Chương 89: Một người một câu chuyện 5
Yên tĩnh nghe xong chuyện Phỉ Vô Thuật, con mắt đen kịt của Tần Dực vẫn không chút dao động nhìn Lallot, nhàn nhạt nói: “Còn chuyện gì nữa?”
Lallot sờ mặt, hắn biểu hiện rõ ràng vậy sao?
“Cái này…” Lallot nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói trực tiếp một chút, mỉm cười nói, “Dưới danh Tần gia có một tinh cầu nô lệ tên Bàn Khê, đại thiếu có thể tặng cho tôi không?”… Vẻ mặt hắn rất tự nhiên, cứ như mở miệng xin không phải tinh cầu, mà chỉ là một món đồ nhỏ không quan trọng.
“Chỉ có chuyện này?”
“Chỉ có chuyện này.”
Tần Dực bình tĩnh gật đầu: “Ừm.” Sau đó liền ngắt liên lạc, quay người đi.
Lallot nhìn màn hình đen thui, nghiền ngẫm gãi cằm__ Ý của chữ ừm này, là đáp ứng phải không?
Hắn cười, Tần đại thiếu thật thú vị.
Tần Dực bước vào tòa nhà của Tần gia, trước là đi gặp lão quản gia Tần gia, nghiêm túc hữu lễ hỏi thăm người đã chăm mình tới lớn, sau đó mới mở miệng nói: “Chú Cận, Tần gia chúng ta có phải có một tinh cầu nô lệ tên Bàn Khê không?”
Chú Cận đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần khí sắc vẫn cực tốt. Có chút quái dị vì sao đại thiếu gia đột nhiên sẽ quan tâm chuyện này, nhưng vẫn cẩn thận đáp: “Đúng vậy. Thiếu gia có gì muốn phân phó sao?”
Tần Dực khẽ gật đầu: “Sau này, tinh cầu đó là của Tương Thủy Cốc gia Cốc Úc.” Hắn nhẹ nói, “Rút nhân thủ của Tần gia về.”
“Tôi đã biết, thiếu gia.” Tuy rất kinh ngạc, nhưng chú Cận vẫn tự nhiên đáp lời, “Tôi lát nữa sẽ đi an bài.”
“Ừm.” Tần Dực nhìn chủ phòng cao lớn tựa như một con mãnh thú đang khom mình trước mặt, hỏi, “Cha đang ở bên trong?”
“Vâng.” Chú Cận đáp, “Sau khi nghe tin thiếu gia trở về, Tần chủ liền đợi bên trong.”
Tần Dực ngừng một chút, không dễ phát giác nhíu mày: “Chú Cận, chuyện lần này rất nghiêm trọng?”
“Tôi không biết.” Chú Cận chân thành nói, “Chỉ là Tần chủ nói, muốn bàn kỹ.”
Vậy chính là rất nghiêm trọng.
Tần Dực quay người đi vào trong phòng, trong lòng mơ hồ đã đoán được sẽ bàn những gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Chú Cận nhìn bóng lưng thẳng tắp thon dài của thiếu gia nhà mình, cười tự hào, bất kể chuyện gì lớn, chỉ cần có Tần Dực Tần gia ở đây, vậy thì không có chuyện gì lớn hết!
Ông quay người, dự định đi thực hiện lời dặn dò của Tần Dực__ Bàn Khê tinh? Cái tinh cầu nô lệ nằm ở vùng ven tinh hệ Hà Việt đó? Chỗ hẻo lánh không có tài nguyên như vậy, Tần gia họ không có tâm tư đi xử lý, chỉ thuê vài tên vụn vặt quản lý, cho mấy người đó cuối mỗi năm nộp tiền thuê lên mà thôi.
Hiện nay Tần gia muốn thu hồi quyền cho thuê tinh cầu thôi, cũng chỉ là một câu nói. Chỗ nào cần rút nhân thủ Tần gia về đâu, ở đó làm sao lại có người Tần gia? Chú Cận cười lắc đầu, chuyện này, ông đi xử lý là được, cũng không cần phải tỉ mỉ giải thích cho đại thiếu gia nghe.
Phân phó cho quản sự xong, chú Cận quay người không đặt chuyện này vào lòng. Hoàn toàn không biết người của tinh cầu cho thuê đó đã bị Ngô Khởi bóp cổ. Đương nhiên nếu biết, sợ cũng chẳng tạo được chút chú ý nào cho ông.
Tóm lại, trong lúc vô tình, Bàn Khê tinh tràn đầy không khí căng thẳng cận chiến, lặng yên vô thức bớt đi một cuộc chiến. Ngô Khởi ở Bàn Khê tinh xoa nắm đấm hưng phấn không thôi, hoàn toàn không biết báo thù của “quân đội Tần gia” mà hắn ngày ngóng đêm trông, còn chưa manh nha đã bị bóp chết trong nôi.
Liên bang.
Sau khi thu máy thông tin, Tô Việt lại dẫn mấy học sinh đại biểu đến ký túc xá họ sẽ ở trong năm ngày này.
Angeral được nhà trường an bài trong khu biệt thự cao cấp trong trường, bọn Phỉ Vô Thuật được dính ánh sáng, cùng hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc thầy hướng dẫn, mỗi người một phòng, độ xa xỉ trong phòng khiến Phỉ Vô Thuật coi như có chút vừa lòng gật đầu, dùng thời gian tự do năm ngày đổi lấy thiết bị huấn luyện cao cấp được trang bị trong phòng, cũng coi như kiếm được một chút ít về__ cứ coi như y bế quan năm ngày, tiến hành huấn luyện kiểu phong bế vậy.
Mà sau khi xác nhận mấy học sinh đại biểu đã hoàn toàn ở dưới sự giám sát của quân đội, Tô Việt liền mắt nhắm mắt mở với động hướng của mấy người Phỉ Vô Thuật, không còn thái độ nghiêm khắc như trước đó nữa. Chỉ cần họ không làm chuyện gì trái quy định, thủ vệ binh sĩ đều sẽ xem như không nhìn thấy mấy người này.
Không có ai quản, Phỉ Vô Thuật lắc lư dạo bộ, liền cùng các đại biểu năm cao “rắp tâm khó lường” dạo bộ đến trước phòng của Angeral.
Angeral ở ngay phòng này, cửa phòng không đóng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn và người đại diện của hắn.
Mấy học sinh đại biểu năm cao chần chừ trước cửa, Phỉ Vô Thuật tự động lý giải biểu hiện của mấy thằng nhóc mới mọc lông này là thanh thuần xấu hổ, nhếch môi xấu xa với mấy người, bước thẳng tới, trong ánh mắt kinh hoảng không kịp cản trở của mấy người bên cạnh, đưa tay đẩy cửa, âm thanh nghênh ngang lập tức tràn đầy căn phòng__ “Angeral có đây không? Mấy tiền bối của tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, có thể gặp mặt nói chuyện chút không?” Y nghiêng người, dứt khoát bán đứng mấy vị tiền bối toàn thân cứng đờ biểu cảm cứng đờ, “Bàn chuyện nhân sinh bàn chuyện lý tưởng gì đó…”
Bất kể mấy người được gọi là tiền bối kia nháy mắt với y ra sao, y vẫn cười hì hì kín đáo tỉ mỉ đánh giá hai người trong phòng.
Agee vừa gặp qua rồi, vậy người còn lại chính là… Angeral?
Phỉ Vô Thuật quái dị nhìn sang người đàn ông đồng dạng cũng kinh ngạc nhìn qua, bất giác nảy lên cơn xúc động muốn rút lui__ dạng đàn ông cao thượng sáng rực toàn thân lấp lánh này rốt cuộc là muốn làm sao? So với Tô Việt nghiêm khắc, cái này mới là loại hình y không giỏi ứng phó nhất đấy?!
Nhưng thân thể vừa lùi được một nửa đã bị người ta cản lại đằng sau, y nghiêng mặt nhìn, học sinh đại biểu năm năm Thiết Nhai ngoài cười trong không cười đưa tay giữ chặt vai y, tay dùng lực siết vai y, thấp giọng nói: “Gây họa xong liền muốn toàn thân trở lui? Thằng nhóc cậu cứ đợi đó cho chúng tôi.”
Hắn quay đầu chính là tươi cười: “Ngài Angeral, quấy rầy rồi.”
Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, tốc độ biến sắc mặt này đúng nhanh!
Nhưng đi là đi không được rồi, Phỉ Vô Thuật nhún vai, dùng cùi chỏ đẩy Thiết Nhai một cái, âm thanh người trong phòng đều có thể nghe được: “Anh bóp tôi làm gì? Tôi không phải là thấy mấy người ai ai cũng__ ưm…” Miệng y bị Thiết Nhai nhanh chóng bịt kín.
Thiết Nhai cười ngốc với Angeral đang nghi hoặc, trong lòng lại quỳ lạy Phỉ Vô Thuật, coi như hắn sợ y! Tên này rốt cuộc có thần kinh kiểu gì? Trước mắt Angeral cũng là một bộ hống hách nghênh ngang, là cố ý hay vẫn là cố ý?
Nghĩ nghĩ, Thiết Nhai xác định, tên đàn em này nhất định là vì muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc với Angeral mới làm thế! Quá gian xảo!
Angeral buồn cười nhìn động tác nhỏ giữa họ, cũng thật sự cười ra, nụ cười tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái, khiến mấy tên vì gặp thần tượng mà vô cùng căng thẳng bất giác thả lỏng nhiều.
Âm thanh đó rất dễ nghe, không phải siêu phàm thoát tục, mà là dịu hòa dễ gần, cứ thế kéo được hảo cảm của người khác: “Vào cả đi. Đúng lúc tôi đang rảnh, đang nghĩ xem nên làm gì mới được.”
Phỉ Vô Thuật đưa tay sờ mũi, phát hiện đối phương tuy là loại hình mình không giỏi đối mặt, nhưng cũng hoàn toàn khiến người ta không thể bài xích nổi. Bị Thiết Nhai nửa kéo nửa đẩy, y vẫn bước vào phòng, ngồi xuống sô pha đối diện Angeral.
Ngồi xuống rồi mới nhớ tới chữ ký Adolf ủy thác… có lẽ kỳ thật là nhớ tới chữ ký ‘đáng giá’__ tóm lại Phỉ Vô Thuật nhìn trái nhìn phải cái đám năm cao lại xấu hổ bắt đầu trầm mặc kia, việc nghĩa không từ mở miệng trước: “Angeral, có thể cho tôi một ít chữ ký của anh không? Bạn học của tôi rất muốn có.”
Angeral hiếm khi bị người ta đối đãi thẳng thắn trực tiếp như vậy, con mắt xanh khổng tước cong thành ánh trăng xinh đẹp, hắn gật đầu: “Đương nhiên có thể, xin hỏi cần bao nhiêu?”
Phỉ Vô Thuật không chút khách khí vung tay: “Không cần nhiều quá, một trăm tám mươi tấm thế nào?”
Thiết Nhai ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe, muốn nhân cơ hội cọ một chữ ký suýt nữa trợn lồi cả mắt__ Không – cần – nhiều – quá?!
Lallot sờ mặt, hắn biểu hiện rõ ràng vậy sao?
“Cái này…” Lallot nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói trực tiếp một chút, mỉm cười nói, “Dưới danh Tần gia có một tinh cầu nô lệ tên Bàn Khê, đại thiếu có thể tặng cho tôi không?”… Vẻ mặt hắn rất tự nhiên, cứ như mở miệng xin không phải tinh cầu, mà chỉ là một món đồ nhỏ không quan trọng.
“Chỉ có chuyện này?”
“Chỉ có chuyện này.”
Tần Dực bình tĩnh gật đầu: “Ừm.” Sau đó liền ngắt liên lạc, quay người đi.
Lallot nhìn màn hình đen thui, nghiền ngẫm gãi cằm__ Ý của chữ ừm này, là đáp ứng phải không?
Hắn cười, Tần đại thiếu thật thú vị.
Tần Dực bước vào tòa nhà của Tần gia, trước là đi gặp lão quản gia Tần gia, nghiêm túc hữu lễ hỏi thăm người đã chăm mình tới lớn, sau đó mới mở miệng nói: “Chú Cận, Tần gia chúng ta có phải có một tinh cầu nô lệ tên Bàn Khê không?”
Chú Cận đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần khí sắc vẫn cực tốt. Có chút quái dị vì sao đại thiếu gia đột nhiên sẽ quan tâm chuyện này, nhưng vẫn cẩn thận đáp: “Đúng vậy. Thiếu gia có gì muốn phân phó sao?”
Tần Dực khẽ gật đầu: “Sau này, tinh cầu đó là của Tương Thủy Cốc gia Cốc Úc.” Hắn nhẹ nói, “Rút nhân thủ của Tần gia về.”
“Tôi đã biết, thiếu gia.” Tuy rất kinh ngạc, nhưng chú Cận vẫn tự nhiên đáp lời, “Tôi lát nữa sẽ đi an bài.”
“Ừm.” Tần Dực nhìn chủ phòng cao lớn tựa như một con mãnh thú đang khom mình trước mặt, hỏi, “Cha đang ở bên trong?”
“Vâng.” Chú Cận đáp, “Sau khi nghe tin thiếu gia trở về, Tần chủ liền đợi bên trong.”
Tần Dực ngừng một chút, không dễ phát giác nhíu mày: “Chú Cận, chuyện lần này rất nghiêm trọng?”
“Tôi không biết.” Chú Cận chân thành nói, “Chỉ là Tần chủ nói, muốn bàn kỹ.”
Vậy chính là rất nghiêm trọng.
Tần Dực quay người đi vào trong phòng, trong lòng mơ hồ đã đoán được sẽ bàn những gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc lạnh lùng.
Chú Cận nhìn bóng lưng thẳng tắp thon dài của thiếu gia nhà mình, cười tự hào, bất kể chuyện gì lớn, chỉ cần có Tần Dực Tần gia ở đây, vậy thì không có chuyện gì lớn hết!
Ông quay người, dự định đi thực hiện lời dặn dò của Tần Dực__ Bàn Khê tinh? Cái tinh cầu nô lệ nằm ở vùng ven tinh hệ Hà Việt đó? Chỗ hẻo lánh không có tài nguyên như vậy, Tần gia họ không có tâm tư đi xử lý, chỉ thuê vài tên vụn vặt quản lý, cho mấy người đó cuối mỗi năm nộp tiền thuê lên mà thôi.
Hiện nay Tần gia muốn thu hồi quyền cho thuê tinh cầu thôi, cũng chỉ là một câu nói. Chỗ nào cần rút nhân thủ Tần gia về đâu, ở đó làm sao lại có người Tần gia? Chú Cận cười lắc đầu, chuyện này, ông đi xử lý là được, cũng không cần phải tỉ mỉ giải thích cho đại thiếu gia nghe.
Phân phó cho quản sự xong, chú Cận quay người không đặt chuyện này vào lòng. Hoàn toàn không biết người của tinh cầu cho thuê đó đã bị Ngô Khởi bóp cổ. Đương nhiên nếu biết, sợ cũng chẳng tạo được chút chú ý nào cho ông.
Tóm lại, trong lúc vô tình, Bàn Khê tinh tràn đầy không khí căng thẳng cận chiến, lặng yên vô thức bớt đi một cuộc chiến. Ngô Khởi ở Bàn Khê tinh xoa nắm đấm hưng phấn không thôi, hoàn toàn không biết báo thù của “quân đội Tần gia” mà hắn ngày ngóng đêm trông, còn chưa manh nha đã bị bóp chết trong nôi.
Liên bang.
Sau khi thu máy thông tin, Tô Việt lại dẫn mấy học sinh đại biểu đến ký túc xá họ sẽ ở trong năm ngày này.
Angeral được nhà trường an bài trong khu biệt thự cao cấp trong trường, bọn Phỉ Vô Thuật được dính ánh sáng, cùng hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc thầy hướng dẫn, mỗi người một phòng, độ xa xỉ trong phòng khiến Phỉ Vô Thuật coi như có chút vừa lòng gật đầu, dùng thời gian tự do năm ngày đổi lấy thiết bị huấn luyện cao cấp được trang bị trong phòng, cũng coi như kiếm được một chút ít về__ cứ coi như y bế quan năm ngày, tiến hành huấn luyện kiểu phong bế vậy.
Mà sau khi xác nhận mấy học sinh đại biểu đã hoàn toàn ở dưới sự giám sát của quân đội, Tô Việt liền mắt nhắm mắt mở với động hướng của mấy người Phỉ Vô Thuật, không còn thái độ nghiêm khắc như trước đó nữa. Chỉ cần họ không làm chuyện gì trái quy định, thủ vệ binh sĩ đều sẽ xem như không nhìn thấy mấy người này.
Không có ai quản, Phỉ Vô Thuật lắc lư dạo bộ, liền cùng các đại biểu năm cao “rắp tâm khó lường” dạo bộ đến trước phòng của Angeral.
Angeral ở ngay phòng này, cửa phòng không đóng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn và người đại diện của hắn.
Mấy học sinh đại biểu năm cao chần chừ trước cửa, Phỉ Vô Thuật tự động lý giải biểu hiện của mấy thằng nhóc mới mọc lông này là thanh thuần xấu hổ, nhếch môi xấu xa với mấy người, bước thẳng tới, trong ánh mắt kinh hoảng không kịp cản trở của mấy người bên cạnh, đưa tay đẩy cửa, âm thanh nghênh ngang lập tức tràn đầy căn phòng__ “Angeral có đây không? Mấy tiền bối của tôi ngưỡng mộ anh đã lâu, có thể gặp mặt nói chuyện chút không?” Y nghiêng người, dứt khoát bán đứng mấy vị tiền bối toàn thân cứng đờ biểu cảm cứng đờ, “Bàn chuyện nhân sinh bàn chuyện lý tưởng gì đó…”
Bất kể mấy người được gọi là tiền bối kia nháy mắt với y ra sao, y vẫn cười hì hì kín đáo tỉ mỉ đánh giá hai người trong phòng.
Agee vừa gặp qua rồi, vậy người còn lại chính là… Angeral?
Phỉ Vô Thuật quái dị nhìn sang người đàn ông đồng dạng cũng kinh ngạc nhìn qua, bất giác nảy lên cơn xúc động muốn rút lui__ dạng đàn ông cao thượng sáng rực toàn thân lấp lánh này rốt cuộc là muốn làm sao? So với Tô Việt nghiêm khắc, cái này mới là loại hình y không giỏi ứng phó nhất đấy?!
Nhưng thân thể vừa lùi được một nửa đã bị người ta cản lại đằng sau, y nghiêng mặt nhìn, học sinh đại biểu năm năm Thiết Nhai ngoài cười trong không cười đưa tay giữ chặt vai y, tay dùng lực siết vai y, thấp giọng nói: “Gây họa xong liền muốn toàn thân trở lui? Thằng nhóc cậu cứ đợi đó cho chúng tôi.”
Hắn quay đầu chính là tươi cười: “Ngài Angeral, quấy rầy rồi.”
Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, tốc độ biến sắc mặt này đúng nhanh!
Nhưng đi là đi không được rồi, Phỉ Vô Thuật nhún vai, dùng cùi chỏ đẩy Thiết Nhai một cái, âm thanh người trong phòng đều có thể nghe được: “Anh bóp tôi làm gì? Tôi không phải là thấy mấy người ai ai cũng__ ưm…” Miệng y bị Thiết Nhai nhanh chóng bịt kín.
Thiết Nhai cười ngốc với Angeral đang nghi hoặc, trong lòng lại quỳ lạy Phỉ Vô Thuật, coi như hắn sợ y! Tên này rốt cuộc có thần kinh kiểu gì? Trước mắt Angeral cũng là một bộ hống hách nghênh ngang, là cố ý hay vẫn là cố ý?
Nghĩ nghĩ, Thiết Nhai xác định, tên đàn em này nhất định là vì muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc với Angeral mới làm thế! Quá gian xảo!
Angeral buồn cười nhìn động tác nhỏ giữa họ, cũng thật sự cười ra, nụ cười tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái, khiến mấy tên vì gặp thần tượng mà vô cùng căng thẳng bất giác thả lỏng nhiều.
Âm thanh đó rất dễ nghe, không phải siêu phàm thoát tục, mà là dịu hòa dễ gần, cứ thế kéo được hảo cảm của người khác: “Vào cả đi. Đúng lúc tôi đang rảnh, đang nghĩ xem nên làm gì mới được.”
Phỉ Vô Thuật đưa tay sờ mũi, phát hiện đối phương tuy là loại hình mình không giỏi đối mặt, nhưng cũng hoàn toàn khiến người ta không thể bài xích nổi. Bị Thiết Nhai nửa kéo nửa đẩy, y vẫn bước vào phòng, ngồi xuống sô pha đối diện Angeral.
Ngồi xuống rồi mới nhớ tới chữ ký Adolf ủy thác… có lẽ kỳ thật là nhớ tới chữ ký ‘đáng giá’__ tóm lại Phỉ Vô Thuật nhìn trái nhìn phải cái đám năm cao lại xấu hổ bắt đầu trầm mặc kia, việc nghĩa không từ mở miệng trước: “Angeral, có thể cho tôi một ít chữ ký của anh không? Bạn học của tôi rất muốn có.”
Angeral hiếm khi bị người ta đối đãi thẳng thắn trực tiếp như vậy, con mắt xanh khổng tước cong thành ánh trăng xinh đẹp, hắn gật đầu: “Đương nhiên có thể, xin hỏi cần bao nhiêu?”
Phỉ Vô Thuật không chút khách khí vung tay: “Không cần nhiều quá, một trăm tám mươi tấm thế nào?”
Thiết Nhai ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe, muốn nhân cơ hội cọ một chữ ký suýt nữa trợn lồi cả mắt__ Không – cần – nhiều – quá?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất