Chương 71: Kịch bản không còn lặp lại 4
So với sự huyên náo phồn hoa trên quãng đường tới đây, cuối đường Thanh Hoa thật sự lạnh lẽo hoang vắng hơn nhiều. Khi không ngừng đi sâu vào, trên con đường rộng rãi dần không còn thấy bóng dáng người nào khác, tiếng cười đùa chỉ còn ở thật xa đằng sau. Mà kiến trúc hai bên đường cũng từ nhà cao tầng cao tận mây chuyển tiếp qua chỉ còn lại những bộ khung đại khái, trải qua gió thổi mưa dầm, nhìn hoàn toàn là một nơi bị vứt bỏ.
Không tới nơi này một chuyến, hoàn toàn không biết tinh cầu thủ đô vậy mà cũng có một góc như thế.
“Người đang ở đâu?” Adolf nhìn trái ngó phải, nếu Phỉ Vô Thuật đã không gấp, vậy hắn gấp cái gì chứ?
Phỉ Vô Thuật dừng bước, đưa tay chỉ đỉnh tòa nhà cao tầng chỉ mới hoàn công một nửa gần đó: “Đang ở đó đợi đấy.”
Adolf nhìn theo hướng Phỉ Vô Thuật chỉ, mơ hồ có thể thấy mấy điểm đen nhỏ của mấy người đang di động ở đó. Đồng thời có thể phán đoán, đối phương đã phát hiện ra họ.
“Cậu cứ thế lên trên?” Adolf hoài nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, “Em trai cậu còn đang ở trong tay họ!”
“Đương nhiên không phải cứ thế mà lên.” Phỉ Vô Thuật nhún vai, gọi một tiếng vào thế giới tinh thần, “Tần Tiểu Qua, ra đây.”
Cơ giáp đen kịt đường nét sắc bén xuất hiện trước mắt họ, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn Adolf hận không thể sáp lại sờ vài cái bên cạnh: “Cậu cũng có cơ giáp đúng không? Cùng lên đi, nếu có tôm tép thì giao cho cậu.”
“Tại sao tới tôi thì là tôm tép?” Adolf bất mãn báo oán, “Tôi có mất mặt thế không?!”
Hắn vừa dứt lời, một cơ giáp xanh đậm như nước biển liền xuất hiện bên cạnh cơ giáp đen kịt, so với cơ giáp đen thì lùn hơn chút, thân hình thích hợp, đường nét thoải mái, nhìn có cảm giác ưu nhã thanh quý, cùng bộ dạng vô lại một thân dung tục của Adolf hoàn toàn không hợp, cách biệt như trời và đất!
Phỉ Vô Thuật không thể tin: “Đây là cơ giáp của cậu?” Trong đầu y chỉ hiện lên một câu__ hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Ha, ha ha… coi như là vậy đi.” Adolf nhìn trời, vẻ mặt lúng túng phô diễn, xem ra rất tự biết mình, “Dù sao chính là thế đó.”
Nhìn bộ dạng không muốn nói nhiều cả Adolf, Phỉ Vô Thuật cũng không truy vấn nữa, chỉ vỗ vỗ vai Adolf: “Không ngờ tên nhà cậu cư nhiên cũng có cơ giáp đặc thù, rốt cuộc còn che giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?”
Adolf chớp chớp mắt: “Cậu che giấu tôi bao nhiêu, tôi liền che giấu cậu bấy nhiêu.”
Phỉ Vô Thuật cười, tên này cũng hiểu được nhỉ. Nhưng y làm chuyện gì cũng không hề né tránh Adolf, bị hắn nhìn ra kỳ quái cũng không có gì lạ. Vốn cũng không phải muốn cố ý che giấu, chỉ là không muốn hắn chen vào vũng nước đục này… giống như vũng nước đục của bản thân Adolf đã đủ sâu rồi.
Ngược lại, Adolf cũng nghĩ thế chứ nhỉ.
Chẳng qua khi chân chính cần giúp đỡ, họ cũng sẽ không keo kiệt mở miệng. Anh em có lúc chính là lấy ra để kêu tới kêu đi.
“Viễn trình? Tự chọn tốt vị trí để làm viện trợ đi, kỹ thuật đừng kém quá đấy.” Phỉ Vô Thuật liếc nhìn bố trí mũi nhọn trên cơ giáp của Adolf, nghĩ đúng là người không thể nhìn tướng mạo, cái tên mặc quần lót đỏ may bằng tay, cư nhiên có một cơ giáp đặc chế bán cả trăm ngàn hắn cũng không đổi nổi.
Adolf đắc ý gật đầu, cười hề hề, một lời hai nghĩa ám thị: “Kỹ thuật bắn súng của gia rất chuẩn, cậu có muốn thử không?”
“Tôi có đối tượng rồi.” Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Adolf tràn đầy đồng tình, cậu cư nhiên dám ở trước mặt Tần Dực đào góc tường anh ta, chuẩn bị chết một ngàn lần chưa?
Adolf: “=口=”
Lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng đó, khóe môi nở nụ cười quái dị bí ẩn, Phỉ Vô Thuật nhẹ cười trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, anh nói xem họ có phải đã đợi tới rất gấp rồi không?”
Tần Dực bình tĩnh nói: “Chịu đi gặp họ, đợi là nên thôi.”
Phỉ Vô Thuật cười lớn: “Nói không sai! Chúng ta hạ mình tới xem màn kịch nhàm chán của họ, là nể mặt họ, cho họ chờ chút cũng là nên!” Y thích cảm giác cao cao tại thượng cúi nhìn kẻ địch, ừm, cảm giác thật không tồi.
Hai tay như đao leo lên cơ giáp, thân thể linh hoạt trượt vào khoang điều khiển, thời gian của toàn bộ động tác không vượt quá hai giây, liền mạch đơn giản, đủ nhìn ra được thời gian y ngâm trên cơ giáp bao lâu, càng có thể bước thêm một bước suy đoán ra cơ bản của y về cơ giáp cố định vững chắc thế nào.
Người trên tòa nhà cao tầng quan sát tự nhiên cũng phát hiện điểm này.
“Bọn họ đang nói gì?” Hồng Ưng hôm nay cũng đến đây, hôm nay là điểm mấu chốt thắng làm vua thua làm giặc, nếu hôm nay không thành công, vậy đợi Phỉ Vô Thuật trở về trường, mấy quân cờ Hastings cài vào liền sẽ bại lộ hết, hơn nữa còn liên lụy đến thiếu tướng Hastings. Nếu phạm phải sai lầm như thế, không đợi Phỉ Vô Thuật tìm bọn họ đòi lại, đầu tiên họ đã bị thiếu tướng trừ khử.
Cho nên hắn rất căng thẳng, lòng bàn tay cũng rịn đầy mồ hôi trơn trợt, hắn đi qua đi lại cạnh Phỉ Vô Tranh, cuối cùng nhịn không được, ngẩng đầu hỏi cơ giáp cận chiến màu trắng bạc bên cạnh: “Bọn họ đang nói gì? Tại sao còn chưa qua?!”
Phỉ Vô Thuật đến, trễ hơn thời gian họ dự tính không chỉ mười lần, tự cho rằng rất hiểu tâm tư đối thủ, kết quả lại hoàn toàn đoán sai phản ứng của đối phương, phần vượt khỏi kế hoạch khiến hắn bất an lại lo lắng.
Trong cơ giáp màu bạc trắng truyền tới giọng nói trầm ổn của một người thanh niên: “Cậu ta lên cơ giáp rồi. Là một cao thủ.”
“Lên cơ giáp?” Hồng Ưng phát hiện hắn lại đoán sai rồi, Phỉ Vô Thuật muốn chọi cứng? Lẽ nào không lo lắng cho an nguy của Phỉ Vô Tranh sao? Không sợ bọn họ dưới cơn tức giận sẽ giải quyết Phỉ Vô Tranh sao?
__ Hoàn toàn hoàn toàn! Không giống với dự tính!
Rốt cuộc là chỗ nào sai sót?
Hồng Ưng hít sâu một cái, muốn để mình bình tĩnh lại. Hắn căng thẳng, nhưng cũng hưng phấn, chỉ cần nghĩ tới tương lai sau khi thành công, hắn sẽ hưng phấn tới run rẩy. Cho nên, tuyệt không thể dung thứ cho bất cứ sai lầm nào. Trong lòng kiên định với suy nghĩ này, hắn dần bình tĩnh lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng cay độc, bất kể Phỉ Vô Thuật có hành động theo dự tính của hắn hy không, hôm nay đã bố trí thiên la địa võng cho y, chỉ cần y tới, nhất định sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này!
“Mang theo một đồng bọn, là cơ giáp viễn trình.” Trong cơ giáp bạc trắng truyền tới âm thanh bình ổn, đó là sự tự tin tuyệt đối của kỵ sĩ cơ giáp về thực lực, “Trước khi tôi giải quyết Phỉ Vô Thuật, người của anh phải giải quyết tên đó.”
“Được.” Hồng Ưng trầm giọng nói, “Enzo, tất cả nhờ cậu.”
“Ừ.” Cơ giáp bạc trắng đáp một tiếng, rồi nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, cơ giáp đen kịt đã tiếp cận, hắn phải đi nghênh chiến.
Nhìn bóng lưng cơ giáp bạc trắng, Hồng Ưng không quay đầu, nhưng âm thanh lại dịu đi rất nhiều: “Vô Tranh, nỗ lực hơn mười năm, chính là ngày hôm nay.”
“Con biết.” Phỉ Vô Tranh không biểu cảm nhìn cơ giáp đen kịt xa xa, đúng, cậu biết, sớm đã dự liệu được ngày hôm nay. Chậm rãi thở ra một hơi, trong con mắt tử la lan phản chiếu rõ chiếc cơ giáp đen càng lúc càng gần, đột nhiên có cảm giác thư thái đã đến ngày này rồi, tựa như gánh nặng giam cầm mình cuối cùng đã biến mất, toàn thân trở nên nhẹ nhàng, dưới chân hư ảo ngả nghiêng suýt ngã ngồi dưới đất.
Không tới nơi này một chuyến, hoàn toàn không biết tinh cầu thủ đô vậy mà cũng có một góc như thế.
“Người đang ở đâu?” Adolf nhìn trái ngó phải, nếu Phỉ Vô Thuật đã không gấp, vậy hắn gấp cái gì chứ?
Phỉ Vô Thuật dừng bước, đưa tay chỉ đỉnh tòa nhà cao tầng chỉ mới hoàn công một nửa gần đó: “Đang ở đó đợi đấy.”
Adolf nhìn theo hướng Phỉ Vô Thuật chỉ, mơ hồ có thể thấy mấy điểm đen nhỏ của mấy người đang di động ở đó. Đồng thời có thể phán đoán, đối phương đã phát hiện ra họ.
“Cậu cứ thế lên trên?” Adolf hoài nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, “Em trai cậu còn đang ở trong tay họ!”
“Đương nhiên không phải cứ thế mà lên.” Phỉ Vô Thuật nhún vai, gọi một tiếng vào thế giới tinh thần, “Tần Tiểu Qua, ra đây.”
Cơ giáp đen kịt đường nét sắc bén xuất hiện trước mắt họ, Phỉ Vô Thuật liếc nhìn Adolf hận không thể sáp lại sờ vài cái bên cạnh: “Cậu cũng có cơ giáp đúng không? Cùng lên đi, nếu có tôm tép thì giao cho cậu.”
“Tại sao tới tôi thì là tôm tép?” Adolf bất mãn báo oán, “Tôi có mất mặt thế không?!”
Hắn vừa dứt lời, một cơ giáp xanh đậm như nước biển liền xuất hiện bên cạnh cơ giáp đen kịt, so với cơ giáp đen thì lùn hơn chút, thân hình thích hợp, đường nét thoải mái, nhìn có cảm giác ưu nhã thanh quý, cùng bộ dạng vô lại một thân dung tục của Adolf hoàn toàn không hợp, cách biệt như trời và đất!
Phỉ Vô Thuật không thể tin: “Đây là cơ giáp của cậu?” Trong đầu y chỉ hiện lên một câu__ hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Ha, ha ha… coi như là vậy đi.” Adolf nhìn trời, vẻ mặt lúng túng phô diễn, xem ra rất tự biết mình, “Dù sao chính là thế đó.”
Nhìn bộ dạng không muốn nói nhiều cả Adolf, Phỉ Vô Thuật cũng không truy vấn nữa, chỉ vỗ vỗ vai Adolf: “Không ngờ tên nhà cậu cư nhiên cũng có cơ giáp đặc thù, rốt cuộc còn che giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?”
Adolf chớp chớp mắt: “Cậu che giấu tôi bao nhiêu, tôi liền che giấu cậu bấy nhiêu.”
Phỉ Vô Thuật cười, tên này cũng hiểu được nhỉ. Nhưng y làm chuyện gì cũng không hề né tránh Adolf, bị hắn nhìn ra kỳ quái cũng không có gì lạ. Vốn cũng không phải muốn cố ý che giấu, chỉ là không muốn hắn chen vào vũng nước đục này… giống như vũng nước đục của bản thân Adolf đã đủ sâu rồi.
Ngược lại, Adolf cũng nghĩ thế chứ nhỉ.
Chẳng qua khi chân chính cần giúp đỡ, họ cũng sẽ không keo kiệt mở miệng. Anh em có lúc chính là lấy ra để kêu tới kêu đi.
“Viễn trình? Tự chọn tốt vị trí để làm viện trợ đi, kỹ thuật đừng kém quá đấy.” Phỉ Vô Thuật liếc nhìn bố trí mũi nhọn trên cơ giáp của Adolf, nghĩ đúng là người không thể nhìn tướng mạo, cái tên mặc quần lót đỏ may bằng tay, cư nhiên có một cơ giáp đặc chế bán cả trăm ngàn hắn cũng không đổi nổi.
Adolf đắc ý gật đầu, cười hề hề, một lời hai nghĩa ám thị: “Kỹ thuật bắn súng của gia rất chuẩn, cậu có muốn thử không?”
“Tôi có đối tượng rồi.” Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Adolf tràn đầy đồng tình, cậu cư nhiên dám ở trước mặt Tần Dực đào góc tường anh ta, chuẩn bị chết một ngàn lần chưa?
Adolf: “=口=”
Lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng đó, khóe môi nở nụ cười quái dị bí ẩn, Phỉ Vô Thuật nhẹ cười trong thế giới tinh thần: “Tiểu Dực Dực, anh nói xem họ có phải đã đợi tới rất gấp rồi không?”
Tần Dực bình tĩnh nói: “Chịu đi gặp họ, đợi là nên thôi.”
Phỉ Vô Thuật cười lớn: “Nói không sai! Chúng ta hạ mình tới xem màn kịch nhàm chán của họ, là nể mặt họ, cho họ chờ chút cũng là nên!” Y thích cảm giác cao cao tại thượng cúi nhìn kẻ địch, ừm, cảm giác thật không tồi.
Hai tay như đao leo lên cơ giáp, thân thể linh hoạt trượt vào khoang điều khiển, thời gian của toàn bộ động tác không vượt quá hai giây, liền mạch đơn giản, đủ nhìn ra được thời gian y ngâm trên cơ giáp bao lâu, càng có thể bước thêm một bước suy đoán ra cơ bản của y về cơ giáp cố định vững chắc thế nào.
Người trên tòa nhà cao tầng quan sát tự nhiên cũng phát hiện điểm này.
“Bọn họ đang nói gì?” Hồng Ưng hôm nay cũng đến đây, hôm nay là điểm mấu chốt thắng làm vua thua làm giặc, nếu hôm nay không thành công, vậy đợi Phỉ Vô Thuật trở về trường, mấy quân cờ Hastings cài vào liền sẽ bại lộ hết, hơn nữa còn liên lụy đến thiếu tướng Hastings. Nếu phạm phải sai lầm như thế, không đợi Phỉ Vô Thuật tìm bọn họ đòi lại, đầu tiên họ đã bị thiếu tướng trừ khử.
Cho nên hắn rất căng thẳng, lòng bàn tay cũng rịn đầy mồ hôi trơn trợt, hắn đi qua đi lại cạnh Phỉ Vô Tranh, cuối cùng nhịn không được, ngẩng đầu hỏi cơ giáp cận chiến màu trắng bạc bên cạnh: “Bọn họ đang nói gì? Tại sao còn chưa qua?!”
Phỉ Vô Thuật đến, trễ hơn thời gian họ dự tính không chỉ mười lần, tự cho rằng rất hiểu tâm tư đối thủ, kết quả lại hoàn toàn đoán sai phản ứng của đối phương, phần vượt khỏi kế hoạch khiến hắn bất an lại lo lắng.
Trong cơ giáp màu bạc trắng truyền tới giọng nói trầm ổn của một người thanh niên: “Cậu ta lên cơ giáp rồi. Là một cao thủ.”
“Lên cơ giáp?” Hồng Ưng phát hiện hắn lại đoán sai rồi, Phỉ Vô Thuật muốn chọi cứng? Lẽ nào không lo lắng cho an nguy của Phỉ Vô Tranh sao? Không sợ bọn họ dưới cơn tức giận sẽ giải quyết Phỉ Vô Tranh sao?
__ Hoàn toàn hoàn toàn! Không giống với dự tính!
Rốt cuộc là chỗ nào sai sót?
Hồng Ưng hít sâu một cái, muốn để mình bình tĩnh lại. Hắn căng thẳng, nhưng cũng hưng phấn, chỉ cần nghĩ tới tương lai sau khi thành công, hắn sẽ hưng phấn tới run rẩy. Cho nên, tuyệt không thể dung thứ cho bất cứ sai lầm nào. Trong lòng kiên định với suy nghĩ này, hắn dần bình tĩnh lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng cay độc, bất kể Phỉ Vô Thuật có hành động theo dự tính của hắn hy không, hôm nay đã bố trí thiên la địa võng cho y, chỉ cần y tới, nhất định sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này!
“Mang theo một đồng bọn, là cơ giáp viễn trình.” Trong cơ giáp bạc trắng truyền tới âm thanh bình ổn, đó là sự tự tin tuyệt đối của kỵ sĩ cơ giáp về thực lực, “Trước khi tôi giải quyết Phỉ Vô Thuật, người của anh phải giải quyết tên đó.”
“Được.” Hồng Ưng trầm giọng nói, “Enzo, tất cả nhờ cậu.”
“Ừ.” Cơ giáp bạc trắng đáp một tiếng, rồi nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, cơ giáp đen kịt đã tiếp cận, hắn phải đi nghênh chiến.
Nhìn bóng lưng cơ giáp bạc trắng, Hồng Ưng không quay đầu, nhưng âm thanh lại dịu đi rất nhiều: “Vô Tranh, nỗ lực hơn mười năm, chính là ngày hôm nay.”
“Con biết.” Phỉ Vô Tranh không biểu cảm nhìn cơ giáp đen kịt xa xa, đúng, cậu biết, sớm đã dự liệu được ngày hôm nay. Chậm rãi thở ra một hơi, trong con mắt tử la lan phản chiếu rõ chiếc cơ giáp đen càng lúc càng gần, đột nhiên có cảm giác thư thái đã đến ngày này rồi, tựa như gánh nặng giam cầm mình cuối cùng đã biến mất, toàn thân trở nên nhẹ nhàng, dưới chân hư ảo ngả nghiêng suýt ngã ngồi dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất