Chương 75: Kẻ sau màn 2
Hồng Ưng điều khiển cơ giáp lao vào khu đông đúc.
Trước đó, hắn vẫn luôn chạy trốn tới những nơi hẻo lánh. Không phải vì hắn đột nhiên dâng trào lương tâm không muốn liên lụy nhân dân vô tội, mà là hắn biết, nếu hắn dám xông vào khu đông đúc, gây ra hỗn loạn lớn, thiếu tướng Hastings nhất định sẽ giải quyết hắn trước cả Phỉ gia.
Cho nên hắn không dám lao vào khu đông đúc, cho dù vào đó rồi sẽ có lợi cho hắn thoát khỏi kẻ truy đuổi, hắn cũng không dám.
Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên chuyển hướng, nhắm thẳng vào khu đô thị.
Vì hắn phát hiện một chiếc cơ giáp trong số những người đuổi theo, mà chủ nhân của chiếc cơ giáp đó hắn biết, là bậc thầy điều khiển vương bài chỉ đếm được trên đầu ngón tay của liên bang, Samuel.
Ngay lúc phát hiện chiếc cơ giáp này, hắn đã không còn ôm hy vọng đối với việc chạy thoát nữa.
Nếu đều phải chết, vậy thì ít nhất hắn phải cho Phỉ Vô Tranh một con đường thoát thân! Hắn mắc nợ đứa trẻ này quá nhiều, nếu trước khi chết có thể làm một hai chuyện cho nó, nội tâm hổ thẹn đại khái sẽ được an ổn hơn chút.
Vào khu phố xá sầm uất, tạo ra hỗn loạn lớn, Phỉ Vô Tranh nhất định có thể nhân cơ hội chạy đi!
Trong khu phố trật tự đột nhiên xông vào một chiếc cơ giáp màu đỏ, tốc độ cực nhanh vút qua trên không, cuốn lên khí lưu thật mạnh không chút lưu tình hất ngã dòng xe từ qua lại không ngừng xung quanh, đụng vào một tòa nhà cạnh đó, khói bụi mù mịt, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.
Phỉ Vô Tranh vẫn luôn được cơ giáp màu đỏ cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay, nhưng cho dù là vậy, khi Hồng Ưng né tránh vết thương chí mạng mà biến đổi tốc độ, chuyển ngoặt, dừng đột ngột sinh ra lực chấn vẫn khiến thân thể cậu hoàn toàn không thích ứng nổi, mao mạch huyết quản trên người bắt đầu nứt vỡ, dưới làn da trắng tinh dần nổi lên màu đỏ sậm quái dị.
Mắt vì sung huyết, nên dù đã nhắm chặt vẫn thấy một phiến đỏ sậm. Đầu choáng, tai ù, cảm giác buồn nôn thật lớn ập lên ngực… Phỉ Vô Tranh mơ hồ nghĩ, có lẽ khác với lần trước khi lừa Phỉ Vô Thuật, lần này thật sự là không được rồi, thật khó chịu…
“Vô Tranh, con kiên trì thêm một chút, chú sẽ đưa con đến chỗ an toàn!” Hồng Ưng cũng phát hiện tình huống của Phỉ Vô Tranh, Phỉ Vô Tranh không có thể thuật cường đại như hắn, cũng không có túi dịch giảm sốc trong khoang điều khiển, nếu còn tiếp tục cường ngạnh chịu đựng mấy lần lực xung kích khi chuyển đổi phương hướng, thân thể cậu sẽ bị hủy từ trong ra ngoài.
“Ưm…” Mơ hồ nghe được tiếng Hồng Ưng, cơn đau đầu kịch liệt liên tục ập vào não, một thời gian rất dài sau đó, Phỉ Vô Tranh mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cắn đầu lưỡi, hy vọng có thể làm được như Hồng Ưng mong muốn, tiếp tục kiên trì!
Hồng Ưng không nghe được lời đáp của Phỉ Vô Tranh, dưới tình huống vội vã chạy trốn, chút âm thanh đó của Phỉ Vô Tranh sao có thể truyền được vào tai hắn?
Hắn không để ý Phỉ Vô Tranh có thể nghe được hay không, hắn chỉ muốn trước khi sinh mệnh kết thúc, nói ra những lời đã muốn nói từ rất lâu về trước.
“Cho tới nay, vẫn chưa từng nghiêm túc cảm ơn con.” Hắn trầm giọng nói, “Cũng chưa từng nghiêm túc nói xin lỗi con.”
Phỉ Vô Tranh đã chìm vào trạng thái bán hôn mê, bên tai mơ hồ truyền tới âm thanh trầm trầm, khiến cậu rất muốn nỗ lực nghe cho rõ, nhưng lại bị một cơn đau ập đến trong đầu, chẳng còn cách nào bị cuốn vào bóng tối càng sâu hơn.
“… Vô Tranh, cho dù không thể trở về Phỉ gia nữa, con cũng phải cố gắng sống tiếp.”
Giọng Hồng Ưng mang theo thở than, mà sau thở than, nhu hòa trong mắt thoáng cái tan đi, chuyển sang sắc bén.
Tiếng cảnh báo trong khoang điều khiển vang lên liên tục không ngừng, đã phân không rõ là vấn đề ở bộ vị nào. Chùm năng lượng chi chít tới từ sau lưng khiến hắn mệt mỏi chạy trốn, tinh thần lực tập trung cao độ sau khi duy trì gần nửa tiếng, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.
Nhưng vẻ mặt hắn lại càng lúc càng trở nên trầm tĩnh thậm chí lãnh khốc, không quay đầu lại nhìn lần nào, chỉ là từ chùm năng lượng đâm xuyên tới có thể nhìn ra được, người sau lưng không hề bị cắt đuôi__ cũng phải, hắn làm sao có thể cắt đuôi Samuel?
Nhưng, hắn không cắt đuôi được những người đó, lại vẫn có thể làm được một vài chuyện trong năng lực, đặc biệt là khi kẻ truy kích kiêng kỵ tính mạng người bình thường, lực chú ý bị phân tán mức lớn nhất.
Lúc nghiêng người vượt qua khe hở giữa hai tòa nhà cao tầng, ai cũng không chú ý đến động tác nhỏ của hắn.
__ Trong chùm năng lượng chi chít đó hắn vẫn kiên quyết giữ tư thế bảo vệ tay phải cơ giáp, tay phải hoàn hảo không thương tổn cùng toàn thân rách nát thê thảm hình thành đối lập cực kỳ rõ ràng. Nhưng những kẻ truy đuổi cách hắn một khoảng cách nhất định, lại không phát hiện ra, trong lòng bày tay phải đó, đã trống rỗng.
Trên không trung thành phố hỗn loạn, mấy chiếc cơ giáp lao qua, cuộn lên gió mạnh rét lạnh, để lại con đường phế tích và hỗn loạn.
Mà hai tòa nhà cao tầng đứng sóng vai, tòa bên trái, là một khách sạn sa hoa. Trên tầng nào đó ở chính giữa, trong một căn phòng tư nhân nào đó, nơi liên thông giữa phòng và ban công, chỗ vươn ra ngoài là hồ bơi nổi lên bọt nước xanh biếc.
Trong hồ nước xanh biếc, trên mặt nước nổi một người.
Làn da sung huyết, hai mắt nhắm chặt, rõ ràng là Phỉ Vô Tranh không cần nghi ngờ.
Cho dù được cẩn thận ném ra cỡ nào, cho dù điểm rơi là ở trong nước, lực xung kích to lớn vẫn khiến nội tạng trong cơ thể cậu bị tổn thương, mắt, tai, khóe môi và mũi đều chảy máu, nhìn thấy ghê người.
Phỉ Vô Tranh chỉ cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát, đau đớn thê thảm. Nhưng dòng nước lạnh bao lấy thân thể lại khiến cảm giác đau này dần tê liệt đi.
Nước tràn vào lỗ tai, tất cả âm thanh bên ngoài đều bị sóng nước lọc đi, hư ảo cực kỳ không chân thật. Trong căn phòng trống rỗng tĩnh lặng vô thanh, cứ như cả thế giới đều đã bỏ lại cậu đi xa.
Chú… Hồng Ưng…
Trong đầu óc trống rỗng, rất nhiều người và việc được cố ý ấn vào lòng, từng chút một xé mở niêm phong đã lắng bụi, mang theo góc cuộn phiếm vàng, chậm rãi hiện lên trước mắt. Cứ như lại lần nữa trở về thời khắc ban đầu đó.
…
Khi đó, cậu chỉ có sáu tuổi, ngây thơ vô tri, sống trong sự nuông chiều ấm áp của anh trai.
Hồng Ưng là một trong rất đông những người chú thường tới Phỉ gia, nhưng cực kỳ chiều cậu, trừ anh ra, Hồng Ưng chính là người thứ hai tốt với cậu nhất. Còn về người cha không đáng tin Phỉ Đồ đó, trước giờ không hiểu làm sao chăm sóc con nít, làm sao thân cận con trẻ, trừ dọa người khóc xong lúng túng cười ha ha ra, ngay cả cách chọc người ta vui vẻ cũng không có.
Vì thế, Hồng Ưng luôn giống như một người cha khác của cậu, biết chọc người vui, biết ôn hòa vuốt đầu cậu nói Vô Tranh hôm nay có nghe lời anh trai không.
Năm sáu tuổi đó, cậu nhìn thấy chú Hồng Ưng tươi cười miễn cưỡng, tuy lúc đó cậu không hiểu biểu cảm khổ sở đó rốt cuộc đại biểu cái gì, nhưng biểu cảm nặng nề như thế luôn khắc sâu trong ký ức, không cách nào quên đi.
Hôm đó, chú Hồng Ưng rất nghiêm túc nhìn cậu, nói một câu “Xin lỗi”, câu này, vẫn rõ ràng mười năm như một trong đầu.
Sau đó cậu liền được chú Hồng Ưng đưa tới một nơi xa lạ, ở đó cậu gặp được thiếu niên đã thay đổi vận mệnh từ sau sáu tuổi của cậu.
Hastings vẫn còn thiếu niên đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cậu, ngữ điệu lạnh băng, không có chút cảm xúc phập phồng nào cho cậu hai chọn lựa: Một là thuyết phục gia chủ tương lai Phỉ Vô Thuật hợp tác với quân đội. Hai là tự mình trở thành gia chủ Phỉ gia.
Cậu ngu ngơ đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu lời Hastings, chỉ là bị khí thế lạnh lẽo khiếp người đó dọa không nói nên lời, cầu cứu nhìn sang chú Hồng Ưng bên cạnh.
Chú Hồng Ưng quỳ xổm, ôn hòa sờ đầu cậu: “Con muốn trở thành gia chủ Phỉ gia không?”
Gia chủ, là người giống như cha, uy phong lẫm liệt sao? Cậu kéo góc áo Hồng Ưng, có chút ao ước. Âm thanh Hồng Ưng vẫn ôn hòa trầm ổn như thế: “Đương nhiên đúng.”
Thế là cậu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Muốn.”
Khi đó ngu ngơ vô tri, cho đến khi cuối cùng dần trưởng thành, cho tới khi biết ban đầu Hồng Ưng thỏa hiệp với Hastings, là vì khi gia tộc Fernan vây diệt hải tặc tinh tế đã khống chế tất cả thủ hạ của hắn, cho đến khi biết Hồng Ưng kỳ thật không chỉ là muốn cứu anh em của hắn về, càng là vì dã tâm mưu hại Phỉ gia mới làm ra quyết định khi đó, cho đến khi biết Hồng Ưng là thật lòng thương yêu cậu, nhưng đồng dạng cũng đang lợi dụng cậu hoàn thành dã tâm của mình, cậu mới phát hiện mình đã làm rất nhiều chuyện sai, cậu mới hiểu, chữ muốn mà cậu đã trả lời đó, rốt cuộc thay đổi vận mệnh cậu bao nhiêu.
Trong lúc còn mờ mịt chưa rõ, con đường cậu bước đi, sớm đã lệch khỏi khởi điểm ban đầu quá nhiều.
Nếu khi đó chọn lựa chọn đầu tiên, vậy hiện tại liệu có gì khác biệt không? Mỗi khi Phỉ Vô Thuật tốt với cậu một phần, trong lòng cậu sẽ nảy ra nghi vấn này. Nghi vấn và mâu thuẫn sinh ra trong lòng, dần trở thành một sự dằn vặt đáng sợ.
Nhưng cậu lại không thể không nghĩ, vì Phỉ Vô Thuật thật sự đối với cậu quá tốt, tốt đến mức không thể không nghi vấn bản thân, nghi vấn quyết định ban đầu. Nhưng nghi vấn thì thế nào, đã bỏ ra nhiều như thế, còn có thể quay đầu được sao? Quay đầu rồi, làm sao mà cam tâm? Quay đầu rồi, vậy tất cả trước đó cậu làm tính là gì?
… Huống chi, sau khi cậu đã đáp lời thiếu niên tóc trắng đó, thật sự còn cơ hội quay đầu sao?
Cứ như khối u ác tính chảy máu chảy mủ trong tim, vốn có thể dứt khoát nhanh gọn một đao cắt đi, nhưng lại luôn bị sự quan tâm ngọt ngào nuôi dưỡng, phát triển càng lúc càng hừng hực sinh cơ, khiến người ta chịu đủ giày vò.
Bảo cậu làm sao có thể không hận Phỉ Vô Thuật?
Phỉ Vô Thuật tốt với cậu, chính là thuốc độc ngọt ngào.
Cậu vốn có thể không chút lưu luyến thẳng lưng bước trên nhân sinh thứ hai mà thiếu niên tóc trắng đã vạch cho cậu, cho dù có khổ, cậu cũng có thể thản nhiên gánh chịu. Nhưng có Phỉ Vô Thuật, nhìn thấy đủ loại tốt đẹp có thể tồn tại trên con đường thứ nhất, cho nên không thể tiếp tục kiên định đi con đường thứ hai.
Là Phỉ Vô Thuật khiến cậu nhìn thấy phong cảnh trên một con đường khác, nhưng con đường đó lại song song với đường dưới chân cậu, vĩnh viễn không có giao điểm. Cậu nhìn ngắm khát vọng hướng về thống khổ hối hận, nhưng không cách nào đi qua.
Nhìn thấy một khả năng càng thêm tốt đẹp nhưng không đạt được, còn không bằng đừng biết gì về nó. Người không biết gì mới có thể chuyên tâm bước đi, cho dù đi lên núi đao biển lửa, cũng không có tạp niệm.
Điều tốt đẹp dừng lại ở nơi đưa tay là với tới được, nhưng ngay lúc nhìn thấy nó lại buồn thay bị lý trí báo cho biết, đó là thứ có với cỡ nào cũng không thể chạm tới.
Cho nên Phỉ Vô Thuật, anh không nên cho tôi nhìn thấy một con đường khác, nhìn thấy một khả năng khác, một khả năng càng thêm hạnh phúc tốt đẹp!
Nhiều năm như thế, cậu phải chịu dằn vặt.
Khóe mắt chảy xuống một giọt óng ánh, thấm ướt vết máu còn chưa khô, từ lỗ tai trượt xuống dung vào mặt nước tĩnh lặng, màu đỏ nhạt lan ra trong nước, thoáng cái càng thêm nhạt, không còn nhìn thấy nữa.
Trên chân trời xa xôi, cơ giáp màu đỏ bị thanh kích dài thật lớn đâm thủng, ngã thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, tóe tia lửa rực rỡ.
Trong khoang cơ giáp đỏ rực, Hồng Ưng chậm rãi nhắm mắt lại, nếu có thể chọn lựa lần nữa…
Vô Tranh, xin lỗi.
Trước đó, hắn vẫn luôn chạy trốn tới những nơi hẻo lánh. Không phải vì hắn đột nhiên dâng trào lương tâm không muốn liên lụy nhân dân vô tội, mà là hắn biết, nếu hắn dám xông vào khu đông đúc, gây ra hỗn loạn lớn, thiếu tướng Hastings nhất định sẽ giải quyết hắn trước cả Phỉ gia.
Cho nên hắn không dám lao vào khu đông đúc, cho dù vào đó rồi sẽ có lợi cho hắn thoát khỏi kẻ truy đuổi, hắn cũng không dám.
Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên chuyển hướng, nhắm thẳng vào khu đô thị.
Vì hắn phát hiện một chiếc cơ giáp trong số những người đuổi theo, mà chủ nhân của chiếc cơ giáp đó hắn biết, là bậc thầy điều khiển vương bài chỉ đếm được trên đầu ngón tay của liên bang, Samuel.
Ngay lúc phát hiện chiếc cơ giáp này, hắn đã không còn ôm hy vọng đối với việc chạy thoát nữa.
Nếu đều phải chết, vậy thì ít nhất hắn phải cho Phỉ Vô Tranh một con đường thoát thân! Hắn mắc nợ đứa trẻ này quá nhiều, nếu trước khi chết có thể làm một hai chuyện cho nó, nội tâm hổ thẹn đại khái sẽ được an ổn hơn chút.
Vào khu phố xá sầm uất, tạo ra hỗn loạn lớn, Phỉ Vô Tranh nhất định có thể nhân cơ hội chạy đi!
Trong khu phố trật tự đột nhiên xông vào một chiếc cơ giáp màu đỏ, tốc độ cực nhanh vút qua trên không, cuốn lên khí lưu thật mạnh không chút lưu tình hất ngã dòng xe từ qua lại không ngừng xung quanh, đụng vào một tòa nhà cạnh đó, khói bụi mù mịt, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.
Phỉ Vô Tranh vẫn luôn được cơ giáp màu đỏ cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay, nhưng cho dù là vậy, khi Hồng Ưng né tránh vết thương chí mạng mà biến đổi tốc độ, chuyển ngoặt, dừng đột ngột sinh ra lực chấn vẫn khiến thân thể cậu hoàn toàn không thích ứng nổi, mao mạch huyết quản trên người bắt đầu nứt vỡ, dưới làn da trắng tinh dần nổi lên màu đỏ sậm quái dị.
Mắt vì sung huyết, nên dù đã nhắm chặt vẫn thấy một phiến đỏ sậm. Đầu choáng, tai ù, cảm giác buồn nôn thật lớn ập lên ngực… Phỉ Vô Tranh mơ hồ nghĩ, có lẽ khác với lần trước khi lừa Phỉ Vô Thuật, lần này thật sự là không được rồi, thật khó chịu…
“Vô Tranh, con kiên trì thêm một chút, chú sẽ đưa con đến chỗ an toàn!” Hồng Ưng cũng phát hiện tình huống của Phỉ Vô Tranh, Phỉ Vô Tranh không có thể thuật cường đại như hắn, cũng không có túi dịch giảm sốc trong khoang điều khiển, nếu còn tiếp tục cường ngạnh chịu đựng mấy lần lực xung kích khi chuyển đổi phương hướng, thân thể cậu sẽ bị hủy từ trong ra ngoài.
“Ưm…” Mơ hồ nghe được tiếng Hồng Ưng, cơn đau đầu kịch liệt liên tục ập vào não, một thời gian rất dài sau đó, Phỉ Vô Tranh mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cắn đầu lưỡi, hy vọng có thể làm được như Hồng Ưng mong muốn, tiếp tục kiên trì!
Hồng Ưng không nghe được lời đáp của Phỉ Vô Tranh, dưới tình huống vội vã chạy trốn, chút âm thanh đó của Phỉ Vô Tranh sao có thể truyền được vào tai hắn?
Hắn không để ý Phỉ Vô Tranh có thể nghe được hay không, hắn chỉ muốn trước khi sinh mệnh kết thúc, nói ra những lời đã muốn nói từ rất lâu về trước.
“Cho tới nay, vẫn chưa từng nghiêm túc cảm ơn con.” Hắn trầm giọng nói, “Cũng chưa từng nghiêm túc nói xin lỗi con.”
Phỉ Vô Tranh đã chìm vào trạng thái bán hôn mê, bên tai mơ hồ truyền tới âm thanh trầm trầm, khiến cậu rất muốn nỗ lực nghe cho rõ, nhưng lại bị một cơn đau ập đến trong đầu, chẳng còn cách nào bị cuốn vào bóng tối càng sâu hơn.
“… Vô Tranh, cho dù không thể trở về Phỉ gia nữa, con cũng phải cố gắng sống tiếp.”
Giọng Hồng Ưng mang theo thở than, mà sau thở than, nhu hòa trong mắt thoáng cái tan đi, chuyển sang sắc bén.
Tiếng cảnh báo trong khoang điều khiển vang lên liên tục không ngừng, đã phân không rõ là vấn đề ở bộ vị nào. Chùm năng lượng chi chít tới từ sau lưng khiến hắn mệt mỏi chạy trốn, tinh thần lực tập trung cao độ sau khi duy trì gần nửa tiếng, mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.
Nhưng vẻ mặt hắn lại càng lúc càng trở nên trầm tĩnh thậm chí lãnh khốc, không quay đầu lại nhìn lần nào, chỉ là từ chùm năng lượng đâm xuyên tới có thể nhìn ra được, người sau lưng không hề bị cắt đuôi__ cũng phải, hắn làm sao có thể cắt đuôi Samuel?
Nhưng, hắn không cắt đuôi được những người đó, lại vẫn có thể làm được một vài chuyện trong năng lực, đặc biệt là khi kẻ truy kích kiêng kỵ tính mạng người bình thường, lực chú ý bị phân tán mức lớn nhất.
Lúc nghiêng người vượt qua khe hở giữa hai tòa nhà cao tầng, ai cũng không chú ý đến động tác nhỏ của hắn.
__ Trong chùm năng lượng chi chít đó hắn vẫn kiên quyết giữ tư thế bảo vệ tay phải cơ giáp, tay phải hoàn hảo không thương tổn cùng toàn thân rách nát thê thảm hình thành đối lập cực kỳ rõ ràng. Nhưng những kẻ truy đuổi cách hắn một khoảng cách nhất định, lại không phát hiện ra, trong lòng bày tay phải đó, đã trống rỗng.
Trên không trung thành phố hỗn loạn, mấy chiếc cơ giáp lao qua, cuộn lên gió mạnh rét lạnh, để lại con đường phế tích và hỗn loạn.
Mà hai tòa nhà cao tầng đứng sóng vai, tòa bên trái, là một khách sạn sa hoa. Trên tầng nào đó ở chính giữa, trong một căn phòng tư nhân nào đó, nơi liên thông giữa phòng và ban công, chỗ vươn ra ngoài là hồ bơi nổi lên bọt nước xanh biếc.
Trong hồ nước xanh biếc, trên mặt nước nổi một người.
Làn da sung huyết, hai mắt nhắm chặt, rõ ràng là Phỉ Vô Tranh không cần nghi ngờ.
Cho dù được cẩn thận ném ra cỡ nào, cho dù điểm rơi là ở trong nước, lực xung kích to lớn vẫn khiến nội tạng trong cơ thể cậu bị tổn thương, mắt, tai, khóe môi và mũi đều chảy máu, nhìn thấy ghê người.
Phỉ Vô Tranh chỉ cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát, đau đớn thê thảm. Nhưng dòng nước lạnh bao lấy thân thể lại khiến cảm giác đau này dần tê liệt đi.
Nước tràn vào lỗ tai, tất cả âm thanh bên ngoài đều bị sóng nước lọc đi, hư ảo cực kỳ không chân thật. Trong căn phòng trống rỗng tĩnh lặng vô thanh, cứ như cả thế giới đều đã bỏ lại cậu đi xa.
Chú… Hồng Ưng…
Trong đầu óc trống rỗng, rất nhiều người và việc được cố ý ấn vào lòng, từng chút một xé mở niêm phong đã lắng bụi, mang theo góc cuộn phiếm vàng, chậm rãi hiện lên trước mắt. Cứ như lại lần nữa trở về thời khắc ban đầu đó.
…
Khi đó, cậu chỉ có sáu tuổi, ngây thơ vô tri, sống trong sự nuông chiều ấm áp của anh trai.
Hồng Ưng là một trong rất đông những người chú thường tới Phỉ gia, nhưng cực kỳ chiều cậu, trừ anh ra, Hồng Ưng chính là người thứ hai tốt với cậu nhất. Còn về người cha không đáng tin Phỉ Đồ đó, trước giờ không hiểu làm sao chăm sóc con nít, làm sao thân cận con trẻ, trừ dọa người khóc xong lúng túng cười ha ha ra, ngay cả cách chọc người ta vui vẻ cũng không có.
Vì thế, Hồng Ưng luôn giống như một người cha khác của cậu, biết chọc người vui, biết ôn hòa vuốt đầu cậu nói Vô Tranh hôm nay có nghe lời anh trai không.
Năm sáu tuổi đó, cậu nhìn thấy chú Hồng Ưng tươi cười miễn cưỡng, tuy lúc đó cậu không hiểu biểu cảm khổ sở đó rốt cuộc đại biểu cái gì, nhưng biểu cảm nặng nề như thế luôn khắc sâu trong ký ức, không cách nào quên đi.
Hôm đó, chú Hồng Ưng rất nghiêm túc nhìn cậu, nói một câu “Xin lỗi”, câu này, vẫn rõ ràng mười năm như một trong đầu.
Sau đó cậu liền được chú Hồng Ưng đưa tới một nơi xa lạ, ở đó cậu gặp được thiếu niên đã thay đổi vận mệnh từ sau sáu tuổi của cậu.
Hastings vẫn còn thiếu niên đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cậu, ngữ điệu lạnh băng, không có chút cảm xúc phập phồng nào cho cậu hai chọn lựa: Một là thuyết phục gia chủ tương lai Phỉ Vô Thuật hợp tác với quân đội. Hai là tự mình trở thành gia chủ Phỉ gia.
Cậu ngu ngơ đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu lời Hastings, chỉ là bị khí thế lạnh lẽo khiếp người đó dọa không nói nên lời, cầu cứu nhìn sang chú Hồng Ưng bên cạnh.
Chú Hồng Ưng quỳ xổm, ôn hòa sờ đầu cậu: “Con muốn trở thành gia chủ Phỉ gia không?”
Gia chủ, là người giống như cha, uy phong lẫm liệt sao? Cậu kéo góc áo Hồng Ưng, có chút ao ước. Âm thanh Hồng Ưng vẫn ôn hòa trầm ổn như thế: “Đương nhiên đúng.”
Thế là cậu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Muốn.”
Khi đó ngu ngơ vô tri, cho đến khi cuối cùng dần trưởng thành, cho tới khi biết ban đầu Hồng Ưng thỏa hiệp với Hastings, là vì khi gia tộc Fernan vây diệt hải tặc tinh tế đã khống chế tất cả thủ hạ của hắn, cho đến khi biết Hồng Ưng kỳ thật không chỉ là muốn cứu anh em của hắn về, càng là vì dã tâm mưu hại Phỉ gia mới làm ra quyết định khi đó, cho đến khi biết Hồng Ưng là thật lòng thương yêu cậu, nhưng đồng dạng cũng đang lợi dụng cậu hoàn thành dã tâm của mình, cậu mới phát hiện mình đã làm rất nhiều chuyện sai, cậu mới hiểu, chữ muốn mà cậu đã trả lời đó, rốt cuộc thay đổi vận mệnh cậu bao nhiêu.
Trong lúc còn mờ mịt chưa rõ, con đường cậu bước đi, sớm đã lệch khỏi khởi điểm ban đầu quá nhiều.
Nếu khi đó chọn lựa chọn đầu tiên, vậy hiện tại liệu có gì khác biệt không? Mỗi khi Phỉ Vô Thuật tốt với cậu một phần, trong lòng cậu sẽ nảy ra nghi vấn này. Nghi vấn và mâu thuẫn sinh ra trong lòng, dần trở thành một sự dằn vặt đáng sợ.
Nhưng cậu lại không thể không nghĩ, vì Phỉ Vô Thuật thật sự đối với cậu quá tốt, tốt đến mức không thể không nghi vấn bản thân, nghi vấn quyết định ban đầu. Nhưng nghi vấn thì thế nào, đã bỏ ra nhiều như thế, còn có thể quay đầu được sao? Quay đầu rồi, làm sao mà cam tâm? Quay đầu rồi, vậy tất cả trước đó cậu làm tính là gì?
… Huống chi, sau khi cậu đã đáp lời thiếu niên tóc trắng đó, thật sự còn cơ hội quay đầu sao?
Cứ như khối u ác tính chảy máu chảy mủ trong tim, vốn có thể dứt khoát nhanh gọn một đao cắt đi, nhưng lại luôn bị sự quan tâm ngọt ngào nuôi dưỡng, phát triển càng lúc càng hừng hực sinh cơ, khiến người ta chịu đủ giày vò.
Bảo cậu làm sao có thể không hận Phỉ Vô Thuật?
Phỉ Vô Thuật tốt với cậu, chính là thuốc độc ngọt ngào.
Cậu vốn có thể không chút lưu luyến thẳng lưng bước trên nhân sinh thứ hai mà thiếu niên tóc trắng đã vạch cho cậu, cho dù có khổ, cậu cũng có thể thản nhiên gánh chịu. Nhưng có Phỉ Vô Thuật, nhìn thấy đủ loại tốt đẹp có thể tồn tại trên con đường thứ nhất, cho nên không thể tiếp tục kiên định đi con đường thứ hai.
Là Phỉ Vô Thuật khiến cậu nhìn thấy phong cảnh trên một con đường khác, nhưng con đường đó lại song song với đường dưới chân cậu, vĩnh viễn không có giao điểm. Cậu nhìn ngắm khát vọng hướng về thống khổ hối hận, nhưng không cách nào đi qua.
Nhìn thấy một khả năng càng thêm tốt đẹp nhưng không đạt được, còn không bằng đừng biết gì về nó. Người không biết gì mới có thể chuyên tâm bước đi, cho dù đi lên núi đao biển lửa, cũng không có tạp niệm.
Điều tốt đẹp dừng lại ở nơi đưa tay là với tới được, nhưng ngay lúc nhìn thấy nó lại buồn thay bị lý trí báo cho biết, đó là thứ có với cỡ nào cũng không thể chạm tới.
Cho nên Phỉ Vô Thuật, anh không nên cho tôi nhìn thấy một con đường khác, nhìn thấy một khả năng khác, một khả năng càng thêm hạnh phúc tốt đẹp!
Nhiều năm như thế, cậu phải chịu dằn vặt.
Khóe mắt chảy xuống một giọt óng ánh, thấm ướt vết máu còn chưa khô, từ lỗ tai trượt xuống dung vào mặt nước tĩnh lặng, màu đỏ nhạt lan ra trong nước, thoáng cái càng thêm nhạt, không còn nhìn thấy nữa.
Trên chân trời xa xôi, cơ giáp màu đỏ bị thanh kích dài thật lớn đâm thủng, ngã thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, tóe tia lửa rực rỡ.
Trong khoang cơ giáp đỏ rực, Hồng Ưng chậm rãi nhắm mắt lại, nếu có thể chọn lựa lần nữa…
Vô Tranh, xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất