửa, cho nên chúng ta nói từ cái gần đây nhất.” Tần Dực một bộ nghiêm chỉnh thuyết giáo, “Là chuyện gì khiến cậu không nói với tôi một tiếng, đã tùy tiện hành động?”
“Đây là khuyết điểm?” Phỉ Vô Thuật ngốc lăng.
Tần Dực bình tĩnh chỉ ra: “Không tin tưởng tôi.”
Phỉ Vô Thuật phủ nhận: “Tôi không có.” Tin tưởng nhất chính là Tiểu Dực Dực được chưa! Ai có thể cùng y thân mật cứ như một thể? Tin tưởng Tiểu Dực Dực, giống như tin tưởng một mình khác, là chuyện rất đương nhiên.
“Cậu gọi Ngô Khởi giúp đỡ.” Tần Dực ngữ khí đạm nhạt, “Nhưng lại không nói với tôi.” Hắn nghiêm túc bổ sung, “Cậu ta không phải đối thủ của tôi.”
“…” Đây là ghen sao ghen sao vẫn là ghen sao? Nụ cười trên mặt Phỉ Vô Thuật gần như chói mù mắt Adolf bên cạnh, y buồn cười thở ra một tiếng, đột nhiên phát hiện Tần Dực thế này thật sự vô cùng đáng yêu, bất giác trêu chọc, “Nhưng Tiểu Dực Dực anh dù có lợi hại thế nào cũng đánh không tới cậu ta, căn bản không ở cùng một thế giới mà.”
Tần Dực trầm mặc, sau khi Phỉ Vô Thuật tự giác được mình nói sai, mới nhẹ mở miệng: “Tôi sẽ tới liên bang.”
Trong lời hắn không có sự khẳng định chắc chắn gì, thậm chí không có sự quyết tâm trảm đinh chặt sắt, nhưng lại khiến người nghe tin tưởng không hề do dự.
Tuy giữa tinh hệ Hà Việt và tinh hệ Ngân Hà, thứ duy nhất có thể liên kết là máy dẫn tinh thần. Người bình thường cho dù biết tinh hệ Hà Việt thật sự tồn tại, có lẽ cũng sẽ nghĩ, đây là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, cả đời cũng không thể từ bên này sang được bên kia. Mà trên thực tế, với hiểu biết trước mắt của họ, sự thật quả thật là thế.
Nhưng lời Tần Dực, lại khiến người nguyện ý tin tưởng vào nó.
Người này, luôn rất đáng tin. Lời người này nói ra, thì tất nhiên sẽ thành sự thật.
Phỉ Vô Thuật nhếch môi, cắn răng, Tiểu Dực Dực hiếm khi thẳng thắn bày tỏ tâm ý như vậy, không thể ghi âm lại làm kỷ niệm thật đáng tiếc. Y cười mở miệng: “Kỳ thật người tôi muốn tìm tới giúp đỡ, không phải Ngô Khởi đại ca, mà là anh đấy, Tiểu Dực Dực.”
Y nói tiếp: “Tôi biết Ngô Khởi đại ca ly khai, Lallot nhất định sẽ rời khỏi tinh hệ Hà Việt đuổi theo. Mà Tiểu Dực Dực đang ở chung với Lallot, nhất định sẽ vì lo lắng cho tôi, cho nên tới liên bang.”
Tần Dực không đáp lời, Phỉ Vô Thuật liền tự xem đó như là xấu hổ, Tiểu Dực Dực ở trước mặt y xấu hổ rất nhiều lần rồi không phải sao?
“Cho dù sự tình không giống như tôi dự liệu, Tiểu Dực Dực anh không tới…” Phỉ Vô Thuật chẳng hề gì nhún vai, “Đi được nửa đường tôi cũng sẽ quay trở về.” Y sớm đã không người phải anh ngốc lo lắng cho em trai đến mức máu nóng lên não, sao có thể trân mắt đi vào cạm bẫy?
“Chẳng qua kéo dài lâu như vậy, Tiểu Dực Dực anh cuối cùng đã tới.” Đúng như y dự liệu, Phỉ Vô Thuật vừa lòng híp mắt, cái này có thể nói rõ Tiểu Dực Dực kỳ thật rất xem trọng y không?
“Có Ngô Khởi, cậu sẽ không xảy ra chuyện.” Tần Dực bình tĩnh nói.
Khẩu thị tâm phi là đây! Phỉ Vô Thuật cười nói: “Anh ta không đến được, chưa ra khỏi trường tuyệt đối đã bị Lallot cản lại. Tôi chỉ muốn làm phiền Tiểu Dực Dực thôi.” Sớm đã nói với Adolf rồi, viện trợ này, một địch ngàn còn chưa đủ. Người này vốn không phải là chỉ Ngô Khởi đại ca, mà là Tiểu Dực Dực.
Tinh thần lực cấp chín rốt cuộc có thể càn quét lớn mức nào? Cảnh tượng nhất định hoành tráng như thu hoạch lúa mì phải không?
Y đã tính toán xong từ lâu rồi, Ngô Khởi đại ca chính là vật trung gian để thông báo đến Tiểu Dực Dực… khụ khụ, thật là xin lỗi nha Ngô Khởi đại ca, trong lòng y nho nhỏ sám hối một câu.
Thật lâu không nhận được lời đáp nào từ Tần Dực, Phỉ Vô Thuật chớp mắt, thời gian xấu hổ có cần dài thế không, y thăm dò gọi: “Tiểu Dực Dực?”
“… Thuốc, cần bình để chứa.” Tần Dực cuối cùng mở miệng, đơn giản tiếc chữ như vàng.
Gì gì? Đây là đang giải thích nguyên nhân đến trễ sao? Phỉ Vô Thuật kinh ngạc trợn mắt, Tiểu Dực Dực thế mà cũng vì chuyện nhỏ này giải thích với y… đáy mắt nhu hòa cong lên, Phỉ Vô Thuật cười, đối với Tiểu Dực Dực thế này, càng lúc càng thích rồi, có thể làm sao?
“Tiểu Dực Dực, hôm nay phải nhờ anh rồi.” Phỉ Vô Thuật tràn đầy lòng tin, bất kể đối thủ thế nào, y đều không hề sợ hãi, vì… đã không phải chỉ có một mình.
Mà ở cổng trường, Ngô Khởi nhìn người mỉm cười đứng trước mặt mình, sửng sốt, sau đó giống như hiểu ra cái gì, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi cụp mắt xuống, một bộ buồn ngủ. Mái tóc đỏ khoa trương chói mắt cũng ảm đạm đi. Tự giác xoay người, đi vòng trở lại, lại bị tiểu Vô Thuật chơi một vố, lần sau phải lôi y ra đánh vài trận mới được.
Ở nơi Lallot không nhìn thấy, Ngô Khởi nhe hàm răng trắng đều, tiểu Vô Thuật, cậu đợi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất